TNTL - Chương 14
Chương 14: Xin lỗi, tao không thể đưa mày về nhà.
Rõ ràng ban ngày vẫn là một ngày đẹp trời không gì sánh bằng, vậy mà sau khi hoàng hôn rực rỡ buông màn, mặt đất bỗng trở nên âm u. Làn sương mỏng manh như hạt phấn bốc lên từ mặt đất, lãng đãng từ trên trời rơi xuống, lơ lửng giữa không trung tựa những bóng ma. Che ô thì có vẻ thừa thãi, mà không che thì lại lạnh đến se người.
Vì buổi họp phụ huynh và kỳ nghỉ Tết Trung thu nên tối nay không phải tự học buổi tối, nhưng mãi đến khi trời tối mịt, trong lớp vẫn còn phụ huynh vây quanh giáo viên chủ nhiệm hỏi Đông hỏi Tây. Nào là "Con nhà tôi môn Toán kém quá, đi học thêm mà vẫn không khá lên được", rồi lại "Năm nay mấy triệu sinh viên tốt nghiệp, công việc thì khó tìm, học đại học đúng là chẳng ích lợi bằng ngày xưa". Những lời than phiền về con cái, oán trách xã hội khiến cả phòng học trĩu nặng một bầu không khí áp lực.
Chẳng biết đã là lần thứ bao nhiêu bị phụ huynh săm soi, Đào Cư Nhiên thu dọn cặp sách rồi rời khỏi lớp học như thể đang chạy trốn. Cậu nấn ná hồi lâu ở đầu cầu thang, ngước nhìn lên sân thượng, những bậc thang ốp gạch men trắng vút lên trong ánh sáng lờ mờ, chiếu nghỉ trên cùng tối om như một cái hố đen, tựa như cái miệng ngoác của quái vật, chỉ chờ giây sau là phóng ra chiếc lưỡi chẻ đôi đầy gai để nuốt chửng lấy cậu.
Trong đầu cậu hiện lên đủ thứ chuyện kinh dị, hình ảnh thì trừu tượng, nhưng cảm giác rùng rợn lại rất thật. Đào Cư Nhiên siết chặt cặp sách, vội vã đi xuống lầu.
Tết Trung thu sắp đến, vầng trăng cũng dần tròn đầy. Giữa tâm vầng trăng viên mãn ấy là những bóng đen trông như một cái cây lớn, ánh trăng tràn ra từ mặt trăng, tạo thành một vầng sáng dịu dàng.
Đào Cư Nhiên bước đi trên đường, gió đêm càng lúc càng ẩm và lạnh. Cậu kéo chặt áo khoác, ngẩng đầu lên thì thấy những hạt mưa li ti bất chợt rơi xuống, vầng trăng như được phủ một lớp voan xanh giá lạnh. Từ bao giờ mà cứ mỗi dịp lễ là trời lại đổ mưa thế này? Dường như đã thành một thông lệ rồi.
Đi đến phố Hưng Thịnh, trên phố vẫn đông người như vậy, đèn neon hai bên cửa hiệu vẫn nhấp nháy không ngừng, tiếng còi xe dày đặc hơn mọi khi, trời tối đường trơn, các tài xế không thể không cẩn thận hơn. Ngã tư lại càng tắc nghẽn, người đi đường nấp dưới những tán ô, bước chân vội vã, tựa như những chiếc lá sen trôi nổi trên mặt ao, bị xô đẩy về phía xa xăm.
Đi đến ngã rẽ quen thuộc, Đào Cư Nhiên mới nhớ ra Hà Khiếu không ra ngoài bán hàng. Người bán hàu nướng và đậu phụ thối thì vẫn có mặt, nhưng khách khứa chẳng có mấy ai, mấy người chủ quán đều cúi đầu nghịch điện thoại, chẳng buồn buôn bán.
"Meo~"
Tiếng kêu yếu ớt vang lên từ ven tường, cậu lần theo âm thanh và phát hiện ra chú mèo mướp nhỏ bên dưới một khe gạch.
Chú mèo con dường như nhận ra cậu, kêu lên hai tiếng đầy sốt ruột nhưng vẫn nấp trong khe hở không chịu ra. Nó đã lớn hơn nhiều, khe tường gần như không còn chứa nổi nó nữa. Đầu nó lấm lem bụi bặm, bết lại vì mưa. Nó co rúm người lại ở đó, vừa cảnh giác lại vừa khao khát nhìn cậu.
"Meo meo." Đào Cư Nhiên dỗ dành nó, đưa tay ra nhưng lại không dám chạm vào. Cậu đặt ô xuống, chạy đến quầy bánh kếp cuộn mua hai cây xúc xích. Chủ quán là một người nhiệt tình: "Có cần hâm nóng không? Lấy xiên không con? Sao không che ô thế?"
Đào Cư Nhiên đáp lại qua quýt, người chủ quán đưa đồ cho cậu: "Lần sau lại ghé nhé!"
"Vâng ạ!”
Cậu lao vội về, xé bao bì, bẻ vụn xúc xích vào lòng bàn tay rồi cẩn trọng đưa tới, dịu dàng dỗ dành: “Ăn đi nào, mèo con.”
Chú mèo con khịt khịt mũi rồi ăn một cách ngấu nghiến. Một người một mèo co ro dưới tán ô, mưa làm con hẻm vắng ướt sũng. Ánh đèn giao thông ở ngã đường to lớn và mờ ảo, tiếng ồn ào trên phố cũng dần xa, chỉ còn lại tiếng mèo con ăn là nghe rõ mồn một.
Lòng bàn tay Đào Cư Nhiên bị liếm đến ngưa ngứa, cậu bèn dùng tay còn lại vuốt ve nó từ đầu đến đuôi, chú mèo con không hề né tránh.
“Bé ngoan…”
Chú mèo vùi đầu ăn ngấu nghiến, hai cây xúc xích chẳng mấy chốc đã hết sạch. Nó chui ra khỏi khe tường nơi mình ẩn náu, dè dặt tiến lại gần Đào Cư Nhiên, miệng phát ra những tiếng kêu mềm mại. Đào Cư Nhiên lau khô những giọt nước trên lông nó, vũng nước đọng dưới đất phản chiếu ánh đèn lấp lánh của thành phố, bóng hình nhỏ bé của cậu và chú mèo tựa hai cánh bèo trôi dạt vào nhau.
Cậu đứng dậy, chú mèo lùi lại hai bước, lặng lẽ đối mắt với cậu, đôi mắt màu hổ phách trong veo in rõ bóng hình của cậu.
"Meo u~" Chú mèo thăm dò bước tới hai bước, dường như muốn đi theo cậu.
Đào Cư Nhiên lại ngồi xổm xuống, xoa đầu nó, đặt chiếc ô xuống đất rồi quay người rời khỏi con hẻm nhỏ.
"Meo..." Tiếng mèo kêu bị tiếng mưa nuốt chửng. Đào Cư Nhiên ngoảnh đầu lại, chú mèo vẫn đứng yên tại chỗ, không đi theo.
Xin lỗi mày, tao không thể mang mày về nhà. Vì tao... cũng đâu có nhà.
Nước mưa rơi trên mặt lạnh buốt, nhưng đôi mắt lại nóng hổi, mọi thứ trước mắt đều nhòe đi. Cứ đi đại về một hướng nào đó thôi, đằng nào thì đâu đâu cũng như nhau cả.
Điện thoại trong túi rung lên, là Hà Khiếu gọi tới.
“Nhiên Nhiên, cậu đang ở đâu thế?” Trong điện thoại còn lẫn tiếng ti vi và tiếng xào nấu trong bếp.
“Tớ đang ở –” Đào Cư Nhiên nhìn quanh, bỗng nghẹn lời.
“Mặc kệ cậu ở đâu, mau qua đây ăn cơm!” Hà Khiếu dứt khoát cúp máy, không cho từ chối.
Mưa bỗng trút xuống nặng hạt. Tĩnh Như Phong che một chiếc ô đen, kiên nhẫn chờ đèn xanh rồi băng qua vạch kẻ đường, nhìn bóng người kia khuất dạng trong màn mưa. Cậu rẽ vào con hẻm nhỏ, nhìn thấy chiếc ô bị bỏ lại và chú mèo. Cậu bước vào, chú mèo như bừng tỉnh khỏi cõi hư không, cảnh giác chui tọt lại vào khe tường, nơi mưa tạm thời không thể làm ướt nó, nhưng nguy hiểm thì vẫn luôn rình rập.
Đôi mắt ngây ngô của con vật nhỏ, ẩn chứa chút tò mò, chút rụt rè, hệt như chủ nhân của chiếc ô này.
Tĩnh Như Phong từ trên cao nhìn xuống nó, tiếng mưa dày đặc như một tấm lưới không kẽ hở. Cậu ngồi xổm xuống, chú mèo giật mình run rẩy. Cậu cố tỏ ra mình vô hại nhất có thể, rồi cất giọng bắt chước tiếng mèo kêu: “Meo.”
Chú mèo nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn cậu. Tĩnh Như Phong thích thú đưa tay gãi nhẹ tai nó, khiến nó phải duỗi móng ra gãi lại.
“Nhóc con à, gió to mưa lớn thế này, về nhà với anh nhé.”
Cậu nhặt chiếc ô dưới đất lên, ôm chú mèo rời khỏi con hẻm. Giây tiếp theo, cơn mưa như trút nước đổ xuống, xối xả khắp con hẻm, cuốn trôi cả rác rưởi trong vũng bùn ở góc tường ra ngoài mặt đường.
Vừa đến nhà Hà Khiếu, cậu đã bị đẩy đi tắm. Đào Cư Nhiên đứng dưới vòi nước nóng, lắng nghe tiếng bà nội Hà đang an ủi dì Huệ Tử ngoài phòng khách, còn bố Hà thì đang xào nấu trong bếp, tiếng xèo xèo vang lên lách tách như pháo hoa.
Hà Khiếu gõ cửa: “Nhiên Nhiên ơi, cầm lấy khăn tắm này.”
Đào Cư Nhiên thò một cánh tay ra từ trong làn hơi nước. Hà Khiếu bật quạt thông gió lên rồi cười hỏi: “Có muốn tớ kỳ lưng giúp không?”
Giọng nói lí nhí của Đào Cư Nhiên từ bên trong vọng ra: “Không cần!”
“Ngại ngùng gì trời!” Hà Khiếu tựa vào cửa, cúi đầu nhìn một viên gạch lát nền. Cậu chàng định hỏi cậu xem có phải đã xảy ra chuyện gì không, nhưng nghĩ lại, còn có thể là chuyện gì được chứ, nên đành thôi, tiếp tục trêu chọc cậu.
“Mấy hôm trước tớ mang bánh trung thu sang cho dì Từ, thầy Từ bảo thầy ấy không bao giờ ăn bánh trung thu cả. Tớ hỏi thầy tại sao, thầy nói không biết, chỉ là chưa bao giờ ăn, cũng chẳng bao giờ có ý định ăn. Tớ mới nói có khi kiếp trước thầy bị người ta đầu độc chết bằng bánh trung thu, nên kiếp này có đánh chết cũng không ăn… Cậu đoán xem thầy Từ nói gì?”
“Thầy bảo cũng có khả năng lắm, rồi lại nói tớ làm bánh trung thu giỏi thế này, biết đâu kiếp trước chính tớ là người bỏ độc vào bánh đấy haha…”
Đào Cư Nhiên đẩy cửa bước ra: “Biết đâu lại là duyên phận thì sao?”
Hà Khiếu giật lấy khăn tắm, vò vò lên đầu cậu: “Tớ cũng nghĩ vậy! Kiếp trước tớ chắc chắn là đầu bếp - à không, tớ nhất định là đầu bếp thiên tài chuyển thế, nên mới có thiên phú dị bẩm thế vậy!”
Bố Hà bưng đĩa rau đã xào xong, nói vọng ra từ phòng khách: “Con là danh sư xuất cao đồ, di truyền từ bố đây này!”
Hà Khiếu nhảy mấy bước qua đỡ lấy: “Để con để con!”
Rằm tháng Tám là ngày giỗ của ông nội nhà họ Hà, thế nên nhà Hà Khiếu đón Trung thu vào ngày mười bốn. Tổng cộng năm người mà làm tận tám món, nào là gà xào ớt mà Hà Khiếu thích, sườn xào chua ngọt mà Đào Cư Nhiên thích... còn có món dưa muối của bà và khoai tây thái sợi xào, trứng bắc thảo trộn và canh sườn để ăn cùng cơm. Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp phòng khách nhỏ, cả nhà quây quần bên nhau, ánh đèn trong đêm mưa trông ấm áp lạ thường. Bố Hà gắp thức ăn cho mỗi người, rồi múc canh cho dì Huệ Tử.
“Tiểu Huệ, há miệng nào—”
Dì Huệ Tử đang mải nhìn Đào Cư Nhiên, ngại ngùng nhận lấy chiếc thìa.
“Bố, bố ăn trước đi ạ, mẹ tự ăn được mà.”
“Được được được!”
Trên bàn uống Sprite, Đào Cư Nhiên không thích uống thứ đó lắm, cậu không thích cảm giác bọt khí nổ lách tách trên đầu lưỡi. Cậu và dì Huệ Tử uống nước cam, uống được một nửa, dì Huệ Tử còn nâng ly cụng với cậu một cái: “Nhiên Nhiên… cao lên rồi!”
Bố Hà cười bảo hai đứa đứng dậy so xem nào. Hai cậu con trai đứng quay lưng vào nhau, Hà Khiếu cao hơn nửa cái đầu, người cũng rắn rỏi hơn. Cậu chàng xoay người một cái đã kéo Đào Cư Nhiên vào lòng, ấn đầu cậu xuống để so chiều cao: “Không được nhón chân!” So xong lại xoa xoa tóc cậu, vuốt dựng lên để tăng chiều cao rồi cười nói: “Cao rồi, cao rồi, cao lên rồi!”
Bố Hà cười ha hả: “Đứa nào cũng cao lên rồi!” Bà nội Hà lấy hai hộp sữa từ trong tủ lạnh ra, dặn dò: “Uống nhiều sữa vào, còn cao nữa! Con trai phải đến hai mươi lăm tuổi mới hết cao đấy!”
“Cao thế để làm gì? Một mét tám là đủ rồi!” Hà Khiếu đẩy cả hộp sữa của mình đến trước mặt Đào Cư Nhiên, xé vỏ cắm ống hút vào: “Con không cần đâu, để dành cho Nhiên Nhiên uống đi!”
Đào Cư Nhiên vành tai đỏ ửng, lí nhí phàn nàn: “Đừng xoa đầu tớ nữa!” Nghĩ đến chiều cao vời vợi phải ngước nhìn của Tĩnh Như Phong, cậu lặng lẽ uống sữa.
Trên ti vi đang chiếu lại chương trình Gala Trung thu của năm trước, một ngôi sao trông hơi quen mặt đang hát một bài hát hoàn toàn chẳng ai biết đến, nhưng không khí ca múa vẫn rất náo nhiệt. Tiếng mưa ngoài kia dường như đã lặn đi, tấm rèm cửa màu kem khẽ lay động, trên chiếc tủ gỗ du kiểu cũ đặt dưới cửa sổ là một cái đài radio. Nó đã không còn bắt được sóng nữa, chỉ là một vật kỷ niệm, giống như chiếc ghế nằm mà ông nội Hà thường ngồi dưới mái hiên vậy.
Nhà của Hà Khiếu được xây từ hơn bốn mươi năm trước, đường ống nước và dây điện trong nhà đã được thay mấy lần rồi. Nhà có một khoảng sân lớn riêng biệt, trong sân có một cây táo và hai cây dành dành. Cây táo thì gầy gò, mỗi năm ra được một ít quả mà ăn cũng chẳng ngon; còn hoa dành dành thì lại nở vừa to vừa thơm, cứ đến trước mùa mưa tháng sáu là bà nội Hà và dì Huệ Tử lại hái hoa đem ra cổng bán, hoa đẹp thế này không thể giữ lại ngắm một mình được.
Dưới mái che mưa chất đầy giàn nướng BBQ và đủ loại dụng cụ của họ, chiếc xe đạp "hai tám" cổ lỗ sĩ của bố Hà, và một chiếc xe điện mới khoảng năm phần, đã từng chở Hà Khiếu và Đào Cư Nhiên đi qua khắp các ngõ ngách của khu Đông thành phố. Tiếc là Đào Cư Nhiên mãi vẫn chưa học được cách đi, cũng như cậu chẳng bao giờ học được cách đi xe đạp vậy. Hà Khiếu nói là do khả năng giữ thăng bằng của cậu hơi kém, còn Đào Cư Nhiên lại thấy ấy là do mình quá ngốc.
“Nhiên Nhiên, dạo này sao rồi con? Học hành có vất vả không?” Bà nội Hà đã lâu lắm không gặp Đào Cư Nhiên, chân cẳng bà không còn lanh lẹ, bình thường chỉ đi vài trăm mét mua rau chứ không hay ra ngoài.
“Vẫn tốt ạ, chỉ là sau đợt ôn tập tổng hợp đầu tiên có nhiều thứ phải nhớ quá, cứ nhớ rồi lại quên, quên rồi lại nhớ...”
“Vậy con phải sang ăn cơm nhiều vào, bà hầm canh cá cho con uống, bổ não lắm!”
Hà Khiếu xen vào một câu: “Bà ơi, nghe nói cá chỉ có bảy giây trí nhớ thôi, sao mà bổ não được ạ?”
Bà nội Hà ngơ ngác hỏi: “Bảy giây? Ai nói thế?”
“Bạn trên mạng ạ.”
“Bạn của cá trên mạng à?”
Hà Khiếu cười ngặt nghẽo, ngả vào người Đào Cư Nhiên, gật đầu lia lịa: “Đúng rồi đúng rồi! Bạn của đám cá trên mạng đấy ạ!”
Bà nội Hà lẩm bẩm: “Sao trước đây không có cái kiểu nói này nhỉ?” rồi tự mình thở dài một hơi: “Người thì ngày càng thông minh, còn cá thì ngày càng ngốc đi!”
“Thế nên bà ơi, hay là bà hầm cho Nhiên Nhiên một bộ óc heo đi ạ, heo thông minh hơn cá nhiều!”
Bà nội Hà ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, Đào Cư Nhiên vội nói: “Bà ơi, không cần đâu ạ, cháu ăn chút óc chó là được rồi!”
Bố Hà gật đầu: “Đúng đấy, để hôm nào bố tìm người quen trên quê lấy ít óc chó núi! Hai anh em chúng bay mỗi ngày ăn một ít!”
Bà nội Hà: “Còn có hạt dẻ nữa, Tiểu Huệ thích ăn gà hầm hạt dẻ.”
Bố Hà nắm lấy tay dì Huệ Tử: “Cái này thì không thể quên được!”
Ăn cơm xong, cả nhà quây quần trên sofa ăn bánh trung thu. Một chiếc bánh được cắt thành năm miếng để bà nội dễ ăn, Hà Khiếu đã cố ý làm bánh rất mềm và dễ tiêu. Ăn xong, cậu chàng lại cùng Đào Cư Nhiên bóc lựu, vừa nói vừa cười bóc đầy cả một bát lớn rồi đem vào bếp ép thành nước: “Mẹ, mẹ uống cái này đi ạ.” Dì Huệ Tử nhấp từng ngụm nhỏ uống cạn, chẳng bao lâu sau đã thấy buồn ngủ.
Người lớn đi nghỉ cả rồi, hai cậu con trai cũng về phòng, chen chúc trên chiếc giường đơn. Đêm thu yên ả, tiếng mưa rơi rả rích, chẳng ai chợp mắt nổi.
Hà Khiếu có thói quen nghe nhạc tiếng Anh trước khi ngủ, hai đứa mỗi đứa một bên tai nghe, cùng lắng nghe ca khúc kinh điển ‘My Heart Will Go On’. Giọng nữ trong trẻo mà sâu lắng. Đào Cư Nhiên ngước nhìn tấm màn giường màu xanh lam trên đầu, giữa dư âm của khúc nhạc, cậu hỏi: “A Khiếu, cậu nói xem… thích một người là cảm giác như thế nào?”
Hà Khiếu đã lim dim ngủ, mơ màng đáp một câu: “Thích thì mua thôi!” Vừa dứt lời, cậu chàng như bừng tỉnh, mắt sáng rực nhìn Đào Cư Nhiên: “Sao? Cậu có người trong lòng rồi hở?”
“…Đâu có đâu.”
“Ha! Cậu do dự rồi kìa! Chắc chắn là có! Cậu đang nghĩ đến ai thế?”
Đào Cư Nhiên tay bấu chặt lấy chăn, lí nhí đáp: “Không có ai cả.”
Hà Khiếu đưa tay quẹt nhẹ lên má cậu, trêu chọc: “Mặt đỏ hết cả lên rồi mà còn bảo không có à?”
“Thật sự không có…” Thế nào mới được tính là thích chứ?
Hà Khiếu cũng không vội truy hỏi, cậu chàng ngửa người nằm thẳng, ngước nhìn lên màn giường. Họa tiết mây lành màu trắng trên đó trông như từng cụm sóng biển. Bài hát cứ lặp đi lặp lại - sự vĩ đại của đại dương, sự huy hoàng của sinh mệnh, sự cao cả của tình yêu… Yêu? Ở tuổi của họ, "thích" đã là một chuyện động trời rồi.
Cậu chàng nghĩ đến một tin đồn mới nghe gần đây, tỉnh ngủ hẳn: “Nhiên Nhiên, lớp cậu có ai đang theo đuổi cậu không?”
“Không có… Sao thế?”
“Ồ, không có gì, tớ chỉ nghe nói cậu vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân thôi.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân gì chứ…” Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, bèn kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, “Cô bạn ấy mời tớ đến dự tiệc sinh nhật, chắc là muốn bày tỏ lòng cảm ơn, nhưng cậu biết tớ mà, tớ không muốn đi…”
“Vậy à… Hay là cậu mua một món quà rồi nhờ bạn học mang đến hộ, còn người thì không cần đi, có lòng là được rồi!”
Đào Cư Nhiên “ừm” một tiếng rồi lại hỏi: “A Khiếu, cậu có người nào cậu thích không?”
“Có chứ!” Hà Khiếu cười nói: “Chẳng phải là cậu sao!”
“…” Đào Cư Nhiên phồng má quay mặt đi.
“Thôi được rồi được rồi, không có.”
“Thích một người là cảm giác thế nào?”
“Chắc là cứ luôn nghĩ về ai thì là thích người đó thôi? Chuyện tình cảm phức tạp lắm!”
“Phải không?” Không nhìn thấy, không chạm được, thậm chí không chắc là có tồn tại hay không. Nếu không có, tại sao lại phải u sầu? Còn nếu có… nếu có thì sao? Đó là cảm giác gì?
Có phải là cảm giác của cậu dành cho Tĩnh Như Phong không? Không, không, không, cậu cố gắng xua đi những ý nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu. Nhưng cậu cứ luôn nghĩ về cậu ấy, đây… có phải là thích không?
“Lần trước nói chuyện với thầy Từ, thầy ấy cũng có kể đấy, thầy bảo hồi cấp ba thầy từng thích một người, nào là thích đến chết đi sống lại, coi cô ấy là trăng sao, là giấc mộng xa vời không thể chạm tới… Haha, nguyên văn là thế đấy, tớ nghe xong còn cười nữa là!”
Đào Cư Nhiên cũng bật cười, thật không thể tưởng tượng nổi những lời này lại thốt ra từ miệng thầy Từ: “Thế sau đó thì sao?”
“Sau đó –” Hà Khiếu bèn cất giọng hát: “Sau này~ cuối cùng anh cũng học được cách yêu~”
Đào Cư Nhiên cù cậu chàng: “Nói đi mà, nói đi mà!”
“Sau đó thì chẳng có sau đó gì nữa cả, thầy ấy thầm thích trong lòng nhưng không tỏ tình, tốt nghiệp xong thì mỗi người một phương, chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa!”
“À? Vậy sao…”
“Chứ còn sao nữa, yêu thầm mà… khó mà có kết quả lắm.”
“Vậy sao?”
“Thế nên –” Hà Khiếu tổng kết: “Đừng yêu thầm, thích thì cứ dũng cảm tỏ tình, biết đâu lại thành đôi! Nếu cứ mãi giấu trong lòng thì sẽ chẳng bao giờ có kết quả, thay vì cả đời hối tiếc, cứ mãi mường tượng ‘giá như lúc đó…’, không ngừng tự hỏi ‘liệu có khả năng không…’, chẳng phải cả cuộc đời này sẽ chẳng thể nào trôi qua được sao!”
Lý là vậy, nhưng nếu chuyện gì cũng nói theo lý lẽ, thì thế giới này làm gì có nhiều nuối tiếc đến thế? Đào Cư Nhiên thở dài một hơi, lòng càng thêm sầu não: “Vậy thì thà đừng thích ai còn hơn…”
“Cũng không thể nói thế được, tâm tư thích một người sao có thể kiểm soát được chứ, đâu phải robot! Hơn nữa, vị đắng thật sự không tốt sao? Nhiều người còn thích kiểu ngược luyến tàn tâm lắm đấy! Ví dụ như cậu bị cảm, miệng chẳng có vị gì cả, cậu nói xem, trạng thái đó tốt hơn, hay là ăn mướp đắng đến tê cả lưỡi tốt hơn?”
Đào Cư Nhiên nhíu mày: “Mướp đắng thì thôi đi!”
Hà Khiếu cười ha hả hai tiếng: “Quên mất cậu không thích ăn mướp đắng… Dùng mướp đắng cũng không chuẩn lắm, giống hạt sen hơn! Tâm sen thì đắng mà thịt sen thì ngọt, chính vì chút ngọt ngào đó mà người ta mới nuốt trôi được vị đắng kia! Tình cảm này là bản tính của con người, không cách nào tránh được, hơn nữa nó cũng rất đẹp đẽ! Cậu sẽ bất giác chú ý đến một người, quan tâm đến niềm vui nỗi buồn của cô ấy, khao khát được đến gần cô ấy, nếu là lưỡng tình tương duyệt thì càng tốt…
Tất nhiên, chuyện gì cũng có hai mặt, ‘thích’ cũng vậy! Nó đi kèm với những cảm xúc đau khổ như tự ti tột độ, nghi ngờ, ghen tuông, tự hủy hoại bản thân và thương hại chính mình. Nói chung là có tốt có xấu, mọi chuyện trên đời chẳng phải đều như vậy sao? Nếu cậu thích ai rồi, nhất định phải nói cho cô ấy biết! Phải dũng cảm nói ra, như vậy mới không hối hận…”
Đêm đã khuya, mưa dường như cũng đã tạnh, nhưng tiếng rả rích vẫn không dứt, có lẽ là tiếng gió. Hà Khiếu đã ngủ say rồi. Cậu chàng thân nhiệt cao, hai đứa đắp chung một cái chăn cũng không thấy lạnh. Đào Cư Nhiên nhẹ nhàng gỡ tay cậu chàng đang vắt ngang eo mình ra, Hà Khiếu lại xoay người ôm chầm lấy cậu. Cậu từ bỏ việc giãy giụa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ lòng nặng trĩu tâm tư, trong mơ cũng không được yên ổn. Đào Cư Nhiên mơ thấy mình bị một chú chó Golden khổng lồ xem như đồ chơi, bị quấn lấy trong bộ lông dài của nó, vừa ấm áp lại vừa mềm mại.
Nhưng giấc mơ nhanh chóng thay đổi. Bầu trời trong xanh và mây trắng theo gió kéo đến, tô điểm cho cả thế giới bằng những gam màu tươi sáng. Tòa nhà dạy học sừng sững mọc lên từ mặt đất, mọi người đi đi lại lại dưới ánh mặt trời, tiếng cười nói vọng về từ một nơi rất xa. Cậu đứng trên sân thượng, được cả bầu trời bao bọc, gió thổi căng phồng tay áo, phần phật vang lên. Bỗng nhiên, có người gọi tên cậu.
Cậu vừa xoay người, đã thấy phong cảnh như tranh, mà người còn đẹp hơn cảnh - giữa hoàng hôn rực rỡ, là thiếu niên tựa cơn gió.
Nhận xét