TNTL - Chương 12

Chương 12: Thắt một cái nút thật chặt. 

Lần thứ ba đi lấy nước trong giờ giải lao, Đào Cư Nhiên lững thững bước đi. Mãi cho đến khi uống căng bụng không thể chứa thêm được nữa, cậu vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì với Tĩnh Như Phong.

Ngón tay vẽ vời vô định trên mặt bàn. Những đường thẳng vô trật tự ấy giao nhau rồi lại tách rời, hệt như mỗi một con người trong lớp học này. Nhưng cậu chẳng cảm nhận được giao điểm nào giữa mình và Tĩnh Như Phong. Dù ngồi ngay trước ngay sau, họ vẫn như hai đường thẳng song song, cứ thế chạy trên quỹ đạo của riêng mình. Cậu muốn tìm ra giao điểm ấy. Cậu muốn được đến gần cậu ấy, gần hơn bất kỳ ai.

Giá như vị thần se duyên trên trời cao chịu thắt một nút chết cho sợi dây tơ hồng của cậu và Tĩnh Như Phong, để cậu không còn phải vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào mới tiếp cận được cậu ấy.

Tất cả đều là số mệnh đã định. Cụm từ này mới tuyệt vời làm sao.

"Nhiên Nhiên à, con không cần kết giao quá nhiều bạn bè, nếu con thấy khó khăn, cũng đừng ép buộc bản thân. Nhưng rồi sẽ có một ngày, có một người cần con chủ động nắm bắt. Khi con gặp được người đó, nhất định phải đuổi theo, nắm lấy tay người ta, cùng người ta sánh bước. Khi ấy, mẹ hy vọng con sẽ có đủ dũng khí. Vậy nên từ bây giờ, con phải tích góp dũng khí..."

Đã đủ chưa? Đào Cư Nhiên tự hỏi lòng. Cậu đã cẩn thận gom góp suốt bao năm, nhưng dường như ngày mẹ đi, người đã mang theo tất cả dũng khí ấy mất rồi. Cậu nhìn Tĩnh Như Phong qua ô cửa kính, cũng đã bao lần lượn lờ đi ngang qua chỗ cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy xuất hiện trong tầm mắt, tất cả những người khác đều trở thành tấm phông nền vô nghĩa. Nhưng cậu biết, hễ chạm phải đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy là cậu lại chẳng thốt nên lời.

Nên nói gì đây? Có chủ đề nào không? Đừng sợ, có gì nói nấy đi! Đào Cư Nhiên vớ lấy cục tẩy, siết chặt trong tay, rồi chậm rãi quay người lại.

Tĩnh Như Phong không làm gì cả, dường như vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước. Thế nên khi Đào Cư Nhiên vừa quay lại, cậu đã rơi thẳng vào ánh nhìn tĩnh lặng của cậu ấy. Đôi mắt đen láy của cậu ấy thăm thẳm và bình yên tựa biển sâu. Còn cậu, tựa như kẻ không biết bơi bị rơi xuống nước, tim giật thót một cái, tất cả tế bào trong cơ thể đều gào thét đòi bỏ chạy.

"Ờ -"

Tĩnh Như Phong chớp mắt, dường như đang dùng ánh mắt để hỏi: "Có chuyện gì không?"

Theo phản xạ, Đào Cư Nhiên nặn ra một nụ cười lấy lòng rồi vội cụp mắt xuống: "..."

Có lẽ chỉ một giây trôi qua, nhưng sự ngượng ngùng có thể kéo thời gian dài ra cả trăm lần!

Cậu cứ thế đứng hình tại chỗ, thì một nữ sinh lớp khác bỗng lao tới, vui vẻ đập bàn: "Văn Tử!"

Không khí căng thẳng tan vỡ. Đào Cư Nhiên hoảng hốt ném cục tẩy lên bàn Tĩnh Như Phong, nói gấp: "Cho cậu này!" rồi nhanh như chớp quay lại, thu mình vào vỏ ốc.

"Làm gì đấy! Chủ nhiệm lớp mấy cậu giao bài tập chưa?"

Một cô gái còn hoạt bát và hướng ngoại hơn cả Văn Thanh, giọng oang oang như đang hát sơn ca. Cô ấy có dáng người hơi đầy đặn, cử chỉ cũng mạnh bạo, thỉnh thoảng lại sượt cả người vào bàn của Đào Cư Nhiên. Cậu vội ép sát người vào ghế, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể.

Văn Thanh bị cô ấy làm cho giật nảy mình, bực bội mắng: "Chưa! Tìm tôi làm gì!?"

Đó là bạn thân của Văn Thanh, tên Lưu Tư Vũ. Hai người khá hợp cạ, thường cùng nhau về nhà, cứ đến giờ ra chơi lớn là lại tụ tập ở hành lang tán gẫu rôm rả.

"Không có việc thì không được tìm bà à!?" Cô ấy lôi từ trong túi đồng phục ra một mẩu giấy nhàu nhĩ, trải phẳng rồi đập lên bàn cô bạn: "Bà xem nè! Bài kiểm tra này sai nhiều quá thể, hại tui chép đáp án thôi cũng mất cả tiết! Không phải bà bảo chép của học sinh giỏi à? Học sinh giỏi nào thế?"

Mặt Đào Cư Nhiên đỏ bừng, chỉ ước có cái lỗ để chui xuống. Chắc chắn cậu ấy nghe thấy rồi... Mất mặt quá đi!

Văn Thanh liếc nhìn Đào Cư Nhiên, cũng thấy hơi khó xử, bèn trợn trắng mắt rồi gào lại to hơn: "Có bài để chép mà còn kén cá chọn canh, giỏi thì tự đi mà làm! Để xem bà được mấy điểm!"

Lưu Tư Vũ lập tức xìu xuống: "Thôi mà, đừng thế!"

Châu Tề Gia tóm được cơ hội lên tiếng: "Lưu Tư Vũ, cậu cũng không thèm hỏi han gì à, học sinh giỏi thật với học sinh giỏi dỏm mà cũng không phân biệt được sao? Có người mặt cũng dày thật đấy, người ta gọi một tiếng học sinh giỏi đã vội nhận lời! Theo tôi thấy nhé, đừng có mà hám danh như thế, không biết làm thì đừng cho người khác chép, việc gì phải khổ vậy? Bản thân nặng mấy cân mấy lạng mà không biết à, chẳng có chút tự biết mình nào cả!"

Đào Cư Nhiên như ngồi trên đống lửa, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, lúc đi đến cửa lớp còn loạng choạng một cái. Trình Y Y nghe tiếng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt kinh ngạc của cô nàng, cậu đã bỏ chạy thục mạng.

Lúc đi ngang qua văn phòng, giáo viên dạy Văn vẫy cậu vào. Trong phòng chỉ có hai cô giáo, một cô ngồi ở tít phía xa đan áo len, còn giáo viên dạy Văn thì đang chấm bài. Bà đeo một cặp kính gọng mảnh, mái tóc dài mượt mà hơi ánh nâu. Quanh năm bà đều mặc váy dài, cả người toát lên khí chất thư thái, an yên của một người tri thức.

"Lại đây, ngồi đi em." Bà rót cho Đào Cư Nhiên một cốc nước nóng, cậu cẩn thận ôm lấy ly nước bằng cả hai tay.

"Đừng căng thẳng quá. Nói cô nghe, dạo này ôn tập thế nào rồi, có áp lực không?"

"Dạ cũng ổn ạ..." Đây là lời nói thật, cậu không giống những bạn khác phải chịu áp lực từ bố mẹ, chẳng có ai quan tâm cậu thi tốt hay không.

Cô giáo Văn mỉm cười, lật bài kiểm tra ra: "Đây là bài thi hôm qua. Thành tích môn Văn của em trước giờ luôn rất ổn định, lần này cũng làm khá tốt, nhưng mà..." Bà chỉ vào phần bài văn và nói: "Em xem phần làm văn này, tuy không có quy định bắt buộc phải viết văn nghị luận, nhưng với kỳ thi đại học ấy mà... nói một cách ví von không thỏa đáng lắm, là 'không cầu có công, chỉ cầu không có lỗi', nên văn nghị luận là lựa chọn an toàn nhất. Đương nhiên, với trình độ của em thì thể loại nào cũng không thành vấn đề, nhưng bài văn là thứ chấm điểm rất chủ quan, nếu giáo viên chấm thi không thích phong cách của em thì rất khó cho điểm cao."

"Bài văn lần này của em rất trôi chảy, cách dùng từ đặt câu cũng tốt, nhưng đôi khi giáo viên chấm thi không có nhiều thời gian để nghiền ngẫm, hơn nữa cô thấy nội dung bài viết hơi tiêu cực, không phải tư tưởng chủ đạo, nên dễ bị 'lật xe' lắm."

Đào Cư Nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Nhưng bài này em có thể đem đi gửi đăng báo đấy, cô nghĩ sẽ có nhiều tòa soạn thích!" Bà mỉm cười: "Cư Nhiên, đừng nản lòng nhé. Bây giờ có thể hơi khó khăn một chút, nhưng sau này nhất định sẽ tốt hơn, mọi thứ rồi sẽ khác. Lạc quan lên, đời người còn dài mà, phải dũng cảm chứ!"

"Sao thế? Không tin cô à? Nói cho em biết nhé, ông nội cô ngày xưa là thầy bói, người ta còn gọi là Tái Bán Tiên đấy. Xét về mặt di truyền học, cô cũng có năng lực tiên tri nhất định đấy nhé!"

Đào Cư Nhiên mỉm cười. Có lẽ một ngày nào đó, mọi thứ sẽ trở nên khác biệt. Cậu vừa mong chờ ngày ấy đến, lại vừa chuẩn bị sẵn tinh thần rằng nó sẽ chẳng bao giờ tới.

Trời trong xanh, nắng chiều rọi vào, khiến những con chữ tẻ nhạt trên trang giấy cũng trở nên đẹp đẽ. Hàng cây xào xạc trong gió thu. Giáo viên dạy Văn tâm trạng có vẻ rất tốt: "À này, anh chàng đẹp trai ngồi sau em thế nào? Nghe nói em ấy hay trốn học à? Có dễ gần không?"

"Dạ, dễ gần lắm ạ..."

"Nhìn có vẻ lạnh lùng nhỉ?"

"Cậu ấy tốt lắm ạ..."

"Ngoài lạnh trong nóng à? Cô nghe chủ nhiệm lớp em nói em ấy từ nước ngoài về, tiếng Anh giỏi lắm, chỉ là thái độ học tập hơi lơ là..."

Đào Cư Nhiên nhớ đến hình Snoopy trên bài kiểm tra tiếng Anh của Tĩnh Như Phong, bất giác mỉm cười.

Cô giáo Văn cười nói: "Ái chà, xem ra em có cảm tình với em ấy lắm nhỉ!"

"Hả?" Cậu cắn môi, lòng như có ngọn cỏ mềm mại khẽ lướt qua.

"Phải biết nắm bắt cơ hội đấy nhé, biết đâu hai đứa có thể xây dựng một tình bạn tuyệt vời thì sao!"

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại theo giai điệu "Mùa hè của Kikujiro" vang lên leng keng. Giáo viên dạy Văn liếc nhìn tên người gọi, ra hiệu cho cậu rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc rồi đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại, toàn thân toát lên vầng hào quang hạnh phúc.

Đào Cư Nhiên bước ra khỏi văn phòng, một cơn gió mạnh ập tới, bụi bay cả vào mắt. Cậu vội chạy đến nhà vệ sinh, dụi mắt lia lịa để lấy dị vật ra, nào ngờ lại đụng phải một cảnh tượng ngoài dự kiến -

Trong góc hẹp, Tống Ngôn Ân một chân gác lên bồn rửa tay, người nghiêng về phía trước, tay cầm hờ một ly trà sữa, lắc lư một cách bất cần. Tóc hắn ta dựng đứng, để lộ vầng trán rộng, lông mày nhướng cao, trông tướng mạo rất hung dữ. Hắn ta và hai nam sinh khác đã che hết cả ánh sáng, khiến Đào Cư Nhiên không thể nhìn rõ cảm xúc trên mặt người bị vây quanh.

Nhưng Châu Tề Gia đã thấy cậu. Sắc mặt cậu ta đột nhiên biến đổi, cổ càng gồng cứng hơn.

"Ồ, sợ rồi à?"

Châu Tề Gia căng mặt, nghiêng đầu vào trong bóng tối, không nói một lời.

"Lúc nãy sao không hăng thế? Tao nói cho mày biết, tránh xa Cao Nhược Nam ra! Đang ở trong toilet đây này, mày không đi đái bãi mà soi lại cái đức hạnh của mình đi! Bớt mẹ nó mơ mộng hão huyền giữa ban ngày!"

Đào Cư Nhiên vừa định lùi ra thì bị phát hiện, một tên trong nhóm cười cợt chào hỏi: "Bạn học đừng đi vội! Bên trong không có ai đâu, mời vào mời vào!"

Tống Ngôn Ân quay phắt lại, mặt cười toe toét: "Ồ? Là Đào Cư Nhiên à, mày đi nhầm rồi thì phải, nhà vệ sinh nữ ở đằng kia cơ!"

"Ha ha ha..."

"Vãi! Tống Ngôn Ân, sao mày không đi diễn tấu hài đi!"

Trong tiếng cười ầm ĩ, Châu Tề Gia cụp mắt xuống, kéo kéo nếp nhăn trên đồng phục.

Tống Ngôn Ân tiện tay bóp nát ly trà sữa rồi ném vào bồn rửa, cười híp mắt nói: "Sau này mà để tao thấy mày làm phiền cô ấy nữa thì đừng trách tao không nương tay!"

Châu Tề Gia chẳng màng đến vết trà sữa bắn lên quần áo, đứng dậy thẳng lưng, lúc đi ngang qua Đào Cư Nhiên thì khựng lại một chút rồi mím môi, mắt không nhìn ngang liếc dọc mà đi thẳng ra ngoài.

Nhà vệ sinh sực mùi thuốc tẩy và mùi gỗ đàn hương rẻ tiền. Những viên gạch men trắng trên tường hắt ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, Đào Cư Nhiên bất giác rùng mình.

Tống Ngôn Ân cười khẩy một tiếng: "Sợ tao thế cơ à?" Giọng điệu có thể xem là dịu dàng.

Hai người còn lại không biết cậu, thái độ ngược lại khá hòa nhã: "Bạn cùng lớp bọn mày à? Sao lại bắt nạt người ta thế?"

Tống Ngôn Ân lại cười khẩy: "Tao thì không nhé! Tục ngữ có câu 'nam nhi không chấp nữ nhi', tao với nó thì có gì đáng để so đo?"

"Ha ha, không phải chứ..." Chàng trai vừa mở miệng đã "ha ha" thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của Đào Cư Nhiên thì nín cười. Bị đôi mắt mở to của cậu nhìn chằm chằm, cậu ta bỗng thấy hơi mất tự nhiên, gãi gãi sau gáy rồi quay mặt đi chỗ khác.

Một nam sinh khác nhíu mày thành hình chữ 'bát' trông đến là buồn cười, tò mò hỏi: "Nó đắc tội gì với mày thế? Lại là một kẻ theo đuổi em họ mày à?"

"Xì - Cái dạng như nó thì em họ tao một mình chấp mười! Nhưng mà chúng mày đừng có coi thường nó, cái loại 'tiểu bạch kiểm' này giỏi dỗ người lắm đấy!" Hắn ta dùng ánh mắt săm soi đánh giá Đào Cư Nhiên từ trên xuống dưới rồi tiến lại gần cậu.

Đào Cư Nhiên xoay người bỏ chạy, động tác nhanh nhẹn lạ thường. Ba người đối diện còn chưa kịp phản ứng thì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Cậu vội vàng chạy ra ngoài, bất thình lình đâm sầm vào một người, đầu đập vào vai đối phương. Người kia vững như bàn thạch, còn cậu thì loạng choạng xoay nửa vòng, "A" một tiếng suýt nữa thì ngã - đối phương đã giữ chặt vai, giúp cậu đứng vững lại.

Đào Cư Nhiên vừa vội vừa hoảng, lưng ướt đẫm mồ hôi. Khi thấy người đó là Tĩnh Như Phong, gương mặt vốn đang trắng bệch của cậu bỗng ửng đỏ.

"Xin lỗi... tớ không cố ý!"

Tĩnh Như Phong chỉ nói một câu: "Nhìn đường cho kỹ," rồi đi về phía cuối hành lang.

Đào Cư Nhiên không dám quay đầu lại, chỉ biết cắm cúi nhìn đường, đi rất chậm, rất chậm, một lúc lâu sau mới về đến lớp.

Không lâu sau, Hà Khiếu đến tìm cậu. Cậu bước ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ ủ rũ. Hà Khiếu nhíu mày: "Ai bắt nạt cậu?" Cậu chàng nhìn Tề Lương Châu đang ngồi cạnh cửa sổ, đối phương cũng đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng. Cậu chàng cười nhạt trong lòng rồi hỏi tiếp: "Có phải là Tề Lương Châu không?"

Mắt cay xè đến mức muốn khóc, Đào Cư Nhiên lắc đầu: "Là gió... Bụi bay vào mắt thôi!"

Hà Khiếu gạt tay cậu ra: "Đừng dụi nữa, dụi nữa là thành mắt thỏ bây giờ, để mình xem nào-"

Cậu chàng cao hơn Đào Cư Nhiên nửa cái đầu, nâng mặt cậu lên xem xét tỉ mỉ, rồi liếc thấy Tề Lương Châu và đám bạn của cậu ta đang nhìn chằm chằm sang đây. Trong số đó, người có vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khó xử chính là bạn cùng lớp của cậu ta, Phương Tử Cách.

Hà Khiếu không tiếp xúc nhiều với Phương Tử Cách, nhưng cậu chàng đã sớm nghe danh cậu bạn này nổi tiếng nhiều chuyện, nên lập tức kéo Đào Cư Nhiên rời đi: "Đi, tìm thầy Từ xem sao!"

Thầy Từ mà cậu chàng nói chính là Từ Hành. Cả trường chỉ có hai giáo viên họ Từ, một là hiệu trưởng, hai là bác sĩ phòng y tế.

"A Khiếu, cậu cũng quen thầy Từ sao?"

"Thân lắm, thầy ấy hay qua ăn đồ nướng."

"Á, thật hả?"

"Là nướng..." Hà Khiếu nói: "Có một lần trên phố tớ gặp dì Từ, dì ấy gặp chút rắc rối nên tớ tiện tay giúp một phen, sau này mới biết dì ấy là mẹ của thầy Từ... Chính lần đó tớ mới quen thầy. Thầy ấy thường xuyên đến ủng hộ quán lắm, chỉ là cậu chưa bao giờ gặp thôi."

"Ồ, ra là vậy à..."

Hà Khiếu cười cậu: "Đừng có ngốc mãi thế, có ai bắt nạt cậu thì nhất định phải nói cho tớ biết, rõ chưa?"

"Không có ai bắt nạt tớ đâu, cậu đừng lo."

"Tớ không lo sao được? Với cái tính của cậu ấy à, người ta bắt nạt mà cậu có hé răng nửa lời đâu! Cái thằng Tề Lương Châu lại tỏ thái độ với cậu nữa phải không? Trong lớp có đứa nào nói xấu sau lưng không? Có mấy đứa cứ được nước lấn tới, cho thể diện mà không biết giữ! Cậu phải cứng rắn lên một chút!"

Hà Khiếu luôn lo lắng Đào Cư Nhiên sẽ bị bắt nạt ở những nơi cậu chàng không nhìn thấy: "Cậu không trị được thì còn có tớ, xem tớ đánh cho bọn nó chừa đi! Nếu tớ không có ở đây thì cứ đến tìm thầy Từ, thầy ấy là người tốt!"

Từ Hành là một người tốt đích thực, đối với ai cũng hòa nhã, dịu dàng và thân thiện.

"A Khiếu, em đến rồi." Khi thấy Đào Cư Nhiên, nụ cười của anh càng tươi hơn: "Đào Cư Nhiên, lại gặp nhau rồi."

Hà Khiếu ấn Đào Cư Nhiên ngồi xuống ghế: "Thầy cứ gọi nó là Nhiên Nhiên được rồi! Thầy xem giúp nó với, mắt bị bụi bay vào, dụi đến độ đỏ hoe như mắt thỏ đây!"

Đào Cư Nhiên không chỉ đỏ mắt mà mặt cũng đỏ bừng. May mà Từ Hành không gọi thẳng tên thân mật của cậu, anh rất biết chừng mực, không khiến người khác cảm thấy khó xử.

"Đừng căng thẳng, không có vấn đề gì đâu, nhỏ chút thuốc là được rồi... Nào, ngửa đầu lên, thầy nhỏ thuốc nhé... Sao rồi, có khó chịu không..."

"Lọ thuốc nhỏ mắt này cho em, nhỏ liên tục ba ngày, mỗi ngày ba lần... Bất cứ lúc nào cũng không được dùng tay dụi mắt, nhớ chưa?"

"Vâng ạ..."

Hà Khiếu đột nhiên cười nói: "Hai người cứ như bác sĩ đang dỗ con nít ấy..."

Từ Hành: "Thì thầy vốn là bác sĩ mà. A Khiếu, đừng trêu bạn nữa."

"Rồi rồi!" Hà Khiếu nháy mắt với Đào Cư Nhiên: "Tuổi còn trẻ mà cứ càu nhàu như bà già!"

Từ Hành hiền lành nhìn cậu chàng, lấy từ ngăn kéo ra một hũ kẹo thủy tinh: "Màu tím là vị nho, màu xanh lá là vị dưa lưới, màu đỏ là vị dưa hấu, màu vàng là... vị dứa, thích cái nào thì tự chọn đi."

Hà Khiếu: "Em không chọn, em muốn hết!"

Từ Hành thở dài: "Không được tham lam nhé." Nhưng anh vẫn để cậu chàng chọn mỗi vị một cái.

Đào Cư Nhiên lấy một viên vị dưa hấu, nắm trong lòng bàn tay. Từ Hành đưa hũ kẹo ra: "Lấy thêm vài viên nữa đi em?"

"Nhiên Nhiên nhà em đúng là giữ kẽ mà." Hà Khiếu chia một nửa số kẹo trong tay mình cho Đào Cư Nhiên: "Kẹo này ngon lắm, đừng khách sáo với thầy Từ! Phải không thầy Từ?"

Từ Hành gật đầu, nơi đuôi mắt anh có những nếp cười, mỗi khi cong lên đều ánh lên vẻ dịu dàng.

"A Khiếu nói đúng đấy. Sau này cứ thường xuyên đến tìm thầy, một mình thầy cũng buồn chán lắm."

"Nói thế với học sinh lớp 12 có thích hợp không vậy?"

"Được rồi, là lỗi của thầy."

"Thầy Từ, thầy có thể đừng nói chuyện kiểu này được không, cứ như người xưa ấy!"

Từ Hành quay sang hỏi Đào Cư Nhiên: "Em cũng thấy vậy à?"

"Ừm... em thấy hay mà ạ."

Từ Hành nhún vai: "Thấy chưa, Đào Cư Nhiên cũng nói vậy rồi. A Khiếu, em phải quen dần đi thôi."

Hà Khiếu lắc đầu thở dài: "Em phải quen với việc hai người hùa vào với nhau mới đúng!" Cậu chàng giả vờ không vui: "Nhiên Nhiên, trước đây không phải cậu toàn nghe lời tớ sao?"

"Bây giờ tớ cũng nghe lời cậu mà..."

"Mong là vậy -" Hà Khiếu hừ hừ hai tiếng, bất mãn nói với Từ Hành: "Làm ơn thu bớt lại đi, đừng có lúc nào cũng tỏa ra sức hút như thế có được không?"

Từ Hành: "Được, nghe lời em, bọn thầy đều nghe lời em."

Hà Khiếu: "..."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến