MN - Chương 23
Lưng cậu ấy luôn thẳng tắp, mỗi bước đi đều mang theo phong thái tiêu sái. Chu Dã Thiện ngồi phía sau, thỉnh thoảng làm bạn cùng bàn, dù ở bất cứ đâu, ánh mắt cậu đều vô thức hướng về bóng hình cậu ấy. Cậu say mê hàng mi cong rợp, khóe môi trầm tĩnh, và khí chất thiếu niên thuần khiết không chút giả tạo. Cậu ấy tựa như một loài cây thanh hương, như những cánh thiên nga sải cánh trên mặt hồ, mang trong mình vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, kín đáo.
Đôi mắt cậu ấy mí lót hẹp dài, kéo dài đến đuôi mắt, hơi chếch lên, rồi cẩn trọng giấu đi đường cong nơi tận cùng.
Ngay từ những năm tháng lớp 10, Chu Dã Thiện đã sớm nhận ra mình rung động trước những chàng trai. Nhưng đến khi gặp Tống Dã Chi, cậu mới biết, hóa ra tình cảm này còn có thể sâu đậm hơn thế.
Thì ra "nhất kiến chung tình" không phải là lời hoa mỹ vô căn cứ.
Sắc môi cậu ấy đậm đà, khác hẳn với những cô gái trong lớp dạo gần đây đua nhau trang điểm, tụ tập tô vẽ môi son. Đôi môi cậu ấy tựa như màu son được lựa chọn kỹ càng, phết nhẹ một lớp mỏng manh lên cánh môi.
Ngay cả khi mắc bệnh, sắc môi ấy vẫn vậy.
Trong giờ nghỉ, Tống Dã Chi tranh thủ uống hai viên cảm cúm, mũi tắc nghẹn, đầu óc choáng váng. Cậu rũ mắt gục xuống bàn, nghe Chu Dã Thiện bảo cậu như một đóa hoa héo úa.
Triệu Hoan Dữ ngồi phía trước, vắt vẻo trên ghế, đối diện cậu, cũng bắt chước Tống Dã Chi gục xuống, ngang tầm mắt nhìn cậu: "Héo úa héo úa, một đóa cúc vàng nhỏ."
Chu Dã Thiện bỗng khẽ cúi đầu, lấy tay che miệng, khẽ khàng ho khan vài tiếng.
Đôi mắt linh hoạt của Triệu Hoan Dữ xoay chuyển về phía cậu ta, hỏi: "Sao thế, virus cảm cúm lây nhanh vậy à?"
Khi đôi mắt ấy xoay trở lại, Hoàng Cúc tinh thần phấn chấn đã đứng ngay bên cạnh cô. Triệu Hoan Dữ hơi rướn người lên, cười như không cười: "Cô Hoàng."
Hoàng Cúc không chấp nhặt với cô, đưa tay lên trán Tống Dã Chi thử nhiệt độ: "Thấy thế nào rồi? Tiết tiếng Anh vừa rồi có nghe lọt chữ nào không?"
Tống Dã Chi: "Hơi choáng ạ."
Bà buông tay xuống, cảm thấy hơi nóng.
"Hay là đến bệnh viện Bắc Đại cạnh trường khám xem sao?" Hoàng Cúc nói, "Cô cũng xin phép cho em nghỉ buổi chiều rồi. Khỏe hẳn thì đến lớp học cho tốt."
Nhanh chóng quyết định, bà hỏi bạn nào có thể đi cùng Tống Dã Chi đến bệnh viện. Hai đôi mắt của Triệu Hoan Dữ và Chu Dã Thiện đồng loạt sáng lên.
"Đi một người là đủ rồi."
Chu Dã Thiện là người được "chọn mặt gửi vàng", có nhiệm vụ chăm sóc người bệnh. Đến bệnh viện, Tống Dã Chi trái lại trở thành người hướng dẫn, chỉ dẫn cậu ta từng quy trình, dù đang phát sốt vẫn chu đáo dẫn cậu ta đến quầy đăng ký, quầy lấy thuốc, quầy thanh toán, tỉ mỉ giới thiệu từng nơi.
Cuối cùng, hai người ngồi trong phòng truyền dịch.
Mũi kim châm rất thuận lợi, dễ dàng luồn vào tĩnh mạch. Y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch, dặn dò: "Bạn học giúp để ý nhé, hết thì gọi người."
Chu Dã Thiện vội vàng gật đầu: "Vâng ạ, cảm ơn chị."
Mái tóc trước trán lộn xộn dựng đứng, do vừa gục trên bàn học, vừa hứng chịu gió suốt đường đi. Chu Dã Thiện đã sớm muốn giúp cậu vuốt lại, bây giờ đã ngồi xuống, cậu ta đưa tay lên, nhẹ nhàng chỉnh sửa mái tóc, cuối cùng còn vỗ nhẹ vài cái.
Rồi cậu ta giúp cậu mở nắp chai nước, đưa cho cậu, nói: "Uống chút nước cho đỡ khô môi với họng?"
Tống Dã Chi nhận lấy, nói lời cảm ơn.
Cậu vốn dĩ không thích uống nước nóng, nhưng khi ốm thì không thể không uống, cậu nín thở uống liền mấy ngụm. Khi đặt chai nước xuống, một chiếc áo blouse trắng đã đứng ngay trước mặt.
Ánh mắt hướng lên, Dịch Thanh Nguy đang cau mày nhìn cậu.
"Chú nhỏ, sao chú lại đến đây?"
Anh không khách khí, đưa tay lên thử nhiệt độ trán cậu, hỏi: "Bị làm sao thế này?"
"Cháu cũng không rõ..."
"Tiểu Phương bảo nhìn thấy cháu, chú còn tưởng cháu đi cùng bạn học, ai ngờ cô ấy bảo người bị đâm kim là cháu."
Tống Dã Chi sinh hoạt điều độ, ăn uống lành mạnh, mặc ấm áp, chẳng có lý do gì để cảm cúm cả. Cậu nghi ngờ mình bị lây từ bác tài taxi hôm qua, trên đường đi ông ấy sụt sịt mũi, xả giấy lau không ngừng, giọng nói khàn đặc mà vẫn thao thao bất tuyệt với Tống Dã Chi, cứ thế buôn chuyện từ điểm đầu đến điểm cuối.
Chu Dã Thiện cũng gọi một tiếng "Chú ơi, cháu chào chú ạ."
"Chào cậu. Triệu Hoan Dữ đâu? Lại không đến à?"
Chu Dã Thiện cười: "Oẳn tù tì thua cháu rồi."
Dịch Thanh Nguy cúi người, nhét túi chườm nóng mượn được vào lòng bàn tay đang truyền dịch của Tống Dã Chi. Thuốc truyền lạnh, một số bệnh nhân khi truyền dịch phản ánh cánh tay sẽ bị đau nhói, phần lớn là do mạch máu bị kích thích. Giữa tiết trời tháng năm tháng sáu chẳng ai mang theo túi sưởi, nếu không thì dán lên chai thuốc sẽ hiệu quả hơn, túi chườm nóng này là phải hỏi khắp nơi mới có được.
Anh vừa làm việc này vừa trêu đùa: "Chẳng lẽ sắp đến giờ học toán rồi? Nếu không thì nó giở trò gian cũng phải đòi đi theo."
Chu Dã Thiện ngạc nhiên gật đầu, quả thật là tiết của thầy Hạ.
"Lần này thi toán được bao nhiêu điểm?"
Tống Dã Chi biết câu hỏi này không dành cho mình, thành tích của cậu Dịch Thanh Nguy nắm rõ như lòng bàn tay, cậu tự nhiên nhìn về phía Chu Dã Thiện.
Chu Dã Thiện có chút ngẩn người.
"98 ạ..."
"Không tệ, về lớp học đi."
Chu Dã Thiện không ngẩn người nữa, lắc đầu nguầy nguậy: "Chị y tá vừa bảo cháu hết thuốc thì gọi chị ấy!"
"Tôi đưa nhóc ấy đến văn phòng tôi." Dịch Thanh Nguy nhận lấy cốc nước và cặp sách, "Không sao, vất vả cho cậu rồi đồng chí Tiểu Chu, tiết toán không thể bỏ được đâu, về đi, cứ yên tâm."
Tống Dã Chi ngồi trước bàn làm việc của Dịch Thanh Nguy, hai tay đặt trên hai bắp đùi, trên bàn bày một cuốn sách nhàn tản, giết thời gian. Cậu không đọc được chữ nào, có người đi qua cửa cậu sẽ ngẩng đầu lên nhìn, có khi là Dịch Thanh Nguy, có khi là người khác. Khi trước cửa vắng vẻ, cậu lại cúi đầu mân mê túi chườm nóng, màu hồng phấn, cậu dùng ngón trỏ nhẹ nhàng miết lấy viền túi.
Cánh tay cậu không hề đau.
Dịch Thanh Nguy phần lớn thời gian bận rộn đến mức chân không chạm đất, chỉ cần rảnh rang một chút là lại đi về phía văn phòng, để Tống Dã Chi đo nhiệt độ, thay nước nóng vào cốc.
Lần thứ ba anh vào là mười một giờ rưỡi, hai tay ướt sũng, Tống Dã Chi từ bên bàn cầm khăn tay đưa cho anh. Dịch Thanh Nguy đứng bên cạnh cậu lau tay, chẳng mấy chốc, Tống Dã Chi đã bị anh giữ lấy cằm lắc lắc. Bàn tay kia đã lau khô những giọt nước, nhưng vẫn còn hơi ẩm, vừa mát vừa mềm, khiến cằm cậu tê dại.
"Cả buổi sáng không thấy cháu lật trang nào cả, làm gì đấy?"
Tống Dã Chi gấp sách lại, đưa cho anh xem bìa, nói: "Chẳng có chút dinh dưỡng nào, chi bằng chú đưa Nhân Dân Nhật Báo cho cháu đọc đi."
Bàn tay đang giữ cằm cậu chuyển lên dán lên trán cậu, nhíu mày nói: "Hình như vẫn còn hơi..."
"Do nóng đấy thôi." Tống Dã Chi vội vàng cầm nhiệt kế trên bàn dí sát vào mắt anh, "Đúng không ạ?"
"Được rồi, về nhà ăn cơm."
Họ thường ăn cơm lệch giờ nhau, trước kia Dịch Thanh Nguy luôn là người ăn cuối cùng.
"Chú không bận nữa sao?"
"Đi thôi, ăn cơm xong còn có việc bận."
Họ ra quán ven đường mua đồ ăn mang về, trên đường về khu chung cư, Tống Dã Chi nói dạo gần đây cậu luôn cảm thấy xương chân đau nhức.
"Uống canxi đều đặn chứ?"
"Có khi nhớ, có khi..."
"Dạo này cao lên không ít, tự đo chưa?"
"1 mét 76 ạ."
"Cao lên hai ba centimet rồi à? Tốt đấy." Khi qua đường, tay trái Dịch Thanh Nguy xách túi đồ, tay phải tự nhiên nắm lấy tay Tống Dã Chi, "Phải nhớ uống canxi, sữa cũng phải uống, cố gắng vượt qua cột mốc 1 mét 80 nhé, được không?"
"Cái này có lẽ không phụ thuộc vào ý chí chủ quan của cháu đâu."
Qua đường xong, tay lại tự nhiên buông ra.
"Tác dụng của tính chủ động vẫn không thể bỏ qua được." Dịch Thanh Nguy nói.
Đến chân cầu thang, Dịch Thanh Nguy dừng lại một chút, liếc nhìn Tống Dã Chi, hỏi: "Có cần chú cõng cháu lên không?"
Tống Dã Chi lại sinh ra cảm giác sợ hãi, lùi lại một bước, theo bản năng từ chối: "Chân cháu khỏi lâu rồi."
Thời gian trước, chân cậu bị thương, mấy ngày đầu rất nghiêm trọng, chính là Dịch Thanh Nguy cõng cậu lên lầu. Đối với Dịch Thanh Nguy mà nói thì chẳng đáng là gì, cõng hơn năm mươi cân một mạch leo sáu tầng cũng không đỏ mặt tía tai, nhưng anh đâu biết người trên lưng anh lại chịu dày vò đến thế nào.
Hai cánh tay cậu không quen thuộc vòng qua cổ Dịch Thanh Nguy, cằm cậu khó khăn tìm một chỗ thích hợp để tựa vào vai anh, eo bụng và lồng ngực dán chặt vào tấm lưng rộng lớn vững chắc của anh.
Họ tiến lại gần vô hạn, khoảng cách cơ thể dần tiến về con số không, khi ấy, nhiệt độ cơ thể và hương vị của Dịch Thanh Nguy bao trùm lấy cậu, vây quanh cậu, mơ hồ trở thành một luồng sức mạnh mạnh mẽ, an ủi cậu, cũng tấn công cậu. Cảm giác được thỏa mãn và cảm giác bị xâm lược đều đến từ cùng một người, Tống Dã Chi lần đầu tiên đối mặt với tình cảnh như vậy, bối rối, và bất lực.
Tống Dã Chi khi nằm trên lưng Dịch Thanh Nguy sẽ cố ý làm chậm nhịp thở, nhưng nhịp tim lại luôn quá nhanh. Trái tim cậu dán gần anh như vậy, không biết có bị phát hiện ra không.
Nhưng biết làm sao được, đây đâu phải là điều cậu có thể kiểm soát.
"Không khó chịu nữa hử?" Dịch Thanh Nguy hỏi.
Tống Dã Chi dẫn đầu bước về phía trước, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Cháu không yếu đuối đến thế."
Mở cửa bằng chìa khóa của Tống Dã Chi, Dịch Thanh Nguy đi trước, nhưng lại đứng ở cửa đợi cậu.
Cậu tìm chìa khóa, tra vào ổ, còn chưa kịp xoay, cửa đã mở ra. Tống Dã Chi giật mình, hoảng hốt lùi lại, giẫm phải Dịch Thanh Nguy ở phía sau.
Người phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy eo cậu, cười khẽ, chắc là đang cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào gáy cậu, rồi cậu nghe thấy anh nói: "To gan thật đấy."
Người mở cửa từ trong nhà là người chị đã gặp Tống Dã Chi một lần, Vu Thi Oánh. Cậu lặng lẽ rút chân về, đứng thẳng người, chào hỏi.
Dịch Thanh Nguy trước tiên mang cặp sách và túi đồ vào nhà, cậu tụt lại phía sau cúi đầu thay giày.
Vu Thi Oánh lần đầu đến, không rõ bố cục và thói quen trong nhà, đôi giày cao gót vừa cởi đã đặt ngay ở huyền quan. Tống Dã Chi cúi người, nhấc đôi giày của cô nàng lên, tiện tay cất vào tủ giày. Vị trí để dép lê của Triệu Hoan Dữ mọi ngày trống không, Tống Dã Chi ngẩn người, nghĩ lại, chắc là Vu Thi Oánh đã đi rồi.
Cô nàng đang nấu canh trong bếp, Dịch Thanh Nguy đi vào giúp, múc hai bát bưng ra.
"Vừa hay, đồ ăn mua về không có canh." Dịch Thanh Nguy quay đầu nhìn Tống Dã Chi, "Mau ra ăn cơm đi."
Tống Dã Chi chậm rì rì đi đến bàn ăn ngồi xuống, trước đó mua phần cơm cho ba người, cậu còn tưởng phần kia là cho Triệu Hoan Dữ.
Vu Thi Oánh là một cô gái hoạt bát, dễ nói chuyện, từ khi bước vào cửa đến giờ chưa thấy khóe miệng cô nàng hạ xuống bao giờ.
"Dịch Thanh Nguy, mày đối xử với tranh của tao như thế đấy hả?"
"Tao làm sao cơ?"
Vu Thi Oánh chỉ vào chiếc tủ ở lối vào.
"Mày cứ để nó ở đấy?"
"Đẹp mà." Dịch Thanh Nguy tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, "Đặt ngay ngắn chỉnh tề, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy, Triệu Hoan Dữ còn thường xuyên lau bụi cho mày nữa đó."
Vu Thi Oánh không so đo với anh, ngồi xuống, đẩy hai bát canh đến trước mặt Tống Dã Chi, rồi đưa đũa cho cậu, nói: "Đây là canh gừng, đây là canh gà..."
Dịch Thanh Nguy kéo bát canh gừng về phía mình.
"Canh gừng uống sau bữa ăn."
Tống Dã Chi nói: "Cảm ơn chị."
Hai người đối diện ngồi cạnh nhau, Tống Dã Chi cúi đầu ăn cơm. Vu Thi Oánh và Dịch Thanh Nguy có cách cầm đũa giống nhau, đều thích cầm thẳng đứng, gõ nhẹ xuống mặt bàn, để hai chiếc đũa trong tay bằng nhau mới chịu gắp thức ăn. Bao nhiêu năm sống chung, mài giũa ra một kiểu cưỡng bách giống hệt nhau.
Cậu lại gắp một miếng cơm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, Triệu Hoan Dữ bao giờ thì về vậy?
Giữa lúc nuốt cơm, cậu lại một lần nữa nhận ra một điều - Dịch Thanh Nguy đã đưa chìa khóa nhà cho Vu Thi Oánh.
Nhận xét
Đăng nhận xét