TNTL - Chương 2

Chương 2: Lẽ nào bây giờ làm việc tốt cũng phải xin lỗi sao?

Vài phút sau, Tĩnh Như Phong từ văn phòng bước ra, trên người không hề tỏ ra có bất kỳ dấu hiệu khác thường nào. Trông cậu ấy chẳng giống vừa bị mắng cho một trận té tát, mà cũng chẳng có vẻ gì là vừa được ân cần chỉ bảo. Thế là những lời xì xào bàn tán trong lớp cũng đành nhạt nhẽo mà tan đi.

Giờ giải lao, Đào Cư Nhiên chạm mặt cậu ấy trong nhà vệ sinh. Cậu ngập ngừng giây lát, rồi bước đến vị trí xa nhất.

Cậu lẳng lặng đến bên bồn nước rửa tay, nhưng không kìm được mà liếc mắt nhìn sang. Tĩnh Như Phong đang thản nhiên xả bàn tay bị trầy xước dưới vòi nước máy. Đào Cư Nhiên bất giác rùng mình một cái theo phản xạ. Mu bàn tay cậu, ở ngay vị trí tương tự, cũng bắt đầu tê rần ran, nhức buốt như thể có thứ gì đang gặm nhấm. Cậu cố nén lại cơn ngứa ngáy muốn đưa tay lên gãi mạnh, nhưng ánh mắt vẫn cứ vô định dán chặt vào đôi bàn tay với những đốt ngón tay xương xương, rõ nét kia.

Tĩnh Như Phong cảm nhận được ánh nhìn của cậu, ánh mắt cậu ấy lạnh lùng lia tới.

Đào Cư Nhiên do dự ngẩng đầu, nói với giọng vừa rụt rè lại vừa như lấy lòng: “Vết thương dính nước sẽ bị mưng mủ đó... C-Cậu có muốn đến phòng y tế xử lý một chút không?”

Đây là câu nói đầu tiên Đào Cư Nhiên nói với Tĩnh Như Phong.

Tĩnh Như Phong khóa vòi nước, rụt tay lại, liếc cậu một cái rồi lẳng lặng bỏ đi không nói một lời.

Đào Cư Nhiên tiu nghỉu cúi đầu, bất giác đưa tay lên gãi gãi mu bàn tay.

Một ngày dài khổ sở chỉ mới bắt đầu.

Sau bữa trưa, lúc nghỉ ngơi, bàn tay của Tĩnh Như Phong vẫn cứ thản nhiên phơi ra giữa không khí như vậy, mặc cho bụi bẩn và vi khuẩn bám vào vết thương.

Đào Cư Nhiên lòng dạ rối bời, trong đầu cậu cứ luẩn quẩn mãi hình ảnh vết xước kia — nó sẽ nhiễm trùng, sẽ mưng mủ, lũ vi khuẩn sẽ vui vẻ chén sạch những tế bào khỏe mạnh, rồi còn... Không được, không thể nghĩ nữa, đáng sợ quá!

Cậu chỉ mong Tĩnh Như Phong sẽ về nhà xử lý vết thương. Đêm đó cậu trằn trọc không yên, để rồi sáng hôm sau thức dậy với gương mặt xanh xao đến đáng sợ, trông chẳng khác nào vừa thức trắng đêm xem phim kinh dị.

Ngày thứ hai, Tĩnh Như Phong vừa vào lớp, cậu đã vội vàng và mong đợi nhìn sang... Điều khiến người ta phát điên là, cậu ấy vẫn chưa xử lý vết thương, mà nó còn từ màu hồng khỏe mạnh chuyển sang màu tím bầm!

Suốt cả buổi sáng, Đào Cư Nhiên nghe giảng trong trạng thái mơ màng, cứ nghĩ đến việc Tĩnh Như Phong đang ngồi ở phía sau với hàng vạn vi khuẩn đang mở tiệc tùng trên tay là cậu lại không tài nào chịu nổi.

Mãi mới đến giờ nghỉ trưa, cậu liền chạy ngay tới phòng y tế của trường. Không may là bác sĩ đã đi ăn cơm, cậu đành đi đi lại lại ngoài cửa suốt nửa tiếng đồng hồ mới đợi được người về.

Đây là lần đầu tiên Đào Cư Nhiên gặp bác sĩ của trường, cậu đứng hình một lúc lâu không nói nên lời. May mà bác sĩ là một chàng trai trẻ dịu dàng, anh kiên nhẫn hỏi cậu không khỏe ở đâu.

Cậu lắp bắp nói: “B-Bạn học của em bị trầy mu bàn tay, vết thương hơi mưng mủ... có thuốc gì không ạ? Th-Thuốc em tự mua cũng được, có băng gạc cá nhân không ạ...”

Bác sĩ đưa cho cậu một lọ thuốc Vân Nam Bạch Dược và vài miếng băng gạc cá nhân, không quên dặn dò vết thương không được dính nước.

Đào Cư Nhiên như trút được gánh nặng, vội vã quay về lớp học. Trong lớp vẫn chưa đông người, hiếm có khi Tĩnh Như Phong cũng ở đó, đang chăm chú vào phần đọc hiểu của một đề thi tiếng Anh.

Cậu cầm túi thuốc, cứ lần lữa mãi ở chỗ ngồi, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên bảng đen. Hồi lâu sau, cậu mới lấy hết can đảm đặt túi thuốc lên bàn của Tĩnh Như Phong, rồi cẩn thận đẩy qua.

Tĩnh Như Phong nhìn chằm chằm vào chiếc túi ni lông, gương mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.

Đào Cư Nhiên không dám nhìn thẳng vào cậu ấy, ngón tay bấu chặt vào lưng ghế, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: “Bác sĩ nói vết thương không được dính nước.” Nói xong liền vội vàng quay người đi, hai má dần đỏ ửng lên.

Cậu nghe thấy tiếng Tĩnh Như Phong lục lọi trong túi, nhưng chỉ một lát rồi dừng lại, dường như không có ý định sử dụng. Cậu có chút thất vọng, và sau cơn thất vọng ấy, cảm giác khó chịu quen thuộc lại ùa về.

Lũ vi khuẩn đang tranh thủ từng giây từng phút xâm nhập vào lớp màng bảo vệ của da, vui vẻ tiến vào cơ thể tàn phá, gây viêm nhiễm, co giật cơ bắp, rồi lặng lẽ phá hủy dây thần kinh vận động - Không chịu nổi nữa rồi!

Đào Cư Nhiên hít một hơi thật sâu, nhanh chóng quay người, lôi miếng băng gạc cá nhân từ trong túi ra, xé toạc lớp vỏ, rồi “bép” một tiếng, dán thẳng lên vết thương của Tĩnh Như Phong!

Tĩnh Như Phong khẽ chau mày: “…”

Cuối cùng thì -!

Đào Cư Nhiên cảm thấy cả người khoan khoái, hài lòng ngẩng đầu lên. Tĩnh Như Phong đang nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp, cứ như đang nhìn một sinh vật quý hiếm nào đó.

Cậu sợ đến cứng cả người, vội vàng quay lại, lòng thấp thỏm đoán già đoán non: Cậu ấy có thể sẽ tức quá hóa giận mà xé băng dán vào miệng mình! Có thể sẽ nổi trận lôi đình mà ném thuốc xuống đất! Liên tưởng đến những vết thương không rõ nguyên do trên người cậu ấy, có khi cậu ấy sẽ tức tối đứng dậy đánh mình một trận...

Đào Cư Nhiên bất an vô cùng, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu con mắt thế này, chắc cậu ấy sẽ không ra tay đâu nhỉ?!

Đang lúc căng thẳng, bụng cậu cũng bắt đầu réo ầm ĩ. Cậu vội lấy tay đè lên dạ dày: Sao lại réo đúng lúc này chứ?

Thế nhưng Tĩnh Như Phong chẳng làm gì cả. Cậu ấy cất túi thuốc vào hộc bàn, rồi lại tiếp tục xem bài thi.

Đào Cư Nhiên đợi một lúc lâu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lo lắng sẽ khiến cậu ấy không vui, dù sao thì hành động của mình cũng quá kỳ quặc, phải không?

Suy nghĩ một hồi, cậu xé một tờ giấy nháp, viết lên đó một dòng chữ, rồi với động tác cực kỳ chậm rãi, cậu đẩy tờ giấy qua bàn của Tĩnh Như Phong, như thể làm vậy sẽ không bị ai chú ý.

[Xin lỗi, tớ không cố ý chạm vào tay cậu đâu.]

Tâm trạng của Tĩnh Như Phong rất phức tạp. Không có suy nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần là phức tạp.

Tiếp đó, Đào Cư Nhiên lại làm thêm một việc, khiến Tĩnh Như Phong hoàn toàn ghi nhớ cậu.

Cậu ước chừng Tĩnh Như Phong chắc đã đọc xong, bèn nhỏ giọng hỏi: “Tớ đi vứt nhé?” rồi cầm lại tờ giấy gấp gọn, định bụng đợi tan học sẽ đi vứt, phát huy đến tột cùng tinh thần không muốn làm phiền người khác. Từ đầu đến cuối cậu đều không dám ngẩng đầu, chỉ chìa cái đầu tròn vo ra trước mặt người ta, hai vành tai đỏ rực dưới mớ tóc như sắp bốc hơi đến nơi.

Tĩnh Như Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, cây ngô đồng cao lớn tao nhã đang đung đưa trong gió, trên ô cửa kính phản chiếu bóng hình gầy gò của Đào Cư Nhiên.

- Tại sao lại phải xin lỗi?

Tĩnh Như Phong miết nhẹ lên miếng băng gạc, vết thương có cảm giác man mát, là do thuốc đang phát huy tác dụng.

- Lẽ nào bây giờ làm việc tốt cũng phải xin lỗi sao?

Ngày tháng cứ thong thả trôi, cuộc sống cứ lặp đi lặp lại một cách bình đạm, và sức hút của Tĩnh Như Phong với tư cách là một học sinh mới cũng hoàn toàn phai nhạt.

Cuộc sống của Đào Cư Nhiên không có gì thay đổi, chỉ là thời gian cậu lén nhìn Tĩnh Như Phong ngày một nhiều hơn. Là cái liếc mắt bất chợt khi lơ đãng trong giờ học, là ánh nhìn chăm chú lúc ngẩn ngơ giữa giờ giải lao - bóng cây hắt trên cửa sổ và gò má nghiêng của cậu ấy đều trong trẻo và tươi sáng như nhau. Ánh nắng ban chiều vui vẻ nhảy nhót trên ô cửa kính như một chú nai con đang khiêu vũ điệu clacket.

Tĩnh Như Phong hoàn toàn miễn nhiễm với ánh nhìn kiểu này, xem như không thấy, chẳng hề bận tâm. Cậu ấy dường như không có hứng thú tìm hiểu người khác, cũng chẳng có hứng thú để người khác tìm hiểu mình.

Đào Cư Nhiên rất ngưỡng mộ điều đó, cảm thấy dù có xảy ra chuyện gì thì cậu ấy vẫn bình chân như vại, tách biệt khỏi đám đông mà vẫn thản nhiên như không. Không giống như cậu, lúc nào cũng vì lý do này lý do khác mà ép buộc bản thân, rồi lại thường xuyên hối hận không thôi.

Hôm đó, cô giáo dạy Văn gọi Đào Cư Nhiên lên văn phòng, giới thiệu cho cậu một tòa soạn tạp chí.

“Phong cách của tạp chí này rất hợp với em đó, có thời gian thì nghiên cứu thử xem, viết hai bài gửi thử đi nhé!”

Đào Cư Nhiên gật đầu. Cô giáo động viên: “Con trai thì phải mạnh dạn lên một chút, có vấn đề gì cứ nói với cô nhé!”

Đào Cư Nhiên bẽn lẽn cười: “Em cảm ơn cô ạ.”

“Được rồi! Về lớp học đi!”

Cậu vừa đi vừa lật xem cuốn tạp chí, bỗng bị một lực mạnh bất ngờ va vào vai, cậu loạng choạng cả người rồi đập mạnh vào tường!

Chàng trai đối diện cao lớn, vừa xoa cánh tay vừa gắt lên: “Không có mắt hả, đi đứng không nhìn đường hay gì?”

“Xin lỗi…” Đào Cư Nhiên nhắm tịt mắt, nhe răng chịu đau, giọng nói cũng run lên.

Đối phương thấy cậu như vậy, bèn hung hăng hỏi: “Này! Cậu không sao chứ?”

Đào Cư Nhiên lắc đầu, ôm lấy bả vai không dám cử động - Chỉ là va phải một cái thôi sao lại đau đến thế?!

Lúc này, một chàng trai khác bước tới, giọng điệu lạnh lùng: “Mày nói gì với cậu ta đấy? Còn không mau đi.”

Chàng trai cao lớn mặt đầy vẻ kinh ngạc, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ dán chặt vào người Đào Cư Nhiên.

Sắc mặt Đào Cư Nhiên trắng bệch, cậu đứng chôn chân tại chỗ, không dám ngẩng đầu.

“Hờ -” Một tiếng cười khẩy vang lên, chẳng rõ là đang chế nhạo điều gì, chàng trai kia quay người bỏ đi.

“Hả?” Chàng trai cao lớn ngập ngừng một lát rồi cũng vội đuổi theo: “Lương Châu, đợi tao với!”

Đào Cư Nhiên định cúi xuống nhặt cuốn tạp chí, nhưng vai vừa cử động, cả cánh tay đã tê rần đau buốt, cậu “á” lên một tiếng rồi ngã phịch xuống sàn.

Trên hành lang, học sinh đi lại lác đác từng tốp, chẳng một ai để ý đến cậu. Sắp vào lớp rồi, cậu lo đến toát cả mồ hôi lạnh, đành từ từ duỗi cánh tay còn lại ra, cố gắng vươn người nhặt lấy nó.

Bỗng một bóng người đổ xuống che khuất tầm nhìn, Đào Cư Nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tĩnh Như Phong. Cậu ấy đang đứng ngược sáng, dưới vòm trời cao rộng mà nhìn xuống, nền trời xanh biếc điểm vài gợn mây lững lờ, và nét mặt cậu ấy cũng hờ hững như thế. Tĩnh Như Phong cúi người nhặt cuốn tạp chí đặt vào tay cậu, rồi quay người đi vào văn phòng.

Đào Cư Nhiên sững người tại chỗ, tay nắm chặt trang giấy láng mịn mà lại cảm nhận được vài phần hơi ấm. Một cơn gió thoảng qua khiến cậu bất giác rùng mình, bên tai chỉ còn lại tiếng gió xào xạc và những âm thanh cười đùa mơ hồ, không rõ.

Tĩnh Như Phong không ở lại văn phòng lâu. Vừa bước ra, cậu ấy đã thấy Đào Cư Nhiên vẫn đứng ngây ra ở đó, trông hệt một chú chim cút tội nghiệp bị sương giá đánh cho rụt cổ lại. Cậu ấy gật đầu xem như chào hỏi, rồi quay bước về lớp.

Đào Cư Nhiên như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng bước theo sau. Bóng người phía trước chân dài sải bước rộng, mái tóc bay trong gió, vóc dáng cao ráo, thanh thoát tựa một cây ngô đồng vươn mình thẳng tắp.

“Reng reng reng -” Tiếng chuông bất chợt vang lên, tim Đào Cư Nhiên cũng theo đó mà lỡ mất nửa nhịp. Cậu vội vã chạy về lớp, vừa kịp thấy Tĩnh Như Phong đã yên vị ở chỗ ngồi của mình. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, cậu đã vội cúi gằm mặt xuống.

Lớp học ồn ào như một cái chợ vỡ, dường như ai cũng muốn tranh thủ lúc giáo viên chưa tới để nói cho hết phần chuyện của bốn mươi phút sắp tới. Chỉ có chỗ ngồi của hai người họ là tĩnh lặng, tựa như một thế giới riêng biệt. Đào Cư Nhiên cảm nhận được một ánh mắt trầm lặng đang dõi theo mình. Bả vai cậu cứ nhói lên từng cơn, mặt cũng nóng ran từng đợt, chiếc ghế gỗ cứng ngắc khiến cậu ngồi thế nào cũng thấy không thoải mái.

Cuối cùng, cậu không nén nổi lòng mình mà nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, để rồi không thể tránh khỏi việc bắt gặp ánh mắt của Tĩnh Như Phong qua hình ảnh phản chiếu - một ánh mắt trầm lắng tựa cơn gió mùa thu, mà lại căng tràn sức sống như một cây ngọc vươn mình trong nắng.

 Chương trước     |     Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến