[NVCCMYD] - chương 43

"Đang nói chuyện gì thế?" Du Phong Nguyệt bước đến bên cạnh Ninh Dực, cầm lấy cốc nước trên tay hắn, rồi đặt áo khoác lên tay hắn.

Ninh Dực khoác áo vào, kéo khóa lên một cách hờ hững đến nửa chừng, hắn nói: "Anh."

Du Phong Nguyệt: "Hả?"

"Nói chuyện về anh." Hắn nói với giọng điệu mang theo ý cười, "Muốn nghe nội dung cụ thể không?"

"...Tùy cậu, nếu cậu muốn nói, tôi nghe cũng được." Du Phong Nguyệt tỏ vẻ thờ ơ.

"Ồ..." Hắn nói, "Vậy thì thôi không nói nữa, trông anh cũng chẳng hứng thú lắm. Trời lạnh thật đấy, vào trong thôi."

Hắn xoay người bước vào trong, khi lướt qua Du Phong Nguyệt, cổ tay hắn bị anh nắm lại, "Nói đi."

"Hửm?" Hắn nghiêng đầu, khoảng cách quá gần khiến hắn nhìn rõ một mảng ửng hồng trên gò má Du Phong Nguyệt, làn da mịn màng trông rất trơn láng, khiến người ta muốn cúi xuống hôn một cái.

Ninh Dực lại ghé sát đầu về phía anh, giọng nói vô thức trở nên khàn khàn, "Anh nói gì cơ?"

Du Phong Nguyệt quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc, anh liếm đôi môi khô khốc, nói: "Nói đi, tôi muốn nghe."

"À..." Giọng Ninh Dực nhẹ bẫng, "Tôi và cô ấy..."

Chưa dứt lời, hắn đã nâng cằm lên, ghé sát vào hôn nhẹ lên môi anh, "Không nói gì cả, lừa anh đấy."

Hắn cười rồi bước vào trong, nếu còn nán lại, hắn chỉ muốn "ăn sạch sẽ" anh thôi.

Thật sự không chịu nổi, anh quá đáng yêu.

Từng cử chỉ, từng lời nói, từng chữ anh thốt ra đều như có sức hút mãnh liệt với hắn, khiến trái tim hắn vừa nóng vừa mềm.

Thích anh ấy quá.

Du Phong Nguyệt mím môi.

Đồ lừa đảo.

Anh thè lưỡi liếm môi dưới, gương mặt vừa bị gió thổi qua vẫn còn nóng ran.

Bầu trời dần tối sầm lại, sau cuộc vui náo nhiệt, khách khứa trong biệt thự lần lượt ra về. Tôn Cương Dương tửu lượng kém mà lại uống nhiều nhất, bị hai người bạn dìu tay ra ngoài.

Cảnh tượng bừa bộn còn lại chờ Ninh Dực và Du Phong Nguyệt dọn dẹp.

Đêm khuya, sau một ngày bận rộn, hai người lần lượt vào phòng tắm rửa mặt. Ninh Dực tắm xong đi ra, cầm theo một cái bấm móng tay, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường.

Ánh đèn màu ấm áp chiếu sáng căn phòng, Du Phong Nguyệt đã nằm trên giường, nghiêng người về phía Ninh Dực, mí mắt khép hờ che khuất đôi mắt, hàng mi đen nhánh nổi bật trên làn da trắng lạnh, ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt anh, khiến gương mặt ấy trở nên dịu dàng hơn, hơi thở anh nhẹ nhàng, một tay đặt bên ngoài chăn.

Ninh Dực nắm lấy tay anh, anh chỉ khẽ run mi, không mở mắt.

Ninh Dực quàng một chiếc khăn màu be quanh cổ, tóc hắn tuy không còn nhỏ nước nhưng vẫn còn ẩm ướt, hắn cúi đầu, đường nét lông mày và mắt toát lên vẻ dịu dàng.

Tiếng "cạch, cạch" vang lên trong phòng ngủ.

Ninh Dực đang cắt móng tay cho Du Phong Nguyệt.

Những ngón tay của Du Phong Nguyệt thon dài, khớp xương rõ ràng, trên đó có vài vết sẹo nhỏ, nhưng không hề làm mất đi vẻ đẹp, đầu ngón tay anh hơi lạnh, nhanh chóng được Ninh Dực cắt tỉa gọn gàng, tròn trịa.

Cắt xong một bàn tay, Ninh Dực đặt tay anh vào trong chăn, tìm kiếm bàn tay còn lại. Khi chạm vào mu bàn tay ấm áp của anh trong chăn, tay Ninh Dực bị Du Phong Nguyệt nắm ngược lại.

Hắn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đen láy của Du Phong Nguyệt.

"Chưa ngủ à." Ninh Dực bóp nhẹ tay anh trong chăn, "Cắt móng tay cho anh, lần trước anh cào tôi chảy cả máu."

Nghe vậy, Du Phong Nguyệt hơi lúng túng, ánh mắt lảng tránh, tay anh thuận theo lực của Ninh Dực rút ra khỏi chăn, khi Ninh Dực cúi đầu xuống, anh lại nhìn chằm chằm vào hắn một cách trắng trợn.

Ánh mắt anh rất mãnh liệt, Ninh Dực muốn giả vờ như không thấy cũng không được.

"Nhìn tôi làm gì?"

"Muốn nhìn."

"Đừng nhìn lâu quá." Hắn nói.

Du Phong Nguyệt: "Tại sao?"

Ninh Dực: "Tôi sẽ hiểu lầm."

"Hiểu lầm gì?"

"Sẽ khiến tôi nghĩ rằng, anh vẫn chưa muốn ngủ." Ninh Dực nói, "Muốn làm gì đó với tôi."

Du Phong Nguyệt: "..."

Móng tay anh hơi ửng hồng, hình trăng khuyết trên móng tay phân bố rất đều. Khi Ninh Dực cắt xong móng tay cuối cùng cho anh, hắn nghe anh nói: "Không phải hiểu lầm."

Ninh Dực khựng lại.

Căn phòng im lặng hai giây, hắn nắm lấy đầu ngón tay của Du Phong Nguyệt. Du Phong Nguyệt nằm nghiêng, đầu ngón tay khẽ móc lấy ngón tay hắn, một cử chỉ nhỏ thân mật và tự nhiên.

Sau khoảng lặng, tiếng sột soạt đột nhiên vang lên trong phòng. "Cạch" một tiếng, chiếc bấm móng tay bị ném xiên xẹo lên bàn đầu giường, nụ hôn mãnh liệt, tiếng va chạm của môi răng xen lẫn vài tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

"Mệt không?" Ninh Dực hỏi mơ hồ giữa những nụ hôn.

Môi Du Phong Nguyệt đỏ mọng vì nụ hôn, đáy mắt đen láy phản chiếu ánh sáng lấp lánh, đôi mắt long lanh ướt át. Anh khẽ mở môi thở dốc, nói: "Cậu có thể làm tôi mệt hơn nữa."

Anh nhắm mắt lại, cánh tay che trên mắt, quần áo trượt xuống một đoạn, đường nét cánh tay căng lên, đẹp và đầy tính thẩm mỹ.

Ninh Dực: "Có cần tắt đèn không?"

Du Phong Nguyệt bỏ tay xuống, đuôi mắt hơi đỏ, anh đưa tay vuốt ve đường quai hàm của Ninh Dực, rồi nắm lấy gáy hắn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi môi hắn, trên đó có một dấu răng mờ nhạt.

Anh nói: "Cứ như vậy đi..."

Một đêm không mộng mị.

...

...

Hai người ở lại căn biệt thự này. Ban ngày, Ninh Dực chăm sóc cây xanh trồng trong sân trước nhà. Bình thường không có ai đến, Du Phong Nguyệt sau khi ra ngoài vài lần lúc ban đầu, cũng dần dần rảnh rỗi.

Sau khi trải qua biến cố lớn đó, căn cứ không bị thiệt hại quá lớn. Ninh Dực vẫn giữ liên lạc với Tề Quyền, từ đó biết được một vài tin tức. Ghép những mảnh tin tức vụn vặt lại với nhau, hắn cũng đại khái đoán được tình hình hiện tại của căn cứ cần được nghỉ ngơi và phục hồi.

Cuộc sống của Ninh Dực và Du Phong Nguyệt dần có chút hơi thở cuộc sống. Cuộc sống bình dị này khiến người ta có cảm giác hơi không chân thực. Họ quấn quýt bên nhau bất kể ngày đêm, như những cặp tình nhân đang say đắm trong tình yêu, gần gũi nhau hơn trước, khi tình yêu sâu đậm nhất, họ chỉ hận không thể hòa vào nhau, cảm nhận từng nhịp đập của đối phương, ôm hôn thật chặt.

Ninh Dực luôn cảm thấy mình như bị nghiện Du Phong Nguyệt, lúc nào cũng cảm thấy Du Phong Nguyệt đang quyến rũ mình, ngay cả khi uống nước, vô tình để nước tràn ra khóe môi, hắn cũng thấy anh rất gợi cảm, rồi sẽ kéo anh cùng "vận động".

Trời chưa sáng, trong căn phòng yên tĩnh, hai người nằm trên giường.

Du Phong Nguyệt có một giấc mơ dài.

Trong bóng tối mịt mùng, bên tai liên tục vang lên tiếng cãi vã, một giọng nam và một giọng nữ lớn tiếng tranh chấp, các giác quan của anh từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

Không gian chật hẹp, anh mở mắt ra, trước mắt không thấy ánh sáng.

"Nhìn con trai mà mày dạy dỗ xem, cái điểm số thối nát này!" Giọng nam gầm lên, giống như đang mượn cớ này để trút giận. Ông ta mắng vài câu, người phụ nữ cũng không chịu nổi mà phản bác lại.

"Nó là con một mình tôi à!? Hả! Ông đi đâu rồi, ông có giỏi thì đừng có chỉ nhắm vào tôi mà gào lên, chính tại ông, một người cha nhu nhược, nên nó mới vô dụng như vậy!"

Tiếng cãi vã ngày càng dữ dội, anh bịt tai lại, nhưng vẫn không thể ngăn những âm thanh đó chui vào tai.

Quá ồn ào.

Anh cau mày, đá một cái vào cửa tủ, "Ầm" một tiếng, xung quanh im lặng, anh đứng trong bóng tối, mở mắt ra, nhìn thấy bóng người quay lưng về phía mình dưới ánh sáng le lói ở phía xa, khiến anh cảm thấy quen thuộc.

Anh bước về phía đó vài bước, người nọ quay đầu lại, ngũ quan thanh tú, sống mũi cao, anh chạm mắt với người đó, người đó nhướng mày, nói: "Tôi đi đây."

"Đi đâu?"

Người nọ không trả lời anh, quay lưng bước đi về phía xa.

"Đi đâu? Cậu đi đâu? Đừng đi..." Du Phong Nguyệt chạy về phía trước vài bước, đuổi theo, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nguời nọ dần dần khuất xa.

Trong mơ, anh đã chạy một quãng đường rất dài, rất dài, những hình ảnh hai bên đường lần lượt lướt qua, cuối con đường là một chiếc ghế chờ người ngồi lên, giống như ngai vàng của nhà vua trong truyện cổ tích.

Đột nhiên có một lực kéo anh lại từ phía sau, kéo anh ra khỏi trạng thái trống rỗng không chạm đất, anh đột ngột tỉnh giấc.

Trời vẫn chưa sáng, Du Phong Nguyệt mở mắt ra, hơi thở có chút dồn dập, một cánh tay đang siết chặt eo anh, vì vạt áo bị cuộn lên, anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay đó.

Anh lấm tấm mồ hôi trên trán, quay sang nhìn Ninh Dực.

---

Thức dậy vào buổi sáng, người mình yêu thương ở ngay bên cạnh, cảm giác mãn nguyện đó không gì sánh bằng - hôm nay Ninh Dực đưa tay ra nhưng lại chạm vào khoảng không.

Hắn mở mắt ra, bên kia giường trống trơn, thậm chí không còn chút hơi ấm nào.

Mới hơn sáu giờ.

Ninh Dực dậy, tiện tay lấy một chiếc quần mặc vào, rửa mặt xong, hắn ra khỏi phòng ngủ, không thấy Du Phong Nguyệt ở phòng khách, hắn ìm vài phòng, cuối cùng nhìn thấy anh ở cửa sổ lồi của phòng ngủ phụ.

Anh đang ôm một cuốn sổ, nhắm mắt lại, rèm cửa bay phấp phới lướt qua khuôn mặt anh.

Ninh Dực liếc nhìn cuốn sổ trên tay anh, đó là cuốn sổ ghi chép của hắn, khi hắn rút cuốn sổ ra khỏi tay Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt tỉnh dậy.

"Sao cậu lại đến đây?"

"Để tôi ngủ một mình, tôi đương nhiên phải xem tiểu yêu tinh nào đã câu anh đi rồi." Hắn nói đùa.

Du Phong Nguyệt: "..."

Ninh Dực: "Nếu anh muốn xem thì cứ xem, không cần phải lén lút như vậy."

Du Phong Nguyệt nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, "Không có lén lút."

"Nửa đêm không ngủ, chỉ để xem bí mật của tôi?" Ninh Dực hỏi.

Du Phong Nguyệt: "Bên trong có bí mật của cậu?"

"Đương nhiên rồi." Ninh Dực ghé sát tai anh, "Rất nhiều, rất nhiều, muốn biết không?"

Du Phong Nguyệt nói lý lẽ: "Tôi đã xem hết rồi."

"Ồ?" Ninh Dực nói, "Vậy anh phải giữ bí mật giúp tôi đấy."

"Bí mật gì?" Du Phong Nguyệt hỏi.

Những gì anh thấy bên trong, tuy có rất nhiều suy nghĩ táo bạo của Ninh Dực, nhưng nếu nói là bí mật thì hình như không có.

Ninh Dực: "Việc tôi thích anh, có tính không?"

"Cậu thích..." Du Phong Nguyệt đột nhiên im bặt.

Ánh sáng buổi sớm xuyên qua từ bên ngoài vào, anh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt long lanh của Ninh Dực.

"Không tính." Du Phong Nguyệt quay mặt đi, "Biết rồi."

Anh bước nhanh ra ngoài, vô cớ mang theo vẻ lúng túng bỏ chạy.

Ninh Dực nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa, dựa vào bệ cửa sổ, hôm nay Du Phong Nguyệt dậy rất sớm một cách hiếm hoi, rõ ràng hôm qua còn rất mệt.

Hắn tiện tay lật vài trang sổ ghi chép, đột nhiên dừng lại, lật ngược trang sách lại, tìm đến trang đêm qua.

Dưới nét mực đen, có thêm một dòng chữ màu xanh, nét chữ khác với chữ phía trên——

【Suýt chút nữa cắn rách gáy anh ấy, hình như anh ấy hơi giận, cả ngày đều tránh mặt tôi, lần sau phải chú ý hơn… Dạo này hơi tùy tiện quá rồi.】

【—— Không giận.】

Vài trang sau, cũng có nét chữ tương tự ở bên dưới.

【Vừa mới chuyển đến chỗ ở mới, sáng ngủ dậy, phát hiện tóc anh ấy lại dựng ngược lên, đáng yêu quá.】

【—— Cậu cũng vậy -_.】


Ninh Dực không nhịn được bật cười, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy một cây bút trên bệ cửa sổ.

Tâm trạng lúc hắn viết những dòng này, là nghĩ rằng sau này dù có chia tay, khi lật lại những dòng chữ này, cũng sẽ nhớ về những kỷ niệm của họ, sau khi đến căn cứ, tâm trạng khi viết tiếp, là muốn sau này, cùng Du Phong Nguyệt ôn lại.

Còn Du Phong Nguyệt thì sao? Anh viết với tâm trạng gì?

Hắn luôn nhạy cảm với một số chuyện, trong đó bao gồm cả sự thay đổi cảm xúc của Du Phong Nguyệt.

Ninh Dực chống cằm suy nghĩ, trông anh không giống như không vui, cũng không giống như đang giận, vậy… là vì sao?

Bầu trời xám xịt, trong sân vườn tầng một của căn biệt thự, Ninh Dực đang tưới nước cho cây cối trong vườn, Du Phong Nguyệt cầm tinh hạch, chuẩn bị ra ngoài đổi chút đồ ăn, Ninh Dực nhìn anh ra khỏi cửa, rồi đi vào tầng hai của biệt thự, tìm quân sư.

“Làm thế nào để người yêu vui vẻ?” Thư Lâm nói qua điện thoại, “Đơn giản thôi, mua đồ cho anh ấy, dẫn anh ấy đi chơi —— nhưng tôi không đảm bảo cách này có thể khiến Du Phong Nguyệt vui vẻ, hay là cùng anh ấy ra ngoài giết vài con zombie?”

Hai người nói chuyện vài câu, lúc Ninh Dực chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, hắn liếm môi, hỏi: “Cô thấy, cầu hôn thì sao?”

Thư Lâm: “… Hả?”

Kích thích vậy cơ à?

Một lúc sau, hai người cúp điện thoại, Ninh Dực cảm thấy ý tưởng cầu hôn không tồi, những cặp đôi yêu nhau ổn định, đều sẽ bước vào giai đoạn này, sau tận thế, cũng hiếm khi có người thấy kỳ lạ với những cặp đôi đồng tính, chuyện kết hôn, hắn nhớ mấy ngày trước khi bùng phát zombie, trong tòa nhà họ từng ở, có một cặp đôi đồng tính đã kết hôn.

Chuyện của người khác, Ninh Dực rất ít khi quan tâm, hắn biết, cũng chỉ là nghe người ta nói chuyện phiếm.

Hắn đến nơi cất sách tìm kiếm hơn nửa tiếng.

“Lộp độp, lộp độp, lộp độp”…

Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống cửa sổ, Ninh Dực hoàn hồn, tạm thời gác chuyện cầu hôn sang một bên, hắn nhìn đồng hồ, Du Phong Nguyệt vẫn chưa về.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, kèm theo gió.

Ninh Dực cầm hai chiếc ô ra ngoài.

Hắn đi dọc theo con đường dẫn đến phố lớn, lá cây xanh hai bên đường đều đã rụng hết, chỉ còn lại cành cây trơ trọi, mưa rơi xuống mặt đường bê tông, bắn tung tóe.

Ninh Dực gặp Du Phong Nguyệt giữa đường, Du Phong Nguyệt đang trú mưa dưới mái hiên ven đường, trên đường không có nhiều người.

“Du Phong Nguyệt.” Ninh Dực cầm ô đi đến trước mặt anh, đưa ô cho anh, “Đi thôi, đón anh về nhà.”

Lúc Du Phong Nguyệt ra ngoài, trời tuy âm u, nhưng chưa mưa, anh đến địa điểm thường đến, đổi rau tươi, còn thêm hai quả trứng, trên đường về, mưa bất chợt đổ xuống.

Mưa rất to và nhanh.

Anh bị ướt mưa, trú dưới mái hiên, nhìn những người lác đác chạy trên đường, cho đến khi con đường vắng tanh, anh nhìn lên bầu trời, nghĩ, không biết mưa sẽ rơi bao lâu, không biết trong cửa hàng đối diện có ô không, không biết… Ninh Dực có đang đợi anh không.

Vừa nghĩ như vậy, cúi đầu xuống, bóng dáng Ninh Dực đã lọt vào tầm mắt anh, như ảo giác, anh chớp mắt.

—— “Đi thôi, đón anh về nhà.”

Du Phong Nguyệt nhận lấy chiếc ô trong trạng thái ngẩn ngơ, chút bất an trong lòng vì cơn ác mộng đã tan biến, “Sao không gọi điện cho tôi?”

“À!” Ninh Dực chợt hiểu ra, cười nói, “Sợ anh bị ướt mưa lúc về, quên mất.”

Du Phong Nguyệt nhìn hắn.

“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Ninh Dực sờ mặt, “Dính bụi à?”

“Ừ.” Du Phong Nguyệt đưa tay ra, lau khóe miệng hắn, tay buông thõng xuống bên cạnh, ngón cái và ngón trỏ chà xát vào nhau, “Đi thôi.”

Không lâu sau, họ ra khỏi căn cứ, lái xe, đi đến những thành phố khác xem thử, như một chuyến đi lang thang vô định, làm quen với môi trường sống trong tận thế, gặp zombie là chuyện thường tình.

Buổi trưa, Ninh Dực đẩy cửa một cửa hàng bán vàng bạc đá quý trước tận thế, đi vào dạo một vòng, Du Phong Nguyệt cũng không hiểu tại sao Ninh Dực lại hứng thú với những thứ này, cho đến tối, họ tìm một chỗ nghỉ ngơi, Ninh Dực cầm chiếc nhẫn thử lên tay anh.

Trời hơi lạnh, họ nhóm lửa, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt, tay Du Phong Nguyệt được Ninh Dực nắm trong tay, lúc hắn định đeo nhẫn vào, ngón tay anh khẽ co lại.

“Làm gì vậy?”

“Thử xem.” Ninh Dực cúi đầu nói.

“Thử… thử?”

“Anh có từng nghĩ đến chuyện kết hôn với tôi không?” Ninh Dực ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Du Phong Nguyệt khi nói nửa câu sau.

Du Phong Nguyệt: “…”

“Không cần trả lời tôi ngay bây giờ, đây không phải là cầu hôn.” Ninh Dực nói, “Tôi muốn tìm hiểu anh, tìm hiểu rất nhiều chuyện về anh.”

“Cậu chưa bao giờ nói chuyện của cậu cho tôi nghe.” Du Phong Nguyệt duỗi tay ra.

Ninh Dực đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh, chất liệu bạc rất hợp với ngón tay thon dài trắng nõn, khoảnh khắc đó, Ninh Dực đột nhiên cảm thấy, tay anh rất hợp đeo nhẫn.

Ninh Dực: “Nếu anh muốn nghe, tôi có thể kể cho anh nghe.”

Du Phong Nguyệt: “Muốn nghe.”

Ninh Dực không tháo nhẫn xuống, lấy bộ bài ra, “Thực ra trước đây rất nhiều lúc, tôi đều chơi bài một mình.”

Vì lúc đó các hệ thống vẫn chưa kết nối với nhau, còn hắn chơi bài poker, thường là tự chơi với chính mình.

“Quá khứ của tôi rất nhàm chán, không có gì thú vị.” Ninh Dực chuyển chủ đề, “Chơi một ván không?”

Du Phong Nguyệt: “Chơi thế nào?”

“Giống như trước đây.” Ninh Dực nói, “Nếu tôi thắng, thì kết hôn với tôi nhé.”

Du Phong Nguyệt: “…”

Hắn nói: “Tôi muốn kết hôn với anh, còn anh?”

Du Phong Nguyệt: “Nếu cậu thua…”

“Vậy thì tôi sẽ gán mình cho anh.” Ninh Dực nói, “Được không?”

Du Phong Nguyệt dừng lại một chút, nhỏ giọng nói tiếp nửa câu trên của hắn: “Tôi cũng đồng ý kết hôn với cậu.”

Lúc anh nói câu này, giọng điệu đặc biệt dịu dàng, Ninh Dực nuốt nước bọt, ánh mắt lướt trên khuôn mặt được ánh lửa chiếu sáng của anh, “Chiếc nhẫn đó không tính.”

Thứ đặc biệt, đương nhiên phải đặt làm riêng.

“Ừ.” Du Phong Nguyệt không tháo xuống, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.

Hai người ra khỏi căn cứ một chuyến, đi đến không ít nơi xung quanh, ngắm nhìn phong cảnh tương tự nhau, rồi khởi hành trở về căn cứ, sau khi cách ly hai mươi tư tiếng, trở về biệt thự tắm rửa sạch sẽ bụi đường.

Ninh Dực sau khi trở về, đã giấu Du Phong Nguyệt đi đặt làm nhẫn.

Cửa hàng đó ở dưới lòng đất, có rất nhiều người phức tạp, lúc Ninh Dực đến, còn gặp người nhét danh thiếp nhỏ cho hắn trên đường, hắn cầm lấy rồi nhét vào túi áo, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng đó.

Cửa hàng rất kín đáo, ông chủ là một người đàn ông trung niên bụng bia, lúc hắn đi vào, trong cửa hàng đang bật tivi, trên màn hình đang chiếu phim từ đĩa, thấy có khách đến, ông chủ phủi tàn thuốc trên tay, bảo hắn cứ tự nhiên ngồi, rồi đưa cho hắn một cuốn catalogue.

“Xem thử muốn kiểu dáng nào, cứ tùy ý chọn, có thể khắc chữ, khắc một chữ thêm năm tinh hạch.” Ông chủ giới thiệu một cách thành thạo.

Ninh Dực xem vài trang, chọn kiểu dáng đơn giản nhất.

Về kích thước nhẫn, Ninh Dực lấy từ trong túi ra hai chiếc nhẫn kiểu dáng khác nhau, “Làm theo kích thước này, chiếc nhỏ khắc ‘0112’, chiếc lớn khắc… ‘YFY’.”

Ông chủ lần đầu tiên gặp yêu cầu này, một chiếc khắc số, một chiếc khắc chữ, nhưng có khách hàng thì ông cứ làm, “Không vấn đề gì, nhẫn chắc khoảng nửa tháng nữa là xong.”

Ông ấy viết hóa đơn, xé ra đưa cho Ninh Dực, “Đến lúc đó cầm cái này đến lấy.”

“Được, cảm ơn.” Ninh Dực trả tinh hạch đặt cọc, rồi rời khỏi nơi này.


“Cậu đi đâu vậy?” Du Phong Nguyệt hỏi.

Trong phòng ngủ, Ninh Dực vừa mới ra khỏi phòng tắm, đang lau tóc bằng khăn, nghe vậy liền dừng bước: “Sao vậy?”

Du Phong Nguyệt đặt một xấp danh thiếp nhỏ trước mặt hắn.

【Đêm cuồng nhiệt, số nhà: số xx, tòa nhà xx, phố xx, phòng x06】

Ninh Dực: “…”

Du Phong Nguyệt nhìn sắc mặt của hắn, cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Đừng đến những nơi lộn xộn, không an toàn.”

Ninh Dực cười nói: “Không có, chỉ là đi dạo dưới lòng đất thôi.”

“Lần sau dẫn tôi theo.” Du Phong Nguyệt nói.

Ninh Dực: “Được.”

Du Phong Nguyệt ném xấp danh thiếp nhỏ vào thùng rác, anh không thích những thứ này xuất hiện bên cạnh Ninh Dực, dù Ninh Dực không có ý nghĩ đó.

Ninh Dực chỉ thích anh, cũng chỉ làm tình với anh.

Chưa đến nửa tháng, Ninh Dực đã nhận được điện thoại của ông chủ trước thời hạn, nói có thể đến lấy nhẫn rồi, lần này hắn không giấu Du Phong Nguyệt đi một mình đến lòng đất, mà dẫn anh đi cùng, chỉ là khi sắp đến cửa hàng đó, hắn bảo Du Phong Nguyệt đợi hắn tại chỗ, hắn sẽ quay lại ngay.

Du Phong Nguyệt nhìn bóng lưng hắn, hình như trùng khớp với một cảnh nào đó trong tiềm thức của anh, nhưng Ninh Dực đi được vài bước, lại quay đầu chạy lại.

Du Phong Nguyệt sững người.

Ninh Dực chạy đến trước mặt Du Phong Nguyệt, ánh mắt lướt qua những kẻ xung quanh đang rục rịch định làm gì đó, rồi ôm chầm lấy Du Phong Nguyệt, như thể tuyên bố chủ quyền, khẽ nói bên tai anh: "Đừng tùy tiện nhận đồ của người khác, tôi ghen đấy."

Lông mi Du Phong Nguyệt khẽ run, “ừm” một tiếng, sau khi Ninh Dực rời đi lần nữa, anh đưa tay lên xoa xoa vành tai ửng đỏ.

Lần trước, trên tường thành, cũng như vậy.

Ninh Dực chưa bao giờ nhẫn tâm bỏ lại anh một mình, nếu anh gọi hắn, hắn nhất định sẽ quay đầu lại.

Du Phong Nguyệt đeo kính áp tròng, đôi mắt nâu trông rất dịu dàng, người khác thấy anh đi cùng một người đàn ông, lại còn thân mật như vậy, có vài người muốn thử ôm đùi, lại nhớ đến ánh mắt của người đàn ông vừa rời đi liếc nhìn —— đó là lời cảnh cáo rõ ràng, cảnh cáo người khác không được dòm ngó đồ của hắn.

Vẻ mặt Ninh Dực lạnh tanh, khó gần, ánh mắt sắc lạnh như dao khiến những kẻ xung quanh đang rục rịch định làm gì đó lập tức chùn bước.

Ninh Dực nhanh chóng quay lại, trên tay không cầm gì, hắn nắm tay Du Phong Nguyệt, “Đi thôi.”

Du Phong Nguyệt: “Đi đâu vậy?”

Ninh Dực: “Về nhà anh sẽ biết.”

“Bây giờ không thể nói cho tôi biết sao?”

“Vẫn chưa được, phải nói cho anh biết vào thời điểm thích hợp.”

Du Phong Nguyệt mím môi.

Hắn… không phải mua mấy thứ đồ chơi kỳ quái đấy chứ?

Ninh Dực và Du Phong Nguyệt còn ở bên ngoài một lúc, một tiếng sau, hai người trở về biệt thự.

Lúc bước vào cửa, Ninh Dực đột nhiên nghiêng người, chắn trước mặt Du Phong Nguyệt, “Có một câu, tôi vẫn chưa nói với anh một cách nghiêm túc —— tôi không giỏi nói những lời này.”

Hắn nuốt nước bọt, nhìn vào mắt Du Phong Nguyệt, mỉm cười nói: “Nhưng tôi muốn nói cho anh nghe, khi chỉ có hai chúng ta.”

“Tôi thích anh, rất thích anh.”

Lúc hắn nói những lời này, tim Du Phong Nguyệt bắt đầu đập nhanh hơn, mơ hồ đoán được điều gì đó, môi anh mấp máy hai cái, Ninh Dực không đợi anh nói, đẩy cửa ra, kéo anh bước vào trong.

Mọi người hai bên cầm pháo hoa “bùm bùm” hai tiếng, những mảnh giấy vụn đủ màu sắc rơi xuống đầu họ.

“Đại ca!”

“Anh Du, anh Ninh, hoan nghênh về nhà!”

“Nhanh lên, nhanh lên, vào trong nào.”

Phòng khách treo đầy bóng bay, hoa hồng giả màu đỏ rải trên sàn nhà, hai bên đường thắp nến, đây đều là những thứ Ninh Dực thu thập được trong chuyến đi trước đó.

Cầu hôn, hình như đều phải chuẩn bị một bất ngờ lớn, được sự chứng kiến của người thân và bạn bè, vì vậy hắn đã nhờ Thư Lâm và Tôn Cương Dương giúp đỡ, nhân tiện làm chứng.

“Vừa rồi anh hỏi tôi đi lấy gì.” Ninh Dực lấy từ trong túi ra hai chiếc nhẫn, “Chuyện anh đã hứa với tôi trước đó, vẫn còn hiệu lực chứ?”

Yết hầu Du Phong Nguyệt chuyển động: “… Ừ.”

Lúc Ninh Dực cúi người, Du Phong Nguyệt ôm lấy hắn, nói nhỏ bên tai hắn: “Không cần quỳ xuống đâu.”

Ninh Dực: “Tôi cứ tưởng anh sẽ thích.”

“Đừng nói chuyện riêng nữa! Có gì mà chúng tôi không thể nghe được!” Mọi người bên cạnh la ó.

“Đúng vậy, đúng vậy, bận rộn cả buổi chiều, buộc bóng bay đến đau cả tay.”

“Hôn nhau đi, hôn nhau đi!” Thư Lâm thổi còi đồ chơi trong tay, hai người này, cô đã chứng kiến toàn bộ quá trình của họ!

Tôn Cương Dương không quen nhìn hai người đàn ông yêu nhau, đây là lần đầu tiên anh ta thấy hai người ôm nhau, mặt nóng bừng, Du Phong Nguyệt và Ninh Dực không đỏ mặt, mặt anh ta đỏ bừng sắp bốc khói, Thư Lâm chú ý đến, hỏi anh ta đỏ mặt cái gì, sự chú ý của mọi người lập tức bị chuyển hướng.

Ninh Dực mỉm cười đeo nhẫn vào tay Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt cũng đeo nhẫn vào tay Ninh Dực, hai người lén lút hôn nhau một cái.

Hôm đó mọi người náo nhiệt đến tận khuya, đánh bài, uống rượu, chơi xúc xắc, nơi này hẻo lánh, cũng không làm phiền ai, trên bàn bài bốn người, Ninh Dực lại thắng một ván, trong đó có sự “giúp đỡ” của Du Phong Nguyệt.

Tôn Cương Dương kêu gào, hận sắt không thành thép, nhưng không dám trách móc: “Anh Du, em cùng đội với anh mà! Sao anh cứ giúp Ninh Dực thế!”

“Vậy sao?” Du Phong Nguyệt nhìn bài của anh ta, hai người đúng là cùng đội, anh nhìn Ninh Dực, “Cậu lại lừa tôi.”

“Tôi có nói gì đâu.” Ninh Dực nói với vẻ vô tội, “Oan uổng quá.”

Hắn chỉ là đá vào đầu gối Du Phong Nguyệt dưới gầm bàn thôi.

Ninh Dực thắng liên tiếp mấy ván, bên cạnh chất đống tinh hạch, đến sau, Tôn Cương Dương và một người khác cũng nhìn ra, Du Phong Nguyệt bất kể cùng đội với ai, đều giúp Ninh Dực, người ta là một cặp mà.

Dưới sự phản đối kịch liệt của mọi người, Du Phong Nguyệt rời khỏi bàn bài, ngồi xuống bên cạnh Ninh Dực, nhìn họ chơi.

Trong lúc xào bài, Ninh Dực nghiêng đầu hỏi: “Anh muốn chơi không?”

“Tôi chơi không giỏi bằng cậu.”

“Thua thì tính cho tôi.”

“Cậu chơi đi, thua thì tính cho tôi.” Du Phong Nguyệt nói.

Ninh Dực cười khẽ, “Được, vậy thắng thì đều cho anh.”

Ninh Dực may mắn, lại biết cách chơi bài, ba người còn lại trên bàn đều bị hắn dắt mũi đến mức nghi ngờ lẫn nhau. Chẳng được bao lâu, Tôn Cương Dương liền đứng dậy đi uống rượu.

Chuyện phải động não, không hợp với anh ta.

Đến cuối, Ninh Dực thắng được rất nhiều tinh hạch, đều đưa cho Du Phong Nguyệt, Du Phong Nguyệt cầm tinh hạch, giống như đứa trẻ cầm một nắm bi ve, trước mặt mọi người, Ninh Dực không làm gì quá đáng, chỉ đưa tay xoa đầu anh.

Tôn Cương Dương say xỉn, lại kéo Ninh Dực nói, bảo hắn phải đối xử tốt với anh Du của anh ta, cuối cùng bị người ta dìu hai tay rời đi.

“Tôn Cương Dương rất thích anh đấy.” Ninh Dực đóng cửa lại, giọng điệu kỳ lạ cảm thán.

Du Phong Nguyệt đang nhìn chiếc nhẫn trên tay, không chú ý đến giọng điệu của hắn, nói: “Trước đây đã cứu cậu ta vài lần.”

“Ồ ——” Ninh Dực đáp lại một cách đầy ẩn ý.

Lúc này Du Phong Nguyệt mới nhận ra điều gì đó không ổn, anh ngẩng đầu lên, “Cậu ghen rồi.”

“Có sao?” Ninh Dực sượt qua vai anh đi về phía trước, bị Du Phong Nguyệt nắm lấy cổ tay, kéo lại.

Du Phong Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nhìn một lúc, nhếch môi: “Cậu rõ là đang ghen.”

Ninh Dực tiến lại gần anh: “Tôi ghen, anh rất vui sao?”

“Ừ.” Du Phong Nguyệt không phủ nhận.

“Có người quan tâm anh như vậy, cũng tốt.” Ninh Dực nói, “Nhưng mà, ‘Ninh Dực, nếu cậu dám đối xử tệ với anh Du của tôi, dù tôi có thành ma, tôi cũng sẽ đeo bám cậu’ ——”

Du Phong Nguyệt nghe ra hắn đang bắt chước lời Tôn Cương Dương vừa nói, nghe kỹ lại, còn không sót một chữ.

Ninh Dực “chậc chậc” hai tiếng, “Anh Du của tôi, gọi thân thiết thật đấy.”

Khóe môi Du Phong Nguyệt cong lên, cười không nói, Ninh Dực đưa tay lên véo má anh, “Còn cười nữa chứ.”

Thời gian không còn sớm, hai người lên lầu rửa mặt, lúc Du Phong Nguyệt ra khỏi phòng tắm, Ninh Dực vẫn đang tắm, anh ngồi trên giường trong phòng ngủ, cầm chiếc nhẫn vừa tháo ra, cẩn thận nhìn từng chi tiết từ trong ra ngoài.

Con số bên trong nhanh chóng bị anh phát hiện.

Anh vuốt ve dòng chữ “0112” bên trên, đây là ý gì?

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Ninh Dực đi ra ngoài, trở về phòng ngủ, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Du Phong Nguyệt đang nghiên cứu chiếc nhẫn.

“Nhẫn của cậu, cho tôi xem.” Du Phong Nguyệt đưa tay ra.

Ninh Dực đặt tay lên tay anh, anh tháo chiếc nhẫn trên ngón tay Ninh Dực xuống, nhìn vào vòng trong, là chữ cái đầu trong tên anh. 

“Tại sao của tôi lại là số?” Anh khó hiểu hỏi.

“Vì đây là ký hiệu của cuộc đời tôi trước đây.” Ninh Dực nói, “Là một con số rất đặc biệt, đối với tôi mà nói, còn ý nghĩa hơn cả tên.”

“Vậy sao…” Đầu ngón tay Du Phong Nguyệt vuốt ve những chỗ lồi lõm bên trong.

“Không thích à?” Ninh Dực hỏi.

Du Phong Nguyệt đeo nhẫn của Ninh Dực lại vào ngón tay hắn, rồi lại đeo nhẫn của mình vào, “Rất thích.”

Đối với Ninh Dực mà nói, thứ có ý nghĩa đặc biệt, hắn có thể đưa cho anh, dù anh không biết ý nghĩa của con số đó, nhưng có thể cảm nhận được ý nghĩa đó.

Ninh Dực nói thích anh, ngoài hôm nay, hắn còn viết rất nhiều lần trong sổ ghi chép, lúc Du Phong Nguyệt gặp hắn, là lúc anh cho rằng, bản thân mình tệ hại nhất.

Từ nhỏ anh luôn nghĩ, bố mẹ cãi nhau, là vì anh không đủ giỏi, nên anh nỗ lực trở nên giỏi giang, sau đó, khi ở trước mặt người khác, anh như biến thành một người khác.

Anh không hề ôn hòa dễ tính, tính khí anh rất tệ, chiếm hữu rất mạnh, nếu thứ thuộc về anh bị người khác chạm vào, anh sẽ rất tức giận, cũng không hề thân thiện.

Từ khi gặp Ninh Dực, chính là lúc anh tệ hại nhất, nên sau này, khi khôi phục trí nhớ, anh cũng không che giấu trước mặt hắn, nhưng Ninh Dực lúc đầu tính khí không tốt lắm, sau đó khi đối mặt với anh, lại như dành cho anh sự kiên nhẫn và bao dung vô hạn.

Du Phong Nguyệt trước mặt người khác, là một tờ giấy trắng phẳng phiu, nhưng trái tim lại như tờ giấy bị vò nát, còn sự xuất hiện của Ninh Dực, dần dần xoa dịu những nếp nhăn đó, từng chút một, bằng sự dịu dàng chỉ thuộc về riêng hắn.

Anh quen với hơi thở của hắn, đó là một loại bình yên và tĩnh lặng chưa từng có.

Căn cứ chìm vào màn đêm, hai người trong phòng, trong đêm yên tĩnh này, dựa vào nhau, lúc Ninh Dực mơ màng sắp ngủ, nghe thấy Du Phong Nguyệt hỏi: “Cậu sẽ rời đi sao?”

Lông mi Ninh Dực run rẩy, mí mắt hơi mở ra, hắn cọ cọ vào vai Du Phong Nguyệt, tóc đen lướt qua gáy anh, hắn nói với giọng khàn khàn: “Nếu rời đi, nhất định phải có anh.”

Rõ ràng, hắn coi câu hỏi của Du Phong Nguyệt là đang hỏi hắn có rời khỏi căn cứ không.

Nhưng Du Phong Nguyệt đã nhận được câu trả lời mình muốn.

“Tôi coi là thật đấy.” Anh nói.

Ninh Dực: “Ừ, câu này vĩnh viễn có hiệu lực.”

Hai năm trôi qua, khắp nơi trên thế giới lần lượt công bố thuốc đặc trị virus zombie, tình trạng zombie hóa dần dần được kiểm soát, căn cứ cũng dần dần nhận được tín hiệu từ nơi khác, tuy tốc độ rất chậm, nhưng mọi thứ đều đang chuyển biến tốt đẹp.

Ninh Dực và Du Phong Nguyệt sống hạnh phúc bên nhau trong căn cứ hai năm, trong khoảng thời gian này, họ đã ra ngoài rất nhiều lần, cuốn sổ ghi chép của Ninh Dực cũng dần dần được lấp đầy, hắn không còn viết mỗi ngày nữa, mà chỉ khi xảy ra chuyện hắn muốn ghi nhớ, mới ghi lại.

Bên dưới những nét mực đen, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện nét chữ màu xanh khác, đây là bằng chứng “đã đến đây” của Du Phong Nguyệt.

Lúc hệ thống xuất hiện lần nữa để nói chuyện với Ninh Dực, Ninh Dực đang cầm ô, chuẩn bị đi đón Du Phong Nguyệt.

Du Phong Nguyệt ra ngoài, thấy trời sắp mưa, nhưng anh luôn quên mang theo ô, mưa rồi lại không kịp quay về, mỗi lần như vậy, Ninh Dực sẽ cầm ô đi đón anh.

Mưa rơi lộp độp trên ô, theo mép ô chảy xuống thành giọt, rồi rơi xuống đất bắn tung tóe, trời âm u, Ninh Dực cầm ô đi trên đường, đã nhìn thấy bóng dáng Du Phong Nguyệt.

Hắn đột nhiên nghe thấy tiếng “ting” trong đầu.

【Tiến độ nhiệm vụ đã hoàn thành, đạt thành tựu chỉ số hắc hóa của nhân vật chính về 0.】 Hệ thống nói.

Ninh Dực: 【Về 0 rồi? Lúc nào vậy?】

Hệ thống: 【Trận zombie hai năm trước, trên tường thành, lúc cậu nói ‘Đối với tôi mà nói, anh quan trọng hơn những thứ đó’.】

Ninh Dực: 【… Tôi đã từng nói câu như vậy sao?】

Hệ thống: 【…】

Ninh Dực: 【Thôi bỏ đi, không quan trọng, cậu sắp đi rồi sao?】

Hắn nhớ lại, hôm đó hai năm trước, đúng là có nghe thấy giọng nói của hệ thống, nhưng quá ồn ào, hắn không nghe rõ, sau đó cũng không hỏi lại.

Hệ thống: 【Đúng vậy, quyết toán đã hoàn thành, sắp rời đi, chúc cậu sống vui vẻ.】

【Tiếc thật, chỉ đánh bài với cậu một lần.】 Ninh Dực nói, 【Tạm biệt, bạn của tôi.】

Lần đánh bài đó, vì hệ thống rõ ràng có thể điều khiển màn hình điện thoại của hắn, nhưng lại cứ lặp đi lặp lại âm thanh xuất bài của game Đấu Địa Chủ trong đầu hắn, quá ma mị, sau đó Ninh Dực không bao giờ chơi với hệ thống nữa.

【Bạn của tôi, tạm biệt.】

Sau một trận đau nhói trong đầu, hình ảnh trước mắt Ninh Dực trở nên mơ hồ, hắn loạng choạng hai cái, suýt nữa ngã, Du Phong Nguyệt đang đứng dưới mái hiên cách đó không xa nhìn thấy vậy, liền chạy vào màn mưa, đỡ lấy hắn.

“Sao vậy?”

“Hạ đường huyết à?” Ninh Dực lắc đầu, nghiêng ô về phía Du Phong Nguyệt, “Bị ướt rồi.”

Du Phong Nguyệt: “Không sao.”

Ninh Dực đưa tay ra, phủi nước mưa trên vai Du Phong Nguyệt, “Mấy hôm nay mưa liên miên, ra ngoài nhớ mang theo ô.”

“Ừ.”

“Lần trước anh cũng trả lời em như vậy, kết quả là hoàn toàn không nhớ.”

“Anh nhớ rồi.” Du Phong Nguyệt nói.

“Nhớ rồi sao vẫn không mang?”

Du Phong Nguyệt: “…”

“Còn cứng đầu.”

Du Phong Nguyệt không phản bác, nhận lấy chiếc ô Ninh Dực đưa, mở ra, một tay xách đồ, một tay cầm ô, cùng Ninh Dực đi về.

“Em đã lâu không nói thích anh rồi.” Du Phong Nguyệt nói, “Lần sau đừng viết lên giấy nữa, nói trực tiếp cho anh nghe đi.”

Ninh Dực khẽ cười: “Nhưng anh cũng chưa từng nói thích em."

Du Phong Nguyệt: “Anh thích em.”

Ninh Dực: “…?”

“Quá gian xảo rồi, em không nghe rõ, nói lại lần nữa đi.” Ninh Dực nói.

Du Phong Nguyệt: “Anh thích em.”

Ninh Dực: “Ừm, em cũng thích anh.”

Tiếng mưa rơi tí tách, hai người sóng vai bước đi, con đường này dường như trở nên rất dài, dài đến vô tận, dài đến mức họ có thể cứ tiếp tục bước đi mãi.

Ngày mai, chắc cũng sẽ mưa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến