MN - Chương 28

Ngày 8 tháng 7, còn 364 ngày nữa là đến kỳ thi đại học năm 1997.

Tống Dã Chi tối qua ngủ muộn, quên kéo rèm cửa sổ, buổi sáng bị ánh nắng chiếu vào giường làm tỉnh giấc. Lật người xem đồng hồ, hơn chín giờ, thần trí còn đang từ từ tỉnh táo lại, mơ màng nghĩ rằng một năm sau giờ này đến lượt cậu ngồi trong phòng thi.

Cơn buồn ngủ lập tức tan đi bảy tám phần.

"Ông ơi!"

Tống Anh Quân đang ngồi ở phòng khách, nói: "Kêu cái gì! Tỉnh rồi thì dậy đi!"

"Có bánh bao và cháo trắng không ạ?" Cậu bò dậy, dụi mắt dựa vào cửa hỏi.

"Không có, tự đi mua đi."

Tống Dã Chi nhanh nhẹn mặc quần áo rửa mặt, đánh răng, qua loa lau mặt rồi đi ra ngoài.

"Mọi người ăn chưa ạ?"

"Ăn từ sớm rồi, lo cho bản thân đi."

Thong thả ung dung ăn xong bữa sáng đã hơn mười giờ, cậu ngáp dài cầm sách đi học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh một lát, học thuộc từ vựng chán lại đổi sang công thức toán học, rồi đến thơ cổ ngữ văn.

Tống Anh Quân nhìn tất cả, nói chuyện với Đào Quốc Sinh vài câu: "Gần đây nó có vẻ rất để tâm đến việc học hành?"

Lão Đào cười ha ha: "Còn gì nữa, nhắm đến vị trí hạng nhất đấy."

"Thảo nào tôi bảo mà?" Tống Anh Quân rung rung tro thuốc lá, "Không một tiếng động, cũng không đến trước mặt tôi bày tỏ thái độ thề thốt gì cả."

Đào Quốc Sinh "Ái chà" một tiếng, nói: "Từ trong bụng mẹ ra đã cái tính này rồi, không sửa được đâu. Tôi toàn là lúc dọn dẹp phòng nó mới thấy, dán một tờ giấy trên tường, dùng bút đỏ gạch đậm viết kế hoạch học tập đấy, mục tiêu cuối cùng là định vị trí hạng nhất."

Thật không tầm thường.

Tống Anh Quân nheo mắt, nghĩ đi nghĩ lại, nói một câu: "Lời Tiểu Nguy nó chịu nghe."

Tống Dã Chi ở trên ghế nằm trong sân nghe trọn vẹn những lời này, trang sách mở ra che kín mặt, trên rung dưới lắc, cậu kéo dài giọng nói: "Đói rồi - còn phải đưa cơm cho chú nhỏ nữa.."

Trước cổng trường Trung học phổ thông số 4 đứng rất nhiều phụ huynh, thời tiết rất nóng, ai nấy đều hầm hập mồ hôi, chắc là đưa con vào rồi không rời đi. Tống Dã Chi liếc nhìn vài cái, vội vàng đi về phía bệnh viện.

Hôm nay khoa ngoài ý muốn nhàn nhã, Dịch Thanh Nguy ngồi ở văn phòng lật xem bệnh án, nghe thấy tiếng gõ cửa "cộp cộp cộp", anh ngẩng đầu, Tống Dã Chi mặt mày hớn hở đứng ở cửa.

"Chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

"Buổi chiều phải đi mua sách."

"Gì cơ?"

Tống Dã Chi ngồi xuống, lấy hộp cơm ra cho anh, nói: "Lại gần vị trí hạng nhất thêm một bước nữa."

Dịch Thanh Nguy mặc kệ cậu ba hoa.

"Mua sách gì?"

"Mua mấy bộ đề thi." Tống Dã Chi nói, "Triệu Hoan Dữ cũng muốn mua, bảo cháu mang hộ."

"Nó lại sai bảo người khác à?"

"Không phải, còn chưa hết cấm túc đâu, anh Nhạc Giai không cho cậu ấy ra ngoài."

"Áp lực cuối kỳ đừng quá lớn, thi xong chú đưa các cháu đi biển chơi."

"Biển nào ạ?"

"Đến lúc đó muốn đi biển nào thì đi biển đó."

Triệu Hoan Dữ đang chuẩn bị cho cuộc thi toán học tháng 12 năm nay, rất nghiêm túc. Cô thật sự thích toán, lúc học toán cái lưng cũng phải thẳng lên một chút. Bình thường cười ha hả một mình, đến khi làm đề toán và nghiên cứu bài toán khó, chỉ còn lại một vẻ mặt nghiêm trang, một khuôn mặt trang trọng.

Dịch Thanh Nguy giục cậu đi hiệu sách, bảo cậu tốt nhất là trước hai giờ phải về đến nhà, đừng lượn lờ bên ngoài lâu quá, nếu không say nắng ngất xỉu ngoài đường thì khó xử lắm.

Tống Dã Chi không lay chuyển, nằm bò ra bàn nhìn anh: "Vậy vừa hay, đến đón chú cùng về nhà."

Dịch Thanh Nguy cũng nhìn cậu, vươn tay muốn xoa mặt cậu, bị tránh đi, đành lui một bước nhéo tai: "Chú thật sự muốn..."

Cửa bị đẩy ra, là đồng nghiệp cùng văn phòng.

"Hôm nay là cuối tuần à? Tiểu Tống sao lại đến đây?"

"Hôm nay thi đại học được nghỉ mà Tiểu Đoàn." Dịch Thanh Nguy đáp.

"Ồ ồ, bận đến ngốc luôn rồi." Đoàn Thành vội vàng cởi áo blouse trắng, cầm chìa khóa đi ra ngoài, "Tôi đi ăn cơm đây nhé."

Chưa đi đến cửa, lại quay đầu mặt mày hớn hở nói: "Bạn gái tôi cũng đưa cơm đến cho tôi đấy, nhà ăn đợi tôi kìa."

Sau này Tống Dã Chi đi trên đường đến thư viện, thật sự có chút chóng mặt, cậu choáng váng với chữ "cũng" trong câu nói cuối cùng của Đoàn Thành.

Đi đến trước một hiệu sách được trang hoàng rất mới, cực kỳ sang trọng, Tống Dã Chi không nghĩ ngợi gì liền bước vào. Người chọn sách không nhiều, tìm không thấy người quản lý, cậu đi đến quầy thu ngân, người ở quầy đang cúi đầu đọc sách.

"Chào anh, xin hỏi đề thi toán lớp 12 và tài liệu thi chuyên đâu ạ?"

"Đề thi toán?" Ông chủ lặp lại một câu, căn bản không ngẩng đầu, giọng điệu lạnh lùng, "Hiệu sách của tôi không bán cái thứ này."

Tống Dã Chi ở trước quầy thu ngân lặng lẽ đứng mấy giây, nhấc chân đi vào trong. Cậu xem hiệu sách này bán cái gì.

Trên giá sách gỗ phần lớn là sách mới còn chưa kịp bóc vỏ, hiệu sách không lớn, một đường nhìn qua, đập vào mắt đều là tác phẩm văn học nhỏ hẹp và khó hiểu. Đi vào trong nữa, còn có sách về khoa học phổ thông, về triết học, về xã hội.

Sau đó, bước chân Tống Dã Chi dừng lại ở khu vực phân loại xã hội.

Cụm từ "đồng tính luyến ái nam" này, là lần đầu tiên trong hơn mười năm qua bước vào thế giới của Tống Dã Chi.

Cuốn sách "Thế giới của họn - Nhìn thấu cộng đồng đồng tính luyến ái nam Trung Quốc" được đặt trên giá sách, chìm trong vô số cuốn sách, bình thường tầm thường, người vô tâm lướt qua, người hữu tâm bị đánh trúng.

Tống Dã Chi xem thời gian, không cần thiết phải đi dạo tiếp.

Ngón tay lướt lên gáy sách, rút nó ra từ biển sách chen chúc, mang đến quầy thu ngân. Sách được đặt ngang lên mặt bàn, đẩy đến trước mắt ông chủ hiệu sách.

"Thanh toán, cảm ơn ạ."

Ông chủ ngẩng mắt nhìn tên sách: "Bốn tệ năm hào, cần túi không?"

"Không cần, cảm ơn."

Ông chủ cuối cùng cũng nhìn cậu bằng con mắt chính diện, mặt không cảm xúc: "Đề nghị cậu cần, hơn nữa sau khi về nhà cố gắng đọc trong không gian riêng tư, cố gắng tránh bị bạn học và phụ huynh nhìn thấy."

"Tại sao ạ?"

Người bình thường lúc đặt câu hỏi sẽ không kiểm soát được mà nhíu mày, biểu thị không hiểu hoặc tức giận, nhưng thiếu niên trước mắt rõ ràng không có thói quen xấu này. Người bình thường hỏi ra vấn đề như vậy..."Tại sao không thể quang minh chính đại đọc cuốn sách này", không phải vô tri, thì chính là vô úy, nhưng thiếu niên trước mắt...

Có thể phán cậu vô tri, cũng có thể phán cậu vô úy.

Một đôi mắt sạch sẽ thuần khiết như vậy, như chưa từng bị tổn thương, cũng như từng bị tổn thương rồi không tiếc đối kháng sự cố chấp và thản nhiên của đám đông.

Ông chủ bỏ sách vào túi đen, đưa cho cậu, biểu cảm có chút thả lỏng, ngữ khí có chút dịu đi: "Tại sao à?" Anh chế nhạo cong khóe miệng, "Vấn đề này tôi cũng phải suy nghĩ kỹ. Cảm ơn đã ghé thăm, đi thong thả."

Tống Dã Chi không truy hỏi nữa, cũng thật sự không có chút manh mối, vẻ mặt mờ mịt bước ra khỏi hiệu sách, ngay sau đó đi đến hiệu sách tiếp theo tìm kiếm bậc thang cậu tiến tới vị trí hạng nhất và Triệu Hoan Dữ tiến vào đội tuyển tập huấn thi chuyên, những thứ khác đều bị ném ra sau đầu.

Mùa hè nóng nực đến, tặng kèm kỳ nghỉ hè.

Tống Dã Chi và Triệu Hoan Dữ khoanh chân ngồi trên sofa nhà Dịch Thanh Nguy, mỗi người ôm nửa quả dưa hấu, vừa mới lấy ra từ trong tủ lạnh. Lại mỗi người cầm một cái thìa, thong thả nhàn nhã.

Đây là quà tặng kèm của kỳ nghỉ hè.

Trên TV đang đưa tin về tình hình thi đại học năm nay. Thần đồng thiên tài chỉ mới 12 tuổi, trong kỳ thi đại học lần này đã được Đại học Khoa học và Kỹ thuật Trung Quốc nhận với số điểm cao 572, tiếp theo phát sóng nội dung phỏng vấn Doãn Hi và bố mẹ bạn học của cậu.

Triệu Hoan Dữ ngậm dưa hấu, nuốt nước: "Áp lực của mình lớn quá đi..."

Dịch Thanh Nguy đi qua trước mặt họ, nghe được một đoạn, nói: "Cháu không cần thiết phải so với họ, đừng làm khó bản thân."

Tống Dã Chi phụ họa cười cười, Triệu Hoan Dữ nhìn sang, cậu nghiêm túc cúi đầu đào dưa hấu: "Chú nhỏ, chú có muốn ăn một miếng không?"

"Chờ đã!" Triệu Hoan Dữ kêu lên, "Tôi quên mất, tôi có một tin chấn động muốn chia sẻ với Nhị Đậu rồi!"

Tống Dã Chi hỏi: "Tin gì?"

Triệu Hoan Dữ đặt dưa hấu lên bàn trà, bò đến phía bên kia bấm điện thoại bàn, nói: "Chuyện hệ trọng, Tiểu Dã cậu làm người thứ ba biết chuyện đi!"

Tống Dã Chi cũng nhích lại một chút, muốn cùng Vương Hành Hách đồng thời làm người thứ hai biết chuyện.

"Nhị Đậu! Em biết một tin chấn động nè!"

Triệu Hoan Dữ ấn loa ngoài, Vương Hành Hách ở bên kia nói chuyện, kích động gần bằng cô: "Anh cũng có một cái muốn nói với em! Anh nghi là giống cái em biết đấy!"

Triệu Hoan Dữ nói: "Vậy được, chúng ta cùng nói. Ba, hai, một..."

"Đậu Duy và Vương Phi kết hôn rồi!"

"Vương Phi và Đậu Duy kết hôn rồi!"

Tống Dã Chi: "..."

Cậu lại lặng lẽ nhích về chỗ cũ.

Trước khi cúp điện thoại, Vương Hành Hách nhắc đến chuyện ngày mai tự lái xe đến đảo Tần Hoàng, Triệu Hoan Dữ mới biết anh ta cũng đi cùng.

Vốn dĩ kế hoạch là vừa nghỉ hè liền đi bãi biển, nhưng Thẩm Nhạc Giai khăng khăng nói phải xem kết quả thi xong mới đi, chuyện này liên quan đến chất lượng chuyến đi này, thậm chí liên quan đến việc Triệu Hoan Dữ có tham gia chuyến đi này hay không.

Thế là Triệu Hoan Dữ không dám nộp giấy trắng cho giáo viên tiếng Anh nữa, nên hiếm hoi lắm mới lọt vào top 20 của lớp.

Còn Tống Dã Chi ngoài dự kiến, thi được vị trí hạng nhất, sớm hơn kế hoạch gần ba tháng.

Khi sự kiện có xác suất nhỏ hơn 1/2 xảy ra, Tống Dã Chi lập tức tìm nguyên nhân: Chẳng lẽ, Trần Phong trong lúc thi bị đau bụng?

Trần Phong chính là người thường xuyên ngự trên bảo tọa số một kia.

Dù sao đi nữa, sự tiến bộ của hai người họ đáng mừng, quyết định chất lượng chuyến đi này thuộc hàng thượng thừa.

Lúc Dịch Thanh Nguy và Thẩm Nhạc Giai kết bạn đi họp phụ huynh, Thẩm Nhạc Giai còn hỏi thăm tình hình của Chu Dã Thiện, biết được người tiến bộ lớn nhất trong lớp chính là ba người họ.

Thẩm Nhạc Giai không nói gì, Dịch Thanh Nguy chỉ cười.

Nói đến Chu Dã Thiện... từ sau lần học toán đó, Chu Dã Thiện như thể lương tâm phát hiện, đi tìm Hồng Cảnh Nguyên đổi lại chỗ ngồi, cũng từ đó về sau không chủ động nói chuyện với Tống Dã Chi nữa.

Tống Dã Chi nhận thấy, nhưng không rõ nguyên nhân, cũng chưa đi hỏi.

Việc kinh doanh và xử lý các mối quan hệ xã giao, cậu vốn không giỏi.

Chuyến du lịch này Vương Hành Hách không đi một mình, dẫn theo đối tượng đã hẹn hò được nửa năm, Dương Từ Tĩnh, cũng là một cô nàng Bắc Kinh ồn ào. Triệu Hoan Dữ và cô lần đầu gặp mặt, tuy cách nhau vài tuổi, nhưng tính cách rất giống nhau, hai người nói chuyện rất vui vẻ, hận gặp nhau quá muộn.

Đến đảo Tần Hoàng, đến khách sạn, trời đã nhá nhem tối. Đi du lịch tự lái rất rèn luyện người, trên đường Thẩm Nhạc Giai và Vương Hành Hách thay nhau lái, cuối cùng ai nấy đều mệt bở hơi tai. Ở khách sạn qua loa giải quyết xong bữa tối liền ai về phòng nấy nghỉ ngơi, dưỡng tinh, ngày mai lại xõa hết mình chơi.

Buổi tối, Tống Dã Chi và Dịch Thanh Nguy một phòng.

Cậu từ phòng tắm đi ra, Dịch Thanh Nguy đang nằm trên giường đọc sách, đến gần nhìn, hóa ra là tài liệu y học.

Phòng là giường đôi, nhưng Tống Dã Chi ném khăn lau tóc lên giường mình, cùng Dịch Thanh Nguy nằm sát vào một bên, hỏi: "Chú nhỏ, mọi người không được nghỉ ư?"

Dịch Thanh Nguy lau đi những giọt nước vừa bắn lên mu bàn tay mình, dùng bút đánh dấu vào trang tài liệu, khép lại, nói: "Dậy đi, chú sấy tóc cho."

Tống Dã Chi vặn vẹo người nhìn mái tóc ướt sũng của anh, nói: "Chú nhỏ, tóc của chú cũng chưa khô mà."

"Chúng ta giống nhau được à?" Dịch Thanh Nguy liếc cậu, "Nhanh lên."

Cái khăn vừa bị ném lên giường giờ lại bị nhặt lên, nắm trong tay Dịch Thanh Nguy, thấm khô mái tóc còn đang nhỏ nước của Tống Dã Chi.

"Không thích bị gió nóng thổi vào thì dùng khăn lau nhiều một chút."

Tống Dã Chi mặc anh tùy ý.

"Cháu vừa hỏi chú sao không được nghỉ hửm?"

"Đúng ạ."

Dịch Thanh Nguy đổi sang máy sấy tóc, nghiên cứu một chút nút bấm, bật tắt. Thật ra Tống Dã Chi không phải không thích gió nóng, là không thích tiếng ồn.

"Cưng à, cháu phải nhận ra, trên thế giới này nghề nghiệp có kỳ nghỉ hè dài chỉ có hai loại, học sinh và giáo viên mà thôi."

Còn chưa bị sóng nhiệt tấn công, tai Tống Dã Chi đã đỏ lên trước rồi.

"Dạ." Cậu cúi đầu nói.

Tiếng ồn của máy sấy tóc ở khách sạn này, có thể nhẫn nhịn, cậu nghĩ.

Sấy được tám phần khô, Dịch Thanh Nguy bỏ máy sấy xuống, lại nắm lấy tóc cậu xoa hai cái, đánh giá một hồi, nói: "Tóc dài rồi, về dẫn cháu đi cắt lại."

Tống Dã Chi soi gương nhìn nhìn, hỏi: "Cắt thành kiểu gì ạ?"

"Cạo trọc đầu." Dịch Thanh Nguy cũng nhìn cậu trong gương, tự mình cười trước, "Dù sao mặt cháu đẹp, trọc đầu cũng đẹp."

Tống Dã Chi không đáp, xỏ dép lê lên giường, để Dịch Thanh Nguy ở phía sau tiếp tục trêu người.

Tắt đèn kéo rèm, Tống Dã Chi mở mắt ra cái gì cũng không thấy, nhưng cậu vẫn nằm nghiêng người, hướng về phía Dịch Thanh Nguy.

"Chú nhỏ, chú có muốn ngủ chung giường với cháu không?"

"Chú việc gì phải ngủ chung giường với cháu." Dịch Thanh Nguy vừa chạm giường đã buồn ngủ, vừa mở miệng là qua loa với người ta.

"Chú tắm có dùng sữa tắm không vậy?"

"Chú việc gì phải dùng sữa tắm."

"Cháu dùng rồi, vị chanh, chú muốn ngửi thử không?" 

"Chú vi..." Dịch Thanh Nguy thở dài, nhấc chân đá một nửa chăn, "Qua đây."

Nhờ bóng tối, Tống Dã Chi ngậm một nụ cười lấp lánh, bò đến nửa giường mà Dịch Thanh Nguy để lại cho cậu.

"Chú thấy sao? Thơm không ạ?" Tống Dã Chi nghiêng người, co lại trước mặt anh.

Dịch Thanh Nguy đột nhiên vươn tay, lòng bàn tay lỏng lẻo che miệng Tống Dã Chi, nói: "Thơm, ngủ đi."

Dịch Thanh Nguy cảm nhận hô hấp khẽ khàng dưới tay, so với Tống Dã Chi bị phạt đứng ngày đầu tiên gặp mặt không muốn để ý đến người khác, trong lòng thấy buồn cười.

Người sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy, phần lớn là bản chất bộc lộ -

Bản chất vẫn dính người.

Tống Dã Chi yên lặng nằm rất lâu, đến khi lực trên lòng bàn tay trên môi dần dần buông lỏng, cuối cùng chậm rãi trượt xuống bên gối, đầu ngón tay khẽ chạm má cậu.

Dịch Thanh Nguy đã ngủ rồi.

Mắt Tống Dã Chi chưa từng nhắm lại, bây giờ vẫn mở. Cách gần rồi, cái gì cũng nhìn rõ.

Ký ức giữa người và người vốn dĩ chẳng thể trùng lặp.

Cùng đi qua một con đường, chú nhớ bầu trời xanh mây trắng, em nhớ hoa cỏ cây cối dưới chân.

Cùng ngủ một giấc, chú nhớ yêu ma quỷ quái trong mộng, em nhớ trán chú, mi mắt chú, sống mũi chú, môi chú, cằm chú, yết hầu chú, xương quai xanh của chú. Nhớ cơ thể chú như đồi núi nhấp nhô, nhớ sợi chỉ sờn trên cổ áo ngủ sẫm màu, cong cong như nỗi nhớ trong tim em. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến