[NVCCMYD] - chương 49

Bên ngoài trời tờ mờ sáng, người hầu trong sân bưng nước vào hầu hạ, trong phòng tiếng nước hòa lẫn với tiếng nói chuyện thỉnh thoảng vang lên. Ôn Dĩ Cẩn súc miệng, lau mặt rửa tay, người hầu phía sau rất biết ý đưa khăn cho hắn.

“Vương gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

“Ừ.” Ôn Dĩ Cẩn đáp.

Người hầu ngẩng đầu liếc nhìn thấy cổ áo hắn chưa chỉnh tề, lại nhỏ giọng nói: “Vương gia, y phục người hơi loạn.”

Ân Huyền Dạ nghe vậy, vừa lau tay vừa nhìn về phía Ôn Dĩ Cẩn, Ôn Dĩ Cẩn chỉnh vài lần không được, người hầu liền tiến lên giúp một tay.

Ánh mắt y lướt qua khuôn mặt người hầu, khựng lại, người hầu đó trông mặt mày trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, hình như chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, lại là gương mặt mới mà y chưa từng gặp qua.

Ba năm nay, xem ra bên cạnh Ôn Dĩ Cẩn, vẫn có không ít chuyện y không biết.

Bữa sáng được bày trên bàn bên ngoài, sau khi rửa mặt xong, họ ra ngoài dùng bữa. Món ăn trước mặt Ôn Dĩ Cẩn đều là món thanh đạm, còn bên Ân Huyền Dạ thì có thêm vài món mặn. Hai người ăn phần của mình, vốn không ảnh hưởng đến nhau, nhưng Ân Huyền Dạ đột nhiên nói muốn nếm thử món đậu phụ xào cải thảo trước mặt Ôn Dĩ Cẩn.

“Bệ hạ không phải không thích ăn những món thanh đạm này sao?”

“Ở ngoài lâu rồi, khẩu vị cũng thay đổi.” Ân Huyền Dạ nói.

Ôn Dĩ Cẩn nghe vậy hơi khựng lại, đang định nói gì đó thì bỗng có một vật mềm mại cọ vào chân hắn, hắn cúi đầu nhìn xuống, là con mèo hắn nuôi, ngày thường không thấy bóng dáng, hôm nay không biết sao lại chạy đến đây.

“Meo~”

Ân Huyền Dạ dừng đũa.

Lại một tiếng mèo kêu vang lên, người hầu bên cạnh không dám ngẩng đầu, nếu chỉ có Ôn Dĩ Cẩn thì không sao, Ân Huyền Dạ cũng ở đây, việc này có chút thất lễ.

“Người đâu.” Ôn Dĩ Cẩn gọi người hầu đến bế mèo đi, Ân Huyền Dạ nói một tiếng “khoan đã”.

“Con mèo này ở đâu ra?”

“Con mèo này vốn được nuôi ở sân sau, không biết sao lại chạy đến đây.” Ôn Dĩ Cẩn nói.

“Vương gia thứ tội, là nô tài không trông chừng nó cẩn thận.” Người hầu bế mèo quỳ xuống đất.

Ôn Dĩ Cẩn xua tay, bảo hắn ta lui xuống, lần này Ân Huyền Dạ không gọi hắn ta lại nữa, chỉ như vô tình hỏi một câu: “Trong sân sau, chỉ nuôi mèo thôi sao?”

Giọng y mang theo ý cười: “Trường Trạch đừng có giấu mỹ nhân trong nhà đấy nhé.”

Ôn Dĩ Cẩn khẽ cười: “Bệ hạ nói đùa rồi, vi thần nào có tâm tư đó.”

“Vậy trong lòng ngươi chứa gì?”

“Tự nhiên là Bệ hạ và bách tính thiên hạ.”

Không biết Ân Huyền Dạ có hài lòng với câu trả lời này hay không, không tiếp tục hỏi sâu về chủ đề này, chỉ nhớ đến vết xước trên mu bàn tay Ôn Dĩ Cẩn mà y nhìn thấy mấy hôm trước, và câu “bị cành cây cào vào” của Ôn Dĩ Cẩn—thì ra vị Nhiếp chính vương này, cũng là người có thể nói dối mà mặt không đổi sắc.


Mưa liên tục mấy ngày, mưa nhiều dễ xảy ra lũ lụt, nhiều nơi đã dâng tấu chương lên, mấy ngày nay Ân Huyền Dạ bận rộn hơn nhiều, phái quan viên giỏi trị thủy đến các nơi.

Đồng thời, quân địch đầu hàng không bao lâu nữa sẽ phái sứ giả đến bàn bạc chi tiết về việc nghị hòa, trong ngoài hoàng cung đều bận rộn, mấy ngày nay Ôn Dĩ Cẩn vào cung cũng thường xuyên hơn.

Hôm nay, khi Ôn Dĩ Cẩn vào cung tìm Ân Huyền Dạ, đã có người đến trước hắn—

Trước cửa đại điện nguy nga, những cây cột gỗ lim sừng sững, Ôn Dĩ Cẩn đứng ở cửa điện, trước mặt là Lộc Hỉ, thái giám hầu hạ bên cạnh Ân Huyền Dạ.

“Nhiếp chính vương đợi một lát, nô tài vào bẩm báo.” Lộc Hỉ khom người nói.

Ngày thường hắn đến, đều trực tiếp đi vào, còn cần phải bẩm báo thì chứng tỏ bên trong có người khác.

Sau khi Lộc Hỉ đi vào, hắn nhìn tên thái giám bên cạnh, tên thái giám nhìn xung quanh, bước nhỏ đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Quốc cữu đến rồi.”

Trong điện, khi Lộc Hỉ vào bẩm báo, thấy Ân Huyền Dạ vẻ mặt như cười như không nghe quốc cữu nói chuyện, quốc cữu không biết đang nói về vị thiên kim tiểu thư nhà nào, một mực khen nàng ta hiền lương thục đức, nói hậu cung cũng nên có thêm người rồi.

Ân Huyền Dạ thờ ơ nói: “Ông đang dạy trẫm làm việc đấy à?”

“Vi thần không dám—”

“Không dám?” Ân Huyền Dạ cười khẩy một tiếng, tiếng cười này mang theo sự lạnh lẽo, như một cơn gió lạnh thổi qua da người, “Ông có gì mà không dám, trẫm thấy ông rất dám, việc chỉnh đốn triều cương, chuyện buôn bán muối tư, nghe nói ông cũng dính líu đến…”

Quốc cữu rùng mình một cái, ông ta trong triều, bề ngoài chỉ là một chức quan nhàn rỗi, không mấy nổi bật, nhưng quan viên kết giao lại không ít.

Lộc Hỉ: “Bệ… Bệ hạ.”

Hắn ta lên tiếng, Ân Huyền Dạ mới dừng lại, Lộc Hỉ đi đến bên cạnh y, cúi người che miệng nhỏ giọng nói: “Nhiếp chính vương đến rồi.”

“Cho hắn vào đi.” Ân Huyền Dạ nói.

Ngay sau đó, quốc cữu bên dưới thấy sắc mặt y thay đổi, cau mày cúi đầu nói: “Chuyện hậu cung, đều là chuyện nhỏ, bây giờ việc quan trọng hơn.”

Vẻ âm trầm lúc nãy dường như biến mất hoàn toàn.

Lộc Hỉ bên trong đi ra, được lệnh, dẫn Ôn Dĩ Cẩn vào. Trong điện rộng rãi, có gian trong và gian ngoài, Ôn Dĩ Cẩn còn chưa đi vào trong, đã nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền ra.

“Chuyện hôn sự của Bệ hạ, sao có thể nói là chuyện nhỏ? Mong Bệ hạ suy xét cẩn thận! Vi thần làm vậy đều là vì Bệ hạ, Bệ hạ chớ để bị gian thần mê hoặc…”

“Gian thần?” Giọng nói ôn nhuận như ngọc cắt ngang lời ông ta.

Ôn Dĩ Cẩn bước vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Ân Huyền Dạ ngồi sau bàn, tay cầm tấu chương, trên mặt đã lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, còn bên dưới, chính là quốc cữu, quốc cữu là anh trai của Thái hậu, tuổi cũng đã cao, tóc mai bạc trắng.

“Quốc cữu nói, là bản vương sao?” Giọng hắn không mang theo sự công kích hỏi.

Quốc cữu hừ lạnh một tiếng.

Bây giờ ai mà không biết, Ôn Dĩ Cẩn và hoàng đế quan hệ căng thẳng.

“Vi thần tham kiến Bệ hạ.” Ôn Dĩ Cẩn hành lễ.

Ân Huyền Dạ xua tay: “Khanh bình thân.”

Y lại quay sang nói với quốc cữu: “Ông cứ ra ngoài trước đi, trẫm và Nhiếp chính vương có việc quan trọng cần bàn bạc.”

Quốc cữu cũng nhìn ra sự không kiên nhẫn của Ân Huyền Dạ, không muốn chọc y phật ý, liếc nhìn Ôn Dĩ Cẩn, “Vi thần cáo lui.”

Ông ta phất tay áo, xoay người đi ra ngoài.

Ông ta vừa đi, Ân Huyền Dạ liền ném tấu chương trên tay xuống bàn, uất ức nói với Ôn Dĩ Cẩn: “Ngươi xem bọn họ kìa, sắp leo lên đầu trẫm ngồi rồi! Không phải là thấy trẫm vừa từ biên cương trở về, không nắm rõ tình hình sao!”

Ôn Dĩ Cẩn rót cho y một chén trà: “Bệ hạ bớt giận.”

Ân Huyền Dạ cúi đầu, ánh mắt khó lường, “Bọn họ đều ép trẫm tuyển tú lập hậu.”

Ôn Dĩ Cẩn vỗ về y, “Bệ hạ không muốn sao?”

Ân Huyền Dạ im lặng một lúc, nói: “Trẫm chỉ muốn cưới người mình yêu.”

Ôn Dĩ Cẩn khựng lại, người mình yêu? Là vị cô nương đến bắt mạch cho hắn hôm đó sao?

Trong cốt truyện gốc, giai đoạn này của Ân Huyền Dạ, vẫn đang đi theo mạch truyện chính, mạch truyện chính là cuộc đấu tranh trên triều đường, mạch truyện phụ là lần lượt nạp mỹ nhân vào hậu cung.

Mà bây giờ Ân Huyền Dạ đã đánh bại quân địch trước hai năm, ngồi vững trên ngai vàng, mạch truyện phụ hiển nhiên cũng nên được đẩy lên trước.

Cô nương đó lạnh lùng nhưng không kiêu ngạo, chỉ là thân phận lai lịch không rõ ràng, Ôn Dĩ Cẩn suy nghĩ một hồi, trên mặt mỉm cười nói: “Nếu Bệ hạ đã có ý này, vi thần tự nhiên ủng hộ.”

Hơi nước nóng từ chén trà bốc lên, Ôn Dĩ Cẩn ngồi xuống bên cạnh, bưng chén trà lên uống hai ngụm, Ân Huyền Dạ nhìn chằm chằm vào tay hắn.

“Sao vậy?”

“Đây là chén của trẫm.”

Ôn Dĩ Cẩn ngẩn người, “Vi thần—”

“Thôi.” Ân Huyền Dạ khẽ hừ một tiếng, “Nếu ngươi thích, trẫm ban chén trà này cho ngươi.”

Ôn Dĩ Cẩn: “…”

Ân Huyền Dạ bưng một chén trà khác lên, đưa lên môi nhấp một ngụm, nói “trà ngon”.

Vị đậm đà, đúng là trà ngon, hương thơm ngào ngạt.

“Ngươi giúp trẫm xem tấu chương đi, trẫm hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.” Ân Huyền Dạ không chút ngần ngại bày tỏ ý định lười biếng, đưa bút cho Ôn Dĩ Cẩn, ngón tay thon dài thẳng tắp, sạch sẽ đẹp đẽ, trên đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, “Trẫm vẫn không thể thiếu ngươi được.”

Khi Ôn Dĩ Cẩn theo bản năng nhận lấy, đặt bút vào tay Ôn Dĩ Cẩn, đầu ngón tay Ân Huyền Dạ khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn, mang theo một chút ngứa ngáy, Ôn Dĩ Cẩn khẽ nắm tay lại, khi tay Ân Huyền Dạ rời đi, hắn nắm lại tay y.

Đầu ngón tay Ân Huyền Dạ run lên, “Sao, sao vậy?”

“Tay Bệ hạ hơi lạnh.” Ôn Dĩ Cẩn nói.

Ân Huyền Dạ: “Hôm nay hơi lạnh.”

“Vi thần bảo người mang áo choàng đến.” Hắn buông tay đứng dậy, Ân Huyền Dạ lại nắm lấy tay hắn.

Ôn Dĩ Cẩn quay đầu nhìn y một cái, y lại rụt tay về, vẻ mặt có chút kỳ lạ, ánh mắt lảng tránh, “Vậy ngươi mau đi mau về.”

Thái giám trong cung nhận lệnh, rất nhanh mang áo choàng đến. Ôn Dĩ Cẩn và Ân Huyền Dạ ngồi cạnh nhau, hắn cầm bút phê duyệt tấu chương, Ân Huyền Dạ ngồi bên cạnh hắn, tiện tay lật xem tấu chương hắn đã phê duyệt, như đang giám sát.

Ôn Dĩ Cẩn vô tình cầm một tấu chương đã được phê duyệt, nét chữ trên đó là của hắn, phong cách phê duyệt tấu chương cũng là của hắn, nhưng hắn không có ấn tượng gì về tấu chương này. Hắn khựng lại, đây cũng không phải chữ của Ân Huyền Dạ, hắn liếc nhìn Ân Huyền Dạ đang xem tấu chương bên cạnh, cầm lấy một tấu chương khác, quả nhiên, nét chữ giống hệt hắn.

Xem ra là cố ý viết giống chữ của hắn—tự tay dạy dỗ, quả nhiên chỗ nào cũng giống hắn.

Chỉ là tính cách này, bên ngoài trầm ổn, bên trong vẫn có chút bốc đồng, nhưng bốc đồng cũng có cái hay của bốc đồng.

Một nén nhang trôi qua, Ân Huyền Dạ không xem tấu chương nữa, mà quay sang nghịch mái tóc đen trên vai Ôn Dĩ Cẩn. Lại một nén nhang nữa, Ôn Dĩ Cẩn cảm thấy vai nặng trĩu, thì ra là Ân Huyền Dạ mệt rồi, trực tiếp gối đầu lên vai hắn.

Mấy ngày nay Ân Huyền Dạ chăm chỉ thế nào hắn đều nhìn thấy, vẻ mệt mỏi trong mắt cũng rất rõ ràng, vì vậy khi Ân Huyền Dạ nói mệt, muốn nghỉ ngơi, Ôn Dĩ Cẩn cũng không phản bác y.

Khi đầu Ân Huyền Dạ từ trên vai hắn trượt xuống, hắn đưa tay đỡ lấy má y, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến đầu ngón tay hắn vô thức vuốt ve hai cái, sau khi phản ứng lại, hắn lại cảm thấy hành động này không còn phù hợp với tuổi của Ân Huyền Dạ nữa, may mà Ân Huyền Dạ đang ngủ.

Hắn để y dựa vào vai mình một cách vững vàng.

Hắn không nhìn thấy, khóe miệng Ân Huyền Dạ khẽ nở nụ cười.

Trong phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng lật giấy, trong lò ở góc tường đang đốt hương, qua hồi lâu, khi hơi thở của Ân Huyền Dạ đều đặn, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện.

Lộc Hỉ đi vào, thấy Ân Huyền Dạ dựa vào vai Ôn Dĩ Cẩn ngủ, liền nhẹ nhàng hành động, Ôn Dĩ Cẩn nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Khởi bẩm Nhiếp chính vương, Khương cô nương cầu kiến Bệ hạ.”

Ôn Dĩ Cẩn: “Khương cô nương?”

Cái đầu trên vai động đậy, Ân Huyền Dạ tỉnh giấc, y ngẩng đầu lên khỏi vai Ôn Dĩ Cẩn, xoa xoa lông mày đang nhíu lại, có chút khó chịu vì bị đánh thức.

Lộc Hỉ: “Bệ hạ.”

Hắn ta lại nói lại những lời vừa rồi.

Ôn Dĩ Cẩn nắm tay che miệng, trêu chọc: “Bệ hạ mau đi đi, đừng để Khương cô nương đợi lâu.”

Khương cô nương là ai, Ôn Dĩ Cẩn đại khái đoán được, người có thể vào cung, nhưng lại không có thân phận gì, e là chỉ có vị bạch y nữ tử hôm đó.

Ân Huyền Dạ hiểu ý trêu chọc trong lời hắn, mấp máy môi, định nói gì đó nhưng lại thôi, bảo Lộc Hỉ dẫn người vào.

“Vi thần—” Ôn Dĩ Cẩn định đứng dậy, Ân Huyền Dạ kéo tay áo hắn, Ôn Dĩ Cẩn ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của y, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Lúc này, Khương cô nương mặc áo trắng bước vào, Ân Huyền Dạ buông tay Ôn Dĩ Cẩn ra, Ôn Dĩ Cẩn đứng sang một bên. Hôm nay Khương cô nương vẫn đeo mặt nạ, không nhìn rõ dung mạo thật, nàng ta tiến lên, đặt một tờ giấy lên bàn.

“Phương thuốc lần trước, thần thiếp đã suy nghĩ vài ngày, đều ở đây, Bệ hạ và Vương gia nếu không yên tâm, có thể gọi ngự y trong cung đến xem.”

“Trẫm biết rồi.” Ân Huyền Dạ cầm tờ giấy lên xem qua.

“Vừa hay hôm nay Vương gia cũng ở đây, không biết có thể để thần thiếp bắt mạch lại một lần nữa không?” Nàng ta hỏi.

“Khương cô nương mời.” Ôn Dĩ Cẩn đưa tay ra.

Chi tiết nhỏ nhất có thể thấy được suy nghĩ của một người, Khương cô nương liếc nhìn Ân Huyền Dạ vài lần, rõ ràng là có ý với y, còn Ân Huyền Dạ thì sao?

Khi nàng ta bắt mạch cho hắn, Ôn Dĩ Cẩn nghiêng đầu sang, vừa hay chạm phải ánh mắt Ân Huyền Dạ, ánh mắt y khựng lại, ánh mắt Ân Huyền Dạ lóe lên, nhìn xuống tay Khương cô nương đang bắt mạch cho hắn.


Sau khi nàng ta rời đi, Ân Huyền Dạ cầm lấy phương thuốc đó, cùng Ôn Dĩ Cẩn đi đến Thái Y Viện. Phương thuốc không có vấn đề, quả thật thích hợp để điều chỉnh thể chất của Ôn Dĩ Cẩn, y liền nhìn người ta bốc thuốc, bảo Ôn Dĩ Cẩn đêm nay ở lại trong cung.

Đêm xuống, y còn đích thân đốc thúc Ôn Dĩ Cẩn uống thuốc.

Cơ thể Ân Huyền Dạ rất ấm áp, Ôn Dĩ Cẩn mỗi lần ngủ say, đều vô thức ôm y vào lòng, về sau cũng thành quen.

Mấy ngày sau cũng đều như vậy.

Ôn Dĩ Cẩn thường gặp vị cô nương họ Khương kia ở Thái Y Viện, nghe người ta nói, vị cô nương này chính là người mới đến mấy ngày nay, y thuật xuất thần nhập hóa, cũng có chút danh tiếng ở Thái Y Viện.

Chỉ là... hình như có chút khác với những gì hắn nghĩ, Ân Huyền Dạ đối với nàng ta, cũng không có gì đặc biệt.

Tháng năm, sứ giả nhập cảnh đến kinh thành, ở tại trạm dịch trong kinh. Không biết bọn họ nghe tin từ đâu, nói Ôn Dĩ Cẩn và Ân Huyền Dạ bất hòa, nên đã lén lút đến bái phỏng Ôn Dĩ Cẩn. Ôn Dĩ Cẩn bảo quản gia lấy lý do hắn không có nhà để từ chối.

Từ lúc sứ giả vào cổng thành, nhất cử nhất động của bọn họ đều bị Ôn Dĩ Cẩn phái người theo dõi. Hắn biết bọn họ đã đến tửu lâu, thanh lâu, dạo khắp những nơi phồn hoa náo nhiệt trong kinh thành.

Quốc gia của sứ giả tuy đã bại trận, nhưng khí thế kiêu ngạo vẫn không giảm, khiến các quan viên tiếp đón mệt mỏi rã rời.

Ân Huyền Dạ cho bọn họ leo cây vài ngày, sau đó mới bày tiệc chiêu đãi trong cung.

Trên yến tiệc, ca kĩ múa hát tấu nhạc, các quan viên ngồi hai bên, phân chia rõ ràng. Ôn Dĩ Cẩn ngồi đối diện với người Hồ, nhấp rượu trong, trông như một công tử nho nhã.

Sứ giả Tây Vực để râu quai nón, đột nhiên ra hiệu dừng nhạc, nói cũng đã chuẩn bị một tiết mục biểu diễn.

"Kinh thành Đại Lương cảnh sắc phồn hoa, chúng ta cũng chuẩn bị một tiết mục, mong Lương Vương cho cơ hội."

Ân Huyền Dạ cầm chén rượu đặt bên môi, đầu ngón tay miết nhẹ quanh miệng chén, hồi lâu, hắn khẽ cười: "Trẫm cho phép."

"Tạ ơn Lương Vương." Tên sứ giả vỗ tay.

Vài nữ tử mặc trang phục múa Tây Vực bước vào điện, eo thon thả, ánh mắt quyến rũ, nửa dưới khuôn mặt che sau lớp mạng che mặt. Theo tiếng nhạc nổi lên, họ múa uyển chuyển, dáng múa yêu kiều nhẹ nhàng.

Sứ giả đắc ý ngồi xuống.

Đang múa thì có chút không ổn.

Họ lần lượt len lỏi vào giữa các đại thần Đại Lương, các đại thần luống cuống tay chân cản lại. Một nữ tử đến trước mặt Ôn Dĩ Cẩn, đầu ngón tay khẽ lướt qua trước mặt hắn, mang theo một làn hương thanh mát.

Ân Huyền Dạ ở trên nhìn rõ ràng, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Khi vũ nữ định mời rượu Ôn Dĩ Cẩn, nắm tay y đã siết chặt.

Ôn Dĩ Cẩn khẽ ngăn lại, ngồi đó không hề tỏ ra khó chịu, vẫn là bộ dạng thờ ơ, khóe môi mang một nụ cười nhạt.

"Đủ rồi." Ân Huyền Dạ trầm giọng nói, "Dừng lại cho trẫm."

Tiếng nhạc dừng lại, vũ nữ nhận ra hoàng đế Đại Lương đang tức giận, liền quỳ xuống đất.

"Bệ hạ, đây là sao ạ?" Tên sứ giả hỏi.

"Khinh suất." Ân Huyền Dạ nói, "Không thể xem nổi."

Lời vừa nói ra, sắc mặt sứ giả không được tốt lắm.

Ôn Dĩ Cẩn đặt chén rượu xuống, cười nói: "Sứ giả đừng để bụng, ở Đại Lương triều ta, hành vi như vậy có phần quá lộ liễu, các đại thần ở đây, không ít người đã có gia thất, ngài có thể hiểu chứ?"

Phong tục bên phía sứ giả là sợ vợ, nghe hắn nói vậy, sắc mặt sứ giả dịu đi, đứng dậy hành lễ nói: "Là tại hạ suy xét không chu toàn."

Vài câu qua lại, sứ giả lại hỏi Ôn Dĩ Cẩn: "Không biết Nhiếp Chính Vương đã có hôn phối chưa?"

"Chuyện này không cần ngài bận tâm." Ân Huyền Dạ thản nhiên nói, "Nếu Nhiếp Chính Vương muốn, trẫm tự nhiên sẽ ban hôn cho hắn."

Khói lửa vô hình bao trùm, các đại thần bên dưới trao đổi ánh mắt.

...

Trên yến tiệc, Ôn Dĩ Cẩn và Ân Huyền Dạ, một người đóng vai hiền, một người đóng vai ác. Khi tan tiệc, trời đã khuya, Ân Huyền Dạ đang trên đường hồi cung thì bị sứ giả chặn lại. Sứ giả xin lỗi vì lỗi lầm hôm nay, nói muốn tặng y vài mỹ nhân để tạ lỗi.

"Mỹ nhân thì thôi." Ân Huyền Dạ nói, "Trẫm không thích mỹ nhân."

"Bệ hạ." Một giọng nói vang lên từ phía sau bọn họ, y quay đầu lại nhìn, thấy là Ôn Dĩ Cẩn.

Không đợi sứ giả nói thêm gì, Ân Huyền Dạ quay người đi về, sứ giả nhìn bọn họ hai lần, đành phải thôi.

Ôn Dĩ Cẩn đến để giải vây, thấy bọn họ đã đi, hắn cũng chuẩn bị rời đi thì bị Ân Huyền Dạ nắm lấy cổ tay, "Ăn no rồi, đi dạo Ngự hoa viên với trẫm một lát."

Trời nhá nhem tối, trong Ngự hoa viên hoa nở rộ, nhìn ra xa, rất đẹp, như lạc vào một bức tranh thủy mặc đậm nét.

Ân Huyền Dạ ngắt một cánh hoa, trong lòng không hề bình tĩnh, chỉ cùng Ôn Dĩ Cẩn sóng vai mà đi, mu bàn tay vô tình chạm vào mu bàn tay hắn, trong lòng liền đập loạn nhịp. Rượu uống dường như lúc này mới phát tác, y cũng táo bạo hơn ngày thường, liền nghiêng người về phía Ôn Dĩ Cẩn.

Quả nhiên Ôn Dĩ Cẩn đưa tay đỡ lấy y, "Bệ hạ, người say rồi."

"Trẫm hơi say." Ân Huyền Dạ đưa tay day trán nói, "Nghe nói mấy hôm trước, mấy tên sứ thần kia muốn đưa mỹ nhân đến phủ của ngươi."

"Tin tức của bệ hạ quả thật nhanh nhạy hơn vi thần, vi thần còn chưa biết chuyện này." Ôn Dĩ Cẩn mỉm cười nói.

Ân Huyền Dạ: "..."

Ôn Dĩ Cẩn một tay đặt xuống, đỡ lấy eo Ân Huyền Dạ, "Bệ hạ gầy đi rồi."

Khoảng thời gian này chắc là mệt mỏi lắm.

Hành động này có chút bất ngờ, Ân Huyền Dạ eo mềm nhũn, thật sự dựa cả trọng lượng cơ thể vào Ôn Dĩ Cẩn, trên mặt thoáng chốc lan tràn một tầng đỏ ửng, trông như say rượu, y khẽ "hít" một tiếng.

Ôn Dĩ Cẩn: "Vi Thần quên mất, bệ hạ sợ nhột."

Sắc mặt Ân Huyền Dạ đỏ rồi lại trắng, Ôn Dĩ Cẩn cảm thấy có gì đó không đúng, "Sao vậy?"

"Cắn vào lưỡi rồi." Ân Huyền Dạ nói.

"Để ta xem." Trong khoảnh khắc, hắn quên mất tự xưng "vi thần", mà Ân Huyền Dạ dường như cũng không để ý.

Ôn Dĩ Cẩn đặt tay lên cằm Ân Huyền Dạ, bảo y há miệng, thè lưỡi ra. Trên đầu lưỡi có một chút đỏ tươi. Ân Huyền Dạ nhìn chăm chú vào hàng mi của Ôn Dĩ Cẩn, mái tóc dài của hắn bị gió nhẹ thổi bay, mùi thuốc trên người hắn pha lẫn một chút hương liệu mà y không thích lắm.

Khi hắn cúi đầu hoặc nhìn về nơi khác, Ân Huyền Dạ mới có thể trắng trợn nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, ánh mắt lưu chuyển trên môi hắn. Cơn đau ở đầu lưỡi của Ân Huyền Dạ cũng quên mất.

Những thị vệ và thái giám đi theo sau họ giữ một khoảng cách nhất định. Nhìn từ xa, tư thế của hai người có chút không đúng mực. Thái giám và thị vệ liếc nhìn nhau, rồi lặng lẽ cúi đầu.

Tuy có lời đồn Ôn Dĩ Cẩn và Ân Huyền Dạ bất hòa, nhưng còn có một lời đồn đại khác hoang đường hơn, đó là Ôn Dĩ Cẩn và Ân Huyền Dạ có tư tình. Là loại tư tình nào, thì chính là bí mật trong cung, ít ai dám bàn luận chuyện có thể mất đầu này.

Ôn Dĩ Cẩn ngước mắt lên, Ân Huyền Dạ lập tức cụp mắt xuống.

Gò má y ửng hồng, dung mạo diễm lệ còn thu hút hơn cả những bông hoa đang nở rộ trong vườn, rực rỡ mà không hề phô trương. Tính tình nóng nảy, nhưng đôi khi lại lộ ra một chút nũng nịu, nét đặc trưng này ở trên người y, rất hấp dẫn.

Có lẽ do men rượu, Ôn Dĩ Cẩn ngẩn người một lúc, cổ họng ngứa ngáy, nhưng lại không muốn ho, hắn dùng đầu lưỡi chạm nhẹ vào vòm miệng.

"Không sao." Ôn Dĩ Cẩn nói, "Nếu đau, hay là gọi Khương cô nương đến xem?"

"Khương cô nương?" Ân Huyền Dạ mím môi, cằm vẫn bị tay Ôn Dĩ Cẩn giữ lấy, y hỏi, "Khi nào thì ngươi và Khương cô nương thân thiết như vậy?"

Ôn Dĩ Cẩn: "..."

Cái này lại có chút giống như đang ghen.

"Bệ hạ có muốn theo đuổi người con gái mình thích không?" Hắn hỏi thẳng.

Ánh mắt Ân Huyền Dạ hơi lóe lên, "Ý ngươi là sao?"

"Vi thần có cách, lấy lòng người đẹp." Ôn Dĩ Cẩn nói.

"Ý ngươi là..." Ân Huyền Dạ nuốt nước bọt, "Ngươi muốn giúp trẫm theo đuổi người trong lòng? Trẫm là hoàng đế, muốn gì mà không có, tại sao phải theo đuổi?"

Ôn Dĩ Cẩn khẽ cười, "Bệ hạ à, người mình yêu, chuyện tình cảm, không thể cưỡng cầu, hai người phải có tình cảm với nhau mới thú vị, vi thần nói có đúng không?"

Ân Huyền Dạ có chút tức giận, tức giận vì Ôn Dĩ Cẩn nói muốn giúp y theo đuổi người khác, nhưng nghe hắn nói vậy, lại có chút động lòng.

Trước đây y chưa từng nghĩ đến việc phải cố gắng thay đổi mối quan hệ giữa y và Ôn Dĩ Cẩn, y hài lòng với hiện tại, y có thể chạm vào hắn, cũng có thể để hắn ngủ cùng, vậy nên, nếu thay đổi sẽ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, thì y thà không thay đổi.

Trước đây có người mai mối cho Ôn Dĩ Cẩn, Ôn Dĩ Cẩn đều lấy lý do sức khỏe để từ chối. Hắn không có người trong lòng, cho dù có đại thần muốn mai mối cho hắn, Ân Huyền Dạ cũng sẽ không để cuộc mai mối này thành công.

Nhưng nếu tiến thêm một bước nữa...

Cũng chỉ có lợi chứ không có hại.

Khi chưa có ý nghĩ gì, còn có thể kìm nén, nhưng một khi đã bắt đầu, suy nghĩ và dục vọng sẽ giống như ngựa hoang thoát cương, không thể khống chế mà cuồng chạy, muốn kìm nén lại cũng không phải chuyện đơn giản.

Cổ họng Ân Huyền Dạ khô khốc, y lại nuốt nước bọt.

"Thế nào?" Ôn Dĩ Cẩn nhìn ra sự dao động của y, "Vi thần sẽ không hại bệ hạ, chỉ sẽ giúp bệ hạ, có được tất cả những gì bệ hạ muốn."

"Thử xem, cũng không sao." Ân Huyền Dạ nói.

Ôn Dĩ Cẩn khẽ cười.

"Trường Trạch, hôm nay ngủ cùng trẫm đi." Ân Huyền Dạ nói, "Mấy hôm nay trẫm hay gặp ác mộng, ngủ không ngon..."

Y nhíu mày xoa xoa thái dương, "Còn bị đau đầu nữa."

Ôn Dĩ Cẩn liền cùng y đến tẩm cung, trên đường đi chậm rãi nói cho y nghe những kỹ năng theo đuổi người khác, không được quá đeo bám, khiến người ta chán ghét, cũng không được quá giữ kẽ, làm tăng thêm khoảng cách...

Đến khi trời tối, Ôn Dĩ Cẩn lại một lần nữa lên long sàng.

Ban đêm trong tẩm cung tắt đèn, không gian yên tĩnh, trên giường mềm mại, Ân Huyền Dạ trở mình, phát ra tiếng động không nhỏ.

"Những lời lúc nãy, nói lại cho trẫm nghe đi." Y nhỏ giọng nói, "Trẫm sợ quên mất."

Y chỉ muốn nghe Ôn Dĩ Cẩn nói chuyện với y, nói nhiều hơn một chút, sẽ khiến y cảm thấy gần gũi hơn một chút.

Ôn Dĩ Cẩn suy nghĩ một chút, nói: "Bệ hạ chỗ nào không hiểu, có thể hỏi."

Ân Huyền Dạ: "Ngươi dạy trẫm rất nhiều chuyện, đó đều là những điều ngươi giỏi, theo đuổi nữ tử, ngươi cũng giỏi sao? Trẫm hình như chưa từng nghe ngươi nhắc đến cô nương nào."

“Chuyện này không cần phải tự mình thực hành, bệ hạ có biết, tình cảm, người ngoài cuộc mới là người nhìn rõ nhất, đúng như câu nói, kẻ trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì sáng suốt.” Ôn Dĩ Cẩn nói.

Ân Huyền Dạ im lặng một lúc, nói: "Trẫm gặp người mình thích, nói chuyện sẽ căng thẳng, phải làm sao bây giờ?"

"Yêu một người, thì phải học cách hiểu những điều nàng thích." Hắn nói, "Bệ hạ có biết cô nương trong lòng người thích gì không?"

"Những gì ngươi thích, trẫm đều biết."

Ôn Dĩ Cẩn sững người, không biết tại sao chủ đề lại chuyển sang hắn, hắn khẽ cười, "Những gì bệ hạ thích, vi thần cũng biết."

"Nhưng những gì ngươi không thích, trẫm không biết." Ân Huyền Dạ lại nói.

"Những gì vi thần không thích, rất ít." Ôn Dĩ Cẩn nói.

"Vậy sao?" Ân Huyền Dạ khẽ lẩm bẩm.

"Người mà bệ hạ thích, là người như thế nào?"

"Rất giống ngươi."

"Giống ta... sao?"

"Ừ..."

Ôn Dĩ Cẩn nghiêng đầu, bên tai có hơi thở ấm áp phả qua, chăn bên cạnh bị kéo lên một chút. Trong bóng tối, một thân ảnh chống tay ngồi dậy, lơ lửng phía trên hắn.

"... Trẫm vừa nhìn thấy hắn, liền cảm thấy vui vẻ, đôi khi tim cũng đập rất nhanh." Ân Huyền Dạ thấp giọng nói, "Ngươi nói xem, trẫm có phải bị bệnh tim không?"

Mấy sợi tóc đen buông xuống, như có như không lướt qua gò má Ôn Dĩ Cẩn, mang đến từng trận ngứa ngáy, giống như chàng trai trẻ bồng bột, vừa muốn đến gần, lại vừa kìm nén tâm tư.

Vừa mong hắn nhận ra, lại vừa không mong hắn nhận ra.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến