Tôi nghi ngờ - Chương 3
Trước ngày hôm nay, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Nghiêu Tầm có thể thích tôi, bởi vì chúng tôi quá quen thuộc rồi, giống như đặt hai chúng tôi lên một mạch điện, mạch điện đó sẽ lập tức bị ngắt, bởi vì dù thế nào đi chăng nữa thì chúng tôi cũng không thể tạo ra tia lửa.
Nhưng hiện tại tôi đang ngồi trên giường, nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra, niềm tin kiên định ban đầu của tôi bắt đầu lung lay.
Hạ Nghiêu Tầm và những người bạn kiêm đối tác của anh ấy thỉnh thoảng sẽ đến quán bar uống rượu vào lúc rảnh rỗi, nhưng Hạ Nghiêu Tầm chưa bao giờ cho phép tôi đến đó, tôi còn nhớ anh ấy nghiêm mặt đứng trước mặt tôi và nói: "Phó Tiêu, nếu em dám lén lút đến quán bar và bị anh bắt gặp, anh sẽ đánh gãy chân em."
Dựa vào sự hiểu biết nhiều năm về anh ấy, tôi không chút nghi ngờ rằng anh ấy sẽ làm như vậy, vì vậy, dựa trên nguyên tắc người thức thời là trang tuấn kiệt, tôi cũng không dám hỏi nhiều, rất biết điều mà gật đầu đồng ý.
Hơn nữa, tôi cũng không hứng thú với những nơi như vậy.
Và sau đó, hãy tua lại thời gian về hai giờ trước.
Hai tiếng trước, tôi vừa tắm xong, đang mặc pijama, ngồi trước bàn học làm bài tập Toán cao cấp mà trường giao, lúc này Hạ Nghiêu Tầm gọi điện thoại đến.
Tôi vừa tính toán vừa bắt máy, nói: "Có chuyện gì vậy? Hôm nay anh không phải đi quán bar uống rượu sao?"
Đầu dây bên kia không trả lời ngay, chỉ có tiếng nhạc nền và tiếng người ồn ào, sau một lúc lâu mới có tiếng trả lời, nhưng lại là một giọng nam xa lạ, mang theo vài phần do dự: "Xin hỏi... Có phải... Bé Cưng không ạ?"
Bé Cưng là biệt danh của tôi, ngoài bố mẹ tôi ra thì chỉ có Hạ Nghiêu Tầm biết.
Trên đường đến quán bar, trong lòng tôi đã giết Hạ Nghiêu Tầm cả vạn lần rồi.
Mẹ kiếp, dùng biệt danh của mình để đặt ghi chú, ông già này có phải là có vấn đề gì không?
Tôi dựa theo địa chỉ bạn của Hạ Nghiêu Tầm nhắn cho tôi, đi vào quán bar, nhìn xung quanh vị trí mà anh ấy mô tả, len lỏi qua đám đông, rất nhanh đã tìm thấy bọn họ.
Có lẽ là không muốn gây chú ý, cho nên bọn họ cố ý chọn một vị trí trong góc ngồi, trên bàn trước mặt bọn họ bày đầy những chai rượu đã uống hết, ước chừng khoảng mười mấy chai, lại nhìn sang phía ghế sofa, Hạ Nghiêu Tầm giống như một ông trùm xã hội đen vậy, dựa vào gối dựa sofa, cánh tay tùy ý đặt lên thành ghế, ánh mắt có chút đáng sợ. Mà bạn của anh ấy thì cau mày khổ sở nhìn anh ấy.
Đang làm cái trò gì vậy?
Tôi nhướn mày, sải bước đi về phía bọn họ.
Bạn của Hạ Nghiêu Tầm nhìn thấy tôi đi thẳng về phía mình, đại khái cũng đoán được thân phận của tôi, chúng tôi chào hỏi nhau một cách đơn giản, tôi chỉ vào Hạ Nghiêu Tầm, nói: "Say rồi à?"
"Ừ." Bạn của anh ấy vẻ mặt phiền muộn nói: "Biết thế này đã không chuốc rượu cậu ấy nhiều như vậy, không ngờ sau khi say rồi thì không cho ai đụng vào người, trong miệng còn lẩm bẩm "Muốn Bé Cưng", chúng tôi thật sự hết cách, chỉ có thể lấy điện thoại của cậu ấy ra xem danh bạ, cũng vì vậy mà tôi còn bị cậu ấy đá một cái."
Anh ấy cho tôi xem dấu chân màu đen trên bộ vest nhìn là biết rất đắt tiền của mình.
Nhìn lực đạo đá còn rất mạnh nữa.
Tôi đột nhiên nghẹn lời, thở dài một hơi, xoay người đi về phía người đang nằm trên ghế sofa.
Bạn của anh ấy ở phía sau cẩn thận che chở cho tôi, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, đề phòng trường hợp tôi bị đá...
Nhận xét