[NVCCMYD] - chương 45
Trong thiên điện, cung nữ mang y phục sạch sẽ đến. Ôn Dĩ Cẩn ngồi xổm bên cạnh trường kỷ, nhìn vết thương loang lổ trên đầu gối trắng nõn trước mặt, vắt khăn lau bụi bẩn trên đó. Ngự y một lúc sau mới đến.
“Vi thần tham kiến Bệ hạ, Nhiếp chính vương.” Ngự y xách hòm thuốc hành lễ.
“Đến xem cho Bệ hạ đi.” Ôn Dĩ Cẩn ném khăn lên bàn bên cạnh.
“Vâng.” Ngự y tiến lên, chạm vào bắp chân Ân Huyền Dạ, hỏi y có đau không.
Mái tóc đen của Ân Huyền Dạ bị rơi xuống lộn xộn, những chiếc lá còn sót lại trên tóc vừa được Ôn Dĩ Cẩn gỡ xuống. Y ngẩng đầu nhìn Ôn Dĩ Cẩn, lắc đầu nói không đau.
“Chỗ này thì sao?”
Ngự y lại hỏi thêm vài chỗ nữa, khi chạm đến eo y, Ân Huyền Dạ khẽ hít vào một hơi.
“Sao vậy?” Ôn Dĩ Cẩn bước lên một bước.
“Không sao.” Ân Huyền Dạ cau mày nói, “Có lẽ vừa rồi va phải đâu đó.”
“Kính xin Bệ hạ để vi thần xem qua.” Ngự y nói.
Ân Huyền Dạ: “Trẫm nói không sao là không sao.”
“Bệ hạ.” Giọng Ôn Dĩ Cẩn trầm xuống, “Chuyện liên quan đến long thể, không thể đùa được.”
Từ khi hắn khỏi bệnh tỉnh lại, đã đến gặp Ân Huyền Dạ vài lần, thái độ với y đều rất ôn hòa, đột nhiên nghiêm mặt lại như vậy, mang theo vẻ uy hiếp.
Trước đây khi hai người ở cùng nhau, Ân Huyền Dạ biết Ôn Dĩ Cẩn không thật lòng quan tâm y, bề ngoài có vẻ tốt với y, nhưng thực chất giống như đám cung nhân trong cung đùa giỡn với mèo con, nếu mèo con giơ móng vuốt cào chủ nhân, sẽ bị phạt.
Hôm nay lại dường như thật sự quan tâm y.
Y không phản bác lời Ôn Dĩ Cẩn nữa, ngoan ngoãn cởi áo khoác ngoài, vén áo trong lên, thấy eo bầm tím một mảng, trên lưng còn có vết thương cũ.
Ngự y vừa nhìn thấy, nhất thời không dám nói gì.
Chuyện bẩn thỉu trong cung không ít, trên người hoàng đế có nhiều vết thương như vậy, nhìn là biết có chuyện uẩn khúc.
Ông ta không hỏi, Ôn Dĩ Cẩn lại hỏi: “Sao lại có nhiều vết thương thế này?”
“Trẫm vô ý ngã.” Ân Huyền Dạ nói.
Vài vết thương trên đó trông không giống bị ngã.
“Những nô tài hầu hạ trong điện có phải không tận tâm không?”
Lời vừa dứt, cung nữ thái giám bên cạnh quỳ rạp xuống đất, đồng thanh nói: “Nô tài không dám.”
Vì có ngự y ở đây, Ôn Dĩ Cẩn không nói nhiều, chỉ bảo ngự y xem cho y. Một lát sau, ngự y nói: “Những vết thương này của Bệ hạ đều là vết thương ngoài da, nhưng vết bầm tím trên eo và lưng cần phải hoạt huyết tán ứ.”
Ông ta lấy ra một số loại thuốc từ trong hòm, trước tiên xử lý vài vết thương cho Ân Huyền Dạ, “Bệ hạ, việc hoạt huyết tán ứ này có thể sẽ rất đau, kính xin Bệ hạ nhẫn nại một chút.”
“Nhiếp chính vương.” Ân Huyền Dạ nhìn Ôn Dĩ Cẩn cầu cứu, “Trẫm không muốn đau.”
“Lúc nãy ngươi leo cây sao không nói vậy.” Ôn Dĩ Cẩn đi tới, bảo y nằm sấp xuống, giữ chặt tay y, “Làm như vậy mới mau khỏi.”
Hắn quay đầu bảo ngự y xoa bóp chỗ bầm tím cho y.
Ân Huyền Dạ nhận ra mục đích hắn giữ tay mình lại là để y không vùng vẫy, y không khỏi ngạc nhiên nhìn Ôn Dĩ Cẩn, “Ngươi, ngươi sao có thể như vậy!”
Dù sao cũng chỉ mới mười ba tuổi, rất nhiều lúc không thể che giấu hết cảm xúc. Ôn Dĩ Cẩn mỉm cười ôn hòa như gió xuân, “Vi thần làm vậy đều là vì Bệ hạ.”
“Ngươi…”
Chưa dứt lời, Ân Huyền Dạ khẽ kêu lên một tiếng rồi im bặt. Ngự y xoa bóp cho y, lực đạo không hề nhẹ, cơn đau truyền đến khiến y căng cứng người, đau đến mức mặt mày tái nhợt. Hắn nắm chặt tay Ân Huyền Dạ.
Sau khi xong xuôi, ngự y xách hòm thuốc hành lễ rồi lui ra.
“Bệ hạ, người thấy đỡ hơn chưa?” Ôn Dĩ Cẩn cúi đầu dịu dàng hỏi.
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt.” Ôn Dĩ Cẩn bảo cung nữ đến thay y phục cho y.
“Trẫm tự làm được.” Ân Huyền Dạ buông cổ tay hắn ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết hằn hình trăng lưỡi liềm màu đỏ ở bên trong cổ tay hắn, “Nhiếp chính vương, tay ngươi bị thương rồi.”
“Không sao.” Ôn Dĩ Cẩn kéo tay áo xuống, che đi vết thương, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không để tâm.
Ân Huyền Dạ: “…”
Y liếc nhìn Ôn Dĩ Cẩn, y là một trong số ít người biết rõ bộ mặt thật của Ôn Dĩ Cẩn, biểu hiện ôn hòa như vậy, thật sự không giống hắn. Lần này khỏi bệnh, ngay cả vẻ âm trầm thường trực của hắn cũng biến mất.
Sau khi y thay y phục sạch sẽ, hai người cùng đi gặp Lâm thái phó. Lâm thái phó tuổi đã cao, nhưng trong lòng lại sáng như gương, nghe Ôn Dĩ Cẩn nói muốn ông dạy dỗ Ân Huyền Dạ, ban đầu còn tưởng có âm mưu gì, không ngờ lại thuận lợi gặp được Bệ hạ như vậy.
Ôn Dĩ Cẩn không ở lại lâu, tự mình cáo lui.
Hành động khác thường này của hắn, không khỏi khiến người ta suy nghĩ.
Nhưng hắn thật sự không có hành động gì bất thường.
Sau đó, Ôn Dĩ Cẩn thường xuyên vào cung thăm Ân Huyền Dạ, ngồi một lát nghe y kể về kết quả học tập gần đây, rồi rời đi. Thỉnh thoảng nổi hứng, sẽ mang chút đồ ăn ngon đến cho y, hoặc kể cho y nghe vài câu chuyện thú vị dân gian.
Hắn không cố ý xóa bỏ khoảng cách do quá khứ để lại, mà kiên nhẫn dẫn dắt mối quan hệ của hai người, đi đến một hướng có lợi hơn cho cả hai.
Dần dần, Ân Huyền Dạ cũng có chút mong đợi sự xuất hiện của hắn.
Những người bên cạnh Ân Huyền Dạ trong cung, hắn không thay đổi, chỉ sai người truyền lời cảnh cáo một phen. Những người đó nhận được chỉ thị, không nắm rõ ý đồ của chủ tử, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Ân Huyền Dạ phát hiện cung nữ và thái giám bên cạnh mấy hôm nay rất ít kể cho y nghe chuyện vui đùa bên ngoài, cũng không dẫn y đi chơi nữa, thái độ với y cũng cung kính hơn nhiều.
Giờ Ngọ là lúc mặt trời gay gắt nhất, thời tiết càng thêm oi bức.
Cung điện nguy nga tráng lệ, tường đỏ ngói xanh, mặt đất nóng bỏng dưới ánh mặt trời. Người hầu cầm ô che trên đỉnh đầu Ôn Dĩ Cẩn, hắn đi trên hành lang dài, một mạch đến cung điện của Ân Huyền Dạ.
Ôn Dĩ Cẩn thể hàn, dù thời tiết nóng nực như vậy, ngón tay hắn vẫn lạnh. Biết Ân Huyền Dạ vẫn đang nghe thái phó giảng bài, hắn đến thiên điện, bảo người hầu mang tấu chương đến đó.
Một canh giờ sau, từ bên ngoài vọng đến tiếng thỉnh an mơ hồ, Ôn Dĩ Cẩn ngẩng đầu lên, thấy một người đang đi tới từ cửa.
“Nhiếp chính vương, ngươi đến tìm trẫm à?”
Người chưa đến mà tiếng đã tới.
“Vi thần tham kiến Bệ hạ.” Dù chỉ có hai người, Ôn Dĩ Cẩn mỗi lần đều giữ lễ, không giống như sự qua loa trước kia.
“Miễn lễ.” Ân Huyền Dạ hỏi, “Ngươi đến tìm trẫm có việc gì?”
“Mấy ngày nay người học được gì rồi?”
Ân Huyền Dạ nhăn mũi: “Ngươi đến khảo trẫm đấy à?”
Ôn Dĩ Cẩn khẽ cười: “Không dám.”
Hắn đặt một chồng tấu chương đã phê duyệt xong lên trước mặt y, “Mời Bệ hạ xem qua, sau đó nói cho vi thần biết, người có vấn đề gì.”
Ân Huyền Dạ nhìn chồng tấu chương, rồi lại nhìn Ôn Dĩ Cẩn.
Ôn Dĩ Cẩn nói: “Bệ hạ tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên học cách xử lý việc triều chính rồi.”
Ân Huyền Dạ thấy hôm nay hắn đến thật sự không có việc gì khác, liền nghiêm mặt, chăm chú xem tấu chương, dáng vẻ có几分 uy nghi của bậc đế vương. Nếu được bồi dưỡng tốt, ngày sau có thể trở thành minh quân.
Trước khi y đăng cơ, tiên đế đã bồi dưỡng y thành vị vua tương lai, nền tảng vững chắc, ba năm nay cũng không hề hoang phí.
Những trung thần mà tiên đế để lại cho Ân Huyền Dạ, đều bị Ôn Dĩ Cẩn nắm giữ hành tung, hơn nữa hắn còn nắm được không ít nhược điểm của họ, khiến họ không dám manh động. Ôn Dĩ Cẩn thường để họ thấy dáng vẻ hiếu động của Ân Huyền Dạ, khiến họ tưởng hoàng đế bị nuông chiều thành kẻ ham chơi, dám tức giận mà không dám nói.
Thực chất Ân Huyền Dạ không phải là đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, y biết ý đồ của Ôn Dĩ Cẩn, chỉ là khi phát hiện ra thì đã muộn, bên cạnh người có thể dùng rất ít.
…
Sau khi Ân Huyền Dạ xem xong tấu chương, Ôn Dĩ Cẩn cùng y thảo luận một số vấn đề trong đó, câu trả lời của y khiến Ôn Dĩ Cẩn khá hài lòng.
Hắn lấy ra một vật, đặt lên bàn.
“Đây là cái gì?” Ân Huyền Dạ tò mò nhìn thứ được gói trong giấy vàng trên bàn.
“Bệ hạ sao không tự mình mở ra xem.” Ôn Dĩ Cẩn nói, nói nhiều nên cổ họng hơi ngứa, hắn nghiêng đầu ho hai tiếng.
Ân Huyền Dạ nghe lời hắn, mở gói giấy ra, thấy bên trong là hai xâu kẹo hồ lô đỏ rực bọc đường, mắt y mở to hơn.
Ôn Dĩ Cẩn thấy dáng vẻ này của y có chút ngốc nghếch đáng yêu, mỉm cười nói: “Mấy hôm trước đi trên đường, thấy hai thiếu niên trạc tuổi người, vây quanh người bán kẹo hồ lô, mắt sáng như sao, vi thần liền nghĩ, mua cho Bệ hạ hai xâu, không biết Bệ hạ có phải cũng sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy không.”
“Trẫm mới không như thế.” Ân Huyền Dạ cầm một xâu kẹo hồ lô lên, ngửi ngửi, “Mùi vị này thật ngọt ngào.”
“Bệ hạ nếm thử?”
Đồ ăn của hoàng đế trong cung đều phải trải qua quy trình nghiêm ngặt, cũng chỉ có Ôn Dĩ Cẩn mới có thể tùy tiện mang đồ ăn đến cho y như vậy.
Ân Huyền Dạ cắn một miếng, răng cắn vỡ lớp đường bên ngoài kẹo hồ lô, hai má phồng lên như chuột hamster, sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hai má vẫn phồng lên không nhúc nhích. Y缓 lại một lúc lâu, trừng mắt nhìn Ôn Dĩ Cẩn.
Ôn Dĩ Cẩn vừa thấy biểu hiện này của y, liền biết chắc là y ăn phải quả chua, hắn cố nén cười, “Bệ hạ, có ngon không?”
Ân Huyền Dạ: “Ưm ưm ưm, ưm ưm ưm!”
“Bệ hạ nói gì?” Ôn Dĩ Cẩn hỏi, “Vi thần nghe không rõ.”
Qua một lúc lâu, Ân Huyền Dạ mới tìm được khăn, nhổ miếng kẹo hồ lô trong miệng ra, “Nhiếp chính vương, ngươi lừa trẫm!”
“Vi thần không dám.”
“Không ngọt chút nào!”
“Sao lại thế được?” Ôn Dĩ Cẩn nói, “Hôm đó vi thần thấy hai thiếu niên kia cầm kẹo hồ lô, vui mừng lắm.”
“Vậy ngươi nếm thử xem.” Ân Huyền Dạ đưa kẹo hồ lô cho hắn.
Ôn Dĩ Cẩn nhận lấy, đôi môi mỏng nhạt màu khẽ mở ra, cắn một quả kẹo hồ lô, nhai nuốt bình thường, Ân Huyền Dạ nghi ngờ nhìn hắn, “Không chua?”
Ôn Dĩ Cẩn: “Không chua.”
Hắn đặt kẹo hồ lô lại chỗ cũ.
“Khoan đã.” Ân Huyền Dạ gọi hắn lại, “Trẫm nếm thử lại xem.”
Thế là, Ôn Dĩ Cẩn lại thấy Ân Huyền Dạ nhăn nhó vì quả chua, không nhịn được bật cười thành tiếng. Ân Huyền Dạ cũng nhận ra, Ôn Dĩ Cẩn cố tình dụ y.
Khoảng thời gian này, Ôn Dĩ Cẩn trở nên sống động và ấm áp hơn rất nhiều, Ân Huyền Dạ không ghét hắn như vậy.
“Hôm nay đến đây thôi.” Ôn Dĩ Cẩn nói, “Vi thần cáo lui.”
Hắn xoay người rời đi, một thái giám dẫn đường cho hắn. Khi đi đến cửa cung điện, thái giám thấy xung quanh không có ai, mới nói: “Vương gia, mấy hôm nay Lý công công bên cạnh Bệ hạ, có tiếp xúc với Trần vương phủ, có cần điều tra kỹ chuyện này không?”
Trần vương phủ chính là một trong những người mà tiên đế để lại cho Ân Huyền Dạ.
“Không cần.” Ôn Dĩ Cẩn nói, vừa bước ra ngoài lại dừng chân, “Điều tra xem lai lịch của Lý công công đó.”
“Vâng.” Thái giám đưa hắn đến cửa, rồi dừng lại.
Trong cung điện, Ân Huyền Dạ ngồi trước bàn, tiểu thái giám bên cạnh rót trà cho y, “Bệ hạ, tên Nhiếp chính vương này e là không có ý tốt.”
“Trẫm biết.”
“Đây là thư Quốc cữu sai người đưa vào.” Thái giám lấy từ trong ngực ra một bức thư đưa cho y.
Ân Huyền Dạ mở thư ra xem, nửa đầu bức thư là hỏi thăm y sống trong cung thế nào, nửa sau là nói đã liên lạc được với Trần vương, đồng thời nói Ôn Dĩ Cẩn đối xử tốt với y chỉ là bề ngoài, bảo y ngàn vạn lần đừng bị mê hoặc.
“Mẫu hậu dạo này thế nào?” Ân Huyền Dạ hỏi.
Thái giám đáp: “Thái hậu mạnh khỏe, nếu Bệ hạ không yên tâm, hay là đi thăm người?”
Mấy ngày sau, về chuyện Lý công công, tai mắt của Ôn Dĩ Cẩn đã điều tra rõ ràng. Lý công công hình như là người của quốc cữu cài vào bên cạnh hoàng đế, để qua mặt nguyên thân, đã tốn không ít công sức mới đưa được hắn ta đến trước mặt hoàng đế.
Ôn Dĩ Cẩn không động đến hắn ta, chỉ sai người chú ý hành tung của hắn ta. Gần đây tiến độ học tập của Ân Huyền Dạ rất khả quan. Chiều nay, tai mắt của Ôn Dĩ Cẩn trong cung báo tin, Ân Huyền Dạ biến mất.
“Biến mất? Sao lại biến mất được?”
“Nô tài, nô tài cũng không biết, hôm nay Lâm thái phó cáo ốm. Sau khi tan triều, nô tài không còn thấy Bệ hạ nữa, cứ tưởng người ham chơi đi đâu đó, sau đó mãi không thấy về, nô tài liền cùng mọi người đi tìm, nhưng căn bản, căn bản không tìm thấy…” Tên thái giám quỳ trên mặt đất dập đầu, miệng liên tục nói “Vương gia tha tội”.
Trách phạt hắn ta cũng vô dụng, Ôn Dĩ Cẩn sai người chuẩn bị ngựa, trước tiên vào cung. Trên đường đi, hắn cứ nghĩ mãi Ân Huyền Dạ sẽ đi đâu.
Cung rất rộng, bình thường y ở trong cung, cũng chỉ chơi trong điện của mình, sẽ không đến giờ này mà vẫn chưa về.
Xe ngựa chạy trên đường, bánh xe phát ra tiếng “lộc cộc, lộc cộc”, Ôn Dĩ Cẩn nhắm mắt trong xe, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa mép chén.
【076, ngươi có biết y ở đâu không?】 Ôn Dĩ Cẩn hỏi.
Hệ thống đáp: 【Mã số của tôi là 067.】
Ôn Dĩ Cẩn đang suy nghĩ chuyện khác nên quên mất việc này, 【Xin lỗi, 067.】
Hệ thống: 【Nhân vật chính vẫn còn trong cung, không gặp nguy hiểm đến tính mạng, tôi không thể định vị can thiệp vào nhân vật chính trong tình huống này, xin lỗi.】
【Ta hiểu rồi.】
Chiều tà gió mát, Ôn Dĩ Cẩn xuống xe ngựa ở cửa cung, mái tóc đen phía sau bay lên trong gió, rồi lại rải rác rơi xuống trên bộ y phục xanh nhạt. Cảm giác hư ảo đó, khiến hắn trong khoảnh khắc trông như tiên nhân sắp sửa bay đi.
Tên thái giám bên cạnh nhìn đến ngẩn người, khi Ôn Dĩ Cẩn liếc mắt nhìn sang, hắn ta mới vội cúi đầu dẫn đường.
Hắn vào cung, thái giám cung nữ trong tẩm cung của hoàng đế thấy hắn, quỳ rạp xuống đất. Hoàng đế biến mất trong cung, đây không phải chuyện nhỏ, bọn họ không dám tìm kiếm rầm rộ để tránh lộ tin tức.
Ôn Dĩ Cẩn lần lượt hỏi bọn họ, lần cuối cùng nhìn thấy Ân Huyền Dạ ở đâu. Hắn ngồi ở vị trí cao nhất, nghe bọn họ báo cáo. Một cung nữ nói nhìn thấy Ân Huyền Dạ đi về phía tây, một thái giám khác lại nói nhìn thấy Ân Huyền Dạ ở một nơi khác, lời nói của hai người mâu thuẫn nhau, nhưng nhìn bọn họ lại không giống đang nói dối.
Cung nữ thái giám quỳ rạp xuống đất, run rẩy, một người ở góc run dữ dội. Ôn Dĩ Cẩn nhìn sang, thấy quen quen, nhìn một lúc mới nhận ra đây là tên thái giám thường xuyên đi theo Ân Huyền Dạ, không mấy nổi bật.
Nghe tai mắt của hắn nói, hình như gọi là… Lý công công.
Hắn đi đến trước mặt tên thái giám, “Ngẩng đầu lên.”
Tên thái giám nhìn thấy đôi giày đen trong tầm mắt, không khỏi run càng dữ dội hơn. Nghe đồn Nhiếp chính vương trừng phạt nô tài phạm lỗi, thủ đoạn tàn độc, mỗi cái nghe thôi đã khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
“Bản vương nhớ, ngươi vẫn luôn đi theo Bệ hạ.”
“Vâng, vâng.” Thái giám dập đầu nói, “Hôm nay sau khi tan triều, Bệ hạ đã bảo nô tài không cần đi theo, nô tài cũng không biết.”
“Không biết…” Ôn Dĩ Cẩn lẩm bẩm, đột nhiên nhìn thấy một mảng màu vàng sáng trên người hắn ta, hắn dùng mũi giày đá ra, phát hiện đó là một chiếc khăn tay bị hắn ta giấu dưới vạt áo, là của Ân Huyền Dạ.
“Chiếc khăn này từ đâu ra?” Hắn hỏi.
“Nô tài… nô tài…”
Ôn Dĩ Cẩn ngửi thấy mùi nước tiểu, tên thái giám bị dọa đến són cả ra quần, run càng dữ dội hơn.
“Đè xuống, canh giữ hắn ta cẩn thận.” Ôn Dĩ Cẩn lùi lại hai bước, nói với thị vệ bên cạnh, “Không có lệnh của bản vương, không cho hắn ta rời đi nửa bước.”
“Vâng.” Thị vệ tiến lên đè hắn ta xuống.
Không hỏi được gì từ đám người hầu, Ôn Dĩ Cẩn bảo bọn họ đến những nơi Ân Huyền Dạ thường đến tìm xem, nhưng vẫn không có hồi âm. Ôn Dĩ Cẩn nghĩ đến lời nói không thống nhất của hai người kia.
Một nơi là nơi hẻo lánh, một nơi là đường đến Từ Ninh cung.
Mà mẫu thân của Ân Huyền Dạ đang ở Từ Ninh cung.
Trời sắp tối, gió càng lúc càng lớn, Ôn Dĩ Cẩn đi trong cung, nắm tay che miệng ho hai tiếng.
“Vương gia, người cứ về trước đi, những việc này cứ để bọn nô tài làm.” Người hầu phía sau tiến lên nói.
Ôn Dĩ Cẩn không để ý, dẫn người hầu phía sau đi đến một nơi khác.
Một giọt nước rơi xuống mặt hắn, hắn dừng bước, ngẩng đầu lên, sau đó là những hạt mưa rơi liên tiếp.
Trời mưa rồi.
Bọn họ tránh mưa trong một khu vườn, Ôn Dĩ Cẩn luôn cảm thấy bất an, bèn sai người tìm một cây dù, cầm dù tiếp tục đi. Khi đi ngang qua vườn hoa, hắn nghe thấy tiếng động sột soạt.
“Hay là mèo hoang?”
“Vương gia cẩn thận, nô tài đi xem sao.”
“Á!” Một người kinh hô, “Bệ hạ!”
Ôn Dĩ Cẩn đi tới, thấy một người đang nằm sau bụi cỏ, chính là Ân Huyền Dạ mà bọn họ đang tìm kiếm.
…
Đêm đó mưa to gió lớn.
Trong tẩm cung của hoàng đế, các cung nữ bưng nước ra vào liên tục. Ôn Dĩ Cẩn đứng bên giường, khẽ ho hai tiếng, ánh nến chiếu lên mặt hắn, hắn nhìn thấy vết hằn trên cổ Ân Huyền Dạ và những vết thương lớn nhỏ trên người y.
Ngự y bắt mạch cho Ân Huyền Dạ, khi Ôn Dĩ Cẩn cho ông ta lui xuống, ông ta cũng không dám nói nhiều.
Trong tẩm cung đèn đuốc sáng trưng, cung nữ bưng thuốc đã sắc xong đến, đút cho Ân Huyền Dạ uống. Ân Huyền Dạ chắc là thấy đắng, dù đang hôn mê vẫn nhíu mày, nhưng cũng ngoan ngoãn uống hết.
Mọi chuyện lắng xuống, cửa cung đã đóng.
Ôn Dĩ Cẩn không xuất cung, đêm đó, hắn thắp nến ngồi bên giường canh Ân Huyền Dạ, cầm một quyển sách xem để giết thời gian. Nửa đêm, Ân Huyền Dạ đột nhiên nói mớ, bồn chồn không yên.
“Đừng… đừng…”
Nghe rất đáng thương.
Ôn Dĩ Cẩn nghe thấy động tĩnh, đặt sách xuống, kéo chăn y đá ra đắp lại cho y, nhẹ nhàng vỗ về ngực y, lấy khăn trên trán y xuống, sờ trán y thử nhiệt độ.
Vẫn còn rất nóng.
Hắn nhúng khăn vào nước lạnh, vắt khô rồi đặt lại lên trán y, còn chưa kịp rút tay ra, đã bị Ân Huyền Dạ trở mình, đè lên dưới má y. Khuôn mặt Ân Huyền Dạ đỏ bừng, khăn trượt khỏi mặt y.
Tay Ôn Dĩ Cẩn lạnh, y dường như thấy dễ chịu, khi Ôn Dĩ Cẩn định rút tay ra, y vô thức đưa tay từ trong chăn ra nắm lấy cổ tay hắn.
Giờ Mão, trời bên ngoài cửa sổ bắt đầu sáng.
Hôm nay được nghỉ, không cần lên triều sớm. Ân Huyền Dạ tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, khi quay đầu nhìn thấy khuôn mặt Ôn Dĩ Cẩn, y lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.
Y mở to mắt nhìn một lúc, cảm nhận được bàn tay hơi ấm áp trên mặt mình – cũng là bàn tay khiến y thấy dễ chịu trong giấc mơ đêm qua.
Y vừa động đậy, Ôn Dĩ Cẩn liền tỉnh giấc, dưới mắt hắn hiện rõ vẻ mệt mỏi, “Bệ hạ, người tỉnh rồi.”
Ân Huyền Dạ ngồi dậy: “Đêm qua ngươi chăm sóc trẫm cả đêm?”
“Đêm qua Bệ hạ dầm mưa bị cảm lạnh.” Ôn Dĩ Cẩn nói, “Vi thần đương nhiên phải hầu hạ bên cạnh.”
Hắn ngừng lại, hỏi Ân Huyền Dạ hôm qua đã đi đâu, sao lại ngất xỉu ở vườn hoa phía sau.
Ân Huyền Dạ ánh mắt lảng tránh, nói: “Trẫm chỉ dạo chơi thôi.”
“Vậy vết thương trên người Bệ hạ là do ai gây ra?”
Ân Huyền Dạ nói trời tối không nhìn rõ, Ôn Dĩ Cẩn biết y muốn giấu giếm, cũng không hỏi thêm, gọi cung nữ hầu hạ vào, bảo họ chuẩn bị đồ rửa mặt và bữa sáng cho Ân Huyền Dạ.
“Vì Bệ hạ đã không sao rồi, vi thần xin cáo lui.” Hắn muốn đi điều tra chuyện của Lý công công.
“Nhiếp chính vương không bằng ở lại dùng bữa cùng trẫm.” Ân Huyền Dạ nói.
Ánh mắt y dừng trên mái tóc hơi rối của Ôn Dĩ Cẩn, đây là lần đầu tiên y thấy Ôn Dĩ Cẩn ăn mặc xộc xệch như vậy.
Ôn Dĩ Cẩn không từ chối, đợi hắn đi rửa mặt, Ân Huyền Dạ mới hỏi cung nữ bên cạnh. Từ miệng cung nữ, y biết được đêm qua Ôn Dĩ Cẩn vì tìm y mà dầm mưa, y ngẩn người ra một lúc.
Ngay cả trước đây, y cũng không nghĩ Ôn Dĩ Cẩn sẽ làm đến mức này vì y, y càng không hiểu Ôn Dĩ Cẩn rốt cuộc muốn làm gì.
Hoàn toàn khác với những gì quốc cữu nói trong thư.
Cung nữ bưng thức ăn lần lượt đi vào, trên bàn bày đầy món ăn, vì Ôn Dĩ Cẩn đã dặn dò, Ân Huyền Dạ bị bệnh không nên ăn đồ nặng, nên cả bàn toàn là món thanh đạm.
Hai người đang dùng bữa, Ân Huyền Dạ hỏi về Lý công công, từ khi y tỉnh lại đã không thấy Lý công công đâu. Đúng lúc này, một thái giám bên ngoài cầu kiến, là chuyện Ôn Dĩ Cẩn dặn dò đã có kết quả.
Sáng sớm hôm nay, bọn họ đã đi lục soát chỗ ở của Lý công công, kết quả phát hiện ra thứ không nên thấy.
Thái giám bưng vật đó lên, đầu cũng không dám ngẩng.
Chỉ thấy trên khay, đặt một bộ y phục của Ân Huyền Dạ, vạt áo còn dính quả ké đầu ngựa.
“Cạch” một tiếng, đũa của Ân Huyền Dạ rơi xuống bàn, y đột nhiên đứng bật dậy.
Ôn Dĩ Cẩn uống một ngụm nước, “Bệ hạ, bộ y phục này, người đã từng mặc chưa?”
Ân Huyền Dạ mím môi: “Chưa từng.”
Ôn Dĩ Cẩn: “Vậy là rõ rồi, đêm qua trong cung có hai người, cùng một lúc nhìn thấy bóng dáng Bệ hạ ở hai nơi khác nhau, suýt chút nữa khiến vi thần không tìm được Bệ hạ.”
Tự ý mặc y phục riêng của hoàng đế, không phải là tội danh tầm thường.
“Trẫm muốn gặp hắn ta.”
“Đưa người lên đây đi.” Ôn Dĩ Cẩn nói.
Không lâu sau, một bóng người bị lôi lên, nhìn thấy bộ y phục đó, hắn ta biết mọi chuyện đã kết thúc, mặt mày tái mét.
Ân Huyền Dạ hỏi hắn ta tại sao lại làm như vậy.
Lý công công không nói, chỉ dập đầu nhận tội, khi bị lôi xuống, mặt mày xám xịt.
“Bệ hạ, dùng bữa đi, thức ăn sắp nguội rồi.” Ôn Dĩ Cẩn nói.
Những người hầu hạ trong điện im thin thít, cung nữ đổi cho Ân Huyền Dạ một đôi đũa mới. Ôn Dĩ Cẩn hỏi: “Bệ hạ có cảm thấy cách xử lý của vi thần có vấn đề gì không?”
Ân Huyền Dạ lắc đầu.
Ôn Dĩ Cẩn: "Vậy Bệ hạ luyến tiếc tên nô tài đó sao?"
Ân Huyền Dạ khựng lại, nhìn Ôn Dĩ Cẩn, chỉ cảm thấy mình bị nhìn thấu.
Ôn Dĩ Cẩn mở miệng, định nói gì đó thì cổ họng lại ngứa ngáy, hắn lấy khăn che miệng, nghiêng đầu ho vài tiếng. Gương mặt tuấn tú trắng trẻo hiện lên vài phần đỏ ửng bất thường.
"Cơ thể ngươi..."
"Không sao." Hắn hít thở đều đặn, nói, "Nếu Bệ hạ luyến tiếc, vi thần sẽ sai người đưa hắn ta trở về, thế nào?"
Ân Huyền Dạ im lặng một lát, nói: "Không hợp quy củ, trẫm cũng không luyến tiếc, chỉ là thấy khó chịu thôi. Trước kia trẫm vẫn nghĩ, hắn ta là người tốt."
Ôn Dĩ Cẩn khẽ cười: "Sau này Bệ hạ sẽ còn thấy nhiều chuyện hơn nữa."
"Nhiếp chính vương, ngươi nghĩ hắn ta xấu sao?"
"Vi thần không biết, nhưng vi thần sẽ không để những kẻ có thể gây hại cho Bệ hạ ở lại bên cạnh người. Chuyện đêm qua, suýt chút nữa đã nguy hiểm đến tính mạng của Bệ hạ." Ôn Dĩ Cẩn nói, "Muốn nhìn thấu một người, phải dùng tâm để cảm nhận, đừng chỉ nghe hắn ta nói gì, mà phải xem hắn ta làm gì."
Hắn uống một ngụm nước, rồi nói tiếp: "Bệ hạ, sau này bên cạnh người phải có người đáng tin cậy, nhưng không thể dễ dàng tin tưởng người khác, người hiểu chứ?"
Ân Huyền Dạ ngẩn người, cúi đầu dùng thìa khuấy bát cháo trắng, ánh mắt dần sáng tỏ, "Trẫm, hiểu rồi."
Nhận xét