[NVCCMYD] - chương 47

Từ hôm đó, Ân Huyền Dạ thường xuyên giữ Ôn Dĩ Cẩn lại tẩm cung ngủ qua đêm, buổi tối thích nói chuyện với hắn, có lúc là y nói, có lúc lại kéo Ôn Dĩ Cẩn kể chuyện bên ngoài cho y nghe.

Hôm sau còn phải lâm triều, Ôn Dĩ Cẩn thường dậy rất sớm, mà Ân Huyền Dạ còn dậy sớm hơn hắn, sau khi tỉnh dậy, y thường nhìn chằm chằm vào mặt hắn một lúc.

Làn da và màu môi trắng nõn vì bệnh tật, khi nhắm mắt ngủ, hơi thở yếu ớt, luôn tạo cho người ta cảm giác như mơ như thực, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ tan, nhưng khi tỉnh dậy, lại giống như cây trúc cứng cáp, dịu dàng mà không kém phần mạnh mẽ.

Hắn biết rất nhiều thứ, hắn dạy y đánh cờ, dạy y xử lý chính sự, dạy y rất nhiều điều, cũng kể cho y nghe những câu chuyện thú vị.

Cảm giác mơ hồ trong lòng, là cảm giác gì nhỉ?

Y không biết, y chỉ cảm thấy, một người thú vị như vậy, y muốn hắn sống lâu hơn, lâu hơn nữa, cũng ở bên y lâu hơn, lâu hơn nữa.

-

Tháng mười, trời đột ngột chuyển lạnh, trên triều có tin cấp báo, quân địch ở biên cương tấn công, nhiều lần quấy rối, rục rịch hành động, e rằng sẽ có một trận ác chiến sắp xảy ra.

Khi Ân Huyền Dạ bàn bạc chuyện này với Ôn Dĩ Cẩn, Ôn Dĩ Cẩn đã tiến cử vài người. Trong triều không ít võ tướng, nhưng người có thể dùng không nhiều, đa số là cựu thần và những người đã cùng tiên đế chinh chiến thiên hạ, trên người ít nhiều đều có bệnh cũ.

Mấy ngày nay Ân Huyền Dạ đã triệu kiến vài người, trong đó có Hứa tướng quân - vị đồng liêu đã đụng chạm vào nỗi đau của nguyên thân hai năm trước.

Hứa tướng quân trẻ tuổi khí thịnh, từ lâu đã muốn ra chiến trường lập công, được ân chuẩn, mấy ngày sau, liền dẫn binh lính đến biên cương.

Sáng sớm hôm đó, Ân Huyền Dạ tiễn bọn họ.

Sương mù dày đặc, trên tường thành, Ôn Dĩ Cẩn đứng sau Ân Huyền Dạ nửa bước, hắn nhìn đoàn quân của Hứa tướng quân đang dần khuất xa, lấy khăn che miệng, ho khan vài tiếng.

Trận chiến này trong cốt truyện gốc là một điểm mấu chốt.

Trong cốt truyện gốc, nguyên thân đã không còn nữa, mà Ân Huyền Dạ vì tin lầm người, bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực, bất đắc dĩ phải thân chinh ra trận, năm năm sau, khải hoàn trở về, mà đây cũng chính là dấu hiệu báo trước y trở thành bạo quân.

Hai năm nay, những gì Ôn Dĩ Cẩn có thể làm, hắn đều đã làm, lấp đầy quốc khố, bồi dưỡng binh lính nhân tài, Hứa tướng quân không bị “hắn” hãm hại, những trung thần đáng lẽ phải bị loại bỏ trong triều, đều vẫn còn đó.

Không biết Ân Huyền Dạ có giống như cốt truyện gốc, thân chinh ra trận hay không, điểm mấu chốt này, cũng sẽ là mạch truyện chính để Ân Huyền Dạ có được trung thần.

—Hơn nữa, y còn gặp một nữ tử ở biên cương, nữ tử này sau này là một trong những phi tần của y.

Đoàn quân dần dần khuất xa trong màn sương trắng, đoàn người trên tường thành xoay người rời đi.

Trời lạnh, trong phòng bắt đầu đốt than. Bây giờ tấu chương hầu hết đều được đưa đến cung điện của Ân Huyền Dạ. Buổi tối, Ôn Dĩ Cẩn phê duyệt tấu chương xong, nghỉ ngơi trong cung. Nửa đêm, chăn bị hở, hắn bỗng nhiên tỉnh giấc.

Cảm thấy trong chăn có gì đó đang cựa quậy, hắn khàn giọng quát: “Ai!?”

Trong cung chắc sẽ không có kẻ nào không biết điều mà dám bò lên giường hắn.

“Là trẫm! Suỵt, nhỏ tiếng thôi.” Ân Huyền Dạ thò đầu ra khỏi chăn, nằm úp sấp bên cạnh hắn.

Ôn Dĩ Cẩn thở phào nhẹ nhõm: “Sao Bệ hạ lại đến đây?”

“Trẫm không ngủ được, trong lòng cứ thấy bất an.” Y nói.

Nên muốn đến ở cùng hắn.

Ôn Dĩ Cẩn khẽ thở dài, hỏi: “Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?”

Ân Huyền Dạ lại không nói nữa, y mò tay Ôn Dĩ Cẩn trong chăn, nắm lấy, “Sao tay ngươi vẫn lạnh thế này?”

“Trời lạnh, quen rồi.”

“Trẫm ủ ấm cho ngươi.”

Ôn Dĩ Cẩn cũng không rút tay về, hắn có linh cảm, có vài chuyện, có lẽ sẽ giống như cốt truyện gốc, những khoảnh khắc ôn hòa như vậy sẽ không còn nhiều nữa.

Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, một tháng sau, biên cương truyền đến tin xấu, Hứa tướng quân trúng kế bị vây hãm, đến nay vẫn bặt vô âm tín.

Sắp đến Tết, nhưng trong cung lại không có không khí đón năm mới. Mấy ngày sau, Ân Huyền Dạ đưa ra quyết định, y muốn thân chinh ra trận, việc trong cung giao cho Ôn Dĩ Cẩn.

Hoàng đế thân chinh xuất trận không phải chuyện nhỏ, Ôn Dĩ Cẩn không khuyên y, chỉ hỏi ý kiến của y. Ân Huyền Dạ nói, biên cương không thể mất, kinh thành cũng không thể mất, trong cung có mẫu thân y, cũng có người y coi trọng.

Những năm chinh chiến trước đây, rất nhiều mãnh tướng ít nhiều đều bị thương, nói từ mọi khía cạnh, y thân chinh ra trận là biện pháp tốt nhất.


Tết chưa qua, Ân Huyền Dạ đã phải rời đi. Khoảng thời gian đó trôi qua rất gấp gáp, đêm trước ngày y rời kinh thành, Ôn Dĩ Cẩn đã tặng y một lá bùa bình an. Y nhìn hồi lâu, rồi đặt vào trong ngực.

Ngày hôm sau, tuyết rơi đầy trời, lần này đứng trên tường thành tiễn y, chỉ còn lại Ôn Dĩ Cẩn.

Thiếu niên khoác áo giáp, giữa trời tuyết bay mịt mù, quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó cùng mọi người rời đi.

Lần này đi, e là phải chịu không ít khổ cực.

Đứa trẻ được nuôi dưỡng cuối cùng cũng phải trưởng thành.

Khác với cốt truyện gốc, y không phải bị ép buộc ra trận, mà là chủ động xuất chinh, bên cạnh cũng mang theo người đáng tin cậy, có thể giúp đỡ đôi chút.

Không có Ân Huyền Dạ bên cạnh, Ôn Dĩ Cẩn mới cảm thấy quạnh quẽ hơn rất nhiều. Hắn hàng ngày tìm hệ thống tán gẫu, thường xuyên theo dõi các dấu hiệu sinh tồn của Ân Huyền Dạ.

【Nhân vật chính hôm nay vẫn rất an toàn.】 Hệ thống nói, 【Nếu ngươi thật sự lo lắng, chi bằng tìm gì đó giải khuây để phân tán sự chú ý.】

【Chơi cờ?】 Ôn Dĩ Cẩn hỏi.

【Biết chơi bài không?】 Hệ thống nói, 【Đấu địa chủ, bài tiến lên, xì dách… ngươi muốn chơi gì?】

Ôn Dĩ Cẩn khen ngợi: 【Quả là đa tài đa nghệ.】

Hệ thống khiêm tốn nói: 【Đâu có, đâu có.】

Ôn Dĩ Cẩn nói: 【Hay là chơi cờ vây đi?】

Hệ thống: 【…】

Ân Huyền Dạ đến biên cương không lâu, đã có chiến báo gửi đến tay Ôn Dĩ Cẩn, tin tức truyền về là tin tốt, còn kèm theo một bức thư, trong thư Ân Huyền Dạ nói ở quân doanh sống cũng không tệ lắm.

Sau đó mỗi tháng một lần, đều có một bức thư của Ân Huyền Dạ gửi đến đúng hẹn. Ân Huyền Dạ trong thư hỏi thăm chuyện trong cung, Ôn Dĩ Cẩn cũng hồi âm cho y, nói trong cung mọi việc đều tốt.

Từ đông sang xuân, thời tiết dần ấm áp.

Hôm nay, bên Ân Huyền Dạ gửi chiến báo và thư đến, Ôn Dĩ Cẩn xem chiến báo trước, rồi mới mở thư.

【Kinh thành mọi việc đều tốt chứ? Mẫu hậu thế nào rồi? Mùa này, hoa nở rồi nhỉ, buổi tối ngươi nhớ đắp chăn cho kín, để thêm mấy túi chườm, đợi trẫm trở về, đừng để trẫm thấy ngươi gầy đi, mấy tháng nay trẫm lại cao hơn rồi, binh lính trong quân doanh rất dễ huấn luyện, bây giờ đã không còn mấy người là đối thủ của trẫm…】

Phía sau là Ân Huyền Dạ kể về một vài chuyện vụn vặt trong quân doanh, cuối thư y nói có chút nhớ hoa ở kinh thành.

Ôn Dĩ Cẩn đến bên cửa sổ, thấy hoa trong sân đã nở, trong lòng khẽ động, không ngờ Ân Huyền Dạ đã rời đi mấy tháng rồi.

Hắn bước vào sân, hái một cánh hoa, trở về thư phòng, cầm bút chấm mực viết—

【Bệ hạ không cần lo lắng, mọi việc đều tốt, Thái hậu trong cung mấy hôm trước có gọi vi thần đến ngồi một lát…】

Viết đến đây, Ôn Dĩ Cẩn khẽ cau mày, đổi một tờ giấy khác. Thái hậu mấy hôm trước sai ma ma bên cạnh gọi hắn đến uống trà, ngoài ra còn hỏi vài chuyện vụn vặt, cũng không còn điên cuồng như lần trước, trông giống như một phu nhân dịu dàng hiền hậu.

Nhưng viết chuyện này vào thư, hình như không thích hợp lắm.

【Bệ hạ không cần lo lắng, kinh thành mọi việc đều tốt, cung nữ hầu hạ bên cạnh Thái hậu nói, thân thể Thái hậu cũng đã khá hơn nhiều…

Không có cánh hoa trong Ngự hoa viên, vậy xin Bệ hạ hãy ngắm hoa trong sân của vi thần, mong Bệ hạ bình an trở về, thân thể khỏe mạnh.】

Ôn Dĩ Cẩn đặt cánh hoa vào trong thư, giao cho người hầu đi gửi thư.

Biên cương lạnh lẽo gió lớn, không giống như kinh thành trăm hoa đua nở, hắn nghĩ, không thể cùng y thưởng hoa, vậy thì tặng y cánh hoa, như vậy, coi như bọn họ đã cùng ngắm một bông hoa.


Biên cương gió bụi mịt mù, gió lạnh thổi vù vù vào người.

“Bệ hạ, Bệ hạ—Kinh thành gửi thư đến rồi.”

Trong lều trại quân doanh, mấy vị tướng quân trong quân doanh đi ra khỏi lều, một tiểu tướng lập tức đưa thư vào trong, vừa vén rèm vừa gọi.

Còn chưa đến trước mặt Ân Huyền Dạ, Ân Huyền Dạ đã từ bên trong đi ra đón, giật lấy bức thư từ tay hắn ta, đợi tiểu tướng đi ra ngoài, y mới mở thư ra đọc kỹ từng hàng chữ, từ trong thư rơi ra một cánh hoa, lông mày y giãn ra, khóe miệng nở nụ cười.

Y đặt cánh hoa vào trong thư, cầm thư cùng nhau bỏ vào một chiếc hộp sắt nhỏ. Y nghĩ, lần sau cũng nên gửi chút gì đó về cho Nhiếp chính vương.

Y nghe tiếng gió bên ngoài, cũng nghĩ, may mà không phải Ôn Dĩ Cẩn đến, nếu là hắn đến, e là chưa đến mấy ngày đã đổ bệnh rồi.

Ba năm thời gian thoắt cái đã trôi qua, sau Tết, biên cương truyền đến tin vui, quân địch rút khỏi biên giới, đầu hàng, không bao lâu nữa bọn họ sẽ khải hoàn trở về.

Khi Ôn Dĩ Cẩn biết được tin này trong thư, hắn ngẩn người ra một lúc lâu.

Năm năm trong nguyên tác, vậy mà Ân Huyền Dạ chỉ mất ba năm đã làm được.

Ngay lập tức, để chuẩn bị nghênh đón bọn họ vào thành, trong cung lại bắt đầu nhộn nhịp.

Nửa tháng sau, Ân Huyền Dạ cùng đoàn người đến kinh thành, cổng thành mở rộng, Ân Huyền Dạ mặc áo giáp, cưỡi ngựa, dẫn đầu đi ở phía trước.

Thiếu niên dáng người cao ráo, lưng thẳng tắp, vai rộng eo thon, khoác áo choàng, tóc búi cao, dưới mái tóc đen là khuôn mặt tuấn tú, khí chất hơn người, dù có ném vào trong đám đông, cũng là người có khí chất đặc biệt nhất. Bên cạnh y đều là tâm phúc của y, một đường cưỡi ngựa diễu hành, phong quang vô hạn, dân chúng náo nhiệt chen chúc hai bên đường, ngóng cổ xem.

Cuối đoàn người, một nữ tử đeo mặt nạ lẫn vào trong đó, không mấy nổi bật.

Người đến đón bọn họ không phải Ôn Dĩ Cẩn, mà là một đại thần trong triều. Khi Ân Huyền Dạ nhìn thấy vị đại thần đó, có chút không vui, chỉ hỏi: “Nhiếp chính vương đâu?”

“Khởi bẩm Bệ hạ, Nhiếp chính vương đang ở trong cung chuẩn bị tiệc tiếp đón.” Đại thần chắp tay nói.

Ân Huyền Dạ lẩm bẩm: “Cũng đúng, gió to, vẫn là không nên ra ngoài thì hơn.”

Kẻo gió thổi một cái, về lại bị bệnh.

Một vị tướng quân bên cạnh khẽ ho một tiếng, nhắc nhở: “Bệ hạ, đừng nán lại đây lâu.”

Ân Huyền Dạ thẳng lưng, khóe miệng nở nụ cười tuấn lãng, thúc ngựa tiếp tục đi.

Vẻ phóng khoáng trên người thiếu niên không giấu được mà tỏa sáng, khiến các tiểu thư che mặt đến xem diễu hành trên lầu trà đỏ mặt.

Biết Ôn Dĩ Cẩn đang ở trong cung, tốc độ cưỡi ngựa của Ân Huyền Dạ rõ ràng nhanh hơn.

Trong điện hoàng cung, Ôn Dĩ Cẩn vẫn đang phê duyệt tấu chương, hắn khoanh tròn vài chỗ trên tấu chương, vừa định cầm bút chấm mực, thì bên ngoài vang lên tiếng thỉnh an. Ôn Dĩ Cẩn ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng người mạnh mẽ xông vào.

Bóng dáng đó vừa quen thuộc vừa xa lạ, Ân Huyền Dạ mặc áo choàng đỏ, khuôn mặt còn chút non nớt, cao hơn ba năm trước, cũng nam tính hơn, cả người phong trần mệt mỏi, đôi mắt đẹp nhìn hắn như có ánh sao lấp lánh.

Hắn đặt bút xuống, đứng dậy, đi về phía bàn vài bước, sau đó, người trước mặt vội vàng bước đến, như hồi còn nhỏ, mỗi lần thấy hắn đến cung đều nhào vào lòng hắn.

“Trường Trạch, trẫm về rồi!” Giọng điệu y không giấu được vẻ phấn khích, giọng nói cũng trầm hơn trước.

Trường Trạch là tự của Ôn Dĩ Cẩn, đây là hai năm trước, trong một lần trao đổi thư từ, Ân Huyền Dạ hỏi tự của hắn, sau đó mỗi lần hồi âm, đều thành “Trường Trạch thân khải”.

Đây là lần đầu tiên Ôn Dĩ Cẩn thật sự nghe thấy y gọi hai chữ này, dường như khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại.

Ôn Dĩ Cẩn lùi lại nửa bước, vững vàng đỡ lấy y.

Cảm nhận được hơi ấm của y, hắn mới có cảm giác chân thật.

Hắn đưa tay ôm lấy y, vỗ nhẹ vào vai y.

“Vi thần, cung nghênh Bệ hạ hồi cung.”

Ân Huyền Dạ nhắm mắt lại, vùi mặt vào cổ hắn cọ cọ, ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc - cũng là mùi hương khiến y nhớ nhung suốt ba năm qua.

Ba năm không được thân mật như vậy, Ôn Dĩ Cẩn nhất thời có chút lúng túng, nhưng cũng không ngăn cản, theo hắn thấy, việc này cũng giống như huynh đệ tình thâm vậy.

“Bệ hạ, người có muốn tắm rửa trước không?” Ôn Dĩ Cẩn hỏi, “Nước đã chuẩn bị xong rồi.”

“Ừ.” Ân Huyền Dạ vẫn ôm chặt Ôn Dĩ Cẩn không buông.

“Bệ hạ?”

“Để trẫm ôm thêm chút nữa.” Ân Huyền Dạ nói, “Trẫm mệt quá.”

Ôn Dĩ Cẩn liền không nói gì nữa.

Ân Huyền Dạ ôm eo hắn, mái tóc dài lướt qua cổ hắn, hỏi: “Ngươi gầy đi rồi, có phải vì nhớ trẫm không?”

Ôn Dĩ Cẩn không khỏi bật cười: “Vi thần lo lắng cho Bệ hạ ở quân doanh, đương nhiên là lo lắng.”

“Vậy ngươi nhìn trẫm xem, ba năm nay trẫm cao lên rất nhiều đấy.” Ân Huyền Dạ buông hắn ra, lùi lại một bước.

Y quả thật đã cao lên rất nhiều, đến gần, Ôn Dĩ Cẩn mới nhận ra y đã cao đến lông mày hắn, chiều cao của hai người chỉ chênh lệch hai ngón tay.

Thái giám trong cung đi đến, hỏi về chuyện tiệc tiếp đón, cắt ngang cuộc trò chuyện của Ôn Dĩ Cẩn và Ân Huyền Dạ. Ân Huyền Dạ lẩm bẩm vài tiếng, thấy Ôn Dĩ Cẩn còn có việc bận, nói: “Ngươi còn bận hơn cả trẫm.”

Tên thái giám đang báo cáo chuyện tiệc tùng với Ôn Dĩ Cẩn lập tức im bặt, không dám phát ra tiếng động nào.

Lời này… chẳng lẽ là đang cảnh cáo Nhiếp chính vương?

Ôn Dĩ Cẩn khựng lại, quay đầu nói: “Vi thần chỉ là chia sẻ nỗi lo lắng cho Bệ hạ, đây là bổn phận của vi thần.”

Xa cách ba năm, hắn cũng không biết trong lòng Ân Huyền Dạ có ẩn chứa khúc mắc gì không, cũng không mong có, nhưng Ân Huyền Dạ bây giờ không còn là y của mười ba tuổi, cũng không phải y của mười lăm tuổi đã ở bên hắn hai năm.

Mà là hoàng đế đã trưởng thành, xa cách ba năm.

Nhưng dựa theo hai năm đó, hắn không cho rằng Ân Huyền Dạ sẽ đa nghi như vậy.

“Thôi vậy, ngươi cứ bận đi, trẫm đến Ngự trì trước.”

“Lộc Hỉ, gọi mấy cung nữ đến hầu hạ.”

“Trẫm không cần!”

“Bệ hạ—”

“Ngươi cứ bận việc của ngươi đi, không cần lo cho trẫm.”

Ôn Dĩ Cẩn chỉ cảm thấy sắc mặt Ân Huyền Dạ có chút khác thường, cũng không còn vẻ phấn khích ban đầu nữa, những thay đổi này đều xảy ra sau khi thái giám bước vào.

“Nhiếp chính vương?” Thái giám dè dặt lên tiếng.

Ôn Dĩ Cẩn thu hồi ánh mắt, tiếp tục phân phó.

Hắn gặp lại Ân Huyền Dạ, là ở bữa tiệc tiếp đón.

Gió chiều mùa xuân mát mẻ, thoang thoảng hương hoa, trên bữa tiệc, các đại thần cụng ly, ăn uống linh đình, trong điện đèn đuốc sáng trưng, ca kỹ múa hát, vô cùng náo nhiệt.

Ân Huyền Dạ ngồi ở vị trí cao nhất, chén rượu đặt bên môi, ngả ngớn dựa vào ghế, ánh mắt khó lường.

Đại thần phía dưới kính rượu, y liền uống, khóe môi như cười như không, vẻ mặt không thể hiện hỉ nộ ái ố này, có vài phần bóng dáng của “bạo quân”. Có người kính rượu, y liền uống.

Ôn Dĩ Cẩn ngồi phía dưới y, cúi đầu uống rượu, loại rượu này vị ngọt thanh, cũng không say người. Một lát sau, Ân Huyền Dạ nhắc đến Ôn Dĩ Cẩn, nói ba năm nay vất vả cho hắn rồi, nâng chén kính rượu.

Ôn Dĩ Cẩn sao có thể để y kính rượu thật, liền nâng chén nói: “Vi thần không dám nhận công.”

Hắn uống cạn một chén, Ân Huyền Dạ ở trên cũng ngửa đầu uống cạn, nói một tiếng “rượu ngon”.

Ôn Dĩ Cẩn uống vài chén liền đặt chén xuống, không tham uống. Hắn liếc thấy Ân Huyền Dạ liên tục uống rượu, nhìn vũ cơ múa hát bên dưới, nhưng lại như đang suy nghĩ chuyện khác.

Cuối cùng, Ôn Dĩ Cẩn trơ mắt nhìn Ân Huyền Dạ say mèm.

Hắn phân phó người trông coi bữa tiệc, gọi hai thái giám dìu Ân Huyền Dạ về cung.

Hắn cũng đứng dậy đi theo.

Đêm đen như mực, khi Ân Huyền Dạ rời đi là mùa đông, khi trở về đã sắp sang hè. Đêm nay trăng rất tròn, ánh trăng rất đẹp, hai thái giám dìu y đi trong Ngự hoa viên, bước chân y loạng choạng, mấy lần hất tay thái giám đang dìu y ra, loạng choạng va vào người Ôn Dĩ Cẩn bên cạnh.

Ôn Dĩ Cẩn đỡ lấy vai y.

Người hầu phía sau hắn tiến lên: “Vương gia, nô tài—”

“Không sao, để bản vương dìu.” Hắn nói.

Tên người hầu liền lặng lẽ lui về phía sau hắn, tiếp tục đi theo.

Ân Huyền Dạ được Ôn Dĩ Cẩn dìu, ngẩng đầu lên, áp sát vào cổ hắn ngửi ngửi, chóp mũi lướt qua cổ Ôn Dĩ Cẩn, Ôn Dĩ Cẩn không tránh được, liền bị y cọ xát vài cái, không hất ra.

Khác với lúc thiếu niên, bờ vai Ân Huyền Dạ đã rộng hơn, tuy vóc dáng không to lớn, nhưng khí thế mạnh mẽ, tỏa ra uy áp của bậc đế vương.

Hắn dìu Ân Huyền Dạ vào tẩm cung.

Trong phòng thắp nến, Ôn Dĩ Cẩn dìu Ân Huyền Dạ đến bên giường, cởi giày tất và áo khoác ngoài cho y. Cung nữ theo lời Ôn Dĩ Cẩn phân phó, bưng nước ấm đến, một cung nữ vắt khăn, định cúi người lau mặt cho Ân Huyền Dạ, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Ân Huyền Dạ đã mở ra, trong đôi mắt đó rất tỉnh táo.

Cung nữ giật mình, định quỳ xuống, thì thấy Ân Huyền Dạ phất tay, ôm trán rên rỉ một tiếng. Quả nhiên, Ôn Dĩ Cẩn bên cạnh nghe thấy tiếng rên rỉ này, liền đi tới.

Cung nữ lui sang một bên đứng.

Ôn Dĩ Cẩn cúi người dịu dàng nói: “Bệ hạ?”

Ân Huyền Dạ mơ màng mở mắt: “Trường Trạch, trẫm đau đầu.”

Y cau mày hít sâu một hơi.

Ôn Dĩ Cẩn: “Nằm xuống đi, vi thần đã sai người đi nấu canh giải rượu rồi.”

Hắn đưa tay bảo cung nữ bên cạnh lấy khăn mặt lại đây, lau mặt cho y. Lau xong, hắn đưa khăn cho cung nữ, cung nữ cầm lấy đi giặt sạch, vắt khô rồi đưa lại cho hắn.

“Bảo bọn họ ra ngoài đợi đi.” Ân Huyền Dạ nói, “Làm trẫm đau mắt.”

“Các ngươi ra ngoài hết đi.” Nhận được lời của Ôn Dĩ Cẩn, cung nữ thái giám trong phòng mới lần lượt đi ra ngoài.

Trong nháy mắt, trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Trẫm đau đầu.” Ân Huyền Dạ cau mày khẽ rên rỉ, không khác gì so với ba năm trước, khiến Ôn Dĩ Cẩn bỗng nhiên tìm lại được cảm giác thân thiết quen thuộc.

“Để vi thần xoa bóp cho Bệ hạ.” Ôn Dĩ Cẩn nói.

Ân Huyền Dạ vỗ vỗ giường, “Ngươi ngồi sang đây.”

Ôn Dĩ Cẩn đặt khăn xuống, ngồi bên mép giường, Ân Huyền Dạ gối đầu lên đùi hắn. Khi hắn cúi đầu nhìn Ân Huyền Dạ, mới nhận ra khuôn mặt này sau khi trưởng thành, đã có thêm nét quyến rũ mà trước đây không có.

Đôi lông mày và ánh mắt của y giống Thái hậu, rất đẹp, đôi môi lại giống tiên đế, mỏng manh, khi mím thành một đường thẳng, trông có vẻ vừa bạc tình vừa đa tình. Hơi thở trên người y lúc này, nằm giữa sự trưởng thành và non nớt, vô cùng mê hoặc.

Trước kia khi y mở to đôi mắt long lanh nhìn Ôn Dĩ Cẩn, Ôn Dĩ Cẩn rất khó từ chối y, mà y cũng rất lanh lợi, nên luôn thích dùng chiêu này, bây giờ vẫn vậy.

Tay Ôn Dĩ Cẩn nhẹ nhàng xoa bóp đầu y, Ân Huyền Dạ lông mi khẽ run, nhắm mắt lại thoải mái rên rỉ hai tiếng.

“Mấy hôm nay không ngủ ngon à?” Ôn Dĩ Cẩn nhìn quầng thâm dưới mắt y hỏi.

Ân Huyền Dạ: “Di chuyển liên tục, muốn nhanh chóng trở về.”

“Đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Đêm nay ngươi ở lại đây với trẫm đi.”

“Hửm?”

“Trẫm đã lâu không nói chuyện với ngươi rồi, tối nay phải trò chuyện cho thật đã.”

Ôn Dĩ Cẩn khẽ cười, “Ngày mai nói cũng như vậy thôi.”

“Sao có thể giống nhau được.” Ân Huyền Dạ mở mắt ra, xoay người, ôm eo Ôn Dĩ Cẩn, ngẩng đầu nói, “Ở lại đi, được không?”

“Bệ hạ, sao lớn rồi mà còn làm nũng thế.” Giọng Ôn Dĩ Cẩn lười biếng mang theo ý cười.

Ân Huyền Dạ: “Trẫm không có!”

“Được rồi, được rồi, không có.”

“Vậy ngươi đồng ý hay không?”

“Vi thần sao có thể từ chối yêu cầu của Bệ hạ được.”

“Vậy quyết định như thế nhé.” Ân Huyền Dạ lại ôm eo Ôn Dĩ Cẩn cọ cọ.

Ôn Dĩ Cẩn chống tay lên trán y, “Bệ hạ không còn nhỏ nữa, sau này nên chín chắn hơn một chút.”

“Ngươi nói đúng.” Ân Huyền Dạ nói một cách thờ ơ, giọng nói mang theo hơi men, “Tối nay mùi hương trên người ngươi có chút khác lạ.”

“Khác chỗ nào?”

“Đặc biệt ngọt ngào.”

“Bệ hạ nói chắc là rượu hoa quả, vi thần thân thể yếu, không uống được rượu mạnh, nên rượu của vi thần không giống với người khác.”

“Lần sau phải cho trẫm nếm thử.”

Đêm xuống, trong điện tắt nến, hai người nằm trên giường ngủ. Ân Huyền Dạ như một lò sưởi nhỏ, người nóng bừng, Ôn Dĩ Cẩn vốn sợ lạnh, sau khi ngủ say, liền vô thức đến gần nguồn nhiệt, cuối cùng ôm Ân Huyền Dạ vào lòng.

Ba năm nay Ân Huyền Dạ đã quen với việc ngủ nông, Ôn Dĩ Cẩn vừa động đậy, y đã hơi tỉnh. Sau khi Ôn Dĩ Cẩn ôm y vào lòng, y cúi đầu nhìn cánh tay đang đặt trên eo mình, cọ cọ vào gối, nhẹ nhàng dựa vào, nhắm mắt lại với vẻ mệt mỏi.

Nửa đêm, không biết là do rượu ngấm hay là do ngủ chung giường với Ôn Dĩ Cẩn, Ân Huyền Dạ mơ một giấc mơ. Trong mơ là nơi quen thuộc, y nằm trên giường, gọi bóng người không nhìn rõ mặt bên cạnh lên giường ngủ cùng y.

Người nọ liền lên giường, không chỉ lên giường, mà còn sờ soạng y. Khi Ân Huyền Dạ xấu hổ và tức giận, quát lớn “to gan, buông ra”, người nọ khẽ cười một tiếng, nói: “Là thần thất lễ rồi.”

Ánh nến le lói chiếu lên khuôn mặt đối phương, y dần dần nhìn rõ khuôn mặt đó…

Sáng sớm hôm sau.

Người trong lòng động đậy, Ôn Dĩ Cẩn tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền thấy Ân Huyền Dạ nhẹ nhàng lấy tay hắn ra, định lặng lẽ xuống giường.

Hắn gọi một tiếng “Bệ hạ”, bóng người mặc hoàng bào trước mặt như con thỏ bị giật mình, xù lông lên, lấy chăn trùm lên người, nói một cách không tự nhiên: “A… ngươi tỉnh rồi à.”

Sự không tự nhiên của y, Ôn Dĩ Cẩn đương nhiên tìm được lý do, đêm qua Ân Huyền Dạ say rượu, mới có những cử chỉ như vậy, khi tỉnh táo nhớ lại những cử chỉ đó, có lẽ sẽ có chút ngượng ngùng.

Hắn nói: “Vi thần gọi cung nữ mang y phục sạch sẽ đến.”

Hắn đứng dậy định mặc y phục của mình tối qua vào, hắn đi đến trước bình phong, cầm áo khoác ngoài mặc vào, trong lúc đó Ân Huyền Dạ vẫn ngồi im trên giường.

Y quả thực rất ngượng ngùng, không chỉ ngượng ngùng, mà còn cảm thấy xấu hổ. Y nhìn Ôn Dĩ Cẩn mặc áo khoác ngoài vào, tóc tai buông xõa, đi ra ngoài, y nhanh chóng đứng dậy, cởi quần ra, cầm lấy chiếc quần bên cạnh mặc vào, nhét chiếc quần còn lại xuống gầm giường, định phi tang.

Nhưng còn chưa kịp giấu kỹ, đã nghe thấy Ôn Dĩ Cẩn gọi một tiếng “Bệ hạ”, sau đó là tiếng im bặt.

Động tác của y cũng dừng lại.

Sự im lặng lan tràn, Ân Huyền Dạ cố gắng che giấu nguồn cơn khiến y xấu hổ trên mặt đất, phá vỡ sự im lặng là tiếng cười của Ôn Dĩ Cẩn.

Tiếng cười rất khẽ, không biết là cười nhạo hay là ý gì khác.

“Cười cái gì!” Ân Huyền Dạ tức giận quát.

Ôn Dĩ Cẩn: “Không có gì, vi thần ra ngoài trước.”

“Khoan đã!” Ân Huyền Dạ xoay người chạy đến trước mặt hắn, “Vừa rồi ngươi không nhìn thấy gì cả!”

“Không nhìn thấy gì cả.” Ôn Dĩ Cẩn gật đầu, khóe miệng đang cố nén cười cũng cứng lại, “Đều là nam nhân, vi thần hiểu, nếu Bệ hạ thấy ngượng ngùng, vi thần quên đi là được.”

Nếu không, nếu không phải đêm qua mơ thấy giấc mơ như vậy, y làm sao có thể!

“Ngươi cười nhạo trẫm.” Ân Huyền Dạ như một con cáo nhỏ nhe nanh múa vuốt.

“Vi thần không có.”

“Ngươi có.”

“Vi thần không có.”

“Ngươi có!”

Ôn Dĩ Cẩn: “…”

Hắn thở dài một tiếng, ra vẻ bất đắc dĩ, “Bệ hạ thật oan uổng cho vi thần, vi thần trong lòng khó chịu vô cùng, nếu Bệ hạ cứ khăng khăng cho rằng vi thần có, vi thần muốn chứng minh cũng không được.”

Ân Huyền Dạ khẽ hừ một tiếng: “Trẫm không tin.”

Ôn Dĩ Cẩn nói: “Vi thần đối với Bệ hạ, một lòng trung thành, trời đất chứng giám.”

Ân Huyền Dạ im bặt, dùng chân đá đá chiếc quần lót bị vấy bẩn trên mặt đất.

Đây không phải là lần đầu tiên Ân Huyền Dạ mơ thấy chuyện như vậy, lần đầu tiên… là ba năm trước.

Khoảng thời gian y vừa rời kinh thành, những ngày tháng khổ cực và khó khăn nhất, nhớ lại những ngày tháng vui vẻ ở hoàng cung cùng Ôn Dĩ Cẩn, nhớ hắn mang đồ ăn đến cho y, kể chuyện cho y nghe, cùng y bắn cung, ngủ cùng y, ngồi bên cạnh nhìn y luyện kiếm, dịu dàng dạy y xử lý tấu chương, việc triều chính…

Rất nhớ, rất nhớ.

Rồi đột nhiên vào một đêm nọ, không hề báo trước, y mơ thấy chuyện hoang đường.

Bây giờ y vẫn còn nhớ rõ tâm trạng sau lần đầu tiên mơ mơ màng màng thấy chuyện như vậy, hoảng hốt, nghi ngờ bản thân, may mà lúc đó, không có quá nhiều thời gian để y tiêu hóa cảm xúc này.

Về sau, số lần mơ thấy nhiều hơn, y cũng bình tĩnh hơn.

Nhưng lần này không giống, Ôn Dĩ Cẩn nằm ngủ ngay bên cạnh y, y vậy mà…

Thật là không biết xấu hổ.

Ân Huyền Dạ đỏ bừng mặt.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến