TNTL - Chương 9
Chương 9: Một góc nào đó của thế giới bỗng dưng hỏng mất rồi.
Đào Cư Nhiên cảm thấy một góc nào đó của thế giới bỗng dưng hỏng mất rồi.
Không ai phát hiện cậu trốn học, mọi người đều đang bận rộn với việc riêng của mình: thành tích học tập, bố mẹ, bạn bè, cùng vô vàn những điều thú vị trong một thế giới không ngừng đổi thay. Trái tim của những thiếu niên ấy có thể chứa đựng cả vũ trụ sao trời, nhưng lại chẳng thể chứa quá nhiều phiền não.
Thầy giáo dạy Toán bước vào lớp đúng lúc chuông reo. Đào Cư Nhiên lật tờ đề cương ra, trải phẳng trên mặt bàn rồi thở dài một tiếng.
Một bài toán hình học lớn được giảng trong suốt hai mươi phút, hai mặt tấm bảng đen chi chít quá trình giải bài. Thầy giáo dạy Toán có một tay chữ Khải nhỏ thanh tú, còn đẹp hơn cả chữ của cô giáo dạy Văn. Thầy giảng rất tỉ mỉ, mạch lạc rõ ràng, cố gắng để cả những học sinh có nền tảng yếu cũng có thể hiểu được. Thỉnh thoảng, thầy lại dùng ngón tay lau đi những nét bút thừa ra - những chi tiết hoàn toàn có thể bỏ qua, nhưng thầy lại là người chú trọng sự hoàn hảo đến từng tiểu tiết.
Không phải ai cũng có thể tiếp thu theo phong cách của thầy. Học sinh giỏi như Tiết Tranh, vừa nghe hiểu đã thản nhiên xoay bút, ung dung tự tại nhìn ngó xung quanh. Trình Y Y, cô nàng ngồi cùng bàn với cậu ta, thì liên tục gật đầu khi nhìn thầy. Cô nàng cảm thấy mạch suy nghĩ của thầy toàn diện hơn, có thể giúp tránh được không ít lỗi sai. Ngồi phía sau cô nàng là Mạc Tiêu Vi, cô thì đang vật vã bám theo mạch suy nghĩ của thầy, đôi mày chau lại đầy căng thẳng - toán học thật khó quá đi mất. Giữa lúc bận rộn, cô không quên liếc trộm người bạn cùng bàn, Tưởng Triệu Thành đã bắt đầu làm sang những bài tập khác rồi…
Đào Cư Nhiên vừa ghi chép, vừa nghĩ về bầu trời xanh, đồng cỏ và những dãy nhà ngoài kia. Tờ đề cương tiếng Anh được đè lại bằng một cục tẩy, phần bị ướt hướng ra phía cửa sổ đang mở. Gió từ sân thể dục thổi vào, lật tung mọi thứ mỏng manh, nhẹ bẫng.
Ánh mắt cậu cũng bị gió thổi cho lệch hướng. Cậu đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, cây ngô đồng cao lớn đang rì rào những âm thanh trầm đục, viền lá bắt đầu quăn lại, ngả vàng rồi xoay tròn rơi xuống đất. Những tiếng xào xạc ấy không ngừng len lỏi vào tai cậu - cậu luôn nghe thấy những âm thanh này: tiếng gầm giận dữ của sông ngòi khi bị khuấy động, tiếng hừ khẽ của biển cả khi bị gió lùa, tiếng xào xạc của cỏ dài khi được vuốt ve, tiếng rì rào của cây cối khi bị lay động… ấy đều là thanh âm của gió.
Cậu ép mình phải dán chặt tầm mắt vào thầy giáo, xua đi cơn gió đang luẩn quẩn trong đầu - Đi đi, đất trời ngoài kia đều là địa phận của mày, đừng chen chúc ở đây nữa.
Cậu cảm thấy hổ thẹn. Trong tất cả các giáo viên, cậu thích thầy dạy Toán nhất. Dù cô giáo dạy Văn rất quan tâm cậu, nhưng đôi khi sự quan tâm ấy lại khiến cậu cảm thấy nặng nề. Chỉ có thầy dạy Toán, thầy đối xử với ai cũng như ai, cứ như thể học sinh chỉ là những mầm cây nhỏ cùng một chủng loài.
Sao cậu lại có suy nghĩ như vậy chứ? Rõ ràng cô giáo dạy Văn đối xử với cậu tốt hơn mà… Luôn là như vậy, cậu luôn như vậy, và thế giới này cũng luôn như vậy.
Một góc nào đó của thế giới bỗng dưng hỏng mất rồi. Rốt cuộc là góc nào đã hỏng vậy?
Tiết Toán kết thúc, tiết Anh lại bắt đầu. Tờ đề cương đã khô cong. Ánh nắng trở nên rộn ràng hơn, nhảy nhót từ tán lá sang khung cửa sổ, và cuối cùng đậu trên đỉnh đầu mỗi người. Bầu trời không còn trong veo một màu xanh biếc như ban sáng, mà đã chuyển thành một màu chàm đều đặn. Từ nơi đây, cậu không thể nhìn thấy ngọn đồi nhỏ phía sau trường, cũng không thể nhìn thấy Tĩnh Như Phong.
Chắc là cậu ấy định trốn cả buổi sáng rồi - thế còn buổi chiều thì sao? Chiều nay cậu ấy có đến không?
Đào Cư Nhiên không tài nào viết tiếp được nữa. Những con chữ tiếng Anh cứ như đàn cừu non nhảy nhót lung tung trên trang giấy. Gió vẫn thổi, chẳng biết có phải là cơn gió ban sáng hay không.
Giọng thầy chủ nhiệm trầm mà đầy nội lực, nhưng lúc đọc tiếng Anh lại có những luyến láy nghe hơi kỳ lạ. Cả lớp học im phăng phắc. Thầy chủ nhiệm đang tuổi tráng niên, vóc người cao lớn, mày rậm mắt to, da ngăm đen, nghe đồn sắp được thăng chức làm chủ nhiệm giáo dục... Những tin tức này không phải do cậu cố tình hóng hớt. Chỗ của cậu lại vừa hay là “cứ điểm” quen thuộc để Văn Thanh và đám con gái buôn chuyện. Chuyện thầy cô, chuyện bạn bè, chuyện riêng tư, chuyện công khai... đủ loại thông tin cứ thế lọt vào tai cậu, rồi từ đây lan đi khắp sân trường.
Giữa lúc đang vẩn vơ suy nghĩ, gió bỗng ngừng thổi. Đào Cư Nhiên cảm thấy hụt hẫng trống rỗng, cũng chẳng hiểu nổi mình bị làm sao nữa. Cậu nhìn dải băng gạc trên tay, khẽ sờ nhẹ lên đó. Cậu nhớ tới một bệnh nhân bó bột mà cậu từng thấy ở bệnh viện, trên lớp thạch cao trắng muốt ấy chi chít những lời hỏi thăm và các hình vẽ nhỏ đủ màu sắc, trông hạnh phúc vô cùng.
Cậu cho tay vào túi, nắn nhẹ viên kẹo. Cậu chưa từng ăn loại kẹo này, vỏ kẹo toàn là tiếng Anh, cậu chỉ có thể dựa vào hình con bò sữa trên bao bì để đoán đây là kẹo sữa. Đây là một viên kẹo sữa rất đặc biệt, bởi bên trong vỏ lại có tới hai viên kẹo tròn vo chen chúc nhau. Tỷ lệ này có lẽ chỉ là một phần vạn, cũng chẳng có gì to tát. Nhưng vì nó là của Tĩnh Như Phong đưa, nên trong nháy mắt đã trở thành một trên vài tỷ. Quý giá biết nhường nào.
Cậu thích kẹo sữa. Cậu không nỡ ăn nó. May mà trời đã vào thu, để trong túi cũng không sợ bị chảy.
“Reng reng reng-”
Lại tan học rồi. Vào lớp, rồi lại tan học, ngày nào cũng thế. Trên tờ đề chi chít những nét gạch xóa, sai mất hai câu đọc hiểu. Tại sao lại sai nhỉ? Từ này nghĩa là gì? Thầy giảng chưa? Sao mình chẳng có chút ấn tượng nào vậy?
Mình bị sao thế này? Đáng lẽ không nên lơ đễnh như vậy. Cũng không thể trách cậu được, chỉ tại cơn gió hôm nay cứ thổi mãi không thôi.
“Đào Cư Nhiên, cậu xem kìa, thầy chủ nhiệm gọi Tưởng Triệu Thành đi rồi!” Văn Thanh vỗ vỗ bàn cậu: “Cậu đoán xem có phải họ đang nói chuyện suất tuyển thẳng không!?”
Đào Cư Nhiên ngẩng đầu lên một cách chậm chạp: “Hả?”
Văn Thanh hào hứng nói: “Cậu không biết hở? Tôi nghe nói tháng Mười này mấy trường đại học top đầu sẽ về trường mình tuyển sinh đó! Tưởng Triệu Thành mấy lần đứng nhất khối rồi, chắc chắn là cậu ấy không trượt đi đâu được!”
“Thông báo thì nói là mọi người đều có cơ hội, nhưng rốt cuộc quy trình thế nào, cần chuẩn bị ra sao? Thầy cô chỉ nói với mấy bạn học giỏi thôi, thế thì công bằng ở đâu chứ!”
“Mình nghe nói là vào tuần sau Quốc khánh, hình như là thứ Tư thì phải? Chỉ có một ngày thôi, còn phải chuẩn bị nào là giải thưởng, thành tích đạt được hồi cấp ba nữa!”
Châu Tề Gia quay đầu lại: “Cậu lại biết à? Tin vịt ở đâu ra thế?”
“Tin vịt thì cậu đừng có nghe!” Văn Thanh lườm cậu ta một cái, rồi lại hăng hái nói tiếp: “Tôi nghe mẹ tôi bảo Tưởng Triệu Thành với Tiết Tranh họ chuẩn bị từ lâu rồi! Tưởng Triệu Thành còn đỡ, giải thưởng các thứ đều có sẵn. Cậu nói xem Tiết Tranh thì cố gắng làm gì chứ? Theo tôi thấy ấy à, Trình Y Y vẫn có thể tranh một suất đấy, cậu ấy học giỏi, lại biết nhảy, biết đâu được nhận vào diện năng khiếu thì sao? Nhưng mà nhảy múa thì có chia cấp bậc không nhỉ? Chắc là có chứng chỉ vẫn hơn!”
Châu Tề Gia không cam tâm chịu yên: “Đúng là ăn cây nào rào cây nấy, cậu bớt lo chuyện bao đồng của người khác đi!”
Văn Thanh lanh mồm lanh miệng: “Cậu cũng bớt xía vào chuyện của tôi đi! Có nói cho cậu nghe đâu!” Rồi “nhỏ giọng” than phiền với Đào Cư Nhiên: “Đúng là cái đồ tự mình đa tình!”
Tâm trạng của Châu Tề Gia khá tốt, cũng chẳng thèm nổi giận, cậu ta ngân nga một giai điệu nào đó rồi chép lại phần ghi chú trong giờ tiếng Anh cho ngay ngắn.
“Nghe nói trường mình có thỏa thuận với Đại học Kinh Đô, mỗi năm sẽ có một suất tuyển thẳng, không cần thi đại học, sướng thật đấy!”
“Có khi nào là Tưởng Triệu Thành không nhỉ? Ninh Khải Phong lớp 12 cũng có khả năng lắm, cậu ấy siêu giỏi khối tự nhiên! Nhưng mà năng lực tổng hợp của Tưởng Triệu Thành ổn định hơn, số lần cậu ấy đứng nhất khối còn nhiều hơn Ninh Khải Phong đó! Kể cả không có suất tuyển thẳng, thì vẫn còn cơ hội ở đợt tuyển sinh sớm, áp lực cũng đỡ hơn nhiều…”
Đào Cư Nhiên vẫn im lặng ít lời. Văn Thanh nói một lúc thấy cũng nhàm, bèn cứ thế nhìn cậu một hồi lâu.
Thật ra cô bạn chẳng bận tâm liệu Đào Cư Nhiên có muốn nghe mình nói hay không, bởi vì bất cứ lúc nào cậu cũng sẽ gác lại việc đang làm để mặc cho cô bạn nói - điều này khiến cô bạn cảm thấy mình được trân trọng.
Cô bạn nhìn dải băng gạc trên tay cậu, hỏi: “Bị bỏng nặng không? Nước ở máy uống nước chắc không nóng lắm đâu nhỉ? Tốt nhất đừng dùng bình thủy tinh, dễ bị bỏng tay lắm… À đúng rồi, cậu với Tĩnh Như Phong đã đi đâu thế? Cậu ấy lại trốn học rồi, cậu có biết bình thường cậu ấy hay làm gì không?”
Đào Cư Nhiên khẽ đáp: “Bọn tớ không đi đâu cả…”
Đang nói, Trình Y Y từ phía trên lớp đi tới. Văn Thanh vội rụt cái chân đang gác trên lối đi về, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, mắt thì dán vào mặt bàn nhưng tai thì đã vểnh lên hóng chuyện.
Trình Y Y ban đầu có hơi ngượng ngùng, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Đào Cư Nhiên, cô nàng bèn mỉm cười: “Mùng ba tháng Mười là sinh nhật tôi, cậu có thể đến tham dự được không?”
“Tớ á?” Đào Cư Nhiên ngẩn người, không hiểu tại sao cô nàng lại mời mình.
Ánh nắng trong veo lơ lửng trong lớp học. Trình Y Y đứng trước bàn cậu, bốn mắt nhìn nhau, trong đầu cô nàng bỗng dưng nảy ra một suy nghĩ “sao cậu ấy lại trắng hơn cả con gái thế này”, và rồi mặt bỗng ửng đỏ. Thái độ vốn đường hoàng ban đầu vì vệt hồng này mà phút chốc phủ lên một ý vị không tỏ tường, khiến trái tim cô nàng khẽ rung động một cách kỳ lạ.
Thế là cô nàng chẳng đợi cậu trả lời đã nói vội: “Cứ coi như cậu đồng ý rồi nhé!” Nói xong liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Văn Thanh lấy sách che mặt, nghiêng người qua phấn khích nói: “Cậu được đó nha Đào Cư Nhiên! Có phải Trình Y Y có ý với cậu không?”
Đào Cư Nhiên vội vàng đứng dậy định từ chối, nhưng thấy Trình Y Y đã đi đến giữa đám con gái, quây quần nói chuyện, cậu liền không dám qua đó nữa.
Châu Tề Gia nhìn cậu với vẻ không thể tin nổi, lẩm bẩm: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Văn Thanh hừ hừ: “Cậu ghen tị lắm đúng không? Cậu cứ yên tâm, mắt của Cao Nhược Nam sáng lắm đấy! Mới không thèm để ý đến con cóc ghẻ như cậu đâu!”
Cô bạn khuyến khích Đào Cư Nhiên: “Cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội đó nha! Hai người siêu hợp đôi luôn!”
Đào Cư Nhiên bị cô bạn nói cho đỏ cả mặt, cũng sốt ruột theo. Tiếc là mãi cho đến hết giờ nghỉ trưa, cậu vẫn không tìm được cơ hội nào để nói chuyện riêng với Trình Y Y.
Chiều nay tiết một và tiết hai vốn là giờ Ngữ văn, không ít bạn học đã định bụng dùng giờ này để ngủ gật. Nào ngờ trước khi vào lớp, thầy chủ nhiệm đột nhiên bước vào. Giữa những ánh mắt thất vọng của cả lớp, thầy đứng đó năm giây rồi mới cất lời: “Chiều thứ Bảy tuần này họp phụ huynh, bảo bố mẹ các em đi cho đủ.”
Nói xong thầy quay người rời đi, cô giáo dạy Văn vóc người nhỏ nhắn mới ngơ ngác bước ra từ sau lưng thầy.
Trong lớp vang lên một tràng xì xào, cô giáo dạy Văn mỉm cười nói: “Cả buổi chiều không cần phải lên lớp rồi, có vui không nào?”
Những bạn có bố mẹ tâm lý, không khí gia đình hòa thuận thì khá là vui vẻ, nhưng phần lớn còn lại đều ủ rũ mặt mày, lòng biết rõ buổi họp phụ huynh lần này vô cùng quan trọng. Theo thói quen của thầy chủ nhiệm, chuyện càng quan trọng thầy lại càng nói qua loa đại khái, ngược lại, nếu thầy dành cả nửa tiết để thao thao bất tuyệt thì đa phần đều là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Lòng Đào Cư Nhiên nặng trĩu. Cậu giở tài liệu ôn tập, học thuộc hết bài văn cổ này đến bài văn cổ khác.
Hết một tiết học, Tĩnh Như Phong đến rồi. Những câu chữ cậu vốn đã thuộc làu làu bỗng dưng tắc nghẹn.
Cậu ấy ngồi ở chỗ của mình, lật giở tài liệu học tập, trông tâm trạng có vẻ chẳng mấy vui vẻ.
Sao cậu ấy lại không vui? Hay có lẽ cậu ấy vốn chẳng không vui? Chỉ là trời sinh đã có một gương mặt lạnh lùng thôi sao?
Nếp mí mắt sâu, lúc rũ xuống sẽ tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng; sống mũi cao thẳng, sẽ khiến khí chất toát lên vẻ sắc sảo, khó gần; nếu không hay cười, vậy thì lại càng trông nghiêm túc hơn.
Đào Cư Nhiên thích thú phân tích một mình như thế, rồi sờ đến viên kẹo trong túi, không kìm được mà nghĩ: Bọn tớ đã cùng nhau trốn học, cùng nhau hóng gió, cùng nhau ngồi ở đây… Bọn tớ là bạn bè rồi nhỉ? Phải không? Phải không?
Có thể nói chuyện với cậu ấy không? Giống như bạn bè… hoặc như một người bạn học bình thường?
Được không? Được không nhỉ? Chắc là được mà?
Trong lòng Đào Cư Nhiên dâng lên một luồng xúc động, thôi thúc cậu quay người, ngoảnh đầu, đặt tay lên mép bàn cậu ấy, và nói một câu gì đó.
Nhưng mà nói gì đây? Có chuyện gì để nói chứ? Cậu ấy sẽ hứng thú với chủ đề gì?
Đầu óc cậu là một mảnh đất cằn cỗi, không tìm nổi một chủ đề nào thú vị. Hóa ra cậu lại nhàm chán đến thế… Thảo nào chẳng có ai muốn kết bạn với cậu.
Tĩnh Như Phong thì sao? Cậu ấy có bằng lòng kết bạn với cậu không?
Đào Cư Nhiên đã suy nghĩ suốt cả một tiết học, lại mất thêm năm phút để lấy hết can đảm, cuối cùng cậu cũng quay người lại, tay vịn vào lưng ghế của mình, đôi mắt vừa do dự vừa mong chờ nhìn cậu ấy.
Tĩnh Như Phong đặt sách xuống, nhướng mày, dường như đang muốn hỏi: Có chuyện gì à?
Đào Cư Nhiên căng thẳng đến độ ngón tay cũng cứng đờ: “Ừm… Ờ…”
Chết rồi! Phải nói gì đây?
“Kết bạn với tớ nhé”… Không không không! Ai lại đi nói thế chứ! Kỳ cục quá đi mất!
Rõ ràng vừa nãy đã nghĩ xong rồi mà - phải nói gì ấy nhỉ?
“Tớ…”
“Có chuyện gì sao?”
Đào Cư Nhiên đột nhiên linh quang chợt lóe: “Có… Vừa nãy thầy chủ nhiệm nói chiều thứ Bảy họp phụ huynh! Tớ-tớ chỉ muốn nói cho cậu biết thôi…” Giọng cậu nhỏ dần, cậu đỏ bừng mặt quay đi, cúi gằm đầu - dù sao thì đây cũng không phải là lần cậu thể hiện tệ nhất.
Đào Cư Nhiên mân mê viên kẹo, lòng thầm than thở, tại sao mình không thể làm tốt hơn một chút? Tại sao không thể giống như người khác? Hoạt bát, giỏi ăn nói, cởi mở và phóng khoáng.
Tĩnh Như Phong nói từ phía sau cậu: “Tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở.”
Cậu lập tức phấn chấn hẳn lên: “Không có gì…”
Giọng nhỏ quá, không biết cậu ấy có nghe thấy không nhỉ? Có nên nói lại một lần nữa không?
Nhưng nếu cậu ấy đã nghe thấy mà mình còn nói lại, chẳng phải sẽ rất ngượng sao? Thôi, bỏ đi vậy.
Đào Cư Nhiên cảm thấy có chút vui sướng, tựa như đang ngậm một viên đường phèn, là cái vị thanh ngọt trong veo, một hương vị thật tươi vui.
Vậy còn viên kẹo này, nó có vị gì nhỉ? Lẽ ra cậu đã có thể ăn nó rồi. Cậu đoán nó hẳn phải ngọt lịm, nhưng cậu lại không muốn ăn. Cậu cứ luôn cho tay vào túi mân mê nó, và cứ luôn nghĩ về Tĩnh Như Phong - về gương mặt tuấn tú, về dáng vẻ ung dung của cậu ấy, hệt như hình ảnh phản chiếu trên ô cửa kính mà cậu đang nhìn thấy ngay lúc này.
Mặt trời tao nhã ngả bóng về Tây, những cành cây không yên mà xao động, lá chẳng cam lòng mà lả tả rơi, thế giới bỗng dưng như chậm lại, tựa hồ có một mảnh nào đó đột nhiên hỏng mất.
Mảnh nào đã hỏng vậy? Đào Cư Nhiên chỉ biết rằng, gió lại nổi lên rồi.
Nhận xét