Tôi nghi ngờ - Chương 1

Tôi nghi ngờ, trúc mã của tôi thích tôi.

Sau khi suy nghĩ thật kỹ, nhớ lại tất cả những gì chúng tôi trải qua, tôi nghiêm túc đưa ra kết luận này.

Không phải tôi tự luyến, tất cả đều có căn cứ cả.

Trúc mã của tôi hơn tôi hai tuổi, chúng tôi quen biết nhau từ khi cả hai còn là những đứa nhóc, từ nhỏ anh ấy đã thích trêu chọc tôi, lúc đó tôi còn nhỏ, thường bị những trò đùa của anh ấy làm cho nước mắt lưng tròng, cho đến khi mẹ anh ấy đến, véo tai lôi anh ấy về nhà đánh cho một trận, rồi lại lôi anh ấy đến nhà tôi bắt xin lỗi tôi.

Lúc đến xin lỗi tôi, anh ấy trông cũng thành khẩn lắm, còn nhét kẹo tôi thích ăn vào lòng bàn tay tôi, sau đó xoa xoa mặt tôi, thành thật nói xin lỗi, không chỉ là tôi bị anh ấy qua mặt, mà ngay cả mẹ anh ấy cũng luôn tưởng anh ấy thật sự nhận ra lỗi lầm của mình, trên thực tế không phải như vậy.

Gã này từ nhỏ đã là bậc thầy diễn xuất, tôi thậm chí còn nghi ngờ nếu anh ấy đi đóng phim, nói không chừng chẳng bao lâu sau sẽ ôm một giải Oscar về.

Mỗi lần xin lỗi xong, anh ấy đều sẽ im lặng một thời gian, nhưng đừng tưởng bở, một thời gian với anh ấy chỉ là một ngày, ngày hôm sau anh ấy lại quên mất, lại đến trêu chọc tôi, chọc tôi khóc, sau đó lại bị mẹ anh ấy đánh cho một trận, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Cũng lạ, rõ ràng đã bị chọc khóc nhiều lần như vậy, nhưng tôi lại không hề có cảm giác chán ghét anh ấy.

Có lẽ là vì anh ấy đẹp trai, con người luôn có sự bao dung ngoài sức tưởng tượng đối với những người có ngoại hình đẹp.

Cho đến khi học cấp trung học cơ sở, anh ấy mới chấm dứt cái sở thích quái gở của mình, bắt đầu thật sự đối xử với tôi như một người anh trai.

Như đã nói, trúc mã của tôi có một ngoại hình đẹp, hơn nữa thành tích học tập của anh ấy cũng rất xuất sắc, có lẽ cũng vì tuổi tác dần lớn lên, tính cách anh ấy cũng bắt đầu trở nên trầm ổn, đối với người khác luôn là một bộ dạng hờ hững, dùng lời của những cô gái kia mà nói, chính là lạnh lùng.

Nhưng chỉ giới hạn ở người ngoài, trước mặt tôi, anh ấy vẫn giống như lúc nhỏ, luôn thích trêu chọc tôi.

Mặc dù tôi sẽ không còn bị anh ấy chọc đến mức thường xuyên rớt nước mắt như hồi nhỏ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bị anh ấy chọc giận đến mức giống như một con mèo xù lông.

Mỗi khi như vậy, anh ấy sẽ cười đặc biệt vui vẻ.

Lúc tôi học lớp 10 thì anh ấy học lớp 12, trong trường đều là truyền thuyết về anh ấy, nghe nói anh ấy lại giành được giải thưởng Olympic Toán học toàn quốc, trúng tuyển vào đại học B, hoa khôi lớp 12 lại tỏ tình với anh ấy.....

Những điều này đều là xem được từ diễn đàn của trường.

Vì việc học lớp 12 bận rộn, anh ấy cũng rất ít khi đến tìm tôi, chỉ thỉnh thoảng sẽ cùng tôi về nhà, mỗi khi như vậy, tôi luôn cảm thấy ánh mắt xung quanh nhìn chúng tôi đột nhiên tăng vọt, như thể chúng tôi là nam châm vậy, thu hút họ.

Ồ không, nhầm rồi, không phải chúng tôi, mà là trúc mã của tôi.

Gần cuối học kỳ 1 lớp 10, có một ngày, trúc mã của tôi nói với tôi, hôm đó bảo tôi đợi anh ấy cùng về nhà, tôi nói được, sau khi tan học không thấy anh ấy đâu, nên đã dựa vào cửa lớp, cúi đầu nhìn ánh hoàng hôn rơi trên mặt đất, trong lòng đếm số chờ anh ấy đến tìm tôi.

Đột nhiên có tiếng bước chân đến gần, tôi tưởng là trúc mã của tôi đến rồi, kết quả ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một người phụ nữ tóc dài rất xinh đẹp.

Cô gái ấy thấy tôi nhìn, đỏ mặt, rất ngại ngùng rụt rè từ sau lưng lấy ra một bàn tay đang giấu, đưa một bức thư màu hồng phấn đến trước mặt tôi, đầu ngón tay hơi run rẩy, sau đó bắt đầu ấp úng nói.

Tôi ngơ ngác nghe nửa ngày mới hiểu, cô gái này đang tỏ tình với tôi.

... Tỏ tình?

Tôi còn chưa hoàn hồn lại, liền chú ý tới ánh mắt cô gái nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt có chút bối rối.

Giây tiếp theo, trên vai tôi đã có thêm một bàn tay, giọng nói của trúc mã vang lên bên tai tôi, bây giờ anh ấy cao hơn tôi mười mấy phân, lúc nói chuyện áp sát tai tôi phải hơi khom lưng, anh ấy thổi khí vào tai tôi, nói: “Em đang làm gì vậy?”

Tôi bị hành động của anh ấy làm cho giật mình, vừa định mắng anh ấy thần kinh, lời nói thô tục đều đã dâng lên đến miệng, đột nhiên nhớ tới đối diện còn có một người đang đứng, vì vậy lại im lặng nuốt trở về, đưa tay nhận lấy bức thư của cô gái, cười cười với cô ấy nói cảm ơn.

Trên đường về, trúc mã vừa đi cùng tôi, vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tôi một cách đầy ẩn ý, nhìn tôi đến mức trong lòng tôi run sợ, trong đầu lại hiện lên những trải nghiệm bi thảm năm xưa. Lúc anh ấy lại nhìn tôi một lần nữa, tôi nói, anh cứ nhìn em làm gì?

Anh ấy bị phát hiện, nhưng hình như đặc biệt bình tĩnh, lại liếc nhìn tôi một cái, quay đầu lại, nói, không có gì.

Hừ, thần kinh.

Bức thư tình cô gái đưa tôi thuận tay kẹp vào trong sách, đợi đến khi về đến nhà nhìn thấy quyển sách đó mới nhớ ra, kết quả tôi lật từng trang sách một, cũng không tìm thấy bức thư tình đó.

Thật kỳ lạ, nó đi đâu mất rồi?

Ngày hôm sau, trúc mã của tôi vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, như thể hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra, anh ấy nói với tôi bảo tôi buổi chiều đợi anh ấy cùng về nhà, bảo tôi đợi anh ấy ở ngã tư cách cổng trường không xa, anh ấy có việc phải đi. Tôi cũng không nghĩ nhiều, liền đồng ý.

Kết quả chiều hôm đó tan học, tôi đi đến ngã tư, liền nhìn thấy trúc mã của tôi, đang ép cô gái tỏ tình với tôi vào tường.

... Ôi chao, tôi đã nhìn thấy gì thế này.

Dựa theo nguyên tắc không nhìn, không nghe những gì không nên, tôi vốn định quay đầu bỏ đi, kết quả trúc mã của tôi như thể sau gáy mọc mắt vậy, bình tĩnh gọi tôi lại, bảo tôi qua đó.

Tôi đứng im tại chỗ suy nghĩ ba giây hậu quả của việc không đi qua, dứt khoát đi về phía đôi nam nữ kia.

Tôi đi đến chỗ cách trúc mã vài bước chân thì dừng lại, tránh lát nữa xảy ra chuyện gì không nên xem, tôi có thể kịp thời rút lui không quấy rầy bọn họ.

Kết quả trúc mã của tôi một tay kéo tôi qua, khoác vai tôi, dẫn tôi đang ngơ ngác đến trước mặt cô gái, nói, cậu đừng làm phiền em ấy nữa, em ấy có người mình thích rồi, thích đến mức không thể thích hơn được nữa, cậu như vậy người em ấy thích sẽ ghen đấy.

Chờ đến khi đang trên đường về nhà, tôi mới chậm chạp phản ứng lại, quay đầu lại hỏi anh ấy, em có người mình thích từ lúc nào vậy?

Trúc mã của tôi thản nhiên nói, như vậy có thể trừ hậu hoạn về sau, dù sao anh thấy em cũng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.

Điểm này đúng là nói đúng.

Hơn nữa. Anh ấy dừng một chút, tiếp tục nói, người thích hiện tại không có, sau này nhất định sẽ có.

Tôi vừa đi cùng anh ấy vừa cúi đầu suy nghĩ một chút, nói, em cảm thấy anh nói đúng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến