MN - Chương 27

Kết quả thi tháng được công bố, Triệu Hoan Dữ vốn dĩ thi khá tốt, có thể mượn cớ đó mà đắc ý một trận, nhưng vì tối qua bị đưa về nhà với người đầy mùi rượu, cô đã bị cấm túc vào cuối tuần.

Tống Dã Chi đứng thứ năm toàn lớp, tiến bộ ba bậc so với lần trước. Theo kế hoạch học tập của cậu, đến kỳ thi tháng đầu tiên của năm lớp 12, có 90% khả năng sẽ giành được vị trí hạng nhất.

Cậu đã hoàn thành việc hệ thống hóa kiến thức toán học lần thứ hai, cộng thêm việc tăng cường luyện tập phần đọc hiểu môn ngữ văn trong kỳ nghỉ hè, giữ vững phong độ các môn còn lại, việc giành được vị trí số một không nên quá khó.

Cậu tường thuật tình hình này cho Dịch Thanh Nguy nghe như đang báo cáo công việc.

Trưa thứ bảy được ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ, tâm trạng Dịch Thanh Nguy khá tốt, gật đầu. Anh rất yên tâm về khả năng tự quản lý của Tống Dã Chi, thường không can thiệp nhiều.

Dịch Thanh Nguy đang trộn cơm với cà tím băm thịt do chú Đào làm, giữa chừng ngẩng đầu liếc nhìn Tống Dã Chi một cái.

"Sao vậy?" Cậu rất nhạy bén.

Khóe miệng Dịch Thanh Nguy ngậm một chút ý cười, chỉ chỉ vào cằm mình, hỏi: "Chỗ này của cháu sao vậy?"

Tống Dã Chi dùng ngón trỏ xoa xoa, lúc sáng nay thức dậy soi gương đã thấy rồi, đỏ ửng, rất rõ ràng.

Cậu cụp mắt nhìn mặt bàn phản chiếu ánh sáng, vẻ không mấy để ý: "Không biết, quên rồi, hôm qua không cẩn thận va vào đâu đó chăng?"

Độ cong trên khóe miệng Dịch Thanh Nguy còn chưa kịp hạ xuống, ý cười tràn đầy, hờ hững "Ồ" một tiếng.

Là do anh cắn.

Tối qua Dịch Thanh Nguy bóp cằm cậu nhìn cái dáng vẻ say xỉn nhỏ bé ấy, không nói rõ được tâm trạng thế nào, lúc đó nhân lúc sắp rời đi đã thu lưỡi lại dùng răng cắn một cái.

Tống Dã Chi nói quên rồi, vậy chắc là cả chuyện đều không nhớ.

Không nhớ cũng tốt, không có gánh nặng tâm lý.

"Hôm qua uống nhiều như vậy, hôm nay đầu không đau à?"

"À..." Tống Dã Chi sờ sờ tóc, "Đau, bây giờ vẫn còn choáng váng đây."

Theo lý thuyết hương thơm của đồ ăn đã tràn ngập căn phòng, nhưng Tống Dã Chi khịt khịt mũi, vẫn nhận ra sự khác biệt: "Chú nhỏ, chú đổi nước hoa rồi ạ?"

Dịch Thanh Nguy không lấy làm lạ về cái mũi chó của cậu: "Ừ, sao vậy, cứ túm lấy mùi nước hoa của chú làm gì."

Mùi đậm hơn chai trước một chút, cậu đoán đây là sự khác biệt giữa nước hoa trung tính và nước hoa thiên về nam tính.

Tống Dã Chi xoa xoa mũi, nói: "Ấn tượng thị giác và ấn tượng khứu giác gây ra cho cháu lực xung kích tương đồng."

"Lấy mùi mà đánh giá người à?"

Tống Dã Chi: "Bị ép buộc thôi."

"Chú ép cháu hử?"

Nếu chú không có mùi, cháu lấy gì mà đánh giá.

Đầu Tống Dã Chi muốn gật không gật, hoàn toàn nhờ ánh mắt của Dịch Thanh Nguy trấn áp.

---

Dịch Thanh Nguy đến khoa cấp cứu, vừa khéo là lúc đang thiếu người, thế là buổi trưa Tống Dã Chi không mang cơm đến bệnh viện nữa. Đừng nói là ngồi cùng bàn ăn cơm với Dịch Thanh Nguy, có khi ngay cả thấy bóng người cũng là chuyện may mắn.

Thấy được người thì ngồi đó chờ anh ăn xong, mang hộp cơm rỗng về nhà. Không thấy được người thì để hộp cơm lên bàn làm việc, nán lại mười mấy phút rồi đi.

Trên đường về nhà, thời tiết mát mẻ thì đi bộ, nóng nực thì bắt xe.

Về đến nhà, trò chuyện với Thúy Phượng Hoàng, đọc sách nhàn, mài mài tranh và bản nhạc. Đôi khi bị Tống Anh Quân sai đi xé một đợt quảng cáo dán trên tường rào bên ngoài, cậu thường cũng giúp mấy nhà gần đó xé luôn. Gần đây đi đến tiệm in ở đầu ngõ in một tờ giấy trắng chữ đen "Cấm dán quảng cáo, vi phạm sẽ bị phạt", dán nổi bật lên cột điện, uy hiếp những kẻ nhát gan.

Mặc dù không có tác dụng lớn.

Bởi vì ngày hôm sau xem lại đã bị người ta xé mất rồi.

Tống Dã Chi lại đi in một tờ khác, văn bản do Triệu Hoan Dữ soạn.

"Cấm dán quảng cáo, vi phạm sẽ bị phạt. Cấm xé bỏ tờ này, nếu không báo cảnh sát."

Lần này còn thảm hơn, sáng dán, chiều đã bị bóc.

Thế là chỉ có thể mặc kệ bọn họ thôi. Triệu Hoan Dữ an ủi, xé quảng cáo có lợi cho việc giải tỏa áp lực.

Đồng thời, thời gian chiều thứ sáu không còn thuộc về cửa hàng nước hoa nữa - từ sau khi Tống Dã Chi biết chai nước hoa mà mình luôn tìm kiếm là do Vu Thi Oánh tặng Dịch Thanh Nguy.

Cậu đến quầy hàng, nhân viên tư vấn tiến lên đón: "Tuần này chúng tôi nhập một lô hàng mới, có thể có cái cậu cần đấy."

Tống Dã Chi lắc đầu: "Hôm nay em đến là để nói với chị một tiếng, sau này sẽ không đến nữa ạ, cảm ơn chị."

---

Sau tiết Hạ Chí, mặt trời rõ ràng trở nên gay gắt hơn, tiếng ve kêu trong trường cũng ngày càng cao vút, hết đợt này đến đợt khác, một mảnh lảnh lót, càng làm nổi bật sự ít nói của học sinh.

Đến mùa hè, cả nước phổ biến nhiệt độ cao, vùng ôn đới phía Bắc và vùng cận nhiệt đới phía Nam của Trung Quốc lúc này không có sự khác biệt về khí hậu, đều đang tăng nhiệt một cách vô tình, người dân các khu vực đều đang bị nướng một cách vô tình - à, sự khác biệt vẫn là có.

Bắc Kinh không có gió.

Không khí ngưng đọng, cái nóng khô hanh và ngột ngạt khiến người ta bực bội. Người ngồi yên không động, mồ hôi li ti cũng có thể tranh nhau từ trong da thịt mà tuôn ra, không lỗ nào không ra.

Chưa đến một tuần nữa là đến kỳ thi đại học, phần lớn học sinh lớp 12 đã về nhà tự ôn tập.

Với tư cách là học sinh chuẩn bị lên lớp 12, Triệu Hoan Dữ dành cho các sĩ tử một tràng đồng cảm, đồng thời cầu nguyện đại hội toàn quốc năm sau sẽ có đề xuất "thay đổi thời gian thi đại học", thuận lợi thông qua biểu quyết, định vào tháng mười... tháng chín cũng được.

Chuông tan học vang lên, không còn cảnh xô đẩy bàn ghế ầm ĩ như ngày thường, mọi người hoặc nằm bò ra, hoặc chậm rì rì đứng dậy, tuyệt vọng bước ra khỏi cửa lớp đi vệ sinh.

Triệu Hoan Dữ ở phía sau xúi giục bạn cùng bàn của mình: "Cậu đứng lên đi."

"Làm gì?" Đại Tráng đen sì vạm vỡ miệng thì nói vậy, nhưng vẫn nghe lời đứng lên.

"Sau đó chạy từ trên bục giảng xuống, có thể sẽ mát hơn đấy."

"...Gì cơ?"

"Gió nhân tạo." Cô nói, "Nhớ đấy, phải siêu nhanh!"

Chu Dã Thiện nằm bò trên bàn nghe, cười rạng rỡ, hùa theo: "Đại Tráng, thử xem sao!"

Đại Tráng: "Vậy tôi chạy rồi cậu cũng chạy một lần, tôi thử xem có thật sự có gió không."

Triệu Hoan Dữ sảng khoái giơ tay làm dấu "OK".

Tống Dã Chi lặng lẽ thở dài một tiếng.

Đại Tráng thật sự chạy rồi, một sợi tóc của Triệu Hoan Dữ bay lên, rồi lại rớt xuống.

Cô đứng dậy đi về phía Tống Dã Chi, xách chai nước trên bàn của cậu đặt xuống đất, nói: "Tiểu Dã, đi mua kem que không, cậu mời tôi."

Đại Tráng ở bên cạnh: "Chạy trước rồi đi chứ, cho tôi thử xem."

Triệu Hoan Dữ: "Muốn tôi chạy hay là muốn kem que?"

Đại Tráng: "Cảm ơn Tiểu Dã."

Chu Dã Thiện giơ giơ tay: "Cảm ơn Tiểu Dã."

Tống Dã Chi: "...Không cần khách sáo."

Để tránh nắng đi dưới bóng cây, Triệu Hoan Dữ kéo cậu đi vòng thêm hơn nửa đoạn đường. Đến cửa hàng tạp hóa, đồ trong tủ lạnh bán chạy vô cùng, mới tiết đầu buổi chiều, kem que đã chỉ còn lại một lớp mỏng.

Họ cho mỗi người chọn một que, rồi mỗi người lấy thêm một chai nước ướp lạnh, ôm trong lòng chậm rãi đi về lớp.

Đến lớp, Đại Tráng nhìn thấy họ, hưng phấn ngồi thẳng người, hai mắt sáng lên. Còn Chu Dã Thiện, vẫn cái dáng vẻ mềm nhũn như trước khi họ đi.

Tống Dã Chi đến gần mới phát hiện không đúng, Chu Dã Thiện đang giở cuốn phác thảo của cậu. Tim cậu chợt nảy lên một cái, chỉ là một thoáng, rồi lại lập tức bình tĩnh lại. Cậu đặt một que kem một chai nước bên cạnh Chu Dã Thiện, ngồi xuống.

Chu Dã Thiện nói: "Mượn cậu cuốn nháp tính một bài."

Tống Dã Chi: "Ừ."

Chu Dã Thiện xé vỏ kem que, nói cảm ơn.

Tống Dã Chi nhanh chóng quay đầu liếc cậu ta một cái.

"Sao vậy?"

Tống Dã Chi lắc đầu: "Không có gì, nhưng cậu rất ít khi nói cảm ơn với tôi."

"Ồ?" Giọng cậu ta không có chút dao động, "Vậy à?"

Tống Dã Chi nhận thấy trạng thái của Chu Dã Thiện cổ quái, nhưng không biết hỏi từ đâu.

Tiết hai vẫn là tiết toán, thầy Hạ bước vào, dù đã nghỉ ngơi một lúc trong văn phòng, vạt áo trước ngực sau lưng thầy vẫn đầy vết mồ hôi.

"Xác định cái này là đường tròn, hay elip, hay hyperbol, rồi viết phương trình chính tắc của nó."

Tống Dã Chi cầm bút lên, nhìn mặt bàn nhẵn bóng, phản ứng lại, tìm Chu Dã Thiện mượn giấy nháp.

Chu Dã Thiện lại không lập tức trả lời cậu, ngón tay vê vê trang đầu cuốn nháp, như đang suy nghĩ gì đó, mới đẩy nó qua.

"Cậu mang không? Có cần tôi đưa cậu cuốn khác không?" Tống Dã Chi hỏi.

"Mang rồi, vừa nãy không muốn tốn sức tìm thôi."

Chu Dã Thiện vừa viết phương trình, vừa làm như không có chuyện gì hỏi -

"Tống Dã Chi, những cái cậu vẽ trong cuốn nháp, là Dịch Thanh Nguy à? Chú nhỏ của cậu ấy?"

"y²=..." Đầu bút Tống Dã Chi khựng lại.

"Ừ."

Đây không phải là giấy nháp, mà là một trong số những cuốn phác thảo mà cô nhỏ của cậu đã tặng. Từ đông sang hè, cậu đã dùng hết không chỉ một cuốn.

Bắt đầu vẽ sân, vẽ Thúy Phượng Hoàng, vẽ chim bồ câu thỉnh thoảng dừng chân trên mái hiên, ngày tháng lâu dần, cậu bắt đầu vẽ người.

Dịch Thanh Nguy đang chợp mắt trên sofa, Dịch Thanh Nguy đang viết bệnh án trong phòng bệnh, Dịch Thanh Nguy lướt qua trước cửa văn phòng, Dịch Thanh Nguy trốn trong chăn mãi không chịu dậy, Dịch Thanh Nguy thường nằm ngửa trên ghế lái trong xe trước cổng trường, Dịch Thanh Nguy cúi đầu chờ đợi ở cổng hông hội trường, Dịch Thanh Nguy khoanh tay xem kịch ở khu ghế lô quán bar.

Dịch Thanh Nguy quay lưng về phía cậu, Dịch Thanh Nguy hướng về phía cậu, Dịch Thanh Nguy cau mày suy nghĩ, Dịch Thanh Nguy nở nụ cười nhẹ, Dịch Thanh Nguy đứng thẳng tắp, Dịch Thanh Nguy hơi khom người.

Dịch Thanh Nguy mặc áo blouse trắng, Dịch Thanh Nguy mặc áo khoác dài, Dịch Thanh Nguy mặc áo bò, Dịch Thanh Nguy mặc áo khoác jacket, Dịch Thanh Nguy mặc áo sơ mi thắt cà vạt.

Toàn là anh. 

Dịch Thanh Nguy vĩnh viễn không có lúc im lặng, anh vĩnh viễn đang nói. Dù miệng ngậm chặt, mắt cũng đang nói với Tống Dã Chi; mắt nhắm nghiền, nhiệt độ cơ thể cũng đang nói với cậu, dòng máu chậm rãi chảy trong cơ thể, nhịp thở có trật tự, nhịp tim đều đặn, đều đang nói với cậu.

Ngũ quan Tống Dã Chi tồn tại, anh liền tồn tại.

Rõ ràng và tùy ý, dẫn cậu ngước nhìn chú mục.

Sáng sớm đầu tiên đến Bắc Kinh, sân đã lâu không có người ở, không khí tràn ngập mùi ẩm mốc nặng trĩu, ngửi lâu, đầu cũng nặng trĩu. Lúc trăm vô sự, cậu nghe thấy tiếng giày giẫm lá rụng ngoài tường, từ xa đến gần, dừng trước cửa.

Sau đó, cửa động. Có người đẩy cửa bước vào, cậu quay đầu nhìn.

Khắp mắt là tuyết trắng, ào ào rơi xuống. Cách màn tuyết, cậu nhìn thấy - Dịch Thanh Nguy nghiêng người, hơi rũ mắt, đứng trong tuyết không nhanh không chậm thu ô.

Lần đầu tiên thấy anh, là không chân thực.

(x-3)²+(y-1)²=9, là đường tròn.

Dừng bút.

"Vẽ rất tốt, nhìn một cái là nhận ra chú ấy." Chu Dã Thiện vẫn còn viết.

Tống Dã Chi viết thêm phương trình tổng quát, nói: "Ừ, bỏ thêm chút thời gian quan sát kỹ là có thể làm được."

Chu Dã Thiện cười lạnh kéo kéo khóe miệng, không nói gì nữa.

Cậu ta trong lòng mắng một câu, mắng rất nặng.

Chu Dã Thiện mừng vì Tống Dã Chi là đồng loại, lại hận cậu đã có người trong lòng.

Ánh mắt Tống Dã Chi đuổi theo Dịch Thanh Nguy, cũng như ánh mắt Chu Dã Thiện đuổi theo cậu.

 Chương trước     |     Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến