TNTL - Chương 21
Chương 21: Trên thế gian này, không một ai yêu thương cậu.
“Mày là gay phải không? Mày là gay! Đào Cư Nhiên, mày là đồ đồng tính!”
“Tớ không phải!” Tại sao lại nói như vậy? Tớ không phải mà!
“Vậy sao mày lại khác biệt với người khác? Mày với Hà Khiếu thân thiết như thế! Tao thấy cậu ta ôm mày, mày còn khóc nữa chứ, mày… Ha, mày đúng là giống con gái! Mày chính là đồ đồng tính!”
“Tớ không phải! Tớ… tớ không hề khác biệt!” Tại sao lại phải nói những lời độc địa như thế? Tại sao lại đối xử với mình như vậy? Mình đã làm sai điều gì sao?
“Mày chính là không giống chúng tao!” Giọng nói đó vừa chói tai vừa độc địa, xen lẫn một sự ghen tị không tên: “Đào Cư Nhiên, mày có bản lĩnh gì mà khiến Tề Lương Châu che chở cho mày như thế? Mày nhìn lại mày đi - mày chính là đồ đồng tính!”
Tựa như tìm thấy chuyện gì đó vui lắm, rõ ràng chỉ là những lời đồn đoán vô căn cứ, nhưng chủ đề bỗng trở nên cấm kỵ và thú vị một cách kỳ lạ: “Haha, tao biết rồi! Mày thích Tề Lương Châu, đúng không hả? Này - đừng đi chứ, mày dỗ dành cậu ta thế nào, nói cho bọn tao nghe với… Mà sao hai đứa bây lại nghỉ chơi rồi? Có phải mày bắt cá hai tay không? Haha, thú vị thật!”
“Có phải trên người mày mang theo lời nguyền không? Mày thân với ai là người đó gặp xui xẻo ấy? Nhà Hà Khiếu ra nông nỗi đó, Tề Lương Châu cũng thay đổi như một người khác, sao mày lại lợi hại vậy!?”
Giọng nói đó lúc xa lúc gần, tựa như một bóng ma ẩn nấp trong lớp học, dù đã qua rất lâu nhưng lại đột ngột hiện về. Cậu như rơi vào hầm băng, sắc mặt trắng bệch. Ba chữ “đồ đồng tính” dường như đã biến thành một lời nguyền mà Triệu Lam gieo lên người cậu, giam hãm cậu trong những ngày tháng hỗn loạn đó - những lời lăng mạ và phỉ báng vô căn cứ, cùng với sự chèn ép và quấy rối không có lý do…
Cậu đột ngột đứng bật dậy, chạy ra khỏi khu giảng đường, dừng lại trên bãi cỏ và thở dốc từng hơi. Gió lùa vào trong áo, cậu nhắm mắt lại, rùng mình liên tục. Triệu Lam đã thôi học rồi, gã đã phải nhận sự trừng phạt, mọi chuyện đã qua rồi… Nhưng tại sao cậu vẫn còn sợ hãi đến thế này?
“Đào Cư Nhiên - Chào em!”
Đào Cư Nhiên bỗng hoàn hồn. Từ Hành trong bộ đồng phục trắng tinh, thong thả bước đến từ phía có ánh nắng.
Anh bước vài bước lại gần, cúi người hỏi: “Em đang phơi nắng, hay là đang xem kiến dọn nhà thế?”
Đào Cư Nhiên: “...”
Từ Hành cười, vỗ vai cậu: “Đi nào, đi dạo với thầy một lát, buồn chán cả ngày rồi!”
“Hôm nay nắng đẹp thật, có lẽ là những ngày đẹp nhất trong năm… Em có thích mùa thu không?”
Gió thu hiu hiu, mây trôi lãng đãng, bầu trời trong xanh và tươi sáng. Hoa quế rụng đầy đất, mỗi bước chân đều có thể giẫm lên hương thơm. Mùa này thì có gì mà không tốt chứ?
“‘Trời quang một hạc bay vút tầng mây, liền gợi thi hứng đến tận trời xanh.’ Trước đây thầy thích mùa thu nhất, thích đọc sách dưới nắng, để mây bay trên đầu, gió lùa qua từng trang sách, cứ thế ngồi được cả một buổi chiều…”
Từ Hành mỉm cười, chỉ vào cặp kính của mình: “Sau này thì làm hỏng luôn cả mắt...”
“Cứ độ mười bảy mười tám tuổi là người ta lại thích mùa thu…” anh tự lẩm bẩm, như thể đang hồi tưởng về tuổi thanh xuân, dù bây giờ anh cũng chỉ mới ngoài hai mươi.
Đào Cư Nhiên bất giác nghĩ đến Tề Lương Châu, cậu ta cũng từng nói những lời tương tự, cũng trên con đường nhỏ trồng đầy hoa quế này. Cậu ta nói: “Mùa hè thì quá nóng, mùa đông thì quá lạnh, còn mùa xuân thì lại quá đại trà.” Khi đó họ vẫn còn là bạn bè, vào mùa thu đầu tiên của thời cấp ba, gió thổi vội vã, cuốn theo hoa quế bay đầy trời, Tề Lương Châu thì lười biếng, hai tay đút túi quần, cúi đầu cười với cậu đến mức không thấy mắt đâu. Cậu đã từng ngỡ rằng họ sẽ mãi thân thiết như thế.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Đào Cư Nhiên lắc đầu: “Thầy Từ, bây giờ thầy còn thích mùa thu không ạ?”
“Ừm… thầy lại thích mùa hè hơn rồi.” Anh xòe tay ra: “Em thấy đó, con người luôn thay đổi, thế giới này cũng luôn thay đổi.”
“Phải ạ… không có gì là mãi mãi không thay đổi.”
“Nếu không thay đổi, làm sao chúng ta có thể gặp được người tốt hơn? Làm sao trở thành một bản thân tốt hơn được chứ?”
“Nhưng mà, tương lai cũng có thể trở nên tồi tệ hơn mà…” Số phận tựa như một bàn tay khổng lồ, ngẫu nhiên rút đi những khối gỗ nhỏ trong cuộc đời, những thứ đã tốn bao thời gian vun đắp bỗng chốc sụp đổ, những sự tồn tại tốt đẹp trong cuộc sống cũng theo đó mà biến mất không thể cứu vãn.
“Thăng trầm trong đời là chuyện thường tình. Nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, vì vậy mọi thứ đều đáng giá.” Từ Hành chỉ vào bậc thềm trước khu giảng đường: “Khi em rơi xuống vực sâu, con đường còn lại dù là lối nào đi nữa cũng đều là đi lên.”
“Tất nhiên rồi!” Anh lại nói: “Ở tuổi của em, thầy cũng sẽ chẳng tin vào mấy lời sáo rỗng này đâu!” Anh nở một nụ cười bao dung: “Thời niên thiếu là lúc người ta sống cảm tính nhất, ngây thơ, cố chấp, u sầu… Đại đạo lý nào cũng nói ra được, mà lời nào cũng chẳng nghe lọt tai, phiền não và bài tập thì cái sau lại nhiều hơn cái trước.”
Đúng vậy… những điều này chỉ là sản phẩm của tuổi dậy thì, hay là nghịch cảnh vĩnh viễn của cuộc đời? Lỡ như sau này vẫn cứ như vậy thì sao? Cứ mãi không vui vẻ thế này, cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Đào Cư Nhiên giẫm lên lá rụng, khẽ nói: “Chẳng tốt chút nào cả.”
Từ Hành nhìn xoáy tóc ngay ngắn trên đầu cậu, cậu ngay cả lúc nổi cáu cũng thật mềm mỏng. Anh lại nghĩ đến vẻ quyết đoán, nói một là một của Hà Khiếu, bất giác mỉm cười: Đúng là một cặp đôi bổ trợ hoàn hảo cho nhau.
“Tất nhiên là tốt rồi! Nếu không tốt, tại sao ai ai cũng hoài niệm về tuổi thanh xuân? Dù có vô vàn phiền não, nhưng đa số mọi người đều vào thời kỳ này lần đầu tiên phát hiện ra tình yêu, lần đầu tiên nhận ra tình yêu là gì. Tình yêu đối với con người cũng như mưa nguồn đối với đất mẹ, không thể thiếu được. ‘Vì yêu mà sinh lo, vì yêu mà sinh sợ’… Thầy học ngành y, nhưng ngoài khoa học ra, thầy tin rằng nếu không có tình yêu, con người sẽ đổ bệnh. Ở cái tuổi mới biết yêu, chúng ta có những phiền não thật sự không thể giải quyết và cả đời bị nó trói buộc, đó chính là - nhu cầu về tình yêu thì vô hạn, nhưng những gì thật sự sở hữu lại hữu hạn…”
Đào Cư Nhiên bỗng dừng bước, ngẩn ngơ nhìn anh. Từ Hành cao gần bằng Tĩnh Như Phong, nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác áp bức khiến cậu phải run sợ. Cử chỉ của anh tao nhã, thần thái thân thiện, toát lên một sức mạnh dịu dàng mà kiên định. Anh cũng giống như Hà Khiếu, đều là những người tích cực và lạc quan.
Từ Hành mỉm cười. Đào Cư Nhiên hoàn hồn, lại cúi đầu xuống. Là vậy sao? Là vì tình yêu ư?
Nỗi buồn và sự bất lực bấy lâu nay của cậu, tựa như đang chìm sâu trong một cơn bạo bệnh… Tất cả chỉ vì cậu biết rằng, không một ai yêu thương cậu.
Mẹ, bà ngoại… tình yêu và sự đồng hành ấm áp, dịu dàng… và không gì lay chuyển nổi ấy… những ngày tháng bình thường đó… tựa như một cơn cuồng phong đột ngột ập đến, cuốn phăng đi tất cả niềm vui và hạnh phúc trong cuộc đời cậu, chỉ bỏ lại cậu đứng đó ngơ ngác, hoảng hốt --
Tại sao lại không vui?
Cậu hình như lúc nào cũng không vui.
Tại sao lại không vui?
Bởi vì không có ai yêu thương cậu.
Trên thế gian này, không một ai yêu thương cậu.
Hàng tỷ người xa lạ, vô số giống loài và sinh linh, một trái đất rộng lớn đến không tưởng - thế giới này, không một ai yêu thương cậu. Mà tình yêu, lại quan trọng và không thể thiếu đến nhường vậy.
Nhận xét