MN - Chương 43

Tống Dã Chi và Trần Hàm Vũ bị mời lên văn phòng, Triệu Hoan Dữ, Chu Dã Thiện cùng bạn của Trần Hàm Vũ đứng đợi bên ngoài.

"Ai nghĩ ra trò này vậy?" Chu Dã Thiện dựa vai vào tường, mũi chân nhịp nhịp xuống đất, không hề che giấu vẻ khó chịu và mất kiên nhẫn của mình.

Triệu Hoan Dữ kéo cậu ta lại, lắc đầu ra hiệu im lặng.

Chu Dã Thiện bực bội mím môi, nuốt câu "Đệt" vào bụng, khoanh tay không nói gì nữa.

Tống Dã Chi nhanh chóng đi ra, bạn của Trần Hàm Vũ lập tức chạy đến hỏi: "Trần Hàm Vũ đâu? Thầy cô nói gì?"

Chu Dã Thiện bước tới, đưa tay chắn giữa cô ta và Tống Dã Chi, chỉ vào văn phòng nói: "Muốn người thì vào tìm thầy cô, đừng làm phiền cậu ấy, được chứ?"

Nói xong, cậu ta kéo Tống Dã Chi xuống lầu.

Chắc hẳn chưa có nam sinh nào bất lịch sự với cô ta như vậy, cô gái cảm thấy mình bị oan ức lớn, hét lớn về phía bóng lưng của họ: "Không phải vì cậu ta thì cô ấy có như vậy không? Tôi đã nói rồi, Trần Hàm Vũ bị mỡ heo che mắt rồi, vì cậu ta mà bất chấp tất cả, kết quả thì sao, chẳng ai thèm quan tâm!"

Nghe vậy, Triệu Hoan Dữ nãy giờ nhẫn nhịn không vui, ném chai nước khoáng xuống đất, đi lên lầu, đứng trước mặt cô gái kia.

"Người thích Tống Dã Chi nhiều vô kể, Trần Hàm Vũ xếp hàng chưa?" Cô khịt mũi cười, "Không nói những cái khác, tôi còn khá ngưỡng mộ sự dũng cảm này của cô ta, nhưng mà, cô là ai?"

Tâm trạng Tống Dã Chi hiện giờ rất tệ, 5000 mét chuẩn bị gần một tháng bị phá hỏng tan tành. Nếu Dịch Thanh Nguy đến, để anh chạy đến xem một vở kịch lố bịch, nếu Dịch Thanh Nguy không đến...

Nếu anh không đến.

"Không có chuyện gì lớn, cô ấy viết xong bản kiểm điểm là có thể đi. Tôi có thể đi được chưa?" Tống Dã Chi thản nhiên hỏi.

"Muốn Tống Dã Chi nhà tôi quan tâm cô cái gì?" Triệu Hoan Dữ hỏi cô ta.

Không nhận được câu trả lời.

Cô đi sang một bên vài bước, giơ chân đá tung cửa văn phòng, Hoàng Cúc và một vài giáo viên khác đồng loạt quay đầu nhìn họ. Triệu Hoan Dữ vẻ mặt nghiêm túc, thấy vẻ sợ hãi trên mặt cô gái kia, cô mỉm cười lịch sự: "Thưa cô, bạn học này hình như rất bất bình cho bạn Trần Hàm Vũ ạ."

Nhân lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, Triệu Hoan Dữ vỗ mông chuồn xuống lầu.

Trở lại sân vận động, Tống Dã Chi vội vàng tìm lớp phó thể dục lấy lại điện thoại.

Nhân vật chính trở lại hiện trường, lại một hồi xôn xao, ánh mắt mọi người đều dán vào cậu, ai nấy đều nháy mắt với bạn bè bên cạnh, nở nụ cười khó hiểu.

Tống Dã Chi cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại, gần một tiếng trôi qua, không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn chưa đọc. Cậu lại gọi điện thoại.

Lần này, có người nghe máy.

"A lô, chú nhỏ."

"Ừ."

"Em gọi cho chú rất nhiều cuộc rồi."

Lúc nãy đúng lúc Dịch Thanh Nguy xuống xe giữa đường, cùng Lý Nguyên len lỏi trong dòng xe cộ dài dằng dặc. Bỏ lỡ lễ khai mạc không sao, nhưng anh muốn kịp lúc tiếng súng xuất phát vang lên.

"Điện thoại để chế độ im lặng, không để ý." Thế mà anh lại nói vậy.

Đầu dây bên kia của Dịch Thanh Nguy rất yên tĩnh, hình như đang ở trên xe. Tống Dã Chi bỗng không dám hỏi, có phải là xe đang trên đường đến trường hay không.

"Chú nhỏ, chú đừng đến nữa, hội thao bị hủy rồi."

"Sao vậy." Giọng điệu hỏi rất bình thản, không có chút ngạc nhiên hay nghi ngờ, như thể thốt ra một cách tự nhiên, như đã dự đoán trước, lại càng giống như chuyện không liên quan đến mình.

Không khí đột nhiên trở nên oi bức, bao trùm lấy miệng mũi mọi người, khiến việc thở trở nên khó khăn.

Tống Dã Chi nhìn chằm chằm mặt đất ẩm ướt, nhìn quá lâu, khiến những người nhìn cậu cũng nhìn xuống đất theo.

Cậu quá bình tĩnh: "Vì trời mưa ạ."

Lý Nguyên là một cậu bé theo hầu tận tụy, vừa đi vừa dò xét phía sau Dịch Thanh Nguy: "Chú Dịch, chúng ta thật sự phải đi bây giờ sao?"

"Cậu có thể ở lại."

Lý Nguyên vội vàng lắc đầu: "Cháu đi cùng chú."

Vừa dứt lời, Dịch Thanh Nguy lại dừng lại không báo trước.

"Sao vậy?"

"Bảng vàng của trường các cậu ở đâu?"

"Cái gì?"

"À, bức tường danh dự. Không phải cậu nói, trường các cậu có bức tường danh dự sao."

Lý Nguyên không hiểu, sao lại muốn đi xem bức tường danh dự nữa?

Dịch Thanh Nguy được dẫn đến bức tường toàn ảnh, nhìn chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc.

Nền đỏ, đồng phục xanh, khuôn mặt xếp hạng nhất trắng hơn nhiều người khác, ánh đèn chiếu vào vừa vặn, làm nổi bật lên những đường nét thanh tú của cậu. Ai nấy đều ít nhiều nở nụ cười, duy chỉ có Tống Dã Chi nhếch mép một cách tượng trưng, ánh mắt bình tĩnh.

Rất đoan chính.

Mưa nhỏ, mảnh như sợi tóc, nhưng Dịch Thanh Nguy như bị mê hoặc, cứ đứng mãi cho đến khi cổ áo bị ướt, ngưng tụ thành giọt nước, dường như không hề hay biết.

Sau đó lên taxi, điện thoại của Dịch Thanh Nguy đổ chuông. Chỉ nói được vài câu, anh thản nhiên cúp máy, sau đó cứ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối om.

Lý Nguyên tiếp tục không hiểu, cũng là để bắt chuyện với anh: "Hội thao mới bắt đầu-"

"Tôi đã nói rồi, cậu có thể quay lại."

"Nhưng tại sao lại đi?"

Dịch Thanh Nguy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi: "... Vì trời mưa?"

"Không phải chú đến xem cháu trai chú thi đấu sao? Chúng ta cũng chưa xem mà."

Nói nhiều quá.

"Cậu biết nam sinh bị chạy cùng tỏ tình trên đường chạy tên là gì không?" Dịch Thanh Nguy hỏi.

Lý Nguyên: "Biết chứ! Tống Dã Chi! Cháu đã nói rồi mà, lúc nãy chú đứng chỗ đó, chính là ảnh của anh ấy..."

"Tống Dã Chi, em ấy, chính là cháu trai tôi."

Lý Nguyên trợn mắt.

"Vậy nên, không đi thì còn đợi giáo viên mời tôi lên văn phòng uống trà à?"

Lý Nguyên há hốc mồm.

Là như vậy sao?

Lý Nguyên được người nhà nuông chiều từ bé, không có khả năng quan sát sắc mặt, càng không hiểu nhìn thấu tâm tư người khác, nhưng trực giác mách bảo cậu ta, tâm trạng Dịch Thanh Nguy không tốt. Nhưng câu nói đùa này lại khiến Lý Nguyên không chắc chắn nữa.

"Thật sự đi à?"

"Lý Nguyên." Dịch Thanh Nguy có chút không nhịn được nữa.

Lý Nguyên lập tức im lặng, cậu ta chỉ muốn ở bên anh thêm một lát nữa.

"Chú Dịch, đầu phố đằng kia mới mở một cửa hàng McDonald's."

"Chúng ta ăn cơm rồi."

"Có thể ăn kem."

"Trời mưa."

"Chúng ta có ô!" Lý Nguyên quay sang vỗ vỗ túi nilon cuộn tròn bên cạnh ghế, "Còn có áo mưa nữa!"

Những vật dụng này là do Dịch Thanh Nguy mua ở cửa hàng nhỏ trước cổng trường. Lúc đó bọn họ vừa đến trường, trời bắt đầu mưa.

Lúc đó, Lý Nguyên đứng bên cạnh xem anh thanh toán.

"Sao lại mua ba cái áo mưa hai cái ô ạ?"

"Vì còn ba người nữa cần dùng." Dịch Thanh Nguy không muốn nói nhảm với cậu ra, rồi lại nói một câu nhảm nhí.

"Một cái ô là đủ rồi." Lý Nguyên đặt cái ô kia trở lại kệ hàng, "Chúng ta có thể hai người dùng chung một cái, cầm ô không tiện."

Lúc đó Lý Nguyên không hỏi ba người kia là ai. Không ngờ, chưa được bao lâu, ở ngoài trường học, lại gặp cả ba người họ.

Rời khỏi sân vận động, Triệu Hoan Dữ đề nghị đi ăn McDonald's, cô vừa làm thẻ ở một cửa hàng gần trường cuối tuần trước.

Chu Dã Thiện biết cô muốn an ủi Tống Dã Chi liên tiếp gặp chuyện không hay, cậu ta nhỏ giọng nói: "Bà tưởng ai cũng giống bà, một bữa KFC là có thể ổn à?"

Triệu Hoan Dữ: "Vậy nên mới đi McDonald's chứ!"

Chu Dã Thiện: "..."

Tống Dã Chi nhìn bọn họ cười: "Đi thôi."

Đoạn đường đó không xa, ra khỏi cổng trường mười lăm phút là đến. Đi thẳng, qua đường, rẽ trái ở ngã tư, đi vào một con hẻm dài, cuối hẻm là một ngã tư khác, cửa hàng thứ ba ở ngã tư đó chính là McDonald's. Vì là cửa hàng mới mở, Triệu Hoan Dữ vừa đi vừa chỉ đường cho họ.

Nhưng, cuối cùng bọn họ đã không thể đi ra khỏi con hẻm đó.

Cuối hẻm cũng không có ngã tư, chỉ có Dịch Thanh Nguy, và một cậu bé lạ mặt. Dịch Thanh Nguy tay trái cầm ô che cho cậu bé kia, tay phải xách một túi giấy, logo của McDonald's, bên trong là hai cốc nước.

Lý Nguyên là người lên tiếng trước.

Cậu ăn kem xong, không hiểu tại sao Dịch Thanh Nguy đột nhiên không đi nữa. Ngẩng đầu lên nhìn, thấy đối diện có ba người đang đứng, trong đó có hai nam sinh mặc đồ thể thao kết hợp với các kiểu quần áo khác, một nữ sinh còn lại mặc đồng phục trường Trung học phổ thông số 4. Cách một khoảng, cậu ta nhận ra Tống Dã Chi, vẫy tay chào lớn: "Êi! đàn anh!"

Tống Dã Chi đã nhìn thấy bọn họ từ lâu, nhưng vẻ mặt ngơ ngác.

Lý Nguyên thấy Tống Dã Chi quay đầu nhìn lại đường bọn họ vừa đi, dường như muốn quay lại, bị nam sinh bên cạnh khoác vai, cản lại.

Chu Dã Thiện hỏi cậu: "Sao vậy? Muốn đi đâu?"

Tống Dã Chi lắc đầu ngơ ngác.

Chu Dã Thiện nhìn cậu, trong mấy chục giây này, người trước mặt dường như mất kết nối với thế giới xung quanh.

"Không biết."

Không biết cậu bé này là ai.

Không biết cậu ta quen mình kiểu gì.

Không biết chú nhỏ sao lại xuất hiện ở đây.

Không biết chú nhỏ sao lại đi cùng cậu ta.

Không biết, tại sao Dịch Thanh Nguy không đến hội thao.

À, cái này cậu biết. Là cậu bảo anh đừng đến, rồi anh nói được.

"Tôi hơi lạnh." Tống Dã Chi nói.

Áo khoác của cậu đã đưa cho Trần Hàm Vũ, không lấy lại.

Chu Dã Thiện lập tức cởi áo khoác của mình mặc cho cậu, mưa không lớn, bọn họ không mang ô, cứ thế đi dưới mưa.

Triệu Hoan Dữ vẫy tay với hai người đối diện: "Hai người cũng đến ăn McDonald's à?" Cô tiến lại gần, ánh mắt nhìn Lý Nguyên, "Xin chào, chúng ta đã gặp nhau chưa? Vừa nãy cậu gọi Tiểu Dã là gì? Đàn anh hả?"

Mưa vẫn rơi, ô vẫn che.

Che ra hai thế giới, một khô ráo, một lạnh lẽo.

Dịch Thanh Nguy nhìn bàn tay Chu Dã Thiện đặt trên vai Tống Dã Chi, cau mày. Chu Dã Thiện ôm rất chặt, cố gắng giữ ấm cho Tống Dã Chi, nhưng hiệu quả không đáng kể, cậu toàn thân căng cứng, run lên thấy rõ.

Lý Nguyên nói mình là học sinh lớp 10 trường Trung học phổ thông số 4, sau đó hỏi bọn họ có muốn vào mái hiên tránh mưa không, cậu ta nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói: "Chú Dịch, biết thế chúng ta không nên vứt áo mưa..."

Dịch Thanh Nguy không để Lý Nguyên nói hết câu, anh hỏi Triệu Hoan Dữ: "Mấy đứa chạy ra xa như vậy làm gì trong trời mưa thế này?"

"Xa sao?" Triệu Hoan Dữ đưa tay chỉ vào túi McDonald's trên tay anh, thản nhiên nói, "Mưa không lớn, chạy ra ngoài ăn cái này. Chú nhỏ, chú ở gần trường Trung học phổ thông số 4 như vậy, cũng không vào xem chúng cháu à."

Chú nhỏ?

Nghe thấy xưng hô này, Lý Nguyên chợt thấy Triệu Hoan Dữ có chút quen mắt, hình như đã gặp trong một bữa tiệc nào đó.

Lý Nguyên nói: "Bọn này mới..."

Nụ cười của Triệu Hoan Dữ cũng nhạt đi: "Tôi hỏi cậu đấy à?"

Lời nói hai lần bị cắt ngang, Lý Nguyên nhìn Dịch Thanh Nguy, rồi lại nhìn ba người Triệu Hoan Dữ, cuối cùng cũng nhận ra bầu không khí kỳ quặc giữa họ.

Đằng sau, Chu Dã Thiện đang xoa tay hà hơi ấm cho Tống Dã Chi, hỏi: "Sao tự dưng lại lạnh thế này?"

Dịch Thanh Nguy nhìn ra sau Triệu Hoan Dữ vài lần, đưa cốc nước: "Đưa cái này cho em ấy, làm ấm tay." Anh lại đưa cánh tay trái ra, "Còn có ô nữa."

Triệu Hoan Dữ nhìn Tống Dã Chi.

Tống Dã Chi lắc đầu.

"Cậu ấy không cần." Triệu Hoan Dữ nói.

"Tống Dã Chi." Dịch Thanh Nguy gọi tên cậu.

Tống Dã Chi lúc này mới bước lên, đứng cạnh Triệu Hoan Dữ, nắm chặt tay giấu trong ống tay áo hơi dài, nhìn thẳng anh: "Thật sự không cần đâu, cảm ơn chú nhỏ."

"Cảm ơn" vừa thốt ra, sắc mặt Dịch Thanh Nguy lập tức lạnh xuống, lạnh hơn cả gió mưa cuối thu.

Tống Dã Chi biết Lý Nguyên vẫn luôn nhìn mình, cậu chuyển ánh mắt sang cậu ta, hơi gật đầu, coi như chào hỏi.

Cậu tiếp tục cười: "Chú nhỏ, em còn tưởng hôm nay không gặp được chú nữa chứ."

Cậu ngẩng đầu nhìn trời, bị chiếc ô trước mặt che khuất tầm nhìn, bèn chuyển sang nhìn ô. Ô màu trơn, không có hoa văn, nhìn mãi, không có manh mối gì, lại rơi vào vòng buồn bã mới.

Im lặng đứng một lúc lâu, Tống Dã Chi nói: "Đi thôi, lát nữa mưa to thì khó đi."

Nói xong, cậu tự mình đi về phía trước, khi lướt qua nhau, cậu định nói gì đó lại thôi.

Dịch Thanh Nguy nhận ra, nhưng không động đậy, hỏi cậu, còn chuyện gì nữa sao.

Cậu sững người, sau đó lắc đầu, lần này lắc rất mạnh.

Không có gì.

Bầu trời Bắc Kinh chưa bao giờ ẩm ướt và nặng nề đến thế, mù mịt sương, khiến người ta khó thở, không nhìn rõ phía xa. Trong một ngày như vậy, khi các giác quan bị nhiễu loạn, mất đi khả năng phán đoán, có vài chuyện cứ thế chìm xuống.

Khi đường chia làm hai ngả, có ai quay đầu lại không.

Sau khi lời nói ra khỏi miệng, có ai hối hận không.

Có người để tâm, nhưng không ai nhắc lại nữa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến