MN - Chương 26
Cỏ không mềm mại như vẻ ngoài, làn da sau tai không ngừng bị cào xước. Từng lớp mây dày đặc cuộn trào từ một góc trời, không ngừng tiến sát về phía Tống Dã Chi, cậu nín thở, cảm giác nghẹt thở như bị nhấn chìm trong vô biên sắc trắng.
Mây tràn qua bầu trời trước mắt, cậu khép mi.
Tống Dã Chi hiếm khi lười biếng trong giờ thể dục, hôm nay lại nằm thẳng cẳng trên bãi cỏ, nhắm mắt, trông vô cùng mệt mỏi. Chu Dã Thiện từ đằng xa đã dõi theo cậu, tiến lại gần ném một quả bóng chuyền, dừng ngay bên tay Tống Dã Chi.
"Cậu không tập nữa à?"
Tống Dã Chi ôm lấy quả bóng bên cạnh, ngồi dậy.
"Tập."
Môn thể dục cũng có bài kiểm tra cuối kỳ, các bạn học đều tranh thủ luyện tập.
Cậu thanh niên tích cực mọi ngày hôm nay có phần tiêu cực, lơ đãng trong lúc đỡ bóng, khiến bóng bay lệch, lăn xa. Cuối cùng dừng lại dưới một chiếc váy trắng, Tống Dã Chi thở dài, chạy đuổi theo.
Cô gái kia nhìn quả bóng, lại nhìn Tống Dã Chi đang chạy đến từ xa, do dự vài giây, nhấc chân đá.
"Aaaa - " Cô ấy hét lên, nhận ra, lại hạ giọng, ngữ khí gấp gáp, "Giày của tớ- "
Vẫn bị các bạn học xung quanh nghe thấy, mọi người đều quay sang nhìn, quả bóng và chiếc giày vẽ ra hai đường parabol khác nhau, trong đám đông vang lên tiếng cười khúc khích.
Tống Dã Chi cúi xuống nhặt quả bóng đang chậm rãi lăn tới, tiến thêm vài bước, nhặt một chiếc giày trắng nhỏ nhắn.
Cậu ngồi xổm xuống, đặt giày bên cạnh bàn chân trái đang kiễng của cô gái, tay ôm bóng, nói "Cảm ơn" với cô, lại nói "Xin lỗi".
Cô gái lúng túng không nhịn được cười: "Xin lỗi?"
"À..." Tống Dã Chi gãi gãi sau tai, "Giày của cậu..."
"Lá thư tớ viết cho cậu... cậu đọc chưa?"
Đột nhiên, chiếc váy trắng trước mặt trở nên quen thuộc, trong lòng nghĩ ngợi lung tung, Tống Dã Chi chỉ nghĩ đến những chuyện không quan trọng: Tại sao luôn mặc váy đi học thể dục?
Cậu quyết định giả ngốc: "Thư gì?"
"Tớ từng gửi thư cho cậu, tớ là Trần... lớp 13..."
Vai bị người phía sau ôm chặt, Chu Dã Thiện thở hổn hển bên cạnh cậu, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
"Nhặt quả bóng mà mất cả tiết học? Đi thôi -"
Tống Dã Chi bị Chu Dã Thiện ôm đi, đi được nửa đường, Chu Dã Thiện ghé sát lại, hỏi: "Này - cái thư kia cậu đọc chưa?"
"Cậu nóng không?" Tống Dã Chi dùng ngón trỏ đẩy cậu ta ra, "Chưa đọc."
Bóng râm xanh mát kia là căn cứ địa của ba người họ trong giờ thể dục, Triệu Hoan Dữ đang ngồi trong bóng râm phe phẩy quạt, nhìn họ tiến lại gần.
"Chị Thi Oánh đi nước ngoài rồi, trưa nay bay, bay mất luôn. Trường học đã xin từ sớm, chị ấy nói với tôi, nếu chú nhỏ đồng ý chị ấy, chị ấy sẽ ở lại. Vậy là thất bại rồi nhỉ? Lúc nào tỏ tình tôi còn không thấy, chị ấy nhanh thật."
Triệu Hoan Dữ nói không ngừng, Tống Dã Chi cũng không ngừng uống nước. Cô nói xong, cậu vẫn còn uống.
Thấy hết nửa chai, Chu Dã Thiện ngăn cậu: "Để lại cho tôi một ít, được không?"
Triệu Hoan Dữ khẽ nheo mắt, nhìn về phía trước, chìm vào nỗi buồn không tên.
Chu Dã Thiện cúi đầu, hỏi: "Người ta tỏ tình thất bại, bà buồn bã cái gì?"
Triệu Hoan Dữ lắc đầu.
"Chị Thi Oánh là người thích chú nhỏ nhất. Chị ấy thầm mến nhiều năm không nói, chỉ là cảm thấy chú nhỏ không để tâm đến tình yêu, người đến không từ chối, người đi cũng không níu kéo. Chị ấy nhịn lâu như vậy không tỏ ý, là sợ chú nhỏ đồng ý, càng sợ chú nhỏ không đồng ý. Chị ấy đi tôi buồn, luôn cảm thấy chị ấy mất đi một vài thứ, chú nhỏ cũng mất đi một vài thứ."
"Có phải họ sẽ không gặp lại nữa không?" Triệu Hoan Dữ hỏi.
Không ai đáp, tiếp tục tự nói: "Muốn gặp vẫn có thể gặp, nhưng chắc chắn đều đã thay đổi."
Chu Dã Thiện không phải là người đa sầu đa cảm, Tống Dã Chi cũng không có biểu hiện gì, hai người ngây ngốc đứng đó bị Triệu Hoan Dữ u uất nhìn.
Tống Dã Chi huých Chu Dã Thiện.
Chu Dã Thiện: "Nhưng... nhưng chuyện của hai người họ luôn cần một kết quả, tốt xấu chia đôi, ai cũng đừng hòng tham lam hơn. Bây giờ nhận được cái xấu, cũng không có gì đáng oán trách. Kết thúc sớm một cái, mới có thể sớm gặp cái tiếp theo - lỡ đâu chị Thi Oánh mang về một anh Tây, sinh một đứa con lai, Trung Quốc nước ngoài hai nhà, thật mỹ mãn, phải không?"
Triệu Hoan Dữ vẫn ỉu xìu, không nói gì.
Tống Dã Chi thấy thế tiếp lời: "...Tan học tôi mời cậu ăn... KFC nhé?"
Triệu Hoan Dữ gật đầu: "Được."
Chu Dã Thiện: "..."
---
"Vương Hành Hách, chuyện của Vu Thi Oánh có phải mày xúi giục không?"
"Chuyện gì?"
Cũng may là qua điện thoại, nếu không Vương Hành Hách đang giả ngu kia đã bị đá rồi.
"Chuyện gì? Cho mày thời gian, suy nghĩ kỹ đi, rồi nói cho tao rõ ràng."
Dịch Thanh Nguy ngữ khí thong thả, không có chút khí thế gây sự.
Vương Hành Hách đổi chủ đề: "Giờ làm việc, lãnh đạo cho phép mày cầm điện thoại nói chuyện phiếm hả?"
"Giờ ăn trưa."
"Anh trai ơi, bây giờ là ba giờ chiều rồi."
"Khoa cấp cứu là vậy. Nghĩ xong chưa?" Dịch Thanh Nguy hỏi, "Chuyện tao thuê nhà gần bệnh viện, mày tiết lộ cho cậu ấy à?"
"Sao? Mày không muốn giúp?"
"Đừng chụp mũ lên đầu tao. Sau này đừng làm chuyện này trước mặt tao nữa, phiền."
"Mẹ nó tao còn phiền hơn đấy, cậu ấy thích mày thì thích đi, còn ngày ngày đến tìm tao bắc cầu xây nhà. Đến trước mặt chính chủ thì im thin thít, đến chỗ tao thì gõ chiêng đánh trống, phiền vãi."
"Được thôi, cái cầu mày bắc tốt lắm, đưa người ta ra nước ngoài luôn rồi."
Vương Hành Hách châm một điếu thuốc: "Ra nước ngoài là đã định rồi, nếu không cậu ấy dám lật bài với mày à?"
Dịch Thanh Nguy không muốn nhắc đến chuyện đêm đó, năm năm bạn bè chỉ vài ba câu đã tan vỡ. Anh xen lẫn chút thiếu kiên nhẫn: "Tóm lại đừng..."
Vương Hành Hách dỗ đại gia: "Được được được, tao biết tao biết... Tao cũng chỉ phiền mày một lần này thôi mà?"
"Ừ, vậy đi."
Vương Hành Hách gọi anh lại: "Này, quán bar của Vu Công hôm nay xong rồi, tan làm qua uống vài ly, ủng hộ cậu ấy."
"Mệt, không đi, nhắn hộ một câu là được."
Anh ta "tặc" một tiếng, "Người ta thiếu câu nói của mày à? Quán mới của người ta thiếu hơi người sống đấy." Nói đến nhân khí, Vương Hành Hách cười: "Con bé Triệu Hoan Dữ kia ồn ào nhất, vậy tao gọi cả em ấy."
Dịch Thanh Nguy bị cái vẻ ngốc nghếch này chọc cười, xoa xoa gáy đau nhức, thở dài, nói: "Cái này mày phải hỏi xem xương của mày, có chịu nổi bị Thẩm Lạc Giai bẻ gãy hết không đã."
"Còn Tiểu Dã, mang hai đứa trẻ đến mở mang tầm mắt."
Dịch Thanh Nguy dừng lại một chút, hỏi: "Thật sự chán sống rồi à?"
"Bây giờ mày quản em ấy hả?"
"Không thì sao?" Dịch Thanh Nguy nói, "Để mày quản chắc?"
"Không phải là mời mày không được sao, tao chỉ mời mấy đứa ngoan ngoãn nghe lời thôi. Với lại, chỗ của chúng ta là nơi giải trí nghiêm chỉnh, không phải nơi tụ tập của yêu ma quỷ quái gì."
"Thôi đi, cút dùm cái."
Vương Hành Hách thật sự dám kiểm nghiệm xem xương mình cứng hay không, đến sớm lái xe đến trước cổng trường Trung học phổ thông số 4 chờ, xuống xe gửi tin nhắn cho Triệu Hoan Dữ, nội dung đại khái là "Tan học đừng về, ra cổng tìm anh".
Tin nhắn vừa báo gửi thành công, điện thoại của Vu Cung đã gọi đến, hỏi có hẹn được Dịch Thanh Nguy không.
"Yên tâm đi, chắc chắn đến, hai nhãi của nhà nó đều ở trong tay tao mà."
"Hai đứa? Đến quán bar được tuổi chẳng phải chỉ có Triệu Hoan Dữ thôi à?"
"Trước Tết cháu trai từ miền Nam về."
Vu Cung đáp: "Ồ ồ, mọc ra một đứa cháu trai. Đến đi, em trai tao hôm nay cũng dẫn bạn học, hai đứa không cô đơn đâu. Này - uống được không?"
"Được, Triệu Hoan Dữ uống từ bé, nhưng vẫn chuẩn bị chút đồ uống đi, Tiểu Dã không biết có uống không."
"Được, đón xong thì mau qua đây, ăn chút gì lót dạ."
"Bọn họ tan học rồi - ừ, được, vậy đi."
Triệu Hoan Dữ ở cổng trường đã vẫy tay với anh ta, đi đến trước mặt, cười híp mắt, tâm trạng rất tốt: "Nhị Đậu anh đến làm gì vậy?"
Vương Hành Hách mở cửa xe, nói: "Đưa các em đi chơi, lên xe."
"Chúng em còn phải đi ăn KFC nữa." Triệu Hoan Dữ do dự, "Đi đâu chơi?"
"Có tiền đồ, KFC có kích thích bằng quán bar không?"
Không nói hai lời, kéo Tống Dã Chi lên xe luôn.
Vương Hành Hách không nói dối, quán bar là quán bar nghiêm chỉnh, không có đèn xanh đèn đỏ và hôn môi sờ đùi, chỉ có một tủ rượu lớn chiếm nửa bức tường bắt mắt.
Trong quán ánh sáng tối, loa phát nhạc không lời du dương, thỉnh thoảng xen vào vài bài hát tiếng Anh tươi mới. Ông chủ là người có tâm, ngoài khu vực sân khấu đặt bàn ghế mở, còn lại bàn lớn cho ba người năm người, tám người mười người đều được ngăn cách bằng đồ trang trí nửa kín nửa hở, không gian riêng tư và không gian chung ranh giới mơ hồ, cả hai bên đều có chừa đường lui.
Cảm nhận tổng thể, bầu không khí khá tốt.
Buổi chiều, người còn ít, họ mua đồ ăn mang về từ KFC đối diện, hơn chục người vây quanh ăn.
Muộn hơn một chút, không khí dần nóng lên, đùi gà phần lớn đã được dọn đi, bắt đầu lên rượu. Chỉ có Tống Dã Chi và Triệu Hoan Dữ vẫn dính lấy nhau gặm cánh gà, mút ngón tay.
"Người đâu?"
Nghe thấy giọng của Dịch Thanh Nguy.
Sau đó tiếng bước chân đến gần, thò người vào, việc đầu tiên là đấm Vương Hành Hách mấy cái: "Cái đức tính của mày có sửa được không?"
Vương Hành Hách cười hì hì, cũng đang gặm cánh gà, dùng tay dính mỡ để đỡ, Dịch Thanh Nguy liền không đấm nữa.
Vương Hành Hách: "Phạt! Tự phạt, được chưa?"
Nói rồi ừng ực ừng ực uống cạn một ly đầy, cả bàn hoan hô, từ đó, không khí hoàn toàn lên cao, cánh gà cũng không có chỗ mà gặm nữa.
Mấy đứa trẻ trước mặt đám người lớn, ý thức lãnh thổ còn khá mạnh, cứ nhao nhao đòi tự chơi. Vu Cung tùy ý chúng, sắp xếp mấy bạn cùng tuổi sang bên cạnh.
Trước khi đi, Triệu Hoan Dữ bị Dịch Thanh Nguy cảnh cáo, đừng uống nhiều, ý là uống vài ngụm là được. Tiếp theo đến lượt Tống Dã Chi, bị véo má: "Đặc biệt là cháu, cái tửu lượng ấy."
Những người ngồi đây đều là học sinh lớp 12, Tống Dã Chi và Triệu Hoan Dữ bị mọi người coi như đàn em mà chăm sóc. Vu Hữu lại tương đương với chủ nhà, trái cây đồ ăn vặt lúc nào cũng mời hai người ăn, trò chơi cũng luôn kéo hai người vào chơi.
Triệu Hoan Dữ ghé sát vào nói nhỏ với Tống Dã Chi: "Tôi mới biết em trai của Vu Cung tên là Vu Hữu, chẳng lẽ nhà họ đặt tên ngược rồi à?"
Tống Dã Chi đáp: "Cũng không sao, anh nhường em thuận cũng được mà."
Triệu Hoan Dữ cười ngây ngô không ngừng.
Người lớn đứng dậy đi vệ sinh, đều phải tiện đường đến xem một lượt bọn trẻ chơi thành cái dạng gì rồi. Vu Hữu và một đám bạn học lại không vui, hét lớn sang bên cạnh: "Làm gì đấy? Mấy người các anh có thể tập trung mà tám chuyện của mình không! Đừng có suốt ngày sang ăn ké hạt dưa của bọn em!"
Vô dụng, người nên đến vẫn đến.
Nửa sau chơi càng lúc càng hăng say, nhạc cũng đã sớm đổi từ nhạc nhẹ thành nhạc rock, người không chơi game thì bưng ly rượu ra trước sân khấu hú hét theo ca sĩ, người chơi game thì... cứ chơi game.
Lời cảnh cáo của Dịch Thanh Nguy trước rượu là vô dụng, hơn nữa hai đại diện lớp 11 chơi không lại lớp 12, người bị phạt nhiều nhất là hai người họ. Thỉnh thoảng có người nghĩa khí giúp uống, nhưng vào bụng họ cũng không ít.
Lần này Tống Dã Chi hồ đồ lại thua.
Dịch Thanh Nguy từ nhà vệ sinh trở về, nghe một đám nhóc con kia tiếng hò reo hết đợt này đến đợt khác. Anh đi đến, dựa vào tường đứng xem.
Tống Dã Chi đang bị ấn đầu bôi tương cà lên mặt, ngay chỗ môi dưới đến giữa cằm rãnh má. Cậu cũng nhận thua, ngoan ngoãn ngửa đầu, hơi há miệng, nhịn ngứa ngáy mặc người bôi.
Một chút dính vào môi, còn mím mím nếm thử.
Mọi người đều đang hưng phấn, không rảnh để ý chuyện người lớn lại đến ăn ké hạt dưa. Vu Hữu còn nhét vào tay Dịch Thanh Nguy một lá bài, nói: "Anh Thanh Nguy! Đến! Thấy có phần!"
Số bài còn lại ném mạnh lên bàn, hào khí ngút trời: "Tiểu Chi! Gọi!"
Tống Dã Chi còn chưa nói gì, một đám người lại ầm ĩ lên.
Dịch Thanh Nguy khoanh tay đứng xem kịch.
Tống Dã Chi dưới cằm dính tương cà, cũng không ảnh hưởng phát âm, mọi người ầm ĩ bao lâu, cậu im lặng bấy lâu, cuối cùng nói rõ ràng rành mạch: "Bích ba."
Vu Hữu nói: "Không cần nói chất, báo số thôi."
Tống Dã Chi: "Ồ... Vậy ba điểm."
"Nhanh nhanh nhanh! Là ai!"
"A - không phải tớ -"
"Cũng không phải mình -"
"Chị đây vĩnh viễn đều lướt qua em trai đáng yêu!"
Mọi người người nhìn tôi tôi nhìn người, ba điểm vẫn chưa ai nhảy ra.
Triệu Hoan Dữ nhanh trí, liếc nhìn chú nhỏ của mình.
"Chú mấy điểm?"
Rõ ràng chỉ là đi ngang qua, lại biến thành sân nhà. Dịch Thanh Nguy búng búng mặt bài của mình, một lá bích ba hiện rõ trước mắt mọi người. Tay vung lên, lá bài xoay tròn rơi xuống bàn.
"Làm gì? Chơi thế nào?"
Mọi người nhao nhao giải thích.
"Phải lau sạch tương cà trên cằm Tiểu Dã!"
"Không được dùng tay-"
"Không được dùng chân-"
Một tràng cười lớn: "Đệt mịa cậu im mồm đi!"
Vậy còn làm thế nào.
"Dùng miệng?" Dịch Thanh Nguy hỏi.
Vu Hữu cười hì hì: "Anh Thanh Nguy thông minh thật."
Dịch Thanh Nguy khom lưng, hai tay chống lên bàn: "Tiêu chuẩn của các em lớn vậy à?"
"Ấy da! Nhanh lên! Còn đang đợi ván sau đấy!"
"Có phải chơi không nổi không?"
"Ấy ơ-"
Dịch Thanh Nguy giơ tay uống cạn nửa ly rượu trước mặt Tống Dã Chi, lau lau khóe miệng: "Mấy đứa nhóc, đứa nào đứa nấy cũng thối tha."
Anh dùng mũi chân đẩy đẩy cái đệm sofa bên cạnh Triệu Hoan Dữ: "Qua đó chút."
Triệu Hoan Dữ nhường ra một nửa lớn cho Dịch Thanh Nguy phát huy, cháu gái tốt là phải làm như vậy.
Sau đó, một đầu gối cong giữa Triệu Hoan Dữ và Tống Dã Chi, tay phải lại chống bên tai Tống Dã Chi, thân thể hạ xuống, cứ như vậy che đi phần lớn tầm nhìn.
Cũng may Tống Dã Chi ngồi mép sofa, mặt bên tay trái kia không cần tốn nhiều tâm tư che chắn.
Bị tiếng cười đinh tai nhức óc làm nền, Dịch Thanh Nguy tay trái bóp cằm Tống Dã Chi.
Khán giả kích động, bởi vì khán giả nhìn thấy là tư thế hôn, không thấy ngón tay cái tay trái của Dịch Thanh Nguy thuận theo cằm trượt lên, lau đi một nửa tương cà, rồi cúi đầu, dùng miệng mút ngón tay mình.
Hốc mắt Tống Dã Chi đều bị hun đỏ rồi, nhiệt độ cơ thể bị rượu đốt ra giờ phút này cũng đốt cả Dịch Thanh Nguy.
Anh khẽ nói: "Không phải bảo cháu uống ít thôi à?"
Tống Dã Chi cười: "Lúc nào cũng chơi không lại mà."
Dịch Thanh Nguy cũng cười, trầm thấp, giọng nói truyền đến tai Tống Dã Chi, như có từ tính, như có điện, chui vào các loại dây thần kinh, gợi lên tê dại, miên miên không dứt.
Dịch Thanh Nguy đổi ngón trỏ, chậm rãi, chuẩn bị làm theo cách cũ.
Tống Dã Chi say khướt, bị đè dưới thân anh, không kiên nhẫn lại oán trách: "Chú nhỏ, đừng gian lận."
"Suỵt-"
Dịch Thanh Nguy chuyên chú nhìn cằm cậu, Tống Dã Chi chuyên chú nhìn anh.
Đột nhiên, nửa thân trên căng thẳng, đứng dậy, nghiêng đầu ghé sát tới, môi dán vào cằm Dịch Thanh Nguy, thò ra cái lưỡi non mềm, nhẹ nhàng liếm một cái, rời đi lúc môi trên môi dưới còn dùng sức, âu yếm mút một ngụm.
Người uống rượu phản ứng chậm chạp, động tác trì trệ.
Chậm rãi hôn lên, chậm rãi liếm, chậm rãi mút vang, rồi chậm rãi nói: "Như vậy mới đúng."
Tống Dã Chi không biết đã uống bao nhiêu, ánh mắt sáng quắc, nụ cười lại si si nhu tình.
Mèo no đủ cũng có vẻ mặt này.
Dịch Thanh Nguy đè giọng mắng: "Đúng cái rắm."
Ngón trỏ của anh muốn động nữa, Tống Dã Chi liền giằng co không chịu, có sự bất đắc dĩ của học sinh đối đầu với giáo viên, nói: "Chúng ta cược thua nhận, được không?"
Dù thế nào, cũng không cho Dịch Thanh Nguy dùng ngón tay nữa, còn lật lại chuyện cũ: "Lúc chú bôi kem lên người cháu đáng lẽ phải để chú giúp cháu dọn sạch."
Hành vi ái muội thân mật đến trong miệng thiếu niên thanh xuân, thì cũng chỉ là dọn sạch mà thôi.
Ngón tay cái vừa ngậm trong miệng, giờ phút này ấn ngang lên môi dưới của Tống Dã Chi, tạm thời đóng vai ranh giới, tiện cho Dịch Thanh Nguy không chút kiêng kỵ, mở môi, thè lưỡi, từng đường từng đường, đem cằm của người dưới thân liếm sạch.
Dịch Thanh Nguy đứng dậy, cằm Tống Dã Chi không còn tương cà nữa, ngược lại cằm anh dính một chút đỏ sẫm. Mấy đứa trẻ nhìn thấy đều vui phát điên, có người kích động lấy chai rượu rỗng gõ bàn, tiếng động suýt chút nữa lật tung nóc quán bar mới khai trương.
Đợi đến khi anh trở về, Vương Hành Hách hỏi anh bên cạnh chơi gì mà hưng phấn vậy.
Dịch Thanh Nguy ngửa đầu lại uống một ly, vị tương cà chua chua ngọt ngọt trong miệng bị làm nhạt đi, anh nói: "Một đám nhóc quỷ quái làm loạn."
Thật ra người nên say là Triệu Hoan Dữ, rất nhiều rượu của Tống Dã Chi đều bị cô giành uống hết.
Cho nên cậu giờ phút này có thể vô cùng tỉnh táo đứng trong buồng vệ sinh, không thể tự chủ mà thở dốc khe khẽ.
Giữa môi mũi còn lưu lại mùi tương cà nhàn nhạt, rượu nồng đậm cũng không át được, che không nổi. Tống Dã Chi đầu tựa ván cửa, nhắm mắt, chặn hết cảm giác, vị trong cổ họng càng lúc càng nồng.
Lúc đó cậu không nhắm mắt, hận không thể trợn tròn mắt, nhìn rõ mỗi cảm xúc của Dịch Thanh Nguy. Đáng tiếc ở quá gần, cậu chỉ nhìn được đôi mắt của Dịch Thanh Nguy.
Đôi mắt khép hờ, hàng mi run rẩy hết lần này đến lần khác.
Lúc đó thân thể mềm nhũn, liều hết sức lực cắn chặt răng, giữ không chỉ là tiếng rên rỉ giấu trong kẽ răng, còn có tình ý sắp thốt ra.
Tiếng thở dốc dần chìm xuống, Tống Dã Chi mở mắt. Đèn treo trong nhà vệ sinh lay động trên đỉnh đầu, trái tim trong lồng ngực cũng lay động.
Ngoài cửa nhạc trong sảnh đến cao trào, cậu không chắc mình có thở dài hay không.
Nhưng nghe rõ tiếng gì đó đứt gãy-
Từ đó, nhân sinh của Tống Dã Chi bị sinh sinh xẻ làm hai đoạn.
Nửa đoạn trước vô dục vô cầu, nửa đoạn sau tham mà không biết chán.
Nhận xét
Đăng nhận xét