TNTL - Chương 15
Chương 15: Cũng không được quấy rối nam sinh!
Vào ngày Tết Trung thu, Đào Cư Nhiên ở nhà làm bài tập đến tận chiều. Cậu lục tung cả nhà bếp cũng không tìm được gì để ăn, Ngô Hiểu Nhược đã dọn sạch tủ lạnh trước khi đi rồi. Cậu chạy xuống tiệm tạp hóa dưới nhà mua một gói mì khô, tự nấu một tô rồi bật ti vi, vừa ăn vừa xem một bộ phim truyền hình chưa từng thấy bao giờ.
Nhà cửa trống hoác. Nơi đã sống bao nhiêu năm trời mà giờ đây cậu lại cảm thấy thật lạc lõng, dường như thiếu đi chút cảm giác thân quen... Rõ ràng họ đã đi rồi, nhưng nơi đây vẫn đầy ắp bóng hình của chủ nhân, như thể đang ngấm ngầm giám sát điều gì đó. Đào Cư Nhiên rửa bát xong, nhìn lên bầu trời quang đãng, quyết định ra ngoài đi dạo một lát.
Ánh nắng vàng óng ả. Cây cối khoe sắc lộng lẫy, những tán lá đỏ rực, vàng óng, xanh thẫm xếp tầng tầng lớp lớp, trông còn rực rỡ hơn cả mùa hạ. Trên đường, xe cộ không ngừng qua lại, tiếng lốp xe rít trên mặt đường nhựa, bị cơn gió thu cuốn bổng lên không trung.
Cậu đi một mạch đến cổng trường, rồi rẽ vào một cửa hàng lưu niệm được các bạn nữ rất ưa chuộng. Chủ tiệm là một cô gái trẻ, mặc chiếc áo crop top màu đen bó sát người. Nghe tiếng rèm hạt va vào nhau, chị ngẩng đầu lên cười: "Chào mừng quý khách, xin hỏi em cần gì nhỉ?"
Đào Cư Nhiên luống cuống tay chân gạt tấm rèm hạt vừa va vào người sang một bên, rồi bước vào tiệm: "Em xem một chút thôi..."
Trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa, cửa tiệm được trang trí lấp lánh với tủ trưng bày bằng kính, đủ loại búp bê và đồ trang trí bằng pha lê dễ thương, những hàng trang sức và kẹp tóc, còn có cả nến thơm đủ màu sắc... Đào Cư Nhiên lướt nhìn từng dãy, toàn là đồ dùng của con gái, nhưng để làm quà sinh nhật thì có vẻ không món nào thực sự phù hợp... Chủ tiệm tựa vào quầy, chống cằm nhìn cậu đầy hứng thú. Chiếc ốp lưng điện thoại lông xù đính đầy hạt pha lê, được chị lắc qua lắc lại trong tay. Đào Cư Nhiên chần chừ hồi lâu, ngó Đông ngó Tây rồi mới bước tới quầy hàng.
Chủ tiệm ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình, nhiệt tình hỏi: "Em đẹp trai ơi, mua gì vậy nhỉ?"
Mặt Đào Cư Nhiên tức thì đỏ bừng, lưỡi như bị dán chặt lại, cậu vội lùi về sau một bước. Chủ tiệm nhìn cậu rồi bật cười.
Đến cả văn phòng phẩm trong tiệm lưu niệm cũng xinh xắn đáng yêu. Đào Cư Nhiên để mắt đến một cuốn sổ tay, bìa màu trắng tinh, góc dưới bên phải có khắc hình một cây vĩ cầm. Sờ vào thấy bề mặt hơi nhám nhưng rất có kết cấu, lật ra bên trong là những trang giấy trắng ngà. Cậu nghĩ Trình Y Y có lẽ sẽ thích nó, bèn cầm lên lật qua lật lại so sánh một hồi, cuối cùng cũng quyết định, rồi ra quầy thanh toán.
Chủ tiệm đứng thẳng người dậy, gần như cao bằng Đào Cư Nhiên, tươi cười chào mời: "Chọn xong rồi hửm? Không xem thêm chút nữa sao?"
Đào Cư Nhiên đưa cuốn sổ qua, nhỏ giọng hỏi: "Bao nhiêu tiền ạ?"
Chủ tiệm quét mã sản phẩm: "Tặng bạn gái sao? Có cần gói quà không? Miễn phí nhé!"
"Là... sinh nhật bạn học ạ... Gói quà thì, chị có thể đưa túi gói quà cho em được không? Em muốn viết vài thứ lên đó trước rồi mới bỏ vào..."
"Có cần thiệp tỏ tình không?"
"Không cần đâu ạ." Đào Cư Nhiên có chút không đỡ nổi, chỉ muốn mau mau trả tiền rồi rời đi.
"Được rồi, chị chọn cho em cái túi màu hồng nhé!" Chị bỏ hết cả giấy gói và ruy băng vào trong túi.
Đào Cư Nhiên đang định trả tiền thì chị lấy tay che ngay mã QR trên bàn, giơ điện thoại của mình ra, móng tay sơn đỏ đính đá lấp lánh: "Quét của chị nè... tiện thể kết bạn luôn!"
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả? Có bạn gái chưa?"
"...Chưa có ạ."
"Thế có bạn trai chưa?"
"..." Đào Cư Nhiên bị câu hỏi này làm cho á khẩu.
Chủ tiệm phá lên cười, ánh mắt sắc bén nhìn cậu chằm chằm. Cậu vội vàng đáp: "Cũng không có ạ!"
Chị gật đầu hài lòng: "Thế thì được rồi còn gì, kết bạn đi mà! Chị không làm phiền em đâu, thật đó!"
"Thật ra gói quà phải tính phí vật liệu đấy, em xem chị tặng không cho em rồi, thế mà không kết bạn được với chị à?"
Đào Cư Nhiên định đưa tiền, đối phương liền giả vờ giận dỗi, cậu đành phải đồng ý.
Cậu bước ra khỏi cửa tiệm, người toát một lớp mồ hôi mỏng, tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Cậu rẽ ra khỏi con hẻm, cổng trường không có mấy người, cánh cổng chỉ mở hé. Bác bảo vệ đang ngồi phơi nắng tán gẫu, mấy chú chó hoang đang lăn lộn trên bãi cỏ.
Đang định vòng ra con dốc cỏ phía sau trường xem thử, đột nhiên có hai thiếu niên đi tới từ phía đối diện. Cậu cúi đầu định đổi hướng, nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc - chỉ trong một thoáng ngẩn người ấy, cậu trai tóc vàng ở phía đối diện đã nhận ra cậu, cười tươi vẫy tay: "Bạn học, chào cậu nhé!"
Đào Cư Nhiên giả vờ không nghe thấy, cứ thế cắm đầu đi tiếp, nhưng lại liếc thấy Tống Ngôn Ân đang bị người ta chặn ở góc tường - một cảnh tượng thật quen thuộc, chẳng qua kẻ đi chặn người giờ lại thành kẻ bị chặn. Kẻ cầm đầu chính là cậu con trai đã chặn Trình Y Y và Mạc Tiêu Vi mấy hôm trước, tên là Trương Chiêu thì phải?
Thấy cậu, Tống Ngôn Ân liền ưỡn thẳng lưng, hất cằm lên, vẻ mặt lạnh lùng.
Trương Chiêu lập tức tỏ ra hứng thú: "Hai bọn mày quen nhau à? Trường Trung học số 1 phải không?"
"Bạn học, lại đây!" Trương Chiêu cười nói với Tống Ngôn Ân: "Lúc nãy ba đánh một mày không phục, giờ ba đánh hai được rồi chứ?"
Tống Ngôn Ân quay đầu đi: "Tao không quen nó."
Cậu trai tóc vàng nhắc nhở Trương Chiêu: "Lần trước gặp hai em gái kia, chẳng phải là nó sao, chắc chắn là người của trường Trung học số 1 rồi!"
"Là nó à?"
"Đúng rồi, đúng rồi, chính là nó!" Cậu trai tóc vàng nhìn Đào Cư Nhiên chằm chằm, một cậu trai đầu đinh khác huých cùi chỏ vào người cậu ta, đảo mắt một cái: Mày hưng phấn cái gì?
Trương Chiêu bước ra, một tay quàng vai ghì chặt lấy Đào Cư Nhiên rồi kéo cậu vào trong: "Quen biết cả à? Lại đây, lại đây, tao đâu có bắt nạt ai đâu! Tìm cho mày thêm một trợ thủ, đỡ phải nói bọn tao lấy đông hiếp yếu!"
Tống Ngôn Ân phủi bụi trên quần, nói: "Ai thèm một thằng ẻo lả giúp chứ!"
Trương Chiêu còn chưa kịp cười, cậu trai tóc vàng đã la lên trước: "Này, mày nói ai ẻo lả!"
"Ê, tao nói mày ở phe nào thế!" Trương Chiêu vỗ cậu ta một cái, nhưng đã bị né đi một cách lanh lẹn.
"Anh Chiêu, em chắc chắn là phe anh rồi! Nhưng mà thằng này ăn nói quá đáng quá, em không thể nhịn được!"
Cậu trai đầu đinh gắt lên: "Thì có liên quan quái gì đến mày -"
Cậu trai tóc vàng liếc nhìn Đào Cư Nhiên, gãi gáy cười hề hề: "Thì... đều là đồng hương cùng một thành phố cả mà!"
Trương Chiêu tức quá hóa cười: "Đồng hương cái mẹ gì! Mày ra đường quên uống thuốc rồi hả!" Làm ơn tỉnh táo lại đi, chúng ta đang đánh nhau một cách nghiêm túc đấy nhé!
"Nhìn hai đứa này là biết không quen nhau, quen cũng chẳng thân, mà thân thì quan hệ cũng chẳng tốt đẹp gì, nên thôi bỏ đi anh ơi!" Cậu trai tóc vàng nói. "Với lại nhìn bộ dạng thằng này thì chắc chắn là không biết đánh nhau rồi!"
"Mày câm mẹ mồm vào cho tao!" Cậu trai đầu đinh thô bạo vặn đầu cậu trai tóc vàng quay vào tường, rồi nói với Trương Chiêu: "Anh Chiêu, đừng phí lời với bọn nó nữa, đánh cho một trận là xong. Lần trước thằng nhóc này phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, tiện thể tính sổ luôn một thể!"
Trương Chiêu có vẻ không nhớ rõ lắm, ánh mắt lộ vẻ hồ nghi: "Là mày hả?"
Đào Cư Nhiên lẳng lặng lùi về sau.
"Bảo nó cút đi!" Tống Ngôn Ân chán ghét nói. "Thằng công tử bột chỉ tổ ngáng chân thôi!"
Đào Cư Nhiên để ý thấy chân trái của hắn ta hơi khập khiễng.
Trương Chiêu nghe hắn ta hết một tiếng "ẻo lả" lại một tiếng "công tử bột", rồi lại nhìn chiếc túi giấy màu hồng huỳnh quang trong tay Đào Cư Nhiên, một suy đoán kỳ quái chợt nảy ra trong đầu gã.
Gió thu bất chợt lùa mạnh vào con hẻm. Đào Cư Nhiên như có linh tính mách bảo mà ngẩng đầu, vượt qua những kẻ trước mắt, bốn mắt chạm nhau với Tĩnh Như Phong.
Cậu ấy đeo một chiếc túi chéo màu đen quen thuộc, mặc áo thun trắng trơn cùng một chiếc quần short thể thao màu đen - gần như cậu con trai nào cũng ăn mặc như vậy, nhưng trông cậu ấy vẫn thật cao lớn, thẳng tắp. Ánh nắng trong hẻm dường như bị cậu ấy che khuất mất một nửa, khiến cho những người còn lại đều trở nên mờ nhạt, chẳng đáng để bận tâm.
Thình thịch - Thình thịch - Trái tim rộn lên từng nhịp có tiết tấu, khiến các giác quan khác đều trở nên trì độn. Đào Cư Nhiên ngây ngốc nhìn cậu ấy. Những suy nghĩ như "khả năng lao ra từ bên cạnh gã đầu đinh mà không bị đuổi theo là bao nhiêu", "làm sao để giữ cho món đồ trong tay không bị hỏng khi bị đánh" đều bị hất văng đi cả. Trong đầu cậu giờ đây chỉ toàn là: "Sao cậu ấy lại ở đây? Có phải là trời cao phái cậu ấy đến không? Tại sao lần nào cũng gặp cậu ấy trong tình huống này? Mất mặt quá, liệu cậu ấy có coi thường mình không?", nghĩ đến những khả năng đó, tim cậu lại càng đập nhanh hơn.
"Đào Cư Nhiên -" Cậu ấy gọi tên cậu, vẫn là chất giọng bình thản như thường lệ. Mọi người đều dõi mắt nhìn theo tiếng gọi.
"Cậu làm gì ở đây thế?" Cậu ấy thong thả hỏi, bầu không khí vốn đang căng thẳng cũng theo đó mà chùng xuống.
"Tớ..." Đào Cư Nhiên luống cuống chân tay, đứng sững tại chỗ.
Cậu trai tóc vàng là người phản ứng lại đầu tiên, vênh váo nói: "Đánh nhau chưa thấy bao giờ à? Biết điều thì cút mau -"
Tĩnh Như Phong không thèm để ý đến cậu ta, chỉ nói với Đào Cư Nhiên: "Bên ngoài nguy hiểm lắm, không có việc gì thì về nhà sớm đi."
Cậu trai đầu đinh bất mãn vì bị cậu ấy coi thường: "Bọn mày cùng một phe phải không? Anh Chiêu, anh xem, giờ là ba đấu ba rồi này!"
Trương Chiêu cực kỳ khó chịu. Đối phương bất kể là về chiều cao hay khí thế đều khiến gã cảm thấy bị uy hiếp. Ôi đệt, trông thằng này ngông nghênh vãi, không thể bỏ qua được!
"Được! Ba đấu ba thì ba đấu ba!" Cứ thế, trận chiến bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên Đào Cư Nhiên thấy người ta đánh nhau, cảm giác cũng khá... qua loa. Có điều, không ai nhắm vào cậu cả. Trương Chiêu và cậu trai đầu đinh xông về phía Tĩnh Như Phong, Tống Ngôn Ân định lao ra cản thì đã bị cậu trai tóc vàng nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
Đào Cư Nhiên mắt không hề chớp, sợ sẽ bỏ lỡ mất điều gì. Thế nhưng cậu chỉ thấy Tĩnh Như Phong khẽ cúi đầu né đòn, rồi tung một cú thúc cùi chỏ ngang đã quật ngã Trương Chiêu xuống đất. Ngay sau đó, cậu ấy nhanh chóng xoay người, mượn lực từ cú đấm của gã đầu đinh thuận thế vật ngã gã - toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt. Bịch, bịch hai tiếng, hai kẻ đã bị xử lý gọn. Cậu trai tóc vàng và Tống Ngôn Ân đang vật lộn với nhau, cùng với Đào Cư Nhiên đang dựa ở góc tường, tất cả đều chết lặng, mắt chữ A mồm chữ O.
Đây, đây chính là sự khác biệt giữa võ mèo cào và võ thuật chuyên nghiệp sao... Cậu ấy có luyện võ à? Chắc chắn là có rồi? Cậu chạy đến bên cạnh Tĩnh Như Phong: "Cậu không sao chứ? Cậu ấy, bọn họ cũng không sao chứ?"
Tĩnh Như Phong cúi đầu hỏi: "Bọn họ có bắt nạt cậu không?"
"Vẫn chưa kịp..."
Tống Ngôn Ân đẩy cậu trai tóc vàng ra, tức giận nói: "Bọn nó chiếm sân bóng của bọn tao, còn quấy rối nữ sinh trường bọn tao nữa!"
Cậu trai tóc vàng vừa đỡ cậu trai đầu đinh lùi về sau, vừa kêu khổ: "Ê anh bạn, tuy anh Chiêu có đá mày một cái, nhưng mày cũng không thể ngậm máu phun người được chứ? Bọn tao chiếm sân bóng của bọn mày hồi nào, bác bảo vệ cũng có cản bọn tao đâu? Với lại nữ sinh từ bao giờ đã thành 'của bọn mày' rồi?"
"Đúng thế!" Trương Chiêu ôm bụng nói: "Với lại tao tìm mày gây sự là vì lúc chơi bóng mày chơi xấu tao trước, có hiểu không!?" Gã đột nhiên cảm thấy oan ức quá!
"Thì cũng tại mày chặn nữ sinh của bọn tao trước! Đào Cư Nhiên còn nhìn thấy đây!"
Tĩnh Như Phong nhìn Đào Cư Nhiên, cậu gật đầu: "Đúng vậy."
Cậu trai tóc vàng vội giải thích: "Không phải nhé! Bọn tao có làm gì đâu, chỉ là muốn kết bạn thôi mà! Thục nữ yểu điệu, quân tử hảo cầu! Theo đuổi một cách bình thường thôi! Thật đấy!"
Tống Ngôn Ân đá một cước qua, cậu trai tóc vàng lanh lẹn né được, kêu lên một tiếng đau đớn: "Cứu mạng! Học sinh giỏi của trường Trung học số 1 đánh người nè!"
"Gào cái gì! Tao đã đá trúng đâu! Vừa nãy Trương Chiêu còn giẫm lên tay tao đây!"
"Thì cũng tại mày đẩy A Canh làm nó đập đầu vào tường trước!"
Hai bên cứ thế ngươi một lời, ta một câu mà kể tội lẫn nhau.
"Được rồi!" Tĩnh Như Phong mất kiên nhẫn nói: "Tất cả im miệng." Cậu ấy đi đến trước mặt Trương Chiêu, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Vừa nãy dùng chân nào giẫm người?"
Trương Chiêu nghển cổ không nhận. Tĩnh Như Phong dọa dẫm giẫm hờ lên chân phải của gã, "Đùa giỡn đánh nhau thì không sao, nhưng giẫm tay tát mặt thì không được, rất mất lịch sự. Đừng có cậy đông mà ngang ngược, bọn mày chẳng có ai biết đánh nhau cả."
Cậu trai đầu đinh tên A Canh không phục: "Tao bị thương rồi! Tao muốn báo cảnh sát! Mày cứ chờ đấy!"
"Báo cảnh sát? Một là không có camera, hai là không có nhân chứng, ba là -" Phong thái của Tĩnh Như Phong đột ngột thay đổi: "Từng xem Võ Lâm Ngoại Truyện chưa?"
"Hả?"
Cậu ấy chỉ tay lên trời, thản nhiên nói: "Ta đây trên có người."
Đào Cư Nhiên biết bây giờ không nên cười, nhưng vẫn không nhịn được. Tĩnh Như Phong nháy mắt với cậu một cái, nụ cười của cậu lại tắt ngấm, thay vào đó là một cảm xúc mơ hồ không nói thành lời.
Cậu trai tóc vàng thức thời nói: "Biết rồi, biết rồi! Bọn tao là người thức thời, sau này không bao giờ đến Trường trung học số 1 chơi bóng nữa! Tao thề sẽ không bao giờ bắt nạt kẻ yếu, quấy rối nữ sinh! Cái đó... bọn tao đi trước nha!"
Tĩnh Như Phong không có cảm xúc gì, cậu trai tóc vàng vội vàng kéo hai người bạn đồng hành vừa sĩ diện vừa không muốn chịu khổ của mình rời đi.
Tống Ngôn Ân buông thõng vai, lắc lắc tay, rồi ngẩng cao đầu đi ngang qua hai người như một kẻ chiến thắng. Giống như nhiều cậu con trai cao lớn khác, hắn ta hơi gù lưng, bóng lưng mang vài phần cao ngạo.
Đào Cư Nhiên nhìn về phía Tĩnh Như Phong - cậu ấy cũng rất cao nhưng vai rộng lưng thẳng, vóc người thẳng tắp, tựa như chưa từng biết cúi đầu là gì.
Gió quấn quýt giữa hai người, Đào Cư Nhiên đột nhiên rất muốn nhón chân lên.
"Cái đó... không đánh không quen biết," cậu trai tóc vàng đi rồi lại quay lại, mặt dày sán tới: "Thêm WeChat đi!"
Chiếc điện thoại chìa thẳng vào mặt, Đào Cư Nhiên ngớ người: "???" Hôm nay là ngày kết bạn toàn dân hay gì?
"..." Tĩnh Như Phong cạn lời một lúc lâu, rồi túm cổ áo cậu trai tóc vàng ném ra ngoài: "Những gì vừa nói thêm một câu nữa, cũng không được quấy rối nam sinh!"
"Ê ê ê - tao tên là Hầu Dục, biệt danh Đại Thánh, có rảnh thì liên lạc nhiều nhé! Bái bai!"
Tĩnh Như Phong ôm trán, nghiêm túc nhìn Đào Cư Nhiên mấy lượt.
Đào Cư Nhiên cúi đầu: "Sao thế?"
"...Không có gì." Cậu ấy nói thêm một câu: "Bên ngoài loạn lắm, về nhà sớm đi."
Nhận xét