MN - Chương 22
"Nếu có người đưa cho anh một chiếc thẻ lên máy bay như thế này, anh có cho phép người đó lên máy bay không?"
Cô gái với vẻ đẹp tinh xảo, linh động, đeo một cặp kính râm lên sống mũi, đôi mắt tựa nai con nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhàu nhĩ đã ướt đẫm rồi lại phơi khô suốt một năm, không nói gì.
"Ngày là hôm nay, tiếc là bị ướt rồi lại không biết đi đâu... Anh có biết không?"
"Không biết, hay là anh đổi cho em một vé khác nhé... Em muốn đi đâu?"
"Tùy thôi, anh bảo đi đâu thì đi đó."
Bộ phim kết thúc ở đây.
"Cô ấy tên là gì?"
Không biết bộ phim này là của vị đạo diễn nào, Tống Dã Chi mấy chục phút đầu xem một cách mơ hồ, đợi đến khi màu sắc bộ phim cuối cùng cũng tươi sáng lên, xuất hiện một nhân vật lộ mặt giống như nữ chính, lại quên mất trong phim có đoạn nào nhắc đến tên của nữ chính.
"Vương Tĩnh Văn." Chu Dã Thiện nói.
Triệu Hoan Dữ lắc đầu: "Người ta đổi lâu rồi, Vương Phi."
Tống Dã Chi: "...Tôi hỏi tên nhân vật."
Triệu Hoan Dữ: "Không biết."
Chu Dã Thiện: "Không biết."
Trên màn hình trắng hiện ra tên đạo diễn, Vương Gia Vệ.
Triệu Hoan Dữ: "Đồ của Vương Gia Vệ quay có chút thú vị đấy."
Bởi vì không hiểu gì cả.
Chu Dã Thiện nói, bộ phim này đã đoạt được rất nhiều giải thưởng.
Họ quyết định xem lại một lần nữa.
Lần thứ hai, họ đã hiểu. Đại khái là một cảnh sát thất tình, sau đó yêu một sát thủ; một cảnh sát khác thất tình, sau đó yêu một cô gái bán hàng ở cửa hàng tạp hóa. Hai câu chuyện độc lập, xảy ra ở cùng một nơi, bị đạo diễn tùy hứng kết nối trong một bộ phim.
Ồ, cô gái tên là A Phi.
Lương Triều Vĩ đang đối diện với đầy những đồ vật trong nhà lẩm bẩm một mình, anh cuối cùng cũng phát hiện ra con búp bê lớn đã bị đổi thành Garfield, chiếc khăn mặt màu hồng rách rưới đã bị đổi thành chiếc màu xanh nhạt mới tinh, xà phòng mới, cá hộp thay đổi hương vị.
Tống Dã Chi nhìn chằm chằm vào màn hình, có chút thất thần.
Trong đầu cậu liên tục tua lại cảnh A Phi nghe nhạc ồn ào làm việc, Lương Triều Vĩ chăm chú nhìn cô ở quầy hàng.
Sâu sắc, quyến luyến, nhất định là em, quyến rũ em rơi vào thế giới của anh. Ánh mắt này rất khó khiến người ta không rung động.
Nhưng đợi đến khi người ta hoàn hồn lại tỉ mỉ thăm dò, thì lại chẳng có gì cả.
Thật là một bài toán khó giải.
Chiều hôm sau, khi gặp Dịch Thanh Nguy, Tống Dã Chi miệng còn ngân nga "California Dreamin'" để trêu chim. Thúy Phượng Hoàng nửa ngày không thèm để ý đến ai, thấy người đến sân liền lập tức cất tiếng kêu vui vẻ.
"Chú Tống đâu? Ra ngoài dạo cũng không mang Thúy Phượng Hoàng đi cùng?"
"Cùng chú Đào đi chợ chưa về." Tống Dã Chi nhận lấy hộp cơm trong tay anh, đi về phía nhà bếp, quay đầu hỏi, "Chú đến sớm thế?"
"Tỉnh rồi liền qua."
Dịch Thanh Nguy khẽ cười, cũng đứng trước lồng chim, đốt ngón tay gõ gõ vào thanh gỗ.
"Hôm qua xem phim gì?"
"Trùng Khánh Sâm Lâm." Tống Dã Chi đặt hộp cơm xuống trở lại, đứng ở bậc cửa, chỉ thấp hơn Dịch Thanh Nguy một chút, hơi ngước mắt, thú vị đánh giá đôi mắt anh, "Chú xem chưa?"
"Chưa xem."
"Vậy chú phải tranh thủ xem đi, chú nhỏ, đôi mắt nam chính trong đó giống chú lắm."
"Đẹp trai?" Dịch Thanh Nguy cụp hàng mi xuống, nhìn lại cậu.
Đẹp trai.
Nhưng Tống Dã Chi không đáp ra lời, nhảy xuống bậc cửa, đi vào phòng khách, nói: "Cũng tàm tạm."
Dịch Thanh Nguy ở sau lưng chê cậu khen người cũng không biết khen cho trọn, "cũng tàm tạm" là cái kiểu gì. Mà Tống Dã Chi ở trước bàn trà phòng khách lơ đãng chọn táo, tay phải lại sờ lên tim, lẩm bẩm.
Hôm qua họ xem phim tận ba lần, Triệu Hoan Dữ yêu Vương Phi mất rồi, cứ không ngừng lẩm bẩm Vương Phi với Đậu Duy thật là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
Lẽ nào...mình yêu Lương Triều Vĩ?
May mắn thay, tiếp đó Dịch Thanh Nguy hỏi chuyện thi giữa kỳ khiến nhịp tim cậu trở lại trật tự bình thường.
"Hạng chín." Tống Dã Chi bổ sung, "Cả lớp."
Dịch Thanh Nguy đi đến bên cạnh cậu, lấy một quả táo, Tống Dã Chi đưa con dao gọt hoa quả trong tay lên. Anh không nhận, nghĩ nghĩ, ngược lại đổi quả táo đã gọt sẵn trong tay Tống Dã Chi qua.
Tống Dã Chi cũng không để ý, cúi đầu tiếp tục gọt.
Dịch Thanh Nguy ngồi trên sofa, trong lòng cân nhắc vị trí thứ chín này.
"Tống Dã Chi."
Cậu ngoan ngoãn đáp lời.
"Cháu có thích học không? Hay là thích vẽ hơn, hoặc là violin." Dịch Thanh Nguy giống như đang trò chuyện phiếm với cậu.
Tống Dã Chi không trả lời, cậu cảm thấy không có chuyện thích hay không thích ở đây.
"Sao đột nhiên hỏi cháu cái này."
Dịch Thanh Nguy thường là người hễ chạm vào sofa liền không còn xương cốt, huống chi sofa nhà chú Tống cái lớp mút này mềm mại thật sự. Anh nằm xuống, kê cao đầu, rũ mắt nhìn người đang gọt táo ở dưới chân.
"Thích vẽ thì cứ vẽ, đi Học viện Mỹ thuật Trung ương, thích âm nhạc thì học âm nhạc, đi Nhạc viện Trung ương. Vẫn còn cảm thấy chưa đủ, thì đi nước ngoài. Đi xem những thứ tốt nhất."
Tống Dã Chi chọn cái dễ chọn trước: "Cháu không đi nước ngoài."
Một quả táo ăn xong rồi, một quả táo khác đã gọt xong.
Tiếp tục lựa chọn cái khó.
Chọn tới chọn lui, chọn hồi lâu, cậu nói: "Cháu hình như không có thứ gì thích cả."
Vẽ và violin là những thứ bắt đầu học từ khi còn bé, không có chuyện hứng thú hay không, giống như một thứ cần thiết cùng mình lớn lên hơn.
"Thực ra không phải bảo cháu lựa chọn, chỉ là muốn xem cháu bây giờ có con đường nào mình muốn đi hay không." Dịch Thanh Nguy miệng nhai đồ, mồm miệng lại rõ ràng hơn, bởi vì ngữ điệu chậm hơn so với bình thường, "Có thì tốt nhất, không có cũng không sao."
Anh vì cậu chỉ một phương hướng để tham khảo.
"Cháu có từng nghĩ đến việc thi hạng nhất không?"
Tống Dã Chi vừa mới cắn miếng táo đầu tiên, gượng gạo thu răng về, trên mặt táo lưu lại một vết răng nhợt nhạt.
"Chưa từng nghĩ, cũng chưa từng thi được."
Cậu không tranh cường háo thắng, không có giác ngộ cố gắng vươn lên, hiện giờ chút thành tích này đều nhờ Tống Tuấn từ nhỏ ân cần dạy bảo, không cho phép cậu tụt lại quá xa so với người khác. Cậu tiếp nhận những nguồn tài nguyên giáo dục tốt nhất, bên cạnh toàn là tinh anh. Cậu ưu tú, luôn có người so với cậu càng ưu tú hơn.
Dịch Thanh Nguy ngồi dậy, tiện thể thở dài một hơi, cách Tống Dã Chi rất gần, tùy ý đặt tay lên đỉnh đầu cậu, vuốt ve mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn.
Dịch Thanh Nguy cho Tống Dã Chi một loại cảm giác, mình đang bị dụ dỗ.
"Nếu đã chưa có con đường nào mình muốn đi, thì cứ đi theo con đường tuyệt đối sẽ không sai đi."
"Tuyệt đối sẽ không sai?"
"Học hành đó." Dịch Thanh Nguy nói, "Ừm? Cháu nghĩ thế nào?"
Thừa dịp người ta đang ngẩn người, Dịch Thanh Nguy cướp lấy quả táo trong tay cậu.
Tống Dã Chi nhanh chóng giật lại: "Cháu cắn rồi."
Dịch Thanh Nguy dùng cánh tay chặn lấy thân thể đang nghiêng tới của cậu, miệng đã ăn rồi: "Chú cũng cắn rồi."
"Để lại cho cháu một nửa, cháu không muốn gọt nữa."
"Được thôi–" Lái lại câu chuyện, "Nếu đã xác định muốn đi con đường này, thì phải đi thật đẹp đẽ. Có đúng không?"
Dịch Thanh Nguy hiếm khi nghiêm mặt.
Tống Dã Chi, đời người chắc chắn sẽ gặp được những thứ mình thích, cháu bây giờ không có, sau này cũng sẽ có. Đợi đến khi cháu gặp được rồi, chú hy vọng cháu đủ ưu tú, có đủ vốn liếng để đòi hỏi. Bây giờ không làm gì cả, đến lúc đó thì muộn rồi, cháu nói xem có đúng không.
Lời lẽ tha thiết, đến câu cuối cùng mới mang theo chút ý cười. Anh thật sự hy vọng đứa trẻ trước mặt này sau này có thêm chút vui vẻ, bớt chút khổ sở.
Cái gì vui vẻ nhất?
Muốn gì, được nấy.
Quả táo còn lại một nửa đưa đến bên miệng Tống Dã Chi, Dịch Thanh Nguy đợi cậu cắn xuống.
"Cháu sẽ cố gắng." Tống Dã Chi nói.
Cậu thần tình trịnh trọng, hứa hẹn với anh.
Trẻ con điểm này đặc biệt tốt, chỉ cần đã mở miệng gật đầu, liền đáng để người ta tin tưởng một cách vô cớ rằng cậu sẽ kiên trì.
---
Phòng sách nhà Chu Dã Thiện không ai dùng, bị cậu ta cải tạo thành phòng chuyên dụng xem phim. Trải thảm, bày sofa, đặc biệt thay rèm cửa dày không sáng rõ. Thỉnh thoảng sẽ mời bạn học bạn bè đến, ví dụ như hôm qua; nhưng phần lớn thời gian là một mình, ví dụ như bây giờ.
"Nói là cả đời! Thiếu một năm, một tháng, một ngày, một khắc, đều không tính là cả đời!"
Một người đàn ông đối với một người đàn ông khác nói như vậy, một người trút hết tâm can, một người không động lòng.
Thực ra Chu Dã Thiện muốn Tống Dã Chi xem, là bộ phim này, chứ không phải tình yêu nam nữ văn nghệ tối nghĩa.
– Hai nhân vật chính, tình huynh đệ, cùng nhau lên sân khấu diễn cả một đời Bá Vương Biệt Cơ. Sư huynh diễn Bá Vương, sư đệ diễn Ngu Cơ, tiếc là Bá Vương là Bá Vương giả, Ngu Cơ lại là Ngu Cơ thật. Y yêu đến thảm thiết người đàn ông kia, trên sân khấu yêu, dưới sân khấu càng yêu.
Leslie diễn rất hay, sống động như một Trình Điệp Y vì yêu mà phát cuồng hiện lên trên màn ảnh.
Chu Dã Thiện cất tâm tư, muốn Tống Dã Chi biết, đàn ông yêu đàn ông như thế nào.
Nhưng tạm thời đổi ý đổi đĩa.
Buổi chiều tiết thể dục hôm đó Chu Dã Thiện hỏi cô gái đưa thư tình thích Tống Dã Chi ở điểm gì, cô gái xinh đẹp thẹn thùng, hỏi ngược lại cậu ta, thích cần gì lý do? Cậu ta quay đầu nhìn Tống Dã Chi đang ngồi xổm dưới ánh mặt trời nghịch chiếc chai, có vẻ như đang suy nghĩ sâu xa.
Cần lý do, chỉ là chính cậu ta còn chưa tìm thấy.
Thứ Bảy hôm đó, cậu ta một mình nằm trên thảm trong phòng chiếu phim chờ Triệu Hoan Dữ và Tống Dã Chi đến, buồn chán. Trùng Khánh Sâm Lâm và Bá Vương Biệt Cơ, hai chiếc đĩa đặt ở bên tay, cậu ta nghĩ, nếu Tống Dã Chi nhớ mang cơm cho cậu ta, vậy thì bật Trùng Khánh Sâm Lâm, nếu cậu ấy quên, thì bật Bá Vương Biệt Cơ.
Mở cửa, Triệu Hoan Dữ tự mình đổi giày vào nhà, Tống Dã Chi theo ở phía sau, đưa hộp cơm cho cậu ta, nói còn nóng, phải ăn ngay, sau đó cúi người cởi giày, mở to mắt hỏi: "Tôi đi dép nào đây?"
Sau này Chu Dã Thiện bẻ gãy Bá Vương Biệt Cơ, vứt vào thùng rác.
Những mảnh vỡ đĩa trong thùng rác phản xạ ánh nắng, chiếu thẳng vào mắt cậu ta. Cậu ta lặng lẽ đứng một lát, nói một tiếng xin lỗi.
Những thứ thuần túy tốt đẹp ai cũng thèm muốn, cậu ta may mắn được nhìn gần hơn.
Lại suýt chút nữa mạo phạm.
Nhận xét
Đăng nhận xét