TNTL - Chương 23

Chương 23: Thanh xuân thật vất vả. 

Ăn cơm xong, Đào Cư Nhiên và Hà Khiếu bị đuổi ra ngoài “đi chơi”. Hà Khiếu cứ phải sửa lại rằng họ đã là người lớn rồi, ra ngoài cũng không phải để “đi chơi” nữa, nhưng bà nội của cậu chàng vẫn khăng khăng dùng từ đó, dặn dò họ không được đi về phía bờ sông, không được trêu chọc chó mèo ven đường, gặp phải người xấu thì phải chạy thật nhanh.

Hà Khiếu vung vẩy nắm đấm: “Với cái dáng người này của bọn con, ai chạy còn chưa biết đâu!”

Họ đi trên đường lớn dưới ánh nắng mùa thu, cây cối hai bên rì rào lay động, lá rụng đều được quét vào dải cây xanh, thỉnh thoảng lại bị gió thổi ngược ra đường, cuộn lên từng đợt.

Hà Khiếu vặn vẹo cổ, vung tay vung chân, dang rộng cánh tay ra mà than thở: “Vẫn là mùa thu dễ chịu nhất! Một năm nên có ba mùa thu!”

Đào Cư Nhiên cười cười: “Vậy thì các cô các chú làm nông vất vả lắm đấy!”

“Mùa màng bội thu mà, vất vả mấy cũng đáng! Cậu xem mấy người giàu có kia không phải cũng làm việc ba trăm sáu lăm ngày không nghỉ sao?”

“Mỗi người đều có nỗi vất vả riêng…”

“Để tớ nói cho mà nghe, vẫn là chúng ta khổ nhất, thức sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó mà điểm vẫn cứ lẹt đẹt haha…” Hai người nhìn nhau cười, đều mang theo chút ý vị cam chịu số phận.

Hà Khiếu vỗ vai cậu: “Sau này tớ đi làm đầu bếp thôi, còn Nhiên Nhiên cậu phải cố gắng lên nhé!”

“Tớ sẽ cố hết sức…” cậu nói một cách khô khốc, haiz - thanh xuân thật vất vả, lẽ nào cuộc đời cứ mãi gian nan thế này sao?

Hà Khiếu bỗng cảm khái: “Thanh xuân đúng là nhàm chán đến cùng cực!” Chuyện muốn làm thì không được làm, chuyện có thể làm thì lại làm không nổi.

“Biết đâu sau này còn nhàm chán hơn thì sao?” Đào Cư Nhiên vừa nói, vừa bị ánh nắng chiếu vào làm cho hơi lóa mắt. Trong ánh thu mờ ảo, cậu nghĩ đến hoàng hôn vàng rực hôm ấy… Người như Tĩnh Như Phong, cuộc đời của cậu ấy - dù là khi còn là một đứa trẻ sơ sinh chưa biết nói chắc cũng sẽ không nhàm chán đâu nhỉ? Lúc nhỏ cậu ấy trông như thế nào? Một em bé ngầu lòi chăng?

“…Nhiên Nhiên!”

“…Hả?”

“Cậu nghĩ gì mà xuất thần thế? Tớ gọi cậu mấy tiếng rồi đó.”

“Không nghĩ gì cả… Chúng ta đi đâu đây?”

“Đi mua áo khoác, đi thôi!”

Con trai đi mua đồ không tốn quá nhiều thời gian, cứ đi thẳng đến mục tiêu, thử xong thấy ổn là thanh toán. Hà Khiếu viện cớ đau tay lười thử đồ, bắt Đào Cư Nhiên thử mấy kiểu liền, thấy ưng ý rồi thì bảo nhân viên gói lại. Đợi đến lúc ra khỏi trung tâm thương mại, Đào Cư Nhiên thấy cậu chàng xách hai cái áo thì nằng nặc đòi đi trả lại: “Tớ không thiếu quần áo…”

“Mua một tặng một mà!”

“Vậy đổi sang cỡ lớn hơn đi, cậu mặc sẽ bị nhỏ.”

“Hết size rồi, cậu mặc vừa là được rồi!”

“Nhưng mà...”

“Đừng có nhưng mà nữa!” Hà Khiếu dồn Đào Cư Nhiên vào tường: “Mua rồi thì thôi, nếu cậu không thích thì đi trả đi! Đi đi, đi đi…”

Đào Cư Nhiên dán người vào tường, như một con thạch sùng lúng túng. Chuyện trả hàng đối với cậu vẫn là có độ khó nhất định, chỉ nghĩ đến thôi đã không nhấc nổi chân rồi.

Hà Khiếu ranh mãnh nói “Không trả lại được nữa thì ngoan ngoãn mặc vào đi!”Cậu chàng lấy áo khoác ra, tiện tay giật mác rồi khoác lên người cậu: “Dang tay ra nào - Ừm ừm, không tồi! Dáng đẹp người xinh!” Cậu chàng lúc thì ngắm xa, lúc thì ngắm gần, cuối cùng xoa xoa mái tóc hơi xoăn của cậu, xoa đến mức mặt cậu đỏ bừng lên rồi ôm chầm lấy, kéo đi về phía trước.

“Buông tớ ra - A Khiếu, A Khiếu!”

“Không buông! Lỡ có ai thấy cậu xinh trai rồi nổi lòng tham bắt cóc đi mất thì sao?!”

Hai người kéo kéo đẩy đẩy trêu đùa nhau, bỗng gặp hai chiếc mô tô phân khối lớn ở ngã tư. Chiếc xe màu đen có đường nét tinh xảo, đầy vẻ công nghệ, nhìn qua là biết không rẻ tiền. Hai chàng trai ngồi trên xe vừa cao lớn vừa đẹp trai, hình như đã nhìn họ từ rất lâu rồi.

Hà Khiếu nhìn người này thấy hơi quen, nhìn người kia cũng thấy hơi quen. Trong lúc đang suy nghĩ, cậu chàng nghe thấy tiếng cậu bạn thân của mình gọi: “Tĩnh Như Phong…” Giọng nói nhẹ bẫng, là chất giọng mềm mại thường ngày của cậu, chỉ là cái tên này như thể trôi ra từ tờ giấy nháp, khi lọt vào tai, bỗng dưng mang một ý nghĩa nào đó không thể diễn tả thành lời.

Trong một khoảnh khắc nhanh như chớp, Hà Khiếu đột nhiên nhận ra điều gì đó. Cậu chàng nhìn sang Đào Cư Nhiên - cậu đang đứng rất ngay ngắn, nhìn người đối diện, có vẻ rụt rè, bẽn lẽn… đều là dáng vẻ thường ngày của cậu, nhưng trong mắt cậu rõ ràng lại tràn ngập một cảm xúc tươi mới lạ thường. Hà Khiếu bất giác nghi ngờ mình đã hiểu sai, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng, vẻ mặt của cậu lúc này như đang thầm nói: Rất vui vì được gặp cậu.

Niềm vui như thế này Hà Khiếu cũng đã từng thoáng trải qua, nhưng giờ phút này cậu chàng lại chấn động trước phát hiện của mình, tâm trí liên tục nhảy qua nhảy lại giữa hoài nghi, chấn động, rồi lại hoài nghi.

“Đào Cư Nhiên.” Tĩnh Như Phong vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, bộ đồ đua xe màu đen làm nổi bật thân hình săn chắc, thon gọn, hai chân dài vắt ngang trên chiếc mô tô. Cậu ấy nhìn xuống từ trên cao, tim Đào Cư Nhiên cứ run lên bần bật.

Hà Khiếu nhận ra cậu ấy. Lần trước đèn đuốc nhập nhoạng, cậu chàng không nhìn rõ được dung mạo của Tĩnh Như Phong, hoàn toàn không biết cậu thiếu niên này lại là một người có tính cách và ngoại hình nổi bật đến thế.

“Đây là Hà Khiếu, hai người đã gặp nhau lần trước.” Đào Cư Nhiên giới thiệu, sửa sang lại quần áo.

Tĩnh Như Phong gật đầu với Hà Khiếu, Hà Khiếu lập tức cười nói: “Lần trước cảm ơn cậu nhiều nhé!”

“Chỉ là tiện tay thôi.” Tĩnh Như Phong nói: “Bọn tôi đi trước đây.”

“Được được…” Hà Khiếu nhìn theo họ biến mất ở cuối con đường, quay đầu lại thấy Đào Cư Nhiên vẫn đang ngẩn ngơ nhìn về phía ngã tư.

Lòng cậu chàng rối như tơ vò, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, bâng quơ nói: “Tiếng ồn của loại mô tô này lớn quá, đúng là làm phiền người khác.”

“Vậy sao? Nhưng đây đâu phải khu dân cư, tiếng xe lu còn to hơn mà.”

“Thì cũng phải chạy từ khu dân cư ra chứ!”

“Đi tốc độ nhanh thì mới ồn, còn đi chậm thì chắc không sao đâu nhỉ? Tớ thấy họ đi cũng không nhanh.”

“…Người mua loại mô tô này mà lại chỉ đi chậm thôi sao? Thế thì thà đi xe điện nhỏ của tớ còn hơn!”

“Ờ… tớ nghĩ chắc chắn cậu ấy sẽ không làm phiền người khác đâu.”

Hà Khiếu trong lòng suy nghĩ mấy vòng, đột nhiên thở dài một hơi, đưa tay véo má cậu: “Cậu đó, đừng có ngốc nghếch như vậy, dễ bị lừa lắm.”

“A Khiếu, cậu mau buông ra…”

“Không buông nữa, thế giới này nguy hiểm lắm, tớ phải trông chừng cậu cho kỹ! Cậu xem cái mô tô to như thế kia, đáng sợ biết bao!”

“Trước đây không phải cậu rất thích loại mô tô này à? Cậu còn bảo ngồi lên trông ngầu lắm cơ!”

“Giờ không thích nữa, ảnh hưởng đến người khác quá. Tớ thích loại nào văn minh một chút, xe điện nhỏ là vừa đẹp!”

“Thôi được rồi…”

Cặp bạn thân vừa nói vừa cười đi cùng nhau về nhà. Cặp đôi còn lại thì phóng một mạch ra đến bờ biển, dựa vào lan can bên đường uống bia lon. Con đường này mới thông xe chưa lâu, không có nhiều xe cộ, gió biển thổi mạnh sảng khoái, chỉ có điều bia không còn lạnh nữa.

Ninh Khải Phong uống một ngụm vô vị, tò mò hỏi: “Sao mày lại quen Hà Khiếu thế?”

“Tình cờ quen thôi.”

“Người bên cạnh cậu ta là Đào Cư Nhiên à?”

“Ừ, cậu ấy là bạn cùng bàn phía trước của tao.”

Ninh Khải Phong bỗng “chậc” một tiếng, Tĩnh Như Phong hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là từng nghe qua một vài chuyện…”

“Chuyện gì?”

“Cụ thể thì cũng không rõ, nói chung là lúc đó ồn ào lắm, còn đuổi học một học sinh… trường Trung học số 1 hơn hai mươi năm mới có một người bị đuổi học, lý do là đánh nhau, người đánh nhau với cậu ta chính là Hà Khiếu, hình như còn là Hà Khiếu ra tay trước.”

“Tại sao lại đánh nhau?”

Ninh Khải Phong không ngờ cậu lại hứng thú với chuyện này, cố gắng nhớ lại: “Là vì Đào Cư Nhiên phải không? Thằng con trai kia tên gì thì không nhớ… Nghe nói là ngày nào cũng bắt nạt cậu ấy, hành vi rất quá đáng, thế là Hà Khiếu đánh nhau đến tận tầng ba. Lúc đó tao tình cờ đi ngang qua, máu me đầy đất, thầy cô khuyên không được, phải đợi bảo vệ lên mới kéo ra được. Thằng đó bị thương hơi nặng, gia đình nó đến đòi công bằng… Sau đó không biết thế nào lại bị đuổi học.”

Tĩnh Như Phong đặt tay lên lan can, hòn đảo nhô lên trên mặt biển tựa như một con cá voi khổng lồ.

Ninh Khải Phong nói tiếp: “Hà Khiếu với bọn mình cũng có chút duyên nợ. Bố cậu ta hồi nhỏ mày từng gặp rồi, trước đây là cảnh sát khu vực, có một thời gian đi tuần ở khu nhà Hải quân, hai đứa mình lần nào trốn học cũng bị ông ấy bắt được rồi đưa về nhà trẻ… Có ấn tượng không?”

Tĩnh Như Phong lắc đầu, Ninh Khải Phong cười nói: “Bắt được ba lần, lần cuối cùng còn tìm ra cái lỗ mà hai đứa mình đào, rồi đổ xi măng lấp lại ngay trước mặt luôn! Ông nội tao còn tặng một lá cờ thi đua, trên đó viết ‘Cao thủ bắt trẻ, giúp ông vơi lo’ haha!”

“Chuyện này mà mày cũng nhớ hả?”

“Trí nhớ tao tốt mà.” Ninh Khải Phong đưa tay ra cảm nhận làn gió biển mát rượi, bỗng thở dài: “Cũng là người đáng thương, mấy năm trước bị tai nạn xe hơi liệt rồi, mà tao còn nghe nói mẹ của Hà Khiếu sức khỏe cũng không tốt, hình như có chút vấn đề về tinh thần…”

Tĩnh Như Phong rất lâu không nói gì, bóp bẹp lon bia rồi ném vào thùng rác ở phía xa, “Sáng mai đi leo núi với tao không?”

“Thôi đi - mày quen leo núi hoang rồi, tao thì chịu! Mai ở viện dưỡng lão có hoạt động, ông nội tao bảo không đi là không cho tiền tiêu vặt! Ông Tĩnh không bảo mày đi à?”

“Có nói, tao đi.”

“Thế thì hay quá! A - cuối cùng cũng không phải một mình tao ngồi nghe họ kể chuyện nữa! Mày không biết đâu, kể mười mấy năm nay, càng ngày càng hoang đường, năm ngoái còn xuất hiện cả tình tiết tay không xé cá mập nữa…”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến