TNTL - Chương 26
Chương 26: Điên mất rồi, điên mất rồi, đúng là điên thật rồi.
Hồi Đào Cư Nhiên còn rất nhỏ, Chúc Mộ Trinh từng đưa cậu đến nơi bà lớn lên, một ngôi làng giờ đã không còn nữa. Ở đó có một căn nhà cũ, trước nhà đặt một cái lu nước lớn, trên miệng lu có lắp một hệ thống lọc nước đơn giản. Nước từ mái hiên chảy xuống mảnh tre, sau khi được lọc thì nhỏ từng giọt vào trong lu. Mỗi giọt rơi xuống lại tạo thành một vòng nước tròn xoe, lan ra đều đặn rồi tan vào thành lu.
Giọt nước rơi xuống với tốc độ không đổi, vòng nước lan ra với nhịp điệu không đổi, không nhanh không chậm, tuần hoàn lặp lại, không bao giờ tan biến. Đào Cư Nhiên bị hiện tượng này thu hút, đứng đến tê cả chân cũng không muốn rời đi. Cậu hỏi Chúc Mộ Trinh: “Nước ở đâu ra vậy ạ?”
“Từ trên trời xuống đó con.”
“Trên trời ở đâu ra ạ?”
“Thiên thần nhỏ buồn thì sẽ có mưa, có mưa thì sẽ có nước.”
“Hết mưa rồi thì sẽ không buồn nữa ạ?”
“Đương nhiên rồi, nỗi buồn đều theo mưa trút xuống nhân gian hết rồi!”
Đào Cư Nhiên ngước nhìn trời, mây xanh khói trắng quyện vào nhau, trời đã mưa mấy ngày liền mà không có dấu hiệu gì là sẽ tạnh.
Cậu chống cằm nhìn chằm chằm vào cái lu: “Nó chứa được bao nhiêu nỗi buồn ạ?”
“Bụng nó to thế này, chứa được nhiều nỗi buồn lắm. Nếu không chứa nổi nữa, nỗi buồn sẽ tràn ra rồi được đất mẹ hấp thụ.”
“Vậy đất mẹ chứa được bao nhiêu nỗi buồn ạ?”
“Đất mẹ chứa được tất cả nỗi buồn, mẹ còn nâng đỡ biết bao nhiêu người chúng ta cơ mà!”
“Ồ...” Đào Cư Nhiên không tài nào hiểu nổi. Cậu gõ gõ vào cái lu, nó cứng rắn và im lìm, không phát ra một âm thanh nào.
Bóng hình cậu phản chiếu trong nước, cậu nheo mắt nhăn mũi làm mặt quỷ, rồi đột nhiên sầu não hỏi: “Nước có làm vỡ lu không ạ?”
Chúc Mộ Trinh ngồi xổm xuống, nhìn theo ánh mắt của cậu vào những vòng nước đang gợn sóng lan về phía thành lu, mỉm cười nói: “Cũng có thể lắm chứ... Có câu gọi là nước chảy đá mòn, mỗi một giọt nước đều có một sức mạnh nhỏ bé. Mỗi một lần va chạm có thể không đáng kể, nhưng nó thật sự tồn tại, tích tiểu thành đại, dần dần những vòng nước nhiều không đếm xuể này có thể làm vỡ cái lu. Nhưng đó là chuyện của rất lâu rất lâu về sau. Con xem, nó rất kiên cố, có thể chống đỡ được rất lâu rất lâu...”
Bà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu: “Nhiên Nhiên cũng phải mạnh mẽ như nó, phải luôn kiên trì đến cùng nhé.”
“Vâng ạ...” Đào Cư Nhiên có chút lo lắng: “Nhưng nó có đau không ạ?”
“Có lẽ ban đầu sẽ không đâu, nhưng lâu dần chắc cũng sẽ đau đó...”
“Ồ...” Đào Cư Nhiên nhíu mày, bắt đầu hối hận vì lúc nãy đã đồng ý phải mạnh mẽ, bởi vì trông sự mạnh mẽ có vẻ đau đớn lắm.
Theo tuổi thọ sử dụng của cái lu, thực ra nó vẫn còn rất trẻ, giống như Chúc Mộ Trinh đã nói, nó còn có thể chống đỡ được rất lâu nữa. Nhưng năm sau, căn nhà cũ sập vì lâu năm không được tu sửa, cái lu nước cũng vỡ tan tành. Tai nạn cũng giống như mưa vậy, người ta có thể biết tương lai chắc chắn sẽ có mưa, nhưng không biết ngày nào mưa sẽ đến, càng không biết ngày nào mưa mới tạnh.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, sẽ không mưa. Đào Cư Nhiên rảo bước xuống cầu, rồi lại ngơ ngác dừng lại.
Cậu cảm thấy có một luồng sức mạnh khổng lồ tuôn ra từ lồng ngực, khiến tứ chi xương cốt đều trở nên ấm áp. Dưới sự kích thích của ngọn gió mát, hơi nóng này lại càng dễ chịu, thậm chí còn tạo ra một cảm giác lâng lâng kỳ diệu. Đầu óc cậu trống rỗng, chẳng còn sức lực để nghĩ ngợi bất cứ điều gì. Cậu đột nhiên thấy thật mệt mỏi. Quá khứ, hiện tại, tương lai, tất cả mọi thứ, quá nhiều, quá nhiều rồi.
Thật ra từ bỏ cũng chẳng có gì to tát nhỉ, ai cũng có thể từ bỏ, chuyện gì cũng có thể từ bỏ.
Cậu bước về phía dòng sông, chính cậu cũng không biết tại sao mình lại đi về hướng đó. Cậu chẳng nghĩ gì cả, cũng chẳng vương vấn điều gì. Ngước mắt lên, hoàng hôn bị đường chân trời cắt làm đôi, sắc màu rỉ ra nhanh chóng nhuộm mây thành những áng lụa là thêu chỉ vàng. Ngọn núi đối diện trở nên mờ ảo, hàng cây trên đỉnh núi gần như trong suốt.
Cậu ngắm nhìn một lúc rồi bước lên con đê dài. Bãi sông chất đống những hòn đá lớn nhỏ. Những hòn nhỏ thì bị cuốn trôi từ thượng nguồn xuống, những hòn lớn thì bị bỏ quên ở đây từ lúc đắp đê. Những hòn đá với đủ hình thù khác nhau đang đều đặn tắm mình trong ánh tà dương.
Một người phụ nữ dắt tay con đi dạo trên con đê, tay cầm điện thoại, vẻ mặt vui vẻ nói gì đó. Đứa bé vừa đá sỏi vừa bị mẹ kéo đi về phía trước, toàn bộ sự chú ý của nó đều dồn vào hòn sỏi đang lăn. Có lúc đá văng đi xa quá, nó muốn giằng tay mẹ ra để chạy đi nhặt, người phụ nữ liền la lên: “Đừng có nhặt linh tinh, xem tay con bẩn chết đi được!” Đứa trẻ giơ hai tay lên ngắm nghía, rồi ngẩng mặt lên cười.
Hòn đá đó bị một cô gái trẻ đá văng đi. Cô kiên nhẫn lắng nghe người bạn đồng hành không ngừng phàn nàn, vừa "ừm ừm" đáp lời, vừa đá hết mọi vật cản bên chân về phía bãi sông. Người bạn của cô biểu cảm khoa trương, giọng điệu kích động: "Anh ta quá đáng thật sự! Sao lại có người làm thế được chứ!? Tớ mặc kệ, lần này tớ nhất định phải chia tay anh ta!" "Được được được, không chia tay cậu là đồ con lợn!" Lúc đi ngang qua Đào Cư Nhiên, cô gái hạ thấp giọng: "Lần nào cậu đòi chia tay cũng hét to hơn lần trước, có dám chia tay thật một lần không? Thiệt tình..."
Một cặp vợ chồng già đi dạo thong thả, nói thứ tiếng địa phương mà Đào Cư Nhiên không hiểu. Bà cụ trông có vẻ nghiêm túc, ông cụ thì chắp tay sau lưng, dường như đang khuyên nhủ điều gì đó. Ông liếc nhìn Đào Cư Nhiên một cái rồi mỉm cười. Bà cụ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, làu bàu gì đó không vui, trong khi ông chồng bà đã ngẩng đầu lên ngắm hoàng hôn rồi.
Đào Cư Nhiên không muốn đi nữa. Cậu tháo cặp sách đặt lên một đống sỏi, trên bãi sông có một người đàn ông trung niên đang dựng máy ảnh chụp cảnh mặt trời lặn. Cậu tránh xa đám đông, đi sang một phía khác, ánh mắt dừng lại trên mặt sông lấp lánh gợn sóng. Ánh sáng tựa kim cương ấy lấp lánh những sắc màu rực rỡ của hoàng hôn. Cậu chợt nhớ đến một câu thơ, thủy quang liễm diễm tình phương hảo. Cậu cảm thấy không có từ nào hợp hơn hai chữ "liễm diễm", người đời sau sẽ chẳng thể nghĩ ra được từ nào hay hơn thế. Liễm diễm, cậu ngậm trong miệng cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng của con sóng lấp lánh ánh quang.
Thủy quang liễm diễm tình phương hảo (水光潋滟晴方好): Một câu trong bài thơ <Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ kỳ nhị> của Tô Thức, có thể dịch là "Nắng hửng, mặt hồ lăn tăn sóng, cảnh thật là hay".
Buổi hoàng hôn này thật diễm lệ biết bao, thế giới này lại tươi đẹp biết bao, và con người mới hạnh phúc làm sao. Cậu cố gắng mỉm cười, cảm nhận làn gió mơn man một lúc rồi chầm chậm bước về phía trước. Phía xa, một miếng vỏ quýt nổi trên mặt nước, như con thuyền nhỏ trôi trên vầng trăng.
Dòng nước sông lạnh buốt lan dần lên bắp chân, cậu thở hắt ra một hơi, nắm chặt tay thành quyền. Tiếng nước chảy đột ngột rót vào tai, ồn ào đến mức khó mà chịu đựng nổi. Cậu không thể suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ.
Cậu nghiến chặt răng, hoảng loạn và sợ hãi lấp đầy lồng ngực, khiến cậu khó thở. Nhưng tất cả đều bị một cảm xúc ngang ngược hơn đè nén, cảm xúc ấy thôi thúc cậu bước về phía dòng nước. Cứ thế đi mãi, để dòng nước nhấn chìm mọi giác quan, để đôi mắt không còn nhìn thấy sự thờ ơ, để đôi tai không còn nghe thấy những lời ác ý, để ngày mai không còn phải đau buồn, chỉ cần bước tiếp về phía trước...
"Này! Cậu làm gì thế!" Một giọng nói bất ngờ lao tới, Đào Cư Nhiên thở dốc một tiếng đầy kinh hãi, sức nước chảy khiến cậu loạng choạng.
Cậu đột ngột mở mắt, Tĩnh Như Phong với vẻ mặt đáng sợ đang vội vã bước tới. Tóc cậu ấy bay trong gió, chiếc áo sơ mi trắng nhuộm một lớp màu đỏ vàng nóng rực. Cậu ấy túm lấy cánh tay Đào Cư Nhiên kéo giật về bờ, trong đôi mắt đen thẳm phản chiếu hình ảnh của hoàng hôn, tựa như một ngọn lửa giận dữ, cậu ấy gầm lên: "Cậu mẹ nó muốn nhảy sông à?!"
Bàn tay cậu ấy siết chặt như gọng kìm khiến Đào Cư Nhiên đau điếng, nhưng cơn đau ấy lại kéo lý trí của cậu trở về. Cậu nhìn chằm chằm vào ống quần ướt sũng, hơi lạnh tức thì lan dọc sống lưng, khiến cậu rùng mình sởn gai ốc, run rẩy không ngừng.
Tĩnh Như Phong tức giận hỏi: "Cậu đang làm cái gì thế!? Cậu điên rồi sao!?"
Tim Đào Cư Nhiên đập thình thịch, cơ thể cứng đờ, túm chặt vạt áo thở hổn hển. Nỗi sợ hãi đột ngột bùng phát, rồi lại đột ngột rút đi, nhường chỗ cho một thứ khác - cảm giác buồn nôn sau khi vận động mạnh.
Tĩnh Như Phong nửa kéo nửa ôm đưa cậu lên bờ đê, cậu ngồi phịch xuống như mất hết sức lực, tai ong ong, không thể tập trung nhìn vào đâu cả. Cậu cứng ngắc đưa tay quệt mặt, cả bàn tay lạnh toát. Cậu ngây người nhìn tay mình, hóa ra thứ nhòe nhoẹt trên mắt không phải là mồ hôi, mà là nước mắt.
Mãi một lúc lâu cậu mới tìm lại được giọng nói của mình, khàn khàn bảo: "Giày... ướt rồi..."
Giọng cậu nhỏ như đang khóc, Tĩnh Như Phong đành phải ghé sát lại: "Cậu nói gì?"
"Giày của tớ ướt rồi."
Tĩnh Như Phong thấy cậu thất thần co rúm thành một cục, im lặng hồi lâu mới bực bội thở dài một tiếng, bất lực nói: "Tôi mà không kéo cậu lại thì cả người cậu ướt hết rồi! Giữa mùa thu mà muốn đi bơi ư?"
"Tớ không biết bơi."
Tĩnh Như Phong tức không biết trút vào đâu: "Vậy cậu muốn cho cá ăn à? Lấy thân nuôi cá chắc!?"
Đào Cư Nhiên nhìn cậu ấy, trong mắt là một vầng hoàng hôn đỏ rực, bi thương sầu thảm, như sắp nhỏ ra máu.
Tim Tĩnh Như Phong chấn động, cậu ấy quay đầu nhìn ra mặt sông, cắn môi, ghét bỏ nhíu mày, cảnh cáo một cách hung dữ: "Đừng có chạy ra sông nữa, chết đuối bị cá ăn, cá lại bị người ta ăn, có ghê tởm không hả!"
"Tớ không định cho cá ăn..."
"Thế cậu định làm gì!?"
Mắt Đào Cư Nhiên ươn ướt, nỗi buồn gần như sắp tràn ra ngoài. Cậu quệt mặt, kiệt sức nói: "Tớ không nghĩ gì cả."
"Tốt nhất cậu đừng nghĩ gì cả, nghĩ rồi cũng đừng làm, làm cũng đừng làm trước mặt tôi!" Cậu ấy nén giận, lạnh lùng nói.
"Xin lỗi..."
"Đừng nói với tôi, hãy nghĩ đến gia đình cậu đi."
"Mẹ đi rồi, bà ngoại cũng đi rồi, họ đều bỏ tớ lại mà đi..." Đào Cư Nhiên lẩm bẩm: "Tớ không còn gia đình nữa."
Tĩnh Như Phong nắm chặt tay thành quyền rồi lại buông ra, giống như quả bóng bay xì hết hơi.
"Đi đây!" Cậu ấy ném lại hai chữ rồi tự mình bỏ đi. Cậu ấy đi rất nhanh, vẻ vội vàng và bất mãn, nhìn từ sau lưng cũng có thể thấy tâm trạng đang rối bời.
Đi được một đoạn, cậu ấy dừng lại, đột ngột quay trở lại nhìn Đào Cư Nhiên từ trên cao, xối xả mắng: "Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu vừa định làm gì! Cậu điên rồi à? Cậu điên rồi à!"
Đào Cư Nhiên thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trạng thái mơ màng. Cậu nhìn Tĩnh Như Phong, cứ ngỡ cậu ấy rất giỏi chửi bậy, không ngờ chỉ biết mỗi một câu "mẹ nó".
Mặt cậu tái nhợt, cười trong nước mắt, khiến Tĩnh Như Phong đang mắng hăng say cũng phải ngẩn người: "...Cậu còn cười, cậu mẹ nó đang trêu tôi đấy hả!?"
Nụ cười của Đào Cư Nhiên càng lớn hơn, dù cúi đầu cũng không che giấu được. Chẳng biết tại sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười.
Tĩnh Như Phong ngồi xuống bên cạnh cậu, không ngừng lắc đầu: "Điên rồi điên rồi, điên thật rồi..."
Họ cứ như vậy ngồi từ lúc mặt trời lặn cho đến khi trăng lên, không ai nói một lời nào.
Tĩnh Như Phong chống tay xuống đất, ngước nhìn những vì sao trên trời, khẽ hỏi: "Tại sao lại đến bờ sông?" Tại sao lại đi xuống nước?
"Bởi vì... Tớ cảm thấy hôm nay có lẽ là một ngày đẹp trời để bắt cá chuối."
Cá chuối (香蕉鱼 - Bananafish): Đây là một hình ảnh ẩn dụ từ truyện ngắn "A Perfect Day for Bananafish" của J.D. Salinger. Trong truyện, cá chuối là loài cá bơi vào một cái hang đầy chuối, ăn đến mức béo phì không thể bơi ra được và chết. Hình ảnh này thường được dùng để chỉ sự tự hủy hoại bản thân do tham lam hoặc sa vào một hoàn cảnh không lối thoát.
Tĩnh Như Phong lại im lặng một lúc lâu, hoài nghi hỏi: "Cá gì?"
Đào Cư Nhiên không trả lời: "Xin lỗi, không nên để cậu nhìn thấy."
Tĩnh Như Phong nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào cậu: "Im đi! Nghe đây, không được lại gần đây nữa, không chỉ ở đây, mà bờ biển, hồ chứa, bể bơi, tất cả đều không được đến! Tôi sẽ theo dõi cậu, Đào Cư Nhiên, hôm nay để tôi gặp phải coi như cậu xui xẻo rồi, cậu đừng bao giờ nghĩ đến việc lại gần con sông này nữa!"
Cậu ấy lôi điện thoại từ trong cặp của Đào Cư Nhiên ra, lưu số của mình vào, kết bạn WeChat, rồi buông lời đe dọa: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ luôn theo dõi cậu, tôi không cho phép ai làm chuyện ngu ngốc ngay trước mắt tôi!"
Đào Cư Nhiên kinh ngạc nhìn cậu ấy, bỗng nhiên điện thoại reo lên. Tĩnh Như Phong bấm nút nghe rồi đưa đến bên tai cậu, là giọng của Hà Khiếu: "Nhiên Nhiên mau qua ăn cơm, tớ làm món gà hầm hạt dẻ rồi!"
"Ừ..." Đào Cư Nhiên đáp lời, Tĩnh Như Phong đã đi xa. Gió cuốn lấy áo và tóc cậu ấy, chiếc xe mô tô gầm rú lao vào màn đêm, tiếng ồn ào xuyên thấu cả thành phố.
Nhận xét