MN - Chương 42

Dịch Thanh Nguy gần đây đã thay đổi, dù là ăn cơm hay làm việc, làm bất cứ việc gì, trong đầu đều ít nhiều hiện lên bóng dáng của Tống Dã Chi, tất cả đều là dáng vẻ thong dong, nhỏ nhẹ của cậu. Đó như một bộ chuyển đổi, một lớp màng bảo vệ, tất cả là nhờ cậu, khiến cách Dịch Thanh Nguy nhìn nhận và đối đãi với thế giới trở nên ôn hòa, bình lặng hơn rất nhiều.

Viện trưởng hướng dẫn thực tập cho Dịch Thanh Nguy vừa mới điểm danh khen ngợi anh trong cuộc họp nhỏ, nói rằng sự kiên nhẫn của anh đã tăng lên, điều này rất có lợi cho công việc và cuộc sống sau này.

Nhưng khi trở về nhà, có một người chị như Dịch Cẩn, thì lòng nhẫn nại dù lớn đến đâu khi gặp chị ấy cũng đều bị mài mòn gần như kiệt sức.

"Đi không?"

"Không đi."

Dịch Thanh Nguy còn chưa kịp nói gì, Dịch Cẩn đã cầm chiếc gối ôm trên ghế sofa nhỏ ném về phía anh: "Thật sự mời không nổi ngài rồi?"

Anh vững vàng bắt lấy, rồi ném trả lại, chiếc gối lộn một vòng trên không trung, rơi ngay ngắn trở lại ghế sofa.

"Em không muốn đi, không hứng thú với những việc này, đừng có mà ép em."

"Nói cứ như chị bảo mày đi vào chỗ chết không bằng ấy? Đi ăn cơm nói chuyện phiếm thì làm sao, chú Lý lớn tuổi như vậy rồi, còn mặt dày mày dạn ba lần bốn lượt mời thằng nhãi ranh như mày."

"Đúng vậy." Dịch Thanh Nguy lật người trên giường, xua tay, "Bảo chú ấy đừng làm vậy nữa, không đáng đâu."

Dịch Cẩn không làm gì được anh, thái độ mềm mỏng hơn: "Đi đi, đâu phải bảo mày đi xã giao với những người đó, là cháu trai của chú Lý, Lý Nguyên, đứa trẻ đó lần nào cũng nhắc đến chú Dịch, thích chơi với mày lắm."

"Em biết, nhưng em không thích chơi với cậu ta."

"Mày chê em ấy cái gì? Tính cách cũng ngoan, tuổi tác cũng tương đương với Tiểu Dã và Hoan Dữ, em ấy làm gì mà mày không thích?"

"Sao có thể so sánh được chứ?" Dịch Thanh Nguy lẩm bẩm, "Đừng thấy ai cũng đem ra so với Tống Dã Chi và Triệu Hoan Dữ, cậu ta chẳng làm gì cả, nhưng em đâu phải rảnh rỗi, không bà con thân thích, dựa vào cái gì mà phải lãng phí thời gian chơi với câu ta? Đối tác làm ăn của chị thì chị tự giải quyết đi."

Anh suy nghĩ một chút, hỏi: "Chị, chị biết Dolly không? Con cừu nhân bản vừa thành công đó, chị cố gắng tìm hiểu công nghệ này đi, nhân bản một em ra, thì không cần phải đứng trước cửa phòng em cầu xin tôi nữa."

Dịch Cẩn sắp bị anh làm cho tức điên: "Mày còn biết chị đang cầu xin mày đấy à?"

"Không dám, cầu xin cũng vô ích, chiều nay em có hẹn rồi, không thể cho người ta leo cây được."

"Ồ, hẹn của người khác thì đi nhanh chóng thế." Dịch Cẩn dứt khoát ngồi xuống ghế sofa, "Sao không nhìn chị gái ruột thịt của mày này?"

Dịch Thanh Nguy thấy tình hình này, liền bò dậy khỏi giường đi vào phòng vệ sinh, chuẩn bị ra ngoài: "Chị cứ từ từ ngồi, em phắn ngay đây."

"Cái thứ này là cái gì? Mày còn bày cái này trong phòng ngủ hả?" Dịch Cẩn nhặt một con gấu bông màu tím từ góc sofa lên, chất liệu thô ráp, đường may không tinh tế, mũi méo miệng lệch, chất lượng kém, tặng cho con gái nhỏ chơi, đứa nào trên năm tuổi cũng sẽ chê.

Dịch Thanh Nguy quay đầu lại nhìn, bật cười: "Chị không thấy quen mắt à?"

Dịch Cẩn tưởng Dịch Thanh Nguy lại sắp nói những lời như "giống chị" hồi nhỏ.

"Đây là Tống Dã Chi tặng em."

Dịch Cẩn không tin.

"Thật đấy, tiện tay lấy từ giỏ hoa trong đám cưới của Vương Hành Hách rồi nói tặng em."

"Sao chị không thấy thứ xấu xí này trong đám cưới nhỉ?"

"Cắm trên giỏ hoa ở cửa ấy."

"..."

Thấy vẻ mặt khó tả của Dịch Cẩn, Dịch Thanh Nguy lại cười rất vui vẻ: "Không sao, yên tâm, em đã đánh thằng đấy rồi."

Lần đó sau khi say rượu tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, bên cạnh đặt một thứ mềm mềm, Dịch Thanh Nguy cầm lên xem, một hồi im lặng, suýt chút nữa bị cái vẻ xấu xí làm cho tỉnh cả rượu.

Vừa buông tay định ném đi, đã bị Tống Dã Chi từ ngoài cửa bước vào quát: "Ơ - chú nhỏ, đây là quà em tặng chú, đừng đối xử với nó như vậy."

Dịch Thanh Nguy lại cúi đầu đánh giá con gấu tím, hỏi: "Tối qua rốt cuộc là chú say hay em say? Đầu óc không tỉnh táo thế."

Tống Dã Chi thản nhiên, giả vờ không hiểu ý anh: "Chú đấy."

"Em lấy ở đâu ra?"

Dịch Thanh Nguy không tin là mua, bán ở cửa hàng nào thì cửa hàng đó đóng cửa.

Tống Dã Chi di chuyển về phía cửa: "Giật từ giỏ hoa đón khách."

Dịch Thanh Nguy cầm con gấu lên làm bộ dọa cậu, Tống Dã Chi đã chuẩn bị sẵn, chuồn ra cửa chạy mất, trước khi chạy còn hét: "Cuối tháng mười không phải sinh nhật chú sao! Chúc chú sinh nhật vui vẻ trước!"

Anh vừa nghĩ đến lại không nhịn được cười, vừa cười vừa thay áo khoác, không biết là đang an ủi Dịch Cẩn hay tự an ủi mình: "Nhìn lâu cũng thấy đáng yêu đấy chứ."

Dịch Cẩn cũng cố nén cười, khẽ đảo mắt: "Cũng chỉ có Tiểu Dã, nếu đổi lại là người khác thì mày đã tuyệt giao với người ta rồi." Chị cầm con gấu lên nghịch, "Nói gì người khác, dù là Hoan Dữ hay Lạc Giai, mà dám tặng cái này cho mày, thì phải chọn một trong hai, mình hoặc con gấu này, vào thùng rác."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, anh quay đầu quan sát biểu cảm của Dịch Cẩn, động tác mặc quần áo chậm lại.

"Có khoa trương vậy không." Dịch Thanh Nguy cài khuy áo xong, lại gần giật con gấu, "Đừng có cứ bóp nó, nó không chịu được đâu, bóp nát bây giờ."

"Chiều nay mày có hẹn gì?"

Dịch Thanh Nguy đặt con gấu lên bệ cửa sổ, phơi nắng.

"Hội thao trường học của Tống Dã Chi và Triệu Hoan Dữ, đã hứa với bọn họ sẽ đi xem."

"Chị còn tưởng là cô nào, hóa ra lại là chuyện của Tiểu Dã và Hoan Dữ."

Còn sớm mới đến giờ hẹn với nhà họ Lý, Dịch Cẩn thả lỏng trên ghế sofa, trò chuyện với anh, giữ anh lại không cho ra ngoài.

"Còn nói Lý Nguyên không có bà con thân thích gì, mày với Tiểu Dã thì có thân thích gì đâu, đứa nhỏ này vừa đến mày đã luôn cưng chiều."

Lần này, động tác vuốt ve con gấu dừng hẳn lại.

Từ nhỏ đến lớn Dịch Thanh Nguy chưa từng giấu Dịch Cẩn bất cứ chuyện gì, không cần thiết, cũng không giấu được.

"Chờ đã." Dịch Cẩn đột nhiên nói.

Dịch Thanh Nguy quay người nhìn chị ấy.

Dịch Cẩn cau mày, đây là biểu cảm thường thấy của chị ấy khi suy nghĩ.

Dịch Thanh Nguy im lặng chờ đợi.

"Thằng nhóc Lý Nguyên đó cũng học ở trường Trung học phổ thông số 4, hội thao của bọn Tiểu Dã là cấp lớp, cấp khối hay cấp trường?"

"Cấp trường."

"Vậy chẳng phải vừa hay sao, cùng nhau đi ăn cơm, ăn xong thì cùng Lý Nguyên đến trường." Dịch Cẩn sợ anh từ chối, liền nói ngay, "Chỉ lần này thôi, lần sau tao sẽ nói mày xuất gia rồi, du ngoạn tứ phương, không tìm thấy người đâu."

"..." Dịch Thanh Nguy cuối cùng đặt ngay ngắn con gấu, "Đi thôi."

---

Lễ khai mạc kết thúc, các vận động viên vào sân kiểm tra.

"Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."

Tống Dã Chi đang tìm Dịch Thanh Nguy, đồng thời, lớp phó thể dục cũng đang tìm cậu.

"Tống Dã Chi, nhanh lên!"

Cậu cúp điện thoại, đưa điện thoại cho lớp phó thể dục: "Phiền cậu giữ hộ mình một lát."

"Yên tâm, cố lên nhé!" Lớp phó thể dục là một cô gái nhỏ nhắn, được bầu chọn nhờ vẻ đáng yêu, khi có hoạt động thi đấu thì cô chỉ phụ trách công tác hậu cần cho các vận động viên.

Tống Dã Chi vẫn không cam tâm, vừa bước xuống cầu thang, vừa đảo mắt nhìn xung quanh khán đài. Chạy được hai bước, đột nhiên quay lại, cầm lấy lá cờ đỏ của lớp từ tay lớp phó thể dục, đi thẳng lên chỗ cao nhất của khán đài.

Sau đó, những chữ "Lớp 12A6" bay phấp phới ở vị trí dễ thấy nhất toàn trường.

Lớp phó thể dục không ngờ Tống Dã Chi lại có tinh thần tập thể cao như vậy, kinh ngạc thốt lên "Woa", giơ hai tay lên, cổ vũ cậu nhiệt tình hơn.

Bầu trời âm u, không lâu sau bắt đầu mưa lất phất. Không ai hô dừng, có thêm cơn mưa, khiến hội thao thêm phần hùng tráng: Nhìn xem, dù trời mưa chúng tôi cũng không bỏ cuộc.

Tiếng súng xuất phát cho nội dung chạy 5000 mét nam vừa vang lên, các học sinh trên khán đài đều bắt đầu hò reo cổ vũ cho các tuyển thủ của lớp mình. Dần dần, đội hình cổ vũ thay đổi, có những tiếng reo hò phấn khích và nhiệt tình hơn xen lẫn vào, sau đó, lan truyền từ khu vực này sang khu vực khác, chỉ trong vài giây, hoàn toàn trở thành màn cổ vũ cuồng nhiệt của cả trường.

Dịch Thanh Nguy và Lý Nguyên vất vả lắm mới thoát khỏi dòng xe cộ ùn tắc để đến nơi, thì đã bắt gặp cảnh tượng sôi nổi, hừng hực khí thế của học sinh trường Trung học phổ thông số 4.

Dịch Thanh Nguy khoanh tay xem náo nhiệt, cùng mọi người nhìn về phía đường chạy. Trên sân bóng đá bên trong đường chạy, có một nữ sinh mặc váy trắng cũng đang chạy cùng các vận động viên nam. Khác biệt là, cô chỉ chạy theo một nam sinh. Cậu ấy chạy nhanh, cô ấy cũng chạy nhanh. Cậu ấy chạy chậm, cô ấy cũng chạy chậm.

Trên sân, hai người không hề giao tiếp bằng ánh mắt hay lời nói, nhưng lại như nam châm, dính chặt lấy nhau.

Lý Nguyên dáng người thấp bé, nhón chân mãi mới hiểu được toàn bộ sự việc.

Trong suốt quãng thời gian học sinh dài đằng đẵng và tẻ nhạt của cậu ta, hành động thể hiện tình cảm lãng mạn và táo bạo như chạy cùng này, chưa từng xuất hiện.

Lý Nguyên nhìn thêm vài lần, đột nhiên phấn khích nói: "Cháu biết anh học sinh này! Anh ấy là học sinh chuyển trường, kỳ thi cuối kỳ học trước đứng nhất toàn trường, ảnh của anh ấy vẫn còn dán trên bảng vàng kìa!"

Nói xong, Lý Nguyên lập tức phát hiện Dịch Thanh Nguy có vẻ khác thường. Chỉ thấy anh mặt mày căng thẳng, thần sắc không mấy vui vẻ.

Cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Chú Dịch, chú sao vậy ạ?"

Dịch Thanh Nguy chớp mắt chậm rãi, khí chất thay đổi, lộ ra vài phần cay nghiệt.

Anh nói: "Không có gì. Làm vậy quá nguy hiểm."

Quả nhiên, giây tiếp theo, loa phát thanh vang lên, là giọng nói kéo dài của chủ nhiệm khối, cảnh cáo: "Đề nghị nữ sinh trên sân cỏ trong đường chạy dừng việc chạy cùng, tránh xa đường chạy."

Nữ sinh làm như không nghe thấy, không hề phản ứng.

Tiếng hò reo của khán giả càng cuồng nhiệt hơn.

Tống Dã Chi nhìn thẳng về phía trước, nhìn gáy của bạn học phía trước, giọng nói bình thản: "Cậu đừng đi theo mình nữa."

Chủ nhiệm lại cầm mic: "Tôi nhắc lại lần nữa, lần cuối cùng, nữ sinh mặc váy trắng kia, dừng việc chạy cùng, tránh xa đường chạy! Dừng việc chạy cùng, tránh xa đường chạy!"

Tống Dã Chi lắc đầu, bắt đầu tăng tốc.

Nữ sinh bên cạnh cũng tăng tốc theo.

Cả trường hét lên mất kiểm soát.

5000 mét, Tống Dã Chi chạy với tốc độ nước rút 100 mét, nữ sinh không theo kịp, do dùng sức quá mạnh, đầu nặng chân nhẹ, ngã xuống bãi cỏ xanh bên đường chạy.

Bước chân của Tống Dã Chi dừng lại.

Cậu chạy chậm tại chỗ vài bước, lùi lại vài mét, ngồi xổm xuống hỏi han tình hình của cô gái: "Có thể đứng dậy được không?"

Vừa nói, vừa kéo tà váy bị xốc lên đến đùi của cô gái xuống, tiện tay cởi áo khoác thể thao của mình đưa cho cô, nói: "Buộc vào, che tạm đi."

Cô nhận lấy áo khoác, không động đậy, liếc mắt thấy có vài giáo viên và bác sĩ của phòng y tế đang đi về phía này, cô nhanh chóng hỏi: "Cậu còn nhớ tớ không?"

Cô gái không bị ngã nặng, chỉ bị trầy xước nhẹ ở đầu gối, Tống Dã Chi thấy cô không sao, mới nói: "Nhớ." Nghĩ một chút, cậu lại nói: "Mặc váy thật sự không thích hợp khi vận động đâu."

"Tớ là Trần Hàm Vũ lớp 13." Cô mỉm cười, "Tớ biết, nhưng khi tớ đưa thư cho cậu tớ mặc bộ này, lần cậu nhặt giày cho tớ tớ cũng mặc bộ này, hôm nay, tớ sợ nếu tớ thay quần áo khác thì cậu sẽ không có ấn tượng."

Giọng điệu của Tống Dã Chi không còn thoải mái như lúc nãy: "Trần Hàm Vũ, phải không, cậu không nên làm vậy."

 Chương trước     |     Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến