TNS - Chương 20

Ánh mắt Dung Khi sáng lên: "Hay là chúng ta so tài một chút, cũng coi như giết thời gian? Mấy hôm trước ta tìm được một chỗ đất trống, hay là đến đó so tài nhé?"

Ánh mắt tràn đầy mong đợi và háo hức đó khiến Cố Vân Hành liên tưởng đến một con mèo đang quấn quýt đòi chơi, nhưng hắn biết rõ, nếu không chiều theo ý y, tên ma đầu này sẽ trở mặt vô tình, vung móng vuốt tấn công.

"Để hôm khác đi." Cố Vân Hành cúi đầu, tránh ánh mắt của đối phương, tiếp tục tạc tượng gỗ: "Đau gân động cốt trăm ngày, hữu sứ cũng nên cho Cố mỗ thêm chút thời gian."

Bị từ chối, Dung Khi im lặng nhìn hắn hồi lâu, cười khẩy: "Cũng đúng, ta không phải là bằng hữu tri kỷ Phương Liễm của ngươi, cũng không phải là hồng nhan tri kỷ Phương Nhược Dao, Cố môn chủ cao phong lượng tiết, tự nhiên không muốn so tài với ma đầu như ta."

Cố Vân Hành: "..."

Dung Khi không đợi hắn mở miệng, liền đứng dậy, nhặt một cành cây, tự mình tìm một góc luyện tập.

Trong số các đệ tử của Trâu Ngọc Xuyên, Dung Khi nổi bật về võ nghệ, cũng nhờ vậy mà y được thăng lên chức hữu sứ, thường xuyên thay Trâu Ngọc Xuyên đi tiêu diệt kẻ thù, dẫm lên máu tanh mà tìm đường sống. Y có được võ công cao cường như ngày hôm nay, ngoài thiên phú bẩm sinh, còn bởi vì y là người chăm chỉ luyện tập nhất.

Nhưng từ khi ra khơi, y đã lâu không luyện võ.

Dung Khi liếc nhìn Cố Vân Hành cách đó không xa, cũng không nghiêm túc luyện kiếm, y ngồi khoanh chân xuống, cầm cành cây đâm loạn xạ vào không trung. Những cú đâm không có quy luật nào, y nhắm mắt lại, như đang hồi tưởng, cổ tay xoay chuyển, mơ hồ có kiếm thế dâng lên, chiêu thức cũng dần dần rõ ràng hơn từ hỗn loạn ban đầu.

Cố Vân Hành nhướng mày, nhận ra chiêu thức của mình. Chính xác hơn là Dung Khi đang sao chép chiêu thức của hắn.

Từng chiêu từng thức, đều liên quan chặt chẽ đến nội công tâm pháp, chỉ bằng cách bắt chước chiêu thức bên ngoài thì không thể học trộm được. Dung Khi chỉ học được đại khái rồi đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt chiêu thức thay đổi nhanh chóng, xoay chuyển, đỡ gạt, nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng thực chất mỗi lần thay đổi đều có mục đích rõ ràng.

Cố Vân Hành: "..." Dung Khi đang cố gắng hóa giải chiêu thức của hắn.

Như nhận thấy ánh mắt của Cố Vân Hành, Dung Khi dừng lại, xoay người lại tiếp tục nghiên cứu.

Không biết tại sao, nhìn bóng lưng đó, Cố Vân Hành đột nhiên cảm thấy áy náy và hối hận vì đã từ chối y.

Trên đảo lại trải qua vài trận mưa gió, thoắt cái đã nửa tháng trôi qua.

Cố Vân Hành vẫn không ra khỏi cửa, lúc rảnh rỗi liền lấy một khúc gỗ ra mài giũa, đến tối, bức tượng gỗ vô định hình sẽ bị ném vào đống lửa. Dung Khi thấy nhiều cũng hiểu ra, Cố Vân Hành căn bản không biết tạc tượng, hắn làm việc này chỉ để giết thời gian.

—— Chân bị thương chỉ là cái cớ, nếu thực sự muốn, có rất nhiều cách để so tài. Người này thà tạc gỗ cũng không muốn so tài với y!

Nhận ra điều này, Dung hữu sứ hờn dỗi mấy ngày liền. Cuối cùng vẫn cảm thấy ấm ức, vào một đêm nọ, y hỏi người bên cạnh: "Cố Vân Hành, ngươi có phải coi thường ta không?"

Cố Vân Hành bỗng tỉnh ngủ: "Sao lại nói vậy?"

"Cũng đúng." Dung Khi đột nhiên tỉnh táo lại, một lúc sau mới nói: "Chúng ta dù sao cũng không cùng một loại người, cho dù ngày ngày đối mặt, cũng nhàm chán vô cùng."

Y trở mình, trán tựa vào vách đá lạnh lẽo, cảm thấy bực bội vì những cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng.

Trong bóng tối, Cố Vân Hành nhìn bóng lưng Dung Khi, lâm vào trầm tư: Tên ma đầu này, chán ghét cuộc sống trên đảo rồi sao?

Ngày hôm sau, Dung Khi trở về sớm, theo thói quen tìm một chỗ ngồi thẫn thờ.

Cố Vân Hành nhận thấy có gì đó khác lạ, kéo Dung Khi đang ngồi thẫn thờ trong góc đến trước mặt mình, hắn nhặt một cành cây lên, nói: "Dù sao cũng rảnh rỗi, hay là chúng ta chơi cờ nhé?"

Sắc mặt Dung Khi trở nên kỳ lạ: "Chơi cờ?"

Cố Vân Hành liền dùng cành cây vẽ một bàn cờ đơn giản trên nền đất.

Dung Khi: "Không hứng thú."

Cố Vân Hành: "... Coi như là bầu bạn với ta."

Dung Khi nhìn hắn: "Không tạc tượng gỗ nữa sao?"

Đáy mắt Cố Vân Hành lóe lên tia sáng, mỉm cười lắc đầu: "Chuyện đó không gấp."

Dung Khi thuận miệng nói dối: "Nhưng ta không biết chơi cờ."

Cố Vân Hành nhìn y hồi lâu, nhất thời không phân biệt được thật giả, tiếc nuối nói: "Ta nghe nói năm đó Ly Hỏa Cung từng bỏ ra số tiền lớn để mua một bộ cờ bằng bạch ngọc, cứ tưởng hữu sứ đại nhân cũng tinh thông cờ nghệ."

Dung Khi nhìn hắn, cạn lời: "Ly Hỏa Cung mỗi ngày mua vô số thứ, không phải tất cả đều là để ta dùng."

Cố Vân Hành: "Chẳng lẽ là Trâu cung chủ?"

Dung Khi: "Là Thẩm Khí. Hắn thích làm màu, học theo kiểu cách của đám công tử nhà giàu các ngươi."

Cố Vân Hành nghe thấy cái tên này, lập tức phản ứng lại: "Thẩm tả sứ Ly Hỏa Cung, ta cũng từng nghe qua một vài chuyện về hắn."

Dung Khi: "Sao, lại muốn thăm dò ta à?"

Cố Vân Hành: "Ta và Thẩm tả sứ chưa từng giao thiệp, thăm dò hắn làm gì?"

Dung Khi: "Đáng tiếc thật, ta cứ tưởng ngươi có hứng thú với hắn, đang định nói hết những gì ta biết đây."

Cố Vân Hành nhướng mày: "Tại sao?"

Dung Khi: "Để ngươi giết hắn chứ sao."

Cố Vân Hành: "..."

Dung Khi lại nói: "Bạn của minh chủ võ lâm, một kiếm giết chết tả sứ Ma Cung, thật là hợp tình hợp lý." Y cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Vân Hành, như phát hiện ra điều gì thú vị, đáy mắt hiện lên vẻ ranh mãnh, "Không thể nào, Thiên Cực Môn là nơi nào mà lại tách biệt với thế giới bên ngoài vậy? Ngươi lại không biết chuyện ta và hắn bất hòa sao."

Cố Vân Hành: "Quả thực không biết."

Dung Khi kinh ngạc. Bây giờ y có chút tin lời Cố Vân Hành nói "Thiên Cực Môn không can thiệp vào tranh chấp giang hồ".

Y phẩy tay: "Thôi, không nhắc đến hắn nữa, nhắc đến lại thấy xui xẻo." Y đứng dậy, giẫm lên bàn cờ vẽ trên nền đất, "Từ nhỏ đến lớn, ta đã ghét chơi cờ, vậy nên, Cố môn chủ, cứ tự nhiên."

Liếc nhìn vẻ mặt vô cảm của Cố Vân Hành, tâm trạng Dung Khi tốt lên rất nhiều —— mối thù bị từ chối so tài đã được báo, cuối cùng y cũng khiến Cố Vân Hành tự chuốc lấy sự nhàm chán.

Cố Vân Hành cũng không tức giận, lại vẽ một bàn cờ khác, tự mình chơi cờ một mình.

Vài ngày sau, vết thương ở chân của Cố Vân Hành đã hoàn toàn bình phục, hắn thỉnh thoảng lại ra ngoài đi dạo. Dung Khi lại thay đổi, mấy ngày liền luôn bám theo hắn như hình với bóng.

Cố Vân Hành cảm thấy khó hiểu, Dung Khi chỉ cười lạnh: "Tại sao bổn tọa phải ở trong nhà? Chuyên tâm khâu vá sao?"

Ma Cung hữu sứ vô cùng oán hận việc khâu vá tấm chăn lông thỏ.

Cố Vân Hành biết ý im lặng. Tuy không biết tên ma đầu này đang tính toán gì, nhưng hai người sống chung một chỗ, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra dấu vết.

Vừa nói, hai người đi đến một nơi, chính là "bãi đất trống" thích hợp để so tài mà Dung Khi đã nhắc đến trước đó, mấy ngày nay, họ đều đi ngang qua đây. Dung Khi coi như không thấy, không dừng lại, ngược lại Cố Vân Hành lại lộ vẻ do dự, bước chân chậm chạp.

Sau vài lần như vậy, Dung Khi cuối cùng cũng nhận ra, hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

Cố Vân Hành sờ mũi, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Dung Khi không rảnh rỗi suy đoán ý đồ của người khác, bây giờ trong đầu y chỉ có một chuyện, cũng là chuyện y vẫn chưa nói với Cố Vân Hành: Phía sau đảo, còn có một hòn đảo khác.

Hai đảo chỉ cách nhau mười dặm. Xét theo hướng mặt trời mọc, nơi họ đang ở là đảo Đông, hòn đảo kia là đảo Tây.

Dung Khi vốn lo lắng Cố Vân Hành sẽ bỏ mặc y, một mình chạy sang đảo kia đóng thuyền bỏ trốn. Nhưng sau nhiều ngày quan sát, Cố Vân Hành dường như không biết đóng thuyền... Nhưng y lại lo lắng, nếu Phương Liễm và những người khác không gặp nạn, mà bị sóng đánh trôi dạt sang đảo đối diện, đợi Cố Vân Hành và Phương Liễm hội hợp, tình hình sẽ rất bất lợi cho y.

Vì vậy, y phải nghĩ cách, đến đảo Tây trước Cố Vân Hành.

—— Nhưng y không biết bơi.

Trước đây Cố Vân Hành chuyên tâm dưỡng thương, không đi loanh quanh trên đảo thì thôi. Mấy ngày nay, chân đã khỏi, hắn rõ ràng bắt đầu hứng thú với hòn đảo này rồi.

Dung Khi lo lắng Cố Vân Hành sẽ phát hiện ra manh mối nếu đi một mình, nên đã lặng lẽ đi theo hắn.

Nhưng đây không phải là kế lâu dài.

Đang suy nghĩ, có người chạm vào tay y.

"Dung hữu sứ, đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"

Dung Khi nâng mắt lên, bày ra vẻ mặt "chỉ là lười để ý đến ngươi", đi thẳng về phía trước Cố Vân Hành, để lại bóng lưng ngạo nghễ.

Cố Vân Hành biết tính tình của y, gọi y lại: "Dung Khi."

Dung Khi quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc. Sao tự nhiên lại gọi tên y?​

Nhận xét

Bài đăng phổ biến