TNTL - Chương 11
Chương 11: Nỗi bi ai xuân thì, niềm u sầu thu muộn, đều tại mưa mà ra.
Vài ngày trước Tết Trung thu, trời đổ mấy cơn mưa rả rích. Hạt mưa bay lất phất, li ti không một tiếng động, màn sương giăng tựa tấm lưới khổng lồ, bao trùm cả thế giới trong một cõi mộng ảo tĩnh mịch và dịu dàng. Hơi lạnh se sắt len lỏi qua khung cửa, vương trên mái tóc, thấm vào vạt áo, rồi đè nặng trĩu trong lòng.
Đào Cư Nhiên ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng cậu cũng rối bời theo những sợi mưa bay lất phất. Bỗng, ánh mắt cậu dừng trên ô cửa kính, và rồi bất chợt chạm phải ánh nhìn của Tĩnh Như Phong.
Cậu vội cúi đầu, thẫn thờ nhìn những ngón tay đang không ngừng mân mê của mình. Một cảm giác khó có thể diễn tả thành lời len lỏi từ tận đáy lòng rồi lan ra khắp lồng ngực, vừa tê dại lại vừa như căng trướng. Cảm giác này thật kỳ lạ, cũng thật lạ lẫm. Cậu muốn thở hắt ra một hơi, nhưng lại sợ để lộ manh mối.
"Chiều mai cả lớp ra thư viện nhé."
"Thư viện nhỏ thế sao mà chứa hết được ạ..."
"Thế thì chỗ nào mát thì ra đấy mà ngồi! Dẫn phụ huynh vào lớp là có thể đi, không được ra khỏi cổng trường!"
"Đừng mà thầy ơi..."
"Cho bọn em ra ngoài đi mà..."
"Làm cái gì vậy trời! Trường sắp không còn chỗ chứa nữa rồi..."
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng thông báo về buổi họp phụ huynh, học sinh ở dưới thì thầm bàn tán.
Tiếng than vãn vang lên không ngớt, nhưng bên tai cậu lại là một thứ âm thanh còn ồn ào hơn thế: Thình thịch - thình thịch -
Cậu muốn trốn đi, nhưng một khao khát còn mãnh liệt hơn lại thôi thúc cậu ngẩng đầu, nhìn không chớp mắt về phía đó.
Cậu mím chặt môi, dõi theo cậu ấy - hai ánh nhìn giao nhau trên mặt kính, màn sương khiến tất cả trở nên nhòa mờ.
Cậu ấy đang nhìn gì? Cậu ấy đang nghĩ gì? Ánh mắt cậu ấy vẫn tĩnh lặng như mọi khi, không hề gợn lên một cảm xúc nào.
Tò mò? Nghi hoặc? Chán ghét? Hay là thích? Chẳng có gì cả, tựa như bầu trời xanh không một gợn mây, tựa như cơn mưa nhẹ không một tiếng động, tựa như ngọn gió lặng không một chút xáo động.
Cậu ấy đang nhìn mình sao? Cậu ấy muốn nói chuyện với mình à? Người ta thường dễ dàng nhận ra dưới vẻ tĩnh lặng ấy ẩn chứa những tâm tư không thể nói thành lời, nhưng lại rất khó để thấu hiểu được những tâm tư sâu kín đó.
Đột nhiên, tiếng chuông tan học vang lên, Tĩnh Như Phong đứng dậy -
Cậu cảm nhận được ánh mắt của cậu ấy như một dấu ấn nóng rẫy in hằn lên da thịt mình, khiến gáy và vành tai cậu nổi hết cả da gà.
Cậu ấy lướt qua bên cạnh cậu -
Cậu ấy rời khỏi lớp học -
Lớp học vẫn ồn ào như cũ, không khí náo nhiệt tựa như một chú cún tinh nghịch, chạy nhảy khắp mọi ngóc ngách. Mọi người đang bàn tán về buổi họp phụ huynh, về kỳ nghỉ và bài tập... Chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tất cả những chi tiết tinh vi ấy dường như chỉ là do cậu tự mình tưởng tượng ra.
Chẳng có ánh nhìn chăm chú nào, càng không có tâm tư không thể nói thành lời nào, chẳng có gì hết. Giống như hầu hết mọi tình huống trong đời, chẳng có gì cả, chỉ là một màn độc diễn của riêng mình cậu.
Đào Cư Nhiên ngước nhìn về phía cửa lớp trống không, những cảm xúc ban nãy tựa như một đống tro tàn sau khi lửa đã lụi, chẳng còn lại chút ý nghĩa nào.
"Này! Đào Cư Nhiên -" Văn Thanh nghiêng đầu một cách đáng yêu, vẫy vẫy tay: "Hoàn hồn nà!"
Đào Cư Nhiên ngơ ngác nhìn cô bạn.
"Sao trông cậu có vẻ tâm sự nặng nề thế? Sắp được nghỉ rồi mà không vui à?" Văn Thanh thích nén giọng lại để nói chuyện, cô bạn cho rằng giọng mình hơi trầm, vì chuyện này mà đã khổ luyện rất lâu.
"Ừm... cũng bình thường."
Văn Thanh chuyển sang chủ đề mà cô bạn thực sự hứng thú: "Sinh nhật Trình Y Y cậu định tặng quà gì?"
"Tớ vẫn chưa nghĩ ra..."
"Thế thì cậu phải nhanh lên đấy, sinh nhật cậu ấy vào dịp mùng một tháng Mười, cùng tháng với Tưởng Triệu Thành đấy! Tưởng Triệu Thành là cung Bọ Cạp, còn cậu ấy là cung Thiên Bình! Đúng không nhỉ?"
Văn Thanh tự mình tính toán một cách vui vẻ: "Nè, tuy đều có chữ 'Thiên', nhưng Bọ Cạp và Thiên Bình không hợp nhau đâu nhé!"
Thiên: Trong 天蝎 (Thiên Yết - Bọ Cạp) và 天秤 (Thiên Bình).
Cao Nhược Nam ngồi cách Đào Cư Nhiên một bàn, hỏi với sang: "Thế Bọ Cạp hợp với cung nào?"
"Đương nhiên là Cự Giải rồi!" Văn Thanh vui vẻ nói: "Bọ Cạp và Cự Giải là một cặp trời sinh, là cặp đôi kinh điển 'nam thần lạnh lùng' và 'cô nàng ngốc nghếch' trong tiểu thuyết đấy!"
Châu Tề Gia quay người lại: "Ngữ điệu của cậu đừng có buồn nôn thế được không? Làm ảnh hưởng đến cả tâm trạng làm bài của tôi rồi này!"
"Cậu dẹp mịa đi!" Văn Thanh chẳng thèm để ý đến cậu ta, nhiệt tình truyền thụ kiến thức cho Cao Nhược Nam: "Còn Thiên Bình thì hợp nhất với Bảo Bình!"
"Thật không? Vậy còn Nhân Mã thì sao?"
"Nhân Mã hợp với Bạch Dương! Vèo - mũi tên của thần Cupid! Cậu là Nhân Mã hở?"
"Đúng vậy! Bạch Dương là tháng mấy?"
"Chắc là từ tháng 3 đến tháng 4..."
Châu Tề Gia chen vào hỏi: "Từ ngày mấy tháng 3 đến ngày mấy tháng 4 cơ?"
"Để tôi nghĩ xem, hình như là từ ngày 21 tháng 3 đến tháng 4, tháng 4..."
"Ngày mấy tháng 4?"
"Tháng 4, tháng 4 - ngày mấy nhỉ?"
"Rốt cuộc là ngày mấy!?"
Cô bạn Văn Thanh liếc cậu ta một cái: "Vội gì chứ? 20 tháng 4 đó!"
Châu Tề Gia vui mừng nói: "Chính là tôi nè, đúng ngày 20 tháng 4 luôn, cung Bạch Dương!"
"Ể? Không đúng thì phải, lần trước tôi thấy cậu đăng bài trên tường nhà, chẳng phải là 21 tháng 4 sao!"
"Rạng sáng ngày 21, cũng là khoảng mười một, mười hai giờ đêm 20, tính là ngày 20 chứ!"
"Sao mà tính thế được? Thiếu chính xác quá đi!"
"Sao lại không tính được?!"
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Cao Nhược Nam chốt hạ một câu: "Thôi được rồi, cậu là cái đuôi của Bạch Dương, được chưa? Đừng cãi nhau nữa!"
Cả hai im bặt. Châu Tề Gia đắc ý liếc Văn Thanh một cái, cô bạn khịt mũi một tiếng.
Cao Nhược Nam chẳng để ý đến họ: "À phải rồi, Đào Cư Nhiên, cậu sinh nhật ngày nào thế?"
Đào Cư Nhiên đang định trả lời thì thấy Tĩnh Như Phong quay lại lớp. Vừa thấy cậu ấy xuất hiện, ánh mắt cậu đã bị hút đi mất.
Cao Nhược Nam vẫn hỏi dồn: "Tháng mấy thế?"
"Ngày 20 tháng 12 Âm lịch..."
"Ồ, thế thì cậu cũng nhỏ tuổi phết!"
Châu Tề Gia chép miệng: "Quê quá, chắc chỉ có người già mới tính lịch Âm thôi nhỉ?"
Văn Thanh: "Cậu mới quê ấy! Sinh nhật người ta hay thế mà! Cậu xem cậu đi, 421, xui xẻo biết bao!"
"Tôi là 420!"
"Khác gì 421 đâu, dì thứ hai của cậu vẫn ổn chứ?"
Nhị di (二姨): Trong tiếng Trung, số 421 (sì èr yī) có phát âm gần giống với "shì èr yí" (là nhị di - dì thứ hai).
Cao Nhược Nam xua tay: "Thôi thôi hai cậu, y như đôi oan gia ngõ hẹp vậy!"
"Phì!" Cả hai đồng thanh: "Ai thèm làm oan gia với cậu ta chứ!"
Thế giới này lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, Đào Cư Nhiên cố gắng lắng nghe động tĩnh của Tĩnh Như Phong giữa những âm thanh xôn xao ấy. Cậu không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì về cậu ấy. Mưa lại bắt đầu rơi, những hạt mưa li ti không ngớt, tựa như đã tích tụ nỗi u sầu của ngàn năm. Những nỗi u sầu ấy rơi xuống lòng cậu, ướt đẫm một khoảng.
Cậu lật giở tờ đề toán, lắc đầu, có lẽ là do mưa chăng, cái thói đa sầu đa cảm này, âu cũng tại mưa mà ra.
Tan buổi học sáng, Tĩnh Như Phong đã rời đi, có lẽ là đã ra ngoài từ chỗ hàng rào kẽm gai ở ngọn đồi phía sau trường. Nghe nói có một học sinh trường Trung học số 3 trốn học rồi gặp tai nạn xe, nên các trường bắt đầu siết chặt lệnh cấm ra vào. Giờ đây, trường Trung học số 1 chẳng khác nào một cái lồng lớn, sáng vào tối ra, cổng đóng then cài. Bác bảo vệ kê một chiếc ghế đẩu, ngồi chễm chệ ngay trước cổng chính, mắt nheo lại xem ti vi trong phòng - trông có vẻ thị lực không được tốt lắm, nhưng chỉ cần có học sinh nào bén mảng đến gần cổng trường, bác ấy luôn có thể phát hiện ra ngay tức khắc.
Chủ nhiệm lớp cũng đã năm lần bảy lượt cấm mọi người ra khỏi trường: "Học sinh thì phải ra dáng học sinh, nhé, học không vào thì sớm về nhà đi, đừng lãng phí thời gian của bản thân! Đâu phải ai cũng cần học đại học, đi làm hai năm học lấy cái nghề, lập gia đình dựng sự nghiệp, sống cả đời vẫn ổn thôi! Đã bám trụ ở trường không đi thì phải tuân thủ quy định của trường, biết chưa, nghe giảng cho tử tế, làm bài tập cho đầy đủ, thi cử cho nghiêm túc, các em không thiệt đâu! Nói trước mất lòng, đứa nào mà trốn học tôi sẽ gọi phụ huynh. Nhé, bây giờ là xã hội văn minh, giáo dục tố chất, nhưng bố mẹ các em với tôi là cùng một thế hệ, đều trưởng thành dưới roi vọt cả đấy! Mười bảy, mười tám tuổi đầu rồi, nói không nghe thì đánh một trận, nhé, ai thắng thì người đó nghe... Tóm lại một câu, trường học không phải nhà các em, không phải cứ muốn vào là vào, muốn ra là ra!" Chủ nhiệm lớp tướng người to cao thô kệch, lúc giảng bài thì giọng nói trầm bổng du dương, còn có thể cong cả ngón út điệu đà. Nhưng tác phong lại cứng rắn, thỉnh thoảng còn toát ra một luồng khí phách giang hồ, rất có uy.
Tống Ngôn Ân bồi thêm một câu: "Phải cho vào mới được vào, cho ra mới được ra, thế thì khác gì nhà tù!" Câu nói khiến cả lớp bật lên một tràng cười nhỏ và nhận lại cái lườm giận dữ của giáo viên.
Đào Cư Nhiên có chút lo lắng cho Tĩnh Như Phong, lỡ như cậu ấy trốn học mà bị bắt thì sao? Hình như cũng sẽ không có hậu quả gì nghiêm trọng... Vả lại, cậu lấy tư cách gì mà lo lắng cho người ta chứ?
Hết giờ nghỉ trưa, giáo viên chủ nhiệm vào lớp kiểm tra, cả lớp chỉ có chỗ ngồi phía sau cậu là trống. Thầy chắp tay sau lưng, vẫn cái dáng vẻ không giận mà uy, chẳng nhìn ra được là có đang tức giận hay không.
Lo chuyện bao đồng sẽ bị người ta ghét đấy, cậu tự cảnh cáo mình.
Hai tiết cuối vốn là tiết tiếng Anh, nhưng chủ nhiệm lớp đột nhiên có việc xin nghỉ, lệnh cho cả lớp tự học. Cả tầng lầu dường như bị một ngọn lửa nhỏ hun nóng, bắt đầu sôi sục cả lên, không ít học sinh lớp khác chạy sang tán gẫu, lúc này Đào Cư Nhiên mới biết các giáo viên đều đã đến Sở Giáo dục để họp.
Văn Thanh trông còn phấn khích hơn cả được nghỉ, huyên thuyên với cô bạn gái trầm tính ngồi bên phải mình về nhóm nhạc nam đang nổi dạo gần đây. Người kia miệng thì đáp lời, nhưng mắt vẫn dán vào tập tài liệu ôn tập trên bàn, tay thì viết không ngừng. Châu Tề Gia thì cứ mãi thao thao bất tuyệt với Cao Nhược Nam về trận bóng xem tối qua, Cao Nhược Nam đáp lại một cách hờ hững, tay nghịch chiếc vòng bảo vệ cổ tay in hình Slam Dunk.
Hai bên trái phải đều vô cùng náo nhiệt, chỉ có phía sau lưng là trống không. Trước khi Tĩnh Như Phong đến, phía sau cũng không có ai ngồi, nhưng không đến nỗi trống trải đến thế. Giờ đây, sự trống trải ấy tựa như một con quái vật màu đen. Khi Tĩnh Như Phong ở đây, nó bị xua đi; khi Tĩnh Như Phong không có ở đây, nó lại từ hư không hiện ra, lặng lẽ đứng ở góc lớp, đăm đăm dõi theo cậu.
Cạn cả hứng thú, chi bằng học bài... Đào Cư Nhiên cam chịu lật cuốn sách bài tập ra, thẫn thờ nhìn những kiến thức cao siêu bí ẩn này.
Không lâu sau, Trình Y Y bước đến trước mặt Đào Cư Nhiên. Cậu ngẩng đầu nhìn cô nàng, vẫn chưa hoàn hồn sau những công thức tính toán phức tạp.
Trình Y Y đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, thậm chí còn thề với Mạc Tiêu Vi rằng sẽ không đỏ mặt hay nói vấp, nhưng chẳng hiểu sao, những tiếng xì xào xung quanh bỗng im bặt. Cảm nhận được vài ánh mắt trêu chọc, cô nàng bỗng nảy sinh một sự bướng bỉnh, liền ngang nhiên ngồi xuống chỗ của Tĩnh Như Phong, cúi người trên bàn nói chuyện với Đào Cư Nhiên.
"Đang làm gì thế?" Giọng nói nho nhỏ lại thành ra có vẻ chột dạ, Trình Y Y thầm hắng giọng.
Đào Cư Nhiên còn nói nhỏ hơn cả cô nàng: "Làm đề." Cậu giơ cuốn sách bài tập lên.
"Tôi cũng vừa làm cái này xong! Còn làm nhanh hơn cậu một trang đấy!" Chữ của cậu thật thanh tú, giống hệt chữ của thầy giáo dạy Toán, sao trước đây mình không phát hiện ra nhỉ?
Đào Cư Nhiên khô khan đáp: "Tớ làm chậm lắm..."
"Chậm mà chắc mà! Vở của cậu sạch sẽ thật, tôi thì không được như vậy. Tưởng Triệu Thành bảo cứ nhìn chữ của tôi là biết tôi tính toán sai bét - cậu ta nói bậy, rõ ràng tôi tính đúng hết mà! Nhưng mà nhiều lúc xem lại đúng là tôi cũng chẳng hiểu nổi dòng suy nghĩ của mình lúc đó nữa..." Trời trời trời mình đang nói cái gì thế này! Sao lại tự vạch áo cho người xem lưng thế! Đừng căng thẳng nào Y Y!
Đào Cư Nhiên không biết nên nói gì, càng không dám nhìn thẳng vào cô nàng quá lâu, đành phải làm một người lắng nghe trầm lặng như mọi khi.
"Có lần tôi đang làm bài dở thì bị gọi đi, lúc quay lại định tính tiếp theo mạch suy nghĩ lúc nãy, ai ngờ nhìn mãi chẳng hiểu gì, đành phải làm lại từ đầu. Kiểu này tốn vở lắm, quyển vở nháp tôi mua tháng trước giờ lại sắp hết rồi..." Thôi bỏ đi, khởi đầu không thuận lợi rồi, hay là đổi chủ đề khác vậy!
Ở Trình Y Y có một khí chất rất dễ mến, bất kể chuyện có nhàm chán đến đâu, qua lời kể của cô nàng cũng trở nên thú vị lạ thường. Sự thân thiện và thiện cảm toát ra từ cô nàng là điều mà Đào Cư Nhiên hiếm khi cảm nhận được. Cậu mím môi mỉm cười, ngoan ngoãn nhìn cô nàng, trong lòng vô cùng cảm kích.
Trình Y Y khựng lại một chút, "...À đúng rồi! Cậu có thích chó không?"
"Nhà tôi có một bé Bichon á, tên là Luna, đáng yêu lắm!" Mắt cậu tròn xoe lấp lánh, y hệt Luna!
"Luna rất ngoan, không sợ người lạ chút nào, cậu chỉ cần vẫy tay là nó sẽ chạy lại cho cậu xoa đầu ngay! Nhưng mà hiền quá cũng không tốt, mấy con chó khác trong khu cứ hay bắt nạt nó! Lần nào dắt nó đi dạo tôi cũng phải đứng ra đòi lại công bằng cho nó, haha!"
Trình Y Y vén lọn tóc bên tai: "Kỳ nghỉ này nếu rảnh tôi sẽ dắt Luna ra ngoài, cậu có thể chơi cùng nó!"
"Hả? Tớ..." Đào Cư Nhiên không biết đây là một lời mời hay là gì nữa.
Tống Ngôn Ân đã nhẫn nhịn từ lâu, cuối cùng cũng chộp được cơ hội để quát lên: "Đào Cư Nhiên! Bây giờ là giờ học, có thể đừng làm phiền người khác học bài được không?"
Văn Thanh nghe được một màn kịch hay, cúi đầu cười thầm: Với cái thành tích của cậu mà cũng sợ bị làm phiền à?
Đào Cư Nhiên cúi đầu, muốn quay đi nhưng lại cảm thấy bất lịch sự với Trình Y Y, nhất thời rơi vào thế khó xử.
Trình Y Y cũng có chút bối rối, nhưng nửa lớp học đều đang nói chuyện, lớp bên cạnh còn ồn ào như cái chợ vỡ, giọng của Đào Cư Nhiên thì nhỏ đến mức sợ làm kiến giật mình, làm sao mà phiền đến hắn ta được chứ!
Ngay lúc cô nàng định lên tiếng, một bóng người cao lớn đột nhiên lướt qua ngoài cửa lớp, đám học sinh cuối cấp với độ cảnh giác siêu phàm đồng loạt im bặt. Cái tát định đập xuống bàn của Trình Y Y lúc này cũng chậm mất nửa nhịp, cho đến khi Tĩnh Như Phong mang theo thái độ lạnh nhạt đặc trưng của mình bước vào từ ngoài cửa.
Trình Y Y vội vàng đứng dậy, nói nhỏ: "Xin lỗi nhé!" rồi chạy về chỗ của mình.
Nhận xét