TNTL - Chương 13
Chương 13: Một nơi yên tĩnh.
Buổi họp phụ huynh vào thứ Bảy diễn ra đúng như dự kiến. Các thầy cô, với tinh thần lĩnh hội từ cuộc họp với lãnh đạo Sở Giáo dục hôm trước, đã tiến hành một buổi vận động cho kỳ thi đại học trước toàn thể phụ huynh. Tuy rằng vẫn còn hơn nửa năm nữa, nhưng nếu trừ đi thời gian nghỉ lễ, ăn uống, ngủ nghỉ và những sinh hoạt lặt vặt, rồi cả những lúc ngẩn ngơ vô định, thì thời gian học tập hiệu quả thực sự còn lại bao nhiêu? Hơn nữa, từ khoảng thời gian học tập hiệu quả đó lại phải trừ đi những kiến thức chưa thể ghi nhớ, vậy thì lượng kiến thức thực sự nắm vững còn lại bao nhiêu? Rồi từ trong những kiến thức đã nắm vững ấy mà loại bỏ đi những phần sẽ không xuất hiện trong đề thi, thì số điểm thực sự có thể giành được rốt cuộc là bao nhiêu?
Cả đám đứng dưới cửa sổ nghe ngóng một lúc, chẳng thu được thông tin gì hữu ích nên tản đi, một nhóm vào thư viện tự học, một nhóm ra sân thể dục đi dạo. Đào Cư Nhiên lủi thủi đứng một mình một lúc, cậu định xuống lầu tìm Hà Khiếu nhưng lại nhớ ra cậu chàng nói hôm nay phải đưa dì Huệ Tử đi tái khám... Lưỡng lự hồi lâu, thầy giám thị bước ra từ văn phòng, gương mặt vô cảm nhìn cậu chằm chằm. Đào Cư Nhiên ba chân bốn cẳng chuồn thẳng.
Cậu né những nơi náo nhiệt, nhưng ngôi trường cũng chỉ lớn bấy nhiêu, đâu đâu cũng có người. Cậu đi đến gần phòng y tế, lượn lờ một lúc rồi lại rời đi, men theo con đường lần trước Tĩnh Như Phong đã dẫn cậu đi để lên ngọn đồi phía sau trường.
Lá trên những cây hoa quế ven đường đã rụng gần hết, xào xạc trên mặt đất mỗi khi có cơn gió thoảng qua. Hoa quế đã nở từ lâu lắm rồi, từng chùm nhụy vàng li ti kết dày trên cành, hương thơm nồng đượm tựa như thứ dầu dưỡng tóc các bà các cụ hay dùng, cái mùi hương năm dài tháng rộng cứ luẩn quẩn trong những con ngõ nhỏ, đậm đặc đến độ gió cũng chẳng thể thổi tan.
Hôm nay nắng còn rạng rỡ hơn hôm ấy, gió cũng dịu dàng hơn. Đào Cư Nhiên dẫm nát lá khô, đi qua mười ba cây hoa quế, bước qua bốn mươi ba phiến xi măng, rồi đứng ngây người dưới chân con dốc. Cỏ dại khô héo phủ trên mặt đất, dẫm lên thấy mềm xốp. Cậu bước lên, tiếp tục đứng ngây ra nhìn hàng rào thép gai.
Vén hàng rào thép gai lên, trèo lên đỉnh dốc là có thể nhìn thấy khung cảnh mà hôm ấy cậu và Tĩnh Như Phong đã cùng nhau ngắm nhìn: Bầu trời trong veo với mây trắng, thành phố ngăn nắp và rộng lớn, xe cộ ngược xuôi trật tự... và cả những con người nhiều không đếm xuể, mờ ảo phía xa.
Đám cỏ dại dưới chân đã úa vàng, ngả nghiêng trong gió. Ấy thế mà càng lên cao, cỏ lại càng tươi tốt, đám cỏ trên đỉnh dốc và cả sườn đồi hướng dương đều vươn dài và kiên cường, đung đưa hiên ngang trong gió lớn. Những ngọn cỏ nhỏ thiếu đi ánh mặt trời này chỉ có thể ngước nhìn cái phần được trời ban cho những ưu ái... Con người và cỏ cây cũng giống nhau, nhưng cỏ cây nào có nhiều phiền não như con người chứ?
Đào Cư Nhiên đưa tay chạm vào hàng rào thép gai đã hoen gỉ, vụn gỉ sét màu đỏ rơi lả tả. Cậu ngẩn ngơ nhìn trời xanh cỏ biếc, lòng cũng tiêu điều xơ xác như đám cỏ dại dưới chân.
Gió vi vu, nắng lấp lánh, và chính lúc này, một bóng hình đã phá vỡ sự tĩnh lặng của đồng cỏ. Cậu ấy đột ngột - mà cũng như thể đã được định sẵn - xuất hiện trước mắt Đào Cư Nhiên. Gió như ngừng lại trong một khoảnh khắc, ánh sáng cũng tối đi đôi phần, rồi lại trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Đào Cư Nhiên ngước lên nhìn cậu ấy, sững sờ chẳng biết phải làm sao.
Tĩnh Như Phong ngược lại chẳng hề ngạc nhiên, chỉ thấy cậu đứng ngây ra đó, trông như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng. Vì không muốn cậu phải mỏi cổ, cậu ấy bèn nhảy xuống, vén hàng rào thép gai rồi bước vào trong.
“Trốn học à?”
Sự xuất hiện của Tĩnh Như Phong và cả những lời cậu ấy nói đều khiến Đào Cư Nhiên luống cuống.
“Vẫn chưa…”
“Để tôi giúp cậu.”
“Hả? Không cần đâu…” phải không?
Tĩnh Như Phong đã vén phần rách của hàng rào thép gai lên.
Chui qua hay không chui qua đây?
Đào Cư Nhiên rơi vào một tình thế còn khó xử và rối bời hơn cả lúc nãy. Cậu đứng ngây ra, mặt dần đỏ rực như một tấm vải, ấp úng: “Tớ…”
Tĩnh Như Phong cứ thế nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc, rồi như thể đã hài lòng, cậu ấy quay đầu đi - dường như đã thoáng mỉm cười. Đào Cư Nhiên không nhìn rõ, vì mặt trời ở ngay trên đỉnh đầu cậu ấy, ánh sáng chói lòa khiến cậu phải nheo mắt lại.
“Không có chỗ nào để đi sao?” Tĩnh Như Phong đi trước.
Đào Cư Nhiên rảo bước theo sau: “Không biết đi đâu nữa, đâu đâu cũng là người…”
“Thế nên cậu muốn lên sao Hỏa hửm?”
“Hả? Sao Hỏa gì cơ…?”
“Nơi không có người chẳng phải là sao Hỏa ư?”
Đào Cư Nhiên nghẹn lời, ấy thế mà lại thấy có chút vui.
“Không phải… chỉ, chỉ là nếu đông người thì sẽ ồn ào lắm…” Đây là cái lý do gì vậy? Cậu cúi đầu, dùng sức giẫm lên nền xi măng.
“Cậu thích yên tĩnh à?”
“Cũng không hẳn…” Đào Cư Nhiên lắp bắp giải thích: “Náo nhiệt cũng tốt mà - chỉ là nếu quá đông người, quá hỗn loạn thì sẽ bị va phải, bị giẫm lên chân… rồi nếu không cẩn thận đụng phải người khác thì sẽ rất, rất không hay…” Nạn nhân thét lên, mắng mỏ, còn cậu thậm chí còn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cậu những ánh nhìn kỳ lạ, xa cách đến đáng sợ.
Mọi người chỉ trỏ xì xầm, rồi hôm sau lại quên sạch. Cậu đứng trong góc, lòng đầy hoang mang sợ hãi, câu “xin lỗi” nghẹn lại trong cổ họng vĩnh viễn không bao giờ được nghe thấy. Cậu thật sự không cố ý, đám đông xô đẩy, cậu cũng đâu biết chuyện gì đang xảy ra…
Chuyện đó là từ khi nào nhỉ? Đào Cư Nhiên lắc đầu, không nghĩ đến nữa.
Tĩnh Như Phong dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu một cái. Đào Cư Nhiên không đọc được cảm xúc trong mắt cậu ấy, chỉ vô thức cụp mắt xuống.
Im lặng một lúc, Tĩnh Như Phong mới lên tiếng giữa sự chờ đợi thấp thỏm của cậu: “Dẫn cậu đến một nơi yên tĩnh.”
Sẽ đi đâu đây? Một nơi yên tĩnh? Dường như ở đâu cũng có mà cũng dường như chẳng nơi nào tìm thấy.
Trong đầu Đào Cư Nhiên nảy ra muôn vàn ý nghĩ kỳ quái, lúc thì trên tường đột nhiên xuất hiện một hố đen hút hết mọi người vào; lúc thì mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một hố đen khiến cậu rơi tọt xuống… Tóm lại, dù đi đâu cũng không thể thiếu hố đen, cậu nhất định sẽ rơi vào, Tĩnh Như Phong cũng sẽ rơi vào cùng, và hố đen dẫn đến đâu thì không một ai biết. Giống như việc cậu không biết Tĩnh Như Phong định đi đâu, cậu chỉ biết rằng mình phải theo sát gót, không để lỡ một bước chân.
Tĩnh Như Phong đi vào khu nhà học của khối 12, đi thẳng một mạch lên sân thượng. Đây là tòa nhà cao nhất trong trường, tổng cộng có sáu tầng. Cầu thang ở tầng trên cùng dẫn đến một cánh cửa nhỏ sơn đỏ, cánh cửa bị khóa bởi một ổ khóa lớn và dày. Ánh sáng từ sân thượng lọt qua khe cửa, bụi bay lượn trong luồng sáng.
Đằng sau cánh cửa là sân thượng, cụ thể trông như thế nào thì chẳng ai biết. Ổ khóa là loại kiểu cũ, đã gỉ sét từ lâu, Đào Cư Nhiên ngờ rằng có chìa khóa cũng chẳng thể mở nổi. Góc tường có một đống đồ lặt vặt - chổi cũ, ghế hỏng, cờ hiệu bẩn thỉu và đủ thứ linh tinh khác, trông chúng đều đã mất hết giá trị sử dụng.
Tĩnh Như Phong thành thạo rút ra từ trong đống đồ một sợi dây kẽm dài khoảng mười centimet. “Biểu diễn cho cậu xem một màn ảo thuật.”
Cậu ấy đút sợi kẽm vào lỗ khóa, dò dẫm xoay xoay, khéo léo tạo ra một lực ép. Nửa bên mặt cậu ấy nhòa đi trong luồng sáng hắt vào, nửa còn lại ẩn vào trong bóng tối - trong không gian chật hẹp và tĩnh mịch, sáng tối đan xen, bụi và sáng nhảy múa quấn quýt...
Bỗng nhiên, một tiếng “cạch” khẽ vang lên, phá vỡ cảm giác không chân thực đang bao trùm trước mắt cậu, thời gian như quay về với dòng chảy hợp lý của nó.
Tĩnh Như Phong mở khóa, nghiêng đầu liếc nhìn cậu: “Ngẩn ra rồi hả?”
Cậu ấy đẩy cửa, trời xanh mây trắng trải ra trước mắt, tiếng gió và tiếng người rõ mồn một ập vào mặt.
Đào Cư Nhiên theo cậu ấy bước ra, đứng trên sân thượng phóng tầm mắt xuống sân trường. Tòa nhà học vững chãi ôm trọn những học sinh đang chạy qua chạy lại, vô số ô cửa kính của các lớp học phản chiếu ánh nắng ở những góc độ khác nhau, bóng người và hình ảnh phản chiếu loang loáng khiến người ta hoa cả mắt.
Ở khoảng sân trống dưới lầu có người đang đánh cầu lông, quả cầu được đánh lên mỗi lúc một cao hơn. Sân thể dục rộng lớn thu lại thành một tấm bản đồ phẳng, người ở trên đó trượt qua trượt lại như một bầy nhân vật hoạt hình tí hon. Bên ngoài sân thể dục là con đường nhựa màu xám tro, những tòa nhà cao tầng cao cao thấp thấp trải dài đến tận chân trời, núi và mặt trời như được đóng đinh ở nơi ấy, bức màn hoàng hôn đang từ từ được kéo ra.
Đào Cư Nhiên hít một hơi thật sâu, bất giác nhìn sang người bên cạnh - cậu ấy đang nheo mắt, đón gió, cả người toát lên vẻ lười biếng.
“Bố mẹ cậu không đến sao?” Tĩnh Như Phong buột miệng hỏi.
“Hả?!” Đào Cư Nhiên hoảng hốt quay đầu đi: “Ờ…”
Tĩnh Như Phong không ngờ cậu lại có phản ứng như vậy, bèn quay đầu nhìn sang.
Đào Cư Nhiên cứ cúi gằm mặt, ấp a ấp úng nói: “Mẹ… tớ, bố tớ có việc…”
“Ừm… còn, còn cậu thì sao?” Tĩnh Như Phong không nói gì, Đào Cư Nhiên liếc nhìn cậu ấy một cái: “Tớ, tớ là nói bố mẹ cậu cũng, cũng không đến à?” Nửa câu sau bị gió thổi bay đi mất, Đào Cư Nhiên chỉ muốn lấy tay che mặt.
“Đây là phong cách nói chuyện của cậu ư?” Tĩnh Như Phong nói, “...cũng đặc biệt đấy.”
“Kh-không phải đâu!” Đào Cư Nhiên càng thêm lắp bắp, ngượng ngùng ngậm miệng lại. Cậu buồn bã nghĩ, có lẽ đây chính là phong cách của mình thật rồi.
Dưới lầu vọng lên tiếng hò reo và những tiếng cười á lên. Quả cầu lông bay lên tận hành lang tầng bốn rồi lại bị ném xuống, lá cờ đỏ tung bay trong không trung.
Đào Cư Nhiên hít một hơi thật mạnh, một tâm trạng tồi tệ đến vô lý bỗng dưng ập xuống, hơi nóng từ lồng ngực lan lên tận khóe mắt. Cậu chớp mắt thật nhanh, tuyệt đối không được khóc - nếu không thì mất mặt lắm, chỉ có nước nhảy từ đây xuống thôi!
Tĩnh Như Phong nói: “Chẳng có gì không tốt cả, đừng để tâm.” Cánh tay cậu ấy vắt ngang trên lan can sắt màu bạc, đè lên một vệt sáng phản chiếu khung cảnh; ánh mắt cậu ấy đặt nơi trời xanh mây trắng, trông nhẹ nhõm, thản nhiên và vô cùng ung dung. Gió lùa vào ống tay áo cậu ấy, thổi phồng lên tựa một cánh buồm nhỏ.
Đào Cư Nhiên nhích sang bên trái một bước nhỏ, đứng ngang hàng với cậu ấy cùng ngắm nhìn khung cảnh. Những hàng cây trong dải cây xanh không còn chiếm ưu thế cao chót vót nữa, ngọn cây tròn xoe đáng yêu như những cây nấm, xòe ra những tán lá tựa quạt sắt, như một đóa hoa đang bung nở. Đây là một góc nhìn hoàn toàn mới, ngôi trường vốn ngột ngạt và u ám bỗng trở nên sống động, hoạt bát hẳn lên, kéo theo đó tâm trạng của cậu cũng thả lỏng hơn.
Cậu nắm chặt lan can, nhón chân lên, hít một hơi thật sâu. Cậu để ý thấy cánh tay của Tĩnh Như Phong có màu lúa mì khỏe khoắn, một vẻ ngoài rõ ràng là được ánh mặt trời ưu ái và chăm chỉ rèn luyện. Nó được phủ một lớp ánh sáng vàng mềm mại, vững vàng đè lên lan can sắt, ép những hình ảnh phản chiếu phức tạp kia thành một đường thẳng tắp. Một cánh tay như thế, dường như có thể níu giữ được cả cơn gió lồng lộng, có thể giữ vững được hết thảy mọi khung cảnh đang chao đảo, rung rinh…
Tại sao lại có suy nghĩ kỳ quặc như vậy? Tại sao lại ngẩn ra chỉ vì nhìn cánh tay của cậu ấy? Cậu vô thức sờ lên mặt, nóng đến mức giật mình.
Gió hiu hiu thổi, Tĩnh Như Phong ngửa mặt cảm nhận cái se lạnh của mùa thu: “Tôi không nói với họ, nói rồi họ cũng sẽ không đến đâu.”
Tại sao lại không đến? Là không có thời gian hay là không quan tâm? Dù là thế nào, trông cậu ấy cũng chẳng có vẻ gì là buồn bã cả. Đào Cư Nhiên nhìn cậu ấy không chớp mắt - ánh mắt cậu ấy ẩn sau hàng mi rậm, chẳng biết đang nhìn gì cũng chẳng biết đang nghĩ gì... tựa như một câu đố khó giải.
“Chỗ này thế nào?” Tĩnh Như Phong hỏi cậu.
Đào Cư Nhiên vội dời ánh mắt xuống cảnh vật dưới lầu: “Rất tốt.”
“Tôi phát hiện ra ngay từ ngày đầu tiên đến đây… Một nơi tuyệt vời như vậy tại sao lại phải khóa cửa chứ?”
“Tớ, tớ nghe nói trước đây không khóa… sau này hình như có học sinh nhảy lầu, nên mới khóa lại, ban công của tòa ký túc xá bên kia, từ tầng hai trở lên đều bị niêm phong hết rồi.”
“Nhảy lầu à? Cuộc đời tươi đẹp thế này, nhảy lầu làm gì chứ?” Giọng cậu ấy rất khẽ, Đào Cư Nhiên phải lắng nghe thật kỹ mới nghe được.
Tiết trời quang đãng, ánh nắng tựa như ánh mắt tò mò của một đứa trẻ, khiến người ta cảm thấy ấm áp và vui tươi. Một đám mây dày cui kéo theo cái đuôi tựa bông gòn chầm chậm lướt qua, gió lúc lặng đi, lúc lại nổi hứng, thì thầm xào xạc như thể đang chơi trò gì đó.
“Sau này nếu thấy chán, có thể đến đây.”
“Chúng ta á?” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cậu mới nhận ra có gì đó không đúng, Đào Cư Nhiên hoảng hốt cả lên.
May mà Tĩnh Như Phong không nghe ra điều gì khác thường, cậu ấy nói: “Ai cũng có thể đến.” rồi lại bồi thêm một câu: “Người muốn nhảy lầu thì không được.”
Đào Cư Nhiên lí nhí: “Nhưng… tớ không biết mở khóa.”
“Tôi dạy cho.”
“Nhỡ học không được thì sao?”
“Thầy giỏi ắt có trò hay, tôi bao dạy bao biết.”
Đào Cư Nhiên bật cười. Tĩnh Như Phong liếc nhìn cậu một cái, khóe miệng cũng cong lên, rồi thong thả vươn tay.
Đào Cư Nhiên muốn hỏi cậu ấy khi nào thì bắt đầu học, nhưng chỉ cần nhận được lời hứa của cậu ấy thôi là đã vui lắm rồi. Cậu sợ sẽ phá hỏng niềm vui bất ngờ này nên quyết định sẽ lặng lẽ chờ đợi, đây vốn là chuyện mà cậu giỏi nhất.
Gió thổi một lúc lâu, ánh nắng cũng trở nên trong suốt, phía chân trời nổi lên những vầng mây sắc cam. Đó là ánh hoàng hôn vừa hé rạng, cả thế giới như được tắm mình trong thứ ánh sáng rực rỡ của nó.
Tĩnh Như Phong nói: “Tôi đi trước nhé.” rồi xoay người rời đi.
Bỗng nhiên, cậu ấy quay đầu lại gọi tên cậu: “Đào Cư Nhiên..”
Đào Cư Nhiên ngơ ngác nhìn cậu ấy.
“Tên của cậu… cũng thú vị đấy.”
Nhận xét