TNS - Chương 60
Cố Vân Hành vội vã chạy đến, cằm lún phún râu xanh, trông mệt mỏi rã rời.
—— Chỉ có đôi mắt là sáng ngời, ánh nhìn tràn đầy ý cười.
Dung Khi ngẩn người nhìn hắn một lúc, mãi đến khi Cố Vân Hành vòng tay ôm y vào lòng, y mới hoàn hồn, do dự một chút rồi đưa tay sờ lên cằm hắn.
Râu cọ vào lòng bàn tay, gây ra cảm giác ngứa ngáy, y nhịn không được nhíu mày: "Thật khó coi."
Cố Vân Hành giữ chặt tay y: "Thiếu cung chủ đúng là miệng lưỡi sắc bén, vừa gặp đã chê bai Cố mỗ rồi."
Dung Khi không chịu nổi vẻ trêu chọc bất chính của hắn, vừa định mở miệng thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.
"Ai?" Dung Khi lập tức muốn ngồi dậy, nhưng bị bàn tay siết chặt ở eo giữ lại.
"Bẩm Thiếu cung chủ, có thích khách trà trộn vào cung, biến mất gần đây. Người canh gác đang đợi bên ngoài, muốn Thiếu cung chủ định đoạt."
"Thích khách" mỉm cười với y.
Dung Khi: "..."
Dung Khi kìm nén giọng nói, quát: "Ngay cả người ngoài cũng không phòng được, còn dám tìm đến chỗ bổn tọa? Mau bảo bọn họ cút!"
"Thiếu cung chủ thứ tội, thuộc hạ lập tức đi truyền lời."
Nói xong, tiếng bước chân lại vội vã xa dần.
Dung Khi: "Sao ngươi còn mang theo đuôi đến đây?"
Cố Vân Hành thở dài: "Thật xấu hổ, Cố mỗ lần đầu đến cửa, khó tránh khỏi bỡ ngỡ."
Dung Khi: "Bố phòng của Ly Hỏa Cung ta thay đổi mỗi ngày, ngươi dù đến nhiều lần cũng vô dụng."
Cố Vân Hành nghiêm túc nói: "Không sao, Cố mỗ lần sau sẽ chạy nhanh hơn."
Dung Khi cười lạnh: "Ngươi như vậy, ta sẽ nghi ngờ ngươi đang dò la tin tức cho Phương Liễm đấy."
Môn chủ Thiên Cực Môn lẩn tránh tất cả hộ vệ, lặng lẽ lẻn vào Ly Hỏa Cung, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ai cũng sẽ nghi ngờ dụng ý của hắn.
"Ta quả thực có dụng ý xấu." Cố Vân Hành cố ý ghé sát tai y hỏi, "Vậy Dung thiếu cung chủ có muốn cùng ta cấu kết với nhau, nội ứng ngoại hợp không?"
Dung Khi bất mãn trừng mắt nhìn hắn: "Không được gọi ta như vậy."
Cố Vân Hành mỉm cười, nhân tư thế đang ôm y, kéo y lên giường.
Dung Khi: "Cố Vân Hành, quần áo ngươi dính đầy bụi!" Y dùng sức vùng ra khỏi tay Cố Vân Hành, vừa định đá hắn xuống, lại phát hiện Cố Vân Hành đã nhắm mắt.
Chứng sạch sẽ không định kỳ của y lại tái phát, ngay cả chăn ga gối đệm bị y nôn máu làm bẩn trước đó cũng trở nên khó chịu đựng.
Dung Khi đẩy hắn: "Giả vờ ngủ cái gì? Dậy đi." Thấy Cố Vân Hành không phản ứng, y nhíu mày, nhẫn nhịn nói: "...Ít nhất cũng cởi áo ngoài ra!"
Cố Vân Hành lập tức bật cười.
Dung Khi: "..."
Y vừa định nổi giận, liền nghe Cố Vân Hành yếu ớt nói: "Đừng cười ta, ta thật sự không còn sức."
Dung Khi ngẩn ra.
Cố Vân Hành mở mắt: "Trên đường đến đây không cẩn thận trúng một mũi tên, không nghiêm trọng, chỉ là hơi buồn ngủ."
Dung Khi lập tức giật giật mí mắt, nhanh chóng quan sát hắn một lượt, lại đẩy hắn xoay người, quả nhiên thấy một vết máu trên vai.
"Tất cả mũi tên của Ly Hỏa Cung đều tẩm độc, sao giờ ngươi mới nói?"
Dung Khi nói câu này với vẻ nghiến răng nghiến lợi. Y chỉ nghĩ võ công của Cố Vân Hành cao đến mức khó tin, lại quên mất hộ vệ của Ly Hỏa Cung cũng toàn là cao thủ. Hơn nữa bố phòng nghiêm mật, cho dù Cố Vân Hành có lợi hại đến đâu, làm sao có thể dễ dàng ra vào như vậy?
Nghĩ đến việc Cố Vân Hành vừa vào đã giúp y trị thương, lại còn nói nhảm liên miên, Dung Khi thật sự hoài nghi người này rốt cuộc được làm bằng gì?
Cố Vân Hành vẫn thản nhiên nói: "Ta đã ép độc ra rồi, không sao cả."
Đây là sự thật, nội công của hắn thâm hậu, độc dược bình thường không làm hắn bị thương.
Dung Khi mặt mày u ám, không muốn nói nhảm với hắn, trực tiếp bước qua người hắn, xuống giường tìm kiếm trong tủ, một lát sau lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một viên thuốc màu đen, nhét vào miệng Cố Vân Hành.
Cố Vân Hành cũng không từ chối, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Dung Khi lạnh lùng nhìn hắn: "Là thuốc độc."
Cố Vân Hành: "Ngọt."
Dung Khi: "..."
Cố Vân Hành không hề bị ảnh hưởng, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Một lát sau, Dung Khi mặt không cảm xúc bò lên, nằm xuống bên cạnh hắn.
Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống.
Vì mệnh lệnh của Dung Khi, đám người hầu không dám quấy rầy, đèn trong sân và trong phòng đều chưa được thắp lên. Dung Khi ngẩng đầu nhìn màn che phía trên, chỉ cảm thấy xung quanh như được phủ một lớp vải mỏng, nhìn mờ ảo không rõ.
Cố Vân Hành hỏi: "Vết thương còn đau không?"
Dung Khi không khách khí nói: "Lo cho bản thân ngươi đi."
Cố Vân Hành bất đắc dĩ: "Ta không sao cả, chỉ là sợ ngươi làm Thiếu cung chủ rồi, trở mặt không nhận người, nên mới tìm mọi cách đến gặp ngươi."
Dung Khi im lặng hồi lâu, lâu đến mức Cố Vân Hành tưởng y không muốn để ý đến mình nữa, Dung Khi mới u ám nói: "Cố Vân Hành, ngươi thật sự có bệnh."
Cho dù võ công của hắn có cao cường đến đâu, Ly Hỏa Cung là ma cung đệ nhất giang hồ, há lại dễ xông vào như vậy?
Nhưng không biết tại sao, sau khi mắng câu này, Dung Khi bỗng thấy lòng nhẹ nhõm, những tâm sự phức tạp chất chứa sâu trong lòng dường như cũng trở nên không còn quan trọng nữa. Sự xuất hiện của Cố Vân Hành rõ ràng đã cho y một khoảng thời gian nghỉ ngơi, y nhắm mắt lại, cũng không quan tâm đến những chuyện khác nữa, dù sao nếu có người xông vào, Cố Vân Hành nhất định sẽ phát hiện ra trước y.
Dung Khi đột nhiên nhớ ra: "Lúc Thẩm Khí và Phương Liễm quyết đấu, ngươi có mặt ở đó không?"
Cố Vân Hành: "Hôm đó bọn họ ở trên đỉnh núi, ta và Tôn Tri Ích ở xa xa quan sát."
Dung Khi: "Thật kỳ lạ. Thẩm Khí luôn thích dùng thủ đoạn, hiếm khi thấy hắn quang minh chính đại đấu với người khác." Nghĩ một chút, "Ngươi và Tôn Tri Ích rất thân thiết sao?"
Cố Vân Hành: "Lão ta muốn dẫn người vây công."
Dung Khi mở mắt nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói "Sao chính đạo cũng làm chuyện như vậy?".
Cố Vân Hành vội vàng phủi sạch quan hệ: "Bị ta ngăn lại rồi."
Dung Khi cười lạnh: "Thẩm Khí quen lấy nhiều đánh ít, khiến ta chịu không ít thiệt thòi. Ngươi ngăn Tôn Tri Ích làm cái gì?"
Cố Vân Hành: "..."
Hiếm khi thấy hắn á khẩu, Dung Khi khẽ nhếch môi.
Nhưng nụ cười này cũng chẳng duy trì được bao lâu.
Cả hai đều không nói gì, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Mặt trời đã lặn, bên ngoài không biết từ lúc nào đã đổ mưa phùn, tiếng mưa tí tách, tiếng gió nhẹ nhàng êm dịu, hoàn toàn khác với cơn bão trên hoang đảo. Dung Khi đã không còn nhìn rõ nữa, nhưng y vẫn mở mắt, hàng mi hơi rũ xuống che khuất đôi mắt, ánh nhìn không biết hướng về nơi nào.
Cố Vân Hành nắm lấy một bàn tay bên cạnh y: "Sao lại lạnh thế này?"
Dung Khi co ngón tay né tránh, một lát sau lại thử thăm dò, móc lấy ngón tay Cố Vân Hành từ từ áp vào.
Cố Vân Hành thuận thế xòe lòng bàn tay, để mặc y đan tay vào.
Cố Vân Hành: "Không vui hử?"
Dung Khi không nói, Cố Vân Hành liền xoay người, dùng tay kia mò mẫm vuốt ve hàng lông mày đang nhíu lại của y, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt dọc theo xương mày, hết lần này đến lần khác.
Dung Khi nghiêng mặt, cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của hắn.
Cố Vân Hành liền thuận thế di chuyển đến bên tai y, nhẹ nhàng xoa nắn vành tai tròn trịa.
Dung Khi chỉ cảm thấy bên tai tê dại, nhẫn nhịn né tránh, nhưng không né được. Y hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chịu đựng hành động tùy ý này.
Lúc này Cố Vân Hành đã nắm rõ tính tình của y. Ma đầu tuy tính tình thất thường, nhưng trong chuyện tình cảm lại có sự ngây thơ gần như trẻ con. Có lẽ ngay cả Dung Khi cũng không nhận ra, rất nhiều lúc, y luôn vô thức để mặc hắn làm theo ý mình - giống như bây giờ, rõ ràng không quen bị người khác chạm vào, nhưng cũng không nghĩ đến việc đẩy hắn ra.
Cố Vân Hành mỗi khi phát hiện ra điều này, đều sinh ra cảm giác mình đang bắt nạt người khác.
Nhưng hiển nhiên Dung Khi không có nhận thức "bị bắt nạt", ngược lại còn vì những tâm sự chất chứa trong lòng mấy ngày nay, mà lộ ra vài phần mệt mỏi với Cố Vân Hành.
"Ta luôn coi Thẩm Khí và Hứa Yếm là kẻ thù. Mấy ngày nay mới phát hiện... thì ra trong lòng Trâu Ngọc Xuyên, ba người chúng ta bất quá cũng chỉ là những quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào."
Cố Vân Hành không rõ giữa y và Trâu Ngọc Xuyên đã xảy ra chuyện gì, chỉ là hiếm khi nghe thấy giọng điệu chán nản như vậy của Dung Khi, thầm nghĩ: Mình vất vả lẻn vào Ly Hỏa Cung quả thật là đúng đắn.
Hắn thấp giọng nói: "Ngươi không phải quân cờ."
Dung Khi nhìn hắn - tiếc là chẳng thấy gì cả.
Cố Vân Hành liền áp sát lại, trán chạm trán, hơi thở đan xen, hắn lại nói: "Ngươi là Dung Khi, là người ta đặt trong lòng. Ngươi muốn làm gì, không muốn làm gì, đều không cần phải nhìn sắc mặt người khác."
Trước đây Cố Vân Hành không phải là người nói những lời này, Dung Khi cũng chưa từng nghe những lời thẳng thắn như vậy, tai y vô thức nóng lên, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Trâu Ngọc Xuyên dù có vạn lần không tốt, rốt cuộc cũng là người cứu ta, còn truyền thụ võ công cho ta. Cho dù ông ta có thể không quan tâm, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội ông ta."
Cố Vân Hành: "Nếu ông ta muốn giết ngươi thì sao?"
Dung Khi suy nghĩ rất lâu: "Ta không biết."
"Có lẽ, ông ta sẽ không giết ta đâu?" Dung Khi hiểu rõ Trâu Ngọc Xuyên là người như thế nào hơn bất cứ ai. Tuy nhiên, trước khi sự việc xảy ra, người ta luôn ôm chút hy vọng mong manh. Y tự giễu cười cười, "Cố Vân Hành, có lúc ngay cả ta cũng khinh thường bản thân mình do dự như vậy."
Cố Vân Hành cúi đầu nhìn đôi mắt ảm đạm của Dung Khi, trong lòng chợt hiểu ra - thì ra là vậy. Không trách được tình hình Ly Hỏa Cung quỷ dị mà y vẫn phải quay về, không trách được dù đã làm Thiếu cung chủ nhưng y lại chất chứa tâm sự... Cố Vân Hành đột nhiên dâng lên nỗi xót xa và bất bình mãnh liệt, Trâu Ngọc Xuyên sao có thể được coi là trưởng bối, lại làm sao xứng đáng với tấm lòng hiếu kính này?
Cố Vân Hành kìm nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, dịu dàng hôn lên đôi mắt ấy: "Đây đều là chuyện bình thường. Ông ta nuôi dạy ngươi trưởng thành, ngươi luyến tiếc là lẽ thường tình. Nhưng nếu ông ta làm hại đến tính mạng của ngươi, ngươi cũng không thể mặc kệ, hiểu không?"
Dung Khi: "Đương nhiên, ta không phải kẻ ngốc."
Cố Vân Hành vẫn không yên tâm: "Ngươi còn có ta... Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta sẽ đau lòng lắm."
Dung Khi bất mãn nói: "Không được nguyền rủa ta."
Y biết Cố Vân Hành đang lo lắng cho mình, nhưng chuyện của Ly Hỏa Cung, cuối cùng vẫn phải tự mình tìm ra lối thoát, dù con đường này không dễ dàng.
Dung Khi nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng u ám, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh: "Trâu Ngọc Xuyên có quan hệ với Phương Nguyên Khánh, ông ta muốn ta ra biển tìm người. Cố Vân Hành, ngươi biết hòn đảo ở đâu không?"
Cố Vân Hành: "Có thể suy đoán ra vị trí đại khái."
Dung Khi: "Thôi, đừng nói cho ta biết."
Cố Vân Hành: "..."
Dung Khi: "Ta không muốn ra biển nữa." Phương Nguyên Khánh đã chết, y chắc chắn đây tuyệt đối không phải kết quả Trâu Ngọc Xuyên mong muốn.
Cố Vân Hành: "Tên thuộc hạ kia của ngươi thì sao?"
Dung Khi: "Nghiêm Phàm? Hắn ta đã bị ta xử lý rồi."
Cố Vân Hành ngẩn ra.
"Thấy ta tàn nhẫn sao?" Dung Khi cười cười, "Yên tâm, hắn ta còn khá trung thành với ta, ta không giết hắn."
Hai người lại nằm cạnh nhau một lúc.
Không biết qua bao lâu, Cố Vân Hành thở dài: "Thật sự không muốn đi cùng ta sao?"
Dung Khi: "Chờ thêm một chút nữa."
Ly Hỏa Cung tai mắt khắp nơi, nếu Cố Vân Hành tiếp tục ở lại, rất khó tránh khỏi bị phát hiện.
Trong lòng cả hai đều hiểu rõ, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này đã là khó khăn lắm rồi.
Trước khi đi, Cố Vân Hành thắp nến trong phòng cho y.
Ánh nến nhảy nhót, ánh sáng và bóng tối đan xen, khuôn mặt Cố Vân Hành dần trở nên rõ ràng, Dung Khi chợt động lòng, cuối cùng vẫn nói ra câu nói trong lòng.
"Cố Vân Hành, hôm nay gặp ngươi... ta rất vui."
Cố Vân Hành mỉm cười nhìn y: "Ta biết."
hai cháu quánh ngta thì ầm ầm nma ở bên nhau thì mềm xèo như cục bông dị chời \(๑╹◡╹๑)ノ
Trả lờiXóa