TNTL - Chương 17

Chương 17: Thế giới bên ngoài mới thật tuyệt.

“Cậu nhìn kia, những ngọn núi đó,” Tĩnh Như Phong chỉ tay về phía dãy núi trập trùng: “Từ trái sang phải - những ngọn mà cậu có thể thấy được ấy - tổng cộng mười ba ngọn, tôi đều leo qua hết rồi.”

Đào Cư Nhiên không nhìn núi, cậu ngước lên nhìn Tĩnh Như Phong - cậu ấy trông có vẻ khác với ngày thường, ánh mắt lấp lánh, nụ cười rạng rỡ, tựa như vừa chinh phục được vách núi cheo leo cao vời vợi nào đó… Đào Cư Nhiên thấy vô cùng mới mẻ, lòng lại dâng lên một niềm vui thầm kín.

“Cậu có biết tên của những ngọn núi đó không?”

“Chúng có tên à?”

“Tất nhiên rồi, cậu nhìn ngọn núi chóp nhọn kia kìa, nó tên là núi Oa Đầu , trên đó có một con rắn rất mập.”

Oa Đầu (窝头): Một loại bánh hấp làm từ bột ngô, có hình chóp nón, là một món ăn bình dân ở miền Bắc Trung Quốc.

“Có rắn á!?”

Tĩnh Như Phong nhìn đôi mắt mở to tròn xoe của cậu, vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc bị gió thổi dựng đứng: “Có chứ, một con màu đen, ngắn cũn mập ú nằm vắt ngang trong bụi cỏ, trông như một con giun đất khổng lồ.”

“Thế nó có cắn cậu không?”

“Không, nó sợ đến mức nằm im thin thít, tôi lấy cành cây khều mà nó cũng chẳng có phản ứng gì.” Cậu ấy nói với giọng đầy tiếc nuối.

Đào Cư Nhiên bất giác rùng mình, Tĩnh Như Phong bật cười trêu cậu: “Sợ rắn hả?”

“Đâu có, tại gió lạnh thôi…”

Tĩnh Như Phong nói tiếp: “Ngọn cao nhất ở bên cạnh là núi bánh Chưng.”

Một cái Oa Đầu, một cái bánh Chưng, sao toàn mấy cái tên khô khốc thế này?

“Trên núi có một nơi… có thể coi là một ngôi miếu, thấp lắm, bị cả một bầy sóc chiếm đóng rồi. Mà nói mới nhớ, chỗ bọn mình cũng nhiều sóc thật.."

Đào Cư Nhiên chen vào: “Sóc đáng yêu mà.”

“…Thế nên nuôi sống được không ít mèo hoang.”

Đào Cư Nhiên nín thinh, Tĩnh Như Phong lại bật cười.

“Ngọn núi thấp nhất kia, trông thì lùn thế thôi nhưng lại rất khó trèo. Trên đó có nhiều tảng đá lớn, bề mặt phủ đầy rêu nên trơn lắm, nhưng loại rêu này lại nở một thứ hoa màu vàng, nhỏ xinh trông rất đẹp. Trên đỉnh có một cây xoài, quả rụng thối rữa đầy đất, còn bị con gì đó gặm mất mấy miếng… thế nên tôi gọi nó là núi bánh Chưng.”

Hóa ra toàn là tên do cậu ấy tự đặt. Nhưng tại sao không gọi là núi Xoài, mà cũng có giống bánh Chưng đâu nhỉ?

Đào Cư Nhiên nói ra thắc mắc của mình: “Có phải lúc leo núi cậu đói bụng không?”

“Cũng hơi hơi, nhưng chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là cậu nhìn ngọn núi cuối cùng kia kìa, trên đó tôi gặp phải một con lợn rừng đấy.”

“Lợn rừng!?”

“Ừm,” Tĩnh Như Phong kể tiếp: “Là một con heo đen, to bằng một con heo con bình thường thôi. Nhưng Bành Bành dũng cảm lắm, vừa thấy tôi đã muốn húc rồi. Tốc độ rất nhanh, tiếc là không được lanh lợi cho lắm. Nó húc tôi hai lần lận, đến lần thứ ba định xông tới thì tôi nhảy lên một tảng đá lớn, thế là nó đâm vào đến choáng váng đầu óc rồi ngã lăn ra đất. Chắc khoảng năm phút sau, tôi sợ nó chết nên mới xuống xem thử, vừa mới đưa tay ra thì nó đã bật dậy bỏ chạy - hóa ra là giả chết.”

“Tôi đoán là nó về nhà tìm mẹ rồi.” Tĩnh Như Phong giơ tay mình ra: “Vết thương lần trước là tại nó đấy.”

Hóa ra là vậy, Đào Cư Nhiên tò mò hỏi: “Là heo rừng lớn tìm đến sao?” Tĩnh Như Phong đại chiến heo rừng à?

“Không phải, lúc tôi nhảy từ trên tảng đá xuống thì bị trượt chân.”

Thì ra là tại đám rêu… Đào Cư Nhiên quay đầu đi, cố nén cười.

Tĩnh Như Phong xoay người cậu lại: “Không được cười, cười nữa tôi cho Bành Bành húc cậu đấy.”

“Ha ha...” Đào Cư Nhiên phá lên cười.

Tĩnh Như Phong lặng lẽ nhìn cậu: “Coi chừng cười đến sặc giờ.”

Đào Cư Nhiên bỗng dưng không cười nổi nữa. Họ đứng gần nhau đến thế, cậu có thể nhìn thấy làn da không một tì vết và hàng mi dài cong vút của cậu ấy. Đôi mắt cậu ấy phản chiếu cả trời quang mây tạnh, cả núi non xanh biếc, lấp lánh những gợn sóng trong veo và ánh hoàng hôn.

Cậu như bị ai đó đấm mạnh một cú ngay giữa ngực, vừa nhanh vừa gấp, không đau nhưng lại thấy ngực tức tức… Giống như mây đen tụ lại, tựa như cảm giác khi đau buồn. Nhưng lại không hoàn toàn là đau buồn, trong đám mây âm u nặng trĩu ấy, có thứ gì đó đang cuộn trào, sinh sôi, và tìm cách phá vỡ - một sức mạnh xa lạ mà diệu kỳ, dù còn yếu ớt nhưng lại ẩn chứa tiềm năng vô hạn, khiến người ta không khỏi mường tượng nó sẽ mang đến những ảnh hưởng không thể tưởng tượng nổi.

Đào Cư Nhiên ôm lấy ngực, tim đập thình thịch vào lòng bàn tay, rộn ràng đến lạ.

Ánh nắng nhạt dần, thứ ánh sáng vàng óng phủ lên núi non biển cả, lên khắp thành phố. Mọi thứ trong tầm mắt đều được hoàng hôn bao bọc, cây cầu cao vắt ngang không trung, người trên cầu đang ngắm phong cảnh. Ánh sáng đã che đi vẻ lạnh lùng, sắc bén của cậu ấy, khiến gương mặt và thần thái cậu ấy trở nên dịu dàng đến không ngờ. Đào Cư Nhiên vô thức cúi đầu, rồi lại không kìm được mà ngước lên nhìn cậu ấy, tựa như con nước mùa xuân dâng lên, từng đợt từng đợt vỗ về, gột rửa, thấm đẫm, dày đặc mà vô cùng dịu nhẹ.

“Đào Cư Nhiên, sao cậu không về nhà?”

“Tớ…” Vốn là chuyện khó mở lời, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của đối phương, cậu đã tự nhiên nói ra hết: “Bố và… dì Ngô đi Tứ Xuyên rồi, là quê của dì ấy. Dì ấy kết hôn với bố tớ. Mẹ tớ mất hai năm trước, bà ngoại năm ngoái cũng không còn nữa, bây giờ ở nhà không có ai…”

Tĩnh Như Phong im lặng một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, cậu ấy chỉ về phía hoàng hôn vàng rực nơi chân trời, khẽ nói: “Ở nhà cũng chẳng có gì vui, cậu xem - thế giới bên ngoài mới đặc sắc.” Buổi hoàng hôn tráng lệ này, giữa mùa thu vàng rực, bên bờ biển lưng núi, ngay sau lưng mọi người, đang làm kinh diễm cả thế gian.

“Có muốn đến nhà tôi không?”

“Thôi…”

Tĩnh Như Phong “ừm” một tiếng, gác cổ tay lên lan can, dõi mắt nhìn mặt trời chầm chậm lặn xuống.

Đào Cư Nhiên phát hiện trên ngón trỏ tay phải của cậu ấy có một vệt đỏ, vội hỏi: “Cậu bị thương à?”

Tĩnh Như Phong lật tay lại xem, thản nhiên đáp: “Chắc là bị dây diều cắt thôi.”

“Băng cá nhân lần trước dùng hết chưa? Hay để tớ đi mua giúp cậu nhé?” Đào Cư Nhiên chau mày, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Không cần...” cậu ấy lười biếng đáp: “Nhà bọn tôi từ trước đến giờ chưa có ai chết vì vết thương nhỏ thế này đâu.”

Đào Cư Nhiên im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn lên trời, nơi đó có một vầng trăng trắng ngần.

“Tôi về trước nhé?”

“Ừm, được thôi.”

Tĩnh Như Phong bước đi trên cầu, ngược gió, khoác lên mình ánh sáng, vài ba bước đã nhảy xuống cầu thang, nhẹ nhàng khỏe khoắn như một chú hươu.

Bóng lưng cậu ấy di chuyển trong tầm mắt của Đào Cư Nhiên, mãi cho đến khi hoàng hôn tan biến hoàn toàn, hóa thành một đường xám trắng nơi chân trời; mãi cho đến khi cơn gió đêm mang theo hơi lạnh, thổi đến mức người đi đường cũng phải run rẩy; mãi cho đến khi những ánh đèn neon lần lượt bừng sáng, hòa cùng dòng xe cộ không ngớt tạo thành một dải ngân hà lấp lánh…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến