[NVCCMYD] - chương 46
Sau bữa sáng, khi Ôn Dĩ Cẩn chuẩn bị rời đi, Ân Huyền Dạ sờ eo, đột nhiên sắc mặt đại biến, y cúi đầu nhìn xuống người, đứng dậy xoay người vào tẩm cung, Ôn Dĩ Cẩn đi theo sau y.
“Bệ hạ, có gì không ổn sao?”
“Nhiếp chính vương, trẫm…” Y cau mày, hơi thở gấp gáp hơn, “Ngươi có thấy ngọc bội của trẫm không?”
“Ngọc bội?” Ôn Dĩ Cẩn quay đầu nhìn người hầu phía sau, thái giám cung nữ đều rất biết ý, chưa đợi hắn hỏi, đã đồng loạt nói không thấy.
“Bệ hạ đừng lo lắng, vi thần sẽ sai người đi tìm.” Ôn Dĩ Cẩn an ủi y.
Ân Huyền Dạ nói miếng ngọc bội đó là một miếng ngọc bội hình hai con cá, có lẽ rơi trên đường y đi hôm qua. Cung nữ thái giám đã đi tìm khắp nơi, Ân Huyền Dạ ngồi không yên, chạy ra ngoài, Ôn Dĩ Cẩn cũng đi theo y.
Họ đến nơi tìm thấy Ân Huyền Dạ tối qua.
Hôm qua trời mưa, đất vẫn chưa khô, cuối cùng Ôn Dĩ Cẩn tìm thấy ngọc bội trong bụi cỏ nơi Ân Huyền Dạ ngã xuống tối qua.
Năm ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn ướt sũng, dính cỏ dại, hắn dùng khăn bọc ngọc bội lại, đưa cho Ân Huyền Dạ. Ân Huyền Dạ thấy hắn vì tìm ngọc bội mà cả người lấm lem, nhất thời ngẩn ra, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp khó tả, giống như ăn phải quả kẹo hồ lô chua, ngực ê ẩm.
Ôn Dĩ Cẩn như nhìn thấu suy nghĩ của y, mỉm cười nói “không sao”, hỏi y trong cung có y phục để thay không.
…
Sau chuyện này, những người hầu hạ bên cạnh Ân Huyền Dạ đều do Ôn Dĩ Cẩn sắp xếp. Hắn cũng không che giấu, chỉ nói với Ân Huyền Dạ, nếu y không thích những người này, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi.
Ân Huyền Dạ khỏi bệnh, Ôn Dĩ Cẩn lại đổ bệnh. Ân Huyền Dạ dẫn theo ngự y trong cung đến thăm.
Ngự y bắt mạch xong nói: “Dầm mưa lại còn bị gió thổi, Nhiếp chính vương bị cảm lạnh rồi, cần uống thuốc một thời gian để điều dưỡng.”
Ôn Dĩ Cẩn nằm trên giường bệnh, sắc mặt càng thêm tái nhợt, “Làm phiền ngài rồi.”
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc, Ân Huyền Dạ bình thường rất ghét mùi thuốc, hôm nay ngửi lại thấy cũng được.
Y nói: “Mấy ngày nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, việc triều chính, trẫm sẽ xử lý.”
Nguyên thân tính tình đa nghi, nếu nghe được câu này, e là sẽ cho rằng Ân Huyền Dạ đang nhân cơ hội đoạt quyền.
Ôn Dĩ Cẩn mỉm cười, đáp ứng: “Đa tạ Bệ hạ quan tâm.”
Ân Huyền Dạ ngồi bên giường, sờ sờ chăn, “Ngươi có lạnh không? Chăn này có phải mỏng quá không?”
“Không lạnh.” Ôn Dĩ Cẩn nói, “Bên ngoài nắng to, Bệ hạ tránh xa vi thần một chút, kẻo lây bệnh cho người.”
“Trẫm thân thể khỏe mạnh, không sợ.”
Ôn Dĩ Cẩn ngẩn người, bật cười: “Bệ hạ thật sự đang nói chuyện như trẻ con.”
Ân Huyền Dạ hơi đỏ mặt, chất vấn: “Ngươi đang cười nhạo trẫm đấy à!”
“Vi thần không dám.”
Sau chuyện đó, quan hệ của hai người đã gần gũi hơn nhiều.
Ba ngày sau, Ôn Dĩ Cẩn điều tra ra được hành tung của Ân Huyền Dạ hôm đó, đúng như hắn nghĩ, hôm đó quả thật có cung nữ nhìn thấy Ân Huyền Dạ ở gần Từ Ninh cung—
Nghe đồn mẫu thân của Ân Huyền Dạ, Thái hậu hiện giờ bị bệnh tâm thần. Hôm đó, cũng có cung nữ nghe thấy tiếng động từ trong tẩm cung của bà, nhưng không ai dám đến xem.
Trong hậu cung, vị Thái hậu này rất thần bí, tuy là Thái hậu, nhưng thường xuyên sống ẩn dật, người thường không thấy được dung nhan thật của bà, còn bà có thật sự bị bệnh tâm thần hay không thì không ai biết.
Ngay cả trong hậu cung, cũng không ai dám bàn tán, những tin tức này không dễ gì mà dò hỏi được.
Ôn Dĩ Cẩn nghĩ đến Lý công công bên cạnh Ân Huyền Dạ là do quốc cữu cài vào, suy đoán kỹ lưỡng, trong lòng đã có một phác thảo đại khái.
Vết thương của Ân Huyền Dạ, có lẽ có liên quan đến Thái hậu, nói nặng thì bà ta đây là mưu hại Bệ hạ, gia tộc phía sau bà ta cũng khó tránh khỏi liên lụy. Lý công công là người của quốc cữu, nếu gia tộc Thái hậu xảy ra chuyện, Lý công công khó tránh khỏi trách nhiệm.
Hành động mạo hiểm đánh lạc hướng của Lý công công cũng tìm được nguyên nhân.
Đây đều là suy đoán của Ôn Dĩ Cẩn, không làm chứng cứ được, hắn cũng không nói cho Ân Huyền Dạ biết.
Hắn uống thuốc vài ngày thì khỏi bệnh.
Hôm nay triều đình được nghỉ, hắn đến cung điện của Bệ hạ. Ân Huyền Dạ không có ở tẩm cung, y đang luyện võ cùng thị vệ trước điện, luyện tập bắn cung. Ân Huyền Dphong y phục bó sát, tóc búi cao, vai mở rộng, lưng thẳng tắp, tư thế giương cung vững vàng, trông rất oai phong.
Ôn Dĩ Cẩn đứng trong bóng râm dưới hành lang, khẽ ho hai tiếng.
Hắn không đến quấy rầy, đứng xem một lúc, thái giám bên cạnh Ân Huyền Dạ phát hiện ra Ôn Dĩ Cẩn trước, sau đó Ân Huyền Dạ quay đầu lại, cầm cung tên chạy đến.
“Nhiếp chính vương, ngươi đã khỏi bệnh chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi.” Hắn lấy khăn ra, đưa cho Ân Huyền Dạ lau mồ hôi.
Trên khăn có mùi thuốc, Ân Huyền Dạ nhăn mũi, nói Ôn Dĩ Cẩn biến thành bình thuốc rồi.
Ôn Dĩ Cẩn mỉm cười.
“Ngươi có muốn so tài với trẫm không?” Ân Huyền Dạ lắc lắc cây cung trong tay.
“Vi thần xin được lĩnh giáo.”
Một lát sau, đám người hầu vây quanh, nhìn hai người trên trường bắn. Chỉ thấy Nhiếp chính vương dáng người cao ráo, dung mạo tuấn tú, bình tĩnh giương cung, bên cạnh Ân Huyền Dạ thấp hơn hắn rất nhiều cũng đồng thời giương cung.
Khí chất của hai người khác nhau, một người ôn hòa như nước, như thanh kiếm được bao bọc trong vỏ, một người sắc bén, tỏa ra ánh kiếm.
Hai mũi tên gần như đồng thời bắn ra.
Mọi người nhìn theo mũi tên, chỉ nghe thấy hai tiếng “phập” liên tiếp, một mũi tên bắn trúng hồng tâm, mũi tên kia xuyên thẳng qua hồng tâm của bia bắn.
Ân Huyền Dạ nhìn bia bắn bị xuyên thủng bên cạnh bia của mình, ngẩn người ra.
Y quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy được phong thái khác hẳn thường ngày của hắn.
“Bệ hạ, ta thắng.” Ôn Dĩ Cẩn cất cung, vẻ sắc bén trên người cũng biến mất.
Ân Huyền Dạ hoàn hồn, “Ngươi dạy trẫm đi, làm sao ngươi có thể bắn xuyên bia như vậy?”
“Không có kỹ xảo gì cả, chỉ dựa vào lực thôi.”
“Ngươi bắn lại một lần cho trẫm xem.”
Ôn Dĩ Cẩn lại cầm một mũi tên, đặt lên cung, hắn giương cung, nhắm chuẩn, bắn tên, một mạch liền lạc.
Dáng vẻ toàn thân như phát sáng đó, khiến Ân Huyền Dạ cảm thấy dường như không có việc gì có thể làm khó được hắn.
Trong lòng thiếu niên không khỏi dâng lên chút sùng bái.
Khi Ôn Dĩ Cẩn nghiêng đầu ho nhẹ, y mới nhớ ra Ôn Dĩ Cẩn thân thể yếu ớt, y không để hắn tiếp tục bắn nữa, liền hỏi hắn đến có việc gì.
Ôn Dĩ Cẩn mới nói đến chuyện chính.
Mùa hè nóng bức, trong cung thường xuyên phải chuẩn bị đá để giải nhiệt. Bên ngoài nắng gắt, Ân Huyền Dạ cũng không thường ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong điện đọc sách, Ôn Dĩ Cẩn cũng thường mang tấu chương đến.
Sau đó cứ lặp đi lặp lại như vậy, thường xuyên vào cung ra cung, mỗi lần đến gặp Ân Huyền Dạ đều mang theo vài món đồ mới lạ, vừa chơi vừa làm việc, Ân Huyền Dạ trước mặt Ôn Dĩ Cẩn càng không câu nệ lễ nghi, càng thêm thân thiết như một thiếu niên thực sự, tràn đầy nhiệt huyết.
Mỗi lần Ân Huyền Dạ nói gì, Ôn Dĩ Cẩn đều mỉm cười lắng nghe, hai người như thầy trò, như bạn bè, quan hệ ngày càng hòa hợp. Quan hệ của họ hòa hợp, liền có người không vừa mắt.
Ôn Dĩ Cẩn đã cài tai mắt bên cạnh hầu hết các đại thần, hễ họ có hành động gì, hắn đều biết, vì vậy cũng chưa xảy ra chuyện gì lớn.
Hắn vào cung đôi khi gặp phải tình huống bất ngờ, ví dụ như trời mưa, Ân Huyền Dạ thường giữ hắn lại trong cung qua đêm.
Xung quanh Ân Huyền Dạ đã được Ôn Dĩ Cẩn sắp xếp kín kẽ, rất ít khi xảy ra những tình huống bất ngờ như trước nữa.
Hai năm thời gian thoắt cái đã trôi qua.
Hai năm nay, Ân Huyền Dạ lớn nhanh như thổi, cao hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng mất đi nét trẻ con, việc triều chính y đã có thể xử lý thành thạo, văn võ song toàn, đặc biệt là thiên phú võ học hơn người, đã rèn luyện được khí chất của bậc đế vương.
Sinh nhật mười lăm tuổi của y vào ngày hai mươi bảy tháng mười.
Tháng mười trời se lạnh, trong cung đã bắt đầu chuẩn bị tiệc sinh nhật cho y từ trước đó, khắp nơi đều mang không khí nhộn nhịp.
Hiện giờ tấu chương hầu hết đều được đưa đến cung điện của Ân Huyền Dạ, Ân Huyền Dạ xử lý chính sự, phê duyệt tấu chương ở đây, Ôn Dĩ Cẩn thường xuyên túc trực bên cạnh y.
Hôm nay sau khi tan triều, hắn vừa bước vào Cam Lộ điện, Ân Huyền Dạ bên trong đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn, gọi một tiếng “khanh”.
“Bệ hạ.”
Bây giờ Ân Huyền Dạ đã cao gần bằng hắn, thiếu niên tuấn tú, môi hồng răng trắng, cười lên trông rất đẹp. Y hất cằm về phía chỗ ngồi bên cạnh, nói: “Mau ngồi đi.”
Ôn Dĩ Cẩn mỉm cười, không ngồi xuống ngay mà đứng bên cạnh bàn, một tay vén tay áo, một tay mài mực cho y: “Sinh nhật Bệ hạ, có muốn gì không?”
“Trẫm muốn gì, ngươi cũng tìm được sao?” Ân Huyền Dạ hỏi.
Ôn Dĩ Cẩn: “Nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Năm ngoái ngươi tặng trẫm một bức tranh, vẽ cảnh đẹp non sông, năm nay lại tặng trẫm một bức nữa đi.” Ân Huyền Dạ nói, “Vẽ trẫm, được không?”
“Vi thần e là tài vẽ không tinh xảo, không thể vẽ được phong thái của Bệ hạ.”
“Trẫm thích là được.” Ân Huyền Dạ nắm lấy tay Ôn Dĩ Cẩn, “Đừng mài mực nữa, những việc này cứ để người khác làm, nói chuyện với trẫm đi.”
Ôn Dĩ Cẩn nhìn chồng tấu chương chất cao như núi bên cạnh, Ân Huyền Dạ bĩu môi, “Trẫm biết, ngươi đừng nói giáo điều nữa, nghe đến chai cả tai rồi.”
Ôn Dĩ Cẩn: “Bệ hạ là thiên tử, vì quốc thái dân an—”
“Trẫm không có lười biếng!”
Lúc này, một cung nữ bưng trà nóng vào, Ân Huyền Dạ lập tức thu lại biểu cảm, toát ra khí chất đế vương, tốc độ thay đổi sắc mặt nhanh đến mức khiến Ôn Dĩ Cẩn không nhịn được bật cười, sặc nước, cổ họng lại ngứa ngáy, hắn khẽ ho vài tiếng.
Hai năm nay, nếu nói có gì nằm ngoài dự đoán của Ôn Dĩ Cẩn, thì đại khái chính là tình cảm với tiểu hoàng đế ngày càng sâu đậm, khiến hắn nghĩ đến việc phải rời đi sau này, cũng có chút không nỡ.
Đại khái con người chính là như vậy, đã bỏ công sức, có thứ để lưu luyến, khi rời đi sẽ không còn đơn giản nữa.
Mà điều này, cũng chính là điều bọn họ không thể khống chế.
“Sao tay ngươi lại lạnh thế này?” Ân Huyền Dạ vốn đang nắm tay Ôn Dĩ Cẩn, vô tình chạm vào đầu ngón tay hắn, liền nắm tay hắn trong lòng bàn tay mình, hai tay xoa xoa.
Lòng bàn tay thiếu niên nóng như lửa, ấm áp dễ chịu đến mức khiến người ta không nỡ dễ dàng rút tay ra.
“Bên ngoài trời lạnh, không biết vi thần có thể xin Bệ hạ một chén trà nóng không?” Ôn Dĩ Cẩn rút tay ra.
Ân Huyền Dạ nhìn lòng bàn tay trống không, trong lòng có chút hụt hẫng, “Uống đi.”
Cung nữ rót trà cho họ, nhiệt độ trà vừa phải. Ôn Dĩ Cẩn bưng chén trà, đưa lên môi nhấp một ngụm. Không lâu sau, một thái giám bên ngoài vào nói có việc quan trọng muốn bẩm báo.
“Bệ hạ, Thái hậu từ hôm qua đến giờ không ăn không uống, sáng nay lại nói mất đồ, bây giờ đang náo loạn cả lên!” Thái giám vội vàng bẩm báo.
Ôn Dĩ Cẩn nhìn tên thái giám đó.
Là người lạ.
Thái hậu mấy ngày trước sinh nhật Ân Huyền Dạ năm ngoái, cũng gây ra chút chuyện, lúc đó Ôn Dĩ Cẩn đúng lúc bị bệnh, khi hắn biết chuyện thì Ân Huyền Dạ đã giải quyết ổn thỏa, may mà không có chuyện gì lớn xảy ra.
Cho đến nay, hắn mới chỉ gặp Thái hậu một lần từ xa trong một bữa tiệc, lần đó Thái hậu xuất hiện không lâu, rất nhanh sau đó đã rời đi.
“Trẫm đi xem sao.” Ân Huyền Dạ đứng dậy, bảo Ôn Dĩ Cẩn cứ ở đây đợi một lát.
Ôn Dĩ Cẩn liền ngồi đó uống trà, qua hồi lâu, Ân Huyền Dạ vẫn chưa quay lại, khi hắn định sai người đi xem thì tên tiểu thái giám đến báo tin lúc nãy quay lại.
“Nô tài tham kiến Nhiếp chính vương.” Tiểu thái giám nói, “Bệ hạ nói còn có việc khác phải xử lý, Nhiếp chính vương không cần đợi nữa, cứ về trước đi.”
Ôn Dĩ Cẩn thong thả uống một ngụm trà, “Ngươi tên gì?”
“Bệ hạ ban tên Lộc Hỉ.” Tiểu thái giám có chút lo lắng trả lời.
“Lộc Hỉ.” Ôn Dĩ Cẩn lẩm bẩm, “Cái tên hay đấy.”
Lộc Hỉ, trong cốt truyện là một trong những tâm phúc sau này của Ân Huyền Dạ, Ân Huyền Dạ có ơn với hắn ta, ban đầu hắn ta là tai mắt ngầm của Ân Huyền Dạ, bây giờ lại xuất hiện trước mặt hắn như vậy, có thể thấy Ân Huyền Dạ không hề đề phòng hắn.
Ngày hôm sau tan triều, khi Ôn Dĩ Cẩn đến cung điện của Ân Huyền Dạ, lại không gặp được y. Tiểu thái giám Lộc Hỉ bên cạnh Bệ hạ nói Ân Huyền Dạ đang bận, Ôn Dĩ Cẩn không xông vào.
Ngày thứ ba, Ôn Dĩ Cẩn vẫn không gặp được y.
Như vậy có chút khả nghi.
Sáng sớm ngày thứ tư, Ôn Dĩ Cẩn ngồi phía dưới, ngẩng đầu nhìn lên long ỷ, vừa hay chạm phải ánh mắt của Ân Huyền Dạ cũng đang nhìn hắn, Ân Huyền Dạ nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của hắn.
Tan triều, Ôn Dĩ Cẩn đến cung điện của y.
Lộc Hỉ định ngăn cản ở cửa, Ôn Dĩ Cẩn đưa cho hắn ta một bức thư, ôn tồn bảo hắn ta đưa cho Ân Huyền Dạ. Gió thổi qua, hắn nghiêng đầu ho vài tiếng, không nặng không nhẹ, Ân Huyền Dạ bên trong nghe thấy rõ ràng.
Y nấp sau cây cột đỏ gần cửa, vểnh tai lắng nghe tiếng động bên ngoài, một lát sau, Ôn Dĩ Cẩn rời đi. Trước khi Lộc Hỉ vào, y đã chỉnh lại tư thế.
“Bệ hạ, đây là thư Nhiếp chính vương sai nô tài trình lên.”
Ân Huyền Dạ giật lấy bức thư từ tay hắn ta, mở ra đọc lướt qua, đột nhiên mất bình tĩnh, tay run lên, hỏi Lộc Hỉ: “Hôm nay sắc mặt Nhiếp chính vương thế nào?”
Lộc Hỉ ngẩn người, nhớ lại sắc mặt không được tốt lắm hàng ngày của Nhiếp chính vương, thành thật nói ra. Ngay sau đó, Ân Huyền Dạ vội vàng đi ra cửa, vừa mở cửa, bên ngoài đứng một bóng người mặc y phục màu trắng bạc, gương mặt tái nhợt mỉm cười.
“Bệ hạ chịu gặp vi thần rồi sao?”
Ân Huyền Dạ vẫn cầm chặt bức thư trong tay, đại ý bức thư là nói, hai ngày nay hắn không biết đã chọc giận Bệ hạ ở đâu, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, hắn lại trằn trọc không ngủ được, sinh bệnh, bệnh tình nguy kịch, e là không còn sống được bao lâu nữa, không biết Bệ hạ có thể đến gặp hắn một lần không.
Hắn thân thể yếu ớt, đây là chuyện ai cũng biết, trời hơi lạnh một chút là dễ bị bệnh. Hắn nói như vậy, lại nghe Lộc Hỉ nói thêm, Ân Huyền Dạ liền tin hơn phân nửa, sự lo lắng chiếm ưu thế trong lòng.
Không ngờ rằng, đây là kế dụ y mắc câu.
Gió lạnh bên ngoài thổi từng cơn, Ôn Dĩ Cẩn nghiêng đầu ho khan vài tiếng. Ân Huyền Dạ định nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống, nghiêng người nhường đường cho hắn vào tránh gió, sai cung nữ hầu hạ đi pha ấm trà nóng.
Y đuổi hết cung nữ thái giám hầu hạ trong điện ra ngoài.
Trong điện đốt hương, thoang thoảng mùi long diên hương.
Ân Huyền Dạ ném tờ giấy lên người Ôn Dĩ Cẩn, “Gan to bằng trời, dám lừa trẫm, ngươi đây là tội khi quân!”
Ôn Dĩ Cẩn mỉm cười, đón lấy tờ giấy, “Bệ hạ thứ tội, vi thần không phải lừa người, chỉ là vừa nhìn thấy Bệ hạ, vi thần đã thấy khỏe hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn.”
“Chẳng lẽ trẫm còn là tiên đơn linh dược hay sao!?“ Ân Huyền Dạ tức giận vì hắn lấy chuyện thân thể ra lừa y.
Ôn Dĩ Cẩn dịu giọng nói: “Bệ hạ còn hữu dụng hơn tiên đơn linh dược nhiều.”
Ân Huyền Dạ khẽ hừ một tiếng, “Lần sau nếu ngươi còn dám như vậy, trẫm sẽ, trẫm sẽ…”
Y “sẽ” hồi lâu, mặt đỏ bừng lên, mới nói: “Trẫm sẽ đánh ngươi!”
“Một gậy xuống, e là mất nửa cái mạng của vi thần.” Ôn Dĩ Cẩn nói, “Bệ hạ nỡ sao?”
Vừa nói, hắn liếc thấy một vết thương sau tai Ân Huyền Dạ, khựng lại một chút, tiến lên một bước.
Ân Huyền Dạ nhận thấy ánh mắt hắn khác thường, quay mặt đi nói: “Đến gần trẫm như vậy làm gì?”
“Mấy hôm trước Bệ hạ ôm eo vi thần làm nũng, sao không thấy gần?” Ôn Dĩ Cẩn hỏi ngược lại.
Ân Huyền Dạ đỏ mặt, “Trẫm không có!”
Ôn Dĩ Cẩn đưa tay nâng mặt y lên, “Bệ hạ, để vi thần xem.”
Quả nhiên, hắn nhìn thấy một vết xước dài màu đỏ sau tai Ân Huyền Dạ, tuy đã đóng vảy, nhưng có thể thấy là bị thương trong hai ngày nay.
Ôn Dĩ Cẩn nhớ đến bốn ngày trước Ân Huyền Dạ có đến chỗ mẫu hậu y một chuyến, hai năm nay, thỉnh thoảng hắn thấy trên người Ân Huyền Dạ có những vết thương không rõ nguồn gốc, mỗi lần hỏi y, y cũng không nói nguyên nhân.
Ôn Dĩ Cẩn thở dài: “Đã bôi thuốc chưa?”
Cũng coi như là nhìn y lớn lên, ít nhiều cũng có chút đau lòng.
Mối quan hệ của hai người đã vượt xa quan hệ quân thần, Ôn Dĩ Cẩn đối xử với y, giống như huynh trưởng hơn.
“… Chưa.” Ân Huyền Dạ mím môi, y chính là sợ Ôn Dĩ Cẩn phát hiện nên mấy ngày nay mới không gặp hắn. Nếu Ôn Dĩ Cẩn phát hiện, hắn hỏi, y không biết trả lời thế nào, hắn không hỏi, y lại cảm thấy hắn đã đoán được hết trong lòng.
“Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
“Không có.”
Ôn Dĩ Cẩn đưa tay vén tóc ở cổ y ra, Ân Huyền Dạ lớn tiếng quát: “Nhiếp chính vương, ngươi vượt quá giới hạn rồi!”
“Bệ hạ thứ tội.”
Ôn Dĩ Cẩn nhìn thấy trên làn da trắng nõn ở cổ y có vết bầm tím nhàn nhạt, đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vào da y, khiến y nổi da gà.
“Sao tay ngươi lại lạnh thế này?” Ân Huyền Dạ hỏi.
“Ở ngoài bị gió thổi.” Ôn Dĩ Cẩn cố ý nói nhẹ nhàng, “Bệ hạ không cho vi thần vào, vi thần chỉ có thể đợi ở ngoài, haiz… Bệ hạ thật nhẫn tâm, biết rõ vi thần thân thể yếu ớt, vậy mà còn liên tục để vi thần chịu cảnh ăn bế môn canh.”
Ân Huyền Dạ: “…”
Cung nữ bên ngoài bưng trà nóng trở lại, Ân Huyền Dạ dịch chuyển vị trí, Ôn Dĩ Cẩn cũng thu tay về. Cung nữ đi vào, rót cho hắn một chén trà nóng, Ôn Dĩ Cẩn bưng trà nhấp một ngụm, lại sai người đi lấy thuốc trị thương.
Thuốc trị thương mà Ân Huyền Dạ dùng đều là loại tốt nhất, bôi lên vết thương mau lành mà không để lại sẹo, trước đó là do hắn không nhìn thấy vết thương, nên mới không dùng.
Cung nữ rất nhanh mang thuốc đến, Ôn Dĩ Cẩn bảo họ ra ngoài đợi, hắn mở nắp lọ thuốc bôi cho Ân Huyền Dạ. May mà những vết thương này đều ở chỗ kín đáo, nếu không nhìn kỹ thì không thấy.
Ôn Dĩ Cẩn không hỏi gì cả, khiến Ân Huyền Dạ liên tục nhìn hắn.
…
Ngày diễn ra tiệc sinh nhật của hoàng đế, trong cung rất náo nhiệt, còn dựng cả sân khấu hát tuồng. Trước kia khi Ôn Dĩ Cẩn kể những chuyện này cho Ân Huyền Dạ nghe, Ân Huyền Dạ đã rất hứng thú.
Hôm nay không cần lên triều, văn võ bá quan vào cung dâng lễ mừng thọ, chúc mừng sinh nhật Bệ hạ. Hai năm nay, chính sự đến tay Ân Huyền Dạ ngày càng nhiều, quyền lực trong tay cũng dần dần mở rộng, không còn là tiểu hoàng đế bù nhìn như hai năm trước nữa.
Vì vậy, vào ngày sinh nhật của y, không ai dám qua loa.
Trong bữa tiệc hôm đó, Ôn Dĩ Cẩn ngồi ở vị trí dưới Ân Huyền Dạ, một mình uống trà, vừa quan sát động tĩnh bên phía Ân Huyền Dạ.
Ân Huyền Dạ ngồi ở vị trí cao nhất, ngũ quan thanh tú đã trưởng thành, khi mím môi không nói lời nào, khiến người ta khó đoán được suy nghĩ của y.
Đến lượt Ôn Dĩ Cẩn dâng lễ, Ôn Dĩ Cẩn tặng một bộ ấm chén tinh xảo, Ân Huyền Dạ vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không thích.
Khi tiệc tàn, y chỉ giữ Ôn Dĩ Cẩn lại.
Các đại thần khi ra ngoài, vẫn còn đang bàn tán.
“Gần đây thái độ của Bệ hạ với Nhiếp chính vương thật khó hiểu, nghe nói Nhiếp chính vương mấy lần đến tìm Bệ hạ, đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa.”
“Ngươi nói xem, có phải Bệ hạ và Nhiếp chính vương sắp…”
Ý tứ rõ ràng những lão hồ ly này đều hiểu.
“Bệ hạ bây giờ đã cứng cáp rồi, chuyện đoạt quyền, sớm muộn gì cũng xảy ra.”
“Suỵt… cách tường có tai.”
…
Trời đã về chiều, trong tẩm cung thắp nến, Ôn Dĩ Cẩn khoác áo choàng trắng bạc, đứng trong điện, tay cầm chén trà ngắm nghía.
“Bộ ấm chén này vi thần đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được, Bệ hạ không thích sao?”
“Ngươi đã nói sẽ tặng trẫm một bức tranh, sao có thể nuốt lời?”
“Vi thần đã nói khi nào?”
“Hôm đó ngươi—”
Hôm đó Ôn Dĩ Cẩn hỏi y muốn quà sinh nhật gì, nhưng… hình như đúng là chưa từng đồng ý sẽ tặng y.
“Ngươi lại lừa trẫm!”
Ôn Dĩ Cẩn khẽ cười một tiếng, gọi “Lai Phúc”.
Một gã sai vặt đẩy cửa bước vào, tay cầm một bức tranh cuộn tròn. Ôn Dĩ Cẩn đưa bức tranh cho y, “Bệ hạ xem thử, có hài lòng không?”
Ân Huyền Dạ vui vẻ nhận lấy, cũng không so đo chuyện lúc nãy nữa.
Y mở tranh ra xem, trên đó vẽ hình y đang bắn cung, khí thế hào hùng, thần thái đều được thể hiện qua từng nét vẽ. Y dùng đầu ngón tay vuốt ve bức tranh vài lần, vô cùng thích thú.
Ôn Dĩ Cẩn ngồi bên cạnh, bưng chén trà nhấp một ngụm, “Vi thần đã nói rồi, những gì Bệ hạ muốn, vi thần nhất định sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.”
Ân Huyền Dạ khóe miệng cong lên, “Sao ngươi lại đối xử tốt với trẫm như vậy?”
“Vi thần là thần tử của Bệ hạ, cũng là lê dân của Bệ hạ, Bệ hạ yêu dân, vi thần trung thành với Bệ hạ.” Ôn Dĩ Cẩn nói.
Ân Huyền Dạ nghe vậy, khóe miệng càng cong lên, “Lời ngươi nói càng ngày càng dễ nghe.”
Y suy nghĩ một chút, nên treo bức tranh này ở đâu thì tốt, còn chưa nghĩ ra, thái giám bên ngoài đã vào báo, nói Thái hậu đến. Nụ cười trên môi Ân Huyền Dạ tắt ngúm, sai người cất bức tranh đi.
Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân bên ngoài đến gần, Ôn Dĩ Cẩn đứng dậy chuẩn bị hành lễ thì một giọng nói kinh ngạc vang lên: “Ngươi…”
Ôn Dĩ Cẩn: “Vi thần tham kiến Thái hậu nương nương.”
“Ngươi, ngươi tên gì?” Hai tay hắn đột nhiên bị nắm chặt.
Ôn Dĩ Cẩn ngạc nhiên một chút, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt tuy có nếp nhăn nhưng vẫn còn thấy được nét dịu dàng động lòng người năm xưa, đôi mắt đẹp có vài phần giống Ân Huyền Dạ.
“Mẫu hậu!” Ân Huyền Dạ thấy vậy liền đứng bật dậy, sợ bà làm Ôn Dĩ Cẩn bị thương, cũng sợ bà làm ra chuyện gì không nên làm.
“Nương nương.” Lão ma ma bên cạnh bà tiến lên, đỡ bà, “Đây là Nhiếp chính vương, đừng thất lễ!”
Bà ta gần như dùng hết sức mới gỡ được tay Thái hậu ra, sau đó quay sang xin lỗi Ôn Dĩ Cẩn. Ma ma nói, Thái hậu biết hôm nay là sinh nhật Ân Huyền Dạ, vì hai ngày nay đột nhiên bị bệnh, không dự tiệc được, vừa nhớ ra liền đến tặng quà.
Thái hậu có vẻ thất thần, liên tục uống nước trà, sau đó được nô tỳ bên cạnh dìu đi. Khi ra cửa, Thái hậu lại quay đầu nhìn Ôn Dĩ Cẩn một cái.
“Tay ngươi…” Ân Huyền Dạ không biết từ lúc nào đã đi đến phía sau Ôn Dĩ Cẩn.
Ôn Dĩ Cẩn hoàn hồn, cúi đầu nhìn xuống, trên cổ tay có một vết bầm tím, lực đạo của Thái hậu không hề nhẹ.
“Không sao.” Hắn kéo tay áo xuống.
“Sao lại không sao?” Ân Huyền Dạ kéo tay hắn lại, nhìn vết hằn trên đó, cau mày.
Y gọi người mang thuốc đến, cung nữ thái giám ở lại trong điện đều là tâm phúc đáng tin cậy, sẽ không nói lung tung chuyện vừa rồi ra ngoài, Ân Huyền Dạ cũng chỉ dặn dò vài câu.
Y bôi thuốc lên cổ tay Ôn Dĩ Cẩn, nói: “Hôm nay ở lại cung cùng trẫm đi.”
Ôn Dĩ Cẩn: “Được.”
Đêm xuống, đèn đuốc trong cung dần tắt.
Ôn Dĩ Cẩn và Ân Huyền Dạ ngồi bên cạnh bàn trong điện, không có ai khác bên cạnh. Tuy Ân Huyền Dạ giữ hắn lại, nhưng lại ít nói hơn thường ngày. Hắn cầm một quyển sách, nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Trễ rồi, Bệ hạ nghỉ ngơi sớm đi.”
“Chuyện hôm nay, ngươi không muốn hỏi trẫm sao?”
Ôn Dĩ Cẩn nhìn sắc mặt Ân Huyền Dạ, trên mặt y không nhìn ra cảm xúc gì, chính trạng thái này mới là bất thường nhất.
Hắn nói: “Nếu Bệ hạ không muốn nói, vi thần sẽ không hỏi.”
Ân Huyền Dạ khẽ cười, “Ngươi luôn như vậy.”
Lại im lặng một lúc, y nói: “Trẫm nói cho ngươi biết, mẫu hậu đúng là bị bệnh tâm thần như lời đồn—mấy hôm trước, mẫu hậu thấy mình có một sợi tóc bạc, liền buồn bã không thôi, ăn không ngon, ngươi có biết tại sao không?”
“Sợ già là lẽ thường tình.”
“Mẫu hậu sợ già, không chỉ là sợ già, bà ấy chỉ cảm thấy, già rồi, sẽ không còn xinh đẹp nữa.” Ân Huyền Dạ đặt sách xuống, nói, “Mẫu hậu yêu một người, yêu đến mứđiên ép mình phát điên.”
Ôn Dĩ Cẩn đột nhiên ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt Ân Huyền Dạ trong veo, ánh nến nhảy nhót trong mắt y, y khẽ nói: “Có phải rất nực cười không?”
Lúc này, Ôn Dĩ Cẩn chỉ có thể im lặng.
Dù quan hệ của hắn và hoàng đế có thân thiết đến đâu, có những lời cũng không thể tiếp lời—cũng không biết nên tiếp lời thế nào.
Ân Huyền Dạ cười khẩy một tiếng, giọng điệu kiên định nói: “Sau này trẫm nhất định sẽ không như vậy.”
Y nói: “Đêm nay ngủ cùng trẫm đi, trẫm không ngủ được.”
“Điều này không hợp quy củ.”
“Quy củ là do người đặt ra, trẫm nói hợp quy củ, thì chính là hợp quy củ.”
Ôn Dĩ Cẩn: “…”
“Cứ quyết định vậy đi.”
Ôn Dĩ Cẩn lấy quy củ ra từ chối, Ân Huyền Dạ liền nài nỉ hắn, cuối cùng Ôn Dĩ Cẩn vẫn thỏa hiệp. Buổi tối cung nữ bưng nước ra ngoài, bên ngoài có thái giám trực đêm.
Trong phòng thắp nến, Ân Huyền Dạ vỗ vỗ giường, nói: “Lên đây đi, ở đây ngoài trẫm ra, không ai dám trị tội ngươi.”
Ôn Dĩ Cẩn cởi áo khoác ngoài, nằm xuống một góc giường.
“Lại gần chút đi, chăn bị hở rồi.” Ân Huyền Dạ nói.
Ôn Dĩ Cẩn: “Vi thần bảo cung nữ lấy thêm một cái chăn nữa.”
“Ngươi không lại đây, trẫm qua đó.”
Ôn Dĩ Cẩn xoay người, đối diện với Ân Huyền Dạ, “Hôm nay Bệ hạ có vui không?”
“Vui, trẫm có gì mà không vui chứ.”
Ôn Dĩ Cẩn im lặng một lúc, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt.”
Đêm đó, Ân Huyền Dạ nói rất nhiều chuyện với hắn, nói khi tâm trạng Thái hậu ổn định, bà rất dịu dàng, mấy năm gần đây rất ít khi mất kiểm soát, cũng nói về chuyện trước kia, vài chuyện vụn vặt giữa y và Ôn Dĩ Cẩn, sau đó giọng nói nhỏ dần, ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Ân Huyền Dạ tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt Ôn Dĩ Cẩn.
Mái tóc đen xõa xuống má hắn, hàng mi đen rủ xuống, đôi môi nhạt màu. Bên ngoài từng có lời đồn, Nhiếp chính vương là một mỹ nam tử hiếm có, trước kia Ân Huyền Dạ nghe xong cũng không thấy thế nào, bây giờ lại cảm thấy lời đó rất đúng.
Trong lòng như có một cảm giác mơ hồ, không nói rõ được đang lên men.
Ôn Dĩ Cẩn nhíu mày, mở mắt tỉnh dậy, Ân Huyền Dạ nhìn hắn chằm chằm, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nhận xét