TNTL - Chương 29

Chương 29: Cứ coi như là mèo báo ơn.

Mưa rơi suốt cả một đêm, cả thế giới như được tưới đẫm, không gian giăng đầy một lớp sương mù trắng sữa. Đào Cư Nhiên vẫn dậy sớm như mọi khi, sửa soạn xong xuôi, cậu đứng ngẩn người nhìn hai chiếc ô ở huyền quan. Chiếc ô lớn thì Đào Kính Quốc cần dùng đi làm, chiếc nhỏ thì Ngô Hiểu Nhược cũng cần mang ra ngoài, cả hai chiếc đều không phải do cậu mua. Cậu chần chừ một lát, cuối cùng đành tay không ra khỏi nhà.

Đi đến cổng khu chung cư, cậu bỗng bị ai đó gọi lại. Là chàng trai gặp hôm qua, cậu ta giơ ô che nghiêng về phía đỉnh đầu Đào Cư Nhiên: "Ừm, này... có muốn đi chung không? Tôi mới chuyển đến đây, tôi tên là Trình Trừng, Trừng trong ‘trình môn lập tuyết’, và cũng là Trừng trong ‘trừng thanh’..."

Trình môn lập tuyết (程门立雪): Một điển tích Trung Quốc về lòng tôn sư trọng đạo.

Trừng thanh (澄清): Nghĩa là làm cho trong sạch, sáng tỏ.

"Ờm... tớ là Đào Cư Nhiên, chính là Cư Nhiên trong ‘cư nhiên chi gia’..."

Cư nhiên chi gia (居然之家): Tên một chuỗi siêu thị nội thất lớn ở Trung Quốc, dịch nôm na là "Ngôi nhà không ngờ tới".

Đào Cư Nhiên cố gắng thu mình lại hết mức, chỉ sợ chiếm mất ô gây bất tiện cho cậu ta, còn Trình Trừng lại sợ cậu bị ướt nên cứ nghiêng ô về phía cậu mãi. Cả hai nhìn nhau cười, rồi im lặng sánh bước.

Tĩnh Như Phong đã đến lớp tự học buổi sáng, dáng vẻ trông mệt mỏi rã rời. Đào Cư Nhiên muốn bắt chuyện với cậu ấy nhưng không tìm được cơ hội, giáo viên chủ nhiệm đã ngồi sẵn trên bục giảng từ sớm, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương mà giám sát cả lớp học bài.

Tĩnh Như Phong thờ ơ lật sách, đoạn day day trán. Đêm qua, Tán Tán chạy vào phòng cậu kêu meo meo hơn một tiếng đồng hồ, còn nhân lúc cậu ngủ say lấy móng vuốt chọc chọc, đúng là ác quỷ nhập tràng. Cậu uống một ngụm cà phê, lắng nghe tiếng đọc từ vựng lẹt đẹt phía trước sau, ánh mắt dừng lại trên bờ vai ướt sũng của Đào Cư Nhiên. Lẽ nào cậu ấy chỉ có một chiếc ô thôi sao?

Mưa vẫn không ngớt, đám học sinh mặt mày ủ dột kết thúc kỳ thi. Đào Cư Nhiên và Hà Khiếu cùng nhau ra nhà ăn dùng bữa tối. Mấy hôm nay vừa mưa vừa thi nên cậu không đi bán hàng rong.

"Sao tiếng Anh khó thế nhỉ? Đến lúc thi đại học thật thì biết làm thế nào đây?" Hà Khiếu ăn mà chẳng thấy ngon miệng, cậu chàng ghét nhất là học thuộc từ vựng và ngữ pháp, môn tiếng Anh lúc nào cũng kéo chân cậu chàng lại.

Đào Cư Nhiên cũng ủ rũ không kém: "Phần trắc nghiệm có rất nhiều từ của lớp mười, quên hết cả rồi... Đọc hiểu cũng khó nữa, có một bài tớ chẳng hiểu gì sất."

"Ngoài Ngữ văn ra thì tiếng Anh là môn ít cần đến IQ nhất rồi, thế mà môn này cũng tạch thì tớ đoán là đến đại học tốp hai cũng chẳng đỗ nổi mất..." Hà Khiếu thở dài, tuy cậu chàng quyết tâm làm đầu bếp, nhưng đại học thì vẫn phải học chứ. "Hay là tớ tìm thầy Từ nhờ thầy dạy phụ đạo nhỉ? Chẳng phải thầy từng đi du học sao? Tiếng Anh với thầy chắc chắn là chuyện nhỏ!"

"Chắc vậy... Hơn nữa, trông thầy Từ đã ra dáng người học giỏi rồi."

Hà Khiếu cười cười: "Vậy để tớ hỏi thầy xem. Cậu có muốn học cùng không?"

Đào Cư Nhiên suy nghĩ một lát: "Tớ chủ yếu là do chưa thuộc từ vựng, chắc phải dành thêm thời gian thôi. Khi nào có vấn đề tớ sẽ hỏi thầy sau vậy."

"Được, hôm nào tớ sẽ chép lại vở ghi cho cẩn thận rồi đưa cậu tham khảo!"

"Ừm ừm..." Đào Cư Nhiên cúi đầu ăn, hai má phồng lên. Hà Khiếu không nhịn được mà vò đầu cậu: "Ăn từ từ thôi, vội cái gì?"

"Còn phải chuyển bàn nữa..."

Trong lớp còn ồn ào hơn cả nhà ăn, tiếng bàn ghế ma sát với nền nhà nghe đến chói tai tê dại cả da đầu. Đào Cư Nhiên giúp Văn Thanh chuyển bàn và sách xong, quay đầu lại thì thấy tập tài liệu học tập của mình bị ném xuống đất. Cậu lặng lẽ nhặt lên cất đi, tiện tay lau lớp bụi trên ngăn tủ.

Châu Tề Gia đang nói với Văn Thanh: "Đáp án của cậu sai hết rồi! May mà tôi không chép ấy, không thì tiêu đời thôi!"

"Sao cậu biết hay vậy? Chẳng phải cậu bảo không chép hả?"

"Tôi liếc qua mấy câu trắc nghiệm... Cậu không chép thật đấy chứ?"

Văn Thanh cũng không vạch trần cậu ta: "Kệ đê, tự tôi làm thì cũng thế thôi! Này, Đào Cư Nhiên, đề tiếng Anh lần này có phải khó lắm không?"

Đào Cư Nhiên còn chưa kịp trả lời, Trình Y Y đã đứng ở cửa trước gọi cậu: "Đào Cư Nhiên, có người tìm cậu kìa..."

Trình Trừng đang đợi ở cửa, đưa cho cậu một cây bút chì được gọt nhọn hoắt: "Cảm ơn cậu đã cho tôi mượn bút."

Đào Cư Nhiên nhận lấy: "Không có gì, việc nên làm mà..."

Cuộc đối thoại dừng lại ở đó. Cả hai bắt gặp ánh mắt của nhau, rồi cùng mím môi cười.

Trình Trừng gãi đầu, thấy trong lớp có một người cứ nhìn họ chằm chằm, bèn hỏi: "Ờ... người kia là bạn cậu à?"

Đào Cư Nhiên nhìn theo hướng mắt của Trình Trừng, Tề Lương Châu đã thu ánh nhìn lại. Góc nghiêng lạnh lùng của cậu ta được ánh đèn chiếu rọi, giữa không gian ồn ã, cậu ta vẫn ngồi đó ngay ngắn trong im lặng. Mấy bạn nam xung quanh líu ríu nói gì đó với cậu ta, nhưng cậu ta chẳng đáp một lời.

Trình Trừng nhận ra mình đã khơi một chủ đề không hay chút nào, vội nói: "Sắp vào lớp rồi, tôi về trước đây..."

Đào Cư Nhiên nắm chặt cây bút chì quay về lớp, đang định nói chuyện với Tĩnh Như Phong thì bỗng phát hiện một chiếc ô đang nằm im lìm trên ghế của mình. Cậu kinh ngạc nhìn quanh, rồi ngập ngừng cầm chiếc ô lên - trên cán ô có hai vết khắc, đúng là ô của cậu rồi, sao nó lại ở đây được nhỉ?

Cậu mừng rỡ trong chốc lát, rồi nhận ra Tĩnh Như Phong đang nhìn mình chăm chú, liền vội nói: "Ô, ô của tớ, cậu xem này - thật kỳ diệu!"

Tĩnh Như Phong nhìn kỹ một lượt rồi gật đầu: "Tuy tôi chẳng nhìn ra nó có gì khác với mấy chiếc ô mười tệ một cái bán ngoài kia, nhưng ai dám bảo nó không phải là một chiếc ô phép thuật chứ?"

"Không phải... Ô của tớ bị mất lâu lắm rồi, vậy mà lại tự tìm về được! Cậu có thấy ai đã đặt nó ở đây không?"

"Không thấy."

"Ồ, ồ..." Đào Cư Nhiên còn muốn hỏi, nhưng thấy cậu ấy cúi đầu đọc sách có vẻ đã hết hứng thú, cậu cũng bình tĩnh lại, nhìn quanh bốn phía, mọi người đều đang làm việc của mình. Cậu đành ngồi xuống, xem xét kỹ lưỡng. Chiếc ô rất sạch sẽ, được gấp lại vô cùng ngay ngắn, trông có vẻ đã được ai đó bảo quản rất cẩn thận.

Sẽ là ai nhỉ? Là ai đã tìm thấy nó trong đêm mưa? Và là ai đã tìm được chủ nhân của nó, rồi trao trả lại tận tay cậu vào cái lúc mưa thu rả rích này? Càng nghĩ lòng càng không yên, cậu không kìm được mà quay người lại, kể cho Tĩnh Như Phong nghe về đêm trước Trung thu và chú mèo mướp nhỏ.

Tĩnh Như Phong nghe xong, hỏi: "Cậu biết là mèo sẽ tìm chỗ trú mưa chứ?" Giọng điệu của cậu ấy có chút nghiêm túc.

"Hả?"

"Mèo có thể trốn vào khe tường, còn cậu thì trốn vào đâu? Mưa to như vậy, đến mèo còn biết tìm chỗ trú mưa."

Cậu ấy có đôi mắt hai mí lót, khi mí mắt sụp xuống dường như đã nén lại một phần cảm xúc, khiến người ta không khỏi muốn tìm hiểu. Nhưng cũng chính đôi mắt ấy, khi lặng lẽ nhìn sang, lại mang một vẻ lạnh lùng khó tả. Đào Cư Nhiên nắm chặt chiếc ô, mắt trông mong nhìn cậu ấy.

"Dầm mưa sẽ bị bệnh, trời mưa thì phải che ô, kiến thức cơ bản này cậu biết chứ?" Tĩnh Như Phong thu lại dáng vẻ dạy dỗ, nhìn cậu chằm chằm: "Cậu quan tâm đến mèo, thì cũng có người quan tâm đến cậu..."

Giọng cậu ấy trầm và dịu dàng, hai tai Đào Cư Nhiên nóng bừng.

"Đừng bận tâm chiếc ô về lại bằng cách nào nữa, cứ coi như là mèo báo ơn đi."

Cả hai đều không nói thêm gì nữa. Văn Thanh nhảy chân sáo bước vào, liếc trộm Tĩnh Như Phong hai cái, không kìm được mà mê mẩn một phen. Nhưng cô bạn không dám bắt chuyện với Tĩnh Như Phong, bèn quay sang nói với Đào Cư Nhiên: "Ê, tôi vừa thấy quyển sổ cậu tặng trên bàn Trình Y Y đó, cậu ấy thích lắm!" Cô bạn kể rằng hôm ấy Trình Y Y mặc một chiếc váy công chúa, là do mẹ cô nàng nhờ người xách tay từ nước ngoài về, hàng đặt may thủ công của Ý. Dây chuyền hình chiếc nơ, lấp la lấp lánh, không biết có phải kim cương thật không. Cô nàng ăn diện như thế trông hệt một nàng công chúa thực thụ, dáng vẻ khí chất đều tuyệt vời.

"Mấy người học múa hình như đều vậy cả. Nhưng hôm đó trời lạnh lắm, không biết cậu ấy có bị cóng không nhỉ? Bọn tôi đã chơi Thật hay Thách, tôi cứ tưởng sẽ kích thích lắm, ai dè cậu biết không? Phần Thách của bọn họ là bắt người ta biểu diễn văn nghệ! Tưởng Triệu Thành dùng ly đựng nước làm nhạc cụ, gõ ra một bài Happy Birthday, còn Trình Y Y thì không múa, chỉ kể một câu chuyện cười nhạt. Tôi thì may mắn không bị bốc trúng lần nào, Lục Tĩnh Xu bốc trúng phần Thật của Đàm Khải, cậu biết cậu ấy hỏi gì không?! Cậu ấy ra cho Đàm Khải một bài đại số bắt giải đáp án! Trời đất ơi đáng sợ quá, may mà cậu không đến, nhưng mà Trình Y Y có hơi thất vọng đó..."

Cô bạn nhìn Đào Cư Nhiên một lúc, "Thật ra tôi thấy Trình Y Y có cảm tình với cậu đấy!"

Đào Cư Nhiên vội vàng phủ nhận: "Hả?! Không có đâu!"

Văn Thanh quả quyết: "Tôi nhìn ra mà! Cậu ấy chắc chắn thích cậu rồi! Thật đó, tin tôi đi! Tôi thấy cậu có thể nắm bắt cơ hội, hai cậu cũng xứng đôi cực!"

"Cậu đừng nói thế nữa, sẽ gây phiền phức cho người khác..." Đào Cư Nhiên hiếm khi nghiêm túc đến vậy, Văn Thanh bĩu môi: "Tôi có nói sai đâu, nếu không thì cậu ấy chẳng thân chẳng quen với cậu, tại sao lại mời cậu chứ?"

Đào Cư Nhiên buồn bực: "Tóm lại là cậu đừng nói nữa..."

Văn Thanh sững người một chút, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn: "Tôi có nói bậy đâu! Cậu bênh cậu ấy ghê thế? Tôi có nói xấu gì cậu ấy đâu, sao lại không được nói chứ? Vậy sau này tôi khỏi cần nói gì nữa hết nhé!"

"Tớ không có ý đó..."

Văn Thanh không chịu buông tha: "Vậy cậu có ý gì hả?"

Tĩnh Như Phong đột ngột đứng dậy, vỗ vai Đào Cư Nhiên, ra hiệu cho cậu đi theo.

Văn Thanh trừng mắt nhìn bóng lưng hai người họ, khoanh tay hờn dỗi.

Tĩnh Như Phong đưa Đào Cư Nhiên lên sân thượng: "Đến đây, dạy cậu mở khóa."

Cậu ấy rút ra một đoạn dây kẽm từ đống đồ linh tinh: "Đầu tiên là dụng cụ. Ngoài dây kẽm ra thì những thứ khác cũng được, ví dụ như kẹp tóc - nhưng chắc cậu không có đâu, khoen chìa khóa bẻ thẳng ra cũng được. Dây kẽm là dễ dùng nhất, vừa mảnh, vừa dài, vừa cứng, lại không dễ gãy. Nhược điểm duy nhất là không tiện lấy." Cậu ấy dừng một chút, quét mắt qua đống phế liệu rõ ràng là được cố ý thu gom này: "Không biết ai để đây quên chưa bán, hôm nào đó bị người ta phát hiện đem đi tái chế, đám cờ này không chừng lại có cơ hội bay phấp phới lần nữa."

Dưới ánh sáng mờ ảo, Đào Cư Nhiên nhìn đoạn dây kẽm cong vẹo uốn lượn như một con rắn quấn quanh kẽ tay cậu ấy, bị xoắn vặn, kéo căng, duỗi thẳng ra từng chút một. Ngón tay cậu ấy thật mạnh mẽ, vật cứng rắn phải quy phục trước sự mềm dẻo, thứ máy móc phải thua cuộc trước sự linh hoạt. Dường như bất cứ thứ gì ngang ngược đến mấy vào tay cậu ấy cũng đều trở nên ngoan ngoãn dễ bảo.

Tĩnh Như Phong đưa đoạn dây kẽm cho cậu: "Độ dài phải vừa phải, dài quá thì gập lại được, chứ ngắn thì chịu. Cậu thử xem."

Cậu ấy gảy gảy ổ khóa, bảo Đào Cư Nhiên cắm dây kẽm vào lỗ khóa: "Loại khóa treo bằng sắt này là loại khóa bi đơn giản nhất. Cậu chỉ cần dùng dây kẽm đẩy các chốt bi lên, khi các chốt bi nằm trên cùng một đường thẳng thì lõi khóa sẽ lỏng ra, sau đó dùng một lực khéo léo xoay một góc nhất định, toàn bộ lõi khóa sẽ xoay theo, thế là khóa mở."

Đào Cư Nhiên dò dẫm từ các góc độ khác nhau, cảm nhận được vật cản.

"Chọc vào chốt bi rồi à?"

"Ừm, hình như không chỉ có một cái."

"Có năm cái. Từng cái một, dò vào trong, tìm đúng vị trí."

Các bước đầu đều rất thuận lợi, nhưng còn lại một chốt bi cuối cùng mãi mà không đẩy lên được, tìm góc mãi cũng không xong. Đào Cư Nhiên hơi sốt ruột, càng vội lại càng luống cuống.

"Đừng vội, cứ thử đi thử lại, rồi sẽ thành công thôi."

Giọng nói của cậu ấy vang lên bên tai, hơi thở của cậu ấy cũng ở ngay trước mặt. Cơ thể Đào Cư Nhiên hơi nghiêng đi, càng muốn làm cho tốt lại càng mắc lỗi, dây kẽm bị kẹt mất rồi. Cậu bất lực nhìn Tĩnh Như Phong.

Trăm nghe không bằng một thấy, Tĩnh Như Phong nắm lấy tay cậu, điều khiển đoạn dây kẽm, bắt đầu dò xét một cách tỉ mỉ.

Bàn tay cậu ấy ấm áp và khô ráo, vừa phủ lên đã nắm trọn quyền chủ động một cách hiển nhiên. Cổ tay Đào Cư Nhiên tê rần, chẳng dùng được chút sức nào, cứ thế thuận theo động tác của cậu ấy mà không hề phản kháng. Ánh mắt cậu bất giác rơi trên gò má nghiêng của cậu ấy. Một vệt sáng lọt qua khe cửa lướt qua hàng mày, lông mi, sống mũi, đôi môi, rồi từ cằm rơi vào bóng tối. Trên gương mặt hãy còn non nớt của cậu ấy có một lớp lông tơ mờ nhạt... Đào Cư Nhiên nhất thời ngẩn ngơ, chỉ nghe một tiếng "cạch", lõi khóa xoay chuyển - khóa đã mở.

Tĩnh Như Phong buông tay, lùi khỏi người cậu: "Nhớ được cảm giác vừa rồi chưa?"

"Nhớ, nhớ rồi!" Tim Đào Cư Nhiên đập thình thịch như trống gõ, máu nóng dồn hết cả lên mặt.

Tĩnh Như Phong khóa lại, ra hiệu cho cậu làm lại lần nữa. Đào Cư Nhiên cố gắng tìm lại cảm giác, nhưng vẫn không thể đẩy hết các chốt bi lên được. Tĩnh Như Phong nhận lấy dây kẽm, mở khóa rồi đẩy cửa ra, ánh nắng điên cuồng ùa vào. Cậu ấy đưa tay kéo Đào Cư Nhiên dậy, bước ra sân thượng.

Thấy cậu ủ rũ cúi đầu, Tĩnh Như Phong nói: "Trăm hay không bằng tay quen, thử thêm vài lần là được thôi."

"Ồ..."

"Chẳng có kỹ thuật gì cả, đúng góc là mở được. Mấu chốt là dây kẽm phải cứng, cứng thì mới truyền được lực, lõi khóa mới xoay được." Cậu ấy nhìn Đào Cư Nhiên một cái, trong mắt phản chiếu một màu trời xanh nhàn nhạt, cậu ấy nói: "Con người cũng vậy, thái độ phải cứng rắn thì người khác mới lắng nghe. Không cần phải suy nghĩ quá nhiều đâu."

Đào Cư Nhiên cúi đầu nhìn vết nứt trên nền xi măng, lý lẽ là vậy, nhưng mà...

"Yên tâm, tôi bao dạy bao biết."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến