TNTL - Chương 18
Chương 18: Đôi mắt của cậu biết khen người ta hơn cả miệng lưỡi.
Chúng ta… hẳn là đã trở thành bạn của nhau rồi nhỉ?
Mỗi lần nghĩ như vậy, trong lòng Đào Cư Nhiên lại mọc lên một vạt cỏ non mềm mại, khẽ lay động, mơn man nơi đầu tim. Những bài tập khô khan, những ngày dài đằng đẵng, thậm chí cả những bạn học có chút đáng ghét cũng trở nên đáng yêu hơn, chỉ cần có Tĩnh Như Phong ở bên là cậu có thể vui vẻ cả ngày.
Văn Thanh là người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi của cậu. Cái khí chất u sầu ảm đạm thường trực ở bên trái bỗng dưng như trời quang mây tạnh, cậu bắt đầu trò chuyện trên trời dưới đất với cậu bạn cool ngầu ngồi phía sau, quả là một kỳ tích của trường… Được rồi, tuy họ nói chuyện cũng không nhiều, nhưng thế đã đủ thần kỳ rồi còn gì?
Nhân lúc Tĩnh Như Phong không có ở chỗ ngồi, Văn Thanh hỏi Đào Cư Nhiên: “Hai cậu thành một cặp rồi hở?”
“Bọn tớ là bạn bè…” Đào Cư Nhiên nhỏ giọng nói, trong lòng có chút thấp thỏm, dù sao thì cũng chưa được Tĩnh Như Phong chứng nhận. Cậu cũng không rõ liệu họ có được xem là bạn bè không nữa, chắc là có nhỉ… Rốt cuộc phải trải qua quy trình như thế nào thì mới được xem là bạn bè thực sự đây?
Văn Thanh gật gù: “Vậy ra cậu ấy cũng không khó gần lắm ha!”
“Đúng vậy.” Cậu ấy cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ tốt.
Văn Thanh còn định hỏi thêm, nhưng ánh mắt Đào Cư Nhiên đã dời ra phía cửa, rồi lại dõi theo bóng hình Tĩnh Như Phong quay trở lại. Cô bạn vội ngồi ngay ngắn lại để nhường đường.
Tĩnh Như Phong đặt một chai nước đá lên bàn Đào Cư Nhiên - Nước thảo mộc Bạch Hoa Xà Thiệt Thảo Lao Sơn.
Nước thảo mộc Bạch Hoa Xà Thiệt Thảo Lao Sơn (崂山白花蛇草水): Một loại nước uống có ga nổi tiếng ở Trung Quốc vì hương vị cực kỳ khó uống, thường được miêu tả là có mùi như "mồ hôi trong chiếc tất rơm". Đây là một "đặc sản" hay được dùng để trêu chọc bạn bè. Tra trên gg là sẽ ra nhé.
Văn Thanh chép miệng, cô bạn không ngờ Đào Cư Nhiên lại có khẩu vị nặng thế này!
Đào Cư Nhiên cũng ngẩn người, cầm chai nước trên tay, uống không được mà không uống cũng chẳng xong.
Tĩnh Như Phong hỏi: “Uống bao giờ chưa?”
Đào Cư Nhiên lắc đầu, ngập ngừng: “Tớ có nghe nói qua…”
Tĩnh Như Phong bỗng mỉm cười, giọng điệu có phần đe dọa: “Uống hết đi, không được lãng phí.”
Văn Thanh trố mắt, ném cho Đào Cư Nhiên một ánh nhìn đầy thông cảm.
Đào Cư Nhiên do dự mãi, cuối cùng từ từ vặn nắp chai, với tinh thần cảm tử mà tu một ngụm, mặt mày liền nhăn lại thành một dúm, cả người đờ đẫn.
Tĩnh Như Phong trưng ra vẻ mặt chân thành: “Ngon lắm phải không?”
Đào Cư Nhiên: “Ngon… ọe..” Dù có muốn lấy lòng cậu ấy đến mấy, cậu cũng thật sự không thể trái với lương tâm mình được.
Tĩnh Như Phong khoanh hai tay lại, thong dong nhìn cậu: “Ngon thì uống hết đi.”
Đào Cư Nhiên đáng thương nhìn cậu ấy: “…Thật ư?” Đừng mà.
Tĩnh Như Phong tựa lưng vào ghế, khoanh tay không nói, ra vẻ không cho phép từ chối.
Đào Cư Nhiên thở dài, ôm một tia hy vọng, nhấp một ngụm nhỏ - Ồ, không cần phải nghi ngờ nữa, đúng là khó uống thật!
Thà đau một lần rồi thôi, cậu quyết định uống cho xong chuyện, nhưng Tĩnh Như Phong lại đưa tay ra ngăn lại: “Được rồi...” cậu ấy nói: “Muốn uống gì thì cứ nói, lần sau lúc tôi hỏi, tôi không muốn nghe những câu như ‘tùy tiện’, ‘sao cũng được’ nữa. Không có ai là ‘tùy tiện’ cả, và cậu cũng không phải là người ‘sao cũng được’, hiểu chưa?”
“Hiểu, hiểu rồi!” Bị cậu ấy nhìn chăm chú như vậy, mặt Đào Cư Nhiên nóng bừng lên, cậu cầm chai nước lên uống một ngụm để che giấu, rồi rùng mình một cái - mau lấy nó đi! Uống thêm ngụm nữa chắc hồn lìa khỏi xác mất!
Tĩnh Như Phong không nhịn được cười: “Có khó uống đến thế sao?”
“Cậu nếm thử đi…” Đào Cư Nhiên đột nhiên nảy ra ý xấu, cố tỏ ra bình tĩnh: “Thật ra cũng tạm được thôi.”
Tĩnh Như Phong uống một ngụm, mặt không đổi sắc, chẳng có phản ứng gì.
“Vị thế nào?”
“Cũng được.” Tĩnh Như Phong nói: “Trước khi uống, đặt một chút muối vào cuống lưỡi thì vị sẽ ngon hơn nhiều.”
“Thật không?” Đào Cư Nhiên ngờ vực hỏi: “Cậu mang theo muối à…?”
Tĩnh Như Phong đưa cho cậu một viên kẹo muối biển: “Ngậm ở cuống lưỡi, rồi uống một ngụm lớn, hai hương vị va vào nhau, sẽ tạo ra cảm giác rất có chiều sâu.”
Đào Cư Nhiên nửa tin nửa ngờ, Tĩnh Như Phong cũng không dài dòng, bóc giấy kẹo rồi nhét vào miệng cậu. Đào Cư Nhiên đỏ mặt ngậm viên kẹo, uống một ngụm lớn, cũng không vội nuốt, muốn cảm nhận cái hương vị đa tầng phong phú mà cậu ấy nói ---
Ọe!!!
Đào Cư Nhiên run lên bần bật: “A a a, là thuốc độc! Thuốc độc!” Cậu muốn khóc, nước mắt đã chực trào ra.
“Cậu tin thật hở!” Tĩnh Như Phong vỗ tay bật cười, “Haiz, ngốc thật...”
Đợi cậu ấy cười chê mình xong, Đào Cư Nhiên buồn thiu hỏi: “Tớ có thể nhổ viên kẹo ra được không?”
Tĩnh Như Phong rút một tờ khăn giấy trải ra tay: "Nhè ra đi, ngọt hết cả răng rồi."
Đào Cư Nhiên hơi ngượng ngùng, cẩn thận nhổ viên kẹo ra: “Để tớ mang đi vứt cho.”
Tĩnh Như Phong không đáp lời, cậu ấy vo tròn tờ giấy lại rồi không thèm quay đầu mà ném thẳng vào thùng rác phía sau một cách chuẩn xác.
Cao Nhược Nam vỗ tay: “Ghê đấy anh bạn! Có muốn chơi bóng rổ cùng không?”
Tĩnh Như Phong suy nghĩ một lát: “Cũng được.”
Thế là Cao Nhược Nam liền chạy đi rủ các bạn lớp khác lập đội.
Trời thu trong xanh, nắng ấm chẳng hề gay gắt, rọi khắp sân trường một màu tươi sáng. Đào Cư Nhiên ngồi trên ghế gỗ xem bọn họ chơi bóng. Vốn dĩ cậu không biết mình có nên đến hay không, nhưng khi cả đám đông ào ào lao ra khỏi lớp, Tĩnh Như Phong đã thuận tay đưa bình nước cho cậu: “Lát nữa cầm giúp mình nhé.” Thế là cậu đã có một lý do hoàn toàn chính đáng.
Trên sân bóng rổ, bên trái do Tề Lương Châu và Phương Tử Cách dẫn đầu, bên phải là đội của Cao Nhược Nam và Tống Ngôn Ân, Tĩnh Như Phong ở trong đội của Cao Nhược Nam. Đào Cư Nhiên gần như chưa từng tham gia những hoạt động như thế này, từ nhỏ tế bào thể thao của cậu đã không phát triển… Cậu nhìn quanh, có chút phấn khích.
Tề Lương Châu và Phương Tử Cách phối hợp vô cùng ăn ý. Cao Nhược Nam cũng hoàn toàn không thua kém các bạn nam cao hơn mình cả một cái đầu, cô cực kỳ nhanh nhẹn, dựa vào tốc độ cũng có thể làm mưa làm gió, nhưng đội của họ phối hợp không tốt bằng đối thủ, trong tình thế thực lực ngang nhau, họ dần có xu hướng bị dẫn trước.
Đào Cư Nhiên dõi theo Tĩnh Như Phong suốt cả trận. Ban đầu cậu ấy biểu hiện không mấy nổi bật, thậm chí có phần như đang đục nước béo cò. Nhưng khi Tề Lương Châu ghi liền hai cú ba điểm để nới rộng khoảng cách, Tĩnh Như Phong cũng bắt đầu bung sức. Xét về sự linh hoạt, cậu ấy không bằng Cao Nhược Nam, xét về thế công vũ bão, cậu ấy không bằng Tống Ngôn Ân, nhưng cậu ấy phản ứng nhanh, tốc độ tốt, thường xuyên bao quát toàn sân, tấn công vào điểm yếu phòng ngự của đối phương và bù đắp cho những sai lầm trong phối hợp của đội nhà, đóng vai trò là chất kết dính giữa Cao Nhược Nam và Tống Ngôn Ân. Còi vừa vang lên kết thúc hiệp một, tỉ số đã được san bằng.
“Sướng vãi!” Tống Ngôn Ân hét lớn, cởi áo ngoài ra lau mồ hôi rồi đập quả bóng xuống đất, tạo ra một tiếng “bốp” vang dội.
Cao Nhược Nam phàn nàn: “Đừng có thích thể hiện thế được không? Chúng ta là một đội, mày cứ ôm khư khư bóng là thế nào hả?”
Tống Ngôn Ân thản nhiên đáp: “Chẳng phải là vào rồi sao?”
Cao Nhược Nam lười đôi co với hắn ta, giơ ngón cái với Tĩnh Như Phong: “Anh bạn, cậu là số một!”
Tĩnh Như Phong không nói gì, chỉ quay ra phía ngoài sân. Đào Cư Nhiên đang giữ bình nước và mỉm cười với cậu. Bên cạnh cậu ấy là Trình Y Y và Mạc Tiêu Vi, phía sau có một vòng các bạn học đang vây xem náo nhiệt, phần lớn là người trong lớp, nhưng cũng có cả lớp khác. Chiều ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, các giáo viên phải họp định kỳ, học sinh nhân cơ hội ra ngoài hóng gió, vì vậy sân thể dục đông hơn bình thường. Cậu bước tới, Đào Cư Nhiên liền ân cần đưa nước.
Trình Y Y không tiếc lời khen ngợi: “Tĩnh Như Phong, cậu chơi bóng rổ giỏi thật đó, đẹp trai lắm luôn!” Mạc Tiêu Vi tò mò nhìn cậu chằm chằm.
Tĩnh Như Phong điềm nhiên đối mặt với những ánh nhìn này, chỉ gật đầu chào chứ không đáp lời, quay sang hỏi Đào Cư Nhiên: “Cậu thấy sao?”
“Tớ... tớ cũng thấy rất đẹp trai...”
Tĩnh Như Phong mỉm cười, vặn nắp chai uống một hơi cạn sạch, rồi hỏi tiếp: “Đẹp trai ở điểm nào?”
“...” Đào Cư Nhiên ấp úng không nói nên lời, lúng túng nhìn cậu ấy, cậu cảm nhận được rất nhiều người đang đổ dồn ánh mắt về phía mình.
Trình Y Y nhanh nhảu đỡ lời: “Chỗ nào cũng đẹp trai, không có điểm nào để chê cả! Chúc mừng lớp chúng ta lại có thêm một mãnh tướng!”
Các bạn nam đang nghỉ ngơi, lau mồ hôi rồi vô tình hay hữu ý khoe vẻ quyến rũ trên sân bị thu hút bởi cuộc trò chuyện bên này, tất cả đều bu lại hóng chuyện. Mắt Phương Tử Cách dán vào Mạc Tiêu Vi, chen vào: “Haiz, có mới nới cũ à - Trước đây toàn khen mình đẹp trai thôi!”
Trình Y Y chớp mắt: “Vy Vy, có ai khen cậu ta đẹp trai á? Tớ mất trí nhớ rồi sao?”
Mạc Tiêu Vi mím môi cười: “Đúng là không có thật.”
Xét về ngoại hình, Phương Tử Cách quả thật không nổi bật bằng Tề Lương Châu hay Tĩnh Như Phong, nhưng cậu ta tính tình tốt, không ngại bị trêu chọc, nghe vậy liền sáp lại như một chú cún bự: “A, tui đau lòng quá đi! Cần được khen mới đỡ được!”
Trình Y Y tỏ vẻ ghét bỏ: “Biến đi cậu ơi, bà đây nổi hết da gà rồi này nè!”
Phương Tử Cách giả vờ thất vọng, khóc lóc vài tiếng: “Chỉ nghe người mới cười, nào ai thấy người cũ khóc đâu!” Màn diễn xuất tài tình của cậu ta khiến cả đám đông bật cười ha hả.
Tống Ngôn Ân rất khó chịu, vẫy tay gọi: “Được rồi, đừng có làm trò nữa! Nhanh lên, hiệp sau, thua thì cút sớm về lớp của tụi bây đi!”
Hiệp hai tỉ số bám đuổi rất sát, mọi người càng chơi càng hăng, một nửa sân thể dục đều bị thu hút lại xem, các bạn nam được dịp thể hiện hết mình. Đào Cư Nhiên lắng nghe tiếng xì xào bàn tán và những tiếng hét chói tai phía sau, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Ngồi ở khu vực quan sát tốt nhất, Trình Y Y cũng không thấy trận đấu có gì thú vị, cô nàng chỉ nói chuyện với Đào Cư Nhiên: “Cậu với Tĩnh Như Phong thân nhau lắm nhỉ?”
Đào Cư Nhiên thật thà trả lời: “Tết Trung thu bọn tớ gặp nhau, rồi chơi chung luôn.”
“Cậu ấy có vẻ tốt tính.”
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu ấy tốt lắm.”
“Trong lớp có nhiều bạn nữ thích cậu ấy…” Trình Y Y chống tay lên ghế, đung đưa đôi chân, liếc nhìn những thiếu niên đang chạy nhảy trên sân: “Người mà cậu thấy tốt thì chắc chắn là rất tốt, rất đáng để thích.”
Đào Cư Nhiên không đáp lời. Một nỗi buồn man mác chợt dấy lên trong lòng Trình Y Y, cô nàng lắc đầu để xua đi cảm xúc kỳ lạ vừa ập đến, rồi cười hỏi: “Thời tiết đẹp thật, nghỉ lễ Quốc khánh cậu có kế hoạch gì chưa? Ý tôi là ngoài việc đến dự tiệc sinh nhật của tôi ấy.”
Đào Cư Nhiên định nói rằng mình đã nhờ Văn Thanh chuyển quà giúp và không định đi, nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô nàng, cậu lại không thể mở lời. Cậu cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá gần, bất giác lùi lại một chút.
“Cẩn thận!” Một quả bóng rổ bay thẳng tới!
Cả ba người ngồi trên ghế đều không kịp phản ứng. Quả bóng đập mạnh xuống đất, rồi nảy vọt lên cao, bay qua đầu họ và rơi vào bụi cỏ. Các bạn nữ hét lên kinh hãi rồi né ra!
“Á!” “Làm gì vậy!” “Ai ném đấy!”
Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Tống Ngôn Ân cười cợt nhả, chẳng thèm để tâm: “Ngại quá nhỉ.”
Cao Nhược Nam chạy tới: “Có trúng ai không? Có trúng ai không?” Thấy không ai bị thương, cô nhặt quả bóng lên rồi ném mạnh vào người hắn ta: “Mày bị điên hả!”
Tống Ngôn Ân vững vàng bắt lấy, không quên làm một động tác ra vẻ, lờ đi ánh mắt giận dữ của Trình Y Y, mắt nhìn chằm chằm Đào Cư Nhiên: “Trượt tay thôi, yên tâm, tao ném chuẩn lắm - Nào, tiếp tục!”
Mạc Tiêu Vi sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, kéo tay áo Trình Y Y: “Chúng mình về thôi, nguy hiểm quá!”
Trình Y Y vẫn muốn nói chuyện thêm với Đào Cư Nhiên, nhưng Mạc Tiêu Vi kiên quyết muốn lên lớp: “Không phải bồ còn có bài muốn hỏi Tưởng Triệu Thành sao? Giờ lớp ít người, không sợ làm ồn người khác, đi thôi, đi thôi!”
Trình Y Y đành phải đứng dậy, lại hỏi Đào Cư Nhiên: “Có đi cùng không?”
Đào Cư Nhiên lắc đầu: “Thôi, tớ đợi cậu ấy.”
“Được rồi, lát nữa gặp nhé.”
Trận đấu bước vào giai đoạn gay cấn, Đào Cư Nhiên dõi theo bóng hình Tĩnh Như Phong, không nỡ chớp mắt. Động tác của Tĩnh Như Phong luôn vừa nhanh vừa chuẩn, không hề có chút màu mè phô trương. Phong cách của cậu ấy tương tự Tề Lương Châu, nhưng Tề Lương Châu giỏi chủ động tấn công, là một người có lòng hiếu thắng rất mạnh. Còn Tĩnh Như Phong dường như chẳng có mấy ham muốn thắng thua, cậu ấy chỉ dốc sức vì sự phối hợp của khoảnh khắc này, vì cú ghi điểm tiếp theo. Khả năng phòng thủ, tốc độ và tỷ lệ ném trúng của cậu ấy không có điểm nào là không tinh thông, không có điểm nào là không tốt. Dần dần, cậu ấy trở thành hạt nhân của cả đội, đến cả Tống Ngôn Ân cũng bắt đầu chuyền bóng cho cậu ấy.
Khi bật nhảy, cậu ấy nhẹ bẫng tựa như sắp đuổi theo cơn gió, những đường cơ bắp đẹp đẽ căng lên rắn rỏi. Cậu ấy nhanh nhẹn đến mức dường như ngay cả ánh sáng và bóng tối cũng khó lòng bắt kịp. Đào Cư Nhiên buộc phải tập trung toàn bộ tinh thần, không muốn bỏ lỡ một giây nào.
Một cảm giác phấn khích như được vinh dự lây trào dâng trong lòng, cậu đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp Tĩnh Như Phong cũng vào một buổi chiều tươi đẹp như thế này - thời tiết mây nhẹ gió hiu, mặt trời ngả về phía Tây, ánh nắng vàng óng dịu dàng bao bọc lấy Tĩnh Như Phong, khiến cậu phải nheo mắt lại mới không bị thứ ánh sáng ấy làm cho bỏng rát.
Thình thịch, thình thịch - quả bóng rổ như đập vào tim cậu, và gió đang gào thét bên tai.
“Vào rồi!” Một tiếng còi vang lên, vào thời khắc mấu chốt, Tề Lương Châu đã ghi được một cú ba điểm, trận đấu sắp đi đến hồi kết.
Phương Tử Cách vừa thở hổn hển vừa lau mồ hôi, cười vô cùng rạng rỡ: “Ôi chao, các cậu mạnh quá, mạnh quá! Phù - mệt chết đi được!”
“Đệch!” Tống Ngôn Ân chửi một tiếng, Cao Nhược Nam đảo mắt một vòng, gật đầu chào Tề Lương Châu. Ánh mắt Tĩnh Như Phong rơi xuống bên ngoài sân, Đào Cư Nhiên làm một động tác “cố lên”, cậu mỉm cười rồi quay đi hướng khác, vừa hay trông thấy Tống Ngôn Ân đang trút giận lên quả bóng rổ, nụ cười lập tức tắt ngấm.
Hai phút cuối cùng, trận đấu trở nên đặc biệt kịch tính. Tề Lương Châu muốn thừa thắng xông lên nhưng lại bị Tĩnh Như Phong chặn cứng. Tống Ngôn Ân mấy lần định ghi điểm đều bị Phương Tử Cách cản lại, hắn ta lại không chịu chuyền bóng đi, khiến Cao Nhược Nam tức đến mức mắng lớn: “Bóng dính vào tay mày rồi à?!”
Tống Ngôn Ân vừa do dự một chút liền bị Phương Tử Cách chớp lấy thời cơ, một cú lao người từ bên cạnh đã cướp được bóng, xoay người ba bước lên rổ - quả bóng lăn hai vòng trên vành rổ rồi cuối cùng vẫn rơi xuống.
“Xì!” “Ha!” Trên sân vang lên những tiếng la ó kỳ quặc.
Phương Tử Cách điên cuồng vò đầu, Tề Lương Châu vỗ vai cậu ta, nhanh chóng thay đổi vị trí.
Bóng đến tay Cao Nhược Nam, cô linh hoạt dẫn bóng thoát khỏi vòng vây, nhưng cũng rơi vào thế đơn độc không người hỗ trợ. Ngay phía trước, Tề Lương Châu đang lăm le như hổ đói, Phương Tử Cách thì chặn trước mặt Tống Ngôn Ân, còn Tĩnh Như Phong ở xa nhất và không có ai phòng thủ. Cao Nhược Nam bật nhảy, quả bóng bay qua nửa sân rơi vào tay Tĩnh Như Phong, ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu xoay người ghi điểm.
“Hay!” “Đẹp lắm!”
Tỉ số vẫn đang bị dẫn trước. Bóng đến tay Tề Lương Châu, Tĩnh Như Phong bám sát không rời, hai người giằng co không dứt. Đúng lúc này, từ ngoài sân đột nhiên vang lên một tiếng hét nhỏ: “Đào Cư Nhiên, có rắn!” Hai người đồng thời nhìn ra ngoài - chính nhờ cơ hội này mà Tống Ngôn Ân đã cướp được bóng.
Đào Cư Nhiên bị Văn Thanh dọa giật nảy mình, cúi đầu nhìn thấy một sợi dây đang ngoe nguẩy trong bụi cỏ dưới chân - trông rất giống một con rắn. Một bạn nam xông lên giẫm một cái, một con vật nhỏ trông như chuột liền vụt biến mất trong bụi cỏ.
Bạn nam đó cười ha hả: “Chuột chù đấy!”
Đào Cư Nhiên nhấc chân lên, không phát hiện thứ gì kỳ lạ mới ngồi xuống xem tiếp trận đấu.
Tĩnh Như Phong liếc Tề Lương Châu một cái, môi cậu ta mím chặt thành một đường thẳng, lơ đãng chạy ra vòng ngoài cùng để phòng thủ, trông như thể vừa bị chuyện phiền lòng nào đó làm cho rối loạn.
Phương Tử Cách bám riết lấy Tống Ngôn Ân không buông, hắn ta không tài nào thoát ra được, vội vàng ném một cú ba điểm - không vào. Cao Nhược Nam nhanh tay lẹ mắt đỡ được bóng, lập tức bị Tề Lương Châu dồn vào góc, bèn chuyền lại cho Tĩnh Như Phong. Phương Tử Cách đang ở gần cậu nhất liền gào lên xông tới, Tĩnh Như Phong lách người né qua, xoay người dẫn bóng, tung mình bật nhảy - bóng vào rồi!
“Woa!” Mọi người kinh ngạc reo hò - quả bóng rổ đập xuống đất một tiếng “bốp” rồi nảy lên, rơi thẳng vào người Tống Ngôn Ân.
Hắn ta đang ra vẻ đắc ý với Phương Tử Cách, bất ngờ bị cú này tấn công, loạng choạng hai bước rồi khuỵu xuống đất: “Đệt!” Mọi người phá lên cười ha hả.
Tống Ngôn Ân tức giận đến mức đỏ mặt quay lại, đang định chửi thề thì thấy Tĩnh Như Phong đã nhìn chằm chằm vào mình: “Tao cũng ném chuẩn lắm.” Quả bóng nhảy qua lại giữa hai tay cậu, ngoan ngoãn như một chú mèo con đang làm nũng.
Cậu đi đến bên cạnh Đào Cư Nhiên, mặc kệ những ánh mắt ngưỡng mộ hay tò mò xung quanh, cầm lấy đồ của mình: “Đi thôi.”
Đào Cư Nhiên đi theo cậu. Ánh nắng đã không còn chút hơi ấm nào, nhuộm cả một khoảng trời thành một mảng mây lớn màu cam đỏ.
“Cậu chơi hay thật đấy!”
“Vậy à?”
“Đúng vậy, siêu thật!”
“Siêu đến mức nào?”
“Rất rất nhiều, siêu lắm luôn!”
Tĩnh Như Phong liếc Đào Cư Nhiên một cái: “Mắt cậu khen người giỏi hơn miệng cậu nhiều.”
Đào Cư Nhiên ngậm miệng lại, rồi chớp mắt thật nhanh: “Tớ lại khen cậu rồi đó, đã nhận được chưa?”
Tĩnh Như Phong nghiêng đầu mỉm cười, vừa hay cơn gió chiều thổi tới, những đóa hoa quế khẽ khàng rơi lả tả.
Nhận xét