MN - Chương 44
Mùa đông đến, không thể nằm dưới gốc cây trong sân ngắm trăng nữa.
Căn phòng không đèn, Tống Dã Chi ngồi bên bàn học, ánh trăng lạnh lẽo len qua khe hở, chạm lên cằm cậu. Cậu khép sách, kéo rèm cửa sổ, nghiêng vai nhìn lên trời.
Trăng luôn thay đổi, giờ đây nó trốn xa tít trên cao, tỏa ra thứ ánh sáng nhợt nhạt, hư ảo. Đêm nay không có gió, đợi mãi cũng chẳng thấy mây che khuất trăng, cậu soạt một tiếng kéo rèm lại.
Ngoài ngõ có tiếng xe tới, bánh xe lăn, tiếng động cơ nổ khiến Thúy Phượng Hoàng trong sân hót vang vui vẻ.
Rèm cửa lại được mở ra, một ngón tay trỏ khẽ vén lên một góc.
Tiếng động cơ tắt, đèn xe vụt tắt, cửa sân mở ra, Dịch Thanh Nguy bước vào. Mùa đông này, anh lại mặc chiếc áo khoác dài đến đầu gối màu xám tro ấy.
Tống Dã Chi nghe thấy Tống Anh Quân ở phòng khách hỏi người vừa đến đã ăn cơm chưa.
"Cháu ăn rồi ạ, chú Tống. Em ấy thì sao?" Dịch Thanh Nguy hỏi.
"Ở trong phòng."
Tống Dã Chi rời khỏi ghế, leo lên giường.
"Sao đèn tắt thế này, em ấy ăn cơm chưa ạ?"
"Chưa, hôm nay ở nhà đọc sách cả ngày, giờ chắc ngủ rồi."
"Để cháu vào xem em ấy."
"Được, cũng nên gọi nó dậy ăn cơm rồi, lát nữa nguội hết cả."
Dịch Thanh Nguy bật đèn, người trên giường vẫn còn thức, khuôn mặt hướng về phía bức tường trắng quay lại, nhìn anh.
"Chưa ngủ à?"
Tống Dã Chi đá chăn sang một bên, xoay người ngồi dậy, cúi đầu quỳ trên mép giường tìm dép lê.
"Lâu rồi không nghe thấy giọng chú."
Ánh mắt Dịch Thanh Nguy dõi theo cậu, miệng vô thức đáp: "Vậy sao."
Cậu đổi tư thế, ngồi bên mép giường, cánh tay chống thẳng xuống giường, xương quai xanh thanh tú lộ ra, kéo dài đến bờ vai mảnh khảnh.
Nghe thấy lời Dịch Thanh Nguy, Tống Dã Chi nghiêng đầu.
"Hơn một tháng rồi?"
Bốn mươi ba ngày.
Dịch Thanh Nguy im lặng một lát, rồi chỉ vào chân cậu: "Đi tất vào, ra ngoài ăn cơm."
Tống Dã Chi ngước mắt nhìn theo bóng lưng anh, cúi đầu, ngón chân khẽ co quắp lại.
Tháng này Tống Anh Quân và Dịch Vĩ Công phải đi Hải Nam một chuyến, mai khởi hành, tham dự tang lễ của một người đồng đội. Tối nay Dịch Thanh Nguy đến là để đón Tống Dã Chi về nhà mình. Thời gian họ đi không chắc chắn, ít thì hơn mười ngày, nhiều thì một tháng, Tống Anh Quân bèn gửi cậu sang nhà họ Dịch.
Tống Dã Chi lơ đãng đảo muỗng trong bát cơm: "Chú Đào cũng đi ạ?"
Đào Quốc Sinh nói: "Phải đi chứ, ông nội cháu một mình đi xa như vậy không tiện."
Tống Dã Chi thích ở cùng Dịch Thanh Nguy, Tống Anh Quân biết điều đó, nên lần này không bàn bạc với cháu, cứ nghĩ đến đón đi chỉ mất vài phút, nào ngờ chẳng nhận được một nụ cười nào. Tống Anh Quân lúc này mới hỏi ý kiến: "Được không? Khoảng thời gian này cháu ở nhà ông Dịch nhé."
Cậu không nói được, cũng chẳng nói không được, chỉ chăm chú gắp thức ăn, nói: "Cháu tự lo được cho mình."
Tống Anh Quân hiểu tính cách của cháu mình, độc lập, hiểu chuyện, nhưng nhạy cảm. Ông luôn tôn trọng ý nguyện của con trẻ, không ép buộc, chỉ dẫn dắt. Tống Anh Quân nói: "Để cháu ở nhà một mình, ông cứ thấp thỏm lo âu."
Ba người họ ngồi xem tivi trước ghế sofa, Tống Dã Chi một mình ngồi ở bàn ăn. Lúc này, Dịch Thanh Nguy co chân, đứng dậy đi về phía Tống Dã Chi, nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế ra, ngồi đối diện với cậu.
"Em không muốn đi à?" Anh hỏi.
Ánh mắt trong veo.
Kể từ lần chia tay ở con hẻm nhỏ hôm đó, Dịch Thanh Nguy không còn về căn nhà thuê gần trường vào buổi trưa nữa, Tống Dã Chi đến đưa cơm cuối tuần cũng bị anh từ chối, xe của anh cũng không còn xuất hiện trước cổng trường Trung học phổ thông số 4 nữa. Tống Dã Chi không hỏi anh tại sao, chỉ lặng lẽ, yên tĩnh, sống qua ngày, trải qua hơn một tháng.
Tống Dã Chi cúi đầu, giữ nguyên tư thế ăn cơm. Mí mắt lại nhấc lên, tạo thành hai nếp gấp sâu hoắm, rất mạnh mẽ, như đang cố gắng nhìn thấu điều gì đó.
"Chú nhỏ, chú muốn em đến không?" Tống Dã Chi vẻ mặt ngoan ngoãn, nhưng lời nói lại sắc bén.
Tống Anh Quân nghe vậy mới hiểu ra Tống Dã Chi đang giận dỗi chú nhỏ, thảo nào mấy hôm nay không thấy hai người liên lạc gì, cứ tưởng cháu trai giận mình bỏ nó lại một mình ở Bắc Kinh. Ông và Đào Quốc Sinh nhìn nhau, bưng chén trà về phòng riêng.
Dịch Thanh Nguy lảng tránh ánh mắt: "Chú? Có gì mà muốn với không muốn."
Chính là như vậy.
Tống Dã Chi cảm thấy, trăng đang thay đổi, ánh mắt Dịch Thanh Nguy nhìn cậu cũng đang thay đổi. Thêm vài phần do dự, vài phần băn khoăn, trong sự lấp lửng, mơ hồ còn có cả sự bồn chồn, lưỡng lự. Những điều này, Tống Dã Chi đều đọc vị được, nhưng lại không hiểu, cậu tự hỏi mình chẳng làm gì sai.
Không ai tin tưởng vào sự bất ổn, không ai bất chấp hậu quả để đến gần sự hỗn loạn.
Nhưng Tống Dã Chi nói: "Cũng không có gì, chú muốn thì em muốn."
Một câu nói chốt hạ.
Dù ánh mắt Dịch Thanh Nguy có nhìn về đâu, Tống Dã Chi vẫn chỉ nhìn anh.
Vài thứ gì đó đã bị đánh vỡ một cách dễ dàng.
Dịch Thanh Nguy nhìn lại cậu, những thứ phức tạp trong ánh mắt dần tan ra, không vội vàng cũng không chậm chạp.
"Được thôi."
Anh lặng lẽ nhìn Tống Dã Chi vài giây, rồi mới nói tiếp: "Ăn xong thì đi chào ông, rồi đi với chú."
Tuyết năm nay đến muộn, hay là không có tuyết. Đã tháng Giêng rồi, chỉ có gió lạnh lẽo, nhiệt độ thấp đều đều.
Cửa kính xe hạ xuống thấp nhất, Tống Dã Chi kéo khăn quàng cổ lên sống mũi, ngồi ở ghế sau, ghé vào cửa sổ bên phải. Cậu nheo mắt nhìn những người đi đường, xe cộ, cây cối dần xa trong kính chiếu hậu bên ngoài. Bỗng nhiên quay đầu, áp tai phải vào vòng tay, nhìn người ngồi ở ghế lái.
"Tống Dã Chi, đừng để bị cảm lạnh."
Im lặng một lúc, Tống Dã Chi ngồi thẳng dậy đóng cửa sổ, cậu nói: "Em không có hành lý, không có quần áo để mặc."
Dùng từ "hành lý", cứ như thể họ sắp đi đến một nơi xa xôi nào đó, chỉ có hai người, một chiếc xe, như cảnh bỏ trốn mặc kệ quá khứ vị lai trong một bộ phim nào đó, đến tận cùng trời đất, sống chết có nhau, không hỏi ngày mai.
Tống Dã Chi kịp thời mím môi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, che giấu nụ cười.
"Sáng mai chú đến dọn đồ cho em, cần mang gì thì về nhà liệt kê ra một danh sách."
"Vâng ạ."
Dịch Thanh Nguy tập trung quan sát tình hình giao thông xung quanh, nhưng lại hỏi: "Cười gì vậy?"
"Gì cơ ạ?"
"Vừa rồi em cười."
"Không có."
"Không có?"
"Không ạ."
"Chắc chắn là cười rồi."
"Thật sự không có mà."
"Tống Dã Chi."
"Dạ?"
"Dạ?" Dịch Thanh Nguy học theo cậu, nhấn mạnh giọng điệu.
"Thôi được rồi, cười một cái nho nhỏ mà thôi." Cậu cười rộ lên.
Dịch Thanh Nguy lái xe phía trước không nói gì, khuỷu tay trái đặt lên mép cửa sổ, đầu ngón tay chạm vào khóe miệng, yết hầu chuyển động, tiếng cười khe khẽ gần như không nghe thấy.
Đến vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, Dịch Thanh Nguy dừng xe nhường đường, một nhóm học sinh vừa học thêm xong cười nói ồn ào chen chúc nhau qua đường.
Ánh đèn đêm nhấp nháy, gương mặt trẻ trung nào cũng giản dị mà rạng rỡ.
Anh chợt nhớ đến cô gái trên đường chạy hôm đó. Cô ấy không đủ may mắn, phải khổ sở đuổi theo sau Tống Dã Chi mới có thể đến gần. Còn anh lại được lợi, có thể mượn danh nghĩa chú nhỏ để ở bên cạnh, yêu thương cậu.
"Tống Dã Chi, muốn uống trà hạnh nhân không?"
"Một chút thôi."
"Vậy chúng ta ghé mua rồi về nhé."
"Dạ vâng."
Nụ cười vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt Tống Dã Chi, như mặt hồ tan băng, chỉ cần một chút gió, nó sẽ đáp lại bằng những gợn sóng lăn tăn không dứt.
Nhưng cô gái ấy cũng đủ may mắn, có thể mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình.
Còn anh thì không.
Chính cô gái ấy đã khiến Dịch Thanh Nguy bừng tỉnh, thì ra ngay từ tiếng "chú nhỏ" đầu tiên của Tống Dã Chi, anh đã bị đẩy vào ngõ cụt, trở thành con thú bị giam cầm không thể nói nên lời. Cũng chính cô gái ấy đã khiến anh nhớ ra, tuổi trẻ của anh đã qua từ lâu, còn của Tống Dã Chi mới chỉ bắt đầu.
Không thể nào có được cả hai, tiến thoái lưỡng nan, những ngày qua Dịch Thanh Nguy đã phiền muộn vì điều đó.
Nội tâm anh mất đi trật tự, rối loạn. Anh không thể tìm ra tư thế đẹp đẽ, thích hợp để đối diện với Tống Dã Chi.
Nhưng, bây giờ, anh đã hiểu.
Đây là nỗi khổ anh phải chịu để được nhìn thấy nụ cười của Tống Dã Chi.
Dịch Thanh Nguy lại liếc nhìn gương mặt cậu qua kính chiếu hậu trong xe, cũng mỉm cười.
Anh nguyện đeo gông cùm, nhảy múa bên cạnh Tống Dã Chi.
---
Sáng hôm sau, cả hai đều dậy muộn. Đứng trong phòng vệ sinh, Dịch Thanh Nguy hỏi cậu từ phía sau: "Em lại gọi chú dậy bằng giọng nhỏ nhẹ đúng không?"
Tống Dã Chi nói: "Không có, tối qua em quên đặt báo thức."
Dịch Thanh Nguy nhìn Tống Dã Chi từ trên xuống dưới, thấy cậu mặc bộ đồ ngủ của mình hồi cấp ba, ánh mắt dừng lại ở ống quần, anh nói: "Em cao lên rồi đấy."
Cúi đầu, tiện tay xoa tóc, Tống Dã Chi thừa nhận: "Mập lên rồi ạ."
Dịch Thanh Nguy miệng đầy bọt kem đánh răng, nói không thành tiếng: "Mập cái khỉ."
Vội vàng ăn sáng, Tống Dã Chi qua loa uống vài hớp cháo, cầm cặp sách định đi. Dịch Thanh Nguy đưa cho cậu một quả trứng luộc đã bóc vỏ: "Ăn đi, chú lái xe đưa em đi. Không mất mấy phút đâu."
Lên xe thắt dây an toàn, Dịch Thanh Nguy mới phát hiện ra: "Em không mặc đồng phục."
"Vâng, em đã gọi điện thoại nhờ Chu Dã Thiện mang cho em một bộ rồi."
"Chu Dã Thiện? Lúc nào?"
Tống Dã Chi liếc nhìn anh: "Lúc vừa dậy ạ, sao vậy?" Cậu giải thích: "Mỗi người đều có hai bộ đồng phục mà."
"Ồ, chú biết."
---
Giữa giờ học thứ hai buổi sáng có một giờ giải lao lớn, thời gian nghỉ ngơi thoải mái. Tống Dã Chi đứng ở hành lang hóng gió, lớp học ở tầng ba, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi hoạt động của mọi người dưới sân trường.
Chu Dã Thiện vươn vai đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hỏi: "Nhìn gì đấy?"
Tống Dã Chi không trả lời.
Chu Dã Thiện cũng không để tâm, nhìn theo hướng cậu nhìn, là sân bóng đá xanh mướt, có vài người đang đá bóng. Trong đó, người mang giày màu cam chạy rất nhanh, khi dừng lại, nhìn rõ mặt, thấy rất quen.
"Cậu ta tên là Lý Nguyên." Chu Dã Thiện giải thích bên cạnh.
Tống Dã Chi quay sang nhìn cậu ta: "Sao cậu biết?"
Chu Dã Thiện nhún vai: "Chỉ cho phép cậu ta biết tên cậu thôi à?" Nhớ lại cảnh hôm đó, cậu ta thấy hơi bực bội thay Tống Dã Chi. "Còn đàn anh nữa chứ, hứ."
Chu Dã Thiện biết người này, một nhân tố mới trong đội bóng đá trường, đến năm cuối cấp thì cậu ta rời đội, nghe đâu mấy thành viên cũ còn nhắc đến. Nào ngờ Lý Nguyên lại có dây mơ rễ má với Dịch Thanh Ngụy.
"Cậu vẫn còn bận tâm chuyện hôm đó à." Chu Dã Thiện khẳng định.
"Không quan trọng." Tống Dã Chi thản nhiên nói.
Chu Dã Thiện cười cậu: "Nhìn cái bộ dạng không quan trọng kìa." Cậu ta nói: "Dịch Thanh Nguy không phải... chậc, không phải luôn để ý đến cậu sao, cậu không hỏi chú ấy chuyện hôm hội thao là sao à?"
Chu Dã Thiện thi thoảng lại nhớ đến bộ tem phủ bụi trên bàn mình.
"Hỏi thế nào?"
Hỏi kiểu gì cũng là bộ dạng đầy ấm ức, vô cớ gây sự, làm quá lên, cậu mới không thèm làm thế.
"Cứ mặc kệ vậy à?"
"Cứ mặc kệ vậy thôi." Tống Dã Chi còn trêu cậu ta: "Lo chuyện bao đồng làm gì."
"Nếu không phải cậu suốt ngày ủ rũ thì ai thèm quản cậu chứ." Chu Dã Thiện nghiêm túc nói: "Tôi thấy cậu nên hỏi, dù sao cũng là khúc mắc, để đấy không giải quyết được đâu, sẽ mốc meo biến chất đấy."
Tống Dã Chi không nói gì.
"Đệt." Chu Dã Thiện nhỏ giọng nói: "Được người ta thích thì thành ông tướng rồi. Ai cho leo cây mà chẳng bị mắng cho một trận? Còn được cẩn thận nâng niu nữa chứ."
Tống Dã Chi bị cậu ta chọc cười: "Cậu làm sao thế? Tôi thật sự không sao mà."
Chu Dã Thiện bị nụ cười của cậu làm chói mắt, cơn giận bỏ chạy mất dạng. Cũng đúng, trong cuộc chiến tình cảm này, ai động lòng trước, ai cuồng nhiệt hơn, người đó sẽ mãi mãi chậm một bước, thua một bậc.
Tự hỏi bản thân, nếu Tống Dã Chi muốn làm ông tướng, cậu ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện chiều chuộng.
Nhưng Tống Dã Chi không thèm.
Mỗi người đều có số phận của riêng mình.
Triệu Hoan Dữ đi vệ sinh về, tiến đến vỗ vai hai người, hỏi: "Nghĩ ra trưa nay ăn gì chưa?"
"Ơ." Triệu Hoan Dữ dừng tay trên vai Chu Dã Thiện một lúc, ngạc nhiên nói: "Chu Dã Thiện, sao áo khoác ông ướt thế?"
Nghe vậy, Tống Dã Chi ngừng cười, nhìn cậu ta.
Chu Dã Thiện nhìn Tống Dã Chi, vẻ mặt ấp úng.
Còn Tống Dã Chi sờ bộ đồng phục mượn tạm trên người, trong lòng đã hiểu rõ.
"Hỏi ông đấy? Ngốc hả?" Triệu Hoan Dữ nói.
"Chu Dã Thiện..." Tống Dã Chi gọi.
Chu Dã Thiện đành phải lên tiếng trước khi cậu nói ra, cười khổ nói: "Hôm qua mới giặt, sáng nay sấy một lúc mà vẫn chưa khô."
Cậu ta nói với Tống Dã Chi: "Nếu là Triệu Hoan Dữ, tôi cũng sẽ đưa áo khô cho cậu ấy, cậu đừng..."
Cậu đừng nghĩ nhiều.
Cậu đừng thấy áy náy.
Cậu đừng...
Thôi bỏ đi.
"Cứ vậy đi, sao nào, tôi cam tâm tình nguyện tốt với cậu mà."
Triệu Hoan Dữ đứng giữa hít một hơi thật sâu, ngơ ngác tại chỗ.
Nhận xét
Đăng nhận xét