TNTL - Chương 8
Chương 8: Thể chất dễ bị tổn thương.
Đào Cư Nhiên được đưa đến phòng y tế. Thầy y tế của trường mới đến trong học kỳ này, họ Từ, và còn rất trẻ. Anh vẫn còn nhớ Đào Cư Nhiên: "Chào buổi sáng, em! Em thấy không khỏe ở đâu sao?"
"Tay cậu ấy bị bỏng rồi ạ."
"Ồ? Bị thứ gì làm bỏng vậy em?" Từ Hành nắm lấy tay cậu, xem xét tỉ mỉ: "Có đau không?"
Đào Cư Nhiên lắc đầu, rũ mắt nhìn bộ đồng phục trắng tinh của anh và sàn nhà sạch đến độ hắt lên cả ánh sáng.
Tĩnh Như Phong trả lời thay cậu: "Nước nóng trong máy lọc nước ạ."
Từ Hành vừa xử lý vết thương vừa nhờ Tĩnh Như Phong đi rót giúp hai cốc nước ấm. Tĩnh Như Phong nghe lời rồi rời đi.
Từ Hành hạ giọng hỏi: "Em nói cho thầy nghe, vết bỏng này là do em tự bất cẩn, hay là... do người khác bất cẩn?"
Ánh nắng xuyên qua ô kính trên cửa chính rọi vào, nhuộm đôi mắt anh thành một màu trà trong vắt. Đào Cư Nhiên ngẩn người, rồi chậm rãi lắc đầu, giọng lí nhí đến mức gần như chỉ mình cậu nghe thấy: "Là... là do em tự..."
Từ Hành vỗ nhẹ lên bàn tay không bị thương của cậu, mỉm cười nói: "Em có thích mật ong không? Nước mật ong vừa nhuận họng, giảm khô rát, lại còn có thể làm đẹp da nữa. Bạn học kia chắc không biết mật ong để ở đâu đâu, để thầy qua xem thử."
Đào Cư Nhiên mấp máy môi: "Tĩnh Như Phong -"
Từ Hành quay đầu lại, và trong ánh mắt hiền hòa của anh, Đào Cư Nhiên đã tìm thấy dũng khí: "Cậu ấy tên là Tĩnh Như Phong ạ."
"Ừm, thầy nhớ rồi. Vậy còn em thì sao? Thầy muốn biết tên của em hơn."
Nụ cười của anh dịu dàng đến mức khiến người ta phải ngượng ngùng, Đào Cư Nhiên không tài nào lấy lại được âm lượng như lúc nãy: "Em ạ... E-Em tên là Đào Cư Nhiên..."
Sao mình không thể nói lớn hơn một chút chứ? Cậu thấy hơi nản lòng. Mu bàn tay đang được thuốc mỡ mát lạnh làm dịu đi, đã không còn rát buốt như ban nãy nữa.
"Đào Cư Nhiên - một cái tên rất hay, thầy nhớ rồi nhé." Anh đi sang phòng bên cạnh, rồi quay ra với hai cốc nước mật ong đã được pha sẵn.
Đào Cư Nhiên uống một hơi cạn sạch, trong khi Tĩnh Như Phong mới chỉ uống được một nửa, trông cứ như đang phải uống một bát thuốc Bắc đầy hoàng liên vậy.
"Thầy đoán là em thích đồ ngọt, nên đã cho thêm một thìa đấy." Từ Hành ghé tai nói nhỏ với cậu: "Đó, em xem, mấy đứa nhóc uống siro cũng có đúng cái biểu cảm này!"
Đào Cư Nhiên khẽ nở một nụ cười.
Sau khi xử lý xong vết thương, Từ Hành lấy một ít bông tăm, dung dịch sát khuẩn và băng cá nhân đưa cả cho cậu, rồi dặn dò: “Mấy thứ này là để phòng khi cần kíp, em là người hay bị thương, nên nhất định phải mang theo bên mình. Phải tự bảo vệ mình cho tốt nhé, dù thầy không mong em lại bị thương, nhưng chúng ta vẫn nên gặp nhau thường xuyên chứ! Khi nào rảnh nhớ đến tìm thầy nói chuyện nha!”
Đào Cư Nhiên gật đầu lia lịa. Từ Hành nháy mắt với cậu, trông hệt một cậu trai lớn vẫn giữ vẹn nguyên nét trẻ con.
Lúc rời khỏi phòng y tế, chuông vào lớp đã reo. Tĩnh Như Phong không quay về lớp học, mà dường như chỉ đang đi dạo loanh quanh không mục đích. Khuôn viên trường lúc này đặc biệt yên tĩnh, tán lá của những cây thường xanh xào xạc hướng về phía trời xanh, những đám mây trắng bị gió cuốn đi vun vút.
Đào Cư Nhiên không biết cậu ấy định đi đâu, chỉ lẳng lặng đi theo sau, chậm hơn nửa bước chân. Cậu chẳng còn tâm trạng nào để vào lớp, có lẽ vì không muốn đối diện với những ánh mắt trong phòng học, cũng có lẽ là chẳng vì lý do gì cả, cậu chỉ đơn thuần muốn được ở riêng cùng Tĩnh Như Phong một lát.
Một cơn gió mạnh từ giữa dãy nhà học thốc ra, đập thẳng vào người. Đào Cư Nhiên nheo mắt lại. Áo của Tĩnh Như Phong bị thổi bay phần phật, làn gió như tô nên vóc dáng cao lớn, thẳng tắp của cậu ấy.
Cậu ấy mặc áo cộc tay, chiếc áo trắng tinh sạch sẽ tựa như một vầng mây mỏng trên đầu. Đồng phục là mẫu chung của cả thành phố, nền vải trắng, viền cổ áo và tay áo mang màu xanh lam nhạt. Đào Cư Nhiên chưa từng thấy ai có thể mặc bộ đồng phục trông đẹp đến thế.
Cậu kéo lại chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người, trong lòng thoáng chút tự ti. Hồi lớp mười, cậu đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, Chúc Mộ Trinh cứ ngỡ cậu sẽ còn cao mãi nên đã cố tình mua cỡ lớn hơn, tiếc là sự chẳng thành... Thôi, cổ tay áo lại tuột chỉ rồi, xem ra phải dành thời gian khâu lại thôi.
Đang mải nghĩ vẩn vơ, Tĩnh Như Phong bỗng dừng bước. Đào Cư Nhiên vội phanh gấp, suýt chút nữa thì đâm sầm vào cậu ấy.
Tĩnh Như Phong quay đầu nhìn cậu: “Muốn theo tôi à?”
“T-Tớ… Ừm…” Đào Cư Nhiên lắp bắp, hàng mi khẽ run.
“Muốn theo thì cứ theo. Sẽ dẫn cậu đến một nơi.”
“A… được.”
Ngôi trường này được xây trên một ngọn đồi nhỏ. Thuở ấy, sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, ngọn đồi bị san phẳng để nhường chỗ cho ngôi trường. Kể từ ngày đó, Bồ Thành một đi không trở lại trên con đường hiện đại hóa, và thành phố ven biển nhỏ bé này đã dựa vào việc san đồi lấp biển để phát triển thịnh vượng một cách nhanh chóng.
Đào Cư Nhiên đi theo Tĩnh Như Phong đến bức tường rào phía sau trường - một nơi mà cậu chưa từng đặt chân đến. Một hàng rào lưới thép mỏng chắn ngang ở đây, dưới chân là đám cỏ dại mọc um tùm.
Tĩnh Như Phong men theo hàng rào, đi thẳng đến nơi có bụi cỏ rậm rạp nhất. Cọc sắt đã hoen gỉ, cậu ấy chỉ cần đưa tay lật lên là mở ra một lối đi. Đào Cư Nhiên cúi đầu chui qua dưới cánh tay cậu ấy, gắng sức trèo lên con dốc đứng, chỉ vài ba bước đã leo đến đỉnh đồi. Tiếng gió bỗng ùa tới, và tầm mắt bỗng nhiên bừng sáng -
Bầu trời cao rộng trải dài từ trên đỉnh đầu, một màu xanh lam đồng nhất, trong suốt và lấp lánh như một viên ngọc báu. Mây trắng lững lờ trôi trên những ngọn đồi xanh thẫm, và phía sau những ngọn đồi ấy là đường bờ biển khuất dạng. Những tòa nhà san sát nhau trải dài từ chân đồi, đứng sừng sững trên những khu đất được quy hoạch ngay ngắn. Những ô cửa kính trên bề mặt các tòa nhà lấp lánh như vảy cá, phản chiếu mọi ngóc ngách của thành phố. Tòa nhà biểu tượng ở phía đông vẫn chưa hoàn thành, bộ khung trống rỗng của nó trông như bộ xương của một con cá voi. Những tháp tín hiệu cao vút, những tấm biển quảng cáo sặc sỡ, những cột đèn đường và cột điện đan xen, dõi theo nhau giữa mạng lưới đường phố ngang dọc. Dòng xe cộ chảy trôi không ngớt, tựa như huyết mạch của thành phố, vận động một cách trật tự và nhịp nhàng.
“Gió hôm nay đẹp thật.” Tĩnh Như Phong đứng bên cạnh cậu, phóng tầm mắt xuống thành phố lộng lẫy.
“Ừ, đẹp thật.” Cậu chưa bao giờ yêu những cơn gió như lúc này. Cỏ dại mọc dày, gió lay cỏ động, ngọn cỏ đồng loạt nghiêng về một hướng, khẽ lướt qua mắt cá chân cậu một cách mềm mại. Những con sóng xanh vui vẻ dập dờn, xô vào nhau rồi tan biến. Lồng ngực tràn ngập hương cỏ trong lành, mát rượi. Những lời thì thầm to nhỏ và những tiếng động ầm ĩ vốn luôn văng vẳng bên tai đều đã bị gió cuốn đi về phía xa xăm.
Thay vào đó là nhịp thở đầy tiết tấu - nhịp thở của thành phố, của đất trời, của cậu, và của cả Tĩnh Như Phong.
Đây là nơi cậu đã sống từ thuở nhỏ, nhưng chưa một lần nào cậu được ngắm nhìn toàn cảnh của nó từ trên cao như hôm nay. Chẳng biết tự lúc nào, nhà cao tầng cứ thế mọc lên san sát, mà tình làng nghĩa xóm ngày một thưa dần; đường sá ngày càng rộng mở, xe đạp cũng dần biến mất, ngay cả những người quen cũng chẳng biết đã đi đâu về đâu.
“Nhà cậu ở đây sao?”
Đào Cư Nhiên sững người. Ánh mắt cậu dừng lại nơi khu dân cư cũ kỹ, ảm đạm kia - một nơi hoàn toàn lạc nhịp với cả thành phố này, một nơi sắp bị phá dỡ. Trong phút chốc, cậu không biết phải trả lời ra sao.
Tĩnh Như Phong đổi cách hỏi: “Cậu là người Bồ Thành à?”
“Phải…”
Lại một khoảng lặng bao trùm. Dường như cả hai đều không phải là những người giỏi khơi chuyện.
Một đóa hoa dại trên đồng cỏ run rẩy lay động, những cánh hoa nhỏ xinh kết lại thành một chùm trắng muốt, trông như một cây kẹo mút vị kem sữa. Đào Cư Nhiên bỗng dưng thèm ăn kẹo vô cùng… Cậu vội kéo dòng suy nghĩ đang bay bổng của mình trở lại, cố tìm một chủ đề nào đó: “Nhà… nhà cậu cũng ở đây ư?”
“Tôi sinh ra ở đây.”
Tim Đào Cư Nhiên như được nhấc bổng lên, len lỏi một niềm vui mà chính cậu cũng không nhận ra. Ánh mắt cậu dõi theo một chú châu chấu đang nhảy lên, vẽ một đường cong trong không trung: “Tớ cũng vậy.”
Cậu lớn lên ở đây sao? Cậu có thích nơi này không? Tại sao lại chuyển trường? Có phải cậu không thích trường học không? Tớ cũng không thích.
Phải rồi, chẳng có ai thích đi học cả.
Cậu có thích gió không? Cậu có ghét tớ không? Tại sao lại giúp tớ? Cậu… có thể làm bạn với tớ không?
Cậu cúi xuống nhìn đôi giày thể thao của Tĩnh Như Phong, kiểu dáng rất thời trang, không có họa tiết gì khoa trương, trông có vẻ đắt tiền. Cậu tự thấy mình kém cỏi, khẽ dịch chân đi, khiến một cụm cỏ dại nhỏ bị đè bẹp xuống đất. Cậu biết chúng có sức sống mãnh liệt, nhưng việc bãi cỏ vô cớ bị trọc đi một mảng vẫn khiến cậu cảm thấy áy náy.
Gió mỗi lúc một lớn hơn, thổi phần phật vào áo của Tĩnh Như Phong, làm tóc cậu ấy bay hết về một phía. Đào Cư Nhiên đăm đăm nhìn cậu ấy. Ở cậu ấy toát ra một khí chất rất đặc biệt, không phải sự non nớt, bốc đồng của bạn bè đồng trang lứa, cũng chẳng phải sự chín chắn, khôn khéo của người trưởng thành, và lại càng không giống như cậu, mờ nhạt và không chút ánh sáng… Cậu ấy tựa như vầng dương trong gió của khoảnh khắc này, không rực rỡ, không chói chang, thậm chí còn ẩn mình sau trời xanh và biển mây, nhưng bạn sẽ không bao giờ có thể làm ngơ trước ánh hào quang của cậu ấy.
Chẳng biết đã qua bao lâu, chuông tan học vang lên, tiếng chuông trong trẻo hòa vào cơn gió, nghe hay đến lạ thường. Đào Cư Nhiên giật mình, nhận ra mình đã trốn học thành công một tiết. Cậu nhìn về phía Tĩnh Như Phong.
Tĩnh Như Phong nói: “Về lớp thôi.”
Đào Cư Nhiên biết chắc chắn cậu ấy sẽ không quay lại lớp học nữa. Những giây phút ở riêng thế này, không biết liệu có còn lần sau không. Cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng biết mở lời ra sao. Cỏ dại phất vào ống quần, lướt trên da thịt cậu, vừa ngứa ngáy vừa thôi thúc. Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm hỏi: “Tại sao cậu lại giúp tớ vậy?”
Đôi mắt cậu đen láy, dáng mắt tròn, đuôi mắt hơi cụp xuống, toát lên vẻ căng thẳng và bối rối, khiến Tĩnh Như Phong nhớ đến chú chó nhỏ nhà hàng xóm, lúc nào cũng thích vẫy đuôi với người khác.
Cậu ấy im lặng một lúc: “Vì tôi thích chó con.”
Thích chó con? Đào Cư Nhiên không hiểu, nhưng cậu không hỏi thêm nữa.
Cậu chui qua hàng rào lưới thép, đối mặt với dãy nhà học khiến người ta nhìn mà sinh lòng e sợ, không kìm được mà ngoảnh đầu lại - trời xanh, đồng cỏ, ngọn gió mát lành và cả ánh nắng dường như đều đã bỏ rơi cậu. Họ thuộc về hai thế giới khác nhau.
Tĩnh Như Phong dường như nhớ ra điều gì đó, ném cho cậu một thứ.
Đào Cư Nhiên may mắn bắt được - đó là một viên kẹo sữa.
“Cho cậu đấy.”
Nhận xét