TNTL - Chương 6
Chương 6: Tựa như hai người bạn trầm lặng.
Cơn mưa thu đầu mùa trút xuống, chẳng một ai để ý. Đó là một tiết Toán mà với nhiều người, sống chẳng bằng chết. Đối diện với những gương mặt vừa hoang mang vừa lơ mơ của đám học trò, thầy giáo dạy Toán cũng cảm thấy bất lực, hệt như đang cố lùa vịt lên giàn, ép gà mẹ lặn xuống nước hay dạy bò gảy đàn.
Mưa đến thật bất chợt. Thoạt đầu, Đào Cư Nhiên chỉ cảm thấy không gian bỗng trở nên yên ắng lạ thường. Tiếng mưa tí tách, khẽ khàng mà dày đặc, ấy thế mà lại nhấn chìm hết thảy những âm thanh gầm rú không ngơi nghỉ của thành phố. Màn mưa ẩm ướt giăng mờ ô cửa kính. Mùi đất ngai ngái, mùi cỏ hăng hăng quyện với hơi nước mát lành len lỏi qua khe cửa sổ, lùa vào khoang mũi, khiến tinh thần người ta bỗng chốc sảng khoái hẳn lên.
Đào Cư Nhiên hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt bút, mũi chân nhón lên khẽ khàng đung đưa tới lui - rồi đột nhiên vướng phải vật cản. Cậu vội rụt chân về, cúi xuống nhìn, thì ra là đôi chân đang duỗi dài thoải mái của người ngồi dưới.
Chân cậu ấy dài thật - Đào Cư Nhiên thầm nghĩ, ngập ngừng một lát rồi lại tiếp tục đung đưa, chỉ có điều động tác đã trở nên gò bó hơn nhiều.
Lần thứ hai chạm phải, một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng cậu, tựa như một giọt mưa rơi xuống mặt hồ, gợn lên từng vòng sóng lăn tăn.
Sự im lặng của đối phương dường như là một sự dung túng. Cậu bắt đầu cẩn trọng hơn, có chủ đích hơn mà chạm vào cậu ấy.
Dù sao thì cũng đang trong giờ học, cậu ấy chắc chẳng làm gì mình đâu nhỉ?
Lá gan cậu bỗng to hẳn lên. Sau lần thứ ba cố tình “vô ý” chạm vào cậu ấy, bàn chân cậu bỗng hẫng đi. Cậu thử thay đổi cả góc độ lẫn biên độ, nhưng không tài nào chạm được nữa. Lòng dấy lên chút kỳ quặc, cậu đang định cúi xuống xem cho rõ, thì bị hai luồng ánh mắt sắc lẹm từ phía sau ghìm chặt lại.
Sống lưng cậu cứng đờ, cậu từ từ quay mặt về phía ô cửa sổ - trong hình ảnh phản chiếu mờ ảo, Tĩnh Như Phong đang cúi đầu nhìn đôi chân không yên phận của cậu.
Đào Cư Nhiên khom lưng xuống, hai chân rụt về xoắn vào nhau, cố gắng thu mình lại nhỏ nhất có thể.
Thôi chết rồi... Xin lỗi... Lẽ ra mình không nên làm vậy.
Tại sao mình lúc nào cũng làm hỏng bét mọi chuyện thế này? Rõ ràng là muốn tạo ấn tượng tốt với cậu ấy cơ mà.
Mưa vẫn rơi, rả rích không ngừng, hệt như tâm trạng tồi tệ triền miên của Đào Cư Nhiên. Cậu thở dài một tiếng, tựa một sợi mưa tan vào trong gió, chẳng ai nghe thấy, cũng chưa từng tồn tại.
Hết tiết Toán, thầy lại phát thêm hai tờ đề, chuyên đề luyện tập hình học. Lúc chuyền đề, Đào Cư Nhiên không giống Châu Tề Gia, vung tay huỳnh huỵch một cách thô bạo, khiến giấy bay phần phật, có mấy lần còn quất cả vào mặt người khác. Cậu gập tờ đề khổ A3 lại thành cỡ A4, đặt lên bàn Tĩnh Như Phong, nhẹ nhàng đẩy qua, rồi lặng lẽ quay về.
Lần này, chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, Đào Cư Nhiên nhân cơ hội ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn qua - vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Tĩnh Như Phong. Lông mi cậu ấy vừa dài vừa thẳng, đổ xuống mí mắt một bóng râm hình quạt. Đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn tĩnh lặng, gương mặt không chút cảm xúc.
Đào Cư Nhiên vội quay người lại, nhìn những ký hiệu và con chữ kỳ quặc trên tờ đề, tim đập vừa nhanh vừa mạnh.
Đừng căng thẳng. Đừng sợ.
Cậu ấy... cũng thân thiện mà, phải không?
“Cậu không giận tôi đấy chứ?”
“Hả?” Đào Cư Nhiên ngơ ngác nhìn qua.
Vẻ mặt Văn Thanh đầy lo lắng: “Xin lỗi cậu nhé, hôm qua tôi đã lấy bài của cậu! Tôi vốn định trả lại trước giờ học, ai ngờ lại đến muộn...”
“Không sao đâu... Nhưng mà, ờm, lần sau... lần sau cậu nhớ nói với tớ một tiếng nhé.”
“Ok!” Cô bạn ngay lập tức quay về dáng vẻ hoạt bát, rút ra một cây kẹo mút vị dâu: “Ăn kẹo không?”
Đào Cư Nhiên lắc đầu, Văn Thanh bèn đưa cây kẹo đến tận trước mặt cậu, đôi mắt nhỏ chớp chớp: “Thử đi mà!”
Cậu vẫn định từ chối, nhưng Văn Thanh là kiểu người không đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc, hơn nữa cậu cảm nhận được Tĩnh Như Phong đang nhìn về phía họ, thế là đành nhận lấy cây kẹo, lí nhí nói lời cảm ơn.
Văn Thanh lại rút từ trong túi bút ra một cây kẹo vị cam ngậm vào miệng, cười híp mắt nói: “Thế... cho tôi mượn vở bài tập Toán chép một chút được không? Cái quyển tối nay nộp kiểm tra ấy, tôi chưa viết được chữ nào cả...”
“...” Đào Cư Nhiên trước giờ chưa từng biết cách từ chối người khác, cũng chẳng tìm được lý do gì để từ chối, bèn gật đầu.
“Cảm ơn cậu - Đào Cư Nhiên cậu tốt thật đấy!”
Châu Tề Gia quay lại trêu chọc cô bạn: “Ai cho cậu tí lợi là cậu khen người ta tốt, chút liêm sỉ còn lại cũng vứt đi đâu hết rồi!”
Văn Thanh vốn đã quen đấu võ mồm với cậu ta, bèn đáp trả ngay: “Đấy là vì Đào Cư Nhiên tốt tính! Cậu có cho bà đây chép thì bà đây cũng chẳng thèm!”
Châu Tề Gia hừ một tiếng, gác đầu lên lưng ghế, vừa nghịch cục tẩy trên bàn Đào Cư Nhiên vừa nói: “Đào Cư Nhiên học Toán có giỏi đâu, cậu tìm Tầm Khải hay Trình Y Y còn hơn!”
Văn Thanh “xì” một tiếng, cô bạn chẳng thân thiết gì với mấy học sinh giỏi ngồi bàn đầu cả: “Thì cũng hơn cậu! Đủ cho tôi chép rồi! Cậu giỏi thì đừng có chép bài của Đào Cư Nhiên nữa đi! Chẳng phải lần nào cũng mượn bài của cậu ấy à!”
Hai người bắt đầu cãi nhau, dường như xem Đào Cư Nhiên không hề tồn tại.
Đào Cư Nhiên dán mắt vào tờ đề Toán, trong khi cục tẩy trắng muốt nhảy nhót đầy nguy hiểm ở khóe mắt cậu. Cậu cảm nhận được những lời đối thoại chứa tên mình đang bay thẳng vào tai Tĩnh Như Phong. Cậu thấy có chút xấu hổ.
“Tôi là mượn để so đáp án, chứ có phải không làm đâu! Tôi không giống cậu, suốt ngày đọc tiểu thuyết rồi ngồi mơ mộng hão huyền!”
Văn Thanh cũng chẳng chịu yếu thế: “Thì sao chứ? Cậu nỗ lực hơn tôi bao nhiêu? Thành tích chẳng phải cũng chỉ thế thôi à!”
“Cậu!” Châu Tề Gia tức giận quay người lại, khiến chiếc ghế kêu lên một tiếng kèn kẹt. Đào Cư Nhiên chỉ biết trơ mắt nhìn cục tẩy rơi xuống mép bàn - nảy xuống đất - lăn về phía sau - và cuối cùng bị chân bàn của Tĩnh Như Phong chặn lại.
Văn Thanh bĩu môi: “Ối chà! Xấu hổ quá hóa giận rồi hở? Cậu làm rơi cục tẩy của người ta rồi đấy!”
Châu Tề Gia chẳng thèm đếm xỉa.
Văn Thanh cười khẩy một tiếng, tâm trạng lập tức vui vẻ hẳn lên: Còn dám nói mình mơ mộng hão huyền, bản thân cậu ta chẳng phải cũng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga đó sao, suốt ngày chỉ biết chua ngoa cay nghiệt, nhỏ nhen ích kỷ!
Trong lớp ồn ào náo nhiệt, giọng ai cũng vội vã, gấp gáp. Lòng bàn tay Đào Cư Nhiên rịn mồ hôi, gót chân nhón lên, đầu gối bất giác lắc lư. Cậu cảm thấy Tĩnh Như Phong đang dõi theo mình - từng nhất cử nhất động, từng nhịp thở, cả tư thế ngồi cứng đờ, và cả bước hành động tiếp theo: đứng dậy, nhặt lại cục tẩy, ngồi xuống, rồi vờ như chưa có gì xảy ra. Chỉ một hành động đơn giản là thế mà lại chia ra thành bao nhiêu bước, Đào Cư Nhiên bỗng căng thẳng đến lạ.
Chính là bây giờ, nhặt cục tẩy lên, sắp vào học rồi.
Những hạt mưa dồn dập gõ lên cửa kính, gió ra sức lay những cây ngô đồng, cất lên tiếng gào thét chẳng ai đoái hoài.
Trong lúc cậu còn đang do dự, Tĩnh Như Phong bỗng đứng dậy - cục tẩy dính đầy bụi được cậu ấy đặt lên bàn, rồi đôi tay và nửa cánh tay ấy cũng thuận thế rút về.
“Kính coong…” Tiếng chuông vào lớp vang lên, sự ồn ào trong lớp học tan đi như nước triều rút.
Tĩnh Như Phong đã không nghe thấy lời cảm ơn của cậu. Tất cả là tại tiếng chuông reng quá lớn, và cũng tại giọng cậu quá nhỏ.
Cậu dùng cả một tiết học để lau cho cục tẩy sạch bong, thầm quyết định sẽ không bao giờ đặt nó trên bàn, thậm chí sẽ chẳng bao giờ dùng đến nó nữa.
Trong những khoảng lặng của giờ học, cậu đăm đăm nhìn ra cửa sổ. Gió thu và mưa thu bị ngăn lại ở thế giới bên ngoài. Trên mặt kính chỉ còn lại bóng hình của hai người họ, trong khi bóng những người khác chỉ vội vàng lướt qua, chẳng bao giờ lưu lại. Họ, một người trước, một người sau, lặng lẽ kề bên nhau, tựa như hai người bạn trầm lặng.
Nhận xét