TNTL - Chương 19

Chương 19: Tôi à, chuyên trị mấy người không biết từ chối đấy.

Đào Cư Nhiên cứ như một chú chim báo giờ, hễ chuông tan học reo là cậu lại quay người, gác đầu lên lưng ghế, muốn nói chuyện với Tĩnh Như Phong. Nhưng cậu không phải là người giỏi bắt chuyện, lại thường vì ngại ngùng mà chẳng nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt ngoan ngoãn nhìn cậu ấy. Giá như sau lưng cũng có mắt thì tốt biết mấy, như vậy cậu sẽ thấy được cậu ấy mà không cần phải gây ra động tĩnh gì lớn.

Tĩnh Như Phong: “Cậu định nhìn tôi ngủ à?”

“Lại ngủ nữa sao?” Tiết trước không phải đã ngủ rồi ư?

Tĩnh Như Phong tặc lưỡi một tiếng: “Cậu có ý kiến hả?”

“Không phải...” Đào Cư Nhiên ngập ngừng hỏi: “Buổi tối cậu không ngủ ngon à?”

“Cậu muốn biết không?” Tĩnh Như Phong chống cằm lên cánh tay, nhàm chán xoay xoay cây bút.

“Ờ...”

Tĩnh Như Phong mỉm cười. Sau khi thân thiết hơn, Đào Cư Nhiên mới phát hiện cậu ấy cũng rất hay cười, có điều dù cười lên trông vẫn rất ngầu.

Đào Cư Nhiên nghĩ một lát: “Hay là cậu bị khó ngủ?” Bà ngoại cậu cũng như vậy, buổi tối ngủ rất ít.

Tĩnh Như Phong uể oải nói: “Tôi chỉ thấy ngủ ở lớp thoải mái hơn thôi.”

“...” Cậu ấy nói một cách thẳng thắn, Đào Cư Nhiên há miệng rồi lại cứng họng.

“Cậu nên tự nhìn biểu cảm của mình bây giờ đi - trông buồn cười chết đi được!” Cậu ấy ngồi thẳng dậy, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn: “Sao thế? Chưa thấy học sinh cá biệt bao giờ hở?”

“Cậu không phải học sinh cá biệt, cậu là người tốt...”

Tĩnh Như Phong nhướng mày, giả vờ làm ra vẻ hung dữ: “Tôi đánh nhau, trốn học, coi thường kỷ luật nhà trường, thế mà tôi là người tốt à?”

Đào Cư Nhiên nhìn cậu ấy với ánh mắt đáng thương: “Ừm.”

Thấy nụ cười ngoan ngoãn của cậu, lòng bàn tay Tĩnh Như Phong ngứa ngáy chỉ muốn xoa đầu cậu, nhưng nghĩ đến câu “đầu đàn ông không thể tùy tiện sờ” lại kiềm chế, tiếp tục trêu cậu: “Tôi tốt đến mức nào?”

“Ừm - biết đánh nhau, biết leo núi, chơi bóng rổ giỏi, lại còn rất đẹp trai...”

“Cái cuối cùng là gì thế, tôi nghe không rõ.”

“...” Đào Cư Nhiên ậm ừ mấy tiếng, không nói ra lời.

Tĩnh Như Phong đời nào chịu buông tha cho cậu: “Cậu có biết không, theo luật của bọn tôi ấy à, nghe không rõ thì mặc định là đang chửi người ta đấy.” Cậu ấy cầm cây bút gõ gõ lên bàn, giống như trong phim xã hội đen, dùng dao găm để uy hiếp người khác vậy.

Đào Cư Nhiên đành phải nói: “Tớ nói cậu trông rất đẹp.”

Tĩnh Như Phong lúc này mới cười nói: “Cậu cũng không tệ, nghe nói cậu là hoa khôi của lớp ư?”

Đào Cư Nhiên sững người, nụ cười trên môi vụt tắt.

Cậu vẫn còn nhớ chuyện đó. Hồi đó là học kỳ một lớp mười, không biết bắt nguồn từ lớp nào mà nổi lên trào lưu bình chọn hoa khôi của lớp. Những kẻ thích bày trò đăng ảnh của các bạn nữ lên nhóm chat để bình phẩm soi mói, người có nhiều phiếu nhất sẽ được chọn làm hoa khôi. Hầu hết các bạn nam trong lớp đều rất nhiệt tình, cuộc bình chọn kéo dài hơn một tháng, người có số phiếu cao nhất là Mạc Tiêu Vi và Trình Y Y.

Sau đó, một nam sinh tên Triệu Lam đã đăng một tấm ảnh giả gái của Đào Cư Nhiên lên - đó là tấm ảnh hậu trường buổi biểu diễn tốt nghiệp cấp hai, Đào Cư Nhiên đóng vai nữ Bạch Tuyết, đội tóc giả, trang điểm, nhưng chưa kịp thay trang phục biểu diễn. Vốn dĩ chỉ cần một câu là có thể giải thích rõ ràng, nhưng trong lớp ngoài Triệu Lam ra thì không có bạn nào học cùng trường cấp hai với cậu, nên chẳng ai biết sự tình. Thế là, dưới sự thêm dầu vào lửa của hắn, Đào Cư Nhiên đã bị chọn làm hoa khôi của lớp. Trò đùa ác ý này vốn không đến mức khiến Đào Cư Nhiên phải chịu quá nhiều ác ý, nhưng Triệu Lam dường như tìm thấy thú vui gì đó, bèn ra sức tô vẽ rằng cậu có sở thích quái đản, thậm chí còn tung tin đồn cậu là người lưỡng tính.

Tin đồn dù vô lý đến đâu cũng có người tin, huống chi lúc đó Tề Lương Châu và Đào Cư Nhiên đã tuyệt giao. Với tư cách là người đứng đầu các nam sinh trong lớp, dù bản thân cậu ta không làm bất cứ điều gì với Đào Cư Nhiên, nhưng thái độ dửng dưng của cậu ta chắc chắn đã tiếp tay cho sự ngông cuồng của những người khác. Dưới sự dẫn dắt của Triệu Lam, họ bắt đầu vây hãm chặn đường Đào Cư Nhiên - tùy tiện “mượn” đồ của cậu, dĩ nhiên là có mượn không có trả; hễ tan học là bu lại quấy rối cậu, không cho cậu đi lấy nước, đi vệ sinh; cố tình chen ngang cười lớn khi cậu trả lời câu hỏi để phá rối kỷ luật lớp học; tiếp tục lan truyền tin đồn để lấy cậu ra làm trò tiêu khiển... Đào Cư Nhiên đều âm thầm chịu đựng, nhưng sự nhẫn nhịn chỉ khiến người ta cảm thấy cậu dễ bắt nạt, họ bắt đầu được nước lấn tới, bịa ra những bằng chứng mới.

Chẳng hạn như bỏ đồ dùng của phụ nữ vào hộc bàn cậu, nhét băng vệ sinh vào cặp sách của cậu rồi giũ tung ra; nhốt cậu trong nhà vệ sinh rồi dội nước từ trên xuống; thậm chí còn định tụt quần cậu để chụp ảnh - lần này thì chúng đã không thành công, Hà Khiếu vừa hay lên tìm cậu, không nói hai lời đã xông lên... Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, lúc các giáo viên chạy tới thì cậu chàng đã đánh cho Triệu Lam ngã sõng soài trên đất mà rên rỉ, chiếc ghế dùng làm vũ khí cũng vỡ tan tành, trên sàn còn vương vệt máu, không ai ngờ một Hà Khiếu ngày thường vui vẻ dễ tính lại có thể ra tay không chút nể nang như vậy.

Sự việc vỡ lở, Hà Khiếu bị yêu cầu viết bản kiểm điểm, nhà trường thậm chí còn định đuổi học cậu chàng. Đào Cư Nhiên khóc đến chết đi sống lại, tìm giáo viên chủ nhiệm, tìm hiệu trưởng xin tha, nhưng không ai để tâm. Bà ngoại biết chuyện, từ bệnh viện tức tốc đến trường, khóc cho người con gái vừa qua đời, khóc cho đứa cháu ngoại đáng thương của mình. Ban giám hiệu nhà trường lúc này mới nghiêm túc xem xét, sau một hồi điều tra đã quyết định đuổi học Triệu Lam, những kẻ đồng lõa khác bị ghi lỗi và xử lý, đồng thời điều một thầy giáo cao to khỏe mạnh, tính tình cứng rắn nhất khối về làm chủ nhiệm lớp họ.

Hai năm đã trôi qua, chuyện này từ lâu đã phai nhạt trong ký ức của mọi người, phần lớn khi đó chỉ hóng chuyện chứ không để trong lòng. Tóm lại, cái danh “hoa khôi của lớp” của Đào Cư Nhiên cứ thế mà được lưu truyền một cách khó hiểu. Các bạn nữ gọi nhiều hơn, cũng không mang ác ý, chỉ coi đó là lời khen ngoại hình của cậu. Còn các bạn nam đa phần đều biết chuyện, nên trừ khi cố ý sỉ nhục, bình thường sẽ không nhắc đến.

“Tại sao lại không vui?” Tĩnh Như Phong không hề biết những chuyện phức tạp này, cậu ấy chỉ nhận ra tâm trạng của Đào Cư Nhiên bỗng dưng sa sút, bèn nói: “Cậu có vẻ thường xuyên không vui.”

“Tớ…” Tại sao lại không vui? Cậu không trả lời được, thực ra ở bên cạnh Tĩnh Như Phong thì những nỗi buồn ấy đã vơi đi rất nhiều rồi.

Không đợi cậu trả lời, Tĩnh Như Phong đột nhiên nói: “Thật ra cậu cũng khá được lòng người khác đấy.”

Đào Cư Nhiên nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, thấy Trình Y Y đã bước đến gần, đặt ba viên sô-cô-la lên bàn, “Nghe nói cậu thích ăn đồ ngọt? Cậu của Vy Vy mang từ Thụy Sĩ về đó, cậu nếm thử đi!” Cô nàng hoàn toàn không cho người khác cơ hội từ chối, nói xong liền quay về chỗ, mái tóc đuôi ngựa buộc cao vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trong không trung.

“Sao không ăn?” Tĩnh Như Phong rất tự nhiên cầm lấy một viên, xé vỏ cho vào miệng, hương vị đậm đặc xâm chiếm khoang miệng, cậu ấy nhíu mày rồi lại cố nén xuống, nói: “Ngon lắm.”

Còn lại hai viên, Đào Cư Nhiên do dự giữ lại một viên, viên còn lại cũng đưa cho cậu ấy.

Tĩnh Như Phong nuốt xuống với vẻ mặt vô cảm, còn cướp luôn cả viên của cậu: “Lần sau trả cậu.”

Đào Cư Nhiên vội nói: “Không cần, không cần, cậu, cậu thích là được rồi.”

“Tôi không thích, ngọt quá.” Cậu ấy liếc nhìn về phía trước, bảo cậu: “Không thích thì đừng nhận, nếu không vừa ép buộc bản thân lại vừa khiến người ta hiểu lầm…”

“Tớ hiểu… nhưng tớ không biết phải từ chối thế nào?”

“Có gì khó đâu? Gật đầu là YES, lắc đầu là NO, cứ nói ra là được rồi.”

“Tớ, tớ sẽ cố gắng vào lần sau.”

Tĩnh Như Phong thở dài, Đào Cư Nhiên bị cậu ấy nhìn đến mức phải cúi đầu.

“Đừng có lần sau nữa, làm luôn bây giờ đi, đến nói với cô ấy là cậu không định tham gia tiệc sinh nhật của cô ấy.”

“Như vậy không hay lắm đâu,” Đào Cư Nhiên ấp úng nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật… ngại lắm.” Hơn nữa còn làm đối phương rất mất mặt.

“Đúng là khá ngại thật. Nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc cô ấy hiểu lầm là cậu sẽ đến rồi thấp thỏm mong chờ mấy tuần liền, sau đó vào ngày sinh nhật lại đợi mấy tiếng đồng hồ rồi kết thúc trong thất vọng.” Tĩnh Như Phong gật đầu: “Ừm, cậu đúng là quá chu đáo đó.”

Đào Cư Nhiên đỏ bừng cả mặt, sững sờ tại chỗ.

Tĩnh Như Phong chống cằm, cười như một nhân vật phản diện: “Ghét tôi rồi hả?”

Đào Cư Nhiên không trả lời, dĩ nhiên cậu sẽ không ghét cậu ấy, không bao giờ.

“Vậy cậu đấm tôi một cái cho hả giận đi?” Cậu ấy cúi người trên bàn, sáp lại gần cậu, nghiêm túc đề nghị.

“Hả? Kh-không cần đâu nhỉ?” Thực ra cậu cũng có giận đâu.

Tĩnh Như Phong dang hai tay ra: “Đấy, chẳng phải từ chối rất dứt khoát đó sao?!”

“...” Đào Cư Nhiên ngây người.

Tĩnh Như Phong bật cười, nghiêng người nhìn cậu, cây bút màu đen xoay tít trong những ngón tay thon dài: “Tôi à, chuyên trị mấy người không biết từ chối đấy.”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến