TNTL - Chương 5

Chương 5: Chắc hẳn mình chỉ là một giọt bùn lầy chẳng ai mong đợi. 

Gần trường học mới mọc lên một tiệm tạp hóa nhỏ mang tên "Blog Thiên Sứ", chuyên bán những món đồ thủ công mỹ nghệ, trang sức nho nhỏ và các vật phẩm xinh xắn mà con gái yêu thích. Đào Cư Nhiên biết đến cửa tiệm này là nhờ Hà Khiếu, gia đình cậu chàng cũng có một vài món đồ thủ công nhỏ gửi bán ở đây.

Cậu tìm mãi mới thấy cửa tiệm nằm nép mình trong một góc hẻo lánh. Những vị trí đắc địa đều đã bị các hàng văn phòng phẩm và quán ăn vặt chiếm hết, mãi cho đến khi thấy mấy cô nữ sinh vừa nói vừa cười bước ra từ đầu con hẻm, cậu mới tìm được đúng chỗ.

Cậu đợi đến gần giờ tự học tối mới men theo lối vào, vừa rẽ qua khúc ngoặt đã bắt gặp Trình Y Y và Mạc Tiêu Vi đang xách những chiếc túi giấy nhỏ màu hồng bước ra. Cậu vội lùi lại mấy bước, định bụng đợi họ đi rồi mới vào... Trong lúc còn đang do dự, một đám con trai đi lướt qua trước mặt cậu, nhìn cách ăn mặc thì không giống học sinh trường này. Cả bọn có vẻ chỉ đang lượn lờ ngoài phố, tên cầm đầu thì so vai rụt cổ, hai tay đút túi quần, miệng ngậm điếu thuốc. Theo sau là năm sáu đứa tóc nhuộm vàng chóe, tai xỏ khuyên, miệng thì luôn mồm văng tục - đúng chuẩn một đám thiếu niên bất lương.

Đào Cư Nhiên dán lưng vào tường, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ mình là một ngọn cỏ dại mọc ra từ kẽ tường.

Vốn dĩ chúng nghênh ngang đi qua cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, thế nhưng tên cầm đầu lại vô tình liếc mắt vào trong hẻm, ánh nhìn vừa hay chạm phải ánh mắt của Mạc Tiêu Vi. Mắt hắn sáng rực lên, gót chân xoay một vòng rồi cười hì hì sáp lại gần: "Em gái trường nào đây? Tên gì thế?"

Đám thiếu niên bất lương lập tức cười hô hố, chặn kín cả con hẻm.

"Các người là học sinh trường Trung học số 1 à? Tôi không quen các người!" Mạc Tiêu Vi căng thẳng ôm chặt cánh tay Trình Y Y.

Tên con trai chống tay lên tường, ra vẻ du côn hút một hơi thuốc rồi phả ra: "Trường Trung học số 1? Anh biết rồi! Em xem, giờ chúng ta chẳng phải đã quen nhau rồi sao? Em tên gì?"

"Đúng rồi đúng rồi, thế là quen nhau rồi còn gì?"

"Người đẹp ơi kết bạn đi?"

"Nể mặt anh Chiêu một chút chứ!"

Mạc Tiêu Vi không dám hó hé tiếng nào nữa, cô khẽ giật giật tay áo Trình Y Y: "Y Y ơi, làm sao bây giờ..."

Bọn chúng đông người, Trình Y Y cũng có chút sợ hãi, nhưng cảm giác chán ghét vẫn lấn át tất cả. Cô nàng khoanh tay, chau mày lạnh lùng đáp: "Chúng tôi không thiếu bạn, cũng không muốn kết bạn!"

"Oa -!"

"Em gái này 'cháy' phết!"

"Gọi em gái gì nữa, gọi chị dâu! Chị dâu cả! Chị dâu hai! Ha ha -"

Giữa một tràng cười cợt trêu chọc, Trình Y Y chẳng hề che giấu mà trợn mắt một vòng khinh bỉ.

Tên kia cười nói: "Bạn bè thì có ai chê nhiều đâu! Thôi thế này, anh cũng không làm khó người đẹp, cho anh xin tên với add WeChat là anh để hai em đi, được không?"

Trình Y Y tính toán khả năng xông ra khỏi vòng vây của bọn chúng, nhưng Mạc Tiêu Vi đã sợ đến nhũn cả chân, nửa người gần như dựa hẳn vào cô nàng, xem ra việc đột phá vòng vây là bất khả thi. Nơi này lại là xó xỉnh hẻo lánh, cộng thêm việc đã đến giờ tự học tối, có la hét cũng chưa chắc gọi được ai tới. Lỡ như chọc giận bọn chúng thì gay to...

Ngay lúc đang chẳng biết phải làm sao, bức tường người bỗng bị xé toạc ra. Trình Y Y định thần nhìn lại, lòng vui như mở cờ - là người quen!

Đào Cư Nhiên lấy hết can đảm rẽ đám người ra, lao tới nắm chặt lấy cánh tay Trình Y Y rồi lớn tiếng nói: "Sao cậu lại ở đây? Tớ tìm cậu mãi, đi nhanh lên!"

Đầu cậu đầm đìa mồ hôi, căng thẳng đến mức chẳng dám ngẩng đầu lên, may mà cậu quay lưng về phía đám người kia nên không đến nỗi lộ tẩy. Cậu nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền kéo Trình Y Y đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đi nhanh lên, sắp vào học rồi! Quán net bên cạnh đang có cảnh sát kiểm tra chứng minh thư đấy!"

Trình Y Y cũng phản ứng lại, kéo theo Mạc Tiêu Vi xông ra ngoài: "Mình, mình về ngay đây!"

Khí thế của họ hừng hực, hành động mau lẹ, nhân lúc đám thiếu niên kia còn đang phân vân xem có thật là có cảnh sát không, cả ba đã một mạch chạy thẳng tới cổng trường.

Mạc Tiêu Vi ngồi phịch xuống bệ đá của bồn cây, ôm ngực vẫn chưa hoàn hồn: "Sợ, sợ chết mất!"

Trình Y Y thì ngược lại, đã bình tĩnh trở lại. Cô nàng nhìn Đào Cư Nhiên đang cúi gập người thở hổn hển, trong ánh mắt ánh lên vẻ khác lạ, cứ như thể đây là lần đầu tiên cô nàng quen biết cậu.

"Cảm ơn cậu nhé! Lại có thể dùng cảnh sát để dọa bọn họ, thông minh thật đấy!"

"K-không có gì đâu..." Đào Cư Nhiên gãi gãi đầu: "Là thật sự có cảnh sát ở quán net 'Thiên Thiên' kiểm tra chứng minh thư, phó hiệu trưởng còn đang ở đó chặn người, bắt được đứa nào là dẫn đi đứa nấy..."

"Vậy à, ha ha!" Trình Y Y cảm kích nói: "Tóm lại là vẫn cảm ơn cậu đã cứu bọn mình nhé! Bọn họ đông như thế, nếu không có cậu thì mình và Vi Vi cũng chẳng biết phải làm sao nữa."

Đào Cư Nhiên có chút không quen trước lời khen, vội vàng giải thích: "Tớ chỉ tình cờ thấy thôi, đổi lại là người khác thì họ cũng sẽ làm vậy mà."

Trình Y Y lắc đầu: "Thế thì chưa chắc đâu! Nhiều chuyện nghĩ thì đơn giản, nói ra thì cũng 'so easy' lắm, nhưng đến lúc thật sự rơi vào đầu mình rồi thì chẳng nói trước được điều gì đâu!"

Đào Cư Nhiên không biết nên đáp lời thế nào, chỉ đành cười một cách ngượng ngùng.

Trình Y Y kéo Mạc Tiêu Vi đang ì ra dưới đất đứng dậy: "Đi thôi! Cảm ơn Đào Cư Nhiên rồi vào lớp tự học nào!"

Mạc Tiêu Vi bị cô nàng kéo đi loạng choạng, lí nhí nói một tiếng cảm ơn rồi đi theo Trình Y Y.

"Không được, tui phải vào nhà vệ sinh một chuyến đã..."

"Không phải chứ Vi Vi ơi? Bồ nhát gan quá đấy..."

Bình thường Đào Cư Nhiên không hay để ý đến các bạn nữ trong lớp, nhưng có một vài chuyện cậu cũng nắm được. Ví dụ như bạn nữ được yêu mến nhất lớp là Trình Y Y, tính cách tốt, quan hệ rộng, thành tích giỏi. Hay như Mạc Tiêu Vi là hoa khôi được mọi người công nhận, gia cảnh rất tốt, là một tiểu thư ngoan ngoãn, thường ngày luôn đi cùng Trình Y Y. Họ và một bạn nữ tên Lục Tĩnh Xu là bạn thân từ nhỏ đến lớn. Lục Tĩnh Xu có thành tích tốt nhất trong số các bạn nữ, nhưng luôn bị lớp trưởng Đàm Khải đè đầu. Hai người họ ngồi bàn trước bàn sau, chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Một người là lớp trưởng, một người là lớp phó, về cơ bản đều chỉ là hữu danh vô thực, toàn bộ tâm sức đều dồn vào việc so kè thành tích. Nhưng dù có so kè thế nào đi nữa, bên trên vẫn còn một Tưởng Triệu Thành, hai năm cấp ba lần nào cũng đứng nhất lớp.

Chỗ ngồi của Đào Cư Nhiên cách xa họ, đôi bên gần như chẳng có mối liên hệ nào. Cấp ba thấm thoắt đã trôi qua gần hai năm, vậy mà Đào Cư Nhiên vẫn không thân quen với nhiều bạn học. Cậu thường một mình đến nhà ăn, một mình học bài, một mình về nhà... Những con người trong cùng một lớp học mà cứ ngỡ như đang sống ở hai thế giới khác biệt, mấy năm trời cũng chẳng nói với nhau được câu nào. Sau khi tốt nghiệp, khoảng cách ấy rồi sẽ ngày một lớn hơn, tựa như hai đường thẳng cắt nhau, có lẽ cả một đời cũng sẽ chẳng bao giờ giao nhau lần nữa.

Chúc Mộ Trinh đã không chỉ một lần bày tỏ nỗi ưu tư của mình: "Nhiên Nhiên à, con phải mạnh dạn lên một chút, chủ động bắt chuyện, chủ động kết bạn, như vậy mới không cô đơn."

Không phải là cậu chưa từng thử, chỉ là cậu không thể làm được. Việc kết bạn với nhiều người dễ dàng như ăn cơm uống nước, nhưng với cậu lại là một chuyện vô cùng khó khăn.

"Chào cậu, tớ, tớ là Đào Cư Nhiên..."

"Chào cậu! Tớ là Trịnh Yến/Kiều Băng/Hứa Úy Úy!"

"Ờ... r-rất vui được gặp cậu..." Tiếp theo nên nói gì đây? Phải làm sao bây giờ?

Mỗi lần thấy vẻ mặt gượng gạo của cậu, đối phương cũng dần im lặng rồi lảng đi mất.

Khi Đào Cư Nhiên còn nhỏ, mọi người sẽ khoan dung nói với Chúc Mộ Trinh rằng "Trẻ con nhát người thôi mà". Lớn lên rồi thì biết nói sao đây - trầm mặc, cô độc, không hòa đồng... Tại sao lại phải dùng những từ ngữ như thế? Cứ như thể cậu đã phạm phải lỗi lầm gì ghê gớm lắm.

Thật ra... thật ra cậu cũng đâu có muốn. Cậu cũng muốn mình cởi mở phóng khoáng, có thể bắt chuyện với bất kỳ ai. Nhưng cậu không phải là người như vậy, cậu khác biệt với mọi người.

Nghe nói khi Nữ Oa tạo ra con người, có những người được bà nhào đất nặn thành, có những người lại là do bà dùng dây leo quất bùn mà thành. Còn cậu ư? Cậu nhất định là một giọt bùn chẳng ai mong đợi, vô tình văng ra ngoài, oa oa gào khóc nhưng trước sau vẫn lạc lõng giữa những người đất khác. Có lẽ, chịu đựng sự cô đơn còn dễ dàng hơn là kết bạn.

Nhưng kể từ ngày hôm đó, Đào Cư Nhiên cảm thấy bạn bè xung quanh đã có chút đổi khác. Trước đây chỉ là sự thân thiện xã giao, nhưng giờ đây, trong sự thân thiện ấy đã có thêm một tia nhiệt tình không hề giả tạo.

Lớp họ mỗi người ngồi một dãy. Bên trái cậu là một bạn nữ cao hơn cậu cả một cái đầu tên là Cao Nhược Nam. Cô bạn buộc tóc đuôi ngựa, là vận động viên chạy đường dài, sáng nào hai tiết đầu cũng mệt đến ngủ gật, buổi chiều lại đi tập luyện từ sớm, bạn bè chủ yếu là dân thể thao ở các lớp khác. Trước đây họ chẳng mấy khi nói chuyện với nhau, nhưng bây giờ cô bạn thỉnh thoảng lại nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc, tựa như đang nghiên cứu xem cậu có mọc thêm cánh tay nào không.

Đào Cư Nhiên cúi đầu làm bài tập, cảm thấy bất an, cứ như bị đèn rọi quét qua giữa đêm đen.

Bên phải cậu là một cô bạn suốt ngày đọc truyện tranh và ăn vặt. Mái tóc ngắn trông hệt như cô bé Maruko, mặt tròn xoe, đôi mắt quanh năm bị giấu dưới lớp tóc mái dày cộm. Cô bạn hơi cận thị nhưng nhất quyết không chịu đeo kính, vì chuyện này mà bị thầy cô nhắc nhở không ít lần. Cô bạn có một cái tên rất đỗi dịu dàng là Văn Thanh, vậy mà con người lại líu ríu không ngớt, có thể bắt chuyện làm quen với bất kỳ ai. Cô bạn cũng là người nói chuyện với Đào Cư Nhiên nhiều nhất trong lớp.

Hai tiết Toán kết thúc, tiếng chuông tan học đã đánh thức bộ não mơ màng của Văn Thanh. Cô bạn hất mái tóc mái, lôi từ trong túi ra một cây kẹo mút ngậm vào miệng, rồi lấy điện thoại ra lướt Weibo, chẳng mấy chốc dung lượng 4G đã cạn sạch. Cô bạn bực bội đặt điện thoại xuống, nhìn Đông ngó Tây, rồi dán mắt vào vị trí phía sau bên trái, như thể đang mong chờ một đóa hoa trắng nhỏ sẽ nở ra từ mái tóc đen dày kia. Cô bạn nhìn chưa được mấy giây, đối phương đã ngẩng đầu, ánh mắt chuẩn xác phóng thẳng tới.

Văn Thanh giật mình, vờ như không có chuyện gì mà quay đầu đi, hai má nóng bừng, nội tâm gào thét: Trời đất quỷ thần ơi, ngầu quá đi mất!

Ánh mắt cô bạn lượn một vòng quanh lớp, cuối cùng dừng lại trên người Đào Cư Nhiên - Sao một đứa con trai mà mắt lại to đến thế nhỉ? Mặt cũng nhỏ xíu nữa, là do ăn ít à? Con trai vẫn nên vạm vỡ một chút thì tốt hơn chứ nhỉ? Nghe đồn cậu đã xông vào giữa đám côn đồ để cứu Trình Y Y? Thật hay giả vậy, trông cậu thế này mà...?

Văn Thanh mút kẹo chùn chụt, hỏi Đào Cư Nhiên: "Nghe nói cậu gặp phải côn đồ à?"

Đào Cư Nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lấp lánh của cô bạn đang xuyên qua lớp tóc mái.

"Nghe bảo là người của trường Trung học số 3 bên cạnh nhỉ? Tên Trương Chiêu? Là trùm trường đấy! Có đẹp trai không?" Văn Thanh chính là một trung tâm hóng chuyện, đã sớm điều tra rõ thân phận của đối phương rồi. Sân bóng rổ của trường Trung học số 3 đang mở rộng, nên đám con trai mới chạy sang trường Trung học số 1 chơi bóng.

Đào Cư Nhiên ngơ ngác đáp: "Tớ không biết..."

"Đẹp trai hay không thì cũng phải nhìn thấy chứ?"

"Tớ không nhìn rõ."

Cơn ghiền hóng chuyện không được thỏa mãn, Văn Thanh mất hứng quay đi: "Haiz, cậu đúng là nhạt nhẽo thật!"

Đào Cư Nhiên lặng lẽ tẩy đi nét bút hỏng trên trang vở.

Cao Nhược Nam ngồi bàn bên cạnh đang chống cằm, hai chân dài duỗi thẳng ra lối đi một cách bá đạo: "Đào Cư Nhiên, không ngờ cậu cũng ghê gớm phết nhỉ!"

Đào Cư Nhiên không hiểu mô tê gì: "...?"

"Thôi đừng có giả ngơ nữa! Trình Y Y kể hết cho bọn tôi rồi, cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy! Giỏi lắm!"

Cao Nhược Nam tính tình vốn thẳng như ruột ngựa, giọng cũng sang sảng, khiến Đào Cư Nhiên giật cả mình.

Cậu bạn bàn trên quay xuống, vẻ mặt đầy hiếu kỳ: "Thật hay giả vậy? Chuyện khi nào? Ở đâu thế?"

Cao Nhược Nam mắng cậu ta: "Châu Tề Gia, cậu quay lên đi, nhiều chuyện nhất là cậu đấy!"

Châu Tề Gia sờ mũi, cười hề hề, mặt dày hỏi tiếp: "Cậu biết thì kể cho tôi với!" Cậu ta người nhỏ gầy, tính cách có phần hơi âm trầm, nhưng đôi lúc lại hoạt bát đến lạ.

Cao Nhược Nam liếc nhìn Đào Cư Nhiên một cái, cảm thấy bình thường cậu quá trầm lặng, chuyện tốt như thế này đương nhiên phải tuyên dương cho mọi người cùng biết! Thế là cô kể lại toàn bộ sự việc trong đôi ba câu, cuối cùng đập sách tổng kết: "Phải nói với bác bảo vệ, sau này không cho bọn họ vào nữa! Dùng sân của chúng ta để bắt nạt con gái trường chúng ta, còn có thiên lý hay không?!"

Châu Tề Gia ngẩng đầu nhìn cô, vỗ tay bôm bốp: "Nói đúng lắm!"

"Thôi được rồi, bớt nịnh đê! Học tập Đào Cư Nhiên người ta đi kìa, đàn ông quan trọng nhất là phải có trách nhiệm!" Cô vỗ vỗ vào bờ vai gầy của Châu Tề Gia rồi đi xuống sân tập.

Châu Tề Gia ngẩn ngơ cười một mình với bóng lưng ngoài cửa, rồi lại quay sang nhìn Đào Cư Nhiên với vẻ mặt phức tạp, lẩm bẩm: "Đúng là ẩn mình kỹ thật đấy!"

Đào Cư Nhiên chỉ cúi đầu, thực ra cậu thấy cũng chẳng có gì to tát, chỉ là tiện tay giúp một chút thôi mà.

Nhưng suy nghĩ của Trình Y Y lại khác hẳn với Đào Cư Nhiên. Cô nàng bắt đầu chú ý đến cậu bạn mà mọi người vẫn thường dùng những từ như "rất yên tĩnh", "không nói chuyện", "không hòa đồng" để hình dung. Cậu đúng là rất yên tĩnh thật, yên tĩnh đến mức dường như hơi thở cũng nhẹ hơn người khác, nhưng sự yên tĩnh không thu hút sự chú ý ấy bỗng chốc lại trở nên đầy cuốn hút.

Cô nàng ngoảnh lại, ánh mắt vượt qua nửa lớp học để nhìn cậu, bất giác mỉm cười.

Đào Cư Nhiên hoàn toàn không hề hay biết những ánh nhìn thiện chí đó. Phần lớn năng lượng trong một ngày của cậu đều dành cho việc học, phần còn lại dùng để dõi theo Tĩnh Như Phong.

Kể từ đêm hôm đó cũng đã mấy ngày trôi qua, Đào Cư Nhiên không biết liệu cậu ấy có nghe thấy mình "nói xấu" cậu ấy không, nhưng thái độ của cậu ấy đối với cậu vẫn y hệt như với những người khác - chính là chẳng có thái độ gì cả. Trong những phỏng đoán thấp thỏm không yên, Đào Cư Nhiên chẳng dám nhìn trộm cậu ấy qua ô cửa kính nữa.

Trong lớp, ngoài vài cô bạn vẫn thầm để ý và đoán già đoán non về cậu ấy, thì những người còn lại, kể cả giáo viên, cũng chỉ xem cậu ấy như một kẻ lập dị khó gần mà thôi. Nhưng Đào Cư Nhiên biết cậu ấy không giống mình. Cậu tràn ngập sự hiếu kỳ và thiện cảm dành cho cậu ấy. Chưa bao giờ cậu lại khao khát được thấu hiểu một người, dõi theo mọi thứ thuộc về người ấy đến thế.

Lớp 12, giấy kiểm tra bay đến bàn học sinh như mưa giấy, rồi lại bị chính họ vò thành một cục, nhét vào một xó xỉnh nào đó không tên. Tiết tự học buổi tối là giờ của chủ nhiệm, đề tiếng Anh phát buổi sáng, tối đã phải chữa. Đào Cư Nhiên chỉ vừa ra ngoài ăn một bữa cơm, lúc quay về đã chẳng tìm thấy tờ đề đâu nữa. Thầy chủ nhiệm không phải người dễ nói chuyện, lại còn quan trọng nhất thái độ học tập, bất kể học sinh giỏi dở thế nào, mắng một trận cũng không hề nể nang. Cậu hơi sốt ruột, gần như chui cả người vào gầm bàn.

Đúng lúc này, Tống Ngôn Ân bước tới, tiện tay cầm cuốn sổ của cậu lên lật lật, tay chống lên bàn, vẻ mặt bực bội: "Đề tiếng Anh cho tao chép nhờ cái, tao biết mày làm xong rồi."

Đào Cư Nhiên ngồi thẳng dậy, kéo cuốn sổ về, lí nhí đáp: "Tìm không thấy nữa."

"Tìm không thấy?" Tống Ngôn Ân cao giọng: "Mới phát buổi sáng, tao thấy mày làm xong rồi mà! Sao, không muốn cho mượn à?"

"Không phải... thật sự mất rồi, tớ, tớ đang tìm!" Đào Cư Nhiên bất an véo đầu ngón tay, cái bóng của đối phương đổ dài dưới ánh đèn, tựa như đang nhe nanh múa vuốt trên mặt bàn của cậu.

Tống Ngôn Ân lòng đầy khó chịu, nhưng không muốn tỏ ra quá hung hăng, bèn cười khẩy: "Không cho mượn thì thôi! Một tờ đề rách mà cũng phải kiếm cớ nữa?!"

Trình Y Y để ý thấy động tĩnh bên này, liền lên tiếng: "Đề của người ta, muốn cho mượn thì cho, không muốn thì thôi! Cần gì phải kiếm cớ?"

Sắc mặt Tống Ngôn Ân sa sầm ngay tức khắc. Hắn ta chống tay lên bàn Đào Cư Nhiên, gằn giọng khinh khỉnh: "Tao đúng là xem thường mày rồi! Bình thường im im vậy mà cũng lắm trò ghê ha! Anh hùng cứu mỹ nhân? Giả vờ đáng thương? Mày còn biết làm gì nữa? Cho tao mở mang tầm mắt với?"

Cơn tức giận sắc lẻm của hắn ta tựa như một mũi dao băng, chĩa thẳng vào trước mắt, chực chờ đâm tới bất cứ lúc nào. Đào Cư Nhiên lo lắng bất an, đầu óc trống rỗng.

"Kétttt -" Tiếng chân bàn ma sát trên sàn nhà chói tai và đột ngột vang lên, như một lời cảnh cáo.

Tĩnh Như Phong ngẩng đầu dậy khỏi mặt bàn, đôi mắt nửa khép hờ như còn ngái ngủ, cất giọng: "Chưa có tầm mắt thì ra ngoài mà mở mang."

"Mày -"

"Reng reng reng -" Tiếng chuông vào lớp cùng lúc vang lên.

Tĩnh Như Phong đứng dậy, đặt một tờ giấy lên bàn Đào Cư Nhiên, chẳng thèm liếc mắt nhìn Tống Ngôn Ân, cứ thế đi thẳng ra khỏi lớp. Ngay ngưỡng cửa, cậu ấy lướt qua vai thầy chủ nhiệm mà không hề dừng lại một giây. Thầy chủ nhiệm cao một mét tám lăm, gần như chạm đến khung cửa, tay cầm tập giáo án, lặng lẽ dõi theo bóng lưng của Tĩnh Như Phong.

Cả lớp học xôn xao trong chốc lát, Châu Tề Gia cảm thán: "Ngầu vãi!" Mọi người đều hào hứng xì xào bàn tán.

Thầy chủ nhiệm bước vào, "Tống Ngôn Ân, em đứng đó làm gì? Không nghe thấy tiếng chuông à?"

Tống Ngôn Ân hất tay một cái, không nói một lời, quay về chỗ ngồi.

Thầy chủ nhiệm trải tờ đề lên bục giảng: "Được rồi, vào lớp thôi. Cả lớp lấy giấy kiểm tra ra nào -"

Phía dưới vang lên một tràng ai oán. Thầy chủ nhiệm tỏ vẻ không tài nào hiểu nổi: "Kêu ca cái gì? Đề phát từ sáng, cả một ngày rồi còn chưa làm xong sao?"

Ai cũng biết, mỗi giáo viên đều có một cách tính thời gian của riêng mình.

Đào Cư Nhiên mở tờ đề ra. Không giống như cậu nghĩ, nó đã được làm đến hơn một nửa rồi. Nét chữ của Tĩnh Như Phong cũng giống như con người cậu ấy vậy, bút tích trôi chảy, những nét dừng dứt khoát, mà tỉ lệ làm đúng lại cực kỳ cao. Cậu lật đến trang cuối, phần bài luận chưa viết, nhưng chủ nhân của nó đã vẽ một ngôi nhà nhỏ trên những dòng kẻ, với chú chó Snoopy đang ngủ say trên mái nhà.

Đào Cư Nhiên mân mê tờ giấy mỏng, bất giác mỉm cười - không ngờ... cũng đáng yêu thật...

Tiết học trôi qua được nửa buổi, Văn Thanh mới thở hổn hển chạy về lớp. Thầy chủ nhiệm đang chống hai tay lên bục giảng, giải thích một câu ngữ pháp, không vui hỏi: "Sao giờ mới tới?"

Văn Thanh cúi đầu: "Trên đường tới lớp em bị xe phun nước làm bẩn quần áo nên phải quay về thay ạ..."

Thầy chủ nhiệm không tiện so đo với học sinh nữ, chỉ cau mày tỏ vẻ không hài lòng, xua tay một cái: "Về chỗ đi!"

Văn Thanh may mắn lè lưỡi, lủi thủi về chỗ ngồi, rồi lục trong ngăn bàn ra một tờ đề, nhân lúc thầy chủ nhiệm không để ý liền đưa cho Đào Cư Nhiên, thì thầm: "Xin lỗi cậu nhé, lúc nãy tôi mượn đề của cậu để chép đấy!"

Đào Cư Nhiên im lặng một lát, "Không sao đâu..."

Cậu cẩn thận gấp lại tờ đề của Tĩnh Như Phong. Chú chó Snoopy kia vẫn đang ngủ một giấc thật yên bình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến