TNS - Chương 21
Cố Vân Hành cầm một cành cây trên tay, thấy Dung Khi nhìn qua, cổ tay xoay chuyển, đưa ra tư thế như cầm kiếm: "Cố mỗ bất tài, muốn mời hữu sứ đại nhân luận bàn một chút?"
Vừa dứt lời, cành cây trên tay hắn theo nội lực bay ra, trong nháy mắt đã đến trước mặt Dung Khi. Dung Khi hơi nghiêng người, đưa hai ngón tay ra đỡ lấy, cố ý chế nhạo: "Sao, không dưỡng thương chân nữa à?"
Cố Vân Hành cười khổ: "Tối qua lúc xem vết thương, hữu sứ không phải ở bên cạnh sao?"
Dung Khi: "Bổn tọa ban đêm không nhìn thấy gì cả."
Cố Vân Hành đành phải nói: "Tuy lành hơi chậm, nhưng may mắn là không còn vấn đề gì lớn."
Dung Khi nhướng mày: "Chân vừa mới khỏi, đừng đánh nhau rồi lại tái phát vết thương cũ."
Cố Vân Hành thở dài: "Nếu hữu sứ không muốn luận bàn, vậy thì thôi."
Dung Khi cười lạnh một tiếng: "Ai nói ta không muốn?" Y rũ mắt nhìn cành cây trên tay, nói: "Nói trước, chúng ta không so nội lực, chỉ so kiếm pháp." Dù y không muốn thừa nhận, nhưng trình độ võ công của Cố Vân Hành quả thực rất biến thái, y không muốn trận luận bàn này biến thành màn bị đánh đơn phương.
"Được." Cố Vân Hành dễ dàng đồng ý, cúi xuống nhặt một cành cây cho mình.
Dung Khi khẽ cử động lòng bàn tay, nắm cành cây như cầm kiếm, tinh thần bỗng chấn động —— ở trên hoang đảo này lâu ngày, suốt ngày chỉ săn bắn với ngủ, y gần như quên mất cảm giác giao đấu với người khác.
Cố Vân Hành chăm chúvnhìn y, đáy mắt cũng lóe lên tia sáng. Hắn chậm rãi nói: "Mời chỉ giáo."
Vừa dứt lời, Dung Khi đã ra tay. Thân pháp y cực nhanh, khi xuất kiếm, người đã lao vút đi, như hóa thành thanh kiếm sắc bén lướt đi trong gió, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Cố Vân Hành.
Cố Vân Hành đứng tại chỗ, chậm rãi múa kiếm hoa, dùng dư thế của đường kiếm chấm nhẹ ra, nghênh đón lưỡi kiếm của đối phương.
Dung Khi chỉ cảm thấy khi hai kiếm chạm nhau, dường như có một lực nào đó dẫn dắt thanh kiếm trong tay y, khiến nó hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của y, ngược lại di chuyển theo động tác của đối phương. Trong nháy mắt, y xoay người, thu kiếm nhảy ra sau lưng Cố Vân Hành, đâm ngược lại.
Thế kiếm như chẻ tre, bùng lên trong nháy mắt!
Cố Vân Hành nghiêng người né tránh, vung kiếm nhẹ nhàng.
Rất nhanh, chiêu thức của hai người biến đổi với tốc độ chóng mặt. Sau vài trăm chiêu qua lại, Dung Khi lên tiếng trước: "Không đánh nữa!"
Cố Vân Hành cũng dừng lại: "Cũng hơi mệt rồi."
Hai người nhìn nhau, đều cảm nhận được sự sảng khoái đã lâu không có.
Dung Khi đánh rất hăng, nhưng cũng có chút khó chịu —— vì y lại một lần nữa nhận ra sự thật rằng mình không đánh lại Cố Vân Hành.
Cố Vân Hành nói: "Kiếm pháp của ngươi tinh diệu, nhưng lại thích đi đường tắt, thế kiếm tuy mạnh, nhưng cũng để lộ điểm yếu cho đối thủ."
Dung Khi: "Vậy thì sao? Cho dù bọn họ phát hiện ra điểm yếu, cũng không làm gì được ta."
—— Dưới thế kiếm cực mạnh, đối thủ căn bản không thể đến gần, điểm yếu tự nhiên cũng không tồn tại.
Không phải ai cũng là quái vật như Cố Vân Hành.
"Bây giờ ta có chút tin rồi." Dung Khi đột nhiên nói.
Cố Vân Hành: "Tin gì?"
Dung Khi: "Chuyện Phương Nguyên Khánh đánh không lại Cố Thủy Lưu." Người có thể dạy dỗ ra một quái vật như Cố Vân Hành, chắc chắn không đơn giản.
Cố Vân Hành mỉm cười: "Thân pháp hữu sứ đại nhân nhẹ nhàng như én, chiêu thức biến ảo khôn lường, không biết là kiếm pháp gì?"
"Không biết." Thấy Cố Vân Hành không tin, Dung Khi thản nhiên nói: "Sư phụ dạy gì, ta liền luyện đó. Kiếm pháp cũng chỉ là mấy chiêu thức đơn giản, luyện nhanh hơn, người khác sẽ không đánh lại được."
Nói rồi, y tùy ý vung kiếm, lại đâm ngang một kiếm.
"Giống như vậy, ta ra chiêu nhanh hơn, sẽ khác."
Y lặp lại động tác vừa rồi, chém xuống rồi đâm ngang, trong nháy mắt, nhanh như chớp.
Y đắc ý nhìn Cố Vân Hành, nói: "Sẽ có một ngày, khi kiếm của ta nhanh đến mức ngươi không theo kịp, ta sẽ đánh bại ngươi."
Thấy y hào hứng như vậy, khóe miệng Cố Vân Hành cũng không tự chủ được mà nở nụ cười: "Vậy thì chờ xem."
Sau ngày hôm đó, Dung Khi dường như đã tìm được thú vui tiêu khiển hiếm có, thường xuyên luận bàn với Cố Vân Hành.
Trước đây y hiếm khi gặp được đối thủ mạnh như vậy, cho dù có gặp cũng nhất định là kết cục sống mái với nhau, giao đấu có chừng mực như thế này, Dung Khi chưa từng trải qua. Mấy ngày trôi qua, y lĩnh ngộ được rất nhiều điều, ngay cả kiếm pháp cũng tiến bộ không ít.
Y thậm chí còn tự an ủi mình rằng, cứ tiếp tục như vậy, có lẽ khi y rời khỏi đảo, trở lại giang hồ, sẽ có thể lọt vào hàng ngũ cao thủ siêu đẳng.
Tâm trạng tốt của Dung Khi không kéo dài được bao lâu.
Một ngày tỉnh dậy, y phát hiện chỗ bên cạnh trống không, Cố Vân Hành không biết đã dậy và rời đi từ lúc nào.
Trước đây, Cố Vân Hành đã không ít lần đề nghị đi khám phá sâu hơn trên đảo, nhưng đều bị y dùng đủ mọi lý do để từ chối, chính là vì không muốn để Cố Vân Hành phát hiện ra chuyện hai hòn đảo phía Đông và phía Tây quá sớm.
Nhưng bây giờ, Cố Vân Hành lại nhân lúc y ngủ say, tự ý ra ngoài.
Điều này khiến Dung Khi lo lắng. Trong lòng y mơ hồ có một linh cảm không lành, cảm thấy đảo phía Tây sẽ là một biến cố. Nhưng bây giờ đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.
Dung Khi một mình rời khỏi nhà, đi dọc theo con suối rất lâu.
Con suối này rất dài, uốn lượn về phía Tây, dòng nước dần dần rộng hơn, cuối cùng, Dung Khi dừng lại trước một hồ nước rộng lớn. Mặt hồ trong vắt như gương, không nhìn rõ độ sâu.
Y ném một hòn đá xuống, dò xét đáy hồ. Hòn đá làm nước bắn tung tóe, tạo thành những gợn sóng lan tỏa, trông không sâu lắm.
Dung Khi do dự hồi lâu, tay phải đặt lên thắt lưng, dường như đang quyết tâm điều gì đó.
Một lúc sau, y cởi áo choàng ra, đưa một chân xuống thử nước. Cái lạnh từ lòng bàn chân lan lên. Y vội vàng rụt chân lại, thầm mắng sao lại lạnh như vậy.
Một lúc sau, y chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi bên bờ, lại đưa một chân xuống nước, sau khi làm quen một lúc, cơ thể từ từ trượt xuống...
"Ùm—"
Dung Khi vội vàng bám vào bờ, tay chân luống cuống bò lên, rồi ngồi phịch xuống nền đất bùn, kinh hãi nhìn hồ nước.
Không được... y không thể học bơi được.
"Nếu ngươi không học được, nó sẽ trở thành điểm yếu mà ngươi vĩnh viễn không thể thoát khỏi."
Trâu Ngọc Xuyên sau khi cứu y khỏi sông đã từng cố gắng dạy y bơi.
Cung chủ Ly Hỏa Cung chưa bao giờ là người nhân từ nương tay, phương pháp của lão cũng giống như đám côn đồ định nhấn chìm Dung Khi xuống đáy sông —— điểm khác biệt duy nhất là lão sẽ cứu y lại ngay trước khi y chết đuối.
Ngay cả phương pháp đáng sợ như vậy cũng không thể khiến Dung Khi học được cách bơi.
Điểm yếu của con người, đại đa số là hình thành từ khi còn chưa mạnh mẽ.
Vì vậy, cho dù sau này võ công của y có tinh tiến, tu vi có cao cường đến đâu, cũng không thể nào vượt qua được nỗi sợ hãi từ thuở thơ ấu.
Dung Khi ướt sũng, nước nhỏ giọt từ đuôi tóc, y ngây người nhìn hồ nước một lúc, cho đến khi mặt hồ bị y khuấy động trở lại yên tĩnh, mới dần dần hoàn hồn.
Y không học được bơi, cũng không thể đến đảo phía Tây, càng không thể ra khỏi biển.
"Quay lại rồi à?" Cố Vân Hành đã trở về vách núi, đang thư thái phơi nắng, bên cạnh hắn là hai con thỏ đang nhảy nhót. Nhìn thấy sắc mặt Dung Khi, đáy mắt hắn lóe lên tia khác lạ: "Sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Dung Khi liếc nhìn hắn một cái —— thần sắc bình tĩnh, hẳn là chưa phát hiện ra chuyện hai hòn đảo, liền nói với vẻ mệt mỏi: "Lo cho bản thân ngươi đi, Cố môn chủ."
Cố Vân Hành: "..."
Dung Khi khom lưng chui vào nhà.
Cố Vân Hành đợi một lúc, nhưng bên trong không còn động tĩnh gì nữa.
Tâm trạng Dung Khi sa sút đến cực điểm. Đứa trẻ năm tuổi cũng có thể học bơi, vậy mà y lại không thể, rõ ràng đang ở thế bị động, thật là vô dụng.
Y nằm trong hang, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng lại lần lượt bị bác bỏ.
Cố Vân Hành bước vào.
Dung Khi lúc này không muốn nói chuyện: "Ta muốn ngủ bù."
Cố Vân Hành bước đến gần, đưa tay sờ trán Dung Khi: "Tối qua vẫn còn khỏe mạnh mà, sao lại thế này?" Hắn nhìn thấy quần áo của Dung Khi, nhíu mày: "Trên đảo trời lạnh, không nên tắm rửa thường xuyên."
Dung Khi mở hé mắt: "Cố môn chủ bình thường đều dựa vào mấy lời hỏi han ân cần này để lấy lòng người khác sao?"
Cố Vân Hành mỉm cười: "Thế này đã là hỏi han ân cần rồi sao?"
Dung Khi: "..." Y lăn qua một bên, quay mặt vào vách đá, bày ra vẻ mặt xa cách.
Cố Vân Hành đưa tay kéo y lại.
Dung Khi nổi giận vô cớ, bực bội nói: "Cố Vân Hành, đừng động vào ta!"
Cố Vân Hành đưa ngón tay lên môi y: "Suỵt, lần trước hữu sứ sốt cao, ta đã tốn không ít công sức chăm sóc, thực sự không muốn lặp lại lần nữa đâu."
Dung Khi: "Bổn tọa chỉ hơi mệt thôi." Từ bao giờ y ngủ một giấc cũng phải nhìn sắc mặt Cố đại môn chủ rồi?!
Cố Vân Hành: "Ngươi đánh không lại ta."
Dung Khi im lặng.
Cố Vân Hành: "Dậy thay quần áo ướt đi, ra sưởi ấm với ta."
Dung Khi: "... Không."
Cố Vân Hành nắm lấy cổ tay y, giọng điệu có chút cứng rắn: "Ra ngoài."
Dung Khi không nhúc nhích.
Cố Vân Hành cúi đầu, hai người nhìn nhau một lúc.
Một lát sau, Dung Khi cúi đầu, bị kéo ra khỏi nhà, cả người ủ rũ, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Vân Hành như muốn bốc cháy.
Cố Vân Hành thực sự không đoán được, chỉ trong nửa ngày, tên ma đầu này rốt cuộc đã làm gì mà biến thành bộ dạng này, trông thì hung dữ vô cùng, nhưng thực chất lại là "ngoài mạnh trong yếu", chỉ cần chọc nhẹ là vỡ.
Nhận xét
Đăng nhận xét