TNTL - Chương 4
Chương 4: Giọng của cậu ấy hay thật.
Lại một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn. Thầy cô giảng bài, răn dạy rồi phát đề thi; học sinh nghe giảng, than mệt rồi lại lơ đễnh. Còn Đào Cư Nhiên thì làm bài, học thuộc lòng, và ngóng trông Tĩnh Như Phong - cậu ấy lại chẳng đến buổi tự học sáng nay. Giờ đây, cậu chẳng dám dùng từ "trốn học" nữa rồi. Cái kiểu đường đường chính chính không đến, sao có thể gọi là trốn được chứ?
Trong giờ Ngữ văn, giáo viên chữa bài kiểm tra, như thường lệ lại hết lời khen ngợi Đào Cư Nhiên, rồi bảo lớp trưởng ghim bài văn của cậu lên tường để mọi người tham khảo. Đào Cư Nhiên vừa có chút vui mừng, lại vừa có chút ngượng ngùng.
Giờ ra chơi, mấy cậu con trai rảnh rỗi sinh nông nổi liền lân la đến bên tường, gỡ bài của cậu xuống rồi cất giọng đọc to từng chữ từng câu: "Mặt trời rực rỡ, trăng sáng vằng vặc; sao trời lấp lánh, ánh nến lung linh. Chỉ cần có ánh sáng, là có thể xuyên phá màn đêm..." Một câu còn chưa đọc xong đã vỗ tay cười một cách khoa trương: "Văn hay! Văn hay!"
Lớp phó môn Ngữ văn là một bạn nữ, tay vẫn còn cầm chiếc đinh ghim, yếu ớt ngăn lại: "Giáo viên bảo ghim lên mà-"
Một cậu con trai tóc ngắn dựng đứng, xương mày nhô cao trong nhóm cười nói: "Các bạn ngồi xa không thấy được! Tao đọc lên cho mọi người cùng học tập, chẳng phải tốt hơn hở?"
Mạc Tiêu Vi đẩy gọng kính, bị họ chặn lại ở giữa không đi ra được, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng. Lũ con trai cậy mình cao hơn, cứ cười hì hì nhìn bộ dạng lúng túng của cô, vẻ mặt đắc chí, mắt sáng rực lên.
Đúng lúc này, một cánh tay vươn vào - cô bạn Trình Y Y của cô mạnh bạo gạt hai kẻ hóng chuyện ra, trừng mắt nhìn cậu ta đang vung vẩy bài văn trong tay: "Mày rõ ràng là đang cố ý chế giễu người ta!"
Mạc Tiêu Vi vội nấp sau lưng Trình Y Y, phồng má trông như một con chuột chũi đang giận dỗi mà nhìn về phía đó: "Đúng vậy, đúng vậy!"
"Woa -" "Trời ơi -" "Haha -"
Giữa những tiếng ồn ào chế giễu, Tống Ngôn Ân nhanh chóng ngoảnh đầu đi, ánh mắt dừng lại giữa không trung, đôi mắt híp lại, chân mày nhíu chặt: "Ê ê ê, chê tao đọc không hay hả? Cũng phải, tao làm gì có tâm hồn tinh tế thế này, đọc sao ra được tình cảm chân thật! Nào nào nào -" Hắn ta bước đến bên cạnh Đào Cư Nhiên, đập bài văn xuống bàn: "Đại văn hào, đọc cho bọn này nghe với, để mọi người cùng nhau học hỏi xem!"
Trình Y Y sốt ruột, nhưng không thể chen qua đám con trai, chỉ đành đứng ở phía trên lớp hét lớn: "Tống Ngôn Ân, mày kiếm chuyện với người ta làm gì thế?!" Tiếng hét này đã thu hút sự chú ý của những người khác. Chuyện vốn chỉ là một trò đùa vô vị của đám con trai, trong phút chốc đã biến thành một cuộc đối đầu căng thẳng chực chờ bùng nổ.
Tống Ngôn Ân phớt lờ những ánh mắt từ khắp nơi trong lớp đổ về, hai tay chống lên bàn của Đào Cư Nhiên, vừa phấn khích vừa tức tối mà nhìn chằm chằm vào cậu: "Đọc đi! Điếc à? Sao thế, khinh bọn học dốt này, không muốn chia sẻ kinh nghiệm hay sao?"
"To lên một chút, không thì các bạn khác không nghe thấy đâu!" Hắn ta biết ai là người ghét Đào Cư Nhiên hơn cả, cũng biết ai là người có uy tín nhất trong lớp, liền quay sang hét về phía Tề Lương Châu ở đầu kia lớp học: "Lương Châu, mày có nghe thấy không?"
Tề Lương Châu làm như không nghe thấy, phớt lờ mọi chuyện đang diễn ra trong lớp.
Tống Ngôn Ân đắc ý cười phá lên, hắn ta ngồi xuống ghế phía sau Đào Cư Nhiên, chọc vào lưng ghế của cậu: "Mày xem, người ta còn chẳng nghe thấy, sao không đọc to lên? Đều là bạn học, lẽ nào mày không muốn mọi người cùng tiến bộ sao? Đừng có ích kỷ như thế chứ? Hử?"
Đào Cư Nhiên vẫn im lặng, những con chữ trên giấy như có sức sống mà chạy loạn khắp trang, vô số ánh mắt sắc như dao găm vào lưng và đỉnh đầu cậu, cậu siết chặt nắm đấm, những ngón tay bấu mạnh vào lòng bàn tay - bỗng nhiên, tiếng cười xung quanh im bặt.
Tĩnh Như Phong sải bước từ ngoài cửa vào. Dưới vô vàn ánh mắt dõi theo, cậu ấy ung dung bước đến chỗ ngồi, cúi đầu buông hai chữ với Tống Ngôn Ân: "Đứng dậy."
Ánh mắt và giọng nói của cậu ấy đều bình thản như nhau, nhưng Tống Ngôn Ân lại cảm thấy tư thế một cao một thấp này mang đến một áp lực rõ rệt. Hắn ta đập bàn đứng dậy, sự bất mãn với cái tên mới đến thích ra vẻ này đã lên đến đỉnh điểm.
"Mày cái đồ -"
"Tống Ngôn Ân!" Chủ nhiệm lớp xuất hiện ở cửa, gọi lớn: "Xuống văn phòng nhanh!"
Tống Ngôn Ân trừng mắt nhìn Tĩnh Như Phong, lại liếc xéo pho tượng đất Đào Cư Nhiên một cái rồi đùng đùng tức giận bỏ đi. Đám con trai vây quanh cũng tản đi hết, dẫu sao hóng chuyện là một nhẽ, rước họa vào thân lại là nhẽ khác, bài tập còn chất cả ngăn bàn chưa viết kia kìa!
Đào Cư Nhiên ngẩn ngơ nhìn bài văn của mình, rồi nghe thấy bàn của cậu ấy và ghế của mình khẽ chạm vào nhau. Tĩnh Như Phong đã ngồi xuống. Rung động khẽ khàng ấy truyền từ sau lưng đến lồng ngực, khiến tim cậu loạn nhịp.
Muốn quay đầu lại nhìn Tĩnh Như Phong qua ô cửa kính quá... Thật mất mặt, cậu ấy nhất định sẽ coi thường mình... Giọng của cậu ấy hay thật.
Cả ngày hôm đó Đào Cư Nhiên chẳng thể nào phấn chấn lên được. Giờ ra chơi, cô nàng Trình Y Y chạy đến kể tội Tống Ngôn Ân một tràng, cũng có bạn học đến mượn bài kiểm tra của cậu để tỏ ý thân thiện. Cậu đón nhận thiện ý của mọi người, nhưng nhất quyết không đưa bài văn ra nữa.
Cậu luôn dõi theo từng động tĩnh phía sau lưng - Tĩnh Như Phong đang dựa vào ghế, Tĩnh Như Phong ngồi thẳng dậy, Tĩnh Như Phong lật bài kiểm tra, Tĩnh Như Phong viết bài, Tĩnh Như Phong... Cậu ấy ở trường gần như cả ngày, phá vỡ kỷ lục của chính mình kể từ khi nhập học.
Giờ ra chơi giữa buổi, cậu ấy gục xuống bàn nghỉ ngơi, trông như đã ngủ say. Tấm lưng gồ lên tựa như những ngọn đồi nhấp nhô bên bờ biển, mái tóc cũng rối bời và rậm rạp như lùm cây bị gió lớn thổi qua. Đào Cư Nhiên nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ, bỗng thấy cả một ngày dài trôi qua cũng không còn khó khăn đến thế.
Nhưng chuyện cậu lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra.
Kể từ hôm đó, Tống Ngôn Ân thường xuyên dẫn người đến gây rối với cậu. Hoặc là lúc cậu đang lấy nước thì đột ngột chen ngang, cười hề hề nói một câu: "Tao khát quá à, mày không phiền chứ?" Hoặc là lúc đi ngang qua chỗ cậu thì cố tình va vào thật mạnh, rồi lớn tiếng xin lỗi một cách chẳng hề chân thành. Hoặc là không hỏi ý kiến mà mượn bài tập của cậu đi, để cậu phải sốt ruột tìm cả buổi mới trả lại... Toàn là những chuyện vặt vãnh chẳng đau chẳng ngứa, nhưng bọn họ lại không biết chán, có lẽ cuộc sống cuối cấp thật sự quá tẻ nhạt chăng.
Giống như bị muỗi đốt, dù không đau nhưng cũng khiến người ta bực bội. Đào Cư Nhiên không còn cách nào khác, chỉ đành âm thầm chịu đựng. Chờ đến khi họ thấy nhàm chán rồi, chắc sẽ không bắt nạt mình nữa đâu nhỉ?
Cũng có nhiều người không ưa nổi hành vi của bọn họ. Trình Y Y và Mạc Tiêu Vi thường xuyên bênh vực cho Đào Cư Nhiên. Cả hai cô đều thuộc nhóm học sinh có thành tích tốt, cũng từng bùng lên chính nghĩa muốn đi báo với chủ nhiệm lớp, nhưng Tưởng Triệu Thành, bạn cùng bàn của Mạc Tiêu Vi, lại phản đối: "Bà định nói với thầy giáo thế nào? Tống Ngôn Ân bắt nạt Đào Cư Nhiên chắc?"
Trình Y Y nghẹn lời, cô nàng dĩ nhiên sẽ không dùng từ đó. Đối với những người ở lứa tuổi này, việc trở thành đối tượng bị bắt nạt là một điều khá mất mặt.
"Vậy thì nói thế nào? Tống Ngôn Ân đánh cậu ấy? Mắng cậu ấy? Sỉ nhục cậu ấy? Cũng không hẳn. Chen hàng lấy nước, va vào bàn cậu ấy - mấy chuyện này có đáng gì đâu? Cậu ấy có bị tổn thương không?"
"Sao lại không! Chẳng lẽ chỉ có bạo lực mới tính là tổn thương ư? Bọn họ rõ ràng là đang bắt nạt Đào Cư Nhiên! Tôi phải đi nói với thầy giáo! Tôi sẽ nói họ không thân thiện với bạn học, không được sao?"
"Được thôi, nhưng thầy giáo sẽ xử lý thế nào? Gọi lên nói chuyện hay mời phụ huynh? Tống Ngôn Ân tuần nào chẳng lên văn phòng 'uống trà', cậu ta có sửa đổi đâu? Đây là trường cấp ba chứ không phải nhà trẻ, thầy cô làm gì có thời gian xử lý mấy mâu thuẫn cấp thấp 'không thân thiện' này. Y Y à, đừng có lòng tốt làm hỏng việc."
Trình Y Y nhất thời không tìm được lời nào để phản bác, tức giận nói: "Này, sao ông chẳng có chút lòng trắc ẩn nào thế? 'Thấy chuyện bất bình chẳng tha, đến lúc ra tay thì phải ra tay'! Có phải đàn ông không hả!?"
Cậu bạn cùng bàn của cô nàng, Tiết Tranh, nghe nãy giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào, lắc đầu quầy quậy quay sang cười nói: "Nghe thấy chưa lão Tưởng, có phải đàn ông không thế?"
Tưởng Triệu Thành đẩy sách qua, hất tay cậu ta đang đặt trên bàn mình ra: "Tôi chưa bao giờ thấy ông trong nhà vệ sinh nam, ông có thắc mắc về chuyện này cũng là phải thôi."
Mạc Tiêu Vi đang uống nước suýt nữa thì sặc, mặt đỏ bừng nhìn cậu ta, nhưng cậu ta vẫn lạnh lùng sắp xếp bàn học, trong ánh mắt trước giờ chưa từng có hình bóng người khác. Gương mặt cô từ đỏ bừng liền chuyển sang hồng phớt.
"Này không phải - Ông đang nói cái gì thế!" Tiết Tranh lắp ba lắp bắp.
Trình Y Y tỏ vẻ chán ghét: "Hai người có chuyện riêng thì ra chỗ khác mà nói!"
Tưởng Triệu Thành cười khẩy một tiếng, ánh mắt khinh miệt lướt qua sau cặp kính.
Tiết Tranh quay người lại đối diện với Trình Y Y: "Chuyện này khó giải quyết lắm, chuyện bé xé ra to thì thành ra làm quá rồi còn gì!"
Trình Y Y khinh bỉ: "Ông đang nói tiếng người đấy phải không? Lần nào Đào Cư Nhiên cũng giúp ông trực nhật đó, cậu ấy bị bắt nạt mà ông có thái độ đó hả?"
Ánh mắt khiển trách bắn ra từ đôi mắt xinh đẹp ấy, Tiết Tranh gãi đầu, cười nói: "Trời ạ không phải - Tôi đâu có nói cậu ấy làm quá, ý tôi là vì chút chuyện vặt vãnh này mà đi mách giáo viên thì hơi kỳ cục, học sinh tiểu học còn không làm thế, thề luôn!"
Mạc Tiêu Vi cảm thấy cậu ta nói có lý: "Đúng vậy đó Y Y, đừng có lòng tốt làm hỏng việc!"
Trình Y Y bĩu môi, khẽ véo mũi cô: "Vi Vi à, bồ cũng thật là không có chính kiến gì cả, người khác nói gì cũng nghe theo!"
Mạc Tiêu Vi liếc nhìn Tưởng Triệu Thành một cái, giải thích: "Có lý thì mình mới nghe chứ..."
Trình Y Y bực bội lắc lắc đầu, cầm một cây bút lên gõ nhịp nhàng lên cuốn vở nháp của Tưởng Triệu Thành: "Tưởng Triệu Thành, này anh bạn thông thái, ông nói xem phải làm thế nào đây? Đều là bạn học, không nên giúp một tay sao?"
Tưởng Triệu Thành dừng bút: "Hồng mềm thì dễ bị bóp, tay ngứa ngáy lại không thể chặt đi được - phạm pháp đấy. Chỉ có thể tự cậu ấy cứng rắn lên thôi. Tống Ngôn Ân không dám đánh nhau trong trường, còn mấy lời nói móc mỉa thì có gì mà phải sợ, cứ coi như không nghe thấy là được."
"Ông nói cũng như không!" Tiết Tranh cười trộm một tiếng: "Cái dạng như Đào Cư Nhiên thì cứng rắn lên nổi hở?!"
Trình Y Y cũng cảm thấy tính cách là thứ rất khó thay đổi, nhưng nghe cậu ta nói vậy vẫn rất bất bình: "Người ta có chọc giận gì ông đâu, sao ông cứ nói cậu ấy mãi thế?"
"Tôi có nói đâu! Oan quá đi! Đâu phải chỉ mình tôi nghĩ thế, chẳng lẽ mấy bà không thấy cậu ấy rất ẻo lả hay gì?"
Mạc Tiêu Vi yếu ớt nói: "Cậu ấy chỉ hơi trầm tính một chút thôi..."
"Hơi á? Y Y còn nam tính hơn cậu ta đó!"
Trình Y Y mặt không cảm xúc nhìn cậu ta: "Ông nói cái gì!"
Tiết Tranh cười làm lành: "Không phải - Tôi đang khen bà mờ!"
"Ông đang khen tôi đấy á? Ông đang hạ thấp phụ nữ thì có!"
Tiết Tranh kêu oan oái oái: "Tôi không có mà! Tôi nói bà là nữ hiệp, là nữ trượng phu! Sao lại là hạ thấp chứ? Oan cho tui chết mất!"
"Ông dùng từ 'nam tính' để khen tôi, dùng từ 'ẻo lả' để chê bai Đào Cư Nhiên, nói cho cùng là ông cho rằng nam giới thì hơn phụ nữ, đúng không?!"
Tiết Tranh ngớ người, quay sang nhìn hai người còn lại như cầu cứu.
Tưởng Triệu Thành tiếp tục làm bài, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười. Mạc Tiêu Vi le lưỡi, thu dọn sách vở chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
Tiết Tranh đành phải xuống nước xin lỗi: "Đừng giận, đừng giận mà! Trời đất chứng giám, tôi thật sự không có ý đó!"
Trình Y Y không thèm để ý đến cậu ta: "Đào Cư Nhiên tốt như vậy mà ông còn nói xấu sau lưng cậu ấy, đúng là đồ không có lương tâm! Mỗi lần hai người trực nhật đều là cậu ấy làm hết, chẳng nhớ chút ơn nào của người ta cả!"
"Trời ạ, tôi có cảm ơn cậu ấy mà! Là cậu ấy nói không sao hết!"
"Thế tan học ông đi đâu? Bận học bài chắc?"
"Đâu có, ra tiệm net chơi game chứ gì! Lần sau đổi lại tôi làm cho cậu ấy về trước là được nhá? Có phải chuyện gì to tát đâu!"
"Thôi thôi ông đừng có phét nữa, quay mặt đi cho tôi! Với lại, đừng có gọi tôi là Y Y, thân với ông lắm hay gì?"
"Đừng mà, Y Y! Bạn cùng bàn! Tui sai rồi, tui thật sự sai rồi..."
Nhận xét