TNTL - Chương 16
Chương 16: Gió và biển cả.
Tĩnh Như Phong vừa đi được hai bước đã phát hiện cái đuôi nhỏ phía sau, cậu ấy nhướn mày: “Đi theo tôi làm gì?”
“Tớ không có nơi nào để đi cả,” Đào Cư Nhiên lí nhí nói.
Trời vẫn còn sớm, Tĩnh Như Phong ngẩng đầu nhìn lên, trăng Trung thu vẫn chưa tỏ rạng.
“Được thôi, nhưng tôi không bao cơm đâu nhé.”
“Ừm! Tớ không đói đâu!”
Tĩnh Như Phong bật cười: “Sao thế? Thành tiên rồi à, tu luyện đến mức không cần ăn uống nữa sao?”
“Không phải… tớ ăn rồi.”
“Một ngày một bữa à?”
“Không phải…”
“Thôi thì cứ ăn nhiều một chút đi.”
“Ừm…”
Tĩnh Như Phong rảo bước chậm lại, cả hai thong thả dạo bước dọc theo con đường Hiên Cẩm, dưới chân là thảm lá ngân hạnh vàng ươm. Không khí trong lành và khô ráo, bầu trời trong vắt tựa một viên sapphire lấp lánh, mây trắng tựa như lớp kem được ai đó quết lên cao. Nắng cũng thật dịu dàng, khiến vạn vật đều bừng lên thứ ánh sáng lấp lánh.
Con đường này mới được tu sửa xong trong khoảng hai tháng trở lại đây, làn đường rộng thênh thang, mặt đường mới tinh vẫn còn ánh lên. Nơi này vốn là một khu phố hoang vắng, cách đó vài dặm là một bãi tha ma và một đoạn tường thành cổ kính. Khi làm đường, người ta đã di dời đoạn tường thành đi, còn bãi tha ma cũng được quy hoạch lại thành nghĩa trang công cộng.
Đào Cư Nhiên kiễng chân giẫm lên những chiếc lá ngân hạnh, chẳng hiểu sao trong lòng lại dấy lên một khao khát phá phách con trẻ. Cậu bước lúc nặng lúc nhẹ, cả thảm lá bị giày vò, vang lên tiếng xào xạc giòn tan tựa như lời oán thán. Gió thu lồng lộng, cuộn lên những con sóng vàng óng, thổi bay vài chiếc lá ra giữa lòng đường, để rồi chúng bị những chiếc xe lao vun vút qua nghiền nát trong tiếng “roạt”.
Cậu chợt cảm thấy hành động này thật ấu trĩ, vội dằn lại trái tim đang háo hức, ngoan ngoãn đi sát người bên cạnh. Bước chân của Tĩnh Như Phong thật thong dong, dây giày của cậu ấy cũng nhảy múa theo từng nhịp điệu, tựa hồ như muốn hòa vào trong gió.
Có nên bắt chuyện không? Phải nói gì đây? Đào Cư Nhiên liếc nhìn cậu ấy. Thần thái Tĩnh Như Phong rất thoải mái, trông vẫn mang vẻ ngoài lạnh lùng, bất cần. Cậu ấy thuộc kiểu người có khoảng cách giữa mắt và mày khá gần, hàng mày rậm tựa lưỡi kiếm kề trên đôi mắt. Phần bọng mắt không quá rõ, chỉ là vùng da nơi đó hơi sậm màu, như vầng trăng khuyết nâng đỡ đôi mắt đen huyền sáng ngời. Trong con ngươi lấp lánh một vì sao, ánh lên vẻ sinh động rạng rỡ. Một dung mạo thế này, có lẽ khó ai mà không yêu mến, phải không?
“Cậu có thích mùa thu không?” Tĩnh Như Phong bâng quơ hỏi.
“Tớ không có! Không thích!” Đào Cư Nhiên suýt nữa thì nhảy dựng lên. - Khoan đã! Cậu ấy vừa nói gì cơ? Thích cái gì?
Tĩnh Như Phong khó hiểu: “… Không thích đến thế cơ à?”
Đào Cư Nhiên nhắm mắt than thầm, lí nhí giải thích: “Không phải đâu, tớ thích mùa thu nhất…”
“Vậy sao.”
Đào Cư Nhiên nhìn tấm biển báo cao cao phía trước, hỏi: “Cậu… cậu có biết về đường Hiên Cẩm không?”
Tĩnh Như Phong tỏ ra hứng thú một cách vừa phải, ra hiệu cho cậu nói tiếp.
Đường Hiên Cẩm - một cái tên hoàn toàn khác biệt so với những địa danh chứa đầy ý đồ chấn hưng, kỳ vọng phát triển ở thành phố Bồ Thành này. Đào Cư Nhiên từng nghe qua câu chuyện về con đường này, hình như là để kỷ niệm một đôi tình nhân, người nam tên Phương Hiên, người nữ tên Trần Cẩm hay Trình Cẩm gì đó. Phương Hiên cũng được xem là một nhân vật huyền thoại của thành phố, xuất thân từ tầng lớp bình dân, phấn đấu nhiều năm, tuổi còn trẻ đã trở thành người giàu nhất nơi đây. Ông đi khắp nơi xây cầu, làm đường, từ thiện. Một tòa nhà trong trường Trung học số 1 cũng do ông tài trợ tu sửa, trong trường vẫn còn treo ảnh của ông, tướng mạo bình thường, nhưng khi cười lên lại mang vẻ hiền hậu.
Nghe nói hai vợ chồng họ là thanh mai trúc mã. Thời kỳ khởi nghiệp, cô Trần (hay Trình) Cẩm mỗi ngày đều phải đi đi về về trên con đường này không biết bao nhiêu lần, dãi nắng dầm sương, đường lại khó đi. Sau này, Phương Hiên đã bỏ tiền ra sửa lại con đường, để kỷ niệm những tháng ngày mưa gió và tình sâu nghĩa nặng họ đã cùng nhau đi qua.
“… Nghe nói lúc con đường được sửa xong, họ còn quay lại đây đi hết một lượt. Ở cuối đường có một tấm bia kỷ niệm, trên đó còn khắc cả chân dung của họ nữa.” Đào Cư Nhiên hy vọng câu chuyện mình kể đủ hấp dẫn.
Tĩnh Như Phong hỏi: “Cảm động không?”
Đào Cư Nhiên ngập ngừng một lát rồi gật đầu.
“Là giả đấy.” Tĩnh Như Phong nhìn cậu với vẻ mặt “đồ ngốc nhỏ này”.
Đào Cư Nhiên ngơ ngác: “Hả? Con đường này không phải do Phương Hiên sửa sao?”
“Đường đúng là do Phương Hiên sửa, nhưng mấy cái tình tiết như cùng nhau đi lại con đường xưa, tình sâu nghĩa nặng mà cậu kể đều là giả hết.” Tĩnh Như Phong nhẫn tâm nói: “Cũng chỉ lừa được mấy cậu trai nhỏ ngây thơ như cậu thôi.”
Cậu trai nhỏ cúi đầu, không vui. Tĩnh Như Phong nói tiếp: “Phương Hiên mất nửa năm trước rồi, con đường này hai tháng trước mới thông xe. Trừ phi là chuyện tình người và ma chưa dứt, nếu không thì Trình Cẩm chỉ có thể nắm tay không khí mà đi thôi. Trình Cẩm bây giờ đang ở bên cạnh tài xế cũ của Phương Hiên rồi, bà ấy còn có thai nữa, chắc cũng được năm tháng rồi nhỉ?”
Đào Cư Nhiên kinh ngạc nhìn cậu ấy, vẻ mặt của cậu khiến Tĩnh Như Phong bật cười.
“Bà ấy là hàng xóm của tôi, dì giúp việc nhà tôi ngày nào cũng đi chợ chung với người giúp việc nhà bà ấy.” Khả năng hóng chuyện và trình độ thám tử của các bà các dì tuổi trung niên có thể khiến cả một tòa soạn paparazzi phải cúi đầu bái phục.
“Ừm… câu chuyện vẫn rất đẹp mà.” Đào Cư Nhiên yếu ớt nói, chỉ là cậu đã không đoán trúng cái kết.
“Thực tế cũng tàn khốc lắm. Đời người ngắn ngủi, làm gì có thiên trường địa cửu? Này...” Tĩnh Như Phong chỉ lên mặt trời trên cao: “Chỉ có mặt trời mới có thể thiên trường địa cửu, chỉ có gió mới có thể thổi đến khi biển cạn đá mòn.” Cậu ấy ngẩng đầu cảm nhận cơn gió mơn man, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định và lạnh lùng, “Đừng tin vào những câu chuyện đó, nó luôn chỉ cho người ta thấy bề mặt hào nhoáng mà thôi. Tôi hỏi cậu nhé, Bạch Tuyết ăn táo thì nên ăn phần màu đỏ hay phần màu xanh?”
Phần màu đỏ có độc, tất nhiên là --“Phần màu xanh.”
Tĩnh Như Phong dừng bước, thở dài: “Cậu ngốc thật đấy, chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn không ai bảo cậu là không được ăn đồ của người lạ đưa ư?”
Đào Cư Nhiên: “Ồ.” Hóa ra là một câu hỏi gài…
Tĩnh Như Phong nhìn món đồ trên tay cậu: “Cậu thích màu hồng hửm?”
“Không thích… Tớ thích màu xanh lam và xanh lục.” Đào Cư Nhiên giơ chiếc túi giấy lên: “Đây là quà sinh nhật tặng cho Trình Y Y.”
“Bạn gái à?”
“Khụ khụ..” Đào Cư Nhiên đột nhiên bị gió làm cho sặc.
“Kích động thế làm gì?”
“Không - không phải đâu, tớ làm gì có bạn gái! Trình Y Y học cùng lớp tớ, ngồi ở bàn đầu ngay dưới bục giảng, là lớp phó học tập môn tiếng Anh.”
Tĩnh Như Phong chẳng có chút ấn tượng nào.
Đào Cư Nhiên tiếp tục nỗ lực: “Cậu ấy buộc tóc đuôi ngựa, thành tích rất tốt, tuần trước lúc chào cờ còn đại diện cho khối 12 phát biểu…”
Tĩnh Như Phong càng lúc càng mơ hồ.
“Ừm… là người mà hai hôm trước đến tìm tớ, ngồi vào chỗ của cậu ấy…”
Tĩnh Như Phong lúc này mới nhớ ra một chút: “Là cô gái thích cậu à?”
“Hả? Không phải đâu!” Đào Cư Nhiên gãi đầu, sao lại thành thích cậu rồi?
Tĩnh Như Phong giải thích: “Cô bạn ngồi cạnh cậu… quá nhiều chuyện rồi.” Giọng cậu ấy có chút bất mãn, rõ ràng ngày thường cũng không ít lần bị làm phiền.
“Cậu đừng nghe cậu ấy nói, Trình Y Y không có thích tớ đâu.” Tâm trạng Đào Cư Nhiên thật phức tạp, nhưng vẫn không quên nói cho cậu ấy biết: “…Tên cậu ấy là Văn Thanh.”
Tĩnh Như Phong hỏi: “Vậy cậu có thích cô gái kia không?”
“Không có! Tớ, tớ chỉ là… cậu ấy rất tốt, là một người bạn học rất tốt.”
Tĩnh Như Phong gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Lòng Đào Cư Nhiên rối như tơ vò. Phải chi là một người nào khác, cậu đã chẳng buồn giải thích làm gì, xét cho cùng, cũng có gì đáng để giải thích đâu, phải không? Nhưng khi đối diện với Tĩnh Như Phong, cậu lại rất muốn giải thích. Cậu muốn nói cho cậu ấy biết rằng họ chỉ mới nói chuyện với nhau vỏn vẹn hai lần. Ngoài việc học chung một lớp, cậu hoàn toàn không biết gì về cô ấy cả. Và cô ấy đối với cậu cũng vậy, chẳng qua chỉ là thương hại cậu không có bạn bè mà thôi. Chỉ đơn thuần là thế, cô ấy vốn là một cô gái lương thiện và nhiệt tình như vậy… Thế nhưng cậu vốn ăn nói vụng về, chẳng biết phải giải thích ra sao, càng không hiểu tại sao mình lại phải giải thích.
Đi đến cuối con đường Hiên Cẩm, nơi có một tấm bia kỷ niệm được bao quanh bởi luống hoa loa kèn, Đào Cư Nhiên đã chẳng còn hứng thú để ngắm nhìn nữa. Cậu ngoái lại nhìn con đường dài tít tắp trải đầy lá ngân hạnh, trong vẻ lãng mạn ấy lại phảng phất một bầu không khí u buồn khó tả.
Cậu đi theo Tĩnh Như Phong đến công viên Thường Lâm. Trong công viên có không ít người đang thả diều, cứ vài trăm mét lại có một người bán diều dạo, còn có cả người bán kẹo hồ lô và kẹo bông gòn. Những cánh diều đều là kiểu cũ, chẳng có gì mới mẻ, nhưng trẻ con thì hết lứa này đến lứa khác, niềm vui vẫn chẳng hề vơi đi. Hồi nhỏ, Đào Cư Nhiên cũng thường được bố mẹ đưa đến đây chơi. Năm đó, kẹo bông gòn chỉ có màu trắng, kẹo hồ lô cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất là táo gai, còn bây giờ thì đủ loại đa dạng, nhưng chắc ăn vào cũng na ná nhau. Đào Cư Nhiên đã lâu lắm rồi không ăn, vào một ngày nào đó trong quá khứ, cậu bắt đầu mất đi hứng thú với tất cả những thứ từng mang lại niềm vui cho mình.
Đây chính là trưởng thành sao? Đào Cư Nhiên nhìn đám trẻ con, lòng chợt dâng lên một nỗi buồn man mác.
Tĩnh Như Phong hỏi: “Cậu cũng muốn chơi hả?”
“Không muốn, chỉ là cảm thấy bọn họ thật vui vẻ.”
“Trẻ con có cách chơi của trẻ con, người lớn có cách chơi của người lớn.” Tĩnh Như Phong nghiêm túc đề nghị: “Tôi thả diều giỏi lắm, có thể cắt đứt hết diều của bọn họ đấy, muốn xem không?”
“…” Đào Cư Nhiên không biết cậu ấy đang nói thật hay nói đùa, chỉ ngây ra nhìn cậu ấy: “Làm vậy… không hay lắm đâu…”
“Có gì mà không hay? Một tuổi thơ trọn vẹn thì nhất định phải có một con diều đứt dây chứ, nếu không thì lấy gì làm tư liệu viết văn?”
Cũng có lý… Đào Cư Nhiên hệt như một chú rối gỗ nhỏ bị mụ phù thủy dụ dỗ, “Cậu muốn loại diều nào?”
Tĩnh Như Phong nén cười, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Lấy con én nhỏ kia đi.”
Đào Cư Nhiên chạy lon ton đi mua diều, rồi lại chạy lon ton trở về, đôi mắt lấp lánh vẻ phấn khích: “Đây này...”
Tĩnh Như Phong đúng là một tay thả diều cừ khôi, cánh diều của họ nhanh chóng bay cao hơn hết thảy. Đào Cư Nhiên căng thẳng ngẩng đầu nhìn, Tĩnh Như Phong cố ý giật giật dây diều: “Được rồi, xử lý con bướm này trước! Thấy chưa, là của cô bé kia đấy, tay cô bé yếu lắm, chỉ cần dùng dây cắt một cái là…”
Cánh diều bị gió thổi lại gần, hai sợi dây gần như quấn vào nhau, cánh diều bươm bướm xem chừng lành ít dữ nhiều..
Đào Cư Nhiên đột nhiên níu lấy cánh tay Tĩnh Như Phong: “Đừng, đừng mà!”
“Ha!” Tĩnh Như Phong khẽ cười một tiếng. Phía xa vang lên tiếng hoan hô, hai cánh diều đã tách ra mà không hề hấn gì.
Đào Cư Nhiên thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng bật cười theo đám đông.
Tĩnh Như Phong lặng lẽ nhìn cậu: “Sao nào, bây giờ vui chưa?”
Mắt Đào Cư Nhiên sáng lấp lánh, nụ cười trên môi và vệt ửng hồng trên má đều không tài nào giấu đi được: “Vui lắm.”
“Có muốn chơi thử không?”
“Có!”
“Đứng vững, hai chân dang ra, tay cầm chắc vào.” Tĩnh Như Phong đứng ngay sau lưng cậu, nắm lấy cổ tay cậu để chỉ cho cậu cách điều khiển hướng bay.
“Thả lỏng ra, đừng có gồng cứng như thế, sắp vướng vào cây rồi kìa...”
Một cơn gió tốt lành thổi tới, vạn vật xào xạc lay động, Đào Cư Nhiên nheo mắt hét lớn: “Tớ không giữ được nữa!”
“Giữ chắc vào - Thuận gió nương sức, đưa nó bay vút lên trời xanh!”
“Trời ơi! Cao quá!” Mấy đứa trẻ chơi gần đó nhảy chân sáo vây lại.
Đào Cư Nhiên được cậu ấy bao bọc trong vòng tay, cậu cảm thấy mình tựa như một cánh diều được gió căng đầy, bay càng lúc càng cao - càng lúc càng cao..
“Vui không?”
“Vui lắm!”
“Đói chưa?”
“Chưa.”
“Tôi đói rồi.” Tĩnh Như Phong ra lệnh: “Đi mua cho tôi một xiên kẹo hồ lô đi, cậu thấy loại nào ngon?”
“Dâu tây nhỉ?”
“Vậy thì dâu tây.”
“Được!”
Tĩnh Như Phong cắn một viên, nhai rôm rốp rồi nhíu mày: “Sao mà ngọt thế này!”
Đào Cư Nhiên cười đáp: “Kẹo hồ lô vốn ngọt như vậy mà.”
Tĩnh Như Phong vẻ mặt ghét bỏ đưa cho cậu: “Cậu ăn đi! Cậu thích đồ ngọt.”
Đào Cư Nhiên nhận lấy cắn một miếng, ngọt vừa phải thế này cơ!
Hai người ngồi trên ghế đá ăn hết xiên kẹo hồ lô, nhìn mấy đứa trẻ con làm diều của chúng vướng lên cây, càng lúc càng quấn chặt vào nhau cho đến mức như thể sắp bám rễ nảy mầm.
Bọn trẻ chạy lại cầu cứu, Tĩnh Như Phong chỉ dùng một câu: “Con én nhỏ muốn làm tổ trên cây.” để đuổi khéo chúng, rồi kéo Đào Cư Nhiên đi.
Trời đã gần năm giờ, hai người đi đến Đại lộ Cẩm Tú ở khu vực trung tâm thành phố. Đi tiếp về phía trước chính là bãi biển, nơi tọa lạc của khu dân cư cao cấp nhất thành phố - những căn biệt thự ven biển và trung tâm nghỉ dưỡng. Nơi đó lưng tựa núi, mặt hướng ra biển, chiếm giữ vị trí đắc địa nhất. Thành phố Bồ Thành chỉ vừa mới được khai phá, núi non sông nước vẫn còn vẹn nguyên nét hoang sơ, môi trường trong lành và dễ chịu, các khách sạn nghỉ dưỡng được xây dựng vô cùng xa hoa… nhưng những điều này chẳng liên quan gì đến Đào Cư Nhiên. Cậu đi theo Tĩnh Như Phong leo lên cầu thang đá xoắn ốc ba tầng, bước trên vỉa hè dành cho người đi bộ hai bên cây cầu vượt sông. Cây cầu bắt đầu từ một đầu của đại lộ sầm uất, đầu kia bắc qua một ngọn đồi thấp, nối liền với đường cao tốc uốn lượn giữa những quả đồi.
Đào Cư Nhiên vịn tay vào lan can, phóng tầm mắt nhìn xuống. Dòng sông chia cắt thành phố và núi đồi, bên phải là những tòa nhà cao chọc trời, bên trái là những ngọn đồi thấp. Xe cộ cũng cuồn cuộn chảy như dòng sông, còn con người cũng tựa như cát sỏi, bị dòng nước cuốn đi. Dọc bờ sông là một con đường cây xanh dài tít tắp, nơi có những cô gái trẻ với bím tóc tung bay đang chạy bộ; có những chú chó sủa vang bị chủ nhân giật dây quát mắng; có những người già thong dong tản bộ, vừa đi vừa chỉ trỏ; có những người trẻ tuổi thả ga huyên náo, tay múa chân nhảy. Nơi đây cũng có người bán diều, có người cho thuê xe tham quan, có người bán đồ ăn vặt. Mọi người từ đây đi xuống bờ sông được kè bằng những tảng đá lộn xộn, ánh hoàng hôn phủ đều lên người họ.
Tiếng gió lấn át tất cả, tiếng sông đổ ra biển gần như không còn nghe thấy. Cửa biển rộng lớn và bằng phẳng, tựa như một vạt vảy cá lấp lánh ánh sáng muôn màu. Mặt biển lặng yên và sâu thẳm, những con sóng nhấp nhô dập dềnh, đàn cò trắng đang chuyên chú kiếm ăn trên mặt nước.
Đào Cư Nhiên cũng chẳng biết cây cầu được xây xong từ lúc nào. Nhiều năm trước người ta đã nói sẽ xây cầu, xây đường cao tốc, để đưa người dân ra ngoài, và mang những thứ bên ngoài vào, ngày đêm ầm ĩ rồi cuối cùng cũng xây xong. Cậu vuốt ve lan can sắt thô ráp, lại cảm thấy nơi này dường như vẫn luôn như thế. Một năm trước ra sao? Ba năm trước thế nào? Dường như vẫn luôn là thế, vốn dĩ nên là như thế - tựa như khi hội ngộ một người bạn đã xa cách từ lâu, bức tường ngăn của năm tháng bỗng được thu hẹp đến vô hạn, để rồi những nếp nhăn nơi khóe mắt người ấy, làn da chùng nhão, những đốm đồi mồi của tuổi già, tất cả đều phủ lên gương mặt của người trong ký ức.
Tiếng gió vi vu, Tĩnh Như Phong hướng mặt ra biển: “Ở Bồ Thành, tôi thích nhất là nơi này.”
Ngay khoảnh khắc ấy, Đào Cư Nhiên đã phải lòng gió và biển cả. Dường như cậu đã yêu chúng từ rất lâu rồi, đã yêu được một lúc rồi. Điều kỳ diệu là, tình yêu cũng giống như ký ức, sở hữu khả năng hồi tố, truy ngược về tận điểm khởi đầu của ký ức, về nơi vạn vật bắt đầu - tựa như cậu sinh ra vốn đã yêu gió và biển cả, một lẽ bẩm sinh.
Gió và biển cả.
Đó quả là hai sự vật đáng để yêu tha thiết biết bao, chúng gần như có thể tạo nên cả một thế giới!
Nhưng nếu buộc phải chọn một trong hai, Đào Cư Nhiên thà chọn gió. Bởi nó luôn ở bên, cậu luôn có thể nghe thấy tiếng của nó, khơi dậy cả nỗi buồn lẫn niềm vui trong lòng cậu.
Còn biển cả - biển cả tự do, cậu phải trèo đèo lội suối mới có thể gặp được.
Nhận xét