Tôi nghi ngờ - Chương 2

Năm đó thi đại học, trạng nguyên của tỉnh chúng tôi là trúc mã của tôi.

Thực ra anh ấy vốn không cần phải tham gia kỳ thi đại học, bởi vì anh ấy đã được đại học B tuyển thẳng rồi, lẽ ra nên ở nhà hưởng thụ cuộc sống an nhàn, mà sự thật cũng đúng là như vậy.

Nhưng mà lúc đăng ký thi đại học, không biết tại sao, anh ấy cứ nằng nặc muốn thầy giáo điền tên mình vào, khiến thầy giáo xúc động đến mức hai mắt rưng rưng, vỗ vai trúc mã của tôi, vẻ mặt xúc động nói, “Hạ Nghiêu Tầm, em đúng là một đứa trẻ ngoan, vì trường học mà có thể làm đến mức này, nhất định thầy sẽ nói với hiệu trưởng để thưởng cho em thật hậu hĩnh!”.

Kết quả lúc tôi đi hỏi trúc mã của tôi tại sao lại muốn tham gia kỳ thi đại học, anh ấy nhìn tôi một cái, đưa tay véo má tôi một cái, lực đạo còn khá mạnh, lúc tôi đau đến mức nhe răng trợn mắt muốn đánh anh ấy thì anh ấy kịp thời rụt tay về, uể oải nói, “Không có gì, chỉ muốn thi thử trạng nguyên cho vui thôi.”

Thi thử trạng nguyên cho vui...

Được rồi, anh giỏi.

Kết quả một lời thành sấm.

Anh ấy suốt ba tháng liền không đụng đến sách vở, mãi cho đến khi gần đến kỳ thi đại học mới lấy sách giáo khoa và vở ghi chép đã bỏ xó từ lâu ra xem mấy ngày, rồi thu dọn đồ đạc đi thi đại học.

Tôi còn căng thẳng hơn cả bản thân anh ấy, tuy rằng tôi cũng không biết tại sao mình phải căng thẳng về thành tích thi đại học của một người đã là sinh viên đại học Bắc Kinh, nhưng tôi vẫn kéo anh ấy hỏi sau khi anh ấy thi xong: “Anh thi thế nào?”

Anh ấy theo thói quen lại nhéo nhéo vành tai tôi, nói: “Cũng tạm.”

Thông thường với anh ấy mà nói, “Cũng tạm” chính là “Khá tốt” rồi.

Nhưng tôi vẫn có một loại cảm xúc căng thẳng khó hiểu.

Mãi cho đến ngày công bố điểm thi đại học, sáng sớm tôi đã chạy đến nhà Hạ Nghiêu Tầm, gõ cửa ầm ầm gọi anh ấy dậy, kéo Hạ Nghiêu Tầm đang nửa tỉnh nửa mê, còn hơi cáu kỉnh vì bị đánh thức dậy ngồi trước máy tính, bắt đầu xắn tay áo lên tra điểm.

Giờ này số người tra điểm nhiều đến mức ngoài dự đoán, mọi người đều dậy từ sáng sớm, suýt chút nữa khiến hệ thống tra cứu bị sập. Tôi bị kẹt ở ngoài hơn nửa tiếng, kẹt đến mức nghi ngờ cuộc sống, suýt chút nữa thì đập chuột bỏ cuộc, kết quả lần tra cứu tiếp theo, trang web bị lag mấy phút, sau đó trên màn hình hiện ra điểm của Hạ Nghiêu Tầm.

Tổng điểm 740.

Hạ Nghiêu Tầm không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, anh ấy vốn đang tựa cằm lên vai tôi, cánh tay vòng quanh eo tôi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh ấy liếc nhìn điểm số, sau đó dùng chóp mũi cọ cọ vành tai tôi, giọng nói mang theo sự lười biếng và khàn khàn đặc trưng của buổi sáng: “Anh đã nói là cũng tạm mà.”

Sau đó là các cuộc phỏng vấn, quay phim của giới phóng viên, vân vân và mây mây.

Nhưng Hạ Nghiêu Tầm dường như không hứng thú lắm với những thứ này, anh ấy chỉ trả lời một số câu hỏi cần thiết, sau đó chụp vài bức ảnh, liền đóng cửa từ chối sự tìm kiếm của những người khác, chỉ cần anh ấy không muốn, sẽ không ai có thể lấy được cách liên lạc của anh ấy.

Những người kia thấy không phỏng vấn được vị trạng nguyên này, trong lòng có chút không cam lòng, lại không biết nghe ngóng được từ đâu đến tôi, còn có người vòng vo tam quốc dò hỏi tôi làm sao mới có thể mua được vở ghi chép của Hạ Nghiêu Tầm.

Tôi vừa cười ha ha từ chối yêu cầu của những người này, vừa tò mò không biết vở ghi chép của Hạ Nghiêu Tầm bây giờ rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền, không hỏi thì thôi, vừa hỏi thăm, tôi nhìn con số ước tính được, hít một ngụm khí lạnh.

Đột nhiên cảm thấy tim hơi đau.

Hạ Nghiêu Tầm không bán vở ghi chép, quyển vở đáng giá ngàn vàng đó bị anh ấy tùy ý nhét vào lòng tôi, anh ấy còn thuận tiện búng trán tôi một cái, nói, “Phó Tiêu, em học hành cho tử tế vào.”

Tôi ôm mấy quyển vở ghi chép đó, vừa nhìn thấy chúng, trong đầu tôi liền tự động hiện lên giá trị của chúng, trong nháy mắt cảm thấy nể phục, ngay cả động tác cũng trở nên thành kính hơn không ít.

Tôi nghiêm túc gật đầu với Hạ Nghiêu Tầm, “Anh yên tâm, nhất định em sẽ học hành cho giỏi.”

Thế là tôi bước lên con đường học tập của mình.

Nhờ có mấy quyển vở ghi chép mà Hạ Nghiêu Tầm cho tôi, hơn hai năm sau, tôi cũng thuận lợi thi đậu vào đại học B, chỉ có điều số điểm thi ra không biến thái như anh ấy mà thôi.

Lúc tôi bước chân vào cổng trường đại học B, cái tên tôi nghe thấy nhiều nhất trong miệng người khác vẫn là cái tên Hạ Nghiêu Tầm, anh ấy lại trở thành một huyền thoại trong miệng người khác.

Họ nói, Hạ Nghiêu Tầm từ năm thứ hai đại học đã học xong tất cả các môn, sau đó bắt đầu đầu tư, sau khi đạt được thành công khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc, liền bắt đầu tìm đối tác hợp tác, hiện tại đang mở công ty ở bên ngoài, hơn nữa đã có quy mô không nhỏ.

Tôi ở bên cạnh nghe đến ngây người, phản ứng đầu tiên lại là một chữ “Ồ” bình thản, như thể anh ấy vốn nên như vậy, phản ứng thứ hai là đã bao lâu rồi tôi không gặp anh ấy?

Thật ra cũng không lâu lắm, chỉ là một năm lớp 12 tôi bế quan khổ luyện, anh ấy bận rộn khởi nghiệp, thỉnh thoảng cũng sẽ đến chỉ điểm cho tôi, nhưng vào lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy, tuy rằng chúng tôi ở rất gần nhau, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi, dường như ngày càng xa.

Nghĩ như vậy, tôi không khỏi có chút cảm giác hụt hẫng khó tả.

Nhưng những cảm xúc đó tan biến như khói sau khi tan học.

Chán nản vì mất mát cái con khỉ.

Chuyện là như thế này, từ sau khi tôi thi đỗ đại học B, không hiểu Hạ Nghiêu Tầm bị trúng gió gì, đột nhiên nhắn tin cho tôi, nhất quyết muốn mỗi ngày đều đến đón tôi tan học, tôi không lay chuyển được anh ấy, đành phải mặc kệ anh ấy.

Điều này dẫn đến việc mỗi ngày tôi bước ra khỏi cổng trường, đều có thể nhìn thấy người đi đường không ngừng ngoái đầu nhìn chiếc xe giá trị hàng triệu tệ đỗ ở vị trí nổi bật kia, thứ Hai, Tư, Sáu là BMW M6, thứ Ba, Năm, Bảy là Audi RS7, từ đó có thể thấy chủ xe cực kì muốn viết lên cửa sổ xe hai chữ thật to: GIÀU CÓ.

Mỗi lần tôi chịu đựng ánh mắt dò xét nóng rực của người đi đường để lên xe, đều cảm thấy như mình sắp bị họ thiêu rụi đến nơi.

Lần đầu tiên tôi đã phản đối Hạ Nghiêu Tầm, tôi nói anh có thể đừng đỗ xe ở chỗ dễ thấy như vậy được không, ánh mắt bọn họ nhìn em cứ như đang nhìn trai bao ấy.

Hạ Nghiêu Tầm ừ ừ ừ mấy tiếng, dỗ dỗ tôi, nói thắt dây an toàn cho cẩn thận.

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy một cái, hung hăng kéo dây an toàn cài vào, còn muốn cằn nhằn anh ấy thêm nữa, nhưng ngay sau đó anh ấy đã khởi động xe, tôi cũng chỉ có thể ngậm ngùi im miệng.

Lúc lái xe, Hạ Nghiêu Tầm luôn thích một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy tay trái của tôi, mân mê khớp ngón áp út của tôi, lúc đèn đỏ còn liếc nhìn tay tôi một cái, đáy mắt tràn đầy suy tư.

Tôi hỏi anh ấy làm gì vậy, anh ấy nói không có gì, tôi nói, vậy thì anh đừng mân mê tay em nữa, anh không thấy hai thằng con trai chúng ta làm động tác này kỳ quái lắm sao?

Hạ Nghiêu Tầm nhìn tôi một cái, ánh mắt vậy mà có chút tủi thân, anh ấy nói, trước đây chúng ta cũng thường làm như vậy mà?

Đúng là như vậy thật... nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quặc... với lại anh có thể đừng nhìn em như vậy được không?

Tôi bị anh ấy nhìn đến mềm lòng, nhắm mắt lại nói, thôi được rồi, tùy anh.

Thế là tôi đã bỏ lỡ tia trêu chọc và ý cười chợt lóe lên trong đáy mắt anh ấy.

Tôi cũng từng khuyên nhủ Hạ Nghiêu Tầm, cố gắng để anh ấy đỗ xe ở chỗ khác, nhưng đều bị anh ấy gạt đi.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, tôi bỏ cuộc.

Thôi được rồi, muốn làm gì thì làm.

Trạng thái tinh thần của tôi đã được tôi luyện đến mức như thể giây tiếp theo sẽ thành Phật, cho dù trên diễn đàn của trường có nhìn thấy một số lời bàn tán về mình, tôi cũng vẫn bình tâm như nước. 

Tôi lướt diễn đàn, nhìn thấy có người đang bàn tán về người giàu có mỗi ngày đều đỗ xe trước cổng trường, lại có người nói nhìn thấy trai bao khoa Kinh tế Phó Tiêu lên chiếc xe đó, chắc là được Sugar Daddy bao nuôi rồi.

Tôi nhìn mà mặt không chút thay đổi, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười, mẹ nó chứ bị bao nuôi.

Tôi chụp màn hình gửi cho Hạ Nghiêu Tầm, nói, "Sugar Daddy."

Hạ Nghiêu Tầm: "?"

Hạ Nghiêu Tầm: "Em lại ăn cái gì linh tinh ở nhà rồi?"

Tôi: "?"

Tôi: "Anh tự xem ảnh đi."

Tôi: "Chính em còn không biết mình bị anh bao nuôi nữa."

Sau đó Hạ Nghiêu Tầm không trả lời tôi nữa.

Tôi cũng không để ý, cất điện thoại đi, xem sách một lúc rồi muốn lên diễn đàn xem mọi người mắng mình thế nào, kết quả vừa load lại, bài viết vừa nãy đã biến mất không còn một dấu vết.

? Chuyện gì vậy, nguồn vui của tôi đâu rồi?

Tôi cầm điện thoại, có chút mơ màng.

Hôm sau lúc Hạ Nghiêu Tầm đến đón tôi, anh ấy đột nhiên ném một cái thẻ vào lòng tôi, nói của em đấy.

Tôi cầm lấy cái thẻ mỏng manh kia, hỏi đưa tôi làm gì?

Anh ấy đang lái xe, động tác tự nhiên nắm lấy tay trái của tôi mân mê, ngữ khí bình thản: “Cho em ít tiền tiêu vặt mua đồ ăn vặt, ai bảo anh là Sugar Daddy của em cơ chứ.”

? Tôi đầy đầu dấu hỏi chấm, nói: “Em không cần.”

Hạ Nghiêu Tầm liếc nhìn tôi một cái, nói: “Em không cần?”

Tôi nói: “Ừm.”

Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, hình như tôi nhìn thấy Hạ Nghiêu Tầm cười lạnh một cái, sau đó biểu cảm lại khôi phục bình thường, nói: “Em không cần thì anh bẻ cái thẻ này đi.”

Tôi: “…”

Cái thẻ này lại làm sai chuyện gì!!

Thấy Hạ Nghiêu Tầm đưa tay muốn nhận lại cái thẻ, đầu óc tôi bỗng chập mạch, theo bản năng đưa tay chặn anh ấy lại, lớn tiếng nói: “Em cần! Em cần còn không được sao!”

Hạ Nghiêu Tầm hài lòng rồi, tay đang đưa ra giữa không trung rẽ ngoặt, xoa xoa đầu tôi nói một tiếng ngoan.

Tôi khinh bỉ.

Cũng trách tôi lúc đó không nhớ ra, thẻ dù có bị hỏng cũng có thể làm lại được.

Tôi vẫn luôn cho rằng đây chỉ là một tấm thẻ ngân hàng bình thường, mãi cho đến rất lâu rất lâu sau này, tôi mới biết được đây là sổ tiết kiệm để dành cưới vợ của Hạ Nghiêu Tầm.

Tối hôm trước anh ấy và mấy người bạn hùn vốn cùng nhau trò chuyện, không biết sao lại nói đến chuyện khoe khoang bản thân đã có vợ, nói đưa thẻ lương cho vợ giữ, bây giờ muốn lấy tiền thật phiền phức. Nhìn thì có vẻ như đang phàn nàn, nhưng thực chất giọng điệu lại tràn đầy ngọt ngào, khiến mấy người độc thân còn lại bỗng dưng bị nhét một miệng đầy thức ăn cho chó.

Hạ Nghiêu Tầm bề ngoài không nói gì, thế nhưng ngày hôm sau đã nhét sổ tiết kiệm để dành cưới vợ của mình cho tôi, tối hôm đó liền khoe khoang trong nhóm bạn bè kiêm đối tác rằng thẻ của mình cũng có người quản lý rồi.

Haiz, lớn rồi còn trẻ con như vậy.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến