TNTL - Chương 1

Chương 1: Thu đến là để làm gì? 

Lần đầu tiên Đào Cư Nhiên gặp Tĩnh Như Phong là vào một ngày thu nắng đẹp.

Ngày hôm đó, cũng như mọi khi, cậu ngồi trong lớp, đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ - những chiếc lá ngô đồng vàng óng xào xạc trong gió, ánh nắng nhẹ nhàng rót xuống từ đỉnh cây, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất, vương trên gương mặt người qua lại, tựa như một tấm lụa mỏng manh mà rực rỡ.

Ánh mắt Đào Cư Nhiên dõi theo những chiếc lá ngô đồng lãng đãng bay trong gió - Ngô đồng đẹp thật, tại sao lại gọi là ngô đồng Pháp nhỉ? Lẽ nào Trung Quốc không có cây ngô đồng sao? Một đất nước Trung Hoa cổ kính đương nhiên phải có loài ngô đồng cổ xưa chứ, vậy nó được gọi là gì? Ngô đồng Trung Quốc chăng?

Thầy giáo trên bục giảng vẫn thao thao bất tuyệt, những công thức về lực hấp dẫn, lực cản, lực ma sát chen chúc nhau trên bảng đen, còn trong đầu Đào Cư Nhiên lại chỉ toàn là vấn đề quốc tịch của loài cây.

Ngay trong mớ hỗn độn không hồi kết ấy, Tĩnh Như Phong xuất hiện giữa ánh thu vàng rực -

Cậu ấy cũng được mùa thu nhuốm một màu vàng óng, từ ngọn tóc, đuôi mày cho đến đường nét trên khuôn mặt đều được viền một lớp hào quang vàng tơ mềm mại, khiến gương mặt cậu ấy phủ một sắc màu quyến rũ, sống động và tươi sáng như một bức tranh sơn dầu cổ điển. Ánh sáng và bóng tối đan xen làm nhòe đi đường nét, nhưng lại càng tô đậm thêm vầng trán thanh tú, sống mũi thẳng tắp và đường viền hàm hoàn hảo. Cậu ấy đứng đó - dáng người cao ráo, vẻ mặt lãnh đạm, từng thớ cơ trên người đều lười biếng, toát lên vẻ bất cần của chủ nhân.

Cậu ấy viết lên bảng ba chữ lớn, bỏ lại sự nhiệt tình của thầy giáo sau lưng, vài ba bước đi thẳng xuống dãy cuối, quẳng cặp sách xuống, hai vai buông thõng rồi gục mặt xuống bàn ngủ.

Cả lớp chìm vào im lặng trước sự sững sờ của thầy giáo, không biết từ đâu vang lên một câu: “Ngầu vãi!” Thế giới lại bắt đầu một vòng xôn xao mới, ấy vậy mà kẻ gây chuyện lại đang say ngủ bình yên.

Một thời gian dài sau đó, Đào Cư Nhiên và Tĩnh Như Phong chẳng hề có bất kỳ giao điểm nào.

Chỗ ngồi của họ ngay trước và sau, nhưng lại như thuộc về hai thế giới khác biệt, tựa hai đường tròn tiếp tuyến. Suốt một ngày dài, họ cùng đón một cơn gió dịu dàng, cùng tắm chung một vạt nắng xiên qua cửa sổ, cùng nghe một tiếng chuông tan học, rồi bước ra khỏi cổng trường, một người rẽ trái, một người rẽ phải. Một người chăm chú nghe giảng, một người an nhiên say ngủ.

Những ngày tháng trôi qua thật bình lặng, thời gian tẻ nhạt như những kiến thức vô dụng trong sách giáo khoa.

Đào Cư Nhiên vô cùng tò mò về người bạn học mới này, cậu thường dỏng tai lên nghe ngóng mỗi khi người khác xì xào bàn tán, cố gắng chắp vá lại một bức chân dung hoàn chỉnh từ những lời nói rời rạc đó.

Ví như gia cảnh cậu ấy rất tốt, nghe nói gia đình đã quyên góp cho trường một khoản tiền lớn.

Ví như cậu ấy sống ở nước ngoài từ nhỏ, có rất nhiều anh chị em cùng cha khác mẹ hoặc cùng mẹ khác cha.

Và ví như tính cách cậu ấy ngông cuồng bất trị, mặt trái như khắc chữ “tao rất ngầu”, mặt phải thì đề “đừng chọc vào tao”, cả người toát ra khí chất “người lạ chớ lại gần”.

Tóm lại, đó là một đứa con của trời với cá tính cực kỳ mạnh mẽ, một người hoàn toàn khác biệt với Đào Cư Nhiên.

Giờ ra chơi, Đào Cư Nhiên thích gục mặt xuống bàn, lén lút ngắm nhìn bóng hình phản chiếu trên ô cửa kính. Mái tóc rối bù vì giấc ngủ, hàng mày rậm đen sắc lẹm, đôi mắt hẹp dài đang nhắm nghiền... tất cả đều toát lên cá tính phóng khoáng của chủ nhân.

Cậu ấy ngủ say thật - cậu ấy đã ngủ suốt cả buổi đọc sách đầu giờ, hai tiết Toán và một tiết tiếng Anh, xem chừng là định ngủ cho hết cả buổi sáng.

Dáng vẻ ngon lành ấy khiến Đào Cư Nhiên bất giác nảy sinh lòng ngưỡng mộ. Cậu cũng rất mệt nhưng không dám ngủ, có mỏi mệt lắm cũng chỉ dám chống tay lên trán nghỉ ngơi một lát. Đôi tai vẫn tận tụy làm tròn chức trách, thu hết những lời giảng ồn ào của thầy cô vào, rồi để nó từ tai trái lọt qua tai phải, lượn lờ vài vòng trong óc, để lại vài mảnh vụn kiến thức cho chủ nhân mò mẫm giữa một mớ hỗn độn.

Cậu rất khó ngủ. Mỗi khi hồn sắp lìa khỏi xác, Archimedes và Euclid lại bắt đầu cãi nhau inh ỏi bên tai, mà lại còn bằng thứ tiếng Anh chuẩn giọng Oxford nữa chứ. Thế là cậu lại run rẩy tỉnh giấc, tiếp tục dùng đôi mắt mệt mỏi nhìn chằm chằm vào giáo viên, bày ra vẻ mặt vừa cầu thị lại vừa ngơ ngác, gào thét trong lòng: Đến đây! Lấy hết cả đại não lẫn tiểu não của tôi đi! Nhồi kiến thức vào đi, nhồi thật mạnh vào!

Có lẽ là tâm trạng ngưỡng mộ của cậu quá mãnh liệt, ánh mắt tò mò quá thẳng thừng, nên đã vô tình kinh động đến giấc mộng đẹp của người ta. Tĩnh Như Phong đột ngột mở mắt. Cậu ấy chau mày, ánh mắt trĩu xuống, vẻ mặt có chút hung dữ, là cái kiểu thiếu kiên nhẫn khi bị người khác làm phiền.

Cậu ấy đã bắt được hình ảnh của Đào Cư Nhiên một cách chính xác qua ô cửa kính. Đào Cư Nhiên giật nảy mình, vội vàng quay mặt đi khi đối phương trừng mắt nhìn lại, vùi mặt vào vòng tay.

Tĩnh Như Phong liếc nhìn những bạn học đang nói chuyện phiếm xung quanh, rồi vô cảm nhìn chằm chằm vào cậu bạn bàn trên đang giả chết, cuối cùng nhìn ra cây ngô đồng cao lớn ngoài cửa sổ - một chú chim sẻ đang đậu trên cành, nghiêng đầu nhìn lại cậu ấy.

Cậu ấy lại tiếp tục gục xuống bàn ngủ, chỉ là lần này giấc ngủ không được yên ổn. Qua ô cửa kính, cậu ấy thấy người bạn bàn trên rất lâu vẫn không động đậy, bèn bực bội cau mày, quay đầu sang hướng khác để ngủ.

Cậu ấy ngủ suốt cả buổi sáng, đến giờ ăn trưa thì rời khỏi lớp, rồi biệt tăm cả buổi chiều. Một ngày cứ thế kết thúc.

Thời gian dường như đặc biệt ưu ái cậu ấy, lướt qua trên người cậu ấy thật nhanh, nhưng lại lê bước thật chậm trên người Đào Cư Nhiên. Cậu bơi một cách khó nhọc giữa biển đề núi bài, chiếc đồng hồ trên tường nhích từng chút một, chậm đến mức khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi. Tựa như một người đàn bà cay nghiệt đã nếm trải đủ mọi khổ đau trên đời, bị số phận vùi dập, bà ta bèn hành hạ người khác để tìm lấy chút an ủi cho tâm hồn.

Tan học, Đào Cư Nhiên ngồi lại trong lớp rất lâu. Các bạn học người thì vội vã, kẻ lại uể oải, tất cả đều đã về nhà. Cậu khẽ thở dài, chậm rãi thu dọn đồ đạc. Ánh ráng chiều rọi vào lớp học, hoàng hôn rực cháy một màu đỏ ối, những áng mây nơi chân trời loang lổ như thể vừa bị ai đấm cho một cú.

Cậu đang bước ra ngoài thì đâm sầm phải một người, chính là Tĩnh Như Phong - khuôn mặt cậu ấy cũng giống như bầu trời kia, hiện lên những mảng bầm tím loang lổ.

Tĩnh Như Phong sững người trong một thoáng, rồi sa sầm mặt đi đến chỗ ngồi lấy cặp, lặng lẽ đi lướt qua mặt cậu.

Đào Cư Nhiên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cậu ấy biến mất sau cầu thang, rồi mới đóng cửa lớp. Mãi đến khi bước ra khỏi cổng trường, cậu mới muộn màng nhận ra hình như mình đã vô tình bắt gặp chuyện gì đó.

Tại sao Tĩnh Như Phong lại bị thương?

Hay là một tin tức xã hội nào đó - Học sinh trung học bị chặn đánh trong ngõ nhỏ, kẻ chủ mưu nhiều lần đòi tiền bảo kê, là do nhà trường tắc trách hay do phụ huynh thiếu quan tâm?

Hay là một thảm kịch luân thường - người cha nghiện rượu lại dính vào ma túy, mất hết nhân tính mà ngược đãi vợ con, đứa trẻ biến chất trong im lặng, giơ nắm đấm sắt vùng lên phản kháng!

Cũng có thể là một bản tin pháp luật - thiếu niên bất hảo đánh lộn gây gổ, ra vào quán bar, vũ trường cuối cùng gây nên họa lớn, là do nhân tính bị bóp méo hay đạo đức đã suy đồi?

Con nhà giàu không ham học hành mà đi đánh nhau thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Kết hợp với gia thế của Tĩnh Như Phong, Đào Cư Nhiên cảm thấy khả năng cao nhất vẫn là một giai thoại hào môn - cậu ấm ăn chơi sa đọa, ông bố vung gậy dạy con: Cút đi học bài cho tao!

Chẳng hiểu vì sao, nghĩ đến đây, Đào Cư Nhiên lại bật cười một cách vô tâm. Có lẽ hình ảnh một thiếu niên ngầu lòi bá đạo như Tĩnh Như Phong mà bị bố cầm gậy đuổi đánh thì cũng thật tức cười.

Cười được một lúc, gió đêm đã cuốn theo lá rụng táp vào người, sắc chiều nơi chân trời dần thẫm lại, mọi người đều vội vã rảo bước về nhà. Cậu đá văng hòn sỏi trên đường, đeo cặp sách, dẫm lên thảm lá khô, chầm chậm bước đi dưới ánh hoàng hôn.

Đào Cư Nhiên vốn không nghĩ chuyện này có liên quan gì đến mình.

Ngày hôm sau, Tĩnh Như Phong vẫn đến lớp và ngủ như thường lệ, còn Đào Cư Nhiên vẫn âm thầm quan sát.

Tĩnh Như Phong đã quay mặt sang hướng khác mà gục xuống. Lần này, Đào Cư Nhiên không thể quang minh chính đại “quan sát” cậu bạn mới qua ô cửa kính được nữa, đành phải tìm cơ hội khác. Nào là đi ra phía sau lấy nước thường xuyên hơn, nào là mỗi lần đưa bài tập, thu bài kiểm tra đều làm động tác quay người ra sau một cách cường điệu, nào là hễ ai ở phía sau nói to một chút là cậu lại ngoái đầu lại hóng chuyện.

Cứ như vậy, Tĩnh Như Phong cảm thấy chất lượng giấc ngủ hôm nay đặc biệt kém, đến hai tiết cuối thậm chí còn không ngủ nữa mà hiếm hoi mở sách ra xem.

Nghe thấy tiếng lật sách, Đào Cư Nhiên rụt cổ lại, không dám làm càn nữa.

Vết thương của Tĩnh Như Phong không chỉ có một chỗ. Hôm nay cậu ấy đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ kéo sụp xuống che gần hết nửa khuôn mặt. Trên tay cậu ấy cũng có một mảng trầy xước, còn những chỗ khác thì không nhìn thấy được… Đào Cư Nhiên cảm thấy khả năng quan sát của mình thật vi diệu, không phải kiểu của kẻ biến thái, mà là kiểu của một thám tử.

Hai tiết cuối là tiết Ngữ văn. Cô giáo dạy Văn là một phụ nữ trẻ trung, vui vẻ, bình thường hay đùa giỡn với học sinh. Mỗi lần lên lớp, bà đều tràn đầy nhiệt huyết, còn giàu sức sống hơn cả đám thiếu niên ngáp ngắn ngáp dài ở dưới.

Đây là lần đầu tiên bà thấy Tĩnh Như Phong ngẩng đầu nên trêu một câu: “Bạn học mới hôm nay tinh thần tốt quá nhỉ! À mà, trời này đội mũ làm gì thế? Tháo ra cho cô xem nào, cô không muốn chưa đến tuổi đãng trí mà đã không nhận ra học sinh của mình đâu nhé!”

Một câu nói khiến cả lớp bật cười, Đào Cư Nhiên cũng cười theo, cẩn thận nghiêng đầu nhìn Tĩnh Như Phong. Gương mặt cậu ấy ẩn dưới vành mũ, thần sắc giấu mình trong bóng râm.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu ấy. Giữa sự im lặng đó, Tĩnh Như Phong đứng dậy. Có lẽ vì ngồi gần, Đào Cư Nhiên cảm thấy cậu ấy cao lớn như một ngọn núi, chiếm trọn cả tầm mắt của cậu.

Cô giáo Văn dùng ánh mắt khích lệ nhìn cậu ấy: “Nào, cho mọi người chiêm ngưỡng dung mạo thật của em đi! Cô nghe nói bạn học mới của lớp mình là một đại soái ca đấy nha!”

Cả lớp hùa theo trêu chọc, không khí ngày càng náo nhiệt. Đào Cư Nhiên có chút căng thẳng, sợ rằng Tĩnh Như Phong chỉ cần một lời không hợp tai là sẽ đập bàn ném ghế, thực hiện chính sách “bất hợp tác phi bạo lực”. Cậu luôn lo lắng một cách vô cớ, lúc nào cũng sợ hãi những chuyện viển vông do chính mình tưởng tượng ra.

Nhưng Tĩnh Như Phong chỉ lặng lẽ tháo mũ, tiện tay vuốt lại mái tóc, rồi ngẩng mặt lên thản nhiên đón nhận mọi ánh nhìn.

“Ồ-” Trong lớp học vang lên một tràng kinh hô. Mọi người đều đã nhìn rõ vết thương trên mặt cậu ấy, và trong thoáng chốc, những ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tò mò đều trở nên đầy ẩn ý.

Cô giáo Văn sững người một lát, rồi lập tức mỉm cười trở lại: “Chà, đúng là một đại soái ca, xem ra địa vị hoa khôi lớp của Đào Cư Nhiên sắp không giữ được rồi!” Lần này tiếng cười còn lớn hơn hai lần trước, chỉ có điều đối tượng bị trêu chọc đã đổi thành Đào Cư Nhiên.

Lúc này, Đào Cư Nhiên chẳng còn tâm trí đâu mà hóng chuyện của người khác nữa. Cậu chỉ cười ngượng ngùng, cúi đầu ngồi thật ngay ngắn. Mấy bạn nữ hoạt bát ngồi xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán. Ánh mắt của họ không có ác ý, nhưng cũng chẳng hề mềm mại như lông vũ. Lưng cậu căng cứng, cậu khẽ thở ra, một lúc lâu sau hơi nóng trên mặt mới dần tan đi.

Hết tiết, cô chủ nhiệm bước vào gọi Tĩnh Như Phong đi. Ánh mắt trong lớp dõi theo bóng lưng họ, bi tráng hệt như cảnh Thái tử Đan và các đại thần nước Yến tiễn đưa Kinh Kha.

Ngoài cửa sổ, gió lại nổi lên, không nhanh không chậm, mang theo cái vẻ thong dong độc hữu của mùa thu. Ánh nắng vừa dịu dàng thân thiết, lại vừa như đang cự tuyệt người ta từ ngàn dặm. Đào Cư Nhiên chống tay lên cằm, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ: Xuân đến là để hồi sinh, vậy còn thu, thu đến là để làm gì?

Quay lại     |     Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến