MN - Chương 24
Thì ra Vu Thi Oánh không chỉ đến chơi, mà là ở nhờ. Cô của cô nàng bị cao huyết áp, phải nhập viện theo dõi điều trị. Anh họ lại đang làm việc ở Thượng Hải, không thể về ngay được, nên cô nàng tạm thời đến giúp đỡ. Triệu Hoan Dữ và cô nàng có mối quan hệ tốt, không ngại ngủ chung một giường. Hơn nữa, căn nhà này đối với ba người bọn họ hiện tại, chỉ là nơi dừng chân nghỉ trưa trong những ngày làm việc, sự xuất hiện của Vu Thi Oánh cũng không gây ra quá nhiều phiền toái.
Dịch Thanh Nguy dạo gần đây được điều đến khoa cấp cứu, đồng thời cũng không còn phải trực đêm nữa, nên mỗi trưa đều về khu chung cư ăn cơm, trái lại Tống Dã Chi lại vắng mặt.
"Vừa nãy cháu nói nhóc ấy và Chu Dã Thiện đi đâu thế?"
Triệu Hoan Dữ nhặt từng cọng hành trong bát ra, vẻ mặt không giấu nổi vẻ ghét bỏ. Bị Dịch Thanh Nguy gõ đũa vào tay, nhắc nhở, bảo cô vứt vào thùng rác, đừng để trên bàn.
Vu Thi Oánh xé một tờ giấy đưa cho Triệu Hoan Dữ.
"Lót giấy là được rồi."
"Cảm ơn chị Thi Oánh." Triệu Hoan Dữ lúc này mới chậm rãi đáp: "Đến nhà Chu Dã Thiện rồi ạ."
Dịch Thanh Nguy hừ một tiếng, cười khẩy: "Sao? Nhà Chu Dã Thiện ở khu dân cư của trường à?"
Làm cái chuyện gì mà bỏ gần tìm xa thế không biết.
Nghe giọng điệu có vẻ hơi tức giận, nhìn biểu cảm lại không giống, thật khó mà đoán ra.
Triệu Hoan Dữ cắn một miếng xúc xích, nói: "Anh trai Chu Dã Thiện mang về một thùng sách chuyên ngành hóa học, Chu Dã Thiện bèn mời Tống Dã Chi đến nhà cậu ấy xem."
Tống Dã Chi sau đó mấy ngày liền không đến, đến nhà Chu Dã Thiện xem sách hóa học gần một tuần. Dịch Thanh Nguy hỏi qua hai lần, sau đó cũng không hỏi nữa.
Đến cuối tuần, Tống Dã Chi như thường lệ đi đưa cơm, vừa bước vào văn phòng, điều đầu tiên cậu nhận ra là hai chậu xương rồng trên bàn biến mất, ngồi xuống ghế, chiếc khăn mặt treo bên cạnh bàn cũng không thấy đâu.
Cậu đang lấy làm lạ thì chị Tiểu Phương bưng một bát mì bò vào, nhìn thấy cậu, kinh ngạc nói: "Tiểu Tống sao em còn đến đây?"
"Em sao..."
"Chú nhỏ em mấy hôm trước đã chuyển đến khoa cấp cứu rồi mà, anh ấy không nói với em à?"
Quả thật là không nói, cả tuần nay không gặp mặt rồi.
Chẳng phải còn có điện thoại sao?
Tống Dã Chi xách hộp cơm đi tìm nửa vòng, đến quầy tư vấn của khoa cấp cứu, nói là mang cơm cho Dịch Thanh Nguy, nhờ chuyển hộ.
"Dịch Thanh Nguy? Cái cậu bác sĩ thực tập ấy à?" Cô y tá hỏi.
"Vâng ạ."
Cô ấy giơ tay chỉ chỉ, bảo lên tầng hai, cuối hành lang rẽ phải, xem người có ở văn phòng không.
Tống Dã Chi lắc đầu, mượn giấy bút, viết tên Dịch Thanh Nguy, kẹp lên nắp hộp cơm.
"Có thể nhờ chị giúp em đưa cho chú ấy được không ạ?"
Hôm nay gió lớn, mây trên trời trôi rất nhanh, trời sáng rồi lại tối, là do những đám mây bên cạnh mặt trời tan ra rồi lại tụ lại.
Tống Dã Chi đứng bên đường, trước mặt hết chiếc taxi này đến chiếc taxi khác dừng lại, đều bị cậu lắc đầu từ chối, cuối cùng một bác tài có chút nóng tính.
"Không bắt xe thì đứng bên đường làm gì? Sao? Cảnh sát giao thông mặc thường phục à?"
Tống Dã Chi nép vào bên trong vỉa hè.
Đi bộ dọc theo vỉa hè gần một tiếng đồng hồ mới về đến nhà, vừa mở cửa sân, đã thấy Thúy Phượng Hoàng vỗ cánh, ngó nghiêng bay đến. Móng vuốt sắc nhọn gõ lên phiến đá, phát ra tiếng sột soạt.
Cậu ngồi xổm xuống, bế con chim vào lòng bàn tay, đi về phía lồng chim.
"Thật sự thả mày ra đấy à? Mấy con mèo hoang ngoài ngõ nhiều như vậy, bị cắn chết thì sao."
Sắp xếp ổn thỏa cho chim, cậu quyết định chỉnh đốn lại bản thân.
Bấm số điện thoại bàn nhà Triệu Hoan Dữ, chưa được mấy giây đã có người nhấc máy.
"Cậu đã nói gì với chú nhỏ thế hả?" Cậu ủ rũ hỏi.
"Nói gì cơ?"
"Chuyện tôi buổi trưa không về khu chung cư ăn cơm ấy."
"Thì nói là Chu Dã Thiện rủ cậu đến nhà cậu ấy chơi đấy thôi."
"Năm ngày cậu đều nói thế à?"
"Không có, chú nhỏ chỉ hỏi mấy hôm trước thôi mà."
"Hôm nay tôi đi đưa cơm, chú nhỏ chuyển đến khoa cấp cứu rồi."
"À phải." Triệu Hoan Dữ nhớ ra, "Ôi, tôi quên nói với cậu mất."
"Chú nhỏ cũng quên nói với tôi." Dây điện thoại bị xoắn đi xoắn lại, Tống Dã Chi không chắc chắn hỏi, "Hay là chú ấy giận rồi?"
Triệu Hoan Dữ nhớ lại lời Dịch Thanh Nguy hôm đó, thì có hơi không vui, nhưng lại không phải là tức giận rõ ràng. Cô nói: "Không đâu, chú nhỏ khoản này dễ tính lắm, đi chơi nhà bạn bè là không vấn đề gì cả." Cô lầm bầm, "Đâu có như anh tôi."
Có lẽ Thẩm Lạc Giai đang ở không xa cô, bởi vì câu nói này cô đã hạ giọng xuống rất thấp.
Cúp điện thoại, Tống Dã Chi nằm trên ghế sofa, bắt chước tư thế quen thuộc của Dịch Thanh Nguy, một chân chống xuống đất, vô mục đích trượt đi trượt lại, khiến Tống Anh Quân từ trong phòng ngủ đi ra nhìn cậu.
"Ai làm ai giận vậy?"
"Chú nhỏ ạ."
"Ai chọc giận thế?"
"Cháu." Tống Dã Chi bổ sung, "Hình như."
Tống Anh Quân không những không giận mà còn bật cười: "Cháu cũng khá đấy, có thể khiến nó giận được. Đã làm gì?"
"Cũng chẳng làm gì." Tống Dã Chi trở mình, đối mặt với lưng ghế sofa, "Chỉ là cả tuần này buổi trưa cháu đều không về khu chung cư."
Căn nhà hơn trăm mét vuông không nhỏ, nhưng thêm một người lại trở nên chật chội. Thật kỳ lạ.
Vu Thi Oánh tính cách rất tốt, chỉ cần có cô nàng, không khí trong nhà liền trở nên sôi động, hơn một tuần này, khu vườn trên tầng thượng cô nàng cũng thỉnh thoảng lên chăm sóc vài lần. Vấn đề là ở Tống Dã Chi - khi Vu Thi Oánh và Dịch Thanh Nguy đồng thời xuất hiện, sự chú ý của cậu sẽ vô thức đặt lên người họ, căn bản không thể tập trung làm việc của mình. Thật kỳ lạ.
Lần trước trên bàn ăn vì nghe bọn họ trò chuyện mà lơ đãng, ăn phải cần tây, cậu chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa rất lâu, lại đánh răng mấy lần mới xong.
Sau đó cậu không muốn đến khu chung cư ăn cơm nữa, vừa hay Chu Dã Thiện mời cậu nghiên cứu sách giáo khoa hóa học đại học, cậu gật đầu đồng ý luôn.
"Vừa nãy cháu đi, thấy chú nhỏ giận hửm?"
"Không ạ, chưa chuẩn bị xong, đặt hộp cơm xuống cháu đã về rồi."
Tống Anh Quân: "Mặt còn chưa thấy, cháu làm sao biết người ta giận?"
Tống Dã Chi lại trở mình: "Vậy là không giận ạ?"
"Thôi bỏ đi."
Tống Anh Quân lấy cớ dắt chim đi dạo để kết thúc cuộc trò chuyện vô lý này.
Tống Dã Chi vẫn còn ở phía sau gọi: "Thả Thúy Phượng Hoàng ra sân phải có người
trông đấy, mèo hoang ác lắm!"
___
Ngày hôm sau trước khi ra khỏi nhà, Tống Anh Quân gọi cậu lại, bảo không gặp được người thì không được về, bị mắng cũng không được cãi.
Tống Dã Chi vâng dạ nói đã biết.
Nhưng vẫn chưa biết chú nhỏ mắng người sẽ như thế nào, Triệu Hoan Dữ và Chu Dã Thiện yêu nhau chú ấy còn không mắng, mình và Chu Dã Thiện học tập lại bị mắng à?
Đến khoa cấp cứu, từ xa đã thấy Dịch Thanh Nguy đứng ở quầy tư vấn tầng một, dựa vào quầy nói chuyện với người ta.
Khoa cấp cứu không phải rất bận sao?
Bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu đến choáng váng, Tống Dã Chi lúc này cảm thấy mình là một con thỏ, còn Dịch Thanh Nguy đang canh giữ bên gốc cây.
"Cậu đặt cơm ở nhà hàng nào thế? Còn có thể đưa cơm mỗi ngày à?"
"Gì cơ?" Dịch Thanh Nguy phản ứng một lúc, "Cái hôm qua ấy à? Là cháu trai tôi."
Cô y tá che miệng, cười, nói ngại quá. Cô ấy hất cằm, "Cháu trai cậu đúng giờ ghê nha."
Dịch Thanh Nguy quay đầu lại, thấy Tống Dã Chi đứng ở không xa cửa lớn, bộ dạng muốn vào mà lại không dám.
"Tôi đi trước đây."
Dịch Thanh Nguy đứng dậy, vẫy tay với cậu, đi lên tầng hai.
Văn phòng của khoa cấp cứu nhỏ, hai người dùng chung. Cây xanh vẫn còn, khăn mặt thì đã đổi.
"Sao chỉ mang một phần?"
"Cháu ăn rồi mới đến."
Dịch Thanh Nguy nhìn cậu, đưa mắt ra hiệu, cậu kéo ghế đến ngồi xuống. Khuỷu tay chống lên bàn, lòng bàn tay đỡ cằm, cơm đã đưa đến rồi cũng không nhắc đến chuyện về nhà, cứ ngồi im nhìn Dịch Thanh Nguy ăn.
Cậu nói: "Khoa cấp cứu khó tìm quá, hôm qua cháu đi lòng vòng gần hết mới thấy."
Tìm chuyện để nói.
Dịch Thanh Nguy lấy hộp cơm hôm qua từ trong ngăn kéo ra, đã được rửa sạch sẽ.
"Cầm về đi."
Tống Dã Chi lật hộp cơm lại, hỏi: "Chú nhỏ, cái tờ giấy có viết tên chú của cháu đâu?"
"Cháu còn muốn cầm về à?"
"Chú vứt rồi ạ?"
"Giữ lại làm gì?"
Tống Dã Chi cụp mắt gật đầu.
"Chú nhỏ, sao chú không nói với cháu chuyện chú chuyển khoa vậy?"
"Không nói à?"
Tống Dã Chi mở to mắt: "Không nói, hôm qua cháu đến mới biết."
Dịch Thanh Nguy "ừ" một tiếng, "Vậy là chú quên."
Tống Dã Chi không nói gì nữa, nhìn chằm chằm người ta một lúc lâu, khuỷu tay rời khỏi bàn, đặt bằng phẳng lên bàn, mông rời khỏi ghế, vươn dài cổ, kéo gần khoảng cách giữa hai đôi mắt.
"Chú nhỏ, có giận không ạ?"
Hàng mi vốn cụp xuống ngoan ngoãn bỗng rung động, Dịch Thanh Nguy ngẩng mắt nhìn cậu.
"Giận gì?"
Câu hỏi nghi vấn của anh thường không mang ngữ điệu nghi vấn.
Trái lại Tống Dã Chi lại là người đầu hàng trước trong cuộc đối diện này, buông lỏng sức lực, ngồi trở lại ghế.
"Thì... cả tuần nay... cháu đều không đến ăn cơm."
Dịch Thanh Nguy lại cầm đũa lên: "Ừ, mấy ngày không gặp, hóa học học đến đâu rồi?"
"Cũng... cũng tạm ạ."
"Tạm là được rồi, về đi. Bắt xe, đừng đi bộ, trời nóng quá."
"Chú nhỏ, trưa mai ăn gì đây?"
"Mai rồi nói."
"Không ăn rau xào nữa, ăn mì bò nhé? Hôm qua chị Tiểu Phương mua, cháu ngửi thấy thơm lắm."
"Được."
"Vậy cháu đi nhé?"
"Chú ý an toàn."
Tống Dã Chi cầm hộp cơm lên, đứng dậy, nói: "Hộp cơm cháu mang về nhà rửa, sau này chú đừng rửa, ăn xong cứ để đấy thôi."
Tống Dã Chi xác nhận Dịch Thanh Nguy giận rồi, cảm xúc nhạt nhòa, nói cũng ít đi. Nhưng được cái vẫn để ý đến người ta, không mắng người.
"Tống Dã Chi."
Dịch Thanh Nguy gọi cậu lại, âm cuối kéo dài và nặng nề, một chi tiết mà người ngoài khó có thể nhận ra, nhưng Tống Dã Chi ngay lập tức nghe ra.
Dịch Thanh Nguy mới nhớ ra trong văn phòng còn cất mấy quyển sách đã để mấy ngày, kéo chiếc thùng nhỏ dưới chân bàn ra, mở ra, là sách khoa học phổ thông về hóa học và kiến thức cơ bản về hóa học đại học.
"Sau này buổi trưa phải về đúng giờ, không được chạy lung tung nữa."
Tống Dã Chi thất thần, cúi đầu, nhìn mấy quyển sách kia.
Triệu Hoan Dữ, chẳng phải đã nói, chú ấy dễ tính lắm mà.
Nhận xét
Đăng nhận xét