TNTL - Chương 25

Chương 25: Bây giờ chỉ còn lại một mình cậu.

Đêm đó Đào Cư Nhiên trằn trọc không yên, mơ màng thấy lại chuyện hồi nhỏ, có người nói chuyện bên tai, không nhớ đã nói gì, chỉ vài lời đứt quãng phiêu đãng giữa hư không, như thể đến từ một thế giới khác. Lúc tỉnh dậy, ngoài cửa sổ vẫn còn sương mù giăng lối, sớm hơn cả ngày thường.

Lúc vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, Đào Kính Quốc đã dậy rồi. Cậu do dự một chút, rồi vẫn mở lời hỏi: "Bố, sớm vậy ạ... hôm nay vẫn phải tăng ca sao?" Cậu cũng không biết mình đang mong chờ điều gì, chỉ cảm thấy nên hỏi một tiếng, kết quả ra sao ngược lại không còn quan trọng nữa.

Đào Kính Quốc đang chuẩn bị bữa trưa trong bếp, cười nói: "Tăng ca mới kiếm được tiền nuôi gia đình chứ! Sao không ngủ thêm một lát?"

Đào Cư Nhiên không nói gì, ánh mắt dừng lại trên bồn rửa mặt. Ba chiếc bàn chải đánh răng, hai lớn một nhỏ, nép sát vào nhau, chen chúc trong cùng một chiếc cốc, trên cán bàn chải và cốc đều có hình Cừu Vui Vẻ. Ánh nắng len lỏi qua ô cửa sổ hẹp, tia sáng yếu ớt tạo nên một bầu không khí yên bình.

Cậu lặng lẽ nhìn hai giây, rồi đưa tay đẩy chúng ra. Lấy chiếc cốc và bàn chải của mình từ phía bên kia, cậu chậm rãi hứng nước, nặn kem đánh răng, tiếng nước chảy ào ào ---

Đào Kính Quốc không nghe thấy cậu trả lời cũng chẳng để tâm, thuận miệng hỏi: "Con qua nhà Hà Khiếu à? Nghỉ lễ rồi thì cứ thư giãn cho thoải mái, lớp mười hai vất vả, đừng áp lực quá nhé!"

Ông thu dọn đồ đạc xong, trong phòng ngủ truyền đến lời phàn nàn của Ngô Hiểu Nhược: "Khẽ thôi! Tinh Tinh còn đang ngủ đấy!"

Đào Kính Quốc rụt cổ lại, trẻ con giơ ngón tay làm động tác "suỵt", rồi mang đồ đi ra ngoài.

Căn nhà trở lại với sự yên tĩnh của buổi sớm mai. Đào Cư Nhiên rón rén trở về phòng ngủ, đeo cặp sách rồi bước ra ngoài. Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn một chút, luồng khí se lạnh ập vào mặt, không khí ngột ngạt, vẩn đục bị nhốt lại sau cánh cửa. Cậu ra khỏi khu chung cư, đi đến phố Trường Thịnh, trên phố chẳng có mấy cửa hàng mở cửa. Cậu đi đến tiệm hoa ở góc phố, đúng lúc xe tải đến giao hàng, là một xe hoa thơm ngát.

Bà chủ là một người phụ nữ trạc ba mươi, đang bận rộn sắp xếp hoa: "Đến sớm thế, hoa còn chưa tỉnh ngủ đâu! Em tự vào chọn nha!"

Đào Cư Nhiên mua một bó hồng trắng, bà chủ nhanh tay gói lại: "Lần sau lại đến nhé!"

Tài xế giao hàng dựa vào cửa xe hút thuốc, "Bà chủ buôn may bán đắt nhỉ! Sáng sớm tinh mơ đã có người đến mua hoa rồi!"

Bà chủ cười cười: "Đâu có? Ngày thường có khi cả ngày chẳng bán được mấy bông! Em ấy là khách quen rồi, năm nào cũng đến! Hồng trắng bán không chạy lắm đâu..."

Phố Trường Thịnh là một con phố cổ, bây giờ đã là khu dân cư, nhà cửa đều nửa mới nửa cũ, ngoài chợ hoa chim và mấy quán ăn sáng, các cửa hàng khác đều đã chuyển đến phố Trường Hưng. Đào Cư Nhiên đi ngang qua mấy nhóm người già ra ngoài tập thể dục, chim họa mi hót líu lo trong lồng, chim sẻ hót vang trên cành, mặt trời cũng từ từ nhô lên trong tiếng chào đón trong trẻo, vui tai, chuyến xe buýt đầu tiên cũng rẽ màn sương mỏng bắt đầu chuyến hành trình dài lê thê.

Đi hết phố Trường Thịnh, rẽ một cái là đến phố Trường Hưng, nhà cửa ở đây đều là nhà cao tầng, phủ đầy kính, phản chiếu ánh sáng màu bạc, màu xám, là phong cách công nghiệp đang thịnh hành bây giờ, dường như để làm nổi bật cảm giác cao cấp mà cố tình loại bỏ đi tình người. Đào Cư Nhiên cố tình đi vòng qua đây, đến khu chung cư cũ - Vườn Mặt Trời.

Một năm qua Đào Cư Nhiên thường đến thăm nó, nhìn những trang trí tươi sáng biến thành xi măng trần trụi, những tòa nhà dân cư náo nhiệt hóa thành bộ xương trống rỗng. Bà ngoại thường nói: "Có người ở mới gọi là nhà, người đi rồi thì chỉ còn là một đống khung gỗ." Mỗi lần nghĩ đến câu này, cậu lại cảm thấy đau buồn.

Sáng sớm hôm đó, chiếc máy xúc màu vàng và chiếc xe tải màu xanh lam đậu giữa đống đổ nát, tường rào đã bị san phẳng, để lộ ra những thanh thép và mảng xi măng gớm ghiếc bên trong công trình. Biển báo thi công dựng ở bên ngoài, cánh tay máy khổng lồ của máy xúc vươn cao, đào đi phần còn lại của tòa nhà gần nhất - tiếng sụp đổ vang trời, cũng đào đi phần lớn những điều tốt đẹp trong lòng cậu, người xưa, cuộc sống xưa đều đã bị chôn vùi trong cát bụi.

Cậu đứng trên vỉa hè, trong khoảnh khắc, nơi quen thuộc này bỗng trở nên xa lạ. Có lẽ một ngày nào đó, cậu cũng sẽ quên đi dáng vẻ của mẹ và bà ngoại.

Một chiếc xe đạp với tiếng chuông réo rắt lướt qua, Đào Cư Nhiên như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ngước nhìn theo.

"Kít --" Chiếc xe đạp đột ngột quay đầu, là Tống Ngôn Ân.

"Đào Cư Nhiên? Dậy sớm thế nhỉ!" hắn ta nói chuyện lúc nào cũng khiến người ta khó chịu, với cái giọng điệu vừa bất cần đời vừa muốn gây chú ý.

Đào Cư Nhiên không còn sức để đối phó với hắn ta, cậu cúi đầu định bỏ đi. Nhưng Tống Ngôn Ân lại dựng xe, chặn đường cậu.

"Này - vội gì thế? Lại vội đi anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Tống Ngôn Ân liếc nhìn bó hoa trong tay cậu: "Hồng trắng? Hoa mà Trình Y Y thích. Tỏ tình hở? Hay là hẹn hò? Ồ đúng rồi, hôm nay là sinh nhật cậu ấy!"

"Không phải." Đào Cư Nhiên không muốn dây dưa với hắn ta, cũng không muốn để người khác hiểu lầm.

Tống Ngôn Ân nheo mắt, cười mà như không cười nói: "Tốt nhất là không phải, nhìn cái bộ dạng rụt rè của mày kìa - ê, có phải mày rất sợ tao không? Thật ra tao cũng không phải người không nói lý lẽ, chỉ cần mày ngoan ngoãn không giở trò sau lưng thì tao sẽ không kiếm chuyện với mày, thế nào?"

Đào Cư Nhiên không thèm để ý, lách sang một bên, Tống Ngôn Ân đột nhiên vươn tay chộp lấy: "Người có thể đi, hoa để lại!"

Đào Cư Nhiên lùi lại né tránh, bước hụt một chân, cả người ngã nhào vào bồn cây xanh, bó hoa trong tay cũng rơi xuống đất.

Tống Ngôn Ân không nhịn được cười: "Này, tự mày ngã đấy nhé, tao chưa chạm vào mày đâu!"

Đào Cư Nhiên luống cuống nhặt bó hoa lên, hoa vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có giấy bóng kính bị dính bùn. Cậu dùng lòng bàn tay lau đi vết bẩn, động tác vừa mạnh vừa cẩn thận, chuyên chú đến mức quên cả trời đất.

Tống Ngôn Ân tự thấy mất hứng, ném lại một câu "Đồ hậu đậu!" rồi nghênh ngang bỏ đi.

Đào Cư Nhiên đứng tại chỗ, vỉa hè trải dài vô tận, bóng lưng cậu hóa thành một chấm nhỏ. Ánh nắng dần chiếu tới, cậu thở ra một hơi dài, trấn tĩnh lại cảm xúc rồi lên chuyến xe buýt đến nghĩa trang Bồ Sơn.

Ngày lễ mọi người phải đến chín giờ mới ra khỏi nhà, vì vậy trên xe buýt chỉ có một mình Đào Cư Nhiên. Tuyến xe này đi đến ngoại ô, chạy dọc từ phía Đông sang phía Tây thành phố, đi qua vô số trạm, những chiếc xe buýt đều là loại cũ, quảng cáo in trên thân xe vẫn là của mười năm trước, vài bộ phận bên dưới kêu kẽo kẹt không ngừng, âm thanh lấn át cả tiếng loa nhỏ phát nhạc trên đầu. Bác tài gật gù theo điệu nhạc, tìm nhịp trong thứ âm nhạc không mấy mượt mà. Đào Cư Nhiên không nhớ ra đó là bài hát gì, chỉ thấy rất quen tai, có lẽ cũng từng một thời nổi đình nổi đám khắp các hang cùng ngõ hẻm, cũng là chuyện của nhiều năm về trước rồi.

Bác tài cậy mình thuộc đường nên lái vừa nhanh vừa ẩu, gần như không muốn dừng một giây nào mà chạy thẳng đến trạm cuối. Mỗi lần dừng giữa chừng đều khiến ông ta vô cùng sốt ruột, liên tục bấm còi thúc giục.

Đào Cư Nhiên ngồi ở hàng cuối cùng, góc bên cạnh cửa sổ, dạ dày cuộn trào, cuối cùng trong một lần phanh gấp đã nôn khan thành tiếng. Cậu không nôn ra, nhưng bác tài nhìn ra sau, nhíu mày nói: "Đằng kia có túi đấy, đừng có nôn ra xe!"

Đào Cư Nhiên lao ra giữa xe lấy túi, các hành khách khác né tránh không kịp, liên tục dịch người đi sợ bị chạm phải. Một ông cụ vốn ngồi cạnh cậu cũng đã đổi chỗ.

Mặt cậu hết trắng lại đỏ, trở về chỗ ngồi lôi giấy ăn ra, lo lắng mình sẽ thực sự nôn trên xe. Cậu không nghĩ ngợi gì cả, chỉ suốt đường đi siết chặt bó hoa.

Nghĩa trang nằm giữa sườn núi, là một nơi vắng vẻ. Ngày Quốc khánh có rất nhiều người đến tảo mộ cho các liệt sĩ, mang theo đủ loại đồ cúng, có cả đồ ăn vặt mẫu mới nhất, cũng có cả đồ chơi đã ngừng sản xuất, màu sắc sặc sỡ trông thật náo nhiệt.

Ông lão trông coi nghĩa trang thấy một đứa trẻ đơn độc đến, bèn từ phòng bảo vệ đi ra vươn vai duỗi chân, vừa tập thể dục vừa đi dạo.

Đào Cư Nhiên chia bó hoa thành hai phần, lần lượt cắm vào nền đất trước mộ của mẹ và bà ngoại, mộ của họ ở cạnh nhau, cũng sẽ không cô đơn.

Chỉ thiếu một mình cậu nữa là giống như trước đây rồi.

Người trong ảnh dịu dàng nhìn cậu, trước và sau khi mất, nét mặt vẫn không thay đổi.

"Mẹ, con đến thăm mẹ đây..."

Mãi đến chiều Đào Cư Nhiên mới quay lại thành phố. Bồ Thành giáp biển, phía Đông thành phố là cảng, sầm uất hơn phía Tây. Những cỗ máy khổng lồ vung cánh tay lên trời, một tiếng ầm vang, ngọn núi gầm lên đau đớn, rồi hóa thành cát bụi - thành phố phát triển mạnh mẽ như cỏ dại mùa xuân, nhưng con sông uốn lượn ra biển lại chẳng vội chẳng vàng, sắp cạn mà không cạn, đứt quãng chảy cho đến tận bây giờ, đem rác thải của thành phố đổ ra biển.

"Năm con sinh ra, gần như cả năm trời không có mưa, trong sông chỉ còn lại bùn lầy ẩm ướt và những con cá vùng vẫy cầu sinh, mọi người đều nghĩ con sông này sắp cạn rồi... nhưng đến tháng mười hai, bỗng dưng có mấy trận mưa thu, sông lại sống dậy, cá cũng sống lại, con ra đời, mẹ được làm mẹ, đó là ngày hạnh phúc nhất của mẹ..."

Đào Cư Nhiên đứng trên cây cầu vượt sông nhìn xuống, nghĩ đến lần trước cùng Tĩnh Như Phong ngắm cảnh ở đây, núi, biển, gió và sông, mọi thứ ngày hôm đó đều tươi sáng. Tĩnh Như Phong như nét bút điểm nhãn, khiến cho phong cảnh trở nên sống động. Mà nay hoàng hôn đầm đìa, vạn vật lại phủ lên một màu cũ kỹ.

Gió thổi nhè nhẹ, phảng phất hơi thở của gió biển, cậu cảm thấy mình như một con chim biển, bay lượn giữa trời và biển, không tìm thấy hòn đảo nhỏ cũng chẳng tìm thấy đồng loại.

Xa hơn nữa, khi ấy hai bên bờ sông vẫn chưa xây đê bê tông, những hòn đá cuội, cát sỏi và đủ loại mảnh vụn nhựa do dòng sông cuốn trôi đều chất đống bên bờ. Bà ngoại và cậu đứng cạnh nhau, cậu đã cao hơn cả bà ngoại. Bà ngoại nhìn núi, nhìn biển, nhìn không rõ ngày mai, cậu bướng bỉnh cúi đầu, nhìn bóng của hai bà cháu.

Gió chiều chải mái tóc bạc, bà ngoại thở dài trong gió: "Nhiên Nhiên à, đừng buồn, đều là chuyện không thể làm khác được..."

Cậu buồn sao? Cậu đã quên mất cảm giác buồn là gì rồi, giống như người ta không nếm được vị của không khí. Nhưng khi chạm vào bàn tay khô gầy của bà ngoại, nỗi buồn lại như thủy triều, từng đợt từng đợt ập đến.

"Nhiên Nhiên, muốn khóc thì cứ khóc, sau này bà đi rồi, thì đừng khóc nữa..."

Không, không thể khóc, không thể để bà ngoại buồn, cậu có thể nhịn, nhịn cho đến khi không còn ai quan tâm đến nước mắt của cậu, nhịn cho đến khi không còn ai vì cậu mà đau lòng - lúc đó có thể khóc được rồi chăng? Nhưng lúc đó còn có thể khóc được không?

Hoàng hôn lơ lửng trên đỉnh núi, cây cối đều biến thành một mảng mực đen, mỗi năm thậm chí mỗi ngày đều như vậy. Nhưng thành phố thay đổi rất nhanh, người trên bờ kè từ bốn người còn ba, từ ba người còn hai, bây giờ chỉ còn lại một mình cậu.

"Con yêu mau nhìn kìa, đó là hoàng hôn..."

"Nhiên Nhiên, chạy chậm thôi, bố mẹ dắt con..."

"Nhiên Nhiên, sang năm, sang năm bố sẽ về..."

"Nhiên Nhiên, cùng mẹ ngắm hoàng hôn đi, hoàng hôn đẹp biết bao..."

"Xin lỗi Nhiên Nhiên, mẹ yêu con..."

Ngọn núi trầm mặc, dòng sông chảy trôi, và biển cả yên bình, chúng dõi theo Đào Cư Nhiên, từ quá khứ cho đến hiện tại.

Gió mang theo xe cộ không ngừng lướt qua sau lưng, cậu chớp mắt, muốn nhìn rõ thứ gì đó, thế nhưng nước mắt lại trào ra, cậu đành phải lau mạnh nước mắt, mặc cho nỗi buồn đưa mình trốn chạy.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến