[NVCCMYD] - chương 44

[TG3-Cổ đại] 
Công Nhiếp Chính Vương nho nhã bệnh tật x Thụ Tiểu Hoàng Đế

Nắng như đổ lửa, mặt trời chói chang treo lơ lửng giữa không trung. Giữa trưa, tiếng ve sầu râm ran không dứt. Trong một phủ đệ ở phía đông kinh thành, người hầu kẻ hạ tất bật chạy ngược chạy xuôi.

Trước cửa gian phòng nhỏ, hai nha hoàn đứng chôn chân, mồ hôi ướt đẫm trán. Một nha hoàn lấy tay áo lau mồ hôi, thỉnh thoảng lại ngóng ra xa, chân bồn chồn đi qua đi lại, không nhịn được nhỏ giọng nói với nha hoàn bên cạnh:

"Chuyện... chuyện này phải làm sao bây giờ?"

"Tiểu Trác sao vẫn chưa đưa Lý đại nhân đến! Nếu không kịp, nếu không kịp..."

"Vương gia người... e rằng..." Nha hoàn làm khẩu hình "không cứu được nữa" phía sau, không dám nói thành lời.

Người kia nghe vậy giật nảy mình, mồ hôi lạnh túa ra: "Suỵt suỵt suỵt! Lời này không thể nói bậy!"

"Tới rồi tới rồi! Lý đại nhân tới rồi! Mau tránh ra!" Một gã sai vặt lớn tiếng hô, phía sau theo một lão nhân tóc bạc phơ.

Đây là ngự y Lý đại nhân trong cung, cũng là đại phu thường xuyên khám bệnh cho vị kia bên trong. Nha hoàn vội vàng mở cửa, để Lý đại nhân đi vào.

Trong phòng mát mẻ, cửa sổ đều đóng kín mít. Trên giường nằm im lìm một người, gương mặt tuấn tú trắng bệch, hơi thở thoi thóp, xem ra đã bệnh nặng nguy kịch, vô phương cứu chữa.

Lý đại nhân bắt mạch, đám người hầu vây quanh, không ai dám thở mạnh.

Căn phòng nhất thời yên tĩnh như tờ. Khi Lý đại nhân đặt tay lên cổ tay lạnh lẽo như băng kia, tim ông chợt thắt lại, vậy mà... vậy mà đã không còn mạch đập! Trán ông lấm tấm mồ hôi lạnh, cẩn thận bắt mạch lại, sợ mình sơ suất, bắt mạch nhầm.

Vị Vương gia này từ nhỏ đã ốm yếu, sống lay lắt nhờ một hơi thở. Từng có thiên sư phán người không sống quá hai mươi tuổi. Lý đại nhân chữa bệnh cho người nhiều năm, cũng chỉ có thể dùng thuốc để bồi bổ thân thể, chứ không thể trị tận gốc.

Thể yếu của người là bẩm sinh, Lý đại nhân cũng biết, người gắng gượng đến bây giờ, đã là đèn sắp cạn dầu.

Người hầu đến tìm ông trên đường có nói, mấy ngày trước Vương gia về phủ, không hiểu sao lại nổi trận lôi đình, sau đó lại gọi mười mấy cô nương thanh lâu vào phủ một cách bí mật, đến hôm sau mới cho người đưa những cô nương đó đi, sau đó thì đóng cửa không ra ngoài.

Vốn đã thể yếu, lại không kiêng khem, chắc chắn sẽ tổn hại thân thể.

Vương gia không ra lệnh, người hầu không dám vào phòng, cứ như vậy, mới xảy ra chuyện.

Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán Lý đại nhân. Bỗng nhiên, ông cảm nhận được một nhịp đập nhỏ xíu dưới đầu ngón tay, ông tập trung bắt mạch lại, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay đầu phân phó người hầu đi bốc thuốc sắc thuốc.

Việc này người hầu đã thành thạo, nghe nói còn cứu được, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu vị này mà mất, e rằng bọn họ cũng khó sống.

Ôn Dĩ Cẩn nằm trên giường, nhắm mắt lại, thân thể vẫn còn tê dại, hơi thở yếu ớt, chỉ nghe thấy bên tai tiếng bước chân vội vã, còn có người đang châm cứu cho hắn.

Cơ thể nặng nề, ngay cả mí mắt cũng không mở nổi.

【076, thân thể này, có phải các ngươi làm ẩu không?】

Hệ thống nói trong đầu hắn: 【Xin chào, mã số của tôi là 067, thân thể của anh không hề bị làm ẩu đâu. Chúng tôi đã tái tạo theo tỷ lệ 1:1 với nguyên thân. Do nguyên thân ốm yếu nên một phần năng lượng cấu tạo cơ thể tạm thời bị phong ấn, sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ được trả lại cho anh.】

【Xin lỗi, 067, tôi nhớ rồi.】 Hắn nói.

Hệ thống: 【Không sao.】

Ôn Dĩ Cẩn nhắm mắt lại, nhận thấy bên ngoài không có nguy hiểm, bèn bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ. Hắn vốn là hệ thống số hiệu 0113, sau khi thức tỉnh tự ngã, vẫn luôn tìm kiếm con đường trở thành "chính mình".

Hắn đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, hầu hết đều liên quan đến việc phụ tá quân vương. Hắn từng cho rằng, đây là đạo của mình, mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này, hắn sẽ có thể trở thành người, thực sự sống tiếp.

Nhiệm vụ lần này cũng liên quan đến việc phụ tá quân vương.

Thế giới này được phái sinh từ một cuốn tiểu thuyết, nhân vật chính của tiểu thuyết là quân vương của quốc gia hắn đang ở, tên là Ân Huyền Dạ.

Còn Ôn Dĩ Cẩn, là nhiếp chính vương của triều đình.

Ân Huyền Dạ vốn là thái tử, khi kế vị còn nhỏ tuổi. Tiên đế trước khi băng hà đã lệnh cho Ôn Dĩ Cẩn với thân phận nhiếp chính vương, dạy dỗ Ân Huyền Dạ tiếp quản mọi việc triều chính, không được lơ là.

Ôn Dĩ Cẩn không phải hoàng tộc, mà là nhờ phụ thân từng cùng tiên đế đánh thiên hạ. Sau khi thiên hạ thái bình, phụ thân hắn ta không lâu sau thì qua đời. Tiên đế muốn bù đắp, nên phong hắn ta làm dị tính vương.

Nguyên nhân hắn ta được tiên đế tín nhiệm, ngoài việc có giao tình với phụ thân, còn vì hắn ta từ nhỏ đã tỏ ra thông minh, ôn thuận, giữ đúng khuôn phép, hơn nữa thân thể ốm yếu, cả đời khó có con nối dõi, xét trên mọi phương diện, hắn ta là người thích hợp nhất.

Tuy nhiên, tiên đế không biết, đây là một kẻ đạo đức giả che giấu móng vuốt, chỉ chờ thời cơ thích hợp mới lộ ra bộ mặt tàn nhẫn, giống như một con rắn độc âm hiểm, bề ngoài trong sáng như trăng, nhưng bên trong lại tàn bạo bất nhân.

Hắn ta từ nhỏ ốm yếu, lại thông minh hơn người, trong lòng không cam tâm vì thân thể yếu ớt mà dừng bước. Hắn ta cực kỳ không tin tưởng người khác, nghe nhiều lời nói kiểu "Hắn thông minh thì thông minh đấy, chỉ tiếc cái thân thể này...", tính tình hắn ta trở nên méo mó.

Trước khi tiên đế phong hắn ta làm nhiếp chính vương, hắn ta đã sớm có dã tâm.

Vì vậy, Ân Huyền Dạ, vị hoàng đế tiếp theo, đã bị hắn ta từng bước biến thành hoàng đế bù nhìn. Y tự nhiên không cam tâm mãi bị hắn ta chèn ép.

Hơn nữa, với tư cách là quân vương của một nước, trong tay y lại không có chút quyền lực nào, đã là một sự sỉ nhục. Y che giấu tài năng, chờ thời cơ, nhẫn nhịn không phát tác, nhưng muốn nuôi dưỡng người của mình trong triều cũng vô cùng khó khăn. Y vài lần bị Ôn Dĩ Cẩn phát hiện những hành động nhỏ, mỗi lần phát hiện, Ôn Dĩ Cẩn đều tìm cớ gây khó dễ cho y.

Hành vi giẫm đạp tôn nghiêm của y xuống dưới chân như vậy khiến Ân Huyền Dạ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Ngay cả thái giám hầu hạ bên cạnh y cũng là tai mắt của Ôn Dĩ Cẩn. Giữa chừng y còn tận mắt chứng kiến nô tài trung thành với mình bị tra tấn đến chết. Đây là lời cảnh cáo của Ôn Dĩ Cẩn dành cho y, cảnh cáo y đừng giãy giụa vô ích.

Y giống như con thú bị nhốt trong lồng kín mít.

Mỗi lần lâm triều, những gì Ân Huyền Dạ thấy và nghe đều là Ôn Dĩ Cẩn cùng các đại thần đối lập với y đấu khẩu, mà y không được phép lên tiếng nửa lời.

Y lớn lên từng chút một trong bầu không khí bị áp bức như vậy, cho đến khi Ôn Dĩ Cẩn bệnh nặng nguy kịch, Ân Huyền Dạ liên kết với các đại thần đối lập với hắn ta, một lần lật đổ hắn ta, giam hắn ta trong phủ đệ, ngày ngày sai người hành hạ, không lâu sau, hắn ta bệnh chết.

Nhưng đây không phải là kết thúc, mà chỉ là sự bắt đầu. Sau đó Ân Huyền Dạ còn bị hãm hại, bị ám sát và bị phản bội, trải qua muôn vàn khó khăn mới ngồi vững trên ngai vàng, nhưng y khi đó đã quên mất lý tưởng ban đầu, cũng không thể quay về quá khứ, cuối cùng trở thành một bạo quân.

Nhiệm vụ của 0113 là thay đổi kết cục y trở thành bạo quân.

Hiện tại cốt truyện mới chỉ diễn biến đến nửa đầu, Ân Huyền Dạ mười tuổi đăng cơ, triều chính bị Ôn Dĩ Cẩn nắm giữ, đến nay đã được ba năm.

Lẽ ra, hắn ta phải dạy tiểu hoàng đế cách trị quốc, nhưng Ôn Dĩ Cẩn này, ngay từ đầu đã không có ý định trả lại quyền lực.

Mấy hôm trước, trên triều đường, hắn ta bị một vị đại thần mỉa mai bệnh tật yếu ớt, bất lực. Đây là nỗi đau của Ôn Dĩ Cẩn, hắn ta không phải bất lực, chỉ là phải tịnh dưỡng, không thể phóng túng mà thôi.

Từ khi hắn ta nắm quyền, chưa từng có ai dám nói những lời này trước mặt hắn ta – ngay cả trước đây, cũng không có ai dám nói thẳng với hắn ta. Hắn ta tức đến mức máu dồn lên đầu, lúc đó không biểu hiện ra, về đến phủ mới nổi trận lôi đình.

Hắn ta khó chịu, kẻ kia cũng đừng hòng sung sướng. Hắn ta còn đang nghĩ cách trả thù, nhưng cơn tức giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng, muốn xả giận, hắn ta bèn sai người gọi các cô nương thanh lâu đến, sai họ đàn hát múa mồi, hầu hạ hắn ta, uống rượu suốt đêm, rồi... tắt thở.


“Lý đại nhân, Vương gia không uống được thuốc, phải làm sao bây giờ?”

“Trước tiên đỡ người dậy một chút… Ngươi ở phía sau… Tay đừng run—”

Tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, một gã sai vặt hớt hải chạy vào, bị đại nha hoàn trong phòng quát mắng một tiếng. Gã sai vặt chắp tay nói: “A Thúy tỷ tỷ, Bệ hạ giá lâm!”

“Bệ hạ!?” Nha hoàn kinh hô.

“Chuyện này… Mau, mau chuẩn bị—”

Chớp mắt, một bóng người màu vàng sáng xuất hiện bên ngoài, phía sau còn có thái giám trong cung đi theo. Trong phòng im bặt, mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ: “Nô tài tham kiến Bệ hạ.”

Họ cúi đầu, quỳ rạp xuống đất. Thiếu niên mười ba tuổi mặc trường bào màu vàng sáng, thắt lưng thêu hoa tinh xảo, đeo một miếng ngọc bội bạch ngọc thượng hạng. Y mang khí chất trầm ổn, mái tóc đen óng ả được búi gọn gàng, khuôn mặt đã bắt đầu lộ rõ đường nét.

Ngũ quan y tuấn tú, tuổi còn nhỏ, chưa phát triển hết, trông có vẻ khó phân biệt nam nữ.

“Nhiếp chính vương đâu?” Giọng y hơi non nớt, “Trẫm nghe nói Nhiếp chính vương bệnh, đến thăm y.”

“Khởi bẩm Bệ hạ, Vương gia đang ở bên trong, giờ vẫn chưa tỉnh, e rằng không thể gặp Bệ hạ.” Nha hoàn đứng đầu nói.

“Không sao.” Ân Huyền Dạ bước vào trong.

Nhiếp chính vương đã ba ngày không lên triều sớm, y tất nhiên phải đến xem sao.

“Bệ hạ, nếu lây bệnh cho Bệ hạ, Vương gia tỉnh dậy chắc chắn sẽ trách tội nô tài chúng con.”

Ân Huyền Dạ liếc nhìn người hầu đó, “Trẫm chỉ muốn xem y, ngươi muốn cản trẫm?”

“Nô tài… nô tài không dám.”

Vị tiểu hoàng đế này trong mắt người hầu là người có tính khí ngang bướng, nếu thật sự cản y, biết đâu y sẽ phạt bọn họ.

Thái giám đi bên cạnh Ân Huyền Dạ vén rèm châu để y đi vào. Ân Huyền Dạ thu hồi ánh mắt, bước vào trong. Bên ngoài nóng đến toát mồ hôi, trong phòng lại mát mẻ.

Y nhìn thấy tảng băng đặt ở góc tường, lặng lẽ đi đến bên giường.

Nam nhân trên giường nằm đó, mặt không chút huyết sắc, mái tóc đen dài xõa ra sau lưng, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch.

Đúng là bệnh thật rồi.

Ân Huyền Dạ ngồi xuống bên giường, lấy khăn lau lau ngón tay, “Đã uống thuốc chưa?”

Người hầu nói Vương gia không uống được thuốc, vừa rồi đang đút, Ân Huyền Dạ cũng thấy bát thuốc trên bàn, ngửi thôi cũng thấy đắng.

Ôn Dĩ Cẩn cảm thấy mình được đỡ dậy, có vài thìa thuốc được đổ vào miệng, thỉnh thoảng có khăn lau ở cằm, kèm theo tiếng nói chuyện. Hắn nhíu mày, lông mi khẽ run, nhưng không mở được mắt.

Âm thanh bên tai mơ hồ, chỉ nghe thấy dường như có ai đó đến, dặn dò người hầu chăm sóc cẩn thận rồi đi.

Hắn nghe 067 nói, người đến là Ân Huyền Dạ.

Ba năm nay Ân Huyền Dạ không có biểu hiện gì quá đáng, nên Ôn Dĩ Cẩn cũng không hạn chế hành động của y, nếu y muốn xuất cung đến đây cũng không khó.

Đêm đến.

Các giác quan của Ôn Dĩ Cẩn cuối cùng cũng trở lại, cơ thể vẫn còn nặng nề. Khi hắn tỉnh dậy, có mấy người hầu canh giữ bên giường, vừa thấy hắn tỉnh, trong phòng bắt đầu nhộn nhịp người ra người vào.

Đối với người hầu trong phủ mà nói, Ôn Dĩ Cẩn là chủ tử của họ, tính tình tuy không tốt, nhưng nếu hắn xảy ra chuyện, bọn họ cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

Một nha hoàn cung kính hầu hạ Ôn Dĩ Cẩn rửa mặt.

“Giờ nào rồi?” Ôn Dĩ Cẩn cầm chén trà nhấp một ngụm, làm ướt cổ họng.

“Khởi bẩm Vương gia, đã canh ba rồi.”

“Canh ba…” Ôn Dĩ Cẩn đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gió đêm thổi vào, mái tóc dài phía sau bay phấp phới. Hắn nhắm mắt hít thở không khí trong lành.

“Vương gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong.” Nha hoàn nói sau lưng hắn, “Lý đại nhân dặn, Vương gia không nên ra gió.”

Ôn Dĩ Cẩn xoay người đi đến bàn ngồi xuống, bảo nàng đừng đóng cửa sổ, người hầu không dám cãi lời hắn.

Trên bàn bày một bàn thức ăn nhạt nhẽo, hắn ăn được hai miếng thì không còn muốn ăn nữa, “Tấu chương mấy ngày nay đâu?”

“Đều ở thư phòng.”

Ôn Dĩ Cẩn đứng dậy, đi đến thư phòng.

Hắn phê duyệt một chồng tấu chương dày cộm, ngủ đã lâu nên cũng không thấy buồn ngủ. Gần đến giờ lâm triều, hắn hoạt động gáy một chút, cảm giác mệt mỏi nặng nề vẫn còn vương vấn, nhưng tinh thần đã tỉnh táo hơn nhiều. Hắn rửa mặt xong, thay triều phục, ra cửa lên xe ngựa đi lâm triều.

Giờ Dần, trời còn chưa sáng, các đại thần đã đứng chờ ở ngoài cửa Ngọ môn, đang xì xào bàn tán thì sự xuất hiện của Ôn Dĩ Cẩn khiến không khí trở nên căng thẳng, không ít ánh mắt đổ dồn về phía hắn. Hắn làm như không thấy, đi đến vị trí của mình đứng yên.

“Nhiếp chính vương, nghe nói mấy hôm nay người bệnh, vẫn nên coi trọng thân thể, đừng cố quá sức.” Một vị đại thần râu tóc bạc phơ nói.

Một người đi ngang qua, khịt mũi cười khẩy một tiếng, đi qua giữa hai người.

Ôn Dĩ Cẩn nghiêng đầu nhìn sang, người vừa đi qua chính là vị đồng liêu đã đụng chạm vào nỗi đau của nguyên thân mấy hôm trước, là một vị võ tướng.

Hắn thu hồi ánh mắt, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra: “Đa tạ đại nhân quan tâm, bản vương thấy khá hơn nhiều rồi.”

Hai người nói chuyện vài câu rồi dừng lại. Ôn Dĩ Cẩn lắng nghe người bên cạnh nói chuyện, trong lúc chờ đợi này, hắn đã thu thập được không ít tin tức.

Đến giờ Mão, các đại thần vào điện.

Ân Huyền Dạ mặc hoàng bào, đội mũ miện, ngồi trên ngai vàng sau rèm châu. Sau khi các đại thần hành lễ xong, y miễn lễ, ánh mắt lướt qua phía dưới, nhìn thấy Ôn Dĩ Cẩn thì dừng lại một chút, sau đó như thường lệ ban cho Ôn Dĩ Cẩn một chỗ ngồi.

Việc triều chính phần lớn đều do Ôn Dĩ Cẩn quyết định, hoàng đế tại vị ba năm nay lại không có quyền lên tiếng. Y chống cằm, ngáp ngắn ngáp dài, nghe hai phe bên dưới tranh luận.

Hôm nay Ôn Dĩ Cẩn chỉ ngồi một bên, rất ít phát biểu, khiến người ta khó đoán được suy nghĩ.

Gần đây không có việc gì lớn, tan triều, mọi người lần lượt đi ra ngoài. Ôn Dĩ Cẩn tách khỏi đoàn người, đi đến tẩm cung của hoàng đế. Người khác muốn vào cung điện của hoàng đế còn phải bẩm báo, hắn lại một đường thông suốt, đến thẳng trước điện.

“Bệ hạ đang thay y phục, mời Nhiếp chính vương đợi một lát.” Thái giám hành lễ nói.

Hắn bảo tên thái giám mà hắn cài bên cạnh Ân Huyền Dạ kể cho hắn nghe tình hình gần đây của hoàng đế. Đợi khoảng một tuần trà, hắn được triệu vào bên trong. Ân Huyền Dạ đã thay xong triều phục.

“Vi thần tham kiến Bệ hạ.” Hắn đứng sau lưng Ân Huyền Dạ hành lễ.

“Mau đứng dậy.” Ân Huyền Dạ xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chưa phát triển hết, trông như một viên bánh trôi trắng trẻo, “Nhiếp chính vương, bệnh tình của người thế nào rồi?”

Sắc mặt Ôn Dĩ Cẩn vẫn chưa hồi phục, trông như một tờ giấy mỏng manh, “Khá hơn nhiều rồi, đa tạ Bệ hạ quan tâm.”

“Vậy thì tốt.” Ân Huyền Dạ xòe tay ra, hỏi, “Người xem, bộ y phục này của trẫm có đẹp không?”

“Tay nghề của các tú nương trong cung quả là khéo léo.” Ôn Dĩ Cẩn dịu dàng nói.

Ân Huyền Dạ: “Trẫm sẽ bảo họ may cho người vài bộ rồi đưa đến phủ.”

“Tạ Bệ hạ.”

Hai người trò chuyện vài câu, toàn là những chuyện vụn vặt, chẳng hạn như y phục, chén trà mới, hay món đồ chơi thú vị nào mà các cung nữ tìm được mấy hôm trước.

Nguyên thân ngay từ đầu đã định biến Ân Huyền Dạ thành một hoàng đế bất tài, nên rất nhiều mặt đều cho y tự do rất lớn, còn để thái giám cung nữ trong cung dẫn y đi chơi.

Ôn Dĩ Cẩn cắt ngang lời y: “Bệ hạ.”

Ân Huyền Dạ: “Người có chuyện muốn nói?”

“Đúng vậy.” Ôn Dĩ Cẩn nói, “Việc triều chính hôm nay, Bệ hạ thấy thế nào?”

“Những việc đó người cứ xử lý là được.” Ân Huyền Dạ xua tay, “Trẫm tin tưởng người.”

Ôn Dĩ Cẩn khẽ thở dài, “Vi thần nghĩ, mấy hôm nữa sẽ mời Lâm thái phó đến dạy cho Bệ hạ, Bệ hạ thấy thế nào?”

Chỉ trong một đêm, hắn đã nắm rõ đại khái quan hệ trong triều, cũng chọn ra được vài người có thể sử dụng. Trước đây hắn đa phần đều dùng cách tiến vào giấc mơ của hoàng đế để giải đáp thắc mắc cho họ, đây là lần đầu tiên hắn thật sự biến thành người.

“Thái phó?” Sắc mặt Ân Huyền Dạ hơi thay đổi, theo bản năng liếc nhìn Ôn Dĩ Cẩn, đầu ngón tay khẽ co lại, “Sao hôm nay đột nhiên lại nói đến chuyện này?”

“Trước đây là ta sơ suất, những gì Bệ hạ nên học không chỉ là vui chơi.” Ôn Dĩ Cẩn nói.

“Cứ theo Nhiếp chính vương đi.” Ân Huyền Dạ dễ dàng thỏa hiệp.

“Vậy vi thần xin cáo lui.”

“Nhiếp chính vương, giữ gìn sức khỏe.”

“Đa tạ Bệ hạ quan tâm, vi thần nhớ rồi.”

Ôn Dĩ Cẩn đi rồi, Ân Huyền Dạ phất tay cho những người hầu hạ trong điện lui ra. Một lát sau, một người mặc y phục thái giám từ sau bình phong bước ra, “Bệ hạ.”

“Ngươi nói xem, hắn có ý gì?” Ân Huyền Dạ không còn dáng vẻ như lúc trước mặt Ôn Dĩ Cẩn.


“Vương gia, chúng ta có về phủ luôn không?” Người hầu đánh xe ngựa.

Ôn Dĩ Cẩn ngồi trong xe ngựa, xua tay, rót một chén trà đã chuẩn bị sẵn bên trong, nhấp một ngụm. Nước trà hơi nguội, hắn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên miệng chén.

Theo mạch truyện này, không lâu sau sẽ là lúc Ân Huyền Dạ có hành động nhỏ bị Ôn Dĩ Cẩn phát hiện.

Nguyên thân nắm quyền hành trong tay, còn dám ngang nhiên cài tai mắt trong cung giám thị Ân Huyền Dạ, ở những nơi người khác không nhìn thấy, Ân Huyền Dạ cũng đã chịu không ít khổ sở, bất quá chỉ là một vị vua hữu danh vô thực mà thôi.

Kết hợp những điều này, lại nhớ đến cách y cư xử với Ân Huyền Dạ vừa rồi, hắn cảm thấy y không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài, những gì y thể hiện ra, càng giống như một mặt nạ để hắn mất cảnh giác.

Nhưng những điều này đối với Ôn Dĩ Cẩn mà nói đều không quan trọng, đợi đến khi bồi dưỡng Ân Huyền Dạ thành một minh quân, chính là lúc hắn rút lui.

Đến lúc đó, thân thể hắn hồi phục, hắn có thể an nhàn vân du tứ hải rồi.

Tiền đề là, phải chứng minh hắn không có ý hãm hại Ân Huyền Dạ.

Ôn Dĩ Cẩn nói muốn tìm Lâm thái phó dạy học cho Ân Huyền Dạ, hắn gặp Lâm thái phó một lần, ba ngày sau, liền dẫn Lâm thái phó đến cung điện của Ân Huyền Dạ.

Hôm nay không lâm triều, buổi sáng, mặt trời chói chang, thời tiết nóng bức khiến người ta toát mồ hôi. Trong sân sau điện trồng trúc, gió thổi qua, lá trúc rơi đầy đất.

Ôn Dĩ Cẩn đến cung điện, nghe người hầu nói Ân Huyền Dạ đi bắt ve sầu.

Lâm thái phó ngồi bên cạnh, nhíu mày.

Ôn Dĩ Cẩn đứng dậy, mỉm cười nhạt: “Thái phó cứ ngồi đợi một lát, bản vương đi một lát sẽ quay lại.”

Hắn quay đầu nói với thái giám đến bẩm báo: “Dẫn bản vương đi.”

Thái giám không dám chậm trễ, người trong cung hầu hết đều biết người thật sự nắm quyền là vị này.

Họ đi qua hành lang bên ngoài, đến một khu vườn, trong vườn có mấy cây đại thụ, dưới một trong số đó có một nhóm cung nữ và thái giám đang vây quanh.

Một cung nữ ngáp dài, uể oải nói: “Bệ hạ, người mau xuống đi, nếu người bị thương, Nhiếp chính vương sẽ trách phạt nô tài.”

Vài người bên cạnh đều tỏ vẻ không mấy quan tâm.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống những đốm sáng lốm đốm, lá cây trên cây rung động, vang lên tiếng ve kêu, một bóng người nhỏ nhắn đang bám trên cây.

Ôn Dĩ Cẩn đứng ở hành lang, dừng bước.

Người bên kia phát hiện ra hắn, vội vàng hành lễ, “Nô tài tham kiến Nhiếp chính vương…”

Lời còn chưa dứt, Ôn Dĩ Cẩn thấy bóng người trên cây nghiêng ngả, lá cây rung động.

Ôn Dĩ Cẩn: “Cẩn thận!”

“A!” Một tiếng kêu thất thanh ngắn ngủi, Ân Huyền Dạ từ trên cây rơi xuống.

“Bệ hạ!”

“Bệ hạ cẩn thận!”

Bóng người rơi từ trên cây xuống lăn hai vòng trên mặt đất, đau đến mức cuộn tròn người lại.

Ôn Dĩ Cẩn bước xuống bậc thang đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt y. Bọn nô tài bên kia tản ra, vội vàng quỳ xuống nhận lỗi.

“Đau chỗ nào?” Ôn Dĩ Cẩn hỏi Ân Huyền Dạ.

Ân Huyền Dạ cuộn tròn người không đáp. Ôn Dĩ Cẩn sờ sờ chân y, quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, gọi ngự y!”

“Vâng, vâng, nô tài đi ngay.”

“Không cần.” Ân Huyền Dạ nắm lấy tay áo Ôn Dĩ Cẩn, há miệng thở hổn hển, “Nhiếp chính vương, trẫm không sao.”

Y nghỉ một lát, vịn tay áo Ôn Dĩ Cẩn ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi, hai má ửng đỏ, môi mím chặt.

Ôn Dĩ Cẩn hỏi y vài lần, y chỉ nói đau chân. Ôn Dĩ Cẩn đứng dậy, bảo một thái giám bên cạnh cõng y. Tên thái giám vừa quỳ xuống bên cạnh Ân Huyền Dạ đã bị y đá văng bằng chân không bị thương.

“Trẫm không cần hắn cõng.” Y nói rồi tự mình khập khiễng đứng dậy.

“Bệ hạ, đừng tùy hứng.” Ôn Dĩ Cẩn ngồi xổm xuống khuyên nhủ, “Người có biết, nếu chân để lại di chứng, về sau sẽ không thể đi lại như người bình thường. Long thể người nếu có mệnh hệ gì, ở đây không ai gánh vác nổi đâu.”

Ân Huyền Dạ như bị những lời này dọa sợ, nuốt nước bọt, “Ngươi nói… là thật sao?”

“Đương nhiên.” Ôn Dĩ Cẩn nói, thấy sắc mặt y đã dịu xuống, hắn liền bảo thái giám bên cạnh đến cõng y. Thế rồi, tên thái giám lại bị y đá văng một cái.

Ân Huyền Dạ bất mãn nói: “Trẫm không cần hắn cõng.”

Tên tiểu thái giám này luôn ỷ mạnh hiếp yếu, khi Ôn Dĩ Cẩn không có mặt, Ân Huyền Dạ sai gì hắn cũng không làm, vậy mà Ôn Dĩ Cẩn lại rất coi trọng hắn, khiến Ân Huyền Dạ chán ghét tên thái giám này vô cùng, nhân cơ hội này làm nũng, đá thêm hai cái.

“Vậy đổi người khác.” Ôn Dĩ Cẩn nói.

“Không cần.” Ân Huyền Dạ nổi hứng nói, “Nhiếp chính vương, ngươi cõng trẫm đi.”

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức im lặng, chỉ còn tiếng ve sầu trên cây kêu râm ran. Ôn Dĩ Cẩn cũng không ngờ y lại đưa ra yêu cầu như vậy, ngẩn người ra một lúc.

“Bệ hạ.” Ôn Dĩ Cẩn thấy cổ họng hơi ngứa, nghiêng đầu ho hai tiếng, “Vi thần sợ làm Bệ hạ ngã.”

“Cũng phải, ngươi thân thể yếu ớt.” Ân Huyền Dạ nói, “Hôm nay ngươi không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đến chỗ trẫm làm gì?”

“Vi thần đến cùng Lâm thái phó.” Ôn Dĩ Cẩn nói, “Bệ hạ còn nhớ những gì vi thần nói với người mấy hôm trước không?”

“Nhớ, nhớ chứ, vậy đừng để thái phó đợi lâu nữa, cõng trẫm đi, Nhiếp chính vương.” Ân Huyền Dạ nắm lấy vạt áo Ôn Dĩ Cẩn lay lay, đôi mắt sáng long lanh nhìn Ôn Dĩ Cẩn, khuôn mặt khó phân biệt nam nữ lộ vẻ ngây thơ.

Ôn Dĩ Cẩn cúi đầu nhìn y một lúc, khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười, “Được, vi thần cõng Bệ hạ.”

Hắn quay lưng lại, Ân Huyền Dạ liền áp sát vào người hắn, hai tay nhỏ bé vòng qua cổ hắn, “Trẫm lên rồi.”

Ôn Dĩ Cẩn đưa tay đỡ y một cái, đứng dậy. Dáng người hắn gầy gò, nhưng bước chân lại vững vàng đến bất ngờ, cõng thiếu niên mười ba tuổi trên lưng, bước đi vẫn rất ổn định.

Dáng vẻ này của Ân Huyền Dạ, tự nhiên không thích hợp để gặp thái phó, Ôn Dĩ Cẩn bảo một thái giám đi nói với thái phó một tiếng, hắn đưa Ân Huyền Dạ đi thay y phục.

Ân Huyền Dạ áp sát vào vai hắn, “Trẫm nặng không?”

“Không nặng.”

“Ngươi có phải không muốn cõng trẫm không?”

“Bệ hạ nghĩ nhiều rồi.”

“Nhiếp chính vương, lưng của ngươi thật rộng.”

Trước kia phụ hoàng cõng y, bờ vai cũng rộng như vậy, nhưng phụ hoàng tuy yêu thương y, nhưng khi y lớn hơn một chút thì không cõng y nữa.

“Bệ hạ, sau này khi người trưởng thành, cũng sẽ như vậy. Trên vai người còn gánh vác trọng trách, đang chờ người hoàn thành.”

“Trẫm không hiểu.”

“Sau này người sẽ hiểu.”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến