TNTL - Chương 30

Chương 30: Đào Cư Nhiên thích Tĩnh Như Phong.

Mấy ngày tiếp theo trời vẫn âm u mưa dầm dề, sắc mặt các thầy cô cũng ngày một u ám, khiến đám học sinh nhìn mà trong lòng run sợ, ai nấy đều ngoan ngoãn kẹp đuôi làm người. Đến thứ Bảy, trời cuối cùng cũng hửng nắng, điểm thi cũng được công bố, và thế là đến lượt đám học sinh tâm trạng sa sút.

Đào Cư Nhiên lần này thi rất tệ, ngoài môn Ngữ văn ra thì các môn khác đều tụt dốc, thứ hạng toàn khối rớt hơn năm mươi bậc, rơi xuống một vị trí đáng báo động. Cậu ôm bài thi của mình mà nản lòng khôn xiết. Trước kỳ thi, thầy cô đã nói, kết quả của kỳ thi liên kết đầu tiên về cơ bản đã báo trước kết quả của kỳ thi đại học.

Xung quanh là một tràng những tiếng than ngắn thở dài, chỉ có Văn Thanh là vẫn ung dung ngâm nga hát. Châu Tề Gia không nhịn được mà quay người lại, châm chọc: "Tiếng Anh của cậu tiến bộ lớn ghê nhỉ!"

Văn Thanh không hề lấy làm khó chịu: "Đó đều là kết quả của những đêm tôi thức khuya đèn sách đó!"

Châu Tề Gia lẩm bẩm: "Thức khuya để học thuộc đáp án chứ gì!"

Tai Văn Thanh rất thính, đoán được là cậu ta đã học thuộc đáp án nhưng lại không tin nên mới thi được số điểm thấp kỷ lục, bèn cười nói: "Thì đó cũng là bỏ thời gian công sức ra học thuộc mà. Tôi đâu có tự tin đến mức nghĩ trình của mình đã giỏi giang lắm rồi đâu!"

Châu Tề Gia hừ một tiếng, tỏ ý ít nhất mình cũng là tự thi. Cậu ta lại quay đầu liếc bài thi của Đào Cư Nhiên nhưng không thấy điểm số. Thế là cậu ta hỏi Cao Nhược Nam: "Cậu thi thế nào?"

Cao Nhược Nam xua tay: "Ấm nào không sôi lại xách quai, đi chỗ khác chơi đi!"

Châu Tề Gia tự rước lấy mất mặt, bèn hỏi mượn bài thi của Đào Cư Nhiên. Đào Cư Nhiên sợ cậu ta cứ lằng nhằng mãi nên đành đưa qua. Cậu ta lật soàn soạt một lượt, trong lòng cũng được an ủi đôi chút: "Cậu thi cũng có ra gì đâu!"

Đào Cư Nhiên lặng lẽ vuốt phẳng những nếp nhăn trên bài thi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu bỗng nhớ ngọn gió vô cùng - ngọn gió thổi trên sườn đồi cao cao, thổi trên bầu trời thành phố, thổi bay hết mọi phiền não của cậu đi.

Chủ nhiệm lớp không biết là do quá bận hay muốn để cho học sinh có đủ thời gian tự kiểm điểm mà trong giờ tự học lại trái với thường lệ không đến lớp giám sát. Có người ló đầu ra nhìn về phía văn phòng, quay vào báo: "Không thấy ai, chắc là đi họp chuẩn bị phê bình chúng ta rồi!"

Tĩnh Như Phong ngồi trong lớp, vừa thấy hơi nhàm chán lại vừa bị tiếng ồn ào làm cho bực bội. Cậu ấy đứng dậy định đi, thấy dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của Đào Cư Nhiên, bèn gõ gõ lên bàn cậu: "Ra ngoài không?"

Đào Cư Nhiên ngẩn ra một lúc rồi cũng cất bước theo cậu ấy. Đi ngang qua những lớp học không ai quản, cậu khẽ hỏi: "Đi đâu vậy?"

Tĩnh Như Phong quay đầu lại: "Trốn học, dám không?"

Đào Cư Nhiên hít một hơi thật sâu. Trốn thì trốn, trốn học thì đã sao? Nơi này vốn dĩ cũng chẳng có gì đáng để ở lại!

Vừa ra khỏi tòa nhà dạy học liền được cơn gió thu ôm trọn vào lòng, cậu không kìm được mà dang rộng hai tay.

"Gió đẹp thế này, ru rú trong lớp thì không gặp được đâu." Tĩnh Như Phong cười một cách nhẹ nhõm và tự tại, áo trắng phấp phới, tóc bay trong gió.

Họ đi qua con đường nhỏ vắng người, xuyên qua hàng rào kẽm gai hoen gỉ, rồi leo lên sườn cỏ có tầm nhìn rộng mở. Những cụm mây dày đặc trải trên đỉnh đầu, dưới bầu trời xanh xinh đẹp tràn ngập không khí trong lành khô ráo, gió thổi tự do qua cánh rừng, sườn cỏ và thành phố. Tĩnh Như Phong co một chân, phóng tầm mắt ra xa nhìn núi cao biển biếc. Đào Cư Nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, lắng nghe tiếng gió cuộn trào, thổi vào từng tấc da thịt cảm giác thoải mái và sảng khoái.

Họ ngồi im lặng một lúc. Tĩnh Như Phong duỗi người, gối đầu lên tay, những ngón tay lướt qua đám cỏ dại dẻo dai. Đào Cư Nhiên nghiêng người nhìn cậu ấy, đây là một góc nhìn hoàn toàn mới - cậu nhìn xuống từ trên cao, cậu ấy nhìn lại không chút che giấu. Đôi mắt đen láy sáng ngời của cậu ấy in bóng cả mây trời trong xanh. Cậu ấy chìm trong làn sóng xanh biếc, tư thế thả lỏng đã gỡ bỏ hết mọi góc cạnh sắc bén, thậm chí còn tạo ra ảo giác rằng cậu ấy thật mềm yếu và dễ trêu chọc. Giống như một chú mèo lớn phơi bụng, phát ra tín hiệu khiến người ta muốn "mạo phạm".

Tim Đào Cư Nhiên đập thình thịch, bất giác đã nhìn chằm chằm hồi lâu. Hàng mi rậm rạp của cậu ấy, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhạt - hình dáng thật đẹp, màu sắc thật khỏe khoắn, tựa như một loại trái cây ngon miệng nào đó... Khi không cười thì trông nghiêm túc, lúc mỉm cười thì cũng rất ngầu và rạng rỡ, khi cười lớn thì để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Đào Cư Nhiên quỷ xui ma khiến đưa tay ra, vừa chạm phải ánh mắt của cậu ấy liền giật nảy mình. Cậu quay mặt đi, vô thức cắn môi dưới, tay nắm chặt lấy đám cỏ dại, hai má nóng bừng.

Tĩnh Như Phong bỗng nhiên ngồi dậy, nheo mắt nhìn cậu chằm chằm: "Cậu... "

Mình, mình... sao thế này?

Vù - Vù - Gió rít cỏ lay, trời đất quay cuồng, mây và núi trải dài vô tận. Đào Cư Nhiên cảm thấy thật ồn ào, chỉ thấy môi cậu ấy mấp máy: "...Cậu cứ ngồi như thế không mệt à?"

Tĩnh Như Phong đưa ngón tay ra chặn trán cậu, nhẹ nhàng đẩy một cái là cậu đã ngã lăn ra sườn cỏ. Trời và mây lại trở về đúng vị trí, gió cũng chậm lại, len lén ghé vào bên tai, như thể muốn nghe trộm bí mật gì đó.

Tĩnh Như Phong cúi người xuống, tập trung nhìn cậu, cái tư thế đó trông như, trông như sắp hôn xuống vậy...

Thịch - Thịch - Là tiếng gió sao?

Đào Cư Nhiên không kìm được mà vò nát đám cỏ mềm dưới tay, nhắm chặt hai mắt. Dường như đã qua rất lâu, cậu nghe thấy Tĩnh Như Phong nói: "Sao mặt cậu đỏ thế?"

Mặt, mặt đỏ ư?

"Hả?" Cậu bật người dậy, "Tớ, tớ - không phải, là cỏ! Tớ bị cỏ đâm, cỏ đâm vào tớ..."

"Thế sao..."

Cậu đang mặc áo khoác đồng phục, phần cổ và ngực hở ra đều đỏ ửng, đúng là da dẻ mịn màng non nớt... Tĩnh Như Phong nghi ngờ hỏi: "Đâm vào đâu của cậu?"

"Ờm.."

Gió bỗng lặng bặt, như thể để chối bỏ hiềm nghi, hoặc là để dồn ai đó vào thế bí.

"Đâm, đâm vào mông tớ rồi..." Hả? Mình đang nói cái gì vậy?

Tĩnh Như Phong cúi đầu nhìn: "Quần mỏng thế cơ à?" Cậu ấy cũng đang mặc đồng phục.

Đào Cư Nhiên đành giải thích: "Quần áo của tớ cũ rồi, giặt nhiều nên mỏng đi..."

Tĩnh Như Phong chống người dậy, nhìn cậu hồi lâu. Đào Cư Nhiên hoảng loạn đến cực điểm, né tránh ánh mắt của cậu ấy, chẳng biết nên nhìn đi đâu, lại nghe thấy cậu ấy hỏi: "Trông tôi đáng sợ lắm sao?"

"Không có mà!"

"Vậy tại sao, cậu cứ không dám nhìn tôi thế?"

"Tớ có sao?! Không có đâu..." Cổ họng Đào Cư Nhiên khô khốc, cảm giác mình như một quả bóng bay sắp bị chọc thủng.

May mà Tĩnh Như Phong không tiếp tục chủ đề này nữa. Cậu ấy nằm lại xuống bãi cỏ, nhìn mặt trời xa xa.

Đào Cư Nhiên cẩn thận nằm xuống bên cạnh cậu ấy. Tại sao lại không dám nhìn cậu ấy?

Cái cảm giác mà cậu ấy mang lại cho cậu thật xa lạ đến đáng sợ, thật mãnh liệt đến khó lòng bày tỏ... Đó là gì? Phải làm sao đây? Tâm trạng của Đào Cư Nhiên bỗng dưng sa sút, một cách kỳ lạ mà cũng thật hiển nhiên. Đây là sao chứ?

"Đào Cư Nhiên..." Giọng Tĩnh Như Phong bay trong gió: "Tại sao cậu lúc nào cũng không vui vậy?"

Tại sao không vui? Chẳng có gì đáng để vui cả.

Nếu nói là có, thì đó chính là khoảnh khắc này, được nằm bên cạnh cậu ấy, trò chuyện cùng cậu ấy.

"Tớ... không có gì là vui hay không vui cả. Chẳng phải con người ta càng trưởng thành càng đánh mất đi niềm vui sao? Bởi lẽ tớ dần hiểu ra rằng, thế giới này khác xa với những gì tớ từng tưởng tượng. Tớ thích đọc sách, thích những câu chuyện trong sách, nhưng chúng đều chẳng phải là thật. Tớ chẳng thể là vị tướng quân chinh chiến nơi sa trường, thưởng rượu bồ đào trong chén dạ quang, quây quần bên đống lửa nghe tiếng hồ cầm. Tớ cũng chẳng thể là bậc hiệp khách tiêu dao tự tại, dắt con tuấn mã gầy, phiêu bạt khắp chân trời góc bể. Càng không thể là một thi nhân phong lưu phóng khoáng, 'đời người đắc ý phải vui cho thỏa', đem chí khí một đời gửi gắm vào áng thơ văn..."

Đào Cư Nhiên nhìn những đám mây trôi lững lờ trên trời, thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Tớ chỉ là một người bình thường, sau này sẽ vì đồng lương còm cõi mà thức khuya dậy sớm, vì chút tôn nghiêm làm người mà đội sao giẫm trăng. Cuộc sống có lẽ không quá đỗi khó khăn, nhưng cũng chẳng hề tốt đẹp, tóm lại là khác xa với tưởng tượng. Có lẽ tớ sẽ cô độc đến già, cả một đời cũng chẳng thể gặp được người mình thương..."

Thế giới này không có "Mặt trăng và Sáu đồng xu", ngẩng đầu mây đen che khuất mặt trời, tiền đồ mờ mịt; cúi đầu cảnh hoang tàn khắp chốn, không nơi đặt chân. Thế giới của cậu chính là như vậy, cậu căn bản không có lựa chọn. Có lẽ thế giới này rất tốt, chỉ là cậu không tốt mà thôi.

Mặt trăng và Sáu đồng xu (The Moon and Sixpence): Tên một tiểu thuyết của nhà văn người Anh William Somerset Maugham. "Mặt trăng" tượng trưng cho những lý tưởng cao đẹp, nghệ thuật và đam mê, trong khi "sáu đồng xu" tượng trưng cho cuộc sống trần tục, vật chất và tầm thường. Cụm từ này nói lên sự đấu tranh giữa đam mê và thực tại.

Tĩnh Như Phong không nói gì, như thể đã ngủ thiếp đi. Đào Cư Nhiên thầm hối hận: Việc gì phải nói những lời này chứ, thật sến sẩm, thật trẻ con, thật là không bệnh mà rên.

"Ừm..." Cậu cố gắng chữa cháy: "Tớ, tớ nói linh tinh..." Cậu nghe thấy Tĩnh Như Phong bật cười một tiếng.

"Nói hay lắm chứ." Tĩnh Như Phong nhìn cậu: "Biết đâu sau này cậu sẽ là một nhà văn, cậu muốn trở thành ai cũng đều có thể thực hiện được trong những câu chuyện." Cậu ấy ngồi dậy, đưa ra lời mời: "Đi ngắm hoàng hôn không?"

Họ đi xuống sườn cỏ, băng qua vỉa hè ngập tràn ánh nắng, rồi leo lên cây cầu vượt bộ hành cao cao. Con đường sạch sẽ và rộng rãi, xuyên qua khu đô thị và ngoại ô, nối liền với những cây cầu lớn và đường cao tốc. Mỗi chiếc xe lướt qua đều mang đến những âm thanh của gió khác nhau. Trong gió thoảng hương hoa quế.

Chưa đến giờ tan tầm tan học, trên cầu vượt không có nhiều người. Một ông chú gánh kẹo hồ lô, tay dắt theo một chùm bóng bay sặc sỡ, mỉm cười với họ rồi vừa rao hàng vừa đi xuống cầu về phía đông người. Một chàng trai trẻ đang bày hàng dán màn hình điện thoại thì cúi đầu nghịch di động, hai người cô ăn mặc thời trang khoác tay nhau vừa đi vừa nói cười vui vẻ lướt qua trước mặt họ. Ai nấy đều được ánh hoàng hôn chiếu rọi, ai nấy đều lấp lánh tỏa sáng.

Tĩnh Như Phong tựa vào lan can, hướng mặt về phía hoàng hôn. Dù thả lỏng đến đâu, lưng cậu ấy vẫn thẳng tắp, vóc người cao lớn dù có co mình trong bàn ghế cũng không hề tạo cho người ta ấn tượng về sự uể oải. Cậu ấy luôn phóng khoáng, ung dung, không bao giờ cúi mình, dường như trên đời này chẳng có chuyện gì có thể khiến cậu ấy khuất phục.

Cậu ấy giống như mặt trời mùa thu, treo cao tít, xa vời trên bầu trời xanh thẳm, trời quang biển lặng, không một gợn mây thừa thãi. Cậu ấy chẳng hề nồng nhiệt, là người mà không ai có thể đuổi theo kịp. Nhưng giữa trời đất này, lại không có nơi nào cậu ấy không chiếu rọi tới. Cậu ấy là ánh sáng, là hy vọng, cậu ấy là ánh dương quang.

Đào Cư Nhiên muốn nói điều gì đó, nhưng nói gì bây giờ? Được ở cùng cậu ấy, dù chẳng nói gì cũng đã rất tốt rồi. Nhưng có những lúc, Đào Cư Nhiên rất muốn nói điều gì đó, nói ra hết tất cả, những điều nên nói và không nên nói đều muốn kể cho cậu ấy nghe. Bởi vì cậu muốn cậu ấy biết, chỉ muốn một mình cậu ấy biết mà thôi. Trong lòng cậu dâng lên một nỗi thôi thúc, hệt như nhịp tim không thể kiểm soát... Đây là gì chứ?

Tĩnh Như Phong lười biếng nói: "Thời tiết đẹp thật, nếu lãng phí thời gian trong lớp học thì quá đáng tiếc."

"Đúng vậy..."

"Trốn học lần thứ hai rồi nhỉ?"

"Ừm."

"Có phải tôi đã làm hư cậu rồi không?" Cậu ấy nhướng mày, vừa như đùa cợt vừa như ép buộc mà nhìn cậu.

Gương mặt cậu ấy thật gần, thật chói mắt. Toàn thân Đào Cư Nhiên cứng đờ, vừa chột dạ vừa hoảng hốt. Gió thổi nhè nhẹ, cậu hít một hơi gấp gáp: "Không, không có... Cậu không xấu!"

"Cậu căng thẳng cái gì?"

"Tớ hơi nóng..."

Tĩnh Như Phong liếc nhìn chiếc áo khoác được cậu quấn chặt quanh người.

"Ờ... gió lớn, dễ bị cảm." Cậu vội chuyển chủ đề: "Nhìn kìa - có người đang vẽ graffiti."

Một ngôi nhà nhỏ ba tầng nằm lọt thỏm giữa những tòa nhà cao tầng, tầng một lắp cửa kính sát đất, là một quán cà phê đang hoạt động. Bức tường trắng bên hông bị bôi lên màu xanh lam, một người đội mũ nồi đang vội vã vẽ vời, một người khác thì đứng bên đường cảnh giới, để mắt đến tình hình trong quán cà phê.

"Cậu ta đang vẽ gì thế?"

Đào Cư Nhiên không nhìn ra: "Snoopy à?"

"Không giống lắm... Doraemon?"

"A, bị phát hiện rồi... "

Nhân viên phục vụ xách theo bình cà phê bước ra nhìn ngang ngó dọc. Người đàn ông cảnh giới mất bình tĩnh, kích động vẫy tay về phía người đang vẽ. Hành động bất thường này lập tức thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ. Người phục vụ hét lớn, người vẽ vứt bỏ dụng cụ, người cảnh giới co cẳng bỏ chạy - tất cả những việc này xảy ra gần như cùng lúc, gió cũng luồn lách vun vút qua những tòa nhà, rít lên xào xạc.

Đào Cư Nhiên và Tĩnh Như Phong bất giác cùng mỉm cười, hai đôi mắt bất chợt sững lại khi chạm vào nhau - khoảnh khắc này, Đào Cư Nhiên cảm thấy mình như một con ốc sên, ánh mắt của Tĩnh Như Phong hóa thành một ngọn cỏ mảnh, không nặng không nhẹ đâm vào thân thể mềm mại của cậu. Khoảnh khắc ấy, cậu ngứa ngáy đến run rẩy, run đến độ chiếc vỏ cũng sắp tuột ra mất. Đôi mắt ấy đã bắt trọn sự nhút nhát, u sầu và bất an sâu thẳm trong tâm hồn cậu. Cậu không nơi nào ẩn náu, bị đôi mắt tựa sao khuya lạnh giá kia bức đến run rẩy.

Cả hai cùng sững sờ, cùng quay mặt đi, cùng nhìn về phía hoàng hôn - giữa ráng chiều lộng lẫy, mặt trời lặn trông như một viên kẹo cam lấp lánh.

Tim Đào Cư Nhiên đập như trống gõ, không nói rõ là căng thẳng sợ hãi hay là cảm xúc nào khác. Vốn dĩ cậu chỉ là một người hướng nội nhút nhát, ăn nói vụng về, nay lại thêm vào chứng bệnh suy nghĩ lung tung, hồn xiêu phách lạc, tất cả đều bộc phát trước mặt một người này... Đây là gì chứ?

Phương xa, mặt trời bị đường chân trời cắt đôi, lửa trời rực cháy nửa khoảng không, nhuộm nên một ráng chiều lộng lẫy màu cam hồng tím. Đào Cư Nhiên buộc mình phải dán chặt ánh mắt lên trời. Hoàng hôn thật đẹp, là do trước đây cậu chưa từng phát hiện ra ư?

Cậu không nhận ra hoàng hôn đẹp đến nhường nào, cũng không nhận ra rằng mình thích Tĩnh Như Phong.

Cậu thích Tĩnh Như Phong - Đào Cư Nhiên thích Tĩnh Như Phong.

Có lẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã thích cậu ấy rồi. Tựa như cơn gió gào thét ùa đến, không có điểm đầu, cũng chẳng có điểm cuối - Đào Cư Nhiên thích Tĩnh Như Phong.

Mặt trời lặn hẳn xuống, miễn cưỡng bừng lên những tia sáng cuối cùng, tung tóe như lửa cháy lan. Trái tim Đào Cư Nhiên nhảy lên dồn dập, thoát khỏi lồng ngực, bay lên ngày một cao, như thể muốn đuổi mây theo nắng mà nhảy lên tận trời cao - cậu khẽ ôm lấy ngực, thì ra cậu thích Tĩnh Như Phong, cậu đương nhiên sẽ thích Tĩnh Như Phong.

Điện thoại bỗng reo lên. Tĩnh Như Phong nhận cuộc gọi, đáp lại vài tiếng, ánh mắt dừng trên người Đào Cư Nhiên. Đào Cư Nhiên không có dũng khí để nhìn cậu ấy.

Cậu ấy cúp máy: "Tôi phải đi rồi."

"Ừm," Đào Cư Nhiên lí nhí, cậu không thể ngẩng đầu lên để chạm vào ánh mắt của cậu ấy. Chuyện thích một người, có thể phóng đại sự tự ti của một người lên cả ngàn lần.

"Tớ, tớ về trường..."

"Được, vậy tôi đi trước nhé."

"Mai gặp..."

Cậu ấy đi xuống cầu, hòa vào dòng người. Bóng lưng cậu ấy mang hình dáng của gió, trên người cậu ấy vương lại ánh vàng kim. Mãi cho đến khi cậu ấy biến mất ở góc phố, Đào Cư Nhiên mới quay đầu lại nhìn hoàng hôn, những ngọn núi, rặng cây sát đường chân trời đều hóa thành những bóng đen kịt. Cái bóng của đêm đen đang nhanh chóng bao trùm thành phố, ập về phía cậu với một thế không thể cản nổi... 

Mặt trời lặn chìm vào biển sao, gió đêm đến từ biển người.

 Chương trước | Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến