TNTL - Chương 22

Chương 22: Đôi khi, chuyện tồi tệ nhất lại cứ thế xảy ra. 

Một ngày trước Quốc khánh, Tĩnh Như Phong không đến lớp, Đào Cư Nhiên cả ngày cứ lơ đãng. Cậu không có cách thức liên lạc của cậu ấy, một khi cậu ấy biến mất, cậu cũng chẳng biết tìm đâu.

Buổi tối, cậu vẫn đến quán nướng phụ giúp như thường lệ, nhưng lại phát hiện Từ Hành cũng ở đó. Anh đi lại giữa những chiếc bàn nhỏ, dáng người thẳng tắp, khí chất tao nhã, một tay cầm giẻ lau, một tay chắp sau lưng, lịch sự hỏi Hà Khiếu: “Thế nào?”

Hà Khiếu giơ ngón cái lên: “Chuyên nghiệp!”

Từ Hành trông thấy Đào Cư Nhiên trước, nheo mắt cười: “Tiền bối đến rồi, xin chỉ giáo xem, có chỗ nào cần chú ý không?”

Đào Cư Nhiên dĩ nhiên chẳng có kinh nghiệm gì để truyền lại, thấy anh làm việc đâu ra đấy liền lui qua một bên phụ xiên súp lơ. Vốn dĩ cậu đã không giỏi giao tiếp với người khác, công việc thế này lại thấy tự tại hơn.

Hà Khiếu vừa nướng xiên que vừa ghé tai cậu thì thầm: “Trông ra dáng phết, có khi nào anh ta từng làm phục vụ rồi không?”

“Có lẽ thầy Từ là kiểu người làm gì cũng giỏi chăng?”

“Xì~” Hà Khiếu nói: “Lần trước anh ta nấu cơm cho dì Từ làm cháy cả nồi, còn phải nhờ tớ đây ra tay cứu giá đấy!” Mẹ của Từ Hành cũng họ Từ, quanh năm bệnh tật, Từ Hành trở về Bồ Thành cũng là để chăm sóc bà.

“Anh ta trước đây du học ở Mỹ, biết đâu phải vừa đi làm thêm vừa đi học, nên mới có kinh nghiệm như vậy!” Hà Khiếu tay không ngừng nghỉ, liếc nhìn chỗ nguyên liệu còn lại, vui vẻ quệt đi giọt mồ hôi.

Có Từ Hành ở đó, khách hàng rõ ràng đông hơn hẳn, vậy mà lại bán hết hàng sớm hơn mọi khi đến cả tiếng đồng hồ. Còn có một bàn mấy cô gái trẻ níu lấy Từ Hành hỏi không ngớt, mãi mới thoát ra được, Hà Khiếu bèn trêu: “Nhiên Nhiên, cậu nói xem xiên nướng của tớ ngon, hay là thầy Từ ‘bắt mắt ưa nhìn’ hơn?”

Đào Cư Nhiên bật cười: “Vậy chắc là mỗi người một vẻ nhỉ…”

Từ Hành tiện tay cầm một xiên cánh gà nướng lên cắn một miếng, nhận xét: “Sao bì được với nó, sắc hương vị đều đủ cả!”

“Ê, cái này là em đặc biệt để lại cho Nhiên Nhiên đó!”

Đào Cư Nhiên vội xua tay: “Không sao không sao, tớ không đói.”

“Vậy để tớ nướng cho cậu xiên mì căn nhé? Bà nội làm đó!” Hà Khiếu nắm lấy cổ tay cậu, chỉ cho cậu cách nhận biết độ lửa: “Cậu xem, khi nào nó chuyển sang màu vàng cháy là phải lật mặt rồi…”

Từ Hành lặng lẽ nhìn họ, đêm đầu thu sâu thẳm và mờ ảo, trong gió thoang thoảng mùi khói bếp, ánh than hồng rực rỡ chiếu lên gương mặt trẻ trung của họ, mọi thứ đều thật tươi đẹp.

Anh cười than một tiếng, tuy không còn thanh xuân, nhưng có thể một mình thưởng thức hai cái cánh gà cũng coi như là một niềm vui.

Cuối cùng, Đào Cư Nhiên nướng cháy cả xiên mì căn, Hà Khiếu nhanh tay lẹ mắt giật lấy, rồi lại nướng một xiên mới. Từ Hành bèn cười cậu chàng rằng tay nghề nướng thì đỉnh thật, nhưng kỹ năng dạy người khác thì chưa đủ, Hà Khiếu giận quá hóa hờn, giật luôn cả cánh gà.

Dọn dẹp gần xong, Đào Cư Nhiên cầm cây xúc xích lại bên tường tìm bé mèo mướp, tiếc là đợi mãi mà chẳng thấy bóng dáng mèo đâu. Hà Khiếu an ủi cậu: “Đừng lo, biết đâu nó được người ta nhận nuôi rồi.”

Đào Cư Nhiên gắng gượng lấy lại tinh thần: “Vậy thì tốt quá…”

Bố Hà giục Đào Cư Nhiên về sớm nghỉ ngơi, dặn dò: “Sau này không được mặc ít thế này nữa, tối trời lạnh, con học xong ca tối đã hơn chín giờ rồi, bị cảm lạnh là không tốt đâu!”

Hà Khiếu còn nói: “Lạnh thế này ăn nhằm gì ạ? Ban ngày vẫn nóng chết đi được, bố xem giờ vẫn còn khối người mặc áo cộc tay kìa!” Hà Khiếu vốn sợ nóng, nhưng qua Trung thu là bố cậu chàng lại lôi áo khoác ra, nói gì cũng bắt cậu chàng phải mặc vào.

“Nhiên Nhiên không chịu lạnh giỏi như con đâu, con cũng mau mặc vào đi, lửa tắt cả rồi!”

“Biết rồi biết rồi!” Hà Khiếu tự mặc áo khoác vào, rồi lại giúp Đào Cư Nhiên kéo khóa áo lên: “Đi đường cẩn thận nhé!”

Đào Cư Nhiên một mình về nhà, đi đi lại lại dưới lầu một lúc mới lên. Trong nhà vẫn chưa tắt đèn, Đào Kính Quốc và Ngô Hiểu Nhược đã đưa Đào Tinh Tinh từ Tứ Xuyên về được hai hôm, không biết là do nhóc không hợp thủy thổ hay không quen ăn cay, ở Tứ Xuyên đã cứ nôn mửa tiêu chảy suốt, về đến đây thì phát sốt luôn. Ngô Hiểu Nhược ngày nào cũng đưa con trai đến bệnh viện tiêm, việc nhà trong nhà đều do một tay Đào Kính Quốc làm.

Ông tay khỏe, vò đôi tất từ hai cái lỗ thành một cái lỗ. Đào Cư Nhiên thấy ông nhăn mặt đổ đôi tất vào máy giặt, vội vàng tiến lên ngăn cản: “Bố, để con, tất phải giặt riêng ạ.”

Đào Kính Quốc ngượng ngùng ném lại đôi tất đầy bọt xà phòng, nhường chỗ: “Con làm đi, con làm đi, bố không làm được.” Ông nhìn nhà bếp bừa bộn, thở dài một hơi: “Đàn bà không có nhà, cái nhà chẳng ra làm sao cả.”

Đào Cư Nhiên cúi đầu hỏi: “Tinh Tinh vẫn chưa hạ sốt ạ?”

“Ừ, đã ba ngày rồi, cũng chẳng tra ra bệnh gì! Haiz, biết thế đã chẳng đi Tứ Xuyên!”

“Bố đừng lo, trẻ con thì hay ốm vặt mà.”

Đào Kính Quốc gật đầu, như nhớ ra điều gì đó: “Con hồi nhỏ dễ nuôi lắm, ít khi ốm đau, chẳng để người lớn phải lo lắng chút nào!”

Động tác của Đào Cư Nhiên khựng lại, cậu gật đầu: “Vâng ạ.” Thật ra lúc nhỏ cậu cũng thường xuyên bị bệnh, đều là mẹ và bà ngoại đưa cậu đi khám. Có những hôm tối khó bắt xe, hai người họ lại thay nhau bế cậu đến bệnh viện.

Đào Cư Nhiên nhớ lại năm đầu tiên Đào Kính Quốc đi làm xa, mùa thu năm đó cậu bị viêm phổi, phải nằm viện hơn một tuần. Có một hôm nửa đêm tỉnh dậy, cậu thấy bà ngoại gục bên giường bệnh của mình khóc khe khẽ. Lúc đó cậu không hiểu, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ bà ngoại ngay từ đầu đã dự liệu được những chuyện sau này, đôi khi, tình huống tồi tệ nhất lại cứ thế xảy ra.

Đào Cư Nhiên im lặng vò quần áo, Đào Kính Quốc lại như tìm được một chủ đề tâm đắc: “Con hồi nhỏ cũng không tè dầm, không khóc không quấy, không như Tinh Tinh, vừa sinh ra đã ốm yếu, mới hai tháng đã bị một trận ốm thập tử nhất sinh, bố phải thức trắng ba ngày mới cứu được cái mạng nhỏ của nó. Còn cái năm nó lên ba bị thủy đậu, cũng sốt cao không ngừng, nằm viện nửa tháng mới khỏi, dì Ngô của con vì chuyện này mà mất việc. Tính bà ấy mạnh mẽ, nếu không phải vì chăm sóc Tinh Tinh thì cũng chẳng ở nhà làm nội trợ đâu…”

“Xoẹt ---” Đôi tất vốn đã rách nay cũng chính thức hết hạn sử dụng.

“Ối!” Đào Kính Quốc nhấc mẩu tất lên, quả thực không còn cách nào để vá lại, đành phải ném vào thùng rác: “Ông bạn già, đi mạnh giỏi nhé.”

Đào Cư Nhiên hoàn hồn, xả sạch tay: “Con còn tất mới, để con lấy cho bố.”

“Được, được..” Giọng Đào Kính Quốc nhỏ dần. Đào Cư Nhiên bước vào phòng, dừng lại trước bàn học, nhìn xuống khu dân cư yên tĩnh phía dưới, ánh đèn đường chiếu rọi một vạt mạch môn, có người gọi nó là cỏ Đại Vũ, trông giống như lá hẹ, rễ của chúng là một vị thuốc Bắc. Đây là điều Chúc Mộ Trinh đã nói với cậu khi họ mới chuyển đến khu này, bà thuộc lòng những loại cây cỏ này như thể chúng là bạn cũ.

Đào Cư Nhiên giặt qua đôi tất mới rồi đem phơi, Đào Kính Quốc đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, tiếng ngáy từ sau cánh cửa vọng ra. Nhìn nhà bếp bừa bộn, cậu thở dài, đeo găng tay vào dọn dẹp mất nửa tiếng, đến tận nửa đêm mới về phòng đi ngủ.

Đêm đó, cậu chìm trong một giấc mơ mông lung, trong mơ có gì, có ai, dường như chẳng thể phân biệt được, chỉ biết khi tỉnh dậy, gối đã ướt sũng, đành phải mang ra ngoài phơi. May mà ngày hôm sau trời nắng đẹp, trên trời không một gợn mây, ánh nắng chan hòa đủ để xua tan mọi u ám.

Sáng sớm cậu đã đến nhà Hà Khiếu, hai người ăn mì với món dưa đậu đũa muối từ mùa hè, xem bố Hà sửa sang lại mấy món đồ cũ trong sân nhỏ. Bố Hà còn muốn truyền lại nghề này cho họ, ông gần như có thể làm được mọi thứ. Nhưng Hà Khiếu ngoài nấu ăn ra thì chẳng hứng thú với việc gì, còn Đào Cư Nhiên thì cứ thấy dây sắt gỉ là lại sợ. Bố Hà bèn cười: “Không muốn học cũng không sao, đồ đạc hỏng cứ giao hết cho bố, bố sửa cho hai đứa!”

Hà Khiếu khoa trương nói: “Vậy cả đời này con còn được dùng đồ mới không bố!?”

Dì Huệ Tử từ trong nhà bước ra, bưng cho bố Hà một ly trà kim ngân hoa, còn xoa đầu Đào Cư Nhiên: “Nhiên Nhiên, phải thường xuyên đến chơi nhé.”

Giọng nói dịu dàng của dì khiến Đào Cư Nhiên nhớ đến Chúc Mộ Trinh: “Con sẽ thường xuyên đến ạ, trông dì khỏe hơn nhiều rồi.”

Dì Huệ Tử mím môi cười, Hà Khiếu nói: “Lần trước bác sĩ bảo sau này không cần phải đến bệnh viện mỗi tuần nữa, lượng thuốc cũng giảm đi một nửa rồi.”

Bố Hà: “Thuốc đó uống nhiều hại thần kinh, bớt được thì tốt. Cứ từ từ tĩnh dưỡng, ngày tháng sau này còn dài mà!”

“Đúng thế ạ, bố còn phải sửa đồ hỏng cho con cả đời, không thể thiếu mẹ bưng trà rót nước được đâu!”

Bố Hà cười ha hả vặn sợi dây sắt, sửa xong chiếc ghế đẩu bị gãy chân, dì Huệ Tử lấy ra một miếng lót ghế màu xanh lá cây đan bằng len bọc lên trên, chiếc ghế đẩu lập tức trở nên đáng yêu.

Hà Khiếu ngồi mạnh xuống thử, nhận xét: “Chắc chắn phết, tay nghề của bố đúng là có thể biến đồ bỏ đi thành của báu!”

Đào Cư Nhiên nhìn một hồi lâu, “Nếu đổi dây sắt thành dây đồng thô, rồi quấn thêm vài vòng nữa, trông sẽ giống như một tác phẩm nghệ thuật đấy ạ.”

“Ý này hay!” Bố Hà lại lấy kìm tháo dây sắt ra, bảo Hà Khiếu đi tìm dây đồng cũ. Dì Huệ Tử cũng nói: “Vậy để em đan thêm mấy bông hoa nhỏ lên trên nhé?”

Bố Hà vỗ nhẹ tay bà: “Đừng để mệt.”

“Không mệt đâu, em ngồi cùng anh, cùng nhau phơi nắng.” Bà liếc nhìn Đào Cư Nhiên, có chút ngượng ngùng quay đầu đi.

Giọng bà nội Hà vang lên từ trong nhà: “Huệ Tử đừng phơi nắng lâu quá, lát nữa nắng to đấy!”

Hà Khiếu đưa dây đồng cho bố mình, nói lớn giọng: “Không sao đâu bà nội, bà cũng ra đây phơi nắng đi ạ!”

“Bà có phải chăn mền đâu… phơi cái gì?” Miệng nói vậy, nhưng Hà Khiếu vẫn thuyết phục được cụ ra ngoài, lại từ trong bếp bê ra một túi đậu ván lớn để lặt.

Bà nội Hà làm chậm, vừa đưa tay ra đã bị hai đứa nhỏ giành mất, đành phải bưng ly trà nhấp từng ngụm nhỏ, lẩm bẩm nói: “Nhặt hết những quả non ra làm dưa muối, Nhiên Nhiên thích món này lắm!”

“Bà nội yên tâm, không quên được đâu, năm nay con sẽ học theo bà, đây chính là nghề gia truyền của nhà ta, không thể để thất truyền trong tay con được!”

Bà nội Hà cười không ngớt: “Một hũ dưa muối mà cũng thành nghề à? Ai mà chẳng biết làm? Còn gia truyền nữa chứ!”

“Không thể nói vậy được, bà làm ngon hơn của người khác, đó chính là kỹ thuật! Đợi con phát huy tay nghề này của bà, truyền lại mấy trăm năm, thế là thành nghệ thuật! Nhiên Nhiên, cậu nói có đúng không?”

Đào Cư Nhiên gật đầu, thành tâm nói: “Bà nội làm là ngon nhất ạ, thật đấy!”

“Ngon thì bà làm nhiều một chút, để hai đứa ngày nào cũng được ăn…”

Vừa nói vừa cười, cả túi đậu ván đã lặt xong. Đào Cư Nhiên và Hà Khiếu bị bố Hà đuổi đi làm bài tập, cả buổi sáng trôi qua mắt đã mỏi nhừ. Hà Khiếu cắn cán bút than thở: “Khó quá đi, hay là tớ đi làm đầu bếp thôi, chắc không chết đói được đâu!”

Đào Cư Nhiên cần mẫn làm bài điền vào chỗ trống, mặt trước đọc đoạn văn, lật mặt sau xem đáp án, rồi uể oải nói: “Làm đầu bếp cũng phải thi đại học.”

Hà Khiếu bực bội vò đầu bứt tóc, quẳng tờ đề tiếng Anh cho cậu: “Cậu nhìn bài của tớ mà xem! Lật qua lật lại đến phát điên! Thật chứ, đứa não tàn nào ra cái đề này vậy! Cho tớ xem bài toán với!”

“Ở đằng kia, tớ có mấy câu không biết làm.”

“Tớ còn bỏ trống nhiều hơn!” Hà Khiếu so đáp án từng câu một, tính lại những câu có đáp án khác, còn mấy câu tự luận lớn để trống ở sau thì cậu chàng chẳng buồn bận tâm, đằng nào cũng không làm được.

Gió mát thổi từ ngoài cửa sổ vào, hương hoa quế thoang thoảng, tiết trời đẹp đến mức người ta không nỡ phụ lòng. Hà Khiếu đang kiểm tra lại công thức, rồi lại bị kẹt ở một bước rút gọn phép tính, bực bội nhìn chằm chằm vào tờ giấy nháp... Bỗng nhiên, giữa một loạt những con số Ả Rập, cậu chàng phát hiện ra ba chữ Hán, là tên của một người.

“Nhiên Nhiên, A Khiếu, ăn cơm thôi!”

“Dạ, đến ngay đây ạ..” Đào Cư Nhiên chủ động dọn dẹp bàn học, thu dọn hết đề thi, giấy nháp: “Đứng ngẩn ra đó làm gì thế? Ăn cơm thôi!”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến