MN - Chương 41

"Có phải chú bị ốm rồi không?"

"Chú không bị ốm."

"Chú bị ốm, chú ăn phải đồ ăn không tốt."

"Chú không ăn phải đồ ăn không tốt."

"Nhưng chú cứ buồn nôn."

Tống Dã Chi ngồi xổm trước cửa nhà vệ sinh nam trò chuyện với Dịch Thanh Nguy: "Vì chud uống say rồi."

"Chú không say, em có thể gọi 120 giúp chú được không?"

Anh đứng dậy, Dịch Thanh Nguy nắm lấy tay cậu, hỏi: "Em đi đâu vậy?"

"Ừm..." Tống Dã Chi nói, "Em đi tìm xe cấp cứu cho chú."

"Được. Cảm ơn, cảm ơn em."

Nghiêm túc vô cùng.

Tống Dã Chi đi được hai bước lại quay lại: "Hay là chúng ta cùng đi."

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Dịch Thanh Nguy say rượu, để anh ở đây một mình cậu không yên tâm, lỡ anh đi uống nước trong bồn cầu thì sao.

Dịch Thanh Nguy nhắm mắt lại, không mở ra nữa: "Em đừng nói chuyện với chú nữa, chú vừa nói chuyện..." Tống Dã Chi đợi rất lâu, đợi đến mức nghi ngờ Dịch Thanh Nguy đã ngủ rồi, mới nghe anh khó nhọc nói nốt ba chữ cuối, "...là muốn nôn."

Tống Dã Chi nhìn anh, do dự chưa đầy hai giây, lại ngồi xổm xuống trước mặt anh, cố gắng giao tiếp: "Anh Đậu không phải đã đặt hai tầng phòng cho mọi người sao, phòng chú ở đâu?"

"888." Dịch Thanh Nguy nói, "Áo sơ mi của chú còn ở 888."

Đỡ được nửa đường, Dịch Thanh Nguy bị lắc lư đến mức kêu lên sắp nôn ra rồi, đành phải quay lại, ngồi xổm trước bồn cầu trong nhà vệ sinh.

Tống Dã Chi dùng cốc giấy dùng một lần hứng nước ở bồn rửa tay, nói: "Nôn đi, nôn xong thì dùng cái này súc miệng."

"Khó chịu quá, xe cấp cứu đến khi nào vậy?"

"Sắp rồi."

"Chú không thể nhắm mắt."

"Tại sao?"

"Rất chóng mặt."

"Được, chúng ta cùng mở mắt."

"Chú muốn nhắm mắt."

"Tại sao?"

"Chóng mặt, như mất trọng lực. Từ Trái Đất đến Mặt Trăng, chỉ mất một giây."

"..."

"Em biết không?"

"Em không biết."

"Em học đi, chúng ta sẽ được ở bên nhau."

"Được."

"Emcó muốn không?"

"Muốn gì cơ?"

"Ở cùng chú, trên Mặt Trăng, trong vũ trụ."

"Muốn."

Rõ ràng là lời nói mê sảng của người say, nhưng Tống Dã Chi lại đáp lại rất chăm chú.

"Có thể chỉ có hai chúng ta thôi."

"Vậy thì càng tốt."

"Tống Dã Chi."

"Hửm?"

"Khi nào thì em mới lớn lên?"

"Hả?"

"Em mau lớn lên đi." Dịch Thanh Nguy nhìn cậu, không chớp mắt, nói như vậy.

Cồn rượu lan đến tận mang tai, trắng hồng lẫn lộn, lời nói của Dịch Thanh Nguy chẳng đâu vào đâu, giọng điệu trẻ con, mang theo vẻ nghiêm trọng không đúng lúc.

"Sao vậy ạ?"

Dịch Thanh Nguy lắc đầu, không chịu trả lời, nói: "Em chỉ cần đồng ý với chú là được."

"Bây giờ em vẫn chưa được coi là lớn sao?" Tống Dã Chi nghiêng đầu hỏi anh.

"Chưa đủ."

"Phải như thế nào mới đủ ạ?"

Dịch Thanh Nguy không nhìn cậu nữa, nhìn chằm chằm vào bồn cầu, cau mày.

Một lúc sau, anh nói: "Chú cũng không biết."

Tống Dã Chi chống cằm cười anh: "Chú nhỏ, bây giờ chú giống hệt trẻ con mẫu giáo vậy."

Dịch Thanh Nguy không nghe cậu nói, chìm đắm trong thế giới của riêng mình: "Làm ơn, được không?"

Tống Dã Chi đưa tay ra, vuốt lưng cho anh, đáp: "Được."

Tư thế này trùng khớp với một cảnh nào đó rất lâu trước đây, khi đó, Dịch Thanh Nguy đã phải tốn cả một bữa tối để thương lượng với Tống Tuấn để cậu được ở lại Bắc Kinh.

Động tác trên tay càng nhẹ nhàng, nhớ lại những chuyện này, lòng cậu càng thêm bồn chồn.

Tranh thủ lúc cậu đang ngẩn ngơ, Dịch Thanh Nguy cầm lấy cốc nước trong tay Tống Dã Chi, uống nửa cốc.

Cậu kêu lên: "Á... Không được nuốt..."

Vương Hành Hách đến tìm người, tận mắt nhìn thấy anh uống cốc nước đó, anh ta tưởng là nước múc từ bồn cầu, nhưng cũng không quan tâm lắm: "Không sao đâu, mai tỉnh dậy là quên hết, say rồi không nhớ gì đâu."

Tống Dã Chi vẫn giải thích: "Không phải nước bồn cầu... Em hứng từ vòi nước đấy."

"Cũng như nhau thôi." Vương Hành Hách bước vào đỡ người, "Lúc nói chuyện với anh vẫn còn tỉnh táo mà, sao giờ say thành thế này. Em cũng say rồi à? Ngồi nói chuyện với một tên say cả buổi tối ư?"

Tống Dã Chi: "Cũng thú vị đấy chứ."

"Tiếc là không kịp lấy máy quay." Cậu lại nói.

"Chú nhỏ em tửu lượng tốt lắm, say rồi chỉ ngủ thôi." Vương Hành Hách nói, "Nào Tiểu Dã, anh ngồi xổm xuống, em đỡ nó lên lưng anh nha."

Cõng anh về phòng đặt lên giường, Dịch Thanh Nguy đã nhắm mắt bất tỉnh nhân sự.

"Tiểu Dã, tối nay chắc không về được đâu, không tìm được ai đưa hai người về, cũng không yên tâm để hai người tự đi. Anh đặt cho em một phòng khác nhé, em nghỉ ngơi sớm đi được không?"

Tống Dã Chi định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói ra, Vương Hành Hách đã nói tiếp: "Hay là... ở cùng phòng với chú nhỏ em, phòng đủ rộng, em cũng tiện chăm sóc tên say này, được không?"

Tống Dã Chi không nói nữa, gật đầu: "Được ạ."

Tống Dã Chi đi quanh phòng một vòng, mở cửa sổ cho bay bớt mùi rượu, ngắm nhìn cảnh đêm thêm vài lần. Nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, phát hiện Dịch Thanh Nguy đã tỉnh, đang cố gắng xoay người ngồi dậy.

Không xoay người được thì thôi, xoay người được chắc chắn sẽ ngã xuống đất.

Tống Dã Chi vội vàng chạy tới, kịp thời làm đệm thịt.

Dịch Thanh Nguy đè lên cánh tay Tống Dã Chi, cậu nửa quỳ, kéo Dịch Thanh Nguy vào lòng, hỏi: "Sao vậy ạ?"

"Cho chú thấp xuống một chút."

Xin lỗi, thật sự không hiểu.

Dịch Thanh Nguy nói tiếp: "Em đừng đi, để chú ngủ như thế này."

Tống Dã Chi thật sự cứng đờ bất động.

"Quá cao, lâng lâng, như đang lơ lửng trên trời, không rơi xuống được." Dịch Thanh Nguy nói, "Nhưng chú vừa rơi xuống rồi, không đau lắm."

Tống Dã Chi: "..."

Cố gắng một lúc, chân cậu tê rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại tê, đề nghị: "Ngủ sofa đi, sofa thấp."

Dịch Thanh Nguy nằm lâu cũng thấy nằm trên giường cứng, mở mắt nhìn cậu: "Được."

Tống Dã Chi dìu Dịch Thanh Nguy mềm nhũn như bùn ra phòng khách nhỏ, nghĩ thầm, có lẽ bê sofa lại đây cho anh nằm còn dễ hơn.

Sofa hẹp, Tống Dã Chi bê bàn trà lại ghép vào, chiều dài hơi ngắn một chút, nhưng có thể đảm bảo Dịch Thanh Nguy sẽ không bị rơi xuống nữa.

"Khát nước."

Tống Dã Chi nhớ trên tủ đầu giường có nước khoáng, cậu buông tay anh ra: "Em đi lấy ngay đây."

Lấy chai nước khoáng ra từ một đống hộp đủ màu sắc, Tống Dã Chi lại gần xem xét, xem có thể tìm thấy thuốc giải rượu không. Vừa lại gần, một hàng chữ nhỏ liền hiện rõ: Bao cao su, tinh dầu dành cho nữ, tinh dầu dành cho nam, thuốc kéo dài thời gian... Tống Dã Chi khẽ "chậc" một tiếng, cầm chai nước khoáng đứng dậy bỏ đi.

Cậu cũng từng ở khách sạn vài lần, nhưng ở đảo Tần Hoàng lại không thấy những thứ này, rõ ràng đây không phải là khách sạn tử tế gì.

Chỉ vài phút sau, người đòi uống nước đã ngủ lại, gọi cũng không thấy động tĩnh.

Yên tĩnh lại, Tống Dã Chi mới cảm thấy hai khớp ngón tay và khuỷu tay đau rát, cúi xuống nhìn, chắc là lúc nãy bị trầy da mà không để ý. Đau thì không sao, nhìn thấy dịch mô lẫn máu chảy ra hơi ghê, Tống Dã Chi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa bằng nước.

Chuông đồng hồ điểm lúc nửa đêm, tiếng chuông từ ngoài cửa sổ vọng vào, từng tiếng vang lên rất trầm ổn.

Tống Dã Chi không buồn ngủ, cũng may là có việc để làm, cậu nằm sấp bên cạnh sofa, ngón trỏ trắng nõn đặt lên trán người đang nằm, di chuyển xuống, đến xương mày, rồi đến sống mũi, rồi đến nhân trung. Lần này không dừng lại, đầu ngón tay chậm rãi dừng trên môi anh.

Nốt ruồi son nằm trên bờ môi mỏng, thật hài hòa. Sắc độ nào cũng sinh động, cử động nào cũng quyến rũ.

Cậu không ngờ Dịch Thanh Nguy lại tỉnh, anh mơ màng hỏi: "Nước đâu?"

Tống Dã Chi không nhúc nhích, đầu ngón tay vẫn đặt trên môi anh, Dịch Thanh Nguy vừa nói chuyện, dưới tay cậu liền cảm nhận được độ đàn hồi mềm mại, rất rõ ràng.

Anh đang hôn ngón tay cậu, phải không.

"Chú nhỏ, chú có thật sự say không?"

Dịch Thanh Nguy nghiêng đầu sang một bên, điểm kết nối duy nhất giữa hai người biến mất.

Anh nói: "Chú không say."

"Say rồi sẽ không nhớ gì, phải không?"

Anh nhắc lại: "Chú không say."

Không ai tiếp lời, không khí yên tĩnh lại. Anh nhìn cậu, ánh mắt đã có tiêu cự, nhưng trái tim thì không. Hỗn độn, rất nhiều suy nghĩ thoáng qua, không nắm bắt được, không đi sâu vào được.

Hơi thở toàn là mùi rượu nồng nàn, yên tĩnh đủ lâu, suýt chút nữa thì chìm đắm vào đó.

Tống Dã Chi nửa quỳ, rất gần, giọng nói rất nhẹ, như đang lẩm bẩm, như đang thì thầm, như tín đồ đang thành kính cầu nguyện.

"Dịch Thanh Nguy, nhìn em."

Tín đồ không nhận được sự đáp lại của Chúa, chưa chắc đã tức giận, nhưng sẽ cố gắng tự lực cánh sinh.

Tay phải đặt lên má anh, di chuyển, những ngón tay thon dài mạnh mẽ từ từ nắm lấy gáy anh. Tống Dã Chi hoàn toàn quỳ xuống, tìm thấy bàn tay đang buông thõng giữa không trung của Dịch Thanh Nguy, nắm chặt, hơi thẳng lưng, hôn lên.

Chạm vào nhau, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Mềm mại, mềm mại đến mức rung chuyển trời đất.

Tống Dã Chi chậm rãi mở môi, nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hơn ngậm lấy nốt ruồi son xinh đẹp kiêu hãnh ấy, mạnh mẽ hơn, tàn nhẫn hơn đè xuống.

Tình yêu và dục vọng cùng tồn tại.

Đêm khuya.

Gió trên cao tràn vào từ cửa sổ đang mở toang.

Tiếng còi xe tải vang vọng từ đường phố bên dưới.

Ánh đèn pha của tòa nhà đang xây dựng ở phía xa quét qua hỗn loạn.

Tống Dã Chi không dám thở.

Gần như ngạt thở, hàm răng trắng cắn lên môi dưới đỏ mọng, một cái, rồi buông anh ra.

Cuối cùng cậu vùi đầu vào cổ Dịch Thanh Nguy, thật lâu, ôm rất chặt, trông rất yếu ớt.

Qua nụ hôn, qua cái ôm, Dịch Thanh Nguy đã truyền hơi ấm sang cho cậu.

Trong lòng nóng ran, tay chân lạnh toát. Lồng ngực Tống Dã Chi dâng lên từng cơn ngứa ngáy, như từng lớp sóng biển vỗ vào, mãi không dứt.

Cậu ngâm mình trong biển, run rẩy vì lạnh.

"Dù say hay không, sau ngày mai, đều đừng nhớ gì cả."

"Nhưng chú nhất định là say rồi." Tống Dã Chi tự lẩm bẩm, "Ôm chặt khung cửa không chịu buông ra, uống nước lã trong nhà vệ sinh, còn có... chuyện này... chuyện nào tệ hơn?"

Cậu cười, tự mình trả lời.

"Bị em thích, là tệ nhất."

"Vì vậy đừng nhớ gì cả, em sẽ không làm chú khó xử."

Tình yêu và dục vọng cùng tiến bước.

Cậu không kiềm chế được tình cảm, nhưng cũng dừng lại trước vực thẳm.

Hơi thở ẩm ướt, trái tim cũng ẩm ướt, đang nhỏ giọt từng giọt nước.

Đối với hầu hết mọi người, thời gian là một tia thẳng, bởi vì điểm cuối chưa biết. Con người đặt ra các mốc thời gian, có năm tháng ngày, giờ phút giây.

Nhờ đó, thời gian trở nên có thể kiểm soát hơn một chút.

Nhưng cũng có lúc mất kiểm soát - Tống Dã Chi nhớ lại những lời Triệu Hoan Dữ từng nói về ngày tận thế năm 1999 cách đây không lâu.

Thời gian biến thành một đoạn thẳng.

Nhưng hà cớ gì phải đợi đến năm 1999, ngay giây tiếp theo đi.

Cậu và anh ôm nhau, thế giới diệt vong, để mọi thứ hướng đến sự vĩnh hằng và không thể thay đổi.

Tống Dã Chi nghĩ trong tuyệt vọng.

 Chương trước     |     Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến