MN - Chương 45

Tháng ba là chung kết cuộc thi toán, Triệu Hoan Dữ vượt qua vòng loại nên phải tham gia tập huấn, cả kì nghỉ đông không thể về nhà.

Trước khi đi, cô túm lấy Chu Dã Thiện tra hỏi.

"Chuyện khi nào vậy?"

Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, Chu Dã Thiện đang sắp xếp cặp sách, đầu cũng không ngẩng lên: "Làm gì, lúc đó không hỏi, qua lâu vậy rồi mới nhớ ra."

"Phải cho tôi thời gian tiêu hóa chứ."

"Tiêu hóa cái gì cơ?"

"Ông thích..."

"Chẳng phải tại bà sao."

Triệu Hoan Dữ cảm thấy mình thật oan uổng: "Tôi?"

Chu Dã Thiện lại cười rạng rỡ: "Cảm ơn bà nhiều nhé."

Triệu Hoan Dữ thầm nghĩ: Chu Dã Thiện khi yêu đương mẹ nó đúng là đầu óc có vấn đề mà.

Tống Dã Chi đã đợi sẵn ở cửa từ lâu, Chu Dã Thiện đeo cặp sách lên lưng, đẩy cô ra ngoài: "Thích Tiểu Dã có gì lạ đâu."

Tống Dã Chi đứng ở đằng xa, hai tay đút túi áo, cúi đầu, thỉnh thoảng lại lắc lư xoay người, vừa nhàm chán vừa chăm chú đợi người. Triệu Hoan Dữ nhân lúc cậu nhìn sang liền vẫy tay, rồi cùng Chu Dã Thiện mỉm cười tiến lại.

"Điều này đúng là..." cô khẽ nói với người bên cạnh đang rạng rỡ.

---

Kỳ thi đại học cũng chỉ còn vài tháng nữa, hầu hết các bạn trong lớp đều đăng ký lớp học thêm gần trường, vì vậy kỳ nghỉ đông của mọi người lại tụ tập với nhau, chỉ là đổi địa điểm học mà thôi.

Thời tiết ngày càng lạnh, cứ mở miệng là một làn hơi trắng. Chu Dã Thiện mua hai củ khoai lang nướng ven đường, nhét một củ vào tay Tống Dã Chi.

"Trưa nay tôi có thể đến nhà cậu ăn cơm không? Mẹ tôi đi công tác không có ai nấu cơm." Chu Dã Thiện vừa gặm khoai lang vừa lúng búng hỏi.

Tống Dã Chi nghe ra sự dè dặt trong giọng nói của Chu Dã Thiện, cậu dứt khoát gật đầu đồng ý: "Được chứ."

"Dịch Thanh Nguy có ở đó không?" Câu này lại nói rất rõ ràng.

"Không có."

Đã lâu rồi anh không đến căn nhà đó.

Chu Dã Thiện vẫn luôn gọi thẳng tên Dịch Thanh Nguy, Tống Dã Chi không sửa, vì trước mặt Chu Dã Thiện, cậu chưa bao giờ gọi Dịch Thanh Nguy là chú nhỏ.

Nhưng bữa trưa sau đó lại được giải quyết ở một quán ăn nhỏ ven đường, sau đó Tống Dã Chi dẫn Chu Dã Thiện về căn hộ cho thuê để nghỉ trưa, vừa hay có phòng trống của Triệu Hoan Dữ cho cậu ta ngủ.

Tống Dã Chi lấy cốc ra, định rót nước nóng thì thấy Chu Dã Thiện đi ra từ phòng Triệu Hoan Dữ, kêu ca một cách chán ghét: "Cái gì thế này? Triệu Hoan Dữ vẫn thích giường màu hồng à? Đầy mèo với chó trên đó, tôi không ngủ đâu."

Cũng không thể ngủ trên giường Dịch Thanh Nguy.

"Vậy cậu muốn ngủ với tôi à?" Tống Dã Chi ngẩng lên từ làn hơi nước trắng xóa, thản nhiên hỏi ngược lại.

Chu Dã Thiện ngẩn người vài giây, gãi đầu quay lại: "Màu hồng thì màu hồng vậy."

Vì buổi chiều có bài kiểm tra, Tống Dã Chi ngủ sớm hơn thường lệ. Đồng hồ báo thức hai giờ vang lên, nhưng cậu không thể mở mắt ra được.

Chỉ vài chục phút ban ngày, đủ để cậu có một giấc mơ. Cực kỳ đẹp, biết là ảo mộng, nhưng cũng không nỡ tỉnh dậy.

Chu Dã Thiện sau khi thức dậy rửa mặt qua loa, lần theo tiếng chuông báo thức mở cửa, bước vào phòng ngủ của Tống Dã Chi.

Mái tóc mềm mại, hàng mi, sống mũi cao, đôi môi, chiếc cằm tinh xảo, Tống Dã Chi đang nằm trên giường nhắm mắt.

Dục vọng ập đến mãnh liệt và dữ dội, gần như quật ngã Chu Dã Thiện. Mà mặt đất, lại mềm mại, lâng lâng, như trên mây.

Tống Dã Chi toàn thân mệt mỏi, ý thức mơ hồ, cảm thấy có người đang nằm sấp trước mặt mình, cổ có cảm giác ẩm ướt ngứa ngáy, kèm theo chút đau nhẹ, cậu thoát khỏi giấc mơ, mở mắt ra.

"Chu Dã Thiện." Cậu nhìn rõ người, hiểu rõ tình huống, bình tĩnh gọi tên cậu ta.

Chu Dã Thiện chống hai tay lên giường, ngồi dạng chân trên người Tống Dã Chi. Cậu ta ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở cổ Tống Dã Chi, như đang thưởng thức, vài giây sau, cười như không có chuyện gì xảy ra: "Cậu tỉnh rồi à?"

Ngón tay Tống Dã Chi khẽ động đậy, đang dồn lực, nắm đấm giáng vào mặt, một tiếng bịch trầm đục, Chu Dã Thiện ngã xuống giường.

Giấc ngủ này quá sâu, Tống Dã Chi đầu váng mắt hoa, chân tay bủn rủn, cố gắng bò dậy khỏi giường, không nói thêm lời nào, cũng không biểu lộ gì, nghiến răng đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Chu Dã Thiện ôm mũi đứng im tại chỗ một lúc, rồi đứng dậy đi theo. Tống Dã Chi đang đứng trước gương, ngẩng cổ, nhìn dấu hôn mới, màu hồng tím lẫn lộn, một mảng như vậy, không lớn, nhưng rất chướng mắt. Cậu lạnh lùng lấy khăn ướt lau mạnh vài cái, rồi kéo cổ áo lên, lướt qua Chu Dã Thiện ra phòng khách lấy cặp đi học.

Lúc mở cửa, nghe thấy Chu Dã Thiện nói phía sau: "Cậu cứng rồi, đúng không?"

Tống Dã Chi quay người lại, nhìn cậu ta. Chu Dã Thiện dựa vào tường, cũng nhìn cậu, mỉm cười, rất thờ ơ.

Lúc này, cậu ta toát ra vẻ bất cần đời.

Tống Dã Chi cúi đầu, không nhìn cậu ta nữa.

"Chu Dã Thiện, cậu đã vượt quá giới hạn rồi."

Rầm một tiếng, cửa lớn đóng sầm lại.

Đi trong gió lạnh, đầu óc mơ hồ càng thêm mơ hồ. Cứ lê bước đến cổng lớp học thêm, cậu dừng lại, quay đầu nhìn lại đường đã đi qua, không thấy bóng dáng Chu Dã Thiện. Lại ngước mắt nhìn tòa nhà bệnh viện không xa.

Đến giờ cậu vẫn chưa tìm ra lỗi sai giữa mình và Dịch Thanh Nguy, cả hai đều ngầm giữ hòa khí. Nhưng đối với Tống Dã Chi, rất nhiều chuyện đang phát triển theo chiều hướng không thể dự đoán, như đoàn tàu gầm rú lao đi bị trật bánh, không biết phía trước là gì.

Chu Dã Thiện cuối cùng cũng không nhịn được mà vượt quá giới hạn.

Còn Tống Dã Chi, nào có không muốn.

Nhưng lại phải tự kìm nén ham muốn thổ lộ, một mình nuốt trọn ngọt ngào và đau khổ.

Chú nhỏ, em bị ác mộng ám ảnh rồi.

Trong mơ toàn là chú.

---

Tan làm về nhà, dì Lý đang bận rộn trong bếp, nghiêng người ra ngoài gọi: "Về rồi à?" Vui vẻ nói: "Dạo này về sớm thế, tốt quá, canh sắp xong rồi, tối nay mình ăn chân giò hầm nhé."

Dịch Thanh Nguy cúi người cởi giày, đáp: "Sớm sao ạ, cháu còn ghé qua nhà chú Tống lấy sách giúp Tống Dã Chi nữa." Liếc nhìn cửa phòng khách trên lầu, rồi hỏi: "Dì ơi, Tống Dã Chi về chưa ạ?"

Dì Lý dừng lại một chút, cầm muôi đi ra, hạ giọng nói: "Về rồi, nhưng dì thấy tâm trạng thằng bé hình như không tốt lắm, hỏi nó sao thì nó ủ rũ nói không sao, rồi tự nhốt mình trong phòng."

Chưa đợi dì Lý nói xong, Dịch Thanh Nguy cởi áo khoác đi thẳng lên lầu, bước chân càng lúc càng nặng nề, đi được nửa đường lại dừng lại, vẻ mặt trầm tư rồi đi xuống, nói: "Ăn cơm xong rồi cháu gọi em ấy."

Dì Lý giơ muôi chỉ anh, mỉm cười quay vào bếp.

Dịch Thanh Nguy biết dì cười anh vì điều gì, cười anh vụng về, lo lắng thái quá, không quyết đoán, đánh mất kỹ năng và dũng khí để giao tiếp thân mật với Tống Dã Chi.

Bát sứ lớn đựng đầy canh được đặt lên bàn ăn bằng kính, cửa phòng cạch một tiếng mở ra, Tống Dã Chi xuất hiện, ngoan ngoãn đi xuống lầu.

Dịch Thanh Nguy vừa bày bát đũa vừa nhìn cậu: "Học hành có mệt không? Có căng thẳng không?"

"Không mệt ạ."

Tống Dã Chi vào bếp lấy đĩa thức ăn, bày biện lên bàn.

Dì Lý cởi tạp dề, lau tay: "Tiểu Cẩn đâu? Có nói khi nào về không?"

Dịch Thanh Nguy nói: "Dì mau ngồi xuống ăn đi, chị cháu chỗ nào chẳng có mà ăn." Đưa đũa vào tay Tống Dã Chi, khi cậu sắp chạm vào thì lại rút lại một chút: "Lạnh à? Ở trong nhà còn mặc áo cổ cao vậy."

Cổ áo chật, Tống Dã Chi khó chịu cử động cổ vài cái, rồi đưa tay nới lỏng, mới nói: "Cứ thế mặc thôi ạ."

Dịch Thanh Nguy nhìn cậu thêm một cái, gật đầu.

"Ừ, ăn đi."

Buổi tối, Dịch Thanh Nguy lên giường từ sớm, trằn trọc mãi không ngủ được, trở mình vài vòng, cuối cùng loảng xoảng xuống giường, mở cửa, lại quay lại lấy một chồng sách trên bàn, đến trước cửa phòng Tống Dã Chi.

Gõ cửa, không ai trả lời, sau sáu tiếng gõ, anh tự động vặn khóa mở cửa.

Trong phòng không có ai, Dịch Thanh Nguy đặt sách xuống, ra hành lang nhìn xuống dưới lầu, đèn phòng tắm đang sáng.

Anh bình tĩnh ngồi vào bàn chờ đợi, không lâu sau, tiếng bước chân của Tống Dã Chi vang lên, truyền đến tai anh, có tiếng nước, tí tách.

Tống Dã Chi vừa mở cửa, đập vào mắt là Dịch Thanh Nguy đang ngồi dạng chân trên ghế xoay ngay phía trước. Còn Dịch Thanh Nguy, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là những giọt nước đọng trên tóc cậu rơi xuống, lăn dài, lướt qua cổ.

Làn da cậu trắng, là màu trắng hồng hào khỏe mạnh, dưới ánh đèn sáng bóng đến lạ thường, đẹp vô cùng. Cũng chính là làn da trắng ấy, khiến dấu hôn bị áo ngủ che khuất càng thêm đáng sợ.

Dịch Thanh Nguy nhìn, nhìn chằm chằm, dấu hôn giống như vết thương, đâm thẳng vào mắt anh, khiến anh cũng thấy đau.

"Ai làm?" Dịch Thanh Nguy hỏi.

Yên lặng như tờ.

"Lại đây."

Dịch Thanh Nguy đứng dậy, Tống Dã Chi bước tới.

Bàn tay to lớn đặt lên cổ cậu, không dùng sức, chỉ là đầu ngón tay chạm vào chỗ đó, vuốt ve, những đường vân màu hồng tím theo động tác của anh mà chuyển động, mặc anh bài bố.

Dịch Thanh Nguy ấn chặt, che kín, hỏi: "Ai làm?"

"Nói đi. Tống Dã Chi."

Dịch Thanh Nguy thậm chí còn đang suy nghĩ, một người lớn bình thường khi gặp chuyện này, phản ứng bình thường sẽ như thế nào.

Anh suy nghĩ mà không ra kết quả.

Bởi vì, anh không bình thường.

Cổ họng khô khốc, giọng nói khàn đặc, Dịch Thanh Nguy tàn nhẫn nói: "Nam hay nữ?"

Tống Dã Chi cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, hai đôi mắt chạm nhau, cả hai đều nghiêm túc, trong mắt đều dâng lên màn sương. Cậu không kịp nghĩ xem tại sao Dịch Thanh Nguy lại hỏi đến giới tính, cậu phải lo xem Dịch Thanh Nguy có ghê tởm, có khinh bỉ không. Nhưng nước mắt đã quá nhiều, gần như vậy, vẫn không nhìn rõ.

Cậu im lặng chịu đựng, nghe anh phán xét.

"Nam." Dịch Thanh Nguy nói thay cậu.

"Ai." Anh nói: "Tống Dã Chi, đừng giả câm giả điếc."

Tống Dã Chi nghe ra được, có sự hận thù.

"Chu Dã Thiện." Giọng Tống Dã Chi run rẩy.

Dịch Thanh Nguy buông cậu ra, bước ra khỏi phòng.

Tống Dã Chi ngồi bệt xuống đất.

Ầm một tiếng, cửa lại bị đá tung ra.

Dì Lý nghe thấy tiếng động, sợ hết hồn, vội vàng chạy lên lầu. Đứng ở cửa, không dám lại gần: "Tiểu Nguy, có chuyện gì vậy?" Nhìn thấy Tống Dã Chi ngồi dưới đất, mắt đỏ hoe không nói tiếng nào, dì nói: "Trẻ con phạm lỗi thì phải dạy dỗ tử tế, không được nổi nóng mắng chửi."

Dịch Thanh Nguy co một chân, ngồi xổm trước mặt Tống Dã Chi, nhìn cậu, anh nói: "Không sao đâu dì Lý, cháu hỏi em ấy vài câu rồi đi. Em ấy không có lỗi."

Đợi dì Lý cau mày đi xuống lầu, Dịch Thanh Nguy nhặt cổ tay đang buông thõng dưới đất của cậu lên, nâng cao, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay. Ngắm nghía, trân trọng, như đối xử với một món bảo vật nào đó.

Tống Dã Chi đeo một chiếc vòng tay thể thao màu xanh lá cây đậm, in chữ tiếng Nhật.

Đeo đã lâu rồi, Dịch Thanh Nguy đã chú ý từ sớm. Nhìn là biết kiểu dáng mà nam sinh cấp ba yêu thích, tràn đầy sức trẻ, năng động, khí thế hừng hực.

"Chu Dã Thiện tặng à?"

"Vâng." Giọng Tống Dã Chi nghèn nghẹn.

Cậu tắm cũng không chịu tháo ra.

"Em có nhớ, chú đã từng tặng em một chiếc vòng bạc không?"

Tống Dã Chi đương nhiên nhớ, rất rõ ràng, năm ngoái, gần giao thừa, một ngày trước khi Tống Tuấn đến đón cậu đi.

"Ừ, nó đâu?" Dịch Thanh Nguy hỏi.

Tống Dã Chi lắc đầu: "Không ở đây ạ."

Nhớ đến chiếc cổ trơn nhẵn, không có bất kỳ vật gì của cậu bấy lâu nay - cả chiếc dây chuyền sinh nhật cũng không ở đó.

Dịch Thanh Nguy lại buông cậu ra.

Quả nhiên chỉ có vài câu hỏi, hỏi xong, Dịch Thanh Nguy nâng mặt cậu lên, những ngón tay thon dài, mịn màng lau sạch những giọt nước mắt đã khô.

Lưu luyến khắp nơi, vô cùng lưu luyến.

Tống Dã Chi rơi hai giọt nước mắt.

"Tối nay ngủ ngon, ngày mai nói tiếp."

Dịch Thanh Nguy đứng dậy, bóng lưng rời đi vội vã, tiêu điều.

"Thôi vậy. Ngày mai chú Tống về, tan học em về nhà luôn đi, đồ đạc của em chú sẽ sớm gửi qua."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến