[NVCCMYD] - chương 48

Ôn Dĩ Cẩn lại thấy bình thường, Ân Huyền Dạ đã mười tám tuổi, nếu không phải ra chiến trường, ở tuổi này cũng nên cưới vợ sinh con rồi, e rằng một thời gian nữa, các đại thần trên triều cũng sẽ bắt đầu thúc giục.

Và đúng như Ôn Dĩ Cẩn dự đoán—

Ân Huyền Dạ lần này khải hoàn trở về, được lòng dân, danh tiếng cũng được nâng cao, ba năm chinh chiến bên ngoài, còn bồi dưỡng được không ít tâm phúc.

Buổi chầu đầu tiên sau khi hồi triều, chính là thăng quan tiến chức, ban thưởng cho các tướng sĩ lập công lần này.

Ân Huyền Dạ ngồi trên long ỷ, trải qua ba năm gian khổ, khí thế đã khác xưa rất nhiều, toàn thân tỏa ra uy nghiêm của bậc đế vương, từng lời nói ra đều mạnh mẽ dứt khoát, khiến người ta không dám phản bác, vui giận không lộ trên nét mặt.

Y cũng ban thưởng cho Ôn Dĩ Cẩn những vật phẩm quý hiếm, nói hắn ba năm qua trị quốc có công.

“Có việc tấu trình, không có việc gì thì lui triều.” Sau giọng nói the thé của tiểu thái giám, các đại thần lần lượt lui ra khỏi điện.

“Hứa tướng quân, chúc mừng, chúc mừng!”

Xung quanh các võ tướng được ban thưởng náo nhiệt tiếng người.

Có người vui vẻ thì cũng có người lo lắng, người lo lắng chính là người của Ôn Dĩ Cẩn. Ôn Dĩ Cẩn có thể đứng vững trên triều đường, trong triều tự nhiên có một hai tâm phúc, trong số các đại thần thường có lời đồn Ôn Dĩ Cẩn và Ân Huyền Dạ bất hòa, Ân Huyền Dạ vừa được thế, nhất định sẽ uy hiếp đến Ôn Dĩ Cẩn—không biết giữa hai người sẽ có tranh đấu gì.

Ôn Dĩ Cẩn lại không hề lo lắng, khi ra khỏi cửa cung, hắn bị một thái giám chặn lại.

“Nô tài tham kiến Nhiếp chính vương.”

Tên thái giám này chính là Lộc Hỉ hầu hạ bên cạnh Ân Huyền Dạ.

Hắn dừng bước, hỏi có chuyện gì, Lộc Hỉ nói: “Bệ hạ mời Nhiếp chính vương qua đó uống trà.”

“Dẫn đường đi.” Ôn Dĩ Cẩn nói.

Trong Cam Lộ điện, cung nữ thái giám hầu hạ trong điện đều run sợ, không dám thở mạnh, người khiến nơi này trở nên như vậy, chính là vị hoàng đế đang ngồi trước bàn với vẻ mặt giận dữ.

“Bốp”—

Một tấu chương bị ném ra ngoài.

Trong điện yên tĩnh, các cung nữ cúi đầu, Ân Huyền Dạ không ngẩng đầu lên, sau khi ném tấu chương ra ngoài, lại tiện tay cầm lấy một tấu chương khác.

Một người lặng lẽ bước vào cửa điện, bàn tay thon dài nhặt tấu chương bị ném dưới đất lên, các cung nữ nhìn thấy hắn, liền hành lễ.

Ân Huyền Dạ nghe thấy tiếng các cung nữ hành lễ mới ngẩng đầu lên, vẻ giận dữ u ám trên mặt tan đi đôi chút.

“Bệ hạ đang tức giận chuyện gì vậy?” Ôn Dĩ Cẩn gấp tấu chương lại, đặt lên bàn.

Ân Huyền Dạ: “Trẫm—”

Y dừng lại một chút, bảo các cung nữ lui ra ngoài.

Người hầu trong điện nhanh chóng lui ra, không quên đóng cửa lại.

Ân Huyền Dạ bảo Ôn Dĩ Cẩn tự mình xem tấu chương đó, hắn liền mở ra xem, trên đó là một vị quan nói Ân Huyền Dạ nên nạp phi tần, nói đến chuyện tuyển tú.

“Trẫm mới trở về bao lâu, đã nóng lòng muốn cài người bên cạnh trẫm, bọn họ có ý đồ gì!” Ân Huyền Dạ nói.

“Bệ hạ không muốn sao?” Ôn Dĩ Cẩn đặt tấu chương bên cạnh tay y, “Đây cũng có thể coi là một cách để duy trì sự cân bằng giữa các quan viên trong triều.”

Ân Huyền Dạ khựng lại, hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ trẫm còn phải dựa vào nữ nhân hay sao?”

“Vi thần không có ý đó.”

“Nhiếp chính vương, ngươi lại có ý đồ gì?”

“Tự nhiên là muốn tốt cho Bệ hạ.” Ôn Dĩ Cẩn nói, “Vi thần chỉ thuận miệng nói ra thôi, Bệ hạ không cần để tâm.”

“Nếu trẫm để tâm thì sao?” Ân Huyền Dạ hỏi ngược lại hắn, giọng điệu không nghe ra tốt xấu.

Lời này có chút bức người.

Ôn Dĩ Cẩn khựng lại, lúc này, hắn có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa Ân Huyền Dạ bây giờ và trước kia, vẻ non nớt năm xưa đã bị thay thế bằng sự thâm trầm hiện tại.

Lòng vua khó đoán, Ôn Dĩ Cẩn nói: “Vi thần…”

Còn chưa nói hết câu, cổ họng ngứa ngáy khiến hắn nghiêng đầu ho khan vài tiếng.

Ân Huyền Dạ cau mày, “Truyền ngự y đến, xem cho ngươi.”

“Không sao.” Ôn Dĩ Cẩn đưa tay ngăn lại, nói, “Bệnh cũ rồi, Bệ hạ không cần bận tâm, lúc nãy là vi thần lỡ lời.”

“Trẫm có trách ngươi đâu.” Ân Huyền Dạ nói, ánh mắt lướt qua khuôn mặt hơi đỏ lên vì ho của hắn, vô thức liếm môi.

Ba năm nay, Nhiếp chính vương không hề thay đổi, dung mạo vẫn tuấn tú như vậy, không hề bị bệnh tật ảnh hưởng.

Khí thế trên người y đột nhiên biến mất.

Ôn Dĩ Cẩn: “…”

Ân Huyền Dạ: “Chỉ là cảm thấy lời ngươi nói không dễ nghe, sau này đừng nói nữa.”

“Vi thần nhớ rồi.” Ôn Dĩ Cẩn ôn tồn đáp, thầm nghĩ, chắc là lời hắn nói khiến Ân Huyền Dạ cảm thấy hắn đang nói y dựa dẫm vào nữ nhân, nên y mới không vui.

“Bệ hạ cho Lộc Hỉ gọi vi thần đến, là có chuyện gì?”

“Suýt chút nữa quên mất.” Ân Huyền Dạ lấy ra một tấu chương, nói, “Quốc cữu dâng tấu, nói ngươi nhiều lần công báo tư thù, đây là chuyện gì?”

Ôn Dĩ Cẩn ánh mắt khựng lại, nhận lấy xem, nội dung trong tấu chương đều là xuyên tạc sự thật, lời lẽ thâm sâu, ám chỉ Ôn Dĩ Cẩn muốn tạo phản soán ngôi. Ba năm nay, quốc cữu không hề an phận, Ôn Dĩ Cẩn chặt đứt không ít cánh tay của ông ta, mới khiến ông ta không ngồi yên được, Ân Huyền Dạ vừa trở về, liền muốn chia rẽ ly gián.

Nếu Ân Huyền Dạ nghi ngờ hắn nhiều hơn một chút, e là sẽ không trực tiếp đưa tấu chương đến trước mặt hắn, trực tiếp chất vấn, mà sẽ âm thầm điều tra, những thứ điều tra được, e là cũng khó nói.

Chất vấn sau khi điều tra và chất vấn trước khi điều tra, hai việc này khác nhau rất lớn, việc thứ hai thể hiện sự tín nhiệm với Ôn Dĩ Cẩn.

Hành động của Ân Huyền Dạ có lẽ nằm ngoài dự đoán của quốc cữu, ngay cả Ôn Dĩ Cẩn cũng có chút bất ngờ, sau khi bất ngờ qua đi, lại không khỏi mỉm cười.

“Tay ngươi làm sao vậy?” Ân Huyền Dạ nhìn theo tay Ôn Dĩ Cẩn cầm tấu chương, chú ý đến điều chưa để ý lúc nãy.

Tay?

Ôn Dĩ Cẩn cúi đầu nhìn xuống, thấy vài vết xước đỏ trên mu bàn tay, “Bị cành cây cào vào.”

Ân Huyền Dạ cau mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại bất cẩn như vậy.”

Ôn Dĩ Cẩn lấy tay áo che đi, tiếp lời câu chuyện lúc nãy: “Bệ hạ đến hỏi vi thần, trong lòng đã có đáp án rồi sao?”

“Trẫm muốn nghe ngươi nói.”

“Vậy vi thần sẽ từ từ nói cho Bệ hạ nghe.”

Ân Huyền Dạ nói một tiếng “đợi đã”, y đứng dậy đi ra ngoài một lúc, không biết dặn dò gì, một lát sau lại quay về, vén áo ngồi xuống, “Nói đi.”

Ôn Dĩ Cẩn hắng giọng, kể lại những tham quan và quan viên có ý đồ bất chính mà hắn đã loại bỏ trong ba năm qua, không hề phóng đại, cũng không bỏ sót chi tiết.

Ân Huyền Dạ nghe, vẻ mặt không thay đổi nhiều.

Một lát sau, một cung nữ gõ cửa bước vào, Ôn Dĩ Cẩn dừng lời một chút, nghiêng đầu nhìn sang, thấy trong tay cung nữ bưng một cái khay, trên đó đặt một bát gì đó.

“Đây là chè tuyết lê ngân nhĩ, nhuận giọng thanh phế, ngươi nếm thử xem.” Ân Huyền Dạ vừa nói, cung nữ vừa đặt bát xuống, khom người hành lễ, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Màu sắc của chè tuyết lê ngân nhĩ trông rất hấp dẫn, còn đang bốc khói nghi ngút, nước đường hơi sệt ở mép bát.

“Đa tạ Bệ hạ ban thưởng.” Ôn Dĩ Cẩn bưng bát lên, dùng thìa khuấy đều, mép bát vẫn còn ấm, hắn cúi đầu ăn hai miếng, không quá ngọt, có mùi thơm thanh mát của lê, rất ngon miệng.

“Thế nào?”

“Vị vừa phải, thanh ngọt dễ ăn.” Ôn Dĩ Cẩn mỉm cười, “Sao chỉ bảo người ta làm một bát?”

“Trẫm không thích ăn.” Ân Huyền Dạ nói.

Ôn Dĩ Cẩn ăn vài miếng, uống trà súc miệng, rồi tiếp tục nói chuyện chính sự.

Nửa canh giờ sau, hắn cáo lui ra khỏi điện.

Ân Huyền Dạ ngồi trong phòng, không có tâm trạng xử lý tấu chương, mấy tấu chương tuyển tú kia khiến y đau đầu. Y dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt lướt qua bát chè tuyết lê ngân nhĩ còn lại nửa bát ở góc bàn, mím môi.

Ôn Dĩ Cẩn trở về phủ.

Trên hành lang trong sân, đặt một chiếc lồng nhỏ, lồng không đóng, một chú mèo cam nhỏ ngồi bên trong liếm lông, chân còn quấn một lớp vải trắng. Đây là con mèo Ôn Dĩ Cẩn nhặt được trong sân vào ngày hôm sau khi trời mưa, chân mèo con bị gãy.

Hắn vừa về đến sân, đã nghe thấy tiếng mèo hoang nhỏ kêu meo meo trong sân, hắn đi tới, bảo người mang đồ ăn đến cho mèo ăn, ngồi trên hành lang, xoa đầu mèo con.

“Vương gia, cẩn thận nó lại cào người.” Người hầu vội vàng nói.

Mấy năm nay, tính tình Ôn Dĩ Cẩn càng ngày càng ôn hòa, người hầu cũng không còn nơm nớp lo sợ như trước nữa.

“Không sao, mèo hoang khó dạy, không cho nó ăn, nó không cho sờ.” Ôn Dĩ Cẩn cười nói.

Hắn chính là thích tính hoang dã này.

Mèo cam nhỏ ăn xong, liền cọ vào lòng bàn tay Ôn Dĩ Cẩn, lăn lộn dưới ánh nắng. Không lâu sau, quản gia trong phủ vội vàng đi qua hành lang, đến trước mặt Ôn Dĩ Cẩn, đưa cho hắn một tờ giấy.

“Vương gia, đây là tin tức truyền về.”

Trên giấy viết một số tin tình báo, trong đó có cả hành tung của Ân Huyền Dạ sau khi hồi kinh, trên đó nói, Ân Huyền Dạ mang về một nữ tử, hiện đang được an trí ở một tòa nhà phía đông thành.

Nữ tử? Hắn chưa từng nghe Ân Huyền Dạ nhắc đến.

Nhưng mà…

Đúng là có sự tồn tại của người này.

Người này hẳn là một cuộc gặp gỡ tình cờ của Ân Huyền Dạ, khi Ân Huyền Dạ ra ngoài chinh chiến, có lần bị thương bị mắc kẹt trong doanh trại địch, chính nữ tử đó đã cứu y. Nữ tử vốn là tù binh của quân địch, nàng ta cứu Ân Huyền Dạ, Ân Huyền Dạ sau đó cũng bảo vệ nàng ta, mang nàng ta về kinh.

Năm năm chinh chiến trong nguyên tác đã thành ba năm, không biết nữ tử đó có phải vẫn là nữ tử ban đầu hay không.

Mấy ngày sau đó, Ôn Dĩ Cẩn thường xuyên được Ân Huyền Dạ triệu vào cung.

Sau vài ngày ở riêng với Ân Huyền Dạ, Ôn Dĩ Cẩn cảm thấy y không có xu hướng trở thành “bạo quân”, tuy rằng việc xử lý một số việc còn chưa chín chắn, thủ đoạn hơi ngang ngược, nhưng không tàn nhẫn.

Cách trị quốc và cân bằng thế lực các đại thần vẫn còn cần phải tôi luyện, Ân Huyền Dạ có chính kiến riêng, đã có phong thái của minh quân, Ôn Dĩ Cẩn đã có xu hướng dần dần giao việc triều chính cho y.

Mà các đại thần trên triều rất biết nhìn chiều gió, gần đây Ôn Dĩ Cẩn mới dần dần ở thế yếu trước mặt Ân Huyền Dạ, phần lớn thời gian người đưa ra quyết sách đều là Ân Huyền Dạ, Ôn Dĩ Cẩn chỉ phụ tá đôi chút.

Ân Huyền Dạ không phải không nhận ra hành động của Ôn Dĩ Cẩn, giống như… phó thác trước khi lâm chung.

Ân Huyền Dạ đã tìm Lý ngự y thường xuyên khám bệnh cho Ôn Dĩ Cẩn hỏi thăm, Lý ngự y nói thân thể hắn, không thể chữa khỏi, chỉ có thể điều dưỡng.

Vừa nghĩ đến việc người này không biết ngày nào đó sẽ chết đi, trong lòng y như bị thứ gì đó chặn lại, treo lơ lửng, thở thôi cũng thấy ngột ngạt.

Ôn Dĩ Cẩn không biết Ân Huyền Dạ lo lắng, chỉ cảm thấy mọi chuyện đang dần dần đi đúng hướng.

Mấy ngày trước và sau tiết Thanh minh thường có mưa, chiều nay trời bắt đầu âm u, Ôn Dĩ Cẩn đang ở trong phủ đọc sách trêu mèo, thì nghe người hầu vào báo, nói Bệ hạ giá lâm.

Lần này đến đột ngột, không hề báo trước, trong phủ chưa kịp chuẩn bị gì, Ôn Dĩ Cẩn đặt quyển sách xuống, đi rửa tay, về phòng thay y phục.

Người hầu mang y phục sạch sẽ vào phòng. Ôn Dĩ Cẩn cởi áo khoác ngoài, đang thay quần áo thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Hai nha hoàn đứng ở cửa, thấy Ân Huyền Dạ, đều giật mình.

“Bệ hạ, Vương gia vẫn đang thay y phục bên trong.”

Ân Huyền Dạ nhìn thấy hoa nở trong sân, hỏi: "Những bông hoa này được trồng từ khi nào vậy?"

"Khởi bẩm Bệ hạ, những bông hoa này vẫn luôn được trồng trong sân của Vương gia."

Ân Huyền Dạ hứng thú nhìn thêm vài lần, y nhận ra vài bông trong số đó chính là những cánh hoa mà Ôn Dĩ Cẩn từng tặng y.

Cửa phòng "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, Ân Huyền Dạ quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Dĩ Cẩn, một thân trường bào trắng bạc, ôn hòa như ngọc, lông mày và ánh mắt tuấn tú dịu dàng, đáy mắt điểm chút ý cười, khi nhìn một người, khiến lòng người nóng bừng.

"Bệ hạ, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ vi thần vậy?"

Ân Huyền Dạ hoàn hồn, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, cười nói: "Sao, trẫm không có việc gì thì không thể đến à?"

Khuôn mặt y vô cùng quyến rũ, ngày thường không cười, trông khó đoán, nghiêm nghị lạnh lùng, nhưng khi cười, lại giống như hoa mai nở giữa tuyết, diễm lệ mà không tầm thường, vô cùng rực rỡ.

Mấy nha hoàn bên cạnh đều đỏ mặt.

Ôn Dĩ Cẩn không khỏi mỉm cười, cảm thấy Ân Huyền Dạ trưởng thành rồi, rất dễ lấy lòng các cô nương, "Vi thần đã sai người đi pha trà rồi, Bệ hạ có muốn nếm thử không?"

"Cũng được, để trẫm nếm thử trà trong phủ của Nhiếp chính vương thế nào."

Ôn Dĩ Cẩn bước ra khỏi phòng, cùng Ân Huyền Dạ đi đến đại sảnh, hai người ngồi xuống, không lâu sau, người hầu bưng trà lên, lặng lẽ ra vào. Ân Huyền Dạ bưng trà lên uống một ngụm, "Dạo này thân thể thế nào rồi?"

"Mọi việc đều tốt." Ôn Dĩ Cẩn nói.

"Mỗi lần trẫm hỏi ngươi, ngươi đều nói như vậy." Ân Huyền Dạ uống một ngụm trà.

"Khiến Bệ hạ lo lắng, chính là lỗi của vi thần rồi." Ôn Dĩ Cẩn cười nói.

"Thôi, thôi." Ân Huyền Dạ xua tay, "Hôm nay đến đây, trẫm có chuyện chính sự muốn tìm ngươi."

Ôn Dĩ Cẩn: "Bệ hạ cứ nói."

Ân Huyền Dạ vẫy tay, gọi thái giám bên cạnh, nói: "Đưa người vào đây đi."

Một lát sau, một nữ tử đeo mặt nạ được thái giám dẫn vào.

Nữ tử mặc áo trắng, trên mặt cũng đeo một lớp mạng che mặt màu trắng, mơ mơ hồ hồ, không nhìn rõ nửa dưới khuôn mặt, nhưng nhìn qua đôi mắt và lông mày lộ ra, có thể thấy là một mỹ nhân, đôi mắt xếch lên long lanh, ánh mắt trong veo.

Nàng ta hành lễ, dáng người yểu điệu, giọng nói trong trẻo mà êm ái. Ôn Dĩ Cẩn nhìn nữ tử một cái, rồi lại dời mắt đi.

Triều đại hiện nay dân phong cởi mở, không có nhiều ràng buộc đối với nữ tử, nhưng khi ra ngoài vẫn cần phải đeo mạng che mặt.

"Vị này là?" Hắn nhìn Ân Huyền Dạ.

"Đây là nữ tử trẫm mang về từ biên cương." Ân Huyền Dạ nói, "Nàng ta có y thuật rất giỏi, trẫm muốn nàng ta xem bệnh cho ngươi."

Ôn Dĩ Cẩn: "Đa tạ lòng tốt của Bệ hạ, chỉ là bệnh của vi thần, đã vô phương cứu chữa rồi."

Xem ra nữ tử mà tin tức mấy ngày trước nói Ân Huyền Dạ mang về, chính là nàng ta.

Ôn Dĩ Cẩn nhìn nàng ta thêm vài lần, để tránh thất lễ, hắn cúi đầu xuống nhìn đất. Ân Huyền Dạ chú ý đến vẻ mặt và hành động của hắn, nụ cười trên môi nhạt đi đôi chút.

"Xem thử cũng không sao." Y nói.

Nữ tử bước lên, khom người dịu dàng nói: "Mời Vương gia đưa tay cho thần thiếp."

"Làm phiền cô nương rồi." Ôn Dĩ Cẩn gật đầu, đưa tay phải ra.

Nữ tử bắt mạch cho hắn một lúc, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Ân Huyền Dạ đã uống mấy chén trà rồi.

Nữ tử buông tay Ôn Dĩ Cẩn ra, thở dài, nhìn Ân Huyền Dạ, ngập ngừng nói: "Bệ hạ, thần thiếp bất tài, bệnh tình của Vương gia, rõ ràng là bệnh lâu ngày không khỏi—nhưng thần thiếp có thể kê một đơn thuốc, để điều dưỡng cho Vương gia."

Ân Huyền Dạ nắm chặt chén trà, đầu ngón tay trắng bệch.

Nữ tử lại nói: "Dùng thuốc này điều dưỡng lâu dài, nhất định sẽ có chuyển biến tốt, đến lúc đó, thần thiếp mới có thể tiến hành bước chẩn trị tiếp theo."

Nghe nàng ta nói không phải hoàn toàn không có hy vọng, mắt Ân Huyền Dạ sáng lên, bảo nàng ta đi kê đơn, nữ tử nói cần phải nghiên cứu thêm, liền rời đi trước.

"Nữ tử này tên gì?" Ôn Dĩ Cẩn hỏi.

Ân Huyền Dạ nắm chặt chén trà, "Sao? Trường Trạch có hứng thú?"

Ôn Dĩ Cẩn nghe ra ý tứ trong lời y, nói: "Bệ hạ nói đùa rồi, thân thể vi thần thế này, sao có thể làm liên lụy người khác."

"Thân thể ngươi thì làm sao?" Ân Huyền Dạ lại không vui, trầm giọng nói, "Trẫm sẽ tìm người chữa khỏi cho ngươi, nói những lời tự ti này làm gì."

Y nghiêm mặt lại, khiến Ôn Dĩ Cẩn ngẩn người, Ân Huyền Dạ khi nghiêm mặt, giống như ngày thường trước mặt người khác, tỏa ra khí thế áp bức khiến người ta kinh hãi.

Ôn Dĩ Cẩn: "Là vi thần lỡ lời, Bệ hạ đừng chấp nhặt với vi thần."

"Chỉ là cảm thấy lời ngươi nói không dễ nghe, sau này đừng nói nữa." Ân Huyền Dạ nói với giọng không chắc chắn, bưng chén trà lên uống một ngụm, thăm dò hỏi, "Ngươi nghĩ thế nào? Nếu ngươi muốn cưới vợ, trẫm sẽ ban hôn cho ngươi."

"Chuyện cưới vợ, tạm thời chưa vội, đợi đến khi Bệ hạ không cần vi thần nữa, vi thần sẽ tính sau."

"Trẫm cần ngươi." Ân Huyền Dạ nhìn hắn với ánh mắt sâu thẳm, "Trẫm muốn ngươi ở bên cạnh trẫm giúp đỡ."

"Đó là vinh hạnh của vi thần."

Hai người ngồi trong đại sảnh không lâu, thì trời đổ mưa bất chợt, nước mưa trong veo rơi xuống những chiếc lá non trên cành cây, tí tách rơi xuống.

Ân Huyền Dạ đứng ở cửa, nhìn cơn mưa như trút nước, đáy mắt hiện lên vẻ hài lòng, đây có thể coi là một cơn mưa đúng lúc.

"Trời cũng không còn sớm nữa." Ôn Dĩ Cẩn đứng bên cạnh y, "Mưa này xem ra sẽ không tạnh, Bệ hạ đêm nay cứ nghỉ lại đây đi."

"Nhiếp chính vương nói đúng." Ân Huyền Dạ nói, khi Ôn Dĩ Cẩn định sai người đi chuẩn bị, y nói, "Không cần sai người đi chuẩn bị phòng, đêm nay trẫm ngủ cùng ngươi là được."

"Chuyện này..."

"Chỉ là một đêm thôi, Nhiếp chính vương không muốn sao?"

"Tự nhiên là không phải, chỉ là vi thần sợ Bệ hạ bị lạnh."

"Trẫm không sợ."

Ôn Dĩ Cẩn: "..."

Hít hà...

【076, ngươi có thấy, y hình như có chút không đúng không?】

Hệ thống nói: 【Y chẳng phải vẫn luôn bám dính lấy ngươi như vậy sao?】

Cũng đúng, chỉ là Ôn Dĩ Cẩn cảm thấy Ân Huyền Dạ còn bám người hơn trước, nhưng cũng không thấy chán ghét.

Đêm xuống, trong phủ thắp nến, Ôn Dĩ Cẩn tắm rửa xong, mái tóc đen xõa ra sau lưng, nằm trên trường kỷ, tay cầm một quyển sách, chống cằm đọc, xương cổ tay lộ ra, ánh nến chiếu lên mặt hắn, càng thêm phần lười biếng.

Không lâu sau, Ân Huyền Dạ mặc áo trong lỏng lẻo đi tới, Ôn Dĩ Cẩn mải mê đọc sách, khi nhận ra thì Ân Huyền Dạ đã cúi người xuống, nhìn quyển sách trong tay hắn, bóng dáng bao phủ lên người Ôn Dĩ Cẩn.

“Đang xem sách gì vậy?”

“Chỉ là vài bài tản văn thôi.” Ôn Dĩ Cẩn khép sách lại, “Người muốn ngủ rồi sao?”

Ôn Dĩ Cẩn ngẩng đầu lên, thấy mái tóc đen của Ân Huyền Dạ xõa xuống vai, vài sợi dính vào cổ ướt át, luồn vào trong áo. Y không mang theo quần áo, đang mặc áo lót màu trắng của Ôn Dĩ Cẩn, dáng người y mảnh khảnh, nhưng vẫn nhỏ hơn Ôn Dĩ Cẩn một chút, quần áo mặc trên người y, trông hơi rộng.

Ôn Dĩ Cẩn đưa tay lên, dùng ngón tay gỡ những sợi tóc ra khỏi cổ áo y, mái tóc đen luồn qua kẽ tay hắn rơi xuống, Ân Huyền Dạ tiến lại gần hơn một chút, mái tóc lướt qua khuôn mặt Ôn Dĩ Cẩn.

“Lên giường ngủ đi, đừng để bị lạnh.” Ôn Dĩ Cẩn thu tay về nói.

“Ngươi cũng lên ngủ đi, trẫm ngủ một mình không được.” Ân Huyền Dạ nói.

“Được.”

Hắn đặt sách sang một bên, xuống khỏi trường kỷ, đợi Ân Huyền Dạ lên giường trước, hắn thổi tắt nến, mò mẫm lên giường, vừa đến mép giường, đã bị giày vấp phải, ngã về phía trước.

Một đôi tay vừa đúng lúc đưa ra đỡ lấy hắn, một chân hắn quỳ gối trên mép giường, nhờ lực của bàn tay đó mà giữ vững được thân hình.

Trong màn đêm tĩnh lặng, Ôn Dĩ Cẩn nghe thấy tiếng tim đập, hắn ngẩng đầu lên, chóp mũi lướt qua vạt áo Ân Huyền Dạ, còn có thể cảm nhận được đường nét cơ bắp săn chắc dưới lòng bàn tay.

“Cẩn thận một chút.” Giọng nói của Ân Huyền Dạ vang lên từ phía trên, có chút khàn.

Ôn Dĩ Cẩn cười nói: “Hình như đã già nên hơi hoa mắt rồi.”

“Nói bậy, ngươi già chỗ nào.” Ân Huyền Dạ nói.

Sau một hồi sột soạt, Ôn Dĩ Cẩn lên giường, hắn vén chăn lên đắp, nói: “Người khác ở tuổi vi thần, con cái đều đã mấy tuổi rồi.”

Ân Huyền Dạ: “…”

Y không tiếp lời, Ôn Dĩ Cẩn cũng không thấy gì, hắn nằm trên giường, khẽ thở dài, “Ngủ đi.”

“Trẫm không ngủ được.” Ân Huyền Dạ xoay người đối diện với Ôn Dĩ Cẩn, nói, “Hay là ngươi kể chuyện thú vị cho trẫm nghe đi.”

Y thân mật như thể ba năm qua hai người chưa từng xa cách, vẫn là tính tình như trước.


Nửa đêm về sáng, trong phòng yên tĩnh trở lại, bóng tối bao trùm như có thể nuốt chửng tất cả những thứ dơ bẩn, Ôn Dĩ Cẩn tỉnh dậy là vì cảm thấy Ân Huyền Dạ ngủ không yên giấc.

Không biết từ lúc nào hắn đã ôm Ân Huyền Dạ vào lòng, mà Ân Huyền Dạ đang run rẩy trong lòng hắn, hơi thở cũng run lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, miệng còn lẩm bẩm.

“Địch tập kích…”

Khi nghe rõ lời y lẩm bẩm, Ôn Dĩ Cẩn khựng lại.

Hắn vỗ nhẹ vào vai Ân Huyền Dạ, cảm thấy cơ bắp y căng cứng, hắn an ủi, vuốt ve dọc sống lưng y.

Ở biên cương, Ân Huyền Dạ chắc chắn đã chịu không ít khổ cực, nhưng lại không hề nhắc đến với hắn nửa lời.

Đêm đó, Ân Huyền Dạ ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy cả người thoải mái. Khi y mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Ôn Dĩ Cẩn, y không động đậy, cho đến khi Ôn Dĩ Cẩn sắp mở mắt, y lại nhắm mắt lại.

“Bệ hạ.” Ôn Dĩ Cẩn vừa tỉnh dậy đã gọi Ân Huyền Dạ.

Ân Huyền Dạ mới giả vờ vừa tỉnh giấc, dụi mắt mở mắt ra.

“Đến giờ dậy rồi.” Ôn Dĩ Cẩn nói.

“Đêm qua trẫm ngủ có ngoan không?” Ân Huyền Dạ hỏi.

Ôn Dĩ Cẩn: “Đêm qua Bệ hạ gặp ác mộng.”

“Ác mộng?” Ân Huyền Dạ khựng lại, “Trẫm nói gì sao?”

“Bệ hạ quên rồi?”

“Ngươi nói cho trẫm nghe xem.”

“Nếu đã quên rồi thì đừng nghĩ đến nữa thì hơn.”

Hắn vừa nói vừa vén chăn ngồi dậy, mái tóc đen buông xõa, mềm mại bay bổng.

Ân Huyền Dạ nhìn bóng lưng hắn, đầu ngón tay khẽ động, sau đó y cũng ngồi dậy theo, khi mặc quần áo, y cầm lấy dây lưng xoay người lại, đưa cho Ôn Dĩ Cẩn. Ôn Dĩ Cẩn nhìn một cái, rồi nhận lấy giúp y thắt lưng.

Hai tay hắn vòng qua eo Ân Huyền Dạ, Ân Huyền Dạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hàng mi dài rủ xuống của hắn, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhạt màu khẽ mím lại, khóe miệng mang theo độ cong tự nhiên, ôn hòa nhưng lại có chút xa cách.

Trong mắt Ân Huyền Dạ, hắn giống như vầng trăng sáng trên trời, tươi đẹp sáng ngời, nhưng lại cách rất xa, hắn cũng sẽ không biết những suy nghĩ trong lòng y.

Cảm giác này, khi thì ngọt ngào, khi thì lại có chút phiền muộn.

Khi nào thì hắn mới có thể nhìn y mà không còn khoảng cách quân thần nữa?

Ân Huyền Dạ cụp mắt xuống, che đi vẻ u ám trong mắt.

Ôn Dĩ Cẩn thắt xong dây lưng cho y, nhìn vòng eo thon gọn của y, trước kia chỉ biết eo bụng y rất khỏe, lần đầu tiên hắn chú ý đến, eo của Ân Huyền Dạ lại nhỏ như vậy. Đầu ngón tay hắn không cố ý chạm vào, nhưng không tránh khỏi việc thỉnh thoảng lướt qua eo y, hắn điều chỉnh dây lưng đến độ chặt vừa phải.

“Xong rồi.” Hắn buông tay ra.

“Trẫm cũng giúp ngươi.” Ân Huyền Dạ nói với giọng mơ màng.

Ôn Dĩ Cẩn: “Vi thần tự làm được.”

Ân Huyền Dạ: “…”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến