TNTL - Chương 24

Chương 24: Từ rất lâu về trước, cậu đã mang bệnh rồi. 

Vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Đào Cư Nhiên vốn định cùng Hà Khiếu lên núi thu gom sản vật núi rừng. Nơi đó là quê nhà của Hà Khiếu ở huyện bên cạnh, đi về cũng mất ba tiếng đồng hồ. Mấy năm trước nhà cậu chàng được chia cho một quả đồi nhỏ, vẫn luôn giao cho họ hàng xa trông coi. Miền quê nghèo hẻo lánh cũng chẳng có thu hoạch gì nhiều, chỉ vài thứ như quả óc chó, hạt thông. Mọi năm vào tiết Thanh minh, bố Hà sẽ về quê tảo mộ, nhưng sau này đi lại bất tiện nên không về nữa. Lần này Hà Khiếu cũng không ở lại qua đêm, chỉ về xem lại nhà cũ, quét tước mộ tổ, tiện thể mang ít sản vật núi rừng về.

Thế nhưng, Đào Tinh Tinh sắp xuất viện, mà Đào Kính Quốc lại phải tăng ca, nên ông bảo cậu đi đón hai mẹ con Ngô Hiểu Nhược. Đào Cư Nhiên đành phải nhận lời, rồi quay sang gọi điện cho Hà Khiếu.

Hà Khiếu biết cậu đã mong chờ mấy ngày nay, lòng có chút bất bình thay cho cậu, bèn an ủi: “Không sao đâu, lần sau lại đi. Núi vẫn ở đó chứ có chạy đi đâu, về tớ làm bánh bao nhân óc chó cho cậu ăn!”

“Vậy cậu đi một mình à?”

“Còn có thầy Từ nữa, vừa nãy nói chuyện với thầy thì nhắc tới, thầy bảo sẽ lái xe đưa bọn tớ đi!”

Đào Cư Nhiên rất thất vọng: “Ồ… Vậy các cậu đi đường cẩn thận nhé.”

“Ừm ừm, hôm nay tớ vừa tìm được một công thức làm kẹo hạt thông, lần này cũng sẽ mang nhiều hạt thông về. Không phải cậu muốn một quả thông sao? Tớ sẽ hái cho cậu quả thông to nhất, đẹp nhất trên cả ngọn núi này!”

“Ừm, được.”

Hà Khiếu cúp máy, mắng vợ chồng Đào Kính Quốc một trận trong lòng, vẫn chưa nguôi giận, cậu chàng liền xông ra phòng khách kể lại mọi chuyện, bực bội nói: “Dì Chúc là người tốt biết bao, sao ngày xưa lại đi phải lòng bố của Nhiên Nhiên chứ?”

Bố Hà đang bóc tỏi, đối diện với đôi mắt sáng rực của con trai, đành nói: “Con người rồi cũng sẽ thay đổi thôi…”

Bà nội Hà lẩm bẩm: “Trước kia cũng không nhìn ra gì, tuy tính cách có hơi nhu nhược, nhưng sống cùng mẹ góa con côi thì nhu nhược một chút cũng tốt. Hai mẹ con Mộ Trinh đều không phải người cứng rắn, kể ra cũng xứng đôi… Ai mà biết lại gặp phải kẻ lanh lợi độc địa, một phát là nắm thóp ông ta trong lòng bàn tay.”

“Nắm thóp cái gì mà nắm thóp? Ông ta là người, không thể tự mình quyết định được sao? Nói trắng ra chẳng phải là ích kỷ, thiên vị hay sao! Người vợ bây giờ giặt giũ nấu cơm, mọi việc lớn nhỏ đều quyết thay, ông ta chẳng cần bận tâm gì, sống thoải mái sung sướng biết bao! Con trai nhỏ bị bệnh thì bắt Nhiên Nhiên đi hầu hạ? Năm ngoái Nhiên Nhiên sốt cao, nằm ở nhà không ai hay biết, mãi đến khi giáo viên gọi điện ông ta mới phát hiện ra! Cả nhà này coi Nhiên Nhiên là cái gì? Căn nhà họ đang ở cũng là dì Chúc mua đấy! Có thấy biết điều không? Nhiên Nhiên sắp thành cô bé Lọ Lem rồi!” Hà Khiếu bực tức đi vòng vòng tại chỗ, giận không chịu nổi.

Bố Hà: “Căn nhà đó mua sau khi kết hôn, dù ông ấy có bỏ tiền ra hay không thì cũng là tài sản chung của vợ chồng. Hồi đó bà ngoại của Nhiên Nhiên đã nói rõ với họ rồi, nhà cho họ ở, nhưng phải chăm sóc Nhiên Nhiên đến khi tốt nghiệp đại học.”

Hà Khiếu: “Đó là vì bà ngoại không biết ông ta lại không đáng tin cậy đến thế!”

Bà nội Hà: “Dù không đáng tin cậy thì cũng là bố ruột, sang năm thi đỗ đại học rồi đi thật xa, sau này sẽ tốt thôi…”

“Sao mà tốt được? Nhiên Nhiên khổ tâm, cậu ấy cứ giữ trong lòng, sớm muộn gì cũng uất đến phát bệnh!”

Buổi chiều Đào Tinh Tinh mới xuất viện, nên buổi trưa cậu phải mang cơm cho họ. Đào Cư Nhiên không biết nấu ăn, món mì trứng ốp la cũng là do bà ngoại dạy trước khi mất. Đào Kính Quốc đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, không cần cậu xào nấu - “Nấu ít cơm rồi hầm một nồi canh là được rồi”, trước khi đi ông đã dặn dò như vậy.

Đào Cư Nhiên nhìn chằm chằm vào bát sườn có màu hồng phấn, im lặng hai phút rồi quyết định cầu cứu từ xa.

Trong lòng Hà Khiếu thầm nghĩ hầm canh cái quỷ gì, để bà ta tự đi mà mua, nhưng miệng vẫn ôn tồn hướng dẫn cậu cách chần sườn, cách khử mùi tanh, cách nêm nếm gia vị, cách canh lửa.

Nghe thấy tiếng xuýt xoa vì bị bỏng ở đầu dây bên kia, Hà Khiếu thở dài: “Mau xả dưới vòi nước lạnh đi --”

Cúp điện thoại, cậu chàng vẫn còn ấm ức lắm, Từ Hành đang cầm vô lăng, mỉm cười hỏi: “Sao mà bực bội thế?”

Hà Khiếu mặt mày cau có: “Dựa vào đâu mà phải nấu cơm cho họ? Người bố ruột và bà mẹ kế này, có ai từng nấu cho Nhiên Nhiên bữa cơm nào chưa? Lúc bà ngoại mất, họ thề non hẹn biển rằng sẽ chăm sóc tốt cho Nhiên Nhiên, kết quả vừa nhận được nhà, đừng nói là mang cơm, đến cả nước nóng sau giờ học tối cũng phải tự đi mà đun! Thời gian nghỉ ngơi ở trường cấp ba rất ít, lúc dì Chúc còn sống, ngày nào dì cũng mang cơm tối cho Đào Cư Nhiên, thanh thiếu niên đang tuổi lớn dễ đói, buổi tối còn phải chuẩn bị thêm một phần ăn khuya. Sau khi dì mất, bà ngoại cũng bất kể mưa gió mang cơm mang canh đến, chỉ sợ cậu ăn không đủ no.

Bà ngoại vừa mất, Ngô Hiểu Nhược liền viện cớ phải chăm con không thể mang cơm, thôi thì cũng đành. Nhưng mỗi ngày nấu ăn, bà ta chỉ nấu phần cho ba người nhà mình, chưa bao giờ chừa thêm. Tan học tối ở trường trung học về nhà đã mười giờ, Đào Cư Nhiên đói bụng tự nấu mì ăn, thế là Ngô Hiểu Nhược liền từ trên giường bò dậy, rửa rau bật bếp, loảng xoảng làm cả nhà đều thức giấc, rầm rộ nấu cho Đào Cư Nhiên một bữa ăn khuya. Đào Tinh Tinh buồn ngủ khóc ré lên, quấy cả nửa đêm. Đào Kính Quốc dỗ con mệt mỏi rã rời, ngày hôm sau liền bàn với Đào Cư Nhiên rằng sẽ cho cậu thêm tiền tiêu vặt để cậu ăn ngoài rồi hẵng về.

Nhớ tới chuyện này là Hà Khiếu lại thấy ấm ức, cậu chàng xả một tràng với Từ Hành: “Khu quanh trường có mấy chỗ ăn uống đâu, mười giờ tối chỉ còn mấy quán hàng rong mở cửa, vừa khó ăn lại không vệ sinh, ai lại nỡ để con mình ngày nào cũng ăn thứ đó chứ!? Không phải con mình đẻ ra nên không biết xót, có mẹ kế rồi thì bố cũng thành bố ghẻ!”

Đào Cư Nhiên ngược lại chẳng có gì bất bình. Lúc hầm canh xảy ra chút sự cố nhỏ, nên khi canh hầm xong thì cũng đã khá muộn, cậu vội vàng múc canh vào bình giữ nhiệt rồi vội vã đến bệnh viện. Giờ này đang là giờ ăn cơm, bệnh viện không đông người lắm. Ngô Hiểu Nhược nhận lấy bình giữ nhiệt: “Cực cho Nhiên Nhiên rồi! Tinh Tinh nằm viện bao nhiêu ngày chẳng ăn được gì, hôm qua mới có khẩu vị nói muốn ăn sườn, bố con đồng ý ngon ơ, kết quả lại phải tăng ca! Nào, há miệng ra - canh anh trai hầm đấy, nếm thử xem ngon không nào?”

Đào Tinh Tinh trông phờ phạc, lườm Đào Cư Nhiên một cái: “Con muốn uống canh của bố cơ!”

“Tinh Tinh ngoan, hôm nay uống tạm cái này được không? Canh anh trai nấu cũng ngon lắm! Nào, há miệng ra --”

Đào Tinh Tinh há miệng uống, rồi hỏi: “Sao bố không tới ạ?”

“Bố bận công việc, phải kiếm tiền mua đồ ăn ngon đồ chơi hay cho Tinh Tinh, hôm nay chúng ta về nhà là có thể gặp bố rồi. Uống thêm một miếng nữa nào...”

Ngô Hiểu Nhược vừa đút cơm vừa nói: “Nhiên Nhiên, lúc ra ngoài con ăn cơm rồi chứ? Bên kia toàn là đồ của Tinh Tinh, dì giờ không rảnh tay, con giúp dì dọn dẹp một chút, lát nữa còn về sớm.”

Đào Cư Nhiên lẳng lặng thu dọn đồ đạc. Bệnh nhân ở giường bên cạnh chìm sâu trong chăn không một tiếng động, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Cái mùi gay gắt và mạnh mẽ này, bám vào người làm sao cũng không hết, nó xâm chiếm vào da thịt xương cốt của bệnh nhân, dường như chỉ có ngọn lửa dữ mới có thể thiêu rụi được tên đầy tớ của bệnh tật và cái chết này.

Đào Cư Nhiên nhớ lại mùa thu năm đó, cây cối trong bệnh viện đã rụng lá từ rất sớm, những cành cây khô khốc hoảng hốt vươn thẳng, một con chim sẻ cô độc co ro trên cành, dùng mỏ rỉa bộ lông. Chúc Mộ Trinh nằm trên một chiếc giường bệnh như thế này, khó nhọc nói chuyện với cậu. Cậu hoàn toàn không nhớ bà đã nói gì, cậu chỉ nhớ rằng mình đã không khóc, chỉ run lên bần bật như cái cây khô ngoài cửa sổ.

Đào Cư Nhiên lắc đầu, cố gắng không hồi tưởng lại. Cậu dán chặt mắt vào những thứ trong tay: quần áo của Đào Tinh Tinh, đồ chơi của Đào Tinh Tinh, thuốc của Đào Tinh Tinh, bệnh án của Đào Tinh Tinh.

“Đây là con trai lớn của cô à?” Người nhà của giường bệnh bên cạnh đã quay lại, là một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi, trông bà có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cười chào hỏi.

“Là anh trai của Tinh Tinh.” Ngô Hiểu Nhược trả lời như vậy, rồi lườm Đào Tinh Tinh bắt nhóc phải ăn hết củ sen trong canh.

“Tốt quá nhỉ! Hai đứa con trai, sau này cô có phúc rồi…” Chẳng biết đã nghĩ tới điều gì, ánh mắt người phụ nữ thoáng vẻ bùi ngùi, bà khẽ lay người trên giường bệnh tỉnh dậy, đút cho ông ăn.

Ngô Hiểu Nhược nói: “Tôi thì chẳng trông mong gì ở con cái, con cháu tự có phúc của con cháu, sinh nó ra cũng không phải để nó báo hiếu tuổi già, sau này nó tự sống tốt là được rồi. Tôi với ông Đào nhà tôi nương tựa vào nhau mà sống, cũng như bà chị đây.”

Người phụ nữ lắc đầu: “Ôi, trước đây tôi cũng nghĩ như cô, nhưng người già rồi, sức khỏe không còn tốt, dù là ông ấy bệnh hay tôi bệnh cũng khổ lắm, vẫn là có con cái ở bên cạnh thì hơn… Cô xem, mấy cái máy ở ngoài kia tôi chẳng biết dùng cái nào, in hóa đơn cũng không xong. Già rồi, bị xã hội bỏ lại phía sau thôi…”

“Chị đừng nói thế, nằm liệt giường lâu ngày thì không có con hiếu thảo đâu, chẳng phải đều trông vào lương tâm mỗi người sao? Đứa có lương tâm thì nhớ đến cái tốt của mình mà về thăm, đứa vô lương tâm chỉ nhớ những điều mình đối xử không tốt với nó, không hận mình đã là may lắm rồi, còn mong chờ gì nữa? Chị không xem ti vi à, có biết bao đứa con được nuôi nấng cay đắng đủ bề, lớn lên rồi lại đòi cắt đứt quan hệ với bố mẹ, tôi thì chẳng trông mong con cái báo hiếu đâu!”

Đào Tinh Tinh chớp mắt, chen vào: “Con sẽ báo hiếu cho mẹ!”

Ngô Hiểu Nhược cười phá lên: “Ối, con biết báo hiếu là gì à? Hả? Con có biết hầm canh sườn cho mẹ không?”

Đào Tinh Tinh vặn vẹo người: “Anh trai hầm! Con đút cho mẹ uống!”

Người phụ nữ bên cạnh nhìn thấy, ngưỡng mộ nói: “Cô xem kìa, đứa bé ngoan làm sao! Cô ấy à, sau này sẽ được hưởng phúc của con cái!”

Ngô Hiểu Nhược cười, xoa xoa má con trai, vui vẻ nói: “Ôi dào, trẻ con nói bừa thôi, ai biết lớn lên có phải đồ vô ơn không?”

Đào Tinh Tinh nghe ra đây không phải lời hay, liền nhè miếng sườn trong miệng ra: “Con không phải! Mẹ mới là đồ!” Bàn tay nhỏ của nhóc chỉ một cái: “Anh ấy, anh ấy mới là đồ vô ơn!”

Ngô Hiểu Nhược gạt tay nhóc xuống: “Chỉ lung tung cái gì? Ăn cơm cho ngoan!” rồi quay sang nói với Đào Cư Nhiên: “Suýt nữa thì quên - Nhiên Nhiên, con xuống tầng một in hóa đơn khám bệnh của Tinh Tinh ra đi, công ty của bố con có thể thanh toán được một ít - à, đúng rồi, chị Trần, chị đưa phiếu cho Nhiên Nhiên đi, để Nhiên Nhiên giúp chị in luôn thể…”

“Vậy thì phiền quá, cảm ơn cháu nhé!”

“Chị khách sáo làm gì?”

Nhờ có chuyện này mà người nhà hai bên trở nên thân thiết hơn hẳn, lúc Đào Cư Nhiên bước ra khỏi phòng bệnh vẫn còn nghe thấy cuộc đối thoại của họ --

“Con trai lớn nhà cô không hay nói chuyện lắm nhỉ?”

“Nó vậy đấy, hướng nội, ngoan hơn con quỷ nhỏ này nhiều! Có phải không hả quỷ nhỏ?”

“Con không phải! Mẹ mới là quỷ!”

“Đứa nhỏ nhà cô hoạt bát ghê, con trai thì nên phóng khoáng một chút mới tốt…”

Đào Cư Nhiên đi xuống tầng một, trong đại sảnh một bên là quầy đăng ký, một bên là quầy lấy thuốc, giọng nói điện tử gọi số không hề có chút thăng trầm, đủ mọi loại âm thanh ồn ào nhưng đều uể oải. Ai nấy cũng cau mày thở dài, mang theo một sự bình lặng đến cam chịu.

Cậu hiểu rõ sự bình lặng này. Xếp hàng, chờ đợi, lắng nghe bác sĩ tuyên án. Các y tá vội vã đi lại, không có chút sức lực dư thừa nào để ban phát lòng cảm thông. Lòng cảm thông ở nơi đây cũng vô dụng như những lời cầu nguyện. Cậu chạy lên chạy xuống, hơi thở phả ra nóng hổi, run rẩy như một bệnh nhân thực thụ. Bà ngoại nắm lấy tay cậu, cũng hoang mang bất lực y như vậy. Hai bà cháu nương tựa vào nhau bước đi giữa những bệnh nhân qua lại, từ phòng này sang phòng khác.

Rất nhiều bác sĩ, những chiếc áo blouse trắng toát ra mùi thuốc khử trùng. Cậu không nhìn rõ biểu cảm của họ, họ đều đeo khẩu trang, đó là sự bảo vệ dành cho bác sĩ, cũng là sự bảo vệ dành cho bệnh nhân và người nhà. Con người bất lực trước bệnh tật. Những thuật ngữ y học thật khô khan, họ nói rằng tình hình ngày một tệ hơn. Đôi mắt của họ tựa như chiếc đèn không bóng trong phòng phẫu thuật, soi rọi rõ mồn một từng biểu cảm không chút phòng bị của cậu. Cậu không thể hiểu được ý của họ, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Tựa như rơi xuống biển sâu, rồi không ngừng chìm xuống, không cần phải giãy giụa nữa, một sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm lấy cậu.

Cậu quay đầu nhìn bà ngoại, bà ngoại nhắm nghiền mắt, nước mắt tuôn rơi. Bà siết chặt tay cậu, một tiếng nức nở đau đớn thoát ra từ cổ họng, thân hình khẽ lảo đảo. Bác sĩ dìu bà đến chiếc ghế. Ông ấy dường như đột nhiên biến trở lại thành một người bình thường có cảm xúc, cất lời an ủi, gọi y tá vào. Bà ngoại mở mắt, xua tay, cảm ơn bác sĩ, rồi vỗ vỗ lên tay Đào Cư Nhiên, ánh mắt bà dừng lại trên người cậu, ánh lên một nỗi bi ai mà cậu không tài nào hiểu nổi. Tim cậu đập như trống dồn, tầm nhìn bỗng nhòe đi. Bà ngoại đã nói gì đó, cậu không nghe rõ, chỉ thấy bác sĩ và y tá đứng ở cửa phòng làm việc nhìn họ, cảnh tượng như thế này, chắc hẳn họ đã chứng kiến rất nhiều lần rồi…

Hóa đơn được in ra rất nhanh. Cứ theo tốc độ ăn của Đào Tinh Tinh thì chắc phải mất thêm nửa tiếng nữa. Đào Cư Nhiên không muốn quay lại phòng bệnh, cậu ngồi xuống bồn hoa dưới lầu khu nội trú. Hôm nay cũng là một ngày trời nhợt nhạt, ánh nắng nhạt nhòa, toát lên vẻ lạnh lẽo như kim loại. Bầu trời mông lung một mảnh, không một gợn mây, vạn vật đều ảm đạm mất đi sắc màu.

Cây cối trong bệnh viện đều là cây thường xanh, nhưng cũng đang rụng lá, dưới đất hết lớp này đến lớp khác, đều đã mục rữa trong đất. Cây cối xơ xác tiêu điều, thỉnh thoảng có một người nhà đẩy xe lăn đi qua, người bệnh mệt mỏi gầy gò, ánh mắt đờ đẫn, người nhà cố gắng gượng nói vài câu chuyện phiếm, nhưng chẳng nhận lại được hồi đáp gì.

Người nhà luôn tự giác giữ một tâm trạng lạc quan, dường như đó là một nhiệm vụ, giống như bệnh nhân phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, thì lời dặn dành cho người nhà chính là phải giữ tâm trạng tốt, ngoài ra họ chẳng thể làm gì khác. Tiếc là tâm trạng không thể lây lan như vi-rút, nỗi cơ cực mà bệnh tật mang lại, không ai có thể thấu cảm được; cứ trơ mắt nhìn người thân bị bệnh tật hành hạ - nỗi đau khổ này người ngoài cũng không thể nào thấu cảm.

Chẳng có một gợn gió, khắp nơi im phăng phắc, đây là một sự tĩnh lặng chẳng lành. Cậu khẽ thở dài, khó chịu đưa tay cào cào mái tóc. Ngày mẹ qua đời, tiết trời cũng y như thế này, trong bệnh viện lạnh đến lạ thường, cái lạnh toát ra từ tận kẽ xương. Tại sao lại lạnh như vậy, rõ ràng vẫn đang là mùa thu mà?

Cậu nhìn chằm chằm vào những viên gạch được xếp ngay ngắn trên mặt đất, mông lung nghĩ: Đã rất lâu rồi cậu không bị bệnh, nhưng cậu lại cảm thấy, từ rất lâu về trước, cậu đã mang bệnh rồi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến