TNTL - Chương 20

Chương 20: Tóm lại, cậu ấy sẽ đến, chỉ cần biết điều đó là cậu đã mãn nguyện lắm rồi.

Cuộc sống tựa như một túi hạt dưa, chẳng thể nào biết trước hạt tiếp theo có bị hỏng hay không. Những lúc xui xẻo hơn, sáu mươi phần trăm số hạt dưa đều bị mốc, không có nhân, dường như đó mới là lẽ thường của cuộc đời. Một ngày trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Đào Cư Nhiên nhìn điểm số môn Toán của mình, lòng dạ u ám vô cùng.

Thầy giáo dạy Toán đang nói về tình hình bài kiểm tra lần này, cho biết độ khó của đề tương đương với kỳ thi liên trường. Dưới bục giảng là một tràng than khóc, học sinh hai bàn đầu vẫn còn giữ được bình tĩnh, còn những người phía sau thì mặt mày đưa đám. Châu Tề Gia vò đầu làm gàu bay lả tả; Cao Nhược Nam ngây người lật bài kiểm tra, bĩu môi thở dài; Văn Thanh thấy mọi người đều thi không tốt, bĩu môi vẻ bất cần rồi cạy móng tay. Lòng Đào Cư Nhiên rối như tơ vò, tuy Toán vẫn luôn là điểm yếu của cậu, nhưng điểm thấp thế này thì là lần đầu tiên.

Gần đây mình không đủ chăm chỉ sao? Hay là chưa nắm vững kiến thức cơ bản? Có những chỗ mất điểm đúng là do sơ suất, rõ ràng có thể làm đúng; có những cái bẫy đã sập vô số lần mà vẫn sai… Toán học được phát minh ra là để làm khó người khác ư?

Cậu theo thói quen muốn quay đầu lại, nhưng chợt nhớ ra Tĩnh Như Phong không đến. Chỗ ngồi của cậu ấy quá nửa thời gian đều trống, nhưng Đào Cư Nhiên biết cậu ấy sẽ đến, có lẽ là buổi chiều, có lẽ là ngày mai, có lẽ giây tiếp theo cậu ấy sẽ đẩy cửa lớp bước vào… Tóm lại, cậu ấy sẽ đến, chỉ cần biết điều đó là cậu đã mãn nguyện lắm rồi.

Những ngón tay miết trên mặt giấy, vô thức đồ theo mấy chữ, cậu thầm thở dài trong lòng.

Thầy giáo dạy Toán giảng bài suốt bốn mươi phút, gần hết giờ mới dừng lại trong tiếc nuối. Thấy bên dưới một bầu không khí u ám thảm sầu, thầy khô khan động viên: “Đề lần này có tính tổng hợp khá cao, vẫn còn mấy tháng để ôn tập, các em cố gắng nỗ lực lên!”

Tiết tiếp theo vẫn là tiết Toán, nhưng người bước vào lại là thầy chủ nhiệm. Đối diện với vẻ mặt thất vọng, thấp thỏm của cả lớp, ông ho một tiếng, hai tay chống lên bục giảng: “Ngày mai là nghỉ lễ rồi, à, có mấy việc cần nói.”

Ánh mắt ông lướt qua chỗ ngồi của Tĩnh Như Phong, thoáng qua vẻ mặt hơi căng thẳng của Đào Cư Nhiên, rồi bắt trúng ngay cậu nam sinh đang ăn vụng dưới gầm bàn ở dãy thứ hai, nghiêm khắc lườm một cái.

“Bài kiểm tra tuần này đã phát hết rồi nhỉ? Kết quả mọi người cũng thấy rồi đấy, à, độ khó ngang với kỳ thi liên trường, mà kỳ thi liên trường thì dựa theo kỳ thi đại học, nên trong lòng các em cũng có cái nhìn tổng quan rồi… Những bạn thi không tốt đừng nản lòng, tính toán kỹ lưỡng thì vẫn còn bảy, tám tháng để ôn tập, cũng đủ để xoay chuyển càn khôn rồi! Những năm trước đều có những con ngựa ô, lần thi liên trường một, thậm chí lần hai đều không ra sao, nhưng hai tháng cuối cùng đột nhiên bứt phá vọt lên, dĩ nhiên người ta không phải chỉ nỗ lực trong hai tháng đâu nhé… Tập trung ôn tập, những gì trước đây chưa nắm vững thì bây giờ học cho kỹ, kiểm tra lại những chỗ hổng kiến thức, tăng mười mấy điểm, thậm chí mấy chục điểm đều có khả năng…”

Diễn văn là môn học bắt buộc của giáo viên chủ nhiệm, ông càng nói càng phấn khích, tay múa chân vung, nước bọt bay tứ tung. Sau khi lòng vòng mấy câu sáo rỗng, ông nhận ra đã đến lúc phải đổi trọng tâm: “Vì vậy mọi người nhất định phải chuyên tâm, học tập mới là việc quan trọng hàng đầu! Hãy trân trọng khoảng thời gian cùng nhau nỗ lực, năm lớp mười hai trôi qua nhanh lắm, chớp mắt một cái là kết thúc rồi… Làm bạn học với nhau không dễ dàng gì, thầy nói thẳng ở đây, bạn bè ở đại học của các em tuyệt đối sẽ không thân thiết được như bây giờ đâu, tình cảm của những người đồng đội cùng chung một chiến hào là khác hẳn đấy! Không chỉ là bạn học, mà còn là anh chị em, là một gia đình!”

“Xì~”

Mọi người đều bật cười xì xào, Đào Cư Nhiên cúi đầu nghịch bút.

Chủ nhiệm lớp cười lên: “Ầy, đều là người một nhà, ai cũng đừng chê ai! Nhưng dù là người một nhà thì mọi người cũng lớn cả rồi, à, nam nữ với nhau vẫn phải chú ý khoảng cách đấy!”

“Yaa!” Nói một tràng dài như thế, giờ mới vào chủ đề chính, cả lớp đều bật cười.

Trên mặt chủ nhiệm lớp nở một nụ cười tinh tế, với tư thế của một người từng trải, ông nhìn xuống cả lớp, không bỏ qua bất kỳ một chút khác thường nào trên người họ.

“Chủ đề này cũng không phải lần đầu tiên được nhắc đến, à, người xưa có câu, thỏ không ăn cỏ gần hang…”

Tống Ngôn Ân chen ngang: “Thưa thầy, thỏ ăn cỏ hay không thì có liên quan gì đến bọn em ạ?”

Chủ nhiệm lớp không thèm để ý đến hắn ta: “Các em đấy, lúc nào cũng nghĩ mình mười bảy, mười tám tuổi rồi, là người lớn rồi, cái gì cũng biết! Thông minh hơn ai hết! Thầy cũng từng trải qua giai đoạn đó, cái câu đó nói thế nào nhỉ - tuổi trẻ bồng bột, cứ bồng bột đi, cũng chẳng bồng bột được bao lâu đâu. Những gì thầy cô không dạy được các em thì xã hội sẽ dạy các em, mà, đến lúc đó không cần các em học, ‘loảng xoảng loảng xoảng’ là nó rèn các em vào khuôn hết. Tự mình trưởng thành tốt vẫn hơn là bị người khác sửa đúng không? Thầy biết, các em thích bị động! Các em đúng là không hiểu nỗi khổ tâm của người lớn, bảo các em học là để các em bớt khổ, không cho các em yêu đương là sợ các em yêu đương thất bại!

Thầy nói thật lòng với các em, à, thật đấy, mối tình đầu mà đi được đến cuối cùng chẳng có mấy đôi đâu, các em cứ tự nhìn những người xung quanh mà xem, đúng không? Hễ mà không đi được đến cuối cùng thì thường sẽ kết thúc rất khó coi, sau này các em sẽ biết. Đừng lãng phí tuổi xuân của mình, mối tình đầu chỉ có một lần, đợi lên đại học rồi muốn yêu thế nào thì yêu! Bây giờ yêu cái gì? Lấy gì mà yêu? Lấy đâu ra thời gian? Bỏ bê học hành để yêu đương à? Tương lai có cần nữa không? Các em yêu đương thì cũng phải có tương lai chứ? Không có tương lai thì lấy gì mà yêu đương!?

Tuổi nào thì làm việc nấy, đúng không? Đừng có đốt cháy giai đoạn - các em muốn hái quả ăn vào mùa hè, nhẹ thì chát miệng ê răng, nặng thì khó tiêu, tệ hơn nữa là để lại hậu quả cả đời… Dĩ nhiên các em cũng sắp thành niên rồi, có suy nghĩ riêng là chuyện rất bình thường, cứ giữ trong lòng là được, đừng vì một phút bốc đồng mà hủy hoại đi những ký ức đẹp đẽ của tuổi thanh xuân…”

Những lời này học sinh chẳng hề để vào tai. Đối với tình yêu, ngay cả những học sinh ngổ ngáo nhất cũng vẫn còn rất ngây thơ. Họ dĩ nhiên không sợ, có trường học che gió che mưa, có người lớn bảo vệ hộ tống, cứ việc thẳng tiến là được rồi, dù có sai thì cũng có cả đống thời gian để sửa chữa.

“Thiếu niên ái mộ, thầy đều hiểu…” Giọng chủ nhiệm lớp dịu xuống: “Nhưng có những sai lầm không thể phạm phải, đặc biệt là các bạn nữ. Gây ra chuyện là xong đời đấy.”

“‘Nữ chi đam hề, bất khả thoát dã’, lời của tổ tiên, tại sao Kinh Thi ba trăm thiên lại chọn bài này để cho mọi người học thuộc? Nhà nước đó là dụng tâm lương khổ đấy các em ạ, đặc biệt là các bạn nữ!” Chủ nhiệm lớp xắn tay áo, chân đạp lên thanh ngang nhô ra dưới bục giảng, hùng hồn tuyên bố: “Đàn ông không có ai tốt lành cả!”

Nữ chi đam hề, bất khả thoát dã (女之耽兮,不可脱也): Trích từ Kinh Thi (bài "Mạnh"), ý chỉ người con gái một khi đã lụy vì tình thì khó lòng thoát ra được.

“Oa!” Các nam sinh đều la ó lên, Châu Tề Gia vội vàng quay sang nói với Cao Nhược Nam: “Tôi không phải nhé, tôi không phải!”

Cao Nhược Nam cười lớn: “Cậu không phải cái của nợ gì? Không phải đàn ông hả?”

Cậu chàng Châu Tề Gia ấp úng nói: "Tôi là đàn ông tốt…”

Cao Nhược Nam liếc nhìn thân hình nhỏ bé của cậu ta: “Đàn… ông?” Đối phương mặt đỏ bừng, quay người lại.

“Các bạn nữ phải bảo vệ bản thân, đừng dễ dàng tin vào lời mấy cái thằng cặn bã. Gặp chuyện khó khăn cứ đến tìm thầy, thầy sẽ làm chủ cho các em! Tuyệt đối đừng sợ hãi cũng đừng thấy mất mặt, người mất mặt là kẻ làm tổn thương các em!”

Giọng ông trở nên nghiêm túc: “Các nam sinh lớp ta nghe cho rõ đây! Không được ra ngoài làm bậy! Nếu để thầy biết ai ở ngoài làm bậy hại người, không cần phụ huynh các em ra tay, thầy sẽ đích thân đánh! Nghe thấy chưa!?”

Các nam sinh cảm thấy mình bị đối xử phân biệt. Chủ nhiệm lớp đứng thẳng người, uy nghiêm quét qua mặt tất cả nam sinh trong lớp: “Hỏi lại lần nữa, nghe thấy chưa!”

“Nghe rõ rồi ạ~”

Văn Thanh không thể chờ đợi được nữa, bắt đầu kể về bối cảnh của cuộc nói chuyện lần này của chủ nhiệm lớp: “Các cậu biết không, có một đôi tình nhân ở trường cấp ba số 3 nhảy sông rồi đấy!”

“Á?” “Cái gì!!” “Cậu nghe ở đâu thế?!”

Sau khi khiến mọi người kinh ngạc, cô bạn mới chịu tiết lộ một vài chi tiết: “Nghe nói hai người đó yêu nhau từ lớp mười rồi! Bạn nữ học rất giỏi, bạn nam thì bình thường… Không biết làm sao mà bị phụ huynh bạn nữ biết được, chạy đến trường chặn người. Kết quả các cậu đoán xem sao - bắt được tại trận! Chuyện này ầm ĩ lắm, thầy cô phụ huynh cùng nhau ép họ chia tay, nghe nói bạn nữ còn tuyệt thực nữa cơ!”

“Rồi sao nữa, rồi sao nữa!?”

“Sau đó bạn nam nhảy sông, bạn nữ biết tin liền chạy khỏi nhà rồi cũng nhảy sông luôn! Sông Đại Tử! Chính là con sông bên cạnh trường Trung học số 3 ấy!”

“Trời đất ơi!” “Người không sao chứ?!” “Tự vẫn vì tình à...”

Tự vẫn vì tình? Hình như là chuyện chỉ có trong truyền thuyết, Đào Cư Nhiên nghĩ đến Lương Chúc hóa thành bươm bướm, lúc cậu còn rất nhỏ, Chúc Mộ Trinh thường kể câu chuyện này để dỗ cậu ngủ. Trẻ con dĩ nhiên là không hiểu được, còn tưởng Lương Chúc cũng là thần tiên biết biến hình giống như Tôn Ngộ Không. Cậu ngây ngô mở to mắt không chịu ngủ, Chúc Mộ Trinh liền vừa vỗ nhẹ vừa ngân nga hát, giai điệu du dương uyển chuyển. Đào Cư Nhiên nghe xong liền bật cười, chìm vào giấc mộng giữa tiếng hát ê a.

“Thề non hẹn biển kiếp này định, trời già đất cỗi chẳng rời xa…” Mấy năm đã trôi qua, Đào Cư Nhiên vẫn còn nhớ những lời ca ấy. Điều kỳ lạ là, cậu của năm đó vẫn còn là một đứa trẻ, hoàn toàn không hiểu được, càng không nói đến việc nhớ được chúng. Chúng cùng với nụ cười của mẹ luôn là một hình bóng mờ ảo, nhưng những năm gần đây, những hình bóng ấy dần dần hiện lên từ sâu thẳm trong ký ức, để lộ ra diện mạo vốn có.

“Chuyện này ầm ĩ lắm, nghe nói hiệu trưởng của họ còn bị gọi lên Sở Giáo dục rồi đó!” Văn Thanh đang nói thì Lưu Tư Vũ ở lớp bên cạnh xông vào, vỗ một cái “bốp” lên bàn cô bạn, nhìn quanh một vòng rồi cười hỏi: “Nói gì thế?!”

Châu Tề Gia nháy mắt ra hiệu: “Vụ tự vẫn vì tình ở trường Trung học số 3!”

Lưu Tư Vũ chen mông ngồi lên bàn của Văn Thanh, chiếc bàn lập tức nghiêng đi, Văn Thanh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, trừng mắt nhìn. Cô ấy uỗi tay chỉ vào Văn Thanh: “Hừ hừ, là tôi nói cho bà biết đấy nhé!”

Văn Thanh đẩy cô ấy: “Bàn bị bà đè hỏng rồi, đền cho tôi đi!”

Lưu Tư Vũ vặn vẹo người, ngồi cho thật vững, từ trên cao nhìn xuống mọi người: “Nhưng mà nha, tôi nghe ngóng được rồi! Sự việc có hơi khác một tẹo đó!”

Văn Thanh không còn bận tâm đến chút khó chịu trong lòng, bám vào đùi cô ấy: “Sao thế sao thế? Có phải cứu sống rồi không?”

“Vốn dĩ có ai nói người ta chết đâu!”

Châu Tề Gia “xì” một tiếng, liếc Văn Thanh một cái, quay người lại, lật sách tiếng Anh ra: “Tôi còn tưởng chuyện gì to tát lắm chứ!”

Văn Thanh vội vàng hỏi tiếp: “Không phải nói là tự vẫn vì tình ư?”

Lưu Tư Vũ dang hai tay: “Thất bại rồi!” Cô ấy xoa rối tóc Văn Thanh: “Tự vẫn thành công thì chuyện đã ầm ĩ lắm, trường học sớm đã bưng bít kín kẽ, làm sao có thể để bà biết được!?”

Văn Thanh bực bội gạt tay cô ấy ra, nói giọng bực tức: “Thế bà đến đây làm chó gì!?” rồi đẩy cô ấy xuống.

“Ê ê ê… cái con người này!” Lưu Tư Vũ không thèm chấp nhặt, nụ cười ranh mãnh: “Trước đây không phải tôi đã nói cho bà, bạn nữ tên là Trình Trừng, bạn nam tên là Hạ Dã sao?”

Văn Thanh dọn dẹp bàn học, cố tình lờ cô ấy đi. Lưu Tư Vũ cũng không để tâm, ánh mắt đảo một vòng trên mặt những người đang lắng nghe rồi mới chậm rãi nói: “Em họ tôi học lớp mười ở trường Trung học số 3, nó vừa hay quen biết Trình Trừng này, cậu ấy là hạng nhất toàn khối đấy!”

Văn Thanh: “Biết rồi, còn tin gì mới không?”

“Hừ hừ, tôi nói cho bà biết nè, Trình Trừng này là con trai!” Cô ấy ném ra một quả bom, làm cho các bạn học kinh ngạc đến ngây người.

“Không thể nào?” “Thật không?” “Hai bạn nam hở?”

Đào Cư Nhiên lún người vào ghế, đẩy thẳng lại chiếc bàn bị chen lệch, né tránh hơi thở phì phò của họ, lồng ngực cảm thấy ngột ngạt.

Lưu Tư Vũ vô cùng đắc ý: “Dĩ nhiên là thật!”

Mọi người lập tức xôn xao bàn tán ---

“Ý cậu là họ đồng tính luyến ái sao?”

“Thật không? Thật sự là đồng tính luyến ái? Trông như thế nào? Kiểu ẻo lả ấy à?”

“Trước đây tôi từng thấy hai người đàn ông tay trong tay trên phố! Đúng là rất ẻo lả! Còn mặc đồ hoa hòe hoa sói nữa!”

“Thôi đi! Cậu định kiến quá rồi đấy, nhiều người đồng tính cũng chỉ là người bình thường thôi!”

“Sao cậu biết? Dù không ẻo lả thì cũng khác người khác chứ nhỉ? Nếu không sao lại là đồng tính luyến ái?”

“Tôi làm sao biết được? Tôi có gặp bao giờ đâu!”

“Biết đâu xung quanh chúng ta cũng có đấy!?”

“Ai cơ? Cậu à? Haha!”

“Mịa! Cậu đó!”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến