TNTL - Chương 27
Chương 27: Chắc là mình bị ma nước ám rồi.
Đào Cư Nhiên cầm điện thoại mà lòng dạ không yên, suốt cả bữa tối chẳng nói năng gì nhiều, Hà Khiếu cứ gắp thức ăn cho cậu. Nhờ sự giúp đỡ của thầy Từ, cậu chàng mang về mấy túi lớn hạt dẻ và nấm khô, cậu chàng kể trên núi có nhím với thỏ rừng, con nào con nấy cảnh giác vô cùng, chưa kịp đến gần đã chạy mất tăm.
"Có một con gà lôi béo như quả bóng, lông vũ khá là đẹp, nó nấp trong bụi cây không động đậy, tớ rón rén lại gần định bắt nó, ai ngờ thầy Từ đột nhiên lên tiếng làm con gà sợ bay mất, không thì giờ này cậu được ăn gà lôi chính hiệu rồi!"
Từ Hành giải thích: "Đó là gà người dân trên núi nuôi, trên người nó có một vòng lông dài bị nhổ đi rồi nên không bay cao được, lại có người cho ăn nên mới béo như vậy."
Hà Khiếu liếc mắt nhìn anh: "Woa, trên đời này còn có thứ gì mà thầy Từ không biết nữa không?" Từ Hành hiền hòa mỉm cười.
Trên bàn ăn rôm rả, không một ai hỏi cậu tại sao giữa trời nắng chang chang mà giày tất lại ướt sũng, mọi người đều hết sức cẩn trọng để ý đến cảm xúc của cậu. Đào Cư Nhiên cảm thấy rất áy náy, cậu cũng cố gắng phấn chấn lên, không muốn làm mọi người lo lắng.
Tám giờ mười ba phút, cậu nhận được tin nhắn của Tĩnh Như Phong.
[Sáng mai đi leo núi]
[Gửi địa chỉ nhà cậu đây, tôi đến đón]
Thậm chí không hề trưng cầu ý kiến của cậu, giống hệt như con người cậu ấy vậy, không cho phép ai từ chối.
[Được]
Đào Cư Nhiên nở nụ cười thật tâm đầu tiên trong ngày.
Sau bữa cơm, Từ Hành và Hà Khiếu đưa Đào Cư Nhiên về nhà. Mãi đến lúc cậu xuống xe, Hà Khiếu vẫn còn lải nhải: "Ngủ lại nhà tớ đi mà, mai vừa hay cùng nhau làm bài tập!"
"Xin lỗi A Khiếu, mai tớ có chút việc rồi."
"Thôi được..."
Nhìn cậu đi vào khu dân cư, Hà Khiếu vẫn không tài nào hiểu nổi: "Có thể có chuyện gì được chứ?"
Từ Hành buồn cười nói: "Em ấy cũng như em, đều là người lớn cả, đương nhiên phải có việc riêng của mình, em đó, cũng để ý quá chặt rồi!"
"Cậu ấy là bạn thân nhất của em, em quan tâm cậu ấy mà cũng sai à? Thầy không biết đâu, hai ngày nay đối với cậu ấy rất khó khăn..."
"Em đừng quá lo lắng, thầy thấy em ấy tuy có tâm sự, nhưng tinh thần không tệ, biết đâu lại có chuyện tốt xảy ra thì sao?"
"Vậy thì tốt quá rồi..."
Trước khi đi ngủ, Đào Cư Nhiên đặt mấy cái báo thức liền, chỉ sợ mình dậy muộn, kết quả chẳng cái nào dùng đến, cậu đã tỉnh trước cả khi chuông reo. Ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt, ánh đèn trong phòng tĩnh lặng, cậu ôm chăn ngồi một lúc, từ từ ngáp.
Điện thoại sáng lên - Tĩnh Như Phong gửi tin nhắn tới: [Dậy chưa]
[Tớ xuất phát rồi, khoảng mười lăm phút nữa sẽ đến]
Cậu vội vàng dậy sửa soạn, rón rén ra khỏi nhà, đến cổng khu dân cư đợi. Đèn đường cũng lười biếng, một nửa ngủ say một nửa còn sáng, xa xa vọng lại tiếng gió vi vu và tiếng côn trùng rả rích. Không bao lâu sau, tiếng động cơ xe mô tô từ xa vọng lại gần - Tĩnh Như Phong đến đón cậu, đúng giờ đã hẹn không sai một phút.
"Lên đi."
Đào Cư Nhiên lóng ngóng trèo lên, tầm nhìn bỗng chốc được nâng cao.
"Ngồi cho vững."
Tay cậu co lại giữa không trung, ngoài Tĩnh Như Phong ra chẳng có gì để vịn vào. Cậu nhìn chằm chằm vào khoảng eo của cậu ấy, do dự không quyết.
Tĩnh Như Phong quay đầu lại: "Cậu muốn bị văng xuống à?"
"Ôm lấy tôi, đi thôi.."
Tiếng gầm rú của động cơ rít lên trong đêm, quán tính đẩy cậu áp sát vào Tĩnh Như Phong, hơi ấm từ người cậu ấy tỏa ra.
Cậu cứng đờ ôm lấy cậu ấy, lông tơ dựng đứng, má nóng bừng, trong người như có một nồi nước đang sôi ùng ục.
"Sợ không?"
Đào Cư Nhiên nhìn ra màn đêm đen kịt: "Không sợ."
"Lạnh không?"
"Không lạnh."
"Vậy cậu run cái gì?"
Đào Cư Nhiên hít một hơi thật sâu nhưng lại sặc phải luồng không khí trong lành, cậu cố gắng kìm lại: "Không... không run nữa."
Tĩnh Như Phong giảm tốc độ: "Lạnh thì ôm chặt vào."
"Được."
Trời đất mờ mịt, tựa như một giọt mực đang tan ra trong nước. Sương mù giăng lối, vài đốm sáng trong thành phố diệu vời tương đối với bầu trời đêm. Họ lướt đi trong gió, hơi ấm quyện vào nhau. Đào Cư Nhiên nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng của cậu ấy, run rẩy vì gió thổi, lồng ngực nóng ran, cậu rất muốn tựa thật sát vào...
Đến nơi, bầu trời màu chàm đang phai màu theo từng tầng, trên đường chân trời trắng xám bật ra vài vệt sáng trong suốt. Trong khu rừng tĩnh mịch vang lên tiếng côn trùng yếu ớt. Đào Cư Nhiên đứng dưới chân núi, không thấy lối vào nào cả: "Không có đường..."
Tĩnh Như Phong khởi động tay chân: "Cứ có người đi là sẽ thành đường thôi, đi nào."
Đào Cư Nhiên ngẩng đầu nhìn lên - Ờm, cũng được, không dốc lắm, chắc là dễ leo thôi nhỉ...
Tĩnh Như Phong đi trước dẫn đầu, Đào Cư Nhiên theo sát phía sau. Địa thế núi không quá dốc, nhưng đối với Đào Cư Nhiên vẫn có độ khó nhất định. Chưa đầy mười phút cậu đã thở không ra hơi, hai mươi phút sau thì mồ hôi đầm đìa, nửa tiếng sau thì cơ bắp mỏi nhừ.
Tĩnh Như Phong vẫn tràn đầy sinh lực, cậu ấy đưa tay kéo Đào Cư Nhiên một cái: "Mệt rồi à? Có muốn nghỉ một lát không?"
Đào Cư Nhiên thở hổn hển: "Không... không cần! Tớ không mệt!"
"Sườn núi này khá thoai thoải, cây cối cũng mọc ngay ngắn, không khó leo đâu. Cậu điều chỉnh lại nhịp thở đi, đừng để bị hụt hơi."
"Hộc - Cậu hay leo loại núi này sao?"
"Ý cậu là leo núi hoang?" Tĩnh Như Phong cười cười: "Đúng vậy, tôi chỉ leo núi hoang thôi. Tôi thích đi những con đường chưa ai từng đi."
"Cậu không sợ gặp nguy hiểm à?"
"Nguy hiểm gì?"
"Ờm... rắn rết hay côn trùng độc gì đó?"
"Cái đó thì có gì mà nguy hiểm?" Tĩnh Như Phong nói: "Mang theo thuốc chống côn trùng là được rồi."
"Mất nhiệt, lạc đường, đá lăn, trượt ngã, thiếu nước..." Cậu ấy đếm từng thứ một: "Những thứ gây chết người mới gọi là nguy hiểm."
"Cậu từng gặp hết rồi...?"
Tĩnh Như Phong không tỏ ý kiến, cậu ấy giơ chiếc đồng hồ cơ của mình lên: "Trong này có định vị GPS, nếu tôi không di chuyển trong một thời gian dài hoặc tín hiệu bất thường thì sẽ có người đến tìm tôi."
"Cao cấp quá..." Đào Cư Nhiên liếc nhìn hai cái, không thấy bất kỳ logo nào, thầm nghĩ chắc chắn là một chiếc đồng hồ rất đắt tiền.
"Cái đồng hồ này là chị tôi tự lắp, chị ấy là người đam mê cơ khí, GPS bên trong là do anh tôi lắp. Năm ngoái tôi gặp nạn trên núi tuyết, suýt thì chết, về đến nhà là bị bắt đeo cái này... Vốn còn có một bộ phận kiểm tra nhịp tim huyết áp nữa, bị tôi tháo ra rồi - xâm phạm quyền riêng tư."
Tĩnh Như Phong nhắc nhở: "Tảng đá bên trái đó bị lung lay, cậu bước sang bên kia đi."
Đào Cư Nhiên chật vật leo lên được một mỏm đất cao. "Nhà cậu có ba anh em à?"
"Ừm, sinh vượt kế hoạch." Tĩnh Như Phong đứng trên một tảng đá trơ trụi: "Nghỉ một lát nhé?"
Đào Cư Nhiên gật đầu, kéo kéo cổ áo, màn đêm dày đặc đã hoàn toàn chìm xuống dưới đường chân trời, bầu trời xanh thẳm dần sáng lên, mặt trăng biến mất nơi phía xa.
"Cậu rất thích thám hiểm sao?"
"Thám hiểm à? Coi như là vậy đi, tôi chỉ thích những phong cảnh chưa từng thấy, tôi thích cái cảm giác... bị choáng ngợp."
"Cảm giác choáng ngợp?" Đào Cư Nhiên không hiểu.
Tĩnh Như Phong không giải thích, cậu ấy quay lại chủ đề lúc nãy: "Môi trường khắc nghiệt, động vật hoang dã, những thứ này đều có thể gây chết người nhưng không phải là nguy hiểm nhất. Cậu có biết nguy hiểm nhất là gì không?"
Đào Cư Nhiên nhìn quanh bốn phía, lòng bất an: "Là ma...?"
Tĩnh Như Phong bật cười, đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu đẩy về phía trước, Đào Cư Nhiên loạng choạng một cái rồi lại bị kéo về, suýt nữa thì ngã vào lòng cậu ấy. Cậu hồn vía chưa định lại nhìn cậu ấy, đôi mắt cậu ấy lạnh lẽo và nguy hiểm như màn đêm: "Là bạn đồng hành."
"Ngọn núi tuyết đó không khó leo, ít nhất tôi đã từng leo những ngọn cao hơn. Nhưng chúng tôi gặp phải tuyết lở, tôi bị thương không thể di chuyển, chúng tôi bị kẹt lại ba ngày, thức ăn đã cạn kiệt. Bạn đồng hành đã trộm nước của tôi rồi bỏ mặc tôi tự tìm đường thoát."
"A! Vậy phải làm sao vậy?"
Tĩnh Như Phong nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình của cậu, không gạt ra, giọng điệu bình thản nói: "Hai ngày sau đội cứu hộ tìm đến, tôi được cứu, còn cậu ta vì giá lạnh mà chân bị hoại tử, phải cắt bỏ... Chúng tôi tình cờ ở cùng một bệnh viện, cậu ta đến tìm tôi xin lỗi, tôi đã đấm cậu ta một cú."
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó nữa, hết phim." Tĩnh Như Phong bước về phía trước: "Leo tiếp thôi, nóng lạnh thất thường dễ bị cảm."
Leo đến lưng chừng núi, hai chân Đào Cư Nhiên đã mệt đến run rẩy, mỗi bước đi đều có cảm giác kiệt sức. Tĩnh Như Phong bước đi vững vàng, cậu ấy đi chậm lại, hỏi: "Còn cố được không?"
Đào Cư Nhiên ngại ngùng không dám nói không, đây là lần đầu tiên Tĩnh Như Phong hẹn cậu cơ mà!
"Cũng... cũng được..."
"Leo vài lần là quen thôi. Lúc tôi mới bắt đầu leo cũng rất khó kiên trì, bây giờ đã thành sở thích rồi."
"Tớ chẳng có sở thích gì cả..."
"Cậu còn nhỏ, sở thích có thể từ từ bồi dưỡng."
Giọng điệu của người từng trải này là sao đây? Đào Cư Nhiên lẩm bẩm: "Cậu cũng có lớn hơn đâu."
"Nói gì đó?"
"Không có, tớ định hỏi... trước đây cậu học ở đâu vậy?"
"Canada. Tôi ở đó mấy năm trời, chán lắm."
"Sao lại về đây?"
"Tháng năm leo núi bị ngã gãy chân, ông nội ra lệnh cho tôi về."
"Ồ... vậy..." Nên nói gì đây? Lại làm cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt rồi sao? Haiz..
Cậu đã luôn tự thuyết phục mình rằng, không giỏi ăn nói không phải là một khuyết điểm đáng ghét. Ngoài A Khiếu ra cậu chẳng có đối tượng nào để giãi bày, mà cậu chẳng cần nói gì A Khiếu cũng luôn đoán được tâm tư của cậu. Nhưng giờ phút này đây, và mỗi khoảnh khắc ở bên Tĩnh Như Phong, cậu mới mong mình là một người hoạt ngôn biết bao! Không cần phải chọc cho cậu ấy cười phá lên, ít nhất cũng phải để cậu ấy hiểu rằng cậu rất thích ở bên cậu ấy, rất mong được ở bên cậu ấy... Đến cả điều này cũng không làm được sao? Tại sao người khác lại có thể? Tại sao mình lại khác biệt với người khác?
Bình minh và hoàng hôn giao nhau nơi chân trời, thế giới yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai người, sự im lặng lại đồng hành cùng họ. Hơn một tiếng sau, họ cuối cùng cũng leo lên đến đỉnh núi. Trời đã hửng sáng, mặt trời ló ra nửa khuôn mặt, e thẹn tỏa sáng, dường như sợ đến quá sớm sẽ đánh thức mặt đất.
Đào Cư Nhiên chống vào cành cây mà Tĩnh Như Phong nhặt cho cậu, không ngừng thở dốc, mồ hôi ướt đẫm cả lưng - không phải là mồ hôi sảng khoái sau khi vận động, mà là mồ hôi do cơ thể suy nhược vì thiếu tập luyện lâu ngày.
Tĩnh Như Phong vặn nắp chai nước đưa cho cậu, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu ửng lên một vệt hồng rực rỡ: "Bình thường không thích vận động nhỉ?"
"Ừm... tớ... tớ có lẽ ---" Cậu muốn nói vài lời hay ho để không để lại ấn tượng lười biếng yếu ớt, tiếc là vừa mở miệng đã tắc tị, ngập ngừng một lát đành gật đầu: "Đúng vậy, từ nhỏ tớ đã không thích vận động... Tớ cũng không biết chơi bóng, bóng gì cũng không biết. Hồi nhỏ học bóng bàn không học được, sau này A Khiếu dạy tớ chơi cầu lông tớ cũng không học được, tớ toàn chậm nửa nhịp không đỡ được cầu. Rồi cũng từng học bóng rổ, không ai chịu chơi cùng tớ, nên... nên không học nữa.." Thôi im đi thì hơn.
Đào Cư Nhiên cúi đầu, vẫn cảm thấy im lặng là tốt nhất, cậu giỏi việc này hơn.
"Cậu có thích không?"
"A, cái gì...?"
"Cậu có thích những thứ cậu vừa nói không? Bóng bàn, cầu lông, bóng rổ ấy?"
Đào Cư Nhiên lắc đầu, không chỉ bóng các loại, mà cậu không có hứng thú với bất kỳ môn thể thao nào.
"Không thích thì đừng miễn cưỡng, học không được cũng đừng nản lòng. Thời gian có hạn, phải dùng để làm những việc mình thích và giỏi."
"Tớ cũng không biết mình giỏi cái gì."
"Từ từ khám phá, đời còn dài mà, vội vàng kết luận làm chi?"
"Nhưng cậu có rất nhiều việc sở trường, leo núi, chơi bóng, lái mô tô..." còn có trốn học, bẻ khóa, thả diều, vẽ Snoopy, ở những nơi bình thường nhất lại tìm thấy được phong cảnh đẹp nhất... nói cũng không hết, sao cậu ấy lại giỏi đến thế?
Tĩnh Như Phong nhún vai: "Cũng không hẳn là sở trường, muốn làm thì làm thôi, dù sao cũng khá là nhàm chán."
Lúc này mặt trời đã bò ra khỏi đường chân trời, núi non cây cối đều được phủ một lớp ánh vàng lông tơ. Tĩnh Như Phong đứng đó, ánh bình minh hôn lên gò má cậu ấy, chiếu rọi lên cặp mày nhô cao, sống mũi thẳng tắp và đôi môi hồng nhạt. Cậu ấy đón ánh nắng, ngang tàng phóng khoáng như những cây cối tự do sinh trưởng xung quanh.
Đào Cư Nhiên nheo mắt, những tia sáng chói lòa ấy dường như tỏa ra từ chính người cậu ấy. Vệt bóng đổ từ đường nét sâu sắc trên khuôn mặt và ánh nắng lốm đốm đan xen vào nhau, khiến người ta không nhìn rõ được biểu cảm của cậu ấy. Đào Cư Nhiên cúi đầu uống một ngụm nước lớn, cả cổ và mặt đều đỏ bừng.
"Cậu nóng lắm à?" Tĩnh Như Phong đi đến trước mặt cậu: "Bị say nắng sao?"
"Không... không có!" Đào Cư Nhiên nắm chặt chai nước, giọng nói cũng trở nên chói tai: "Mặt trời mọc rồi - cậu mau nhìn kìa!"
"Ra phía trước đi, tầm nhìn tốt hơn."
Đào Cư Nhiên theo cậu ấy đi đến một mỏm đá nhô ra, hai người kề vai nhau ngắm nhìn - những dãy núi bao quanh thành phố, mặt núi hướng về phía mặt trời hiện lên màu xanh vàng tươi sáng, mặt núi khuất nắng thì lại có màu xanh đậm; biển lớn màu xanh biếc rộng lớn và tĩnh lặng, thành phố tựa sát vào đại dương, như một tấm kính mờ được khảm giữa những gam màu đậm đặc. Những tòa nhà cao tầng lấp lánh đứng sừng sững trong ánh bình minh, tựa như những bức tượng đá khổng lồ trên đảo Phục Sinh, mang một màu sắc huyền bí. Trên đường bắt đầu có xe cộ qua lại, mọi người đang dần thức giấc.
Hai người bị cảnh tượng này thu hút, không ai nói một lời nào. Rất nhanh, thành phố vội vã vận hành, mọi thứ lại trở về như thường lệ, mặt trời đã mọc xong.
Tĩnh Như Phong hỏi: "Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
"..." Đào Cư Nhiên không thể trả lời.
"Cậu đang nghĩ gì?"
Cậu ấy như đang bức cung, Đào Cư Nhiên siết chặt tay: "Tớ.."
Tĩnh Như Phong lại hỏi: "Cá chuối có ngon không?"
"A?" Mặt Đào Cư Nhiên đỏ bừng lên.
"Sao? Bây giờ biết ngại rồi à?"
"Lần sau còn làm chuyện ngốc nghếch nữa không?"
Đào Cư Nhiên lắc đầu, thầm nghĩ: Chắc là mình bị ma nước ám rồi.
"Lấy điện thoại ra đây."
Đào Cư Nhiên làm theo, nhìn ngón tay cậu ấy lướt trên màn hình.
Loay hoay một lúc, Tĩnh Như Phong đưa điện thoại cho cậu: "Đây là một chương trình định vị, cậu nhập mật khẩu vào, sau này tôi có thể thấy vị trí của cậu bất cứ lúc nào. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ theo dõi cậu."
Bị đôi mắt ấy nhìn một cách nghiêm túc như vậy, ai mà có thể từ chối được chứ?
Nhận xét